Vu Sư

Vu Sư - Chương 4: Cậu ta trông y như tội phạm truy nã




Editor: Nát Viết Nhảm



Vừa tỉnh ngủ, nhìn vào gian phòng hoàn toàn xa lạ Vu Miểu Miểu có hơi sững sờ chốc lát, có điều cô rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, sửa soạn đẩy cửa đi ra ngoài.



"Chào buổi sáng."



Trong phòng khách, Quý Lãng đem bữa sáng anh mua về đặt trên bàn, một lồng Tiểu long bao, hai chiếc bánh rán trái cây, còn có hai ly sữa làm bữa sáng. Nghe thấy tiếng Vu Miểu Miểu, Quý Lãng đầu còn không nhấc, khóe môi liền cảm thấy hơi đau một hồi.



(Tiểu Long Bao)



(Bánh rán trái cây - Fruit Pancake)



(Bánh rán trái cây - Fruit Pancake)



"Đi rửa mặt xong rồi lại đây ăn điểm tâm



"Đi rửa mặt xong rồi lại đây ăn điểm tâm." Nghĩ đến qua hình ảnh tối qua, mặt Quý Lãng có chút tối lại.



Vu Miểu Miểu đã sớm đói bụng, tối hôm qua cô nằm mơ là mình ở nhà ăn cơm, vào lúc này ngửi được mùi thơm nức của bữa sáng, hận không thể lập tức nhào vào ăn ngay lập tức. Có điều cô vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng, trước tiên đi rửa mặt.



Trong phòng vệ sinh, Quý Lãng đã để sẵn một cái chải đánh răng mới cùng cái ly xúc miệng, Vu Miểu Miểu cầm ở trong tay bàn chải, nhất thời tâm trạng vô cùng hứng khởi.



Sư phụ nói không sai, tướng công quả nhiên là thật biết đau lòng cho người của mình nhe 😊.



Vu Miểu Miểu động tác rất nhanh, chỉ chốc lát liền từ bên trong phòng vệ sinh đi ra ngồi ở trước bàn ăn, cô nhìn chằm chằm bánh rán trái cây trên bàn.



"Ăn đi." Quý Lãng tiện tay đem bánh rán trái cây đẩy qua.



"Cảm ơn anh." Vu Miểu Miểu đầu tiên là nghiêng về phía Quý Lãng lộ ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, lúc sau mới cầm lấy bánh rán trái cây ăn như hùm như sói bắt đầu ăn, vừa nhìn đã thấy thật đói bụng.



Quý Lãng một bên uống sữa một bên yên lặng đánh giá một câu.



"Cô ngày hôm qua..."



"Dạ?" Vu Miểu Miểu cầm bánh rán trái cây ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn như cũ liên tục nhai, miệng cô phồng lên như một con chuột hamster đang nhai nhóp nhép.



"Cô tối hôm qua lúc ngủ, nằm mơ sao?" Quý Lãng có ý riêng hỏi.



"Hình như có." Vu Miểu Miểu đáp.



"Mơ thấy cái gì?"



"Hình như là đang ăn đồ ăn á."



"Sau đó thì sao, trừ ăn đồ ăn, còn có gì nữa không?" Trên mặt Quý Lãng lộ ra vẻ căng thẳng khó tả.



"Uhm~~~ em nhớ không rõ ràng." Vu Miểu Miểu nỗ lực nhớ một hồi, chỉ nhớ rõ mình tối hôm qua ở trong mơ ăn rất ngon, nhưng mấy cái khác không có ký ức gì, thậm chí ngay cả tối hôm qua trong mộng ăn qua món gì cũng không lớn nhớ nổi.



Thật ra như vậy không hề lạ, khi mơ, đại đa số mọi người đều như vậy, họ chỉ biết là mình đã mơ, nhưng muốn họ nhớ lại chính xác nội dung của giấc mơ thì hầu hết mọi người đều không nhớ rõ.





"Không nhớ rõ?!" Quý Lãng có chút thất vọng.



"Dạ, sao vậy?"



Tướng công làm gì vừa rời giường liền hỏi nàng nằm mơ gì?



Tại sao ư? Bởi vì Quý Lãng tối hôm qua ngủ thực sự quá ngon.



Từ khi Quý Lãng có ký ức tới nay, anh chưa từng được ngủ qua một giấc an ổn. Thời điểm năng lực mất khống chế, anh sẽ chìm vào cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác. Còn khi anh ta vẫn có thể kiểm soát khả năng của mình vào ngày thường, tất cả những gì anh ta có thể làm là ngăn mình bước vào những cơn ác mộng đó, nhưng được ngủ yên là một điều xa xỉ. Những năm gần đây, quần thâm tại bọng mắt của anh chưa bao giờ biến mất



Thế nhưng tối hôm qua, anh lại phá thiên hoang mở mắt thì thấy trời đã sáng?! Sáng nay sau khi rời giường, càng không có di chứng của đau đầu, uể oải. Có thể nói đây lần đầu tiên trong đời anh trải nghiệm đến cái cảm giác gọi là tinh thần thoải mái.



"Không có gì, ăn ngon không?" Anh ngày hôm qua sau khi đến gần Vu Miểu Miểu, đột nhiên một cơn buồn ngủ xuất hiện, thậm chí ngay cả thời gian đi về phòng của mình cũng không có. Để biết rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Quý Lãng không dự định đánh rắn động cỏ.



Đương nhiên, cũng chưa muốn để Vu Miểu Miểu rời đi




"Dạ, ăn ngon, nếu như bỏ thêm ớt thì còn ngon hơn." Vu Miểu Miểu vui vẻ nói.



"Ngày mai tôi sẽ dặn họ bỏ thêm." Quý Lãng đáp.



"Cảm ơn tướng công." Vu Miểu Miểu cao hứng nói.



Quý Lãng nghe được hai chữ tướng công rất là không phù hợp: "Các cô bên kia gọi... ai cũng đều gọi tướng công sao?"



"Không phải đâu."



"Vậy sao cô gọi tôi như vậy?"



"Khả năng là do gọi quen rồi đi. Sư phụ em từ nhỏ đã nói em có một tướng công tương lai, do em nghe nhiều nên cũng gọi quen miệng." Vu Miểu Miểu giải thích, "Anh nếu như không thích, em cũng có thể đổi cách xưng hô."



"Sư phụ cô, sư phụ cô bao nhiêu tuổi?"



"120 tuổi."



"120 tuổi? Cũng thật là cao thọ đó." Thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như hiện tại, tuổi thọ phổ thông cũng tăng lên theo thời gian, nhưng 120 tuổi vẫn là vô cùng khó gặp. Mà mấy người cao tuổi kiểu này, đa số toàn xuất hiện ở huyền học giới.



Tính toán thời gian, năm mình sáu tuổi thì gặp phải sư phụ Vu Miểu Miểu, mà năng lực của mình lần đầu mất khống chế là lúc mười tuổi, cũng không biết sư phụ Vu Miểu Miểu có biết thân phận của mình hay không, nhiều khi do loại nguyên nhân này mình với Vu Miểu Miểu mới định thông gia từ bé.



Hoặc là huyền học giới có một loại biện pháp phong ấn khác cho chính mình?



"Một mình cô chạy đến, rồi để sư phụ ở lại trong tộc, chắc sẽ không yên lòng phải không?" Quý Lãng thử dò xét nói.



"Không có gì đâu, trước khi đi, em đã đem bà chôn ở trong sân có cây ăn quả rơi xuống."



"Phốc!" Đột nhiên không kịp chuẩn bị nên anh cũng phụt sữa ra ngoài.



"Chôn?" Quý Lãng trợn to hai mắt.




"Vâng, sư phụ em một tháng trước thọ nguyên hết, hoả táng xong em liền đem bà đi chôn ở trong sân." Vu Miểu Miểu giải thích.



"Xin lỗi." Quý Lãng không nghĩ tới lão nhân đã không còn.



"Không có chuyện gì, đối với vu sư chúng em chết không phải chuyện xấu gì. Hơn nữa sư phụ em là thọ chung chính tẩm (sống thọ đến già rồi chết tại nhà), không tai ương bệnh tật hành hạ, lúc đi rất vui vẻ." Vu Miểu Miểu khi trả lời trên mặt thậm chí mang theo ý cười.



Lúc đi rất vui vẻ? Cái tộc Vu sư này cũng lạ lắm à nghen (Quý Lãng bị Lâm Khánh Chi nhập =))))



"Vậy theo lời cô giải thích, cô ở quê chắc cũng không có người thân khác hả?" Quý Lãng hỏi.



"Dạ không."



"Này nếu như vậy, giả dụ chúng ta kết hôn, tôi cũng không cần phải trở về trong núi đúng không?"



"Phải đi về tế bái tổ tiên nhe." Vu Miểu Miểu cường điệu nói, "Tuy rằng hiện tại quy củ không còn quá nghiêm, nhưng anh nếu như muốn vào cửa Vu tộc chúng em nhất định phải tế bái tổ tiên."



Tôi tiến vào cửa cái em gái cô!



"Chúng ta lúc nào trở lại tế bái tổ tiên?" Vu Miểu Miểu hỏi tới.



Quý Lãng nhịn một chút, tiếp tục nói: "Không phải thời điểm kết hôn mới tế bái sao, cô mới 18 tuổi, không cần vội làm gì."



"Anh là lo lắng không thể lĩnh chứng sao? Không liên quan, nhiều người sống trong tộc đều là làm hôn lễ trước, đợi đủ tuổi mới lĩnh chứng." Vu Miểu Miểu nói, "Hơn nữa việc kết hôn của chúng ta chỉ cần tổ tiên chứng nhận thôi, lĩnh chứng hay không cũng không quan trọng lắm."



"..." Cô đến cùng là có bao nhiêu vội vã cùng tôi kết hôn vậy, cái điệu này chỉ có thể là sốt ruột phong ấn tôi đúng không?



Thật ra anh muốn biết được năng lực thật sự của tộc vu sư, chứ không Quý Lãng còn lâu mới chịu xuống nước như vầy.



"Ở chỗ tôi, kết hôn, nhất định phải đợi cô đủ 20 tuổi." Quý Lãng nhẫn nại giải thích, vì một tương lai có thể được ngủ ngon, anh ấy phải nhẫn nại gần chết đây này.



"Há, vậy thì em đợi thêm 2 năm nữa thôi." Chỉ là muộn hai năm mà thôi, lại không phải không đồng ý, vì thế chậm một chút cũng không sao cả.




Mục đích ban đầu của cô là hoàn thành nguyện vọng sư phụ, chỉ cần tướng công tương lai này không quá đáng ghét, thì cưới vào nhà cũng được. Nhưng khi cô gặp được Quý Lãng, Vu Miểu Miểu liền bị cái năng lượng đen tuyền từ đầu đến chân của anh hấp dẫn mất rồi, lúc này cô mới thật lòng thích anh.



Ăn sáng xong, Quý Lãng chuẩn bị đến công ty, ở đây Vu Miểu Miểu chẳng quen ai, đương nhiên phải theo anh đi làm.



"Một lúc tôi đến công ty đi làm, cô có thể vào trong trung tâm thương mại bên cạnh đi dạo, tôi thấy cô lần này chỉ đem theo mỗi một túi đeo chéo, đi mua một ít quần áo giầy dép thay đổi đi." Quý Lãng lái xe ra khỏi tiểu khu.



"Được." Cô lần này đến đây, ban đầu dự định đi nhanh về nhanh.



Theo dự tính ban đầu của cô, nếu như Quý Lãng đồng ý cùng cô kết hôn, như vậy ngày thứ hai bọn họ là có thể đồng thời về trong núi. Nếu Quý Lãng không đồng ý, ngày thứ hai cô cũng có thể tự trở về. Vì thế bất kể là kết quả nào, cô đều chỉ đợi một ngày.



Chỗ Quý Lãng làm cũng không cách quá xa chỗ họ ở, lái xe khoảng chừng 20 phút liền đến.



Thời điểm Quý Lãng đỗ xe, Vu Miểu Miểu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, khẽ ồ lên một tiếng: "Lại là đồn công an."



"Đó là trụ sở chính của cảnh sát thành phố" Quý Lãng sửa lại.




"Anh sao lại chọn nơi ở gần đồn công an?" Vu tộc có liên hệ với sức mạnh âm nhu (阴柔: ôn nhu của phái nữ), có chút mẫn cảm đối với chính khí, khi ở tiểu khu của Quý Lãng đối diện nhìn thấy đồn công an cô chỉ cho rằng là trùng hợp, bây giờ lần thứ hai nhìn thấy, liền cảm thấy được có chút kỳ lạ.



"Nơi có cảnh sát, người xấu tương đối ít."Cho nên buổi tối khi ngủ, anh cũng gặp ác mộng ít hơn một chút.



"À."



Xuống xe, Quý Lãng chỉ vào bên trái của khu nhà cao tầng nói: "Tầng trệt của tòa nhà này là trung tâm thương mại, cô từ đây đi vào, đại khái khoảng 300 mét. Bên này là công ty tôi, cô đi dạo xong thì quay lại đây là được."



"Được."



Hai người ra bãi đậu xe, đi tới lối đi bộ, bỗng nhiên có một người mặc áo ngắn tay màu xám từ bên cạnh hai người đi qua, anh ta đột nhiên dừng lại chân, chỉ vào Quý Lãng quát lớn một tiếng: "Đứng lại."



Vu Miểu Miểu sợ hết hồn, còn Quý Lãng đứng bên thì như một thói quen liếc mắt một cách khinh bỉ rồi từ trong bóp da lấy ra thẻ căn cước đưa ra, động tác kia vừa nhìn là biết cực kỳ thông thạo.



Người đàn ông kia là cảnh sát hình sự của đội cảnh sát hình sự thành phố, anh ta chưa kịp móc ra chứng nhận cảnh sát của mình thì Quý Lãng đã đưa thẻ căn cước của mình ra rồi, căn bản không cần anh nhắc, điều đó khiến anh ta không khỏi ngẩn người. Sau khi tiếp nhận thẻ căn cước, liếc mắt nhìn, vẻ mặt của đồng chí cảnh sát hình sự nhất thời liền lúng túng.



"Quý Lãng?! Thì ra cậu là Quý Lãng à. Thật tình không biết, tôi còn tưởng cậu là tội phạm truy nã."



Đồng chí cảnh sát hình sự dùng 10 năm kinh nghiệm bắt tội phạm để đảm bảo, Quý Lãng vừa nãy mang đến cho anh một cảm giác của một tội phạm truy nã. Nhưng lúc này nhìn lại thì hoàn toàn không giống vậy.



Mà anh ta sở dĩ nhìn thấy cái tên Quý Lãng thì hơi lúng túng, nguyên nhân không gì khác, chủ yếu là Quý Lãng ở cục cảnh sát của anh thực sự là quá tai tiếng, một nửa người ở cảnh cục bọn họ, đều đã từng bắt Quý Lãnh trình thẻ căn cước để điều tra trên cùng lối đi bộ này, mà nguyên nhân đều là giống nhau.



Theo lý thuyết những cảnh sát hình sự bọn họ đều đã qua khóa huấn luyện, cũng không biết làm sao, mỗi lần nhìn thấy Quý Lãng liền cảm thấy không giống người đàng hoàng.



Quý Lãng đã quen thuộc từ lâu với loại hoàn cảnh này, cầm lại thẻ căn cước dự định rời đi: "Có thể đi rồi chưa?"



"Đương nhiên, đương nhiên."



Quý Lãng đang muốn đi, Vu Miểu Miểu như thế lại không đi, cô chạy đến cảnh sát trước mặt, thở phì phò nói: "Ông mới giống tội phạm truy nã đó!"



Quý Lãng ngớ ngẩn.



"Tôi cũng đâu cố ý, nhưng việc này thật sự rất kỳ lạ, tôi vừa nãy đi ngang qua, vừa nhìn liền cảm thấy cậu ta không giống người đàng hoàng..." Đồng chí cảnh sát hình sự nỗ lực giải thích.



"Ông mới không giống người đàng hoàng á." Vu Miểu Miểu nhất thời càng khí thế, đi tới giẫm mạnh vào chân cảnh sát một cái.



"Ui da!" Đồng chí cảnh sát đột nhiên không kịp chuẩn bị, đau điếng cả chân, tiểu nha đầu này, vóc dáng nho nhỏ, khí lực lại lớn, "Cô là đang đánh lén cảnh sát có biết hay không?"



"Đánh lén cảnh sát?" Vốn là không dự định phản ứng lại Quý Lãng hừ lạnh một tiếng, "Khi ông vừa nãy tra chứng minh thư của tôi có trình ra giấy chứng nhận cảnh sát sao? Còn nữa, tôi chắc phải đi tìm lãnh đạo các người. Chứ cái đại đội cảnh sát hình sự của mấy người, mỗi khi thấy tôi đều liền nói tôi là tội phạm truy nã, một tháng thì đủ 30 ngày bắt tôi xoay người lại trình báo thân phận, tôi đáng ra mới là người phải thấy oan uổng."



"Đừng, đừng, tôi nói giỡn." Cảnh sát hình sự đồng chí hơi chột dạ, anh ta vừa nãy chỉ là hù dọa Vu Miểu Miểu, anh ta lẽ nào lại tính toán cùng một tiểu cô nương. Hơn nữa, cảnh sát bọn họ tuy rằng có quyền được yêu cầu người dân phối hợp kiểm tra nhưng một tháng 30 ngày, đúng là hơi quá đáng.



"Đi thôi." Quý Lãng lúc này mới thoả mãn, kéo Vu Miểu Miểu qua, xoay người rời đi.



Cảnh sát hình sự bưng chân, nhìn bóng lưng Quý Lãng, tự lẩm bẩm: "Vào lúc này thì lại trông y như người xấu."