Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 946: Song Tử Các




Lục địa lơ lửng khó hiểu mà quỷ dị, cảnh sắc tuyệt đẹp, linh khí kinh người.

Toàn bộ bầu trời đại lục bao phủ bởi một tầng sương mù u ám, đó chính là kết quả do linh khí dày đặc đến một mức độ nhất định.

Dòng suối chảy ra từ ngọn núi cách đó không xa cũng ngọt lành trong suốt, có tác dụng tẩm bổ, dường như dòng suối đó cũng không phải nước thường mà là linh dịch.

Hai thế lực Tử Tinh và Kiếm Minh có tổng cộng khoảng hơn trăm võ giả lạc nạn tại đây, sau một hồi đại chiến, cả hai bên đều tự tìm vị trí ngồi xuống khôi phục.

Rất nhanh chóng, bọn họ liền ngạc nhiên phát hiện trên đại lục lơ lửng này, tốc độ khôi phục của họ so với bình thường nhanh gấp bội, bởi vì linh khí nơi này thực sự rất dồi dào, ai nấy cũng phấn chấn lạ thường, cho rằng gặp đại nạn không chết tất có phúc đến cuối đời, bèn ra sức hấp thụ thiên địa linh khí.

Chỉ có bầu trời bảy màu quỷ dị là làm khiến họ kinh hãi bất an.

Khí sắc bảy màu chảy xuôi trên bầu trời, không nhìn thấy được tinh tú nhật nguyệt. Nơi này hoàn toàn khác so với nơi mà đám võ giả này từng ở trước kia, cảnh sắc này làm cho bọn họ không biết nên thích ứng thế nào.

Một ngày sau, đa số các võ giả đều đã khôi phục được tương đối, bọn họ cũng mang theo không ít linh đan diệu dược, dùng với linh khí nồng đậm nơi đây, vết thương nhỏ cơ bản đều khỏi hẳn.

Lã Quy Trần của Tử Tinh bỗng nhiên đi về bên phía Kiếm Minh giữa những ánh mắt thù hận cảnh giác của những người bên này, y nhẹ nhàng đi tới chỗ Nguyệt Hi.

Nhận thấy tiếng bước chân, Nguyệt Hi chậm rãi mở mắt ra, đợi y đi đến gần mới mở miệng hỏi:

- Làm gì vậy?

Lã Quy Trần ra hiệu chỉ về ngọn núi cách đó không xa, nói đầy hàm ý:

- Ngươi không thấy hiếu kỳ vị tiền bối kia rốt cuộc là có thân phận gì hay sao?

- Hiếu kỳ thì sao?

Nguyệt Hi vẻ mặt lãnh đạm, không biểu hiện hứng thú cho lắm.

Nhưng nàng sao có thể không hiếu kỳ? Cả ngày này nàng luôn trầm tư suy nghĩ muốn biết thân phận lão già đó, nhưng lại không nghĩ ra chút đầu mối gì, nàng tin Lã Quy Trần cũng đang suy nghĩ về chuyện này, giờ y tìm đến nàng chính là minh chứng lớn nhất.

- Hắc kỳ mà vị tiền bối đó sử dụng hẳn không phải là vật vô danh, chỉ là ta nghĩ tới nghĩ lui từ ngàn năm nay cũng không thấy có cường nhân nào sử dụng bí bảo gì tương tự, ngươi có cao kiến gì không?

- Ta không có, ta cũng không nhận ra đại kỳ của vị đại sư đó rốt cuộc là cái gì.

Nguyệt Hi lắc đầu.

- Quả nhiên... Vậy chúng ta liên thủ điều tra một phen thì thế nào?

- Liên thủ với ngươi?

Nguyệt Hi g bĩu môi khinh thườn:

- Làm vậy khác nào bảo hổ lột da?

- Không thể nói như vậy được.

Lã Quy Trần thản nhiên không để ý.

- Hiện giờ người của Kiếm Minh ngươi và Tử Tinh ta đều đang lạc nạn tại đây, nơi đây lại có một vị tiền bối công lực tuyệt đỉnh, theo đạo lý mà nói chúng ta có thể đi thăm hỏi một phen.

- Ngươi nghĩ lão ta sẽ chịu gặp chúng ta?

- Cũng không rõ lắm, nhưng hành sự tại nhân mà. Tối thiểu ta cũng muốn tìm hiểu tính cách của lão. Việc này đối với người của Kiếm Minh cũng không có gì bất lợi cả.

Lã Quy Trần khuyên.

Nguyệt Hi cau mày trầm ngâm.

Nàng biết Lã Quy Trần nói không sai, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn căm ghét chuyện liên thụ với nhân vật này.

Thế cục trước mắt bắt buộc nàng không thể cự tuyệt đề nghị của Lã Quy Trần. Một hồi lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng Gật đầu:

- Được rồi, ta cùng ngươi đến thăm hỏi vị tiền bối đó.

- Yên tâm, lần này đây ta sẽ không giở trò gì đâu, ngươi cũng nhìn thấy sức mạnh của vị tiền bối đó rồi, ta sẽ không hành động bừa bãi đâu.

Lã Quy Trần không ngừng cười khổ. Cao thủ bậc đó Lã Quy Trần biết là dù mười người như mình chung sức lại cũng không phải là đối thủ.

Nguyệt Hi dặn dò vài câu cho người của Kiếm Minh rồi đứng dậy, cùng Lã Quy Trần hướng về phía ngọn núi chỗ lão già đó.

Đợi sau khi hai người đi xa, Hòa Tảo và Hoà Miêu liếc nhìn nhaulẳng lặng đi về phía Dương Khai`.

Chuyện xảy ra hôm qua khiến họ cảm thấy rất có lỗi, cho nên vẫn muốn xin lỗi, an ủi hắn chờ vài ngày đợi Nguyệt Hi khôi phục lại sẽ giúp hắn giải trừ cấm chế trong cơ thể.

Nhưng Hòa Tảo đã sớm nhạy bén phát hiện thấy sư phụ mình hình như không tin Dương Khai, nên cũng không dám dây dưa nhiều với hắn trước mặt sư phụ, tránh cho hiểu lầm của sư phụ với Dương Khai càng thêm sâu.

Tới hiện giờ nàng mới tìm được cơ hội thích hợp.

Họ vừa nhích người, tên Vệ Vũ nọ bỗng chắn ngay trước mặt hai người, mỉm cười hỏi:

- Hai vị sư muội đi đâu vậy?

Hòa Tảo nhíu mày:

- Đi ra ngoài chút.

Vệ Vũ cười cười rồi xung phong:

- Sư huynh đi cùng hai muội.

- Không cần!

Hòa Tảo tỏ ra khó chịu, quyết đoán cự tuyệt.

Vệ Vũ lắc đầu nói:

- Sư muội, sư phụ mới vừa nói không cho chúng ta tùy tiện hành động, bởi vì không ai biết nơi này rốt cuộc ẩn giấu nguy hiểm gì, hai vị sư muội như hai viên ngọc quý trên tay sư phụ, nếu xảy ra chuyện gì thì ai có thể gánh trách nhiệm? Để sư huynh đi theo hộ vệ, nếu có xảy ra chuyện gì thì sư huynh cũng có thể thay hai sư muội gánh đỡ.

Y tỏ vẻ cam nguyện nghĩ cho hai người, nghiêm nghị ngẩng đầu ưỡn ngực ra, ra vẻ đáng tin cậy.

- Hôm qua vị tiền bối đó đã nói nơi này không có bất kỳ nguy hiểm nào rồi còn gì?

Hòa Miêu chớp chớp mắt.

- Ai biết vị tiền bối đó nói thật hay nói dối đâu, công lực của lão cao thâm, nơi đây đối với lão không có gì nguy hiểm, nhưng chúng ta thì khác. Cũng vì không biết những nơi này có gì nên sư phụ mới cùng Lã Quy Trần kia đi tìm hiểu tin tức.

- Sư huynh, huynh nói thực cho ta biết, có phải sư phụ hoài nghi lai lịch và thân phận của Dương Khai không?

Hòa Tảo đưa mắt nhìn Vệ Vũ.

- Sư muội sao lại nói vậy.

Vệ Vũ ngạc nhiên thấy rõ.

- Chính là cảm giác này, sư phụ cho ta cảm giác không muốn bọn ta tiếp xúc thân mật với Dương Khai. Hơn nữa hôm qua khi bọn ta đưa Dương Khai tới, hình như sư phụ đã làm gì đó với hắn.

Hòa Tảo nói thẳng, vừa nói vừa hồi tưởng đến vẻ mặt giật mình và giận giữ của Dương Khai.

Nếu không vì sư phụ âm thầm triển khai thứ gì đó, hắn hẳn sẽ không tức giận.

Vệ Vũ cười hề hề:

- Sư muội suy nghĩ nhiều rồi, sư phụ là nhân vật bậc nào, sao lại để bụng một nhân vật nhỏ xíu như vậy? Hơn nữa tất cả những gì sư phụ làm cũng là vì muốn tốt cho những đệ tử như chúng ta. Thôi không nhiều lời nữa, hai vị sư phụ nếu đi thì để sư huynh đi cùng, ta cũng muốn đi xem xét xung quanh.

- Không cần, bọn ta không muốn đi nữa.

Hòa Tảo lắc đầu, dẫn Hòa Miêu về lại vị trí cũ khoanh chân ngồi xuống.

Vệ Vũ nhéo nhéo mũi chán nản, cũng chỉ có thể ngồi xuống khôi phục giết thời gian.

Động tĩnh bên này cũng không giấu được Dương Khai. Tuy nói nơi này tạm thời an toàn nhưng hắn hiện giờ lẻ loi một mình, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nhất là Bích Nhã bên Tử Tinh vẫn dõi theo hắn. Nếu không có lão già thần bí kia uy hiếp, chỉ e ả đã sớm hạ thủ với hắn.

Cho nên hắn luôn luôn để ý hướng đi của võ giả hai bên, hắn thấy Nguyệt Hi và Lã Quy Trần cùng nhau rời đi, hắn cũng nhìn thấy Hòa Tảo và Hòa Miêu muốn đến chỗ mình lại bị tên nọ ngăn lại.

Dù không rõ lắm chi tiết nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được chút ít chuyện.

Cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một hồi tiếng vang quỷ dị. Dương Khai quay đầu nhìn lại, lập tức ngẩn ra, vẻ mặt trở nên cổ quái, rồiđi về phía đó.

Một lát sau hắn tới một lùm cây khẽ quát:

- Thần Đồ?

Thần Đồ thò đầu ra từ một bên lùm cây, lén lút ngoắc tay gọi Dương Khai, sau đó lại nhanh chóng rụt đầu lại.

Dương Khai không kìm nổi bật cười, bước tới trước mặt y cau mày nói:

- Ngươi định làm gì đấy?

- Trốn những người kia chứ gì.

Thần Đồ thấp giọng đáp, nhếch miệng cười:

- Huynh đệ, gặp được ngươi thật là tốt, ta nghĩ hai chúng ta lần này chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn sống, đúng là phúc lớn mạng lớn.

Nói một hồi, y há mồm thở dốc một hơi, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này Dương Khai mới để ý, y bị thương nặng hơn mình trong tai nạn hôm qua, bụng của y có vết máu đỏ sẫm, quần áo rách bươm, rõ ràng đã bị cái gì đó xuyên qua người sau đó đã được rút ra, khắp mặt cũng đầy vết máu thịt loang lổ, làm y thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp.

- Ngươi trông hơi thảm đấy!

Dương Khai ngồi xuống.

Thần Đồ sắc mặt đau khổ kêu ầm lên:

- Mẹ nó, vốn không cảm giác được gì, bị ngươi nói vậy tự nhiên ta cũng thấy mình đúng là thảm, sao ngươi chẳng bị tổn hại gì hết vậy?

- May mắn thôi. Sao ngươi lại thành ra như vậy?

Dương Khai nhún nhún vai.

- Ta làm sao biết được, lúc chiến hạm bị hủy hoại, ta hôn mê ngay lập tức, đợi đến khi tỉnh lại thấy mình đã đến đây, may mà mảnh vỡ chiến hạm đó không đâm thủng chỗ hiểm của ta, bằng không huynh đệ ngươi cũng chỉ có thể nhặt xác cho ta thôi.

Thần Đồ líu lo rồi nhe răng trợn mắt, đau đến toát mồ hôi lạnh.

- Ngươi không dùng đan dược sao?

Dương Khai ngạc nhiên hỏi, nhìn Thần Đồ thì hình như y vẫn chưa khôi phục.

- Đồ của ta sớm đã bị đám súc sinh Tử Tinh kia cướp đi rồi, còn đan dược đâu nữa? Đến bí bảo cũng bị mất, nếu ta có bí ảo cũng đã không biến thành như vậy.

Thần Đồ cáu tiết:

- Huynh đệ, ngươi còn đan dược không?

Dương Khai gật đầu, giả vờ lấy đồ từ nhẫn không gian, nhưng thực chất là lấy một viên Thánh đan chữa thương ra từ Ma Thần Bí Điển.

- Ồ? Thánh đan có đan văn?

Hai mắt Thần Đồ tỏa sáng, y khẽ hô lên, nhận lấy Thánh đan, dường như viên đan dược như vậy đối với y là thứ quá tốt, y không chút do dự nuốt viên Thánh đan rồi thở gấp nói:

- Cho ta chút thời gian là có thể khôi phục rồi.

- Ngươi ngồi xuống đi, ta sẽ giúp ngươi.

Dương Khai chủ động đề nghị.

Hiện giờ hắn và Thần Đồ xem như đứng cùng một chiến tuyến, giúp y một chút cũng chẳng sao.

- Có cần phải cách xa một chút không?

Thần Đồ có chút lo lắng nhìn xa xa:

- Nếu chẳng may bị người của Tử Tinh hoặc Kiếm Minh phát hiện thì...

- Yên tâm đi, hiện tại bọn chúng không dám làm bậy đâu.

- Nghĩa là sao?

Thần Đồ hồ nghi khó hiểu.

Hình như y không biết gì về sự xuất hiện của lão già hôm qua, phỏng chừng khi lão già đó xuất hiện thì Thần Đồ vẫn còn đang hôn mê.

Dương Khai bèn đơn giản thuật lại chuyện về lão già đó. Thần Đồ nghe xong sắc mặt không ngừng biến ảo, khẽ quát:

- Nói vậy lão già đó tối thiểu cũng phải có tu vi Phản Hư Cảnh? Không đúng, không đúng, có thể là cao hơn nữa.

Y thì thào một mình, sắc mặt trở nên phấn khích. Lục địa lơ lửng khó hiểu mà quỷ dị, cảnh sắc tuyệt đẹp, linh khí kinh người.

Toàn bộ bầu trời đại lục bao phủ bởi một tầng sương mù u ám, đó chính là kết quả do linh khí dày đặc đến một mức độ nhất định.

Dòng suối chảy ra từ ngọn núi cách đó không xa cũng ngọt lành trong suốt, có tác dụng tẩm bổ, dường như dòng suối đó cũng không phải nước thường mà là linh dịch.

Hai thế lực Tử Tinh và Kiếm Minh có tổng cộng khoảng hơn trăm võ giả lạc nạn tại đây, sau một hồi đại chiến, cả hai bên đều tự tìm vị trí ngồi xuống khôi phục.

Rất nhanh chóng, bọn họ liền ngạc nhiên phát hiện trên đại lục lơ lửng này, tốc độ khôi phục của họ so với bình thường nhanh gấp bội, bởi vì linh khí nơi này thực sự rất dồi dào, ai nấy cũng phấn chấn lạ thường, cho rằng gặp đại nạn không chết tất có phúc đến cuối đời, bèn ra sức hấp thụ thiên địa linh khí.

Chỉ có bầu trời bảy màu quỷ dị là làm khiến họ kinh hãi bất an.

Khí sắc bảy màu chảy xuôi trên bầu trời, không nhìn thấy được tinh tú nhật nguyệt. Nơi này hoàn toàn khác so với nơi mà đám võ giả này từng ở trước kia, cảnh sắc này làm cho bọn họ không biết nên thích ứng thế nào.

Một ngày sau, đa số các võ giả đều đã khôi phục được tương đối, bọn họ cũng mang theo không ít linh đan diệu dược, dùng với linh khí nồng đậm nơi đây, vết thương nhỏ cơ bản đều khỏi hẳn.

Lã Quy Trần của Tử Tinh bỗng nhiên đi về bên phía Kiếm Minh giữa những ánh mắt thù hận cảnh giác của những người bên này, y nhẹ nhàng đi tới chỗ Nguyệt Hi.

Nhận thấy tiếng bước chân, Nguyệt Hi chậm rãi mở mắt ra, đợi y đi đến gần mới mở miệng hỏi:

- Làm gì vậy?

Lã Quy Trần ra hiệu chỉ về ngọn núi cách đó không xa, nói đầy hàm ý:

- Ngươi không thấy hiếu kỳ vị tiền bối kia rốt cuộc là có thân phận gì hay sao?

- Hiếu kỳ thì sao?

Nguyệt Hi vẻ mặt lãnh đạm, không biểu hiện hứng thú cho lắm.

Nhưng nàng sao có thể không hiếu kỳ? Cả ngày này nàng luôn trầm tư suy nghĩ muốn biết thân phận lão già đó, nhưng lại không nghĩ ra chút đầu mối gì, nàng tin Lã Quy Trần cũng đang suy nghĩ về chuyện này, giờ y tìm đến nàng chính là minh chứng lớn nhất.

- Hắc kỳ mà vị tiền bối đó sử dụng hẳn không phải là vật vô danh, chỉ là ta nghĩ tới nghĩ lui từ ngàn năm nay cũng không thấy có cường nhân nào sử dụng bí bảo gì tương tự, ngươi có cao kiến gì không?

- Ta không có, ta cũng không nhận ra đại kỳ của vị đại sư đó rốt cuộc là cái gì.

Nguyệt Hi lắc đầu.

- Quả nhiên... Vậy chúng ta liên thủ điều tra một phen thì thế nào?

- Liên thủ với ngươi?

Nguyệt Hi g bĩu môi khinh thườn:

- Làm vậy khác nào bảo hổ lột da?

- Không thể nói như vậy được.

Lã Quy Trần thản nhiên không để ý.

- Hiện giờ người của Kiếm Minh ngươi và Tử Tinh ta đều đang lạc nạn tại đây, nơi đây lại có một vị tiền bối công lực tuyệt đỉnh, theo đạo lý mà nói chúng ta có thể đi thăm hỏi một phen.

- Ngươi nghĩ lão ta sẽ chịu gặp chúng ta?

- Cũng không rõ lắm, nhưng hành sự tại nhân mà. Tối thiểu ta cũng muốn tìm hiểu tính cách của lão. Việc này đối với người của Kiếm Minh cũng không có gì bất lợi cả.

Lã Quy Trần khuyên.

Nguyệt Hi cau mày trầm ngâm.

Nàng biết Lã Quy Trần nói không sai, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn căm ghét chuyện liên thụ với nhân vật này.

Thế cục trước mắt bắt buộc nàng không thể cự tuyệt đề nghị của Lã Quy Trần. Một hồi lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng Gật đầu:

- Được rồi, ta cùng ngươi đến thăm hỏi vị tiền bối đó.

- Yên tâm, lần này đây ta sẽ không giở trò gì đâu, ngươi cũng nhìn thấy sức mạnh của vị tiền bối đó rồi, ta sẽ không hành động bừa bãi đâu.

Lã Quy Trần không ngừng cười khổ. Cao thủ bậc đó Lã Quy Trần biết là dù mười người như mình chung sức lại cũng không phải là đối thủ.

Nguyệt Hi dặn dò vài câu cho người của Kiếm Minh rồi đứng dậy, cùng Lã Quy Trần hướng về phía ngọn núi chỗ lão già đó.

Đợi sau khi hai người đi xa, Hòa Tảo và Hoà Miêu liếc nhìn nhaulẳng lặng đi về phía Dương Khai`.

Chuyện xảy ra hôm qua khiến họ cảm thấy rất có lỗi, cho nên vẫn muốn xin lỗi, an ủi hắn chờ vài ngày đợi Nguyệt Hi khôi phục lại sẽ giúp hắn giải trừ cấm chế trong cơ thể.

Nhưng Hòa Tảo đã sớm nhạy bén phát hiện thấy sư phụ mình hình như không tin Dương Khai, nên cũng không dám dây dưa nhiều với hắn trước mặt sư phụ, tránh cho hiểu lầm của sư phụ với Dương Khai càng thêm sâu.

Tới hiện giờ nàng mới tìm được cơ hội thích hợp.

Họ vừa nhích người, tên Vệ Vũ nọ bỗng chắn ngay trước mặt hai người, mỉm cười hỏi:

- Hai vị sư muội đi đâu vậy?

Hòa Tảo nhíu mày:

- Đi ra ngoài chút.

Vệ Vũ cười cười rồi xung phong:

- Sư huynh đi cùng hai muội.

- Không cần!

Hòa Tảo tỏ ra khó chịu, quyết đoán cự tuyệt.

Vệ Vũ lắc đầu nói:

- Sư muội, sư phụ mới vừa nói không cho chúng ta tùy tiện hành động, bởi vì không ai biết nơi này rốt cuộc ẩn giấu nguy hiểm gì, hai vị sư muội như hai viên ngọc quý trên tay sư phụ, nếu xảy ra chuyện gì thì ai có thể gánh trách nhiệm? Để sư huynh đi theo hộ vệ, nếu có xảy ra chuyện gì thì sư huynh cũng có thể thay hai sư muội gánh đỡ.

Y tỏ vẻ cam nguyện nghĩ cho hai người, nghiêm nghị ngẩng đầu ưỡn ngực ra, ra vẻ đáng tin cậy.

- Hôm qua vị tiền bối đó đã nói nơi này không có bất kỳ nguy hiểm nào rồi còn gì?

Hòa Miêu chớp chớp mắt.

- Ai biết vị tiền bối đó nói thật hay nói dối đâu, công lực của lão cao thâm, nơi đây đối với lão không có gì nguy hiểm, nhưng chúng ta thì khác. Cũng vì không biết những nơi này có gì nên sư phụ mới cùng Lã Quy Trần kia đi tìm hiểu tin tức.

- Sư huynh, huynh nói thực cho ta biết, có phải sư phụ hoài nghi lai lịch và thân phận của Dương Khai không?

Hòa Tảo đưa mắt nhìn Vệ Vũ.

- Sư muội sao lại nói vậy.

Vệ Vũ ngạc nhiên thấy rõ.

- Chính là cảm giác này, sư phụ cho ta cảm giác không muốn bọn ta tiếp xúc thân mật với Dương Khai. Hơn nữa hôm qua khi bọn ta đưa Dương Khai tới, hình như sư phụ đã làm gì đó với hắn.

Hòa Tảo nói thẳng, vừa nói vừa hồi tưởng đến vẻ mặt giật mình và giận giữ của Dương Khai.

Nếu không vì sư phụ âm thầm triển khai thứ gì đó, hắn hẳn sẽ không tức giận.

Vệ Vũ cười hề hề:

- Sư muội suy nghĩ nhiều rồi, sư phụ là nhân vật bậc nào, sao lại để bụng một nhân vật nhỏ xíu như vậy? Hơn nữa tất cả những gì sư phụ làm cũng là vì muốn tốt cho những đệ tử như chúng ta. Thôi không nhiều lời nữa, hai vị sư phụ nếu đi thì để sư huynh đi cùng, ta cũng muốn đi xem xét xung quanh.

- Không cần, bọn ta không muốn đi nữa.

Hòa Tảo lắc đầu, dẫn Hòa Miêu về lại vị trí cũ khoanh chân ngồi xuống.

Vệ Vũ nhéo nhéo mũi chán nản, cũng chỉ có thể ngồi xuống khôi phục giết thời gian.

Động tĩnh bên này cũng không giấu được Dương Khai. Tuy nói nơi này tạm thời an toàn nhưng hắn hiện giờ lẻ loi một mình, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nhất là Bích Nhã bên Tử Tinh vẫn dõi theo hắn. Nếu không có lão già thần bí kia uy hiếp, chỉ e ả đã sớm hạ thủ với hắn.

Cho nên hắn luôn luôn để ý hướng đi của võ giả hai bên, hắn thấy Nguyệt Hi và Lã Quy Trần cùng nhau rời đi, hắn cũng nhìn thấy Hòa Tảo và Hòa Miêu muốn đến chỗ mình lại bị tên nọ ngăn lại.

Dù không rõ lắm chi tiết nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được chút ít chuyện.

Cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một hồi tiếng vang quỷ dị. Dương Khai quay đầu nhìn lại, lập tức ngẩn ra, vẻ mặt trở nên cổ quái, rồiđi về phía đó.

Một lát sau hắn tới một lùm cây khẽ quát:

- Thần Đồ?

Thần Đồ thò đầu ra từ một bên lùm cây, lén lút ngoắc tay gọi Dương Khai, sau đó lại nhanh chóng rụt đầu lại.

Dương Khai không kìm nổi bật cười, bước tới trước mặt y cau mày nói:

- Ngươi định làm gì đấy?

- Trốn những người kia chứ gì.

Thần Đồ thấp giọng đáp, nhếch miệng cười:

- Huynh đệ, gặp được ngươi thật là tốt, ta nghĩ hai chúng ta lần này chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn sống, đúng là phúc lớn mạng lớn.

Nói một hồi, y há mồm thở dốc một hơi, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này Dương Khai mới để ý, y bị thương nặng hơn mình trong tai nạn hôm qua, bụng của y có vết máu đỏ sẫm, quần áo rách bươm, rõ ràng đã bị cái gì đó xuyên qua người sau đó đã được rút ra, khắp mặt cũng đầy vết máu thịt loang lổ, làm y thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp.

- Ngươi trông hơi thảm đấy!

Dương Khai ngồi xuống.

Thần Đồ sắc mặt đau khổ kêu ầm lên:

- Mẹ nó, vốn không cảm giác được gì, bị ngươi nói vậy tự nhiên ta cũng thấy mình đúng là thảm, sao ngươi chẳng bị tổn hại gì hết vậy?

- May mắn thôi. Sao ngươi lại thành ra như vậy?

Dương Khai nhún nhún vai.

- Ta làm sao biết được, lúc chiến hạm bị hủy hoại, ta hôn mê ngay lập tức, đợi đến khi tỉnh lại thấy mình đã đến đây, may mà mảnh vỡ chiến hạm đó không đâm thủng chỗ hiểm của ta, bằng không huynh đệ ngươi cũng chỉ có thể nhặt xác cho ta thôi.

Thần Đồ líu lo rồi nhe răng trợn mắt, đau đến toát mồ hôi lạnh.

- Ngươi không dùng đan dược sao?

Dương Khai ngạc nhiên hỏi, nhìn Thần Đồ thì hình như y vẫn chưa khôi phục.

- Đồ của ta sớm đã bị đám súc sinh Tử Tinh kia cướp đi rồi, còn đan dược đâu nữa? Đến bí bảo cũng bị mất, nếu ta có bí ảo cũng đã không biến thành như vậy.

Thần Đồ cáu tiết:

- Huynh đệ, ngươi còn đan dược không?

Dương Khai gật đầu, giả vờ lấy đồ từ nhẫn không gian, nhưng thực chất là lấy một viên Thánh đan chữa thương ra từ Ma Thần Bí Điển.

- Ồ? Thánh đan có đan văn?

Hai mắt Thần Đồ tỏa sáng, y khẽ hô lên, nhận lấy Thánh đan, dường như viên đan dược như vậy đối với y là thứ quá tốt, y không chút do dự nuốt viên Thánh đan rồi thở gấp nói:

- Cho ta chút thời gian là có thể khôi phục rồi.

- Ngươi ngồi xuống đi, ta sẽ giúp ngươi.

Dương Khai chủ động đề nghị.

Hiện giờ hắn và Thần Đồ xem như đứng cùng một chiến tuyến, giúp y một chút cũng chẳng sao.

- Có cần phải cách xa một chút không?

Thần Đồ có chút lo lắng nhìn xa xa:

- Nếu chẳng may bị người của Tử Tinh hoặc Kiếm Minh phát hiện thì...

- Yên tâm đi, hiện tại bọn chúng không dám làm bậy đâu.

- Nghĩa là sao?

Thần Đồ hồ nghi khó hiểu.

Hình như y không biết gì về sự xuất hiện của lão già hôm qua, phỏng chừng khi lão già đó xuất hiện thì Thần Đồ vẫn còn đang hôn mê.

Dương Khai bèn đơn giản thuật lại chuyện về lão già đó. Thần Đồ nghe xong sắc mặt không ngừng biến ảo, khẽ quát:

- Nói vậy lão già đó tối thiểu cũng phải có tu vi Phản Hư Cảnh? Không đúng, không đúng, có thể là cao hơn nữa.

Y thì thào một mình, sắc mặt trở nên phấn khích.