Bên trong chiến hạm Tử Tinh, Dương Khai vung vẩy thánh nguyên một cách thoải mái, hắn cũng không biết mình đã cô đọng ra bao nhiêu Hạo Thiên Thuẫn, tuy nhiên tổng cộng không dưới một trăm tấm.
Dương Dịch chứa trong đan điền trong nháy mắt cũng tiêu hao hai mươi mấy giọt.
Tiếp đến hắn lại thi triển ra Ma Thần Biến, tà năng đầy người, Ma vân vô hình giấu dưới huyết nhục tăng khí huyết lực và lực phòng ngự.
Hắn làm tất cả những gì có thể, tiếp đến chỉ đành đợi số phận định đoạt.
Âm thanh va chạm hủy thiên diệt địa truyền vào tai như xé rách màng nhĩ Dương Khai, cũng làm hắn cảm nhận được chiến hạm đang rung chuyển kịch liệt, chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm sụp đổ trong nháy mắt và nứt ra.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, từng khí tức sinh mệnh tràn đầy bỗng nhiên phai dần, khoảnh khắc va chạm, vô số võ giả Tử Tinh đã bị thương.
Dương Khai cũng cảm giác mình như một chiếc thuyền độc mộc trên đại dương bao la trong cơn bão táp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt.
Hạo Thiên Thuẫn đang che chở cho hắn vỡ ra từng tấm, truyền ra những tiếng vỡ vụn đầy tuyệt vọng, hơn một trăm tấm Hạo Thiên Thuẫn đã biến mất toàn bộ chỉ trong 2 hơi thở.
Sau đó hắn nhìn thấy đồ sư Ô Tác, theo quán tính phi tới trước mặt mình, nổ thành một đám sương máu, hài cốt không còn.
Ngay sau đó toàn thân hắn truyền tới tiếng rậm rạp giòn vang, dường như xương cốt sắp bị ép thành bột mịn.
Vù vù vù...
Mảnh vỡ của chiến hạm bắn ra bốn phương tám hướng, sóng khí khổng lồ thổi quét, có uy năng hủy diệt thiên địa. Dương Khai cảm giác mình bị cái gì đó đụng mạnh trúng, cả người mất đi cảm giác.
Trong vực sâu hỗn loạn, hai chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm va chạm nhau hóa thành những mảnh vỡ vụn, mảnh vỡ và võ giả Tử Tinh tất cả đều bị lỗ đen đó nuốt trọn, không còn chút dấu vết.
Một lúc lâu sau, vực trường của vực sâu hỗn loạn mới dần ổn định lại. Khi đó lỗ đen cũng dần dần thu lại và biến mất.
Cuối cùng, vực sâu hỗn loạn khôi phục lại vẻ bình ổn, không ai nghĩ rằng trước đó không lâu nơi này có hai chiến hạm giao phong, võ giả hai bên đã phải chiến đấu sinh tử.
...
Dương Khai từ từ tỉnh lại, lúc mở mắt ra hắn thấy được bầu trời bảy sắc, đẹp đến độ như không phải ở nhân gian.
Hắn cố gắng chuyển động mắt, nhưgn lại không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình. Toàn thân tê dại không có bất cứ cảm giác nào.
Hắn bắt đầu cử động chân tay để máu trong cơ thể lưu thông nhanh hơn, dùng cách này để làm dịu cơn tê liệt trên thân thể.
Thời gian dần qua, toàn thân truyền tới cơn đau giống bị bị từng ngọn núi từ bốn phương tám hướng đập vào, đau đến nỗi làm hắn nghiến răng trợn mắt.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại hết thảy những gì mình gặp trước khi hôn mê, nặng nề thở dốc, cảm thấy may mắn vì mình đã sống sót sau tai nạn.
Cho đến lúc này hắn mới phát hiện hình như mình bị rơi vào trạng thái mất trọng lượng, đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
Khó khăn vận chuyển sức mạnh cân bằng lại cơ thể, Dương Khai ngó trước ngóc sau.
Sau đó hắn nhìn thấy từng mảnh vỡ chiến hạm lớn nhỏ khác nhau, thấy được thân thể đám võ giả hoặc còn sống hoặc đã chết, thấy được vô số cánh tay cánh chân đứt rời phân tán tứ phía quanh hắn, tất cả đều rơi xuống cùng với hắn.
Phía dưới kia có một đại lục.
Đại lục đó vô cùng kỳ lạ, như đang lơ lửng giữa không trung, không có bất kỳ sức mạnh nào để chèo chống cho nó.
Diện tích đại lục không nhỏ, Dương Khai quan sát từ khoảng cách cao mấy ngàn trượng thì phỏng chừng nó lớn bằng Đại Hán.
Cảnh sắc tươi đẹp, xanh um tươi tốt, chim hót líu lo.
Đây là đâu?
Dương Khai nhíu mày.
Hắn không biết gì về Tinh Vực, gần đây mới biết ít thông tin khi chuyện phiếm với Thần Đồ ở Động Lực thất.
Nhưng hắn biết nơi này không phải là bất kỳ một ngôi sao nào trong vực sâu hỗn loạn.
Bởi vì những ngôi sao đó hắn đều đã từng nhìn thấy, không có ngôi sao nào ăn khớp với đại lục kia.
Chiến hạm Tử Tinh gặp chuyện không may trong vực sâu hỗn loạn, sau khi va chạm với chiến hạm của Kiếm Minh đã bị lỗ đen nuốt chửng, sao lại đến đại lục lơ lửng này?
Nói như vậy lỗ đen khổng lồ đó có thể là thông đạo hư không, có tác dụng chuyên chở.
Nhưng nơi này nhìn thế nào cũng không giống tiểu huyền giới, ngược lại, nó như một không gian quỷ dị độc lập giữa vực sâu hỗn loạn.
Ngoại trừ đại lục to lớn như hòn đảo này ra, thì bốn phương tám hướng đều là bầu trời bảy sắc, năng lượng trong không khí vô cùng nồng đậm làm người ta vô cùng khoan khoái.
Dường như năng lượng nồng đậm trong vực sâu hỗn loạn đều tụ tới đây.
Dương Khai suy nghĩ, mặc cho mình rơi tự do, một lát sau hắn bỗng ý thức được tình cảnh của mình có chút không ổn lắm.
Hắn có thể may mắn sống sót sau tai nạn hủy diệt kia, những cao thủ Tử Tinh ắt cũng có thể.
Trong khi hắn trầm tư đã có người quanh hắn tỉnh lại, mơ hồ quan sát xung quanh, trong đám này có ả mỹ phụ Bích Nhã.
Dương Khai len lén giấu mình sau một mảnh chiến hạm, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Thần Đồ.
Đáng tiếc là hắn không hề phát hiện được sau tai nạn kia Thần Đồ có còn sống sót hay không.
Trên bầu trời, có không người dựng nên hồng quang, bắt đầu nghĩ cách cứu viện những đồng bọn còn sống đang tỉnh lại.
Cũng có trường hợp tranh thủ kẻ địch còn đang hôn mê làm cho họ ngủ say vĩnh viễn.
Cũng có vài chỗ đã bắt đầu nổ ra ẩu đả quy mô nhỏ.
Người của Tử Tinh và Kiếm Minh lạc nạn đến cùng một chỗ, ắt sẽ không hòa thuận gì được.
Dương Khai nhắm chuẩn cơ hội, lén lao về một hướng, hòng rời xa nơi hỗn tạp này.
Nào ngờ hắn vừa ló dạng, đã có một tiếng quát lồng lộn vang lên bên tai hắn:
- Tên khốn chạy đâu!
Ngay từ lúc Bích Nhã mở mắt ra, ả đã bắt đầu tìm kiếm Dương Khai.
Tại Dương Khai mà ả bị Lã Quy Trần chỉ trích, bị tấn công thần thức, may không lưu lại ám thương, ả hận Dương Khai đến thấu xương.
Phía Dương Khai bên vừa có động tác đã bị ả nhận ra.
Dứt lời, ả vung ra một cây roi Long Cốt tiên, Long Cốt tiên này vừa nhìn đã biết cấp bậc không tầm thường, nó như thương long xuất động, nổi lên giữa không trung như một con cự long. Từng luồng gió quật mạnh vần vù quanh cự long, ầm ầm trùm xuống Dương Khai.
Dương Khai không còn lòng dạ nào giằng co với ả, tung một chưởng đánh trả. Chưởng ấn khổng lồ nghênh đón Long Cốt tiên, mượn lực đàn hồn, nhanh chóng bay vù xuống dưới.
- Hừ!
Bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh, Dương Khai biến sắc quay đầu nhìn lại, phát hiện tên cường nhân Thánh Vương Cảnh Lã Quy Trần đã xuất hiện ở bên cạnh mình từ lúc nào chẳng hay.
Y lạnh lùng nhìn Dương Khai, giống như nhìn một con kiến, sau đó y vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng chộp về phía Dương Khai.
Động tác của y cũng không nhanh nhưng Dương Khai phát hiện, trước mặt y, hắn có một cảm giác thất bại không thể chống cự được. Dường như chỉ cần một thần niệm của y đã có thể phá hủy tinh thần của hắn.
Dương Khai kinh hãi tột cùng.
Ngay sau đó, Lã Quy Trần nắm gọn Dương Khai trong tay, lạnh giọng hỏi:
- Ô Tác đại sư đâu?
Trước khi chiến hạm gặp chuyện, người ở gần Ô Tác nhất là Dương Khai, Lã Quy Trần cũng vì muốn hỏi tin tức của Ô Tác nên mới chủ động tìm Dương Khai, bằng không với địa vị và thực lực của y, sao có thể hạ mình như vậy?
- Chết rồi!
Dù đã đoán trước nhưng khi nghe câu trả lời của Dương Khai, Lã Quy Trần vẫn buồn bã.
Hiện giờ võ giả Tử Tinh lạc nạn ở đây, người duy nhất có thể trông cậy chính là đồ sư, bởi vì chỉ có đồ sư mới hiểu rõ về Tinh Vực, mới có khả năng tìm được một đường thoát.
Vì thế y không còn hứng thú với Dương Khai, tùy ý ném hắn về phía Bích Nhã.
- Lần này nếu còn xảy ra chuyện thì ngươi tự xử mình đi!
Lã Quy Trần hừ lạnh một tiếng.
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hút khô máu của hắn, khiến hắn chết không có đất chôn!
Bích Nhã nghiến răng, dung nhan xinh đẹp lộ vẻ điên cuồng như rắn rết.
Đoạn, đôi mắt đẹp nhìn Dương Khai đầy thù hận, dường như hận không thể hút hắn thành cái xác khô.
Dương Khai vẻ mặt chua xót không nói được một lời.
Sức mạnh toàn thân của hắn lúc này đều không thể vận dụng, cũng không biết bị Lã Quy Trần giở trò gì mà không thể vận sức. Hắn cũng chỉ có thân thể mạnh mẽ, nhưng cũng không phải đối thủ của Bích Nhã.
Đến lúc này hắn mới nhận thức được rõ ràng khoảng cách chênh lệch cực lớn giữa Nhập Thánh Cảnh và Thánh Vương Cảnh. Hơn nữa Lã Quy Trần cũng không phải là Thánh Vương Cảnh bình thường, ở cảnh giới này y chắc chắn có trình độ cực cao, bằng không bất kể thế nào cũng không thể dễ dàng bắt được hắn như vậy.
Bích Nhã tóm lấy Dương Khai, không để ý tới những người khác, bay thẳng xuống phía dưới, chẳng mấy chốc đã đáp xuống đại lục nọ.
Ả hít sâu một hơi không khí nơi đây, hưởng thụ niềm sung sướng tìm được đường sống trong cõi chết, tim đập nhanh, ngực nhấp nhô. Ả ăn mặc cũng khá phóng khoáng, ngực áo mở rộng để lộ một mảng da thịt trắng nõn với đường rãnh sâu mê hồn.
- Chúng ta thương lượng được không?
Dương Khai bỗng nhiên mở miệng.
- Tiểu tử, ngươi đừng phí nước bọt nữa.
Bích Nhã cười lạnh lùng.
- Bất kể thế nào thì lần này đây ngươi cũng không chạy thoát được đâu, ta xơi chắc ngươi rồi.
Dương Khai nhún nhún vai:
- Những người còn sống của Kiếm Minh cũng sắp tới rồi, đợi chút nữa các ngươi có thể sẽ đánh nhau, ta giúp ngươi giết người, ngươi đừng động tay động chân với ta, thế nào?
- Ta động tay động chân với ngươi khi nào?
Bích Nhã dường như có chút thẹn quá hóa giận, quét mắt nhìn hắn một lượt, khinh thường nói:
- Hơn nữa một Nhập Thánh Cảnh như ngươi thì giết được ai? Cũng không nhìn xem thử mình là hạng gì?
- Kha Mông là do ta giết đó.
Dương Khai thản nhiên nói.
Bích Nhã không khỏi cong khóe miệng nhỏ nhắn lên, có chút khiếp sợ nhìn hắn:
- Kha Mông cũng quá sơ suất thì phải?
Hiển nhiên, ả cho rằng Kha Mông bị Dương Khai giết chết hoàn toàn do sơ suất chứ không phải vì bản lĩnh của Dương Khai.
- Bất kể thế nào ta cũng sẽ không tin ngươi, lão nương tới giờ chưa từng bị nam nhân nào lừa gạt, ngươi được tính là người đầu tiên!
Bích Nhã bật cười một tiếng:
- Cho nên đợi cục diện ổn định, tỷ tỷ sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, tuyệt đối không để ngươi thất vọng đâu!
Ả nghiến răng nghiến lợi, có vẻ vô cùng thù hằn.
Dương Khai lắc đầu, không nhiều lời với ả, bắt đầu xem kỹ trạng thái của mình. Bên trong chiến hạm Tử Tinh, Dương Khai vung vẩy thánh nguyên một cách thoải mái, hắn cũng không biết mình đã cô đọng ra bao nhiêu Hạo Thiên Thuẫn, tuy nhiên tổng cộng không dưới một trăm tấm.
Dương Dịch chứa trong đan điền trong nháy mắt cũng tiêu hao hai mươi mấy giọt.
Tiếp đến hắn lại thi triển ra Ma Thần Biến, tà năng đầy người, Ma vân vô hình giấu dưới huyết nhục tăng khí huyết lực và lực phòng ngự.
Hắn làm tất cả những gì có thể, tiếp đến chỉ đành đợi số phận định đoạt.
Âm thanh va chạm hủy thiên diệt địa truyền vào tai như xé rách màng nhĩ Dương Khai, cũng làm hắn cảm nhận được chiến hạm đang rung chuyển kịch liệt, chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm sụp đổ trong nháy mắt và nứt ra.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, từng khí tức sinh mệnh tràn đầy bỗng nhiên phai dần, khoảnh khắc va chạm, vô số võ giả Tử Tinh đã bị thương.
Dương Khai cũng cảm giác mình như một chiếc thuyền độc mộc trên đại dương bao la trong cơn bão táp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt.
Hạo Thiên Thuẫn đang che chở cho hắn vỡ ra từng tấm, truyền ra những tiếng vỡ vụn đầy tuyệt vọng, hơn một trăm tấm Hạo Thiên Thuẫn đã biến mất toàn bộ chỉ trong 2 hơi thở.
Sau đó hắn nhìn thấy đồ sư Ô Tác, theo quán tính phi tới trước mặt mình, nổ thành một đám sương máu, hài cốt không còn.
Ngay sau đó toàn thân hắn truyền tới tiếng rậm rạp giòn vang, dường như xương cốt sắp bị ép thành bột mịn.
Vù vù vù...
Mảnh vỡ của chiến hạm bắn ra bốn phương tám hướng, sóng khí khổng lồ thổi quét, có uy năng hủy diệt thiên địa. Dương Khai cảm giác mình bị cái gì đó đụng mạnh trúng, cả người mất đi cảm giác.
Trong vực sâu hỗn loạn, hai chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm va chạm nhau hóa thành những mảnh vỡ vụn, mảnh vỡ và võ giả Tử Tinh tất cả đều bị lỗ đen đó nuốt trọn, không còn chút dấu vết.
Một lúc lâu sau, vực trường của vực sâu hỗn loạn mới dần ổn định lại. Khi đó lỗ đen cũng dần dần thu lại và biến mất.
Cuối cùng, vực sâu hỗn loạn khôi phục lại vẻ bình ổn, không ai nghĩ rằng trước đó không lâu nơi này có hai chiến hạm giao phong, võ giả hai bên đã phải chiến đấu sinh tử.
...
Dương Khai từ từ tỉnh lại, lúc mở mắt ra hắn thấy được bầu trời bảy sắc, đẹp đến độ như không phải ở nhân gian.
Hắn cố gắng chuyển động mắt, nhưgn lại không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình. Toàn thân tê dại không có bất cứ cảm giác nào.
Hắn bắt đầu cử động chân tay để máu trong cơ thể lưu thông nhanh hơn, dùng cách này để làm dịu cơn tê liệt trên thân thể.
Thời gian dần qua, toàn thân truyền tới cơn đau giống bị bị từng ngọn núi từ bốn phương tám hướng đập vào, đau đến nỗi làm hắn nghiến răng trợn mắt.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại hết thảy những gì mình gặp trước khi hôn mê, nặng nề thở dốc, cảm thấy may mắn vì mình đã sống sót sau tai nạn.
Cho đến lúc này hắn mới phát hiện hình như mình bị rơi vào trạng thái mất trọng lượng, đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
Khó khăn vận chuyển sức mạnh cân bằng lại cơ thể, Dương Khai ngó trước ngóc sau.
Sau đó hắn nhìn thấy từng mảnh vỡ chiến hạm lớn nhỏ khác nhau, thấy được thân thể đám võ giả hoặc còn sống hoặc đã chết, thấy được vô số cánh tay cánh chân đứt rời phân tán tứ phía quanh hắn, tất cả đều rơi xuống cùng với hắn.
Phía dưới kia có một đại lục.
Đại lục đó vô cùng kỳ lạ, như đang lơ lửng giữa không trung, không có bất kỳ sức mạnh nào để chèo chống cho nó.
Diện tích đại lục không nhỏ, Dương Khai quan sát từ khoảng cách cao mấy ngàn trượng thì phỏng chừng nó lớn bằng Đại Hán.
Cảnh sắc tươi đẹp, xanh um tươi tốt, chim hót líu lo.
Đây là đâu?
Dương Khai nhíu mày.
Hắn không biết gì về Tinh Vực, gần đây mới biết ít thông tin khi chuyện phiếm với Thần Đồ ở Động Lực thất.
Nhưng hắn biết nơi này không phải là bất kỳ một ngôi sao nào trong vực sâu hỗn loạn.
Bởi vì những ngôi sao đó hắn đều đã từng nhìn thấy, không có ngôi sao nào ăn khớp với đại lục kia.
Chiến hạm Tử Tinh gặp chuyện không may trong vực sâu hỗn loạn, sau khi va chạm với chiến hạm của Kiếm Minh đã bị lỗ đen nuốt chửng, sao lại đến đại lục lơ lửng này?
Nói như vậy lỗ đen khổng lồ đó có thể là thông đạo hư không, có tác dụng chuyên chở.
Nhưng nơi này nhìn thế nào cũng không giống tiểu huyền giới, ngược lại, nó như một không gian quỷ dị độc lập giữa vực sâu hỗn loạn.
Ngoại trừ đại lục to lớn như hòn đảo này ra, thì bốn phương tám hướng đều là bầu trời bảy sắc, năng lượng trong không khí vô cùng nồng đậm làm người ta vô cùng khoan khoái.
Dường như năng lượng nồng đậm trong vực sâu hỗn loạn đều tụ tới đây.
Dương Khai suy nghĩ, mặc cho mình rơi tự do, một lát sau hắn bỗng ý thức được tình cảnh của mình có chút không ổn lắm.
Hắn có thể may mắn sống sót sau tai nạn hủy diệt kia, những cao thủ Tử Tinh ắt cũng có thể.
Trong khi hắn trầm tư đã có người quanh hắn tỉnh lại, mơ hồ quan sát xung quanh, trong đám này có ả mỹ phụ Bích Nhã.
Dương Khai len lén giấu mình sau một mảnh chiến hạm, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Thần Đồ.
Đáng tiếc là hắn không hề phát hiện được sau tai nạn kia Thần Đồ có còn sống sót hay không.
Trên bầu trời, có không người dựng nên hồng quang, bắt đầu nghĩ cách cứu viện những đồng bọn còn sống đang tỉnh lại.
Cũng có trường hợp tranh thủ kẻ địch còn đang hôn mê làm cho họ ngủ say vĩnh viễn.
Cũng có vài chỗ đã bắt đầu nổ ra ẩu đả quy mô nhỏ.
Người của Tử Tinh và Kiếm Minh lạc nạn đến cùng một chỗ, ắt sẽ không hòa thuận gì được.
Dương Khai nhắm chuẩn cơ hội, lén lao về một hướng, hòng rời xa nơi hỗn tạp này.
Nào ngờ hắn vừa ló dạng, đã có một tiếng quát lồng lộn vang lên bên tai hắn:
- Tên khốn chạy đâu!
Ngay từ lúc Bích Nhã mở mắt ra, ả đã bắt đầu tìm kiếm Dương Khai.
Tại Dương Khai mà ả bị Lã Quy Trần chỉ trích, bị tấn công thần thức, may không lưu lại ám thương, ả hận Dương Khai đến thấu xương.
Phía Dương Khai bên vừa có động tác đã bị ả nhận ra.
Dứt lời, ả vung ra một cây roi Long Cốt tiên, Long Cốt tiên này vừa nhìn đã biết cấp bậc không tầm thường, nó như thương long xuất động, nổi lên giữa không trung như một con cự long. Từng luồng gió quật mạnh vần vù quanh cự long, ầm ầm trùm xuống Dương Khai.
Dương Khai không còn lòng dạ nào giằng co với ả, tung một chưởng đánh trả. Chưởng ấn khổng lồ nghênh đón Long Cốt tiên, mượn lực đàn hồn, nhanh chóng bay vù xuống dưới.
- Hừ!
Bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh, Dương Khai biến sắc quay đầu nhìn lại, phát hiện tên cường nhân Thánh Vương Cảnh Lã Quy Trần đã xuất hiện ở bên cạnh mình từ lúc nào chẳng hay.
Y lạnh lùng nhìn Dương Khai, giống như nhìn một con kiến, sau đó y vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng chộp về phía Dương Khai.
Động tác của y cũng không nhanh nhưng Dương Khai phát hiện, trước mặt y, hắn có một cảm giác thất bại không thể chống cự được. Dường như chỉ cần một thần niệm của y đã có thể phá hủy tinh thần của hắn.
Dương Khai kinh hãi tột cùng.
Ngay sau đó, Lã Quy Trần nắm gọn Dương Khai trong tay, lạnh giọng hỏi:
- Ô Tác đại sư đâu?
Trước khi chiến hạm gặp chuyện, người ở gần Ô Tác nhất là Dương Khai, Lã Quy Trần cũng vì muốn hỏi tin tức của Ô Tác nên mới chủ động tìm Dương Khai, bằng không với địa vị và thực lực của y, sao có thể hạ mình như vậy?
- Chết rồi!
Dù đã đoán trước nhưng khi nghe câu trả lời của Dương Khai, Lã Quy Trần vẫn buồn bã.
Hiện giờ võ giả Tử Tinh lạc nạn ở đây, người duy nhất có thể trông cậy chính là đồ sư, bởi vì chỉ có đồ sư mới hiểu rõ về Tinh Vực, mới có khả năng tìm được một đường thoát.
Vì thế y không còn hứng thú với Dương Khai, tùy ý ném hắn về phía Bích Nhã.
- Lần này nếu còn xảy ra chuyện thì ngươi tự xử mình đi!
Lã Quy Trần hừ lạnh một tiếng.
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hút khô máu của hắn, khiến hắn chết không có đất chôn!
Bích Nhã nghiến răng, dung nhan xinh đẹp lộ vẻ điên cuồng như rắn rết.
Đoạn, đôi mắt đẹp nhìn Dương Khai đầy thù hận, dường như hận không thể hút hắn thành cái xác khô.
Dương Khai vẻ mặt chua xót không nói được một lời.
Sức mạnh toàn thân của hắn lúc này đều không thể vận dụng, cũng không biết bị Lã Quy Trần giở trò gì mà không thể vận sức. Hắn cũng chỉ có thân thể mạnh mẽ, nhưng cũng không phải đối thủ của Bích Nhã.
Đến lúc này hắn mới nhận thức được rõ ràng khoảng cách chênh lệch cực lớn giữa Nhập Thánh Cảnh và Thánh Vương Cảnh. Hơn nữa Lã Quy Trần cũng không phải là Thánh Vương Cảnh bình thường, ở cảnh giới này y chắc chắn có trình độ cực cao, bằng không bất kể thế nào cũng không thể dễ dàng bắt được hắn như vậy.
Bích Nhã tóm lấy Dương Khai, không để ý tới những người khác, bay thẳng xuống phía dưới, chẳng mấy chốc đã đáp xuống đại lục nọ.
Ả hít sâu một hơi không khí nơi đây, hưởng thụ niềm sung sướng tìm được đường sống trong cõi chết, tim đập nhanh, ngực nhấp nhô. Ả ăn mặc cũng khá phóng khoáng, ngực áo mở rộng để lộ một mảng da thịt trắng nõn với đường rãnh sâu mê hồn.
- Chúng ta thương lượng được không?
Dương Khai bỗng nhiên mở miệng.
- Tiểu tử, ngươi đừng phí nước bọt nữa.
Bích Nhã cười lạnh lùng.
- Bất kể thế nào thì lần này đây ngươi cũng không chạy thoát được đâu, ta xơi chắc ngươi rồi.
Dương Khai nhún nhún vai:
- Những người còn sống của Kiếm Minh cũng sắp tới rồi, đợi chút nữa các ngươi có thể sẽ đánh nhau, ta giúp ngươi giết người, ngươi đừng động tay động chân với ta, thế nào?
- Ta động tay động chân với ngươi khi nào?
Bích Nhã dường như có chút thẹn quá hóa giận, quét mắt nhìn hắn một lượt, khinh thường nói:
- Hơn nữa một Nhập Thánh Cảnh như ngươi thì giết được ai? Cũng không nhìn xem thử mình là hạng gì?
- Kha Mông là do ta giết đó.
Dương Khai thản nhiên nói.
Bích Nhã không khỏi cong khóe miệng nhỏ nhắn lên, có chút khiếp sợ nhìn hắn:
- Kha Mông cũng quá sơ suất thì phải?
Hiển nhiên, ả cho rằng Kha Mông bị Dương Khai giết chết hoàn toàn do sơ suất chứ không phải vì bản lĩnh của Dương Khai.
- Bất kể thế nào ta cũng sẽ không tin ngươi, lão nương tới giờ chưa từng bị nam nhân nào lừa gạt, ngươi được tính là người đầu tiên!
Bích Nhã bật cười một tiếng:
- Cho nên đợi cục diện ổn định, tỷ tỷ sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, tuyệt đối không để ngươi thất vọng đâu!
Ả nghiến răng nghiến lợi, có vẻ vô cùng thù hằn.
Dương Khai lắc đầu, không nhiều lời với ả, bắt đầu xem kỹ trạng thái của mình.