Công viên Hải Tâm.
Một anh thanh niên mặc áo khoác màu xám, cách ăn mặc rất giống thời xưa đứng cạnh đài phun nước ở cửa vào công viên. Có thể do quần áo của người thanh niên khá đặc thù nên người đi đường đều liếc nhìn. Một tay người thanh niên cầm la bàn, một tay cầm một cái bình thủy tinh, nhìn quanh bốn phía như đang tìm kiếm cái gì.
Người này, chính là Hứa Uy, nhị sư huynh của Đông Vĩnh Nguyên. Tối hôm qua anh ta nghe thấy sư đệ Đông Vĩnh Nguyên gọi điện thoại cho sư phụ nhà mình, nói về mèo mắt đỏ nên chủ động nhận việc này.
"Ở bên cạnh." Rốt cuộc la bàn đã tập trung vào một hướng.
Hứa Uy đi theo chỉ dẫn của la bàn, ước chừng hơn mười phút sau thì đến một hồ nước trong một rừng cây nhỏ cạnh công viên. Lúc này đã là xế chiều, là lúc có nhiều ánh mặt trời nhất, nhưng rừng cây này lại râm mát lạ thường.
"Chính là chỗ này." Hứa Uy thu hồi la bàn, đổi sang nắm một tấm bùa trấn tà, men theo tà khí, chậm rãi đi vào trong rừng cây. Một lát sau, anh ta phát hiện căn nguyên của tà khí chính là ở trên hàng ghế dài.
Chỉ thấy trên hàng ghế dài kia một con mèo mập mạp không rõ là giống gì đang lười biếng nằm ngang trên cái ghế dài, tứ chi mở ra phơi nắng đến là thích ý.
Đang phơi nắng?
Hứa Uy nhíu mày, trực giác mách bảo có gì đó không đúng, tuy rằng quỷ hồn và tà ma sẽ không biến mất dưới dưới ánh mặt trời nhưng đại đa số vật âm tà đều không thích ánh mặt trời. Xem ra con tà ma này đã tiến hóa thành tà linh rồi.
Lúc Hứa Uy phát hiện mèo mắt đỏ thì nó cũng đồng thời phát hiện anh ta. Chỉ thấy đầu con mèo hơi đổi, lộ ra một đôi đồng tử huyết sắc cuốn hút.
"Tà linh, chết đi!" Hứa Uy ném lá bùa trong tay ra, tấm bùa màu vàng hóa thành một tia sáng bay về phía con mèo.
"Meo!"
Một tiếng mèo kêu bén nhọn vang lên, mèo mắt đỏ phản ứng cực nhanh, lăn mình một cái cũng đánh về phía Hứa Uy. Thân thể to béo mà phản ứng cực nhanh nhẹn, nó dùng tốc độ khó mà tin nổi di chuyển trên không trung, né khỏi tấm phù chú, thân thể rơi nhanh xuống rồi lại lao lên một lần nữa, nhảy thẳng lên vai Hứa Uy, tàn nhẫn tặng cho đối phương một vuốt.
Hứa Uy bị đau, đau đớn kêu lên, tay trái theo bản năng sờ lên mặt một cái, lúc hạ xuống đã là một bàn tay máu, trong máu còn mang theo tia hắc khí.
"Nghiệt súc!" Hứa Uy giận dữ, rút kiếm gỗ đào ra, nhắm thẳng vào mèo mắt đỏ.
Mèo mắt đỏ đứng dưới bóng cây, khuôn mặt đều là trào phúng, giơ cái vuốt vừa cào mặt Hứa Uy lên, chậm rãi liếm láp, bộ dáng kia vừa kiêu ngạo lại đầy trào phúng.
Thế mà lại bị một con mèo giễu cợt, cái này sao chịu đựng được?
Hứa Uy tức giận nhưng biết mình đã đánh giá thấp thực lực của con tà linh này. Theo anh ta nghĩ, mấy con tà ma sẽ mê hoặc nhân tâm, không dám tự mình động thủ, dù đã tu luyện thành tà linh thì cũng chỉ là một con tà linh đạo hạnh không cao. Nhưng mà lúc này, rõ ràng con tà linh này lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta.
Thật là giảo hoạt.
"Meo~ để bình thủy tinh trên người ngươi lại thì ta có thể sẽ thả ngươi đi." Mèo mắt đỏ mở miệng nói.
"Mơ đi." Đây là đồ vật duy nhất còn sót lại tà khí của tà linh, nếu không có nó thì khó mà tìm lại tà linh này.
Hứa Uy bày thế sẵn sàng đón địch, hai mắt lấp lánh nhìn chăm chú mèo mắt đỏ, chỉ cần tìm được cơ hội, anh ta nhất định phải dùng một kiếm đâm xuyên tà linh này.
"Meo~~~ ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu phải không vì giết đám Huyền Môn các người quá phiền phức thì ta rất muốn nếm thử mùi vị tim gan các ngươi xem như thế nào." Mèo mắt đỏ dứt lời, không áp chế tà khí trên người nữa, Hứa Uy chỉ thấy một đám khí đen phóng lên trời, dọa chim bay tan tác.
Sắc mặt Hứa Uy trở nên nặng nề, đã sinh lòng thoái ý, lần này tới đây anh ta chưa chuẩn bị đủ, bùa chú cao cấp chỉ mang theo có ba tờ, chắc chắn không thể bắt được tà linh này. Không thì, tạm thời rút lui, trước phải giữ được chai thuốc đã.
Đúng lúc này, một bóng người từ ngoài bìa rừng bỗng nhiên đi đến.
"Ồ, có người à?"
Hứa Uy nói thầm một tiếng không ổn, vội vàng chạy về phía cô gái kia: "Chạy mau!"
"Xoẹt!"
Nhắm chính xác vào sơ hở khi đối phương quay đầu, mèo mắt đỏ hóa thành một bóng đen, bắn ra, xuyên qua bên người Hứa Uy, một móng vuốt phá vỡ bao vải bên hông Hứa Uy. Sau đó, một bình thủy tinh và la bàn đều rơi xuống, mèo mắt đỏ vồ tới, cướp bình thủy tinh đi.
"!"
Hứa Uy định thần lại, chỉ kịp nhìn thấy la bàn của mình rơi xuống đất cùng với tàn ảnh mèo mắt đỏ rời đi.
"Meo meo meo~~~" Sau khi mèo mắt đỏ lấy được đồ thì đắc ý kêu, vừa trèo lên cây đại thụ đằng sau Hứa Uy, hai, ba cái đã bò lên hơn mười mét, từ trên cao nhìn xuống.
Nếu không có dòng tà khí ngút trời cùng đồng tử màu máu của con mèo thì suýt nữa Hứa Uy đã không tìm được vị trí của nó.
Hứa Uy vừa vội vừa tức, anh ta muốn thu thập tà linh này nhưng hết lần này tới lần khác đều không thành, muốn mắng hai câu nhưng cô gái kia vẫn ở đây. Cân nhắc tới lui, Hứa Uy quyết định phải bảo vệ cô gái này an toàn đã.
"Này em gì ơi, sao em lại chạy vào trong rừng một mình vậy, mau đi ra ngoài đi." Hứa Uy nói với cô gái.
"Tôi đến để tìm nó." Ai ngờ cô gái lại chỉ một ngón tay, chỉ thẳng vào vị trí con mèo mắt đỏ.
Hứa Uy khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn cô gái. Nhìn qua thì trông cô gái này khá kỳ quái, nhưng lại không có dao động linh lực rõ ràng trên người, hẳn không phải là người của huyền môn mới đúng.
"Con mèo kia? Là mèo nhà em sao?" Hứa Uy chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, có thể con mèo mà tà linh chiếm xác là thú cưng của cô gái này?
"Chú, chú có nuôi một con mèo bị tà linh chiếm xác hay sao?" Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại.
"Chú??" Anh ta mới hai mươi tám tuổi, đàn ông ba mươi tuổi còn là một nhành hoa nữa là?!
"Không nói nữa, tôi thu thập con tà linh này đã."
Vu Miểu Miểu bước lên một bước, đối mặt với mèo mắt đỏ ngồi xổm trên ngọn cây xa xa.
"Meo, nhóc con từ đâu tới, chỉ có một chút linh lực như thế mà cũng học đòi bắt quỷ trừ tà." Mèo mắt đỏ giễu cợt nói.
"Tôi bắt quỷ trừ tà không cần linh lực." Vu Miểu Miểu vừa nói vừa móc búp bê nguyền rủa để trước ngực: "Tôi dùng nó."
Lúc Hứa Uy thấy Vu Miểu Miểu lấy búp bê nguyền rủa ra đã cảm nhận được sự lợi hại quỷ dị của con búp bê kia, đang muốn nhìn rõ hơn thì lại thấy cô gái kia lùi một bước, tạo dáng như vận động viên ném cử tạ, ném con búp bê trong tay ra.
Ném? Một con búp bê, dù cô có bày ra tư thế đẹp hơn nữa thì cũng có thể ném xa hơn được hả?
Nhưng khi Hứa Uy tò mò nhìn qua thì thấy con búp bê kia bay thẳng đến chỗ con mèo mắt đỏ đang ở trên cành cây.
Hơ, ném khá chuẩn đấy. Khiếp, đó là cái gì?
Chỉ thấy con búp bê tinh xảo, mềm oặt kia sau khi dính vào thân cây thì đột nhiên sống dậy. Tứ chi mềm mại thành có lực, bám vào thân cây bắt đầu trèo lên soạt soạt. Tốc độ bò không hề thua mèo mắt đỏ, tư thế bò sát quỷ quyệt làm anh ta nhớ tới một bộ phim kinh dị của Nhật Bản.
Chẳng lẽ đây là con búp bê Sadako?
Búp bê nguyền rủa bò cực kỳ nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt mèo mắt đỏ, mèo mắt đỏ giơ móng vuốt lên, đang định một vuốt xé nát con búp bê nguyền rủa này thì mi mắt của con búp bê đột nhiên nhúc nhích, sau đó ngoác miệng, cắn vào móng vuốt mèo mắt đỏ vung tới.
"Méo!!!"
Một tiếng mèo gào thê lương xuyên tận mây xanh, sau đó là có cái gì đó ngã từ trên cây xuống.
Hứa Uy bình tĩnh nhìn lại, thấy một mèo một búp bê đang quấn lấy nhau, mà tình huống càng quái quỷ hơn cũng xuất hiện. Rõ ràng là mèo mắt đỏ là vật sống đang nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa, mà bên kia rõ ràng chỉ là một con búp bê vậy mà hai cánh tay của nó đang túm một cái chân trước của mèo mắt đỏ, miệng cắn thứ gì đó, đang giật mạnh ra ngoài.
"Buông ra, buông ra, a a a!" Tiếng kêu của mèo mắt đỏ tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Đến bây giờ Hứa Uy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tận đến khi con búp bê chợt nhảy về phía sau, thả mèo mắt đỏ ra. Nhưng theo động tác của nó, một bóng đen bị nó kéo ra, mèo mắt đỏ đang giãy giụa bỗng nhiên bất động.
Lúc này, hai tay của con búp bê lại duỗi ra, nó kéo cái bóng đen vặn vẹo lại, hai cái tay nhỏ vô cùng thuần thục chà xát, hệt như một đứa trẻ đang chà xát miếng cao su, vo viên bóng đen thành một quả bóng chỉ lớn chừng một nắm đấm của nó, sau đó, ực một cái nuốt xuống.
Nuốt, nuốt?!
Ăn xong, con búp bê còn vô cùng nhân tính hóa ợ một hơi, cuối cùng mới nhanh nhẹn chạy về bên người cô gái.
"Ăn no quá sao?" Vu Miểu Miểu bế con búp bê lên, hơi kinh ngạc nhíu mày.
Tà linh này thế mà còn lợi hại hơn cô dự đoán.
Thôi, kệ đi, ra ngoài khá lâu rồi nên về nhanh thôi, phải về nhà trước khi tướng công tan làm để cùng nhau ăn cơm.
"Cô, đứng lại." Hứa Uy thấy cô gái sắp đi, theo bản năng lên tiếng gọi cô lại.
Vu Miểu Miểu nghi hoặc quay người: "Có chuyện gì sao?"
"Cô... Thứ cô cầm trong tay là gì vậy?" Hứa Uy chỉ vào búp bê nguyền rủa trong tay Vu Miểu Miểu.