Vũ Nương Thập Phu

Vũ Nương Thập Phu - Chương 63: Chính văn chương 03 : Vũ khúc sôi động




Thời gian qua nhanh, đang giữa độ vào thu. Rất nhanh lại qua nửa tháng, Cơ nhi đã dạy xong toàn bộ vũ khúc cho Phạm Thu Nham và Tư Đồ Dật, hiện tại chỉ chờ bọn họ phối hợp ăn ý thành thạo nữa là xong.

Lúc này đang là buổi sáng, giữa sân của Tuyết Viện có một đài cao hình tròn được dựng lên, ở giữa là một cột gỗ dài sơn đen, cách đó không xa hai bên trái phải là Phạm Thu Nham và Tư Đồ Dật đang ngối. Đôi nhạc công cùng bốn người chơi nhạc khí cũng chia nhau tọa ở hai bên, họ đang chờ đợi Cơ nhi thay đổi vũ y chính thức đăng đài tập luyện.

Liễu Tinh Kim dẫn đầu đoàn người đi ra, gương mặt lộ rõ vẻ âm trầm không vui. Hắn cùng Nhan Nguyệt được Cơ nhi an bài thành hộ vệ cao cấp, phải đứng ở kháng đài diễn trò hù dọa người khác. Cũng bởi việc này mà Nhan Nguyệt thiếu chút nữa bị Cơ nhi làm phát cáu đến ngất xỉu nhưng Cơ nhi vô tội nói một câu :” Nhan ca ca, chúng ta không phải là người cùng một nhà sao?”.

Cả người Nhan Nguyệt tỏa ra sự băng lãnh lúc đi ra, nhưng trên môi hắn khó giấu một tia cười tà mị, ngay sau đó mọi người có mặt xém chút đã rớt tròng mắt ra ngoài. Cơ nhi bước theo sau hắn, trước ngực là một mảnh vải đen vắt ngang đính đầy ngọc châu màu bạc tuyệt đẹp, phần da thịt trắng ngần như tuyết phía trên không che đậy, chiếc eo thon nhỏ ở giữa trắng ngần, phía dưới cùng là một chiếc quần đùi ôm chặt mông và đôi chân thon dài duyên dáng. Mọi ánh nhìn đều bị cơ thể ấy cuốn hút, mái tóc đẹp đen dài bóng mượt xỏa dài xuống áo choàng tung bay theo mỗi bước đi, lúc này nhìn nàng chẳng khác nào một yêu tinh với sắc đẹp ma mị làm động lòng người.

Sự việc này chỉ có mỗi Liễu Tinh Kim là đã sớm biết được Cơ nhi sẽ xuất hiện với bộ quần áo này, cũng vì thế mà giữa hai người đã xảy ra tranh chấp, nhưng hắn dĩ nhiên không thể phản đối hay nổi giận được khi Cơ nhi cứ trương cái miệng nhỏ nhắn ra nài nỉ, rồi mỗi buổi tối nàng lại giống như con rắn nhỏ xiết xao quấn lấy hắn không buông, cuối cùng hắn chỉ còn cách đầu hàng mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

“Ha ha , rất tốt nha, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong vậy chúng ta bắt đầu đi !”. Trời thu, thời tiết xe lạnh làm Cơ nhi nổi hết cả da gà, cả người nàng sôi sục mong muốn tỏa nhiệt cho cơ thể.

“Cơ, Cơ nhi, ngươi, ngươi phải mặc như vậy, lên đài? “Khuôn mặt tuấn tú của Phạm Thu Nham đỏ bừng, không tìm được từ ngữ thích hợp để nói hắn đành ngậm ngùi. Tuy không thể phủ nhận Cơ nhi quá đẹp, đẹp ngoài sức tưởng tượng của hắn, nhưng trang phục của nàng vẫn làm hắn không thoải mái.

“Ha ha, đúng vậy, Cơ nhi nhảy vũ khúc tình yêu nên Cơ nhi phải gợi cảm nhất, tuyệt nhất làm cho các nam nhân chảy nước miếng, như vậy bạc mới có thể cuồn cuộn tới chứ” Cơ nhi hết sức thoả mãn khi thấy những nam nhân này đều đỏ mặt, Tư Đồ Dật càng cúi đầu không dám nhìn nàng.

“Ngươi, ngươi như thế không phải đang câu dẫn nam nhân sao? Cẩn thận bị lang ăn! ” mặt Nhan Nguyệt hỏa hồng nhưng khẩu khí mang đầy sự khinh bỉ, tiểu nữ nhân này không biết xấu hổ.

“Ha ha, không phải đã có ngươi cùng Tinh Kim sao? Nhan ca ca, ngươi cũng bị Cơ nhi câu dẫn phải không? “Cơ nhi cười tà mị trêu chọc hắn.

“Ngươi, ngươi không biết xấu hổ! ” Nhan Nguyệt nhất thời quay người đi, thế nhưng vì sao trái tim hắn lại rối bời như vậy, hắn thừa nhận trong lòng mình cũng rất muốn bước tới ôm nàng vào lòng không để cho nam nhân khác thấy nàng trong bộ dạng này, hắn chỉ sợ nam nhân khi thấy nàng đều muốn giành lấy tiểu yêu tinh này cho riêng mình.

“Ha ha, được rồi, Cơ nhi này là một vũ nương, vì sự nghiệp hi sinh một chút thì có sá gì, cái này gọi là chuyên nghiệp hiểu hay không, các người thật là đầu gỗ, tư tưởng không được cũ kỹ như vậy có được không, cuộc sống luôn tiến lên, tư tưởng cũng phải mở ra, chậm rãi tập quen đi, tới lúc nên bắt đầu rồi, các người muốn ta chết cóng hả!” Cơ nhi quay về phía những nam nhân còn đang ngây ngốc lộ vẻ khinh thường, sau đó trực tiếp ba trăm sáu mươi độ xoay mình nhảy đến phía kháng đài.

Các nam nhân chỉ cảm thấy một đôi chân thon dài vụt qua trước mắt, yêu tinh đã vững vàng đứng ở phía trên, một tay nắm cột gỗ, một tay giương ra, thân hình thẳng tắp, hai chân đan chéo đứng thẳng, gương mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo ngẩng cao, tựa như hình ảnh thiên nga kiêu ngạo đơn đôc.

“Khụ khụ khụ, bắt đầu đi! “Liễu Tinh Kim bắt gặp ánh mắt năm nam nhân nhìn chằm chằm vào thân thể xinh đẹp của Cơ nhi thì trong lòng đố kị gần chêt1, lập tức ho khan lạnh lùng ra lệnh.

Năm nam nhân xấu hổ cuối đầu, bốn người lập tức gãy đàn, Nhan Nguyệt giả vờ nhìn xung quanh nhưng khuôn mặt ửng đỏ đã bán đứng hắn.

“Chú ý,vũ đạo của Cơ nhi phụ thuộc vào tiết tấu âm nhạc, toàn bộ phải dựa vào các người.” Cơ Nhi lớn tiếng nói.

Tư Đồ Dật lập tức khảy đàn Phạm Thu Nham dùng ngọc tiêu đuổi kịp, hai người tiêu cầm phối hợp cùng nhạc đệm thêm vào, âm điệu lúc du dương lúc mạnh mẽ chính xác, nếu buổi diễn tấu này không xảy ra trong đại sảnh được khóa kính chắc hẳn đã tạo ra một cỗ khí lực mạnh mẽ khiến người khác phải tò mò đến xem.

Cơ nhi bắt đầu di chuyển cơ thể, đôi chân thon dài phản động vạch ra một đường dài trên cột gỗ đen, toàn bộ thân thể nhanh nhẹn chuyển động xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ quanh mộc côn, mái tóc đen dài tung bay tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Tinh Kim cùng Nhan Nguyệt chỉ biết ngây người ngắm nhìn nàng.

Âm nhạc sôi nổi chính thức vang lên, cơ thể Cơ nhi chuyển động, tóc đen theo vũ động tung bay, thân thể tuyệt mỹ uốn éo cùng âm nhạc phối hợp hài hòa không thể chê, gương mặt nhỏ nhắn mang theo biểu cảm lạnh nhạt khiến những kẻ chứng kiến càng phát ra ham muốn dục vọng mạnh mẽ muốn chinh phục nàng.

Đá chân thành hình chữ nhất, chiếc quần cộc màu đen lộ ra giữa hai chân có thể nhìn thấy tương đối rõ. Tiếng đàn nhất thời rối loạn, ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Cơ nhi đảo qua người Phạm Thu Nham mà bản thân hắn cũng cảm nhận được cỗ sát khí từ ánh mắt ấy tựa như có thể xuyên thủng cơ thể, Phạm Thu Nham lập tức cúi đầu tập trung tinh thần. Tiếng ngọc tiêu cũng đã lấy lại được tiết tấu, khi nãy lúc tiếng đàn bị rối loạn thì Tư Đồ Dật cũng đỏ mặt không kém, tâm trí hắn bị một màng khiêu gợi vừa rồi mà chịu sự công kích cực lớn .

“Ai! “Cơ nhi từ đài cao nhảy xuống, đi tới trước mặt Phạm Thu Nham và Tư Đồ Dật, thất vọng mà nhìn bọn họ.

Đối diện với ánh mắt của Cơ Nhi, Phạm Thu Nham chỉ biết đỏ mặt xin lỗi, Tư Đồ Dật cũng vội vã thấp giọng ân hận. Hai kẻ nam tử này chỉ còn cách lãng tránh ánh nhìn của Cơ Nhi.

Mấy tiểu nhạc công tuy chỉ dựa vào cầm tiêu mà phụ họa hòa nhịp, nhưng thấy Cơ nhi đến gần đều xấu hổ mà cúi đầu.

“Vậy các người. . . Như vậy không được, Cơ nhi chỉ là một nữ nhân mà thôi, có thể khiến mấy người hoang mang vậy sao?” Cơ Nhi bất đắc dĩ nói.

“Nếu họ không hoảng loạn thì không phải nam nhân, ngươi cũng nên nhìn lại chính ngươi, hiện tại so với cỡi hết quần áo có khác gì, như vậy có làm sao không loạn hả?” Nhan Nguyệt cười tà nhìn Cơ Nhi đang làm càng răng dạy một trận.

“Các người lẽ nào chưa từng nhìn nữ nhân sao? “Cơ nhi liếc hắn một cái, việc này cũng đâu cần phải loạn tới mức đó.

Phạm Thu Nham và Tư Đồ Dật tay chân luống cuống tựa hài tử làm sai.

“Vậy được rồi, Cơ nhi không trách các người, từ ngày hôm nay bắt đầu làm quen, chỉ còn không đầy nửa tháng Cơ nhi không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Mấy người từ giờ trở đi phải chuyên tâm nhìn Cơ Nhi cho quen, không cần khó xử. “Cơ nhi rất rộng rãi cho bọn họ nhìn

Khuôn mặt Liễu Tinh Kim âm lãnh, song quyền bất đắt dĩ nắm chặt. Cơ nhi là một người ngoan cố không dễ thay đổi, hơn nữa nàng đối với vũ đạo dường như có một tình cảm yêu thích đặc biệt, thà chết không bỏ.

“Cơ nhi kỳ thật vũ đạo của ngươi rất tốt không nhất thiết phải ăn mặc thế này”. Phạm Thu Nham sợ hãi nói, có trời mới biết hắn phải gom hết can đảm mới dám nói mấy câu này, hơn nữa bộ dạng răng dạy khi nãy của Cơ nhi thật sự khiến hắn cảm thấy sợ, thật quái đản.

“Sai rồi, nam nhân đều háo sắc, nhưng không phải là chuyên gia, chỉ có những cô nương ngon ngọt , quyến rũ thì bọn họ mới có thể hài lòng, thoải mái thưởng thức! không phải sao? trên đời có được mấy vũ nương kiếm tiền bằng tài năng thật sự, thậm chí kẻ không có tài cán vì để chuộc thân cũng chỉ có thể tự bán mình. Vì nam nhân có tư tưởng vũ nương cũng giống như kỹ nữ, tốn một chút tiền thì có thể chơi đùa.” Cơ nhi nói đến đây, nhẹ liếc mắt quét Nhan Nguyệt, đổi lấy sự mếu máo của Nhan Nguyệt, người này nãy giờ vẫn nhìn ngực mình.

“Nhưng Cơ nhi cũng không muốn trở thành vũ kỹ tầm thường, cho nên nhất định phải có khác biệt, trở thành vũ nương được hâm mộ nhất Phiêu Vũ Viện, hấp dẫn càng nhiều sắc nam tử càng tốt, nam nhân thích mới mẻ, bọn họ chưa từng thấy qua

vũ nương kiều diễm càng không thể chiếm đoạt, chỉ như vậy trong lòng bọn họ mới khát khao đem nữ nhân này đặt dưới thân và rồi cam tâm tình nguyện đem bạc ra.” Cái miệng nhỏ nhắn tươi cười của Cơ nhi lộ ra tà ác không gì sánh được.

“Nhưng quan trọng nhất là : Thứ không chiếm được vẫn luôn tốt nhất! Các người nói xem, những nam nhân háo sắc muốn có được Cơ nhi, có thể không đến chơi hàng đêm sao?” Cơ nhi cười duyên nhìn quanh. “Cơ nhi, ngươi hiểu nam nhân lắm! “Nhan Nguyệt vỗ tay tán dương nói, “Không sai, ta đã thấy Phiêu Vũ Viện kín người hết chỗ nhưng mà Cơ nhi ngươi có từng nghĩ tới có nhiều nam nhân xấu, họ sẽ không từ thủ đoạn để chiếm đoạt ngươi? Đến lúc đó ngươi bị cường bạo, chà đạp, lẽ nào ngươi không sợ sao? ” Nhan Nguyệt tà ác nói.



“Câm miệng! “Liễu Tinh Kim nhất thời rút trường kiếm ra khỏi vỏ thẳng hướng Nhan Nguyệt.

“Tinh Kim, dừng tay! “Cơ nhi vội vàng hô.

Liễu Tinh Kim hừ lạnh một tiếng thu kiếm trở về, hắn không muốn nghe Cơ nhi bị vũ nhục. “Tinh Kim, ngươi đừng như thế, Nhan ca ca nói cũng có lý, dù sao người xấu cũng rất nhiều” Cơ nhi nghĩ tới Lương Thiếu ở hiện đại rồi nhớ đến nam tử yêu nghiệt giống hệt hắn, sau cùng thở dài nói “Cho nên ta mới nghĩ ra phương pháp đảm bảo an toàn tuyệt đối, Nhan ca ca cùng Tinh Kim chính là hậu thuẫn mạnh mẽ, có các ngươi ở bên cạnh thì giá trị ta càng ngày càng cao” Cơ nhi nhìn Nhan Nguyệt nhíu nhíu đôi mi xinh đẹp tuyệt trần.

Nhan Nguyệt vừa nghe khóe miệng co giật mãnh liệt vài cái nói :” Ngươi thật lợi hại! “.

“Hắc hắc! Nhan ca ca có thể tạo ra thuốc bột không, mấy cái loại kiểu như có thể khiến mọi người đổ nước mắt, toàn thân ngứa các loại nhưng không chết được ” Cơ nhi âm hiểm cười he he.

“A, ngươi muốn làm gì? ” Nhan Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, thế nhưng ánh mắt tự động đi xuống, chết tiệt! Bộ ngực no đủ kia được bao bọc rất sống động khiến hắn miệng lưỡi khô khốc, kỳ thật Phạm Thu Nham cùng Tư Đồ Dật bên cạnh cũng hiểu được nỗi khổ của hắn, cả hai bọn họ cũng đang phát nhiệt cực độ.

“Đương nhiên phòng ngừa là quan trọng nhất, Cơ nhi khả ái như thế chỉ sợ mấy tên sắc lang tay chân không an phận nhân cơ hội sàm sỡ, nếu như có loại dược liệu thoa lên người làm kẻ nào chạm vào ta sẽ ngứa ngáy toàn thân mà không có thuốc giải thà muốn chết còn hơn thì không có tên sắc lang nào dám động đến ta nữa, hắc hắc. “

Khóe miệng mọi người lần thứ hai co giật, lời này của Cơ nhi cũng có chút đạo lý, dĩ nhiên sẽ có một vài thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Vậy còn dược làm ọi người rơi lệ để làm gì?” Nhan Nguyệt đối với dược tựa như Phạm Thu Nham đối với âm nhạc đều chú ý như nhau.

“Đó là phòng ngừa bạo động a, nếu như có người ở dưới đài chịu không nổi kích thích gây rối, vậy để cho bọn họ ngồi xổm trên mặt đất khóc có tốt hơn không, ha ha Cơ nhi cũng không muốn cho bạc bay. “

“Phấn ngứa khá dễ chế nhưng còn bột làm cho người ta rơi lệ thì ta phải ngẫm lại” Nhan Nguyệt cau mày.

“Há há, không phải cà rốt và bột tiêu đều có thể làm rơi nước mắt sao, Nhan ca ca có thể nghiên cứu một chút. “



Nhan Nguyệt hai mắt lập tức sáng ngời nói “Không sai, ta lập tức đi tìm dược liệu ” Nhan Nguyệt rốt cuộc cũng có lí do thoát khỏi Cơ nhi gợi cảm, rời khỏi tiểu viện.

” Cơ nhi, ngươi vì sao cần nhiều tiền như vậy, nếu ngươi muốn chuộc thân ta có thể giúp!” Phạm Thu Nham vẫn đỏ mặt như trước nhưng giả bộ bình tĩnh nói.

” Ha ha a, Cơ nhi muốn tự dựa vào mình, còn nữa ta phải giúp Hồng ma ma kiếm ít tiền lời, Cơ nhi cùng Tinh Kim muốn đi đến kinh thành, tới nơi như thế thì tiền rất trọng yếu vì vậy Cơ nhi phải kiếm thật nhiều tiền, ta tình nguyện vì Tinh Kim chịu khổ cực.” Cơ Nhi quay đầu sùng ánh mắt say đắm nhìn Kim Tinh.

“Quan trọng nhất, Cơ Nhi muốn đến kinh thành mở một dạ ba ( chắc chị ấy đang nói đến quán Bar ), không phải loại kỹ viện thông thường như ở đây mà ở đó mọi người có thể đến xem vũ nương nhảy múa, uống một ít rượu, thả lỏng tâm tư, tiêu trừ mệt mỏi đại loại, ha ha, so với kỹ viên xa hoa hơn nhiều, đặc biệt chỉ chiêu đãi kẻ có tiền!” Cơ nhi nói ra hết mộng tưởng trong lòng.

” Dạ ba? Cơ Nhi sao lại nghĩ ra được, nghe qua cũng không tệ.” Tư Đồ Dật kinh ngạc nói.

“Ha ha, Tư Đồ ca ca, Nhan ca ca nếu như rảnh rỗi có thể cùng Cơ Nhi đến kinh thành, chúng ta cùng hợp tác có tiền cùng hưởng, hơn nữa Cơ Nhi muốn hưởng một chút quan hệ hoàng thân quốc thích, đến lúc đó có thể tha hồ ngang ngược!” Ánh mắt nàng không che dấu một tia lãnh ý, nàng hoàn toàn nghĩ cho Tinh Kim, nếu hai người đã là phu thê nàng nhất định không để hắn đi vào chỗ chết, hắn muốn báo thù, nàng sẽ giúp hắn!

” Ha ha, Tư Đồ ca ca cũng không cần nhiều tiền như thế.” Tư Đồ Dật tự giễu nói.

” Tư Đồ ca ca, huynh nói cái gì, huynh vẫn phải giúp Cơ Nhi a, cái Cơ Nhi lấy được huynh cũng có phần, Phạm ca ca cũng có, mà hai người luôn ở đây giúp ta, Cơ Nhi không trả tiền công thì chẳng lẽ phải chết đói cùng ta sao, ha ha.” Cơ Nhi cười duyên nói.

” Cơ nhi, Phạm ca ca tới đây mục đích là để học nghệ, kỳ thật nói cho chính xác Phạm ca ca phải hiếu kính sư phụ mới đúng, nào phải vì đạo lý đồng tiền, nhưng mà dự định kia của ngươi đúng là rất thú vị, Phạm ca ca cũng đầu tư một phần, ha ha” Phạm Thu Nham chỉ cảm thấy cùng một chỗ với Cơ nhi có thể học được nhiều tài nghệ, có thể nghe được rất nhiều sự mới mẻ, Cơ nhi rất đặc biệt, nhìn bộ dạng hoạt bát của nàng cũng đủ làm hắn hài lòng, bất giác không tự chủ đi theo nàng.

” Ai, chỉ là không biết Nhan Nguyệt hắn có chịu đi hay không?” Tư Đồ Dật cũng thích cuộc sống đầy đủ như vậy nhưng nghĩ đến Nhan Nguyệt vẫn còn hận thù, không khỏi âm thầm lo lắng, hắn ta không phá đổ Long Khiếu Thiên sẽ không rời khỏi Dương Châu.

Đúng lúc này, ngọc tiêu của Phạm Thu Nham khẽ động, hai vị tiểu tử phía sau lập tức hôn mê bất tĩnh.

” Tư Đồ huynh, kỳ thật giết Long Khiếu Thiên không khó, chỉ là ta không hiểu vì sao hắn lại hận Long Khiếu Thiên như vậy?” Phạm Thu Nham không muốn Nhan Nguyệt phá hư kế hoạch của hắn, tựa như lúc cứu Nhan Nguyệt.

Tư Đồ Dật nhất thời nhìn khuôn mặt Phạm Thu Nham biến sắc, khuôn mặt tuấn tú của đồng sự Liễu Tinh Kim cũng thay đổi .

” Phạm ca ca, ngươi rất cổ quái nha!” Cơ Nhi mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, nàng biết Phạm Thu Nham không muốn cho hai tiểu nhạc công nghe được .

“A, ha ha a, có cái gì mà cổ quái, thật sự giết Long Khiếu Thiên rất đơn giản, ta chỉ cần loi6 hắn ra giết là xong, nhưng mà dù sao cũng phải cho ta biết nguyên nhân.” con ngươi đầy sát ý của Phạm Thu Nham lướt qua, cuối cùng hắn cũng chịu nhận mình là một võ lâm cao thủ.


Tư Đồ Dật và Liễu Tinh Kim kinh hãi, họ hiểu rõ võ công của Long Khiếu Thiên cao cường như thế nào, nếu đơn đả độc đấu thì bọn họ không thể thắng hắn, Phạm Thu Nham nói thế phải chăng quá tự đại.

“Ha ha” Phạm Thu Nham khẽ cười một tiếng, ống tay áo nhẹ hất lên, trong nháy mắt hơn mười gốc cây đại thụ lúc nãy còn xum xuê chỉ trong chốc lát đã trở nên trơ trụi.

“Trời ạ, Phạm ca ca, ngươi, ngươi quả là lợi hại nha!” Cơ Nhi thật sự phải bái phục hắn, chưa từng nghĩ một người hằng ngày ôn hòa như ngọc lại thường bị mình chọc tức đến xấu hổ mà lại có nội công thâm hậu như vậy, thế giới này đúng là có lắm ngạc nhiên.

“Ngươi, ngươi là ai? “Tư Đồ Dật cả người cả người run rẩy, trong võ lâm sợ không có mấy người có võ công cao như vậy.

“Cần gì để ý ta là ai, ta chỉ là một người si mê yêu thích âm luật mà thôi.” Phạm Thu Nham mỉm cười khôi phục dáng dấp lãnh đạm của hắn.

“Phạm huynh, huynh có thể thu Tinh Kim làm đồ đệ không?” Tinh Kim bỗng nhiên quỳ một chân trước mặt Phạm Thu Nham.

“Ách, Tinh Kim, huynh làm gì vậy, không cần phải quỳ trước hắn như vậy, nói Phạm ca ca chỉ giáo ngươi và tuyệt chiêu là được rồi, bái sư cái gì, muốn bái cũng là hắn bái ta, như vậy chẳng phải sẽ loạn sao?” Cơ nhi lập tức kéo Tinh Kim lại, nàng biết là hắn muốn báo thù, nhưng mà cũng không muốn hắn kém một bậc, bạn trai mình phải thật khốc mới tốt, hiện tại tuy hắn không thể nhận là Hoàng Phủ Tinh Kim, nhưng sau khi đoạt lại chức vị hắn chính là dưới một người trên vạn người, tuyệt đối không thể để cho hắn bái Phạm Thu Nham, tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhân phía sau hắn.



“Ha ha, Liễu huynh thật sự là gây khó cho ta, võ công của ngươi cũng đã rất lợi hại ta không có cái gì có thể dạy cho huynh, cùng lắm nội lực của ta cao hơn huynh một chút, Cơ Nhi nói đúng, nếu huynh bái ta làm sư chẳng phải là loạn sao?”

“Ha ha, coi nhhu7 ngươi thức thời!” Cơ nhi nhìn Phạm Thu Nham làm động tác chỉ tay vào ấn đường cực kỳ quyến rũ, khiến Phạm Thu Nham nhất thời choáng váng.

“Được rồi, tập quen dần đi, chúng ta thử lại một lần nữa, lần này dù bất cứ lý do gì cũng không để xảy ra sai sót, Cơ Nhi là hoa đã có chủ, không được có ý đồ, A di đà phật. Ha ha” Cơ nhi hài lòng phi thân lên đài, giống hồ điệp mỹ lệ tung cánh.

Phạm Thu Nham và Tư Đồ Dật khóe miệng co rút mạnh mẽ, liếc nhìn đối phương rồi lập tức đỏ mặt quay về vị trí cũ, hai tiểu nhạc công kia cũng lơ mơ tỉnh dậy, Phạm Thu Nham lại gần bọn họ nói một chút gì đó, hai người nhìn ánh mắt xinh đẹp mị hoặc của Cơ Nhi thì lập tức ngồi dậy.

Âm nhạc mạnh mẽ lần thứ 2 vang lên, so với lần đầu tốt hơn rất nhiều, mặc dù động tác của Cơ Nhi theo thời gian càng lúc càng nhanh, mạnh mẽ uyển chuyển phối hợp giữa âm nhạc và vũ đạo, mị hoặc lòng người, cuối cùng vũ khúc cũng kết thúc, đầu Cơ nhi đầy mồ hôi, Liễu Tinh Kim đau lòng lập tức dùng khăn mặt lau mồ hôi trên gương mặt nàng, đổi lấy nụ cười dịu dàng của Cơ Nhi .

“Cơ, Cơ nhi, ngươi, động tác của ngươi, cái kia, cái kia. . . ” Phạm Thu Nham cứ như không tìm được đầu lưỡi, nếu không phải bị ép buộc hắn cũng không tự nhìn lên đài, phỏng chừng đang muốn mắng ai đó, mà Tư Đồ Dật xấu xa vẫn giả bộ bình tĩnh không nhìn lên đài, cho nên hiện tại hắn cười tủm tỉm nhìn Phạm Thu Nham, mười phần có ý chế nhạo.

“Phạm ca ca, thế nào? Nói ra để Cơ Nhi sửa chữa, nhưng mà quan trọng là sửa vậy có đủ làm nam nhân điên cuồng hay không” Cơ Nhi chau mày, buồn cười nhìn Phạm Thu Nham đỏ mặt, quả thật không thể liên tưởng hắn đứng cùng chỗ với võ lâm cao thủ.

“A, vậy, ta đây không có gì để nói.” Phạm Thu Nham nghĩ điệu nhảy vừa rồi quá trắng trợn nhưng hắn không thể phủ nhận nó cực kì đẹp, đẹp đến chết người, đến ngay cả hắn được cho là thánh nhân cũng không kiềm chế được liên tưởng .

“Ha ha, Cơ Nhi thật sự đã thành công?” Cơ Nhi hài lòng nói.

“Nam nhân sẽ điên loạn vì nàng mất” Phạm Thu Nham liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, vội vã đi vào phòng, hắn cần uống thêm nước lạnh để hạ nhiệt độ cơ thể.

“Ha ha, đây là loại hiệu quả ta muốn, Tinh Kim mệt mỏi quá, ôm một cái ~”Cơ nhi lập tức quay sang Tinh Kim làm nũng.

Tinh Kim trực tiếp ôm nàng vào lòng, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên làm bộ tức giận nói “trước hết phải mặc quần áo vào.” Sau đó ôm nàng vội vã chạy về chạy về phòng, Tư Đồ Dật nhìn theo bóng lưng hai người vừa đi khuất nét cười trên mặt hạ xuống, tiếp đó thấy Phạm Thu Nham đỏ mặt đi ra thản nhiên hỏi: “ngày tháng sau này gặp mặt chắc giống như tự giày vò bản thân?”

“E rằng thế” Phạm Thu Nham nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía thân cây trụi lủi kia thở dài.

“Ha ha, ước gì được giống như tiểu tử Tinh Kim!” Tư Đồ Dật đấm nhẹ Phạm Thu Nham một quyền, nam nhân lúc ăn ý là vậy.

“Ha ha, đúng vậy, thật không nghĩ tới” Phạm Thu Nham xoay người nhìn về cánh cửa phòng vừa khép lại, tham muốn hiện rõ trong mắt.

“Đi thôi, chúng ta nên nói chuyện Nhan Nguyệt cho xong.” Tư Đồ Dật đứng lên, khập khiễng đi vào trong, Phạm Thu Nham nói gì đó với hai tiểu nhạc công sau đó đuổi theo đỡ lấy cánh tay Tư Đồ Dật vào phòng.

Trong phòng, Cơ nhi mồ hôi ướt đẫm bị Tinh Kim thô bạo áp chặt trên tường, từng trận hôn gấp gáp nồng nhiệt tràn tới, một chân đứng vững trên tường, Cơ Nhi bị hắn khóa chặt trên bắp đùi, hai bàn tay to tho ráp của Kim tinh hoành hành ngang dọc.

“Đừng ưm, Tinh Kim. . . ” Cơ Nhi thở hổn hển nói như tiếng mèo kêu, nam nhân này thật sự cuồng dã.

“Tiểu yêu tinh, nàng muốn cho ta tức chết sao? ” Tinh Kim bất mãn cắn vào đôi môi của Cơ Nhi một lúc sau mới chịu buông nàng ra, nhưng đôi bàn tay to không có vẻ muốn thối lui, cứ vuốt ve chiếc eo nhỏ của nàng.

“Ha ha, đừng nóng giận mà, việc này không có gì đâu, chủ yếu ta chỉ lộ một chút thôi.” Cơ nhi cười duyên nói.

“Nàng không biết như vậy sẽ làm cho nam nhân điên cuồng sao? bọn họ nhìn thân thể của nàng, ánh mắt như muốn cắn nuốt nàng, mà nhiều người đến xem như vậy ta chịu không được.” Tinh Kim khổ não không thôi.

“Tinh Kim, vấn đề này chúng ta đã nói nhìu lần rồi, chàng không nghĩ nương tử của chàng xinh đẹp gợi cảm sao? Bọn họ nhất định sẽ ao ước có được thê tử giống như chàng.” ( chị ấy đang nịnh nọt nên đổi cách xưng hô bằng chàng đó ) Cơ Nhi vươn hai tay vòng quanh ôm chặt cổ hắn.

“Ta không cần bọn họ hâm mộ, tình nguyện bọc nàng lại thành cái bánh chưng. “Tinh Kim trề miệng.


“Xùy ~ quỷ hẹp hòi, chờ Cơ nhi kiếm nhiều tiền thì sẽ không nhảy nữa, sau đó dạy người khác nhảy, có được hay không?” Cơ nhi biết Tinh Kim yêu thương nàng.

“Cơ nhi vì sao nhất định phải kiếm nhiều tiền như vậy . “Tinh Kim vẫn không rõ.

“Bởi vì Cơ Nhi thích tiền a, ha ha.” Trong mắt Cơ Nhi hiện lên sự cô đơn, kí ức kiếp trước chợt hiện về.

Tinh Kim nhìn bộ dạng thất thần của nàng trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Cơ Nhi vì chuyện bị bán vào kỹ viện do không có tiền nên khiến nàng yêu tiền như vậy? Trong lòng đau xót ôm chặt nàng nói “Cơ Nhi, ta sẽ kiếm nhiều tiền cho nàng.”

“Ha ha, nếu như chàng vì kiếm tiền mà rời khỏi ta, ta tình nguyện tự mình kiếm tiền, hơn nữa Cơ Nhi thích nhảy múa nên sẽ không thấy khổ cực, đồ ngốc đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Cơ Nhi đối với tình cảm của Tinh Kim ngày càng sâu đậm.

“Cơ nhi. . .” Tinh Kim không biết nói gì , chỉ cảm thấy ông trời đối xử với hắn quá tốt, ôm Cơ Nhi vào lòng không nói nên lời.

“A! ” Lỗ tai Tinh Kim bị Cơ Nhi cắn một phát, đau đớn quát to, nhìn thấy gương mặt tươi cười đầy vẻ tinh nghịch, khóe miệng không tự chủ bất giác mỉm cười.

” Được lắm, tiểu yêu tinh, xem ta thế nào nghiêm phạt ngươi! ” đột nhiên đem vũ áo của Cơ Nhi kéo lên, bàn tay to nắm lấy hai khối to tròn của nàng.

“A, Tinh Kim, huynh muốn chết hả, vũ áo của ta a.” Cơ nhi nhất thời kêu to .



“Hừ, mặt yếm nhỏ như thế , có thể che bao nhiêu chứ, trở về sửa sang lại là được rồi.” Tinh Lim mặc kệ, thứ quần áo này nhất định không thể mặc, nghĩ đến Cơ Nhi mặc nó phô bài cơ thể cho kẻ khác nhìn hắn không chịu được, cuối đầu hung hăng ngậm lấy hai viên ngọc hồng hào, hốc mắt Tinh Kim đỏ rực.

“A, ư,không thích…” Thân thể Cơ Nhi bị hắn sờ soạn, hôn hít, bất giác rung chuyển hơi thở gấp gáp, vũ khố bị hắn bạo ngược tháo ra, ôm lấy thân thể nõn nà nhẹ tựa lông vũ của nàng, phóng thích vật to lớn đang nóng như lửa của hắn.

“A. . .” âm thanh rên rĩ phát ra phía dưới, kích thích cực độ.

Tinh Kim cường thế đem Cơ nhi dính chặt trước tường, cặp đùi thon thả ôm chặt lấy thắt lưng Tinh Kim, hắn chịu không dược rất nhanh tấn công đem cái vật to lớn đưa vào nơi ấm áp.

“Tiểu yêu tinh, nàng là của ta ! A!” Động tác điên cuồng kích thích, làm cho Cơ nhi run rẩy liên tục, thở gấp bất định.

“A ân… ưm… A… ” Hơi thở gấp gáp tăng dần, tưởng chừng tất cả mọi thứ đều rung động, hai cơ thể ăn ý quấn chặt lấy nhau tạo ra vũ khúc tình ái triền miên .

Buổi tối, bên trong Vũ hoa các, đèn đuốc sáng trưng, một cái bóng trắng như u linh trực tiếp xuất hiện tại phòng chủ nhân ở lầu ba. Còn chưa đi vào đã nghe tiếng đôi nam nữ đang ân ái, nhất thời mày kiếm nhíu chặt, tâm trạng vốn phiền não giờ càng tăng.

“Công tử, a, ưm,gậy tốt , a. . .” Nữ tử hiển nhiên sắp đến cao trào, bóng trắng bên ngoài nghĩ thầm vậy chờ một chút đi, ai.

“A…” tiếng gầm nhẹ của nam tử phát ra phía sau lưng nữ tử yêu kiều, lưu lại chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.

“Công tử, Tiểu Nguyệt lúc nào có thể quay về?” Nữ tử cất giọng nũng nịu hỏi.

“Thế nào, chán ở chung với bản công tử rồi sao? Hay không hài lòng công phu trên giường của bản công tử?”

“Không, không phải, công tử, chỉ là Tiểu Nguyệt đã đây tới nữa tháng rồi…”

“Nữa tháng thì làm sao, nếu không phải ngươi vẫn là thanh quan, bản công tử đây cũng chướng mắt, nếu để bản công tư đây chán ghét thì ngươi phải chết” thanh âm băng lãnh của nam tử vừa phát ra, nữ tữ “a” một tiếng mặt tái lại không dám nói tiếp.

“Hừ! Nữ nhân!” giọng nam tử đầy khinh miệt.

Tiếng tiêu ngọc yếu ớt vang lên, nam tử bên trong phòng nhất thời luống cuống tay chân, một trận âm thanh đụng đồ vang lên, cách cửa phòng được mở. “Ca, ngươi, ngươi đến khi nào?” Một thân hồng sắc sa mỏng dựa vào cửa, phía dưới còn chưa được cài lại, khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt lúc này có phần không thoải mái, nhìn thân ảnh bạch y trước cửa.

“Không thích nàng thì phóng thích nàng về là được , sao phải tàn sát người vô tội?” Phạm Thu Nham thư thái đi vào phòng.

“Ca, ngươi đều nghe rồi đấy, nữ nhân chính là để coi thường, không cần đối đãi tốt với nàng, ta khinh.” Hồng y nam tử xinh đẹp xoay người đi theo vào phòng đóng cửa.

Bên trong phòng đã không còn bóng dáng vị nữ tử khi nãy, Phạm Thu Nham cũng không hỏi, làm sát thủ đương nhiên sẽ hiểu, Duẫn Nguyệt Trần đã đem nữ tử kia biến thành một bãi nước.

“Haiz, ngươi vẫn không thay đổi.” Phạm Thu Nham nhìn hắn lắc đầu.

“Vì sao phải, như vậy rất tốt, thanh tĩnh, ca, ngươi tới có chuyện gì sao? ” Duẫn Nguyệt Trần nhún vai hỏi


“Không có việc gì sẽ không thể tới sao?” Phạm Thu Nham nhất thời trừng hắn liếc mắt.

“A, đương nhiên không phải, hắc hắc, chỉ là ca ca gần đây không phải mê đắm nữ nhân kia sao? ta cứ nghĩ ca đã quên ta.”

“Câm miệng! Miệng chó không nhổ ra được ngà voi.” Phạm Thu Nham che đậy bực tức vừa trải qua.

“Hắc hắc, ca ca khuya thế còn tức giận như vậy, sao không tìm cô nương nào phát tiết.”

“Ngươi! u mê không hiểu, ngươi tuổi không còn nhỏ cũng nên tìm một cô nương mình yêu thích thật lòng, đừng tiếp tục mỗi lần phát tiết xong lại giết đi.”

“A, ca, so với ngươi ta vẫn nhỏ hơn, ngươi chưa ổn định thì tiểu đệ sao dám làm càng, hắc hắc, ca, không nói cái này nữa, mất hứng! Ca ca có muốn uống rượu hay không?” Duẫn Nguyệt Trần không nghĩ lại chịu đòn lần nữa.

“Ừm, cũng tốt” Phạm Thu Nham không biết vì sao trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ và thân thể xinh đẹp kia, cho nên ngủ không được mới chạy tới nhìn Duẫn Nguyệt Trần, không nghĩ vừa đến lại thấy cảnh tượng khiến hắn rất tức giận.

Duẫn Nguyệt Trần sửng sốt, vội vã sai người chuẩn bị, dè chừng nhìn gương mặt anh tuấn ôn nhuận của Phạm Thu Nham hình như có phiền não, nghĩ thầm ca ca đêm nay rất kỳ lạ, chẳng lẽ là vì tiểu nữ nhân kia?

“Ca, nếu ngươi thật sự thích tiểu nữ nhân kia thì sao không đoạt lấy nàng?” Duẫn Nguyệt Trần đưa ra chủ ý ” Nói bậy! Nàng đã là nữ nhân của Tinh Kim! Hơn nữa hai người rất hạnh phúc.” Phạm Thu Nham cũng không rõ tâm sự của bản thân.

“Vậy ngươi than thở tức giận cái gì, ngươi ngoại trừ nhạc luật thì những cái khác chẳng thèm đếm xỉa.” Duẫn Nguyệt Trần triệt để khó hiểu.

“Ngươi không hiểu đâu, còn không nhanh gọi rượu tới, đêm nay ta ngủ ở đây” Tâm trạng Phạm Thu Nham rất phiền não.

“A, dạ, ca, ngươi đêm nay rất kỳ quái, có cần ta gọi đại phu không a!” Duẫn Nguyệt Trần quan tâm hỏi.

Phạm Thu Nham bực bội trừng mắt, Duẫn Nguyệt Trần như rùa rúc cổ nói “Hắc hắc, ta đi thúc dục thúc dục”. Nói xong, hồng ảnh bay vèo ra cửa phòng, nhưng mà trong lòng hắn thật sự hiếu kì, có thể khiến cái ca ca thánh nhân này phiền não như vậy, nữ nhân này thật thú vị.

Ngày hôm sau, Phạm Thu Nham tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, thấy ánh dương quang tỏa khắp căn phòng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời tái nhợt bởi vì Cơ Nhi nói sáng nay phải luyện tập.

Vội vã mặc quần áo, bay ra khỏi Vũ hoa các, thoáng chút đã mất dạng. Duẫn Nguyệt Trần đang lên lầu chuẩn bị đánh thức thì thấy ca ca hắn bộ dạng gấp gáp rời khỏi, tính tò mò nổi lên và hồng ảnh lập tức phóng theo, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.

Trên nóc nhà hai thân ảnh trắng đỏ cách nhau không xa, người đi đường bên dưới chỉ thấy trước mắt chợt lóe lên, cho rằng mình bị hoa mắt.


Trong Tuyết Viện, Cơ nhi đứng cười âm trầm, thân thể trên sân khấu uốn cong quanh cọc gỗ như rắn, trên người vẫn mặc trang phục giống hôm qua nhưng đổi thành màu vàng kim óng ánh, nàng mặc vậy để cho những nam nhân ở đây quen dần.

Ánh sáng mặt trời phản chiếu lấp lánh phía trên, làm không ai dám nhìn thẳng.

Hai người tiểu nhạc công rõ ràng đi vắng, mà Tư Đồ Dật trước sau vẫn thấp đầu gãy đàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem Cơ Nhi kim quang lóng lánh, lại đỏ mặt cuối đầu nghĩ thầm Phạm huynh tại sao còn không trở về.



Tối hôm qua hai người bọn họ đã nói chuyện đàm đạo, cũng đã nói cho hắn biết mối thù giết cha giữa Nhan Nguyệt và Long Khiếu Thiên, ngẩng đầu nhìn Nhan Nguyệtđứng ở góc tường, hắn đang cùng Liễu Tinh Kim nói chuyện chốc chốc lại hiện lên nụ cười tà ý, bất ngờ gặp ánh mắt Liễu Tinh Kim nhìn về phía Cơ nhi lộ ra thâm tình, làm cho hắn ước ao không ngớt.

Đột nhiên một bóng trắng phóng thẳng vào trong viện, Phạm Thu Nham mồ hôi nhễ nhại xuất hiện trước mặt mọi người “Cơ nhi, xin lỗi, ta, ta đến muộn” Phạm Thu Nham rất khẩn trương, sau đó nhìn thấy mĩ nhân kim sắc như rắn đang uốn mình trên cột, lần thứ hai há hốc mồm. Duẫn Nguyệt Trần cũng đã đuổi kịp, hắn không trực tiếp vào mà trốn trên một cây đại thụ trong sân, vừa lúc có thể thấy mọi việc trong viện.

“Đó là cái gì? “Duẫn Nguyệt Trần hiển nhiên thấy không rõ lắm do ánh nắng phản xạ quần áo trên người Cơ Nhi, sau đó nhắm lại mắt phượng yêu mị, lấy lại bình tĩnh lần thứ hai mở mắt. “Trời ạ, nữ nhân kia điên rồi sao? Này, này ăn mặc cái gì vậy? Duẫn Nguyệt Trần sợ đến thiếu chút nữa ngã xuống từ trên cây, loại chấn động này làm hắn kích động không chịu nổi.

“Tư Đồ ca ca, bắt đầu đi!” Cơ nhi không để ý đến Phạm Thu Nham mà hướng Tư Đồ Dật ôn nhu nói.

“A, ừ, tốt! “Tư Đồ Dật xấu hổ đến sôi ruột nhìn Phạm Thu Nham, lập tức cuối đầu đứng lên diễn tấu, không có Phạm Thu Nham cùng tiểu nhạc công đồng tấu, âm nhạc mỏng manh hơn rất nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng đến động tác của Cơ Nhi.

Chỉ thấy ánh dương quang lướt theo mỹ nhân xà mỏng manh trên cọc gỗ chuyển động mềm dẻo, động tác như mây bay nước chảy chuẩn xác kèm theo độ khó cao, làm cho Duẫn Nguyệt Trần trên cây xém chút rớt hai tròng mắt mở, nội tâm chấn động, điểm chết người là hắn phát hiện vật nhỏ dưới thân lại dám làm loạn, điều này khiến một yêu nghiệt như hắn cũng phải xấu hổ.

Phạm Thu Nham cũng không kém, nhìn lên hai nam nhân đang đứng trên đại sảnh, sau đó lại nóng ruột nhìn phía Cơ Nhi đang linh xà vũ động, chỉ cảm thấy mồ hôi toát ra càng lúc càng nhiều, hai bàn tay bỗng xoa xoa nắm chặt nhau.

Vũ khúc hoàn tất, Cơ Nhi bay người lên không trung rơi xuống như một cánh hoa nhẹ nhàng bay trước gió. Tinh Kim lập tức chạy tới bên cạnh lau mồ hôi cho nàng rồi kéo nàng đến ngồi dưới bóng râm mát mái hiên.

“Tư Đồ ca ca, tối hôm qua Cơ nhi vẽ một loại nhạc khí mới, huynh nhìn thử coi có gặp qua chưa, nếu có thể sử dụng nó thì càng tốt a.” Cơ nhi tuyên bố mà không thèm liếc mắt nhìn Phạm Thu Nham một cái.

“A tốt” Tư Đồ Dật bỗng mỉm cười nhưng ráng kiềm chế vì nhìn vẻ mặt đang tái nhợt của Phạm Thu Nham mà âm thầm buồn cười, hắn dĩ nhiên nhận ra tiểu nữ nhân này muốn chọc tức Phạm Thu Nham.

“Cơ nhi. . .!” Phạm Thu Nham oan ức đến mếu máo, sự nho nhã ngày thường của hắn biến mất chỉ còn lại vẻ bối rối mất bình tĩnh.

“Đã trưa rồi, mọi người nghĩ ngơi dùng bữa đi. Cơ Nhi phải thay trang phục, hôm nay không cần luyện tiếp.” Cơ nhi nói xong quay mặt bước đi không để ý đến Phạm Thu Nham.

Nhan Nguyệt cười tà đi ra nói “Phạm huynh, ngươi đừng nên chọc đến nữ nhân keo kiệt này.”

“Ta, ta ngủ quên, không phải cố ý” Phạm Thu Nham ủ rũ, nhìn thân ảnh yểu điệu đang bước vào trong mà trong lòng vô cùng khó chịu.

“Ngươi có biết nàng đợi ngươi nửa ngày không tập nhảy, từ sáng đến giờ vẫn nghiến răng nghiến lợi nói chuyện, ghét nhất những kẻ không tuân thủ thời gian! Phạm huynh giẫm lên đuôi cọp già rồi, ha ha.” Nhan Nguyệt vẻ mặt nhìn có chút hả hê.

“Nguyệt, ngươi đừng hù dọa Phạm huynh,Cơ Nhi chỉ là nhất thời nóng giận, qua một lát sẽ hết, Phạm huynh mau lau mồ hôi đi.” Tư Đồ Dật liếc mắt nhìn Nhan Nguyệt.

“Nữ nhân không keo kiệt đâu, Phạm huynh tốt nhất nên làm chuyện gì đó để nàng hài lòng, nàng sẽ không ôm hận đâu.” Nhan Nguyệt nghĩ cách lý giải cái tiểu nữ nhân kia..

“Liễu huynh, ngươi có thể nói giúp ta một chút chứ?” Phạm Thu Nham chỉ có thể cầu Liễu Tinh Kim.

Liễu Tinh Kim lập tức đỏ mặt, cà lăm nói “Ta, ta có thể nói nhưng mà nàng… “

“Làm sao bây giờ, tối hôm qua ta uống chút rượu ai ngờ khi tỉnh lại trời đã sáng, tự mình hại mình.” Phạm Thu Nham khổ não nói, đắc tội tiểu nữ nhân nàng sẽ không chịu dạy hắn, không biết nàng vẽ cái nhạc khí gì cho Tư Đồ Dật, hắn sắp đố kị đến chết.

“Phạm huynh có tâm sự?” Tư Đồ Dật vội vã quan tâm nói.

“A, không có, chỉ là gặp bằng hữu nên uống mấy chén, sớm biết rằng như vậy, ta nhất định sẽ không uống.” Phạm Thu Nham hối hận đến chết.

Trên cây Duẫn Nguyệt Trần mím chặt môi, đây là ca ca mà dù trời có sập vẫn tươi cười đây sao? Tiểu nữ nhân này quả thật ghê gớm, hừ! Lại dám đem ca ca ra đùa giỡn tiêu khiển, thật sự to gan lớn mật.

Liễu Tinh Kim thấy Phạm Thu Nham sốt ruột, không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói “Phạm huynh đừng nóng vội, ta đi thử xem “

“Cảm tạ Liễu huynh, toàn bộ dựa vào huynh.” Phạm Thu Nham mắt sáng ngời, tràn đầy cảm kích.

“Ha ha, đi vào ăn cơm đi không có việc gì đâu!” Tư Đồ Dật vỗ vỗ bờ vai của hắn, Duẫn Nguyệt Trần trên cây lại cười thầm, ca ca có thể cùng người khác xưng huynh gọi đệ, đây là ca ca giết người không chớp mắt của mình sao, xem ra ca ca thật sự không ổn rồi.

Hồng ảnh chợt lóe, thoáng chốc mất dạng. Bên trong phòng Cơ nhi, Tinh Kim nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Cơ Nhi cười nói “Cơ Nhi đừng nóng giận, Phạm huynh không cố ý.”

“Ta không tức giận, con người không thể tránh khỏi việc ngoài ý muốn, ta chỉ dọa hắn sợ để lần sau không tái phạm, như vậy là nhân nhượng lắm rồi.” Cơ nhi chính là một tiểu nữ nhân, tuy rằng biết Phạm Thu Nham không cố ý, nhưng trong lòng nàng vẫn bực bội.

“Ha ha, được rồi đi ra ngoài ăn cơm đi, hắn đang lo lắng muốn chết ngoài kia kìa.” Liễu Tinh Kim lôi kéo cánh tay nhỏ bé của nàng đi ra ngoài, trải qua nhiều ngày ở chung động tác thân mật giữa hai người ngày càng rõ, cũng tự nhiên hơn trước.

Cơ nhi ra tới, định ngồi xuống đã thấy Phạm Thu Nham hoảng hốt đứng lên, trong lòng thầm mắng chính hắn. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao thấy Cơ nhi lại khẩn trương, quả thật không giống tác phong của mình, nếu để người trong giang hồ biết hắn một sát thủ giết người không chớp mắt lại sợ một nữ nhân mười bốn tuổi, đoán rằng họ đều cười vào mặt hắn.

“Ha ha, Phạm huynh, ngươi thật là thú vị!” Nhan Nguyệt thật sự nhịn cười không được.

“Nhan ca ca, cái thứ bột làm người khác rơi nước mắt lần trước ta nhờ huynh làm đã xong chưa?” Cơ nhi tiến đến dùng đôi mắt to quét sạch mọi sự vui mừng của hắn, hả hê nhìn gương mặt hắncứng đơ .

“A, ta, ta còn đang nghiên cứu, cái này có hơi khó, bột làm rơi lệ rất nhanh hết tác dụng không kéo dài được lâu.” Nhan Nguyệt lập tức mất vẻ tươi cười khi nãy, hắn đường đường là một thần y mà đã qua nữa tháng nay vẫn chưa xong, thật là mất mặt.

“Vậy ngươi còn có tâm trạng chê cười người khác à.” Cơ nhi châm chọc nói.

“Ta, ta ăn!” Nhan Nguyệt nhếch miệng, lập tức ngồi xuống.

“Ha ha. ” Tư Đồ Dật phì cười .

“Tư Đồ ca ca, cái này cho ngươi, bức tranh này ta vẽ tối hôm qua, vốn dĩ là định tặng Phạm ca ca, nhưng không ngờ hắn là người không có khái niệm tuân thủ thời gian, ta sợ đến lúc hắn không ở đây Cơ Nhi lại phiền muộn, cho huynh thì hơn.” Cơ Nhi đưa ra bản vẽ giao cho Tư Đồ Dật.

Gương mặt Phạm Thu Nham trắng bệch, kinh hoàng nó: ” Cơ nhi, Phạm ca ca sau này không dám…nữa, ngươi, ngươi cho ta đi, ta nhất định nghiên cứu thật tốt! “Nói xong, khẩn trương đoạt lại vật trong tay Tư Đồ Dật.

“Oa, Phạm ca ca, ngươi cường đạo a! ” Cơ nhi la hoảng lên, đây là nam nhân vẫn luôn dịu dàng sao?