Lão già kì dị đó khiến Lã Quy Trần và mỹ phụ Kiếm Minh nảy sinh cảm giác bất thường khó tả, khiến bọn họ rất chú ý nên hai người tuy dừng tay, nhưng vẫn yên lặng quan sát lão.
- Nguyệt Hi, ta và ngươi xem như quen biết đã lâu, chúng ta đều biết không làm khó được nhau, trận chiến này của chúng ta hôm nay dừng tại đây ngươi thấy sao? Ta nghĩ dù là người của ngươi hay của ta thì cũng đều cần khôi phục một chút.
Lã Quy Trần chắp hai tay sau lưng quát to.
Mỹ phụ tên Nguyệt Hi trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng gật đầu:
- Được!
- Ta biết ngươi dễ nói chuyện lắm mà.
Lã Quy Trần cười ha ha, thu kim giáp lại trước, rồi thu hồi đoản mâu, cau mày nói:
- Nguyệt Hi, ta có một thắc mắc không nói ra sẽ rất khó chịu.
- Có gì cứ nói.
Nguyệt Hi lộ vẻ mất kiên nhẫn, lời nói cũng rất không khách khí.
Lã Quy Trần bĩu môi không thèm để ý, vươn tay chỉ phía dưới nói:
- Lão già này là người của Kiếm Minh các ngươi? Sao trước kia ta chưa từng thấy bao giờ?
Khi lão hỏi vậy, vẻ mặt Nguyệt Hi lập tức trở nên cổ quái:
- Lão ta không phải người của các ngươi sao?
Lã Quy Trần ngẩn người, chậm rãi lắc đầu.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt chợt sáng lên, cùng hô lớn:
- Nơi này vỗn đã có người?
Vừa nói dứt lời, cả hai người đều hóa thành một đạo hồng quang hướng về phía lão già đang nhặt mảnh vỡ chiến hạm dưới kia.
Nơi này là nơi nào và có những nguy hiểm như thế nào, cả Lã Quy Trần và Nguyệt Hi đều không rõ.
Nhưng giờ phút này, ngay trước mắt hai người họ bỗng xuất hiện một dân bản địa!
Bọn họ tự nhiên tất sẽ muốn tiên hạ thủ vi cường, cướp lão già này về phía mình để nắm được tin tức về nơi này. Ở nơi chưa biết là nơi nào như vậy mà có được những thông tin tình báo vừa đủ, nói không chừng có thể chiếm ưu thế tuyệt đối. Điểm này bọn họ đều rõ ràng hơn ai hết.
Cho nên bọn họ không nói một lời mà đồng thời động thủ.
Hai luồng khí tức của cường nhân Thánh Vương Cảnh ầm ầm lan tràn bốn phía, mạnh hơn cả thời điểm bọn họ đại chiến lúc nãy. Hai người đều mang khí thế nhất định phải đoạt được điều mình muốn.
Lã Quy Trần và Nguyệt Hi quen biết đã nhiều năm, cả hai đều hiểu rõ công lực của hai bên tương đương, Hai người gần như cùng lúc nhào tới trước mặt lão già, mỗi người túm một bên cánh tay lão rồi nhìn nhau, không ai chịu nhượng bộ.
Lão già kia vừa nhặt một mảnh vỡ chiến hạm, còn chưa kịp bỏ vào nhẫn không gian đã gặp đại nạn. Dường như do giật mình mà người lão cứng ngắc, không thể động đậy.
Sau đó vẻ mặt lão trở nên cổ quái, thần sắc trên mặt có chút hăng hái. Trong lúc hai vị cường nhân Thánh Vương Cảnh đang giằng co, lão cho mảnh vỡ chiến hạm vào trong nhẫn không gian một cách nhẹ nhàng.
Hành động kỳ quái lần này làm Lã Quy Trần và Nguyệt Hi vô cùng sửng sốt, ngay sau đó bọn họ liền ý thức được có gì đó không ổn.
Có thể hồn nhiên không thèm để ý trong lúc hai người bọn họ giằng co, lão già này hoặc là bị điên, hoặc là bản lĩnh hơn người, không hề coi họ ra cái đinh gì.
Khả năng thứ hai tương đối lớn.
Vì thế Lã Quy TRần và Nguyệt Hi cùng buông tay, hòng tránh xa lão già cổ quái này.
Đúng lúc này, trong cơ thể lão già truyền ra một lực kéo điên cuồng. Trong nháy mắt, lão như biến thành một đầm lầy làm Lã Quy Trần và Nguyệt Hi chìm sâu không thể tự thoát ra được.
Ngay sau đó, hai người liền cảm thấy thánh nguyên toàn thân mình nhanh chóng tụt đi, không ngừng chảy về phía cơ thể lão già kia.
Hai người kinh hãi muốn chết, Nguyệt Hi thất thanh hét lớn.
Trong lúc đang hấp thu sức mạnh hai người, sắc mặt lão già càng lúc càng hồng hào, dường như được tẩm bổ rất nhiều, ngay cả mái tóc hoa râm cũng dần đen trở lại.
Lão già nhếch miệng khẽ mỉm cười nhìn hai người, không tiếng động mà quỷ bí.
Cho đến lúc này, trên người lão già mới toát ra một khí tức vô cùng nguy hiểm, khí tức đó lan tràn làm mọi người không kìm nổi lạnh run, dừng mọi động tác trên tay lại.
Bên tai mỗi người đều vang lên từng hồi gào khóc thảm thiết, lão già này chỉ dựa vào khí tức đã khiến mọi người như rơi vào địa ngục Cửu U, thể nghiệm sự tra tấn về tinh thần sống không bằng chết.
- Hai tên tiểu tử cũng khinh thường người khác quá đấy, hừm, nhiều năm rồi lão phu không gặp cảnh nào náo nhiệt như thế này, lần đây tạm tha mạng cho các ngươi, lần sau nếu dám tái phạm nhất định cho các ngươi hồn bay phách lạc.
Lão già cười dữ tợn một tiếng, thân hình chấn động, một sức mạnh cực lớn phát ra từ cơ thể lão.
Lã Quy Trần và Nguyệt Hi kêu lên sợ hãi, bay ra phía sau như con diều đứt dây, phun một đám sương máu giữa không trung, thần sắc uể oải ủ rũ.
Bị lão già kia hấp thu một trận điên cuồng, bọn họ suýt chút đã bỏ mạng tại chỗ.
Đứng vững chân lại nhìn về hướng lão già kia, trong mắt vẫn còn đầy kinh hãi.
Con ngươi Dương Khai cũng không khỏi run rẩy kịch liệt, gần như không tin được vào những gì mình thấy.
Lã Quy Trần có tu vi thông thiên cõ nào hắn đã đích thân nếm mùi, nằm trong tay Lã Quy Trần, hắn căn bản không có chút cơ hội phản kháng.
Lã Quy Trần tối thiểu cũng là cao thủ Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, thậm chí là Thánh Vương tam tầng cảnh.
Nhưng một cao thủ như vậy trước mặt lão già quỷ dị kia lại khôi hài như đứa trẻ ba tuổi.
Lão già này có tu vi cảnh giới như thế nào? Dương Khai không dám tưởng tượng.
- Ừm, đúng rồi, nơi này khó khăn lắm mới có nhiều người tới như vậy, kêu người của các ngươi đừng đánh nữa, chết một người ít đi một người, mau dừng lại đi.
Lão già đó ngẫm nghĩ một chút rồi bảo.
Lã Quy Trần và Nguyệt Hi kinh ngạc nhìn lão, gật đầu lia lịa:
- Xin nghe tiền bối!
Sau khi nếm được công lực siêu việt của lão già, hai người họ cũng không dám lỗ mãng. Vì bọn họ đều biết, nếu lão già này muốn thì có thể dễ dàng giết hết tất cả những người có mặt ở đây.
Công lực của lão mọi người căn bản không thể chống đỡ được.
- Ầy, có chết cũng không được lãng phí, để các ngươi vào vậy.
Lão già như thì thào, vẫy tay một cái, bỗng xuất hiện một lá cờ lớn đen kịt tỏa ra khí tức u ám, mơ hồ có thể thấy được rất nhiều bõng người và thú mờ ảo cử động trong đó, từng bóng người, bóng thú đó rõ ràng là thần hồn linh thể, đều vô cùng hùng mạnh đến kinh hãi.
Tất cả đều bị trói buộc bên trong lá cờ, giống như mất đi ý thức tự thân hóa thành những oan hồn khát máu tàn nhẫn.
Lá cờ kia đón gió phấp phới, tiếng gào khóc thảm thiết xuyên qua thiên địa.
Từng linh thể thần hồn nửa trong suốt nổi lên từ xác các võ giả đã chết, như thể nhận được lệnh triệu tập, tất cả đều lao tới lá cờ kia.
Chẳng mấy chốc sau, lá cờ đó đã tiếp nạp ba đến bốn mươi linh thể thần hồn của những võ giả tử vong.
Giống như ném ném xuống mặt hồ yên ả, bề mặt lá cờ đen nổi lên từng tầng gợn sóng, những oan hồn vốn bị trói buộc trong đó như phát điên bắt đầu vùng vẫy như điên, tranh đoạt nuốt chửng những linh thể thần hồn vừa tới này.
Âm thanh gặm nhấm răng rắc vang lên không dứt bên tai, truyền vào tâm linh mỗi người.
Trong nháy mắt, những linh thể thần hồn của võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh đã bị nuốt sạch như chưa từng tồn tại.
Sóng u ám của lá cờ đen lại càng nồng đậm hơn.
- Nếu các ngươi còn dám gây chuyện ta sẽ thu hết các ngươi vào!
Lão già cười âm hiểm nhìn bốn phía, thu lá cờ lại.
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, không ai dám thưa thốt gì.
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đâu còn dám manh động? Đã chết rồi mà đến thần hồn cũng bị ăn sạch, như vậy còn đáng sợ cơn cái chết.
Vì thế tất cả mọi người đều ngoan ngoãn kiềm chế sức mạnh của mình.
- Các ngươi tự tìm chỗ ở đi, hãy làm quen với môi trường trước đã, ừm, phải nói trước với các ngươi một tiếng, nơi này không có bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa vật tư còn đầy đủ, linh khí nồng đậm thích hợp để tu luyện. Không được tới gần ngọn núi đó trong phạm vi năm mươi dặm, đó là chỗ ở của lão phu, bất cứ ai tới gần hãy tự gánh lấy hậu quả.
Lão già chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa, nói liên miên như thể đã nhiều năm không được mở miệng, rồi mới lướt nhẹ đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lão đi một hồi lâu cũng không ai dám cử động, tất cả đều đứng nguyên tại chỗ tim đập thình thịch, có người không ngừng nuốt nước miếng.
Lã Quy Trần và Nguyệt Hi đứng cách đó rất xa, nhìn nhau không nói gì.
Chợt họ lấy đan dược ra nhét vào miệng, rồi lại lấy thánh tinh ra bắt đầu khôi phục sức mạnh tự thân.
Một lúc lâu sau, hai người kẻ trước người sau lần lượt đứng dậy.
Mãi đến khi bọn họ có động tác, đám võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh còn sống mới dám thở mạnh, đồng loạt nép lại gần hai người họ.
- Dương Khai, Dương Khai...
Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi, Dương Khai ngẩng đầu liền nhìn thấy Hòa Miêu sắc mặt trắng bệch đang ngoắc mình.
Dương Khai đứng lên đi về phía họ.
Cách đó mười trượng, Bích Nhã cắn chặt răng, oán hận nhìn theo, nhưng không dám có bất kỳ động tác ngăn trở nào.
Lão già đó cũng đã nói rồi, ai dám gây chuyện sẽ hút linh thể thần hồn người đó vào lá cờ đen kia, Bích Nhã cũng không dám vuốt râu hùm.
- Cảm ơn hai người.
Dương Khai tới bên cạnh hai tỷ muội Hòa Tảo và Hòa Miêu, chân thành nói lời cảm tạ.
Vừa rồi nếu không phải họ giữ chân Bích Nhã, hắn cũng không có cơ hội thoát thân, chẳng đợi được đến lúc lão già kia phát uy.
- Không cần khách khí.
Hòa Tả gật đầu:
- Là bọn ta nợ ngươi mới phải.
- Lão già đó là ai vậy, vừa rồi làm ta sợ muốn chết.
Hòa Miêu vỗ ngực, vẻ mặt chưa hết hoảng sợ.
- Hẳn là sư phụ biết gì đó
Hòa Tảo đăm chiêu nhìn Nguyệt Hi:
- Mặc kệ thế nào, có lời nói đó của lão, người của Tử Tinh cũng không dám làm loạn nữa, nơi này tạm thời an toàn. Dương Khai, sức mạnh của ngươi có phải đã bị phong ấn rồi hay không?
- Ừm, chính là do Lã Quy Trần làm.
Dương Khai gục gặc.
- Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ xin sư phụ giúp ngươi giải trừ cấm chế.
- Làm phiền hai người rồi.
Hai mắt Dương Khai toả sáng.
- Khách khí gì chứ?
Hoà Miêu cười hì hì, cuối cùng cũng khôi phục lại chút tinh thần.
- Lúc trước nếu không phải ngươi cho ta và tỷ tỷ một ít vật phẩm khôi phục thì bọn ta cũng không kiên trì đợi được sư phụ tới cứu, tính ra thì bọn ta còn nợ ngươi một mạng đấy.
- Việc nhỏ mà.
Dương Khai điềm đạm gật đầu, không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt, thái độ như với người qua đường.
Đi theo Hòa Tảo và Hòa Miêu hướng tới chỗ đám người Kiếm Minh tụ tập, mấy chốc sau đã tới trước mặt Nguyệt Hi. Lão già kì dị đó khiến Lã Quy Trần và mỹ phụ Kiếm Minh nảy sinh cảm giác bất thường khó tả, khiến bọn họ rất chú ý nên hai người tuy dừng tay, nhưng vẫn yên lặng quan sát lão.
- Nguyệt Hi, ta và ngươi xem như quen biết đã lâu, chúng ta đều biết không làm khó được nhau, trận chiến này của chúng ta hôm nay dừng tại đây ngươi thấy sao? Ta nghĩ dù là người của ngươi hay của ta thì cũng đều cần khôi phục một chút.
Lã Quy Trần chắp hai tay sau lưng quát to.
Mỹ phụ tên Nguyệt Hi trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng gật đầu:
- Được!
- Ta biết ngươi dễ nói chuyện lắm mà.
Lã Quy Trần cười ha ha, thu kim giáp lại trước, rồi thu hồi đoản mâu, cau mày nói:
- Nguyệt Hi, ta có một thắc mắc không nói ra sẽ rất khó chịu.
- Có gì cứ nói.
Nguyệt Hi lộ vẻ mất kiên nhẫn, lời nói cũng rất không khách khí.
Lã Quy Trần bĩu môi không thèm để ý, vươn tay chỉ phía dưới nói:
- Lão già này là người của Kiếm Minh các ngươi? Sao trước kia ta chưa từng thấy bao giờ?
Khi lão hỏi vậy, vẻ mặt Nguyệt Hi lập tức trở nên cổ quái:
- Lão ta không phải người của các ngươi sao?
Lã Quy Trần ngẩn người, chậm rãi lắc đầu.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt chợt sáng lên, cùng hô lớn:
- Nơi này vỗn đã có người?
Vừa nói dứt lời, cả hai người đều hóa thành một đạo hồng quang hướng về phía lão già đang nhặt mảnh vỡ chiến hạm dưới kia.
Nơi này là nơi nào và có những nguy hiểm như thế nào, cả Lã Quy Trần và Nguyệt Hi đều không rõ.
Nhưng giờ phút này, ngay trước mắt hai người họ bỗng xuất hiện một dân bản địa!
Bọn họ tự nhiên tất sẽ muốn tiên hạ thủ vi cường, cướp lão già này về phía mình để nắm được tin tức về nơi này. Ở nơi chưa biết là nơi nào như vậy mà có được những thông tin tình báo vừa đủ, nói không chừng có thể chiếm ưu thế tuyệt đối. Điểm này bọn họ đều rõ ràng hơn ai hết.
Cho nên bọn họ không nói một lời mà đồng thời động thủ.
Hai luồng khí tức của cường nhân Thánh Vương Cảnh ầm ầm lan tràn bốn phía, mạnh hơn cả thời điểm bọn họ đại chiến lúc nãy. Hai người đều mang khí thế nhất định phải đoạt được điều mình muốn.
Lã Quy Trần và Nguyệt Hi quen biết đã nhiều năm, cả hai đều hiểu rõ công lực của hai bên tương đương, Hai người gần như cùng lúc nhào tới trước mặt lão già, mỗi người túm một bên cánh tay lão rồi nhìn nhau, không ai chịu nhượng bộ.
Lão già kia vừa nhặt một mảnh vỡ chiến hạm, còn chưa kịp bỏ vào nhẫn không gian đã gặp đại nạn. Dường như do giật mình mà người lão cứng ngắc, không thể động đậy.
Sau đó vẻ mặt lão trở nên cổ quái, thần sắc trên mặt có chút hăng hái. Trong lúc hai vị cường nhân Thánh Vương Cảnh đang giằng co, lão cho mảnh vỡ chiến hạm vào trong nhẫn không gian một cách nhẹ nhàng.
Hành động kỳ quái lần này làm Lã Quy Trần và Nguyệt Hi vô cùng sửng sốt, ngay sau đó bọn họ liền ý thức được có gì đó không ổn.
Có thể hồn nhiên không thèm để ý trong lúc hai người bọn họ giằng co, lão già này hoặc là bị điên, hoặc là bản lĩnh hơn người, không hề coi họ ra cái đinh gì.
Khả năng thứ hai tương đối lớn.
Vì thế Lã Quy TRần và Nguyệt Hi cùng buông tay, hòng tránh xa lão già cổ quái này.
Đúng lúc này, trong cơ thể lão già truyền ra một lực kéo điên cuồng. Trong nháy mắt, lão như biến thành một đầm lầy làm Lã Quy Trần và Nguyệt Hi chìm sâu không thể tự thoát ra được.
Ngay sau đó, hai người liền cảm thấy thánh nguyên toàn thân mình nhanh chóng tụt đi, không ngừng chảy về phía cơ thể lão già kia.
Hai người kinh hãi muốn chết, Nguyệt Hi thất thanh hét lớn.
Trong lúc đang hấp thu sức mạnh hai người, sắc mặt lão già càng lúc càng hồng hào, dường như được tẩm bổ rất nhiều, ngay cả mái tóc hoa râm cũng dần đen trở lại.
Lão già nhếch miệng khẽ mỉm cười nhìn hai người, không tiếng động mà quỷ bí.
Cho đến lúc này, trên người lão già mới toát ra một khí tức vô cùng nguy hiểm, khí tức đó lan tràn làm mọi người không kìm nổi lạnh run, dừng mọi động tác trên tay lại.
Bên tai mỗi người đều vang lên từng hồi gào khóc thảm thiết, lão già này chỉ dựa vào khí tức đã khiến mọi người như rơi vào địa ngục Cửu U, thể nghiệm sự tra tấn về tinh thần sống không bằng chết.
- Hai tên tiểu tử cũng khinh thường người khác quá đấy, hừm, nhiều năm rồi lão phu không gặp cảnh nào náo nhiệt như thế này, lần đây tạm tha mạng cho các ngươi, lần sau nếu dám tái phạm nhất định cho các ngươi hồn bay phách lạc.
Lão già cười dữ tợn một tiếng, thân hình chấn động, một sức mạnh cực lớn phát ra từ cơ thể lão.
Lã Quy Trần và Nguyệt Hi kêu lên sợ hãi, bay ra phía sau như con diều đứt dây, phun một đám sương máu giữa không trung, thần sắc uể oải ủ rũ.
Bị lão già kia hấp thu một trận điên cuồng, bọn họ suýt chút đã bỏ mạng tại chỗ.
Đứng vững chân lại nhìn về hướng lão già kia, trong mắt vẫn còn đầy kinh hãi.
Con ngươi Dương Khai cũng không khỏi run rẩy kịch liệt, gần như không tin được vào những gì mình thấy.
Lã Quy Trần có tu vi thông thiên cõ nào hắn đã đích thân nếm mùi, nằm trong tay Lã Quy Trần, hắn căn bản không có chút cơ hội phản kháng.
Lã Quy Trần tối thiểu cũng là cao thủ Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, thậm chí là Thánh Vương tam tầng cảnh.
Nhưng một cao thủ như vậy trước mặt lão già quỷ dị kia lại khôi hài như đứa trẻ ba tuổi.
Lão già này có tu vi cảnh giới như thế nào? Dương Khai không dám tưởng tượng.
- Ừm, đúng rồi, nơi này khó khăn lắm mới có nhiều người tới như vậy, kêu người của các ngươi đừng đánh nữa, chết một người ít đi một người, mau dừng lại đi.
Lão già đó ngẫm nghĩ một chút rồi bảo.
Lã Quy Trần và Nguyệt Hi kinh ngạc nhìn lão, gật đầu lia lịa:
- Xin nghe tiền bối!
Sau khi nếm được công lực siêu việt của lão già, hai người họ cũng không dám lỗ mãng. Vì bọn họ đều biết, nếu lão già này muốn thì có thể dễ dàng giết hết tất cả những người có mặt ở đây.
Công lực của lão mọi người căn bản không thể chống đỡ được.
- Ầy, có chết cũng không được lãng phí, để các ngươi vào vậy.
Lão già như thì thào, vẫy tay một cái, bỗng xuất hiện một lá cờ lớn đen kịt tỏa ra khí tức u ám, mơ hồ có thể thấy được rất nhiều bõng người và thú mờ ảo cử động trong đó, từng bóng người, bóng thú đó rõ ràng là thần hồn linh thể, đều vô cùng hùng mạnh đến kinh hãi.
Tất cả đều bị trói buộc bên trong lá cờ, giống như mất đi ý thức tự thân hóa thành những oan hồn khát máu tàn nhẫn.
Lá cờ kia đón gió phấp phới, tiếng gào khóc thảm thiết xuyên qua thiên địa.
Từng linh thể thần hồn nửa trong suốt nổi lên từ xác các võ giả đã chết, như thể nhận được lệnh triệu tập, tất cả đều lao tới lá cờ kia.
Chẳng mấy chốc sau, lá cờ đó đã tiếp nạp ba đến bốn mươi linh thể thần hồn của những võ giả tử vong.
Giống như ném ném xuống mặt hồ yên ả, bề mặt lá cờ đen nổi lên từng tầng gợn sóng, những oan hồn vốn bị trói buộc trong đó như phát điên bắt đầu vùng vẫy như điên, tranh đoạt nuốt chửng những linh thể thần hồn vừa tới này.
Âm thanh gặm nhấm răng rắc vang lên không dứt bên tai, truyền vào tâm linh mỗi người.
Trong nháy mắt, những linh thể thần hồn của võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh đã bị nuốt sạch như chưa từng tồn tại.
Sóng u ám của lá cờ đen lại càng nồng đậm hơn.
- Nếu các ngươi còn dám gây chuyện ta sẽ thu hết các ngươi vào!
Lão già cười âm hiểm nhìn bốn phía, thu lá cờ lại.
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, không ai dám thưa thốt gì.
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đâu còn dám manh động? Đã chết rồi mà đến thần hồn cũng bị ăn sạch, như vậy còn đáng sợ cơn cái chết.
Vì thế tất cả mọi người đều ngoan ngoãn kiềm chế sức mạnh của mình.
- Các ngươi tự tìm chỗ ở đi, hãy làm quen với môi trường trước đã, ừm, phải nói trước với các ngươi một tiếng, nơi này không có bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa vật tư còn đầy đủ, linh khí nồng đậm thích hợp để tu luyện. Không được tới gần ngọn núi đó trong phạm vi năm mươi dặm, đó là chỗ ở của lão phu, bất cứ ai tới gần hãy tự gánh lấy hậu quả.
Lão già chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa, nói liên miên như thể đã nhiều năm không được mở miệng, rồi mới lướt nhẹ đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lão đi một hồi lâu cũng không ai dám cử động, tất cả đều đứng nguyên tại chỗ tim đập thình thịch, có người không ngừng nuốt nước miếng.
Lã Quy Trần và Nguyệt Hi đứng cách đó rất xa, nhìn nhau không nói gì.
Chợt họ lấy đan dược ra nhét vào miệng, rồi lại lấy thánh tinh ra bắt đầu khôi phục sức mạnh tự thân.
Một lúc lâu sau, hai người kẻ trước người sau lần lượt đứng dậy.
Mãi đến khi bọn họ có động tác, đám võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh còn sống mới dám thở mạnh, đồng loạt nép lại gần hai người họ.
- Dương Khai, Dương Khai...
Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi, Dương Khai ngẩng đầu liền nhìn thấy Hòa Miêu sắc mặt trắng bệch đang ngoắc mình.
Dương Khai đứng lên đi về phía họ.
Cách đó mười trượng, Bích Nhã cắn chặt răng, oán hận nhìn theo, nhưng không dám có bất kỳ động tác ngăn trở nào.
Lão già đó cũng đã nói rồi, ai dám gây chuyện sẽ hút linh thể thần hồn người đó vào lá cờ đen kia, Bích Nhã cũng không dám vuốt râu hùm.
- Cảm ơn hai người.
Dương Khai tới bên cạnh hai tỷ muội Hòa Tảo và Hòa Miêu, chân thành nói lời cảm tạ.
Vừa rồi nếu không phải họ giữ chân Bích Nhã, hắn cũng không có cơ hội thoát thân, chẳng đợi được đến lúc lão già kia phát uy.
- Không cần khách khí.
Hòa Tả gật đầu:
- Là bọn ta nợ ngươi mới phải.
- Lão già đó là ai vậy, vừa rồi làm ta sợ muốn chết.
Hòa Miêu vỗ ngực, vẻ mặt chưa hết hoảng sợ.
- Hẳn là sư phụ biết gì đó
Hòa Tảo đăm chiêu nhìn Nguyệt Hi:
- Mặc kệ thế nào, có lời nói đó của lão, người của Tử Tinh cũng không dám làm loạn nữa, nơi này tạm thời an toàn. Dương Khai, sức mạnh của ngươi có phải đã bị phong ấn rồi hay không?
- Ừm, chính là do Lã Quy Trần làm.
Dương Khai gục gặc.
- Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ xin sư phụ giúp ngươi giải trừ cấm chế.
- Làm phiền hai người rồi.
Hai mắt Dương Khai toả sáng.
- Khách khí gì chứ?
Hoà Miêu cười hì hì, cuối cùng cũng khôi phục lại chút tinh thần.
- Lúc trước nếu không phải ngươi cho ta và tỷ tỷ một ít vật phẩm khôi phục thì bọn ta cũng không kiên trì đợi được sư phụ tới cứu, tính ra thì bọn ta còn nợ ngươi một mạng đấy.
- Việc nhỏ mà.
Dương Khai điềm đạm gật đầu, không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt, thái độ như với người qua đường.
Đi theo Hòa Tảo và Hòa Miêu hướng tới chỗ đám người Kiếm Minh tụ tập, mấy chốc sau đã tới trước mặt Nguyệt Hi.