Tuy Quý Lãng yêu cầu Bắc Phồn một tiếng sau phải đi ngủ, nhưng trên thực tế một tiếng sau anh lại không lập tức nhập mộng, vì anh đột nhiên ý thức được một chuyện.
Cho dù Bắc Phồn nghe lời anh đi ngủ, nhưng ma moi gan chưa chắc đã đi ngủ vào giờ này. Dù sao chỉ mới bảy giờ rưỡi, rất nhiều người chỉ vừa ăn cơm tối xong. Cho nên Quý Lãng điều chỉnh thời gian, đợi mãi cho đến mười một giờ đêm, mới bắt đầu tắt đèn lên giường, chuẩn bị nhập mộng.
Một kẻ quan tâm đến lá gan có khỏe mạnh hay không, nhất định trước mười một giờ sẽ lên giường đi ngủ, cho nên Quý Lãng chắc chắn, lúc này ma moi gan nhất định đã ngủ say.
Sức mạnh mộng yểm, có thể khiến anh bất kỳ lúc nào cũng có thể nhập mộng, nhưng loại nhập mộng này tiến vào ngẫu nhiên. Cũng tức là, Quý Lãng không thể khống chế mình vào giấc mơ của ai được, chỉ là ngẫu nhiên bị kéo vào trong ác mộng ở gần anh nhất. Nếu muốn thông qua cách này tìm kiếm ma moi gan, gần như là mò kim đáy biển, vì thành phố này có mấy ngàn mấy vạn người và mấy ngàn vạn giấc mơ.
Cho nên anh nhất định phải bước vào trong giấc mơ của người có tiếp xúc với ma moi gan trước, sau đó thông qua người này lại tiến vào giấc mơ của ma moi gan. Muốn đi vào giấc mơ của một người cụ thể, anh phải quen biết, hoặc có tiếp xúc với chủ nhân của giấc mơ.
Bắc Phồn là nhân viên phòng làm việc của anh, thời gian hai người quen biết khá lâu, tiến vào giấc mơ của Bắc Phồn với Quý Lãng mà nói là chuyện dễ dàng. Nhưng Quý Lãng nằm trên giường suốt hai phút, vẫn không thể tìm được lối vào giấc mơ.
Chuyện này chỉ có một lời giải thích: Bắc Phồn, đến giờ vẫn chưa ngủ!!!
Quý Lãng đen mặt ngồi dậy, gọi điện thoại qua.
“Ông chủ, kịch bản tôi đã sửa được một nửa rồi...” Bắc Phồn thấy ông chủ đột nhiên gọi điện cho cậu ta, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy anh muốn kiểm tra.
“Cậu, bây giờ đi ngủ cho tôi.” Quý Lãng trầm giọng nói.
“Ông chủ tôi sai rồi, tôi...tôi thật sự đang sửa kịch bản, không tin tôi chụp cho anh coi.”
“Bây giờ, lập tức, nhanh chóng đi ngủ cho tôi, tôi cho cậu mười phút.” Nói xong, Quý Lãng trực tiếp cúp máy.
Bắc Phồn ngơ ngác cầm điện thoại, lập tức cảm thấy tăng ca cũng không được, ngủ cũng không xong, không biết phải làm sao.
Rốt cuộc ông chủ có ý gì đây?!
“Sao vậy?” Đông Vĩnh Nguyên nghe thấy tiếng động, gõ cửa đi vào.
“Đông Tử, ông chủ gọi điện bảo tôi lập tức đi ngủ? Anh ấy cố ý nói ngược để chỉnh tôi, hay đầu óc đột nhiên bị bệnh thế?” Bắc Phồn thật sự nghĩ không ra.
“Ông chủ bảo cậu đi ngủ?” Đông Vĩnh Nguyên cũng sửng sốt.
“Đúng vậy, sáu giờ gửi wechat cho tôi, bảo tôi bảy giờ rưỡi đi ngủ. Vừa rồi đột nhiên gọi điện cho tôi, kêu tôi mười phút sau phải ngủ. Anh ấy thật sự muốn tôi ngủ, hay là cố ý kiểm tra công việc? Anh nói xem nếu mười phút sau ông chủ gọi đến, tôi nên nghe hay không? Ngủ hay không ngủ đây?” Lúc trước Bắc Phồn chỉ cảm thấy tính tình Quý Lãng không tốt, độc miệng, nhưng chỉ cần có tiền, cậu ta đều có thể nhịn.
Nhưng đột nhiên thay đổi thất thường, giống như bà dì cả đến vậy, khiến cậu ta có chút không chống đỡ được.
“Để tôi xem.” Đông Vĩnh Nguyên lấy điện thoại của Bắc Phồn, nhìn nhật ký trò chuyện giữa cậu ta và Quý Lãng, sau đó nói: “Cậu đi ngủ đi.”
“A? Thật sự đi ngủ sao?” Bắc Phồn vẫn có chút hoảng hốt.
Đông Vĩnh Nguyên đoán có thể là Quý Lãng muốn tiến vào giấc mơ của Bắc Phồn, nhưng chuyện này không thể giải thích cho Bắc Phồn được, chỉ đành nói: “Lần nào ông chủ nổi giận chẳng trực tiếp đối mặt xử lý, cậu thấy có lúc nào anh ấy chơi mấy trò quanh co quái đản này không. Anh ấy bảo cậu đi ngủ thì cứ đi ngủ, cùng lắm sáng mai dậy sớm một chút, sửa phần kịch bản còn lại là được.”
“Nhưng...tại sao anh ấy lại quản lý chuyện đi ngủ của tôi?”
“Cậu không phát hiện sắc mặt của mình không tốt à? Thoạt nhìn như bị bệnh vậy.” Đông Vĩnh Nguyên nói lung tung.
“Vậy sao? Thế...thế tôi đi ngủ đây?” Từ khi không có búp bê mơ đẹp của bà chủ, chất lượng giấc ngủ của cậu ta không tốt lắm.
Đông Vĩnh Nguyên đóng cửa ra ngoài, tuy không biết tại sao ông chủ đột nhiên muốn vào giấc mơ của Bắc Phồn, nhưng Bắc Phồn sống một mình, tiền lương do ông chủ phát, cũng chẳng có gì để mưu đồ.
Lẽ nào chỉ muốn kiểm tra sức khỏe nhân viên theo lệ?
Hai mươi phút sau, Quý Lãng thử nhập mộng lần nữa, lần này anh rất dễ dàng tìm được lối vào giấc mơ của Bắc Phồn.
Nếu ngẫu nhiên nhập mộng, Quý Lãng nhất định sẽ rơi vào ác mộng, nhưng nếu vào giấc mơ của một người cụ thể, không nhất định sẽ là ác mộng, cũng rất có thể là giấc mơ đẹp. Chẳng qua một khi anh bước vào, bất kể đối phương mơ đẹp hay ác mộng, cuối cùng cũng sẽ diễn biến thành ác mộng.
Dù sao anh chính là mộng yểm, hóa thân của ác mộng.
Bắc Phồn trong giấc mơ đang ở trong quán cà phê gặp mặt người ta, người kia Quý Phồn thấy có mấy phần quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai.
“Nhà sản xuất Lưu, vừa rồi ông nói kịch bản của tôi làm sao?” Bắc Phồn trong mơ vẻ mặt căng thẳng hỏi.
Nhà sản xuất Lưu? Quý Lãng nhớ ra, hình như là nhà sản xuất của công ty điện ảnh truyền hình nào đó, từng mua bản quyền một quyển sách của anh.
“Kịch bản của cậu rất tốt, công ty chúng tôi muốn mua bản quyền, phí hợp đồng năm triệu cậu thấy sao?” Nhà sản xuất Lưu hỏi.
“Năm...năm triệu?” Gương mặt Bắc Phồn kinh ngạc vui vẻ: “Có phải nhiều quá rồi không.”
“Đâu có nhiều? Kịch bản của đại thần Tử Hòa có quyển nào không có giá khởi điểm hơn chục triệu chứ, kịch bản của cậu không thua kém cậu ấy chút nào, chẳng quanh danh tiếng của cậu không lớn như cậu ấy thôi. Năm triệu, tuyệt đối đáng giá.”
“Kịch bản của mình không kém ông chủ?” Bắc Phồn vui đến không khép miệng được.
Là giấc mơ đẹp, có điều mơ đẹp cũng chỉ được mức này, đúng là có tiền đồ. Quý Lãng không nhịn được châm chọc.
Lúc này, cảnh tượng trong mơ thay đổi, Bắc Phồn trở về phòng làm việc, vui vẻ tuyên bố tin mừng kịch bản của mình đã bán được cho đồng nghiệp trong công ty biết, sau đó Quý Lãng thấy bản thân xuất hiện.
Chỉ thấy bản thân trong mơ lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Kịch bản của cậu viết rác rưởi như vậy, cũng không biết xấu hổ mang đi bán?!”
Sau câu nói này, giấc mơ của Bắc Phồn liền bắt đầu sụp đổ, vốn dĩ là gam màu sáng sủa ấm áp, biến thành màu trắng xám. Nhà sản xuất Lưu lại xuất hiện lần nữa, thu hồi việc ký kết hợp đồng: “Xin lỗi, sau khi công ty chúng tôi mở cuộc họp thảo luận, quyết định không mua kịch bản của cậu.”
“Hừ, rác rưởi, rác rưởi, rác rưởi.” Quý Lãng trong mơ mắng hết lần này đến lần khác.
“Không!!!” Bắc Phồn vừa nhục nhã vừa bi phẫn gầm lớn.
Quý Lãng xem đến đây không thể nhịn được nữa: “Hay lắm, thì ra trong lòng cậu tôi là loại người này.”
Nhẫn nhịn cơn tức giận, Quý Lãng phất tay, bắt đầu lật xem giấc mơ của Bắc Phồn, mà Bắc Phồn trong hiện thực, cũng không ngừng xuyên qua những giấc mơ từng có của mình, theo nhịp lật xem của Quý Lãng.
Lật xem một lúc, Quý Lãng rất nhanh tìm ra giấc mơ liên quan đến ma moi gan của Bắc Phồn, giấc mơ này chính là khi trước ở phòng làm việc, Bắc Phồn đã bị yểm. Bắc Phồn trong giấc mơ bị trói trên giường không thể cử động, ma moi gan cả người mờ ảo đang moi gan của cậu ta.
Anh vươn tay muốn chạm vào bóng của ma moi gan, thử xây dựng quan hệ với ma moi gan trong mơ, nhưng khoảnh khắc anh chạm đến, ma moi gan trong mơ đột nhiên hóa thành làn khói tan biến.
Quý Lãng trầm mặc một lúc, rút người ra khỏi giấc mơ. Cùng lúc khi anh rời khỏi giấc mơ, Bắc Phồn trong cơn ác mộng cũng giật mình tỉnh dậy.
“Dọa chết tôi rồi!” Bắc Phồn xông vào nhà bếp hung hăng nốc một hớp nước lớn.
“Sao vậy?” Đông Vĩnh Nguyên chưa ngủ nghe thấy vội đi vào.
“Không có gì, vừa rồi mơ thấy mấy cơn ác mộng, giật mình tỉnh giấc.” Bắc Phồn nói.
Đông Vĩnh Nguyên hiểu rõ, bước qua, vẻ mặt trầm trọng vỗ vai Bắc Phồn, cổ vũ nói: “Kiên trì lên.”
“......” Bắc Phồn.
Kiên trì cái gì chứ?
Quý Lãng mở đèn phòng ngủ, đứng dậy đi đến ngồi ở cửa sổ lớn trong phòng.
Liên kết quá yếu, quả nhiên không qua được.
Tuy Bắc Phồn từng gặp ma moi gan, nhưng không hề có tiếp xúc thực chất, cảnh tượng trong mơ cũng do hoảng sợ nên não mới tự tưởng tượng ra, cho nên hoàn toàn không thể thật sự liên kết với ma moi gan trong mơ. Anh vốn muốn tìm cảnh tượng Bắc Phồn đối mặt với ma moi gan trong phòng làm việc, nhưng không tìm được.
Là búp bê mơ đẹp.
Quý Lãng nhắm mắt, biết rõ tại sao lại không có giấc mộng đó.
“Xem ra chỉ có thể tìm người may mắn sống sót.”
Khi trước xuất hiện người may mắn sống sót phía truyền thông từng trắng trợn đưa tin, tuy không tiết lộ thông tin cá nhân của người may mắn sống sót, nhưng ở một nơi đông người như nước Hoa này, rất khó để triệt để che giấu tất cả tin tức.
Chỉ cần để tâm tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được thân thích, bạn bè, đồng nghiệp, hoặc hàng xóm của đương sự. Mà Quý Lãng hoàn toàn không cần tốn sức tìm kiếm, anh chỉ gửi tin nhắn cho biên tập Ngưu Yết Đường.
[ Vào nhóm độc giả hỏi giúp tôi tư liệu của người may mắn sống sót trong vụ ma moi gan. ]