Bên trong chiến hạm Tử Tinh, tại một sương phòng vô cùng hoa lệ, một lão già dáng người mập lùn, sắc mặt nghiêm nghị, sốt ruột cầm một bí bảo la bàn, rót thần niệm vào trong đó, muốn liên hệ với Kha Mông trong Động Lực thất nhưng mà dù cố gắng thế nào cũng không nhận được phản hồi.
- Sao lại thế này?
Lão lau mồ hôi trên trán, sốt ruột tới mức giậm chân.
Trầm tư một lúc, lão vội vã mở cửa phòng, chuẩn bị tự mình tới Động Lực thất xem xét tình hình.
Cửa phòng vừa mở ra, lão liền nhìn thấy hai tên thanh niên đầy sát khí bay về phía này.
Lão già cũng không nghĩ quá nhiều, há mồm quát lớn:
- Hai ngươi lại đây!
Người đi trước là Thần Đồ hai mắt tỏa sáng, thấp giọng nói:
- Chính là lão già này, lão chính là đồ sư trên chiến hạm này, hôm đó ta đã thấy lão qua Động Lực thất!
Dương Khai lén gật đầu, theo sau Thần Đồ, nhanh chóng vọt tới trước mặt lão già.
- Tình hình bên Động Lực thất thế nào rồi? Vì sao Kha Mông không đưa tin lại cho lão phu?
Lão già phẫn nộ kêu lớn.
Thần Đồ nhếch miệng cười, lộ ra cái răng nanh trắng hếu:
- Kha Mông chết rồi, tất nhiên là không cách nào đưa tin cho ngươi được!
Lão già ngớ người, ý thức được không ổn, đang định xoay người trốn về phòng. Trong cơ thể Thần Đồ đột nhiên phóng ra điện xà, điện xà chói mắt như vật sống, trực tiếp bò lên người lão già, trói lấy lão.
Dòng điện cực mạnh làm cho thân thể lão già tê liệt trong phút chốc, vô cùng cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
- Mang lão đi!
Thần Đồ nhìn trái nhìn phải một vòng, xác định không có ai chú ý tới chỗ này, y liền quay người đi về một hướng khác.
Dương Khai lạnh mặt xách lấy lão già bị lôi điện trói chặt, thản nhiên nói:
- Muốn giữ mạng thì ngoan ngoãn hợp tác, nếu không thì ngươi chết chắc!
Tuy vị đồ sư trên chiến hạm Tử Tinh này tuổi không phải là nhỏ, nhưng công lực không cao, chỉ đạt tới tiêu chuẩn Siêu Phàm tam tầng cảnh, cho nên lão mới bị Thần Đồ dễ dàng hạ bệ, bị Dương Khai xách trên tay, căn bản không cách nào phản kháng.
Đồ sư bình thường đều có tu vi không cao, bởi vì bọn họ đổ dồn phần lớn tinh lực và thời gian vùi đầu nghiên cứu bản đồ Tinh Vực và sự huyền bí của vũ trụ, căn bản không còn nhiều thời gian cho tu luyện.
Vì vậy, khi bọn họ gặp phải nguy hiểm thì không có bao nhiêu sức lực bảo vệ bản thân.
- Các ngươi là ai?
Lão già quát lên chói tai.
- Bọn ta là ai thì ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần đưa bọn ta rời khỏi vực sâu hỗn loạn này là được. Khi rời khỏi nơi này, bọn ta ắt sẽ thả ngươi, cam đoan sẽ không đụng tới một cọng tóc của ngươi!
Vừa chạy, Thần Đồ lạnh lùng đáp.
- Được, ta đưa các ngươi rời khỏi đây, tuy nhiên các ngươi phải tới Động Lực thất trước, nếu không thì chỉ có đường chết!
Lão già vội vàng hô to.
Thần Đồ cười lạnh không ngừng:
- Ngươi cho bọn ta là đồ ngu sao? Bọn ta vất vả lắm mới trốn thoát khỏi Động Lực thất. Hiện tại bên đó tụ tập rất nhiều người của Tử Tinh, giờ mà qua đó, không phải tự chui đầu vào lưới sao?
- Ngươi không hiểu đâu, ta muốn ngươi đi Động Lực thất tất có cái lý của ta. Không phải muốn ngươi chui đầu vào lưới!
Lão già giở giọng bi thương:
- Nếu ngươi không đưa ta qua đó, chẳng những ba người chúng ta phải chết, chiến hạm này cũng không thể giữ được!
- Không giữ được chiến hạm thì càng tốt, liên quan gì tới ta?
Thần Đồ lộ vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
- Sao nói vậy mà ngươi vẫn không thông hả... Hiện tại có một mối nguy hiểm lớn đang quét qua toàn bộ vực sâu hỗn loạn, nếu chúng ta không hành động nhanh thì không ai có thể sống sót!
Thần Đồ đột ngột ngừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn lão già:
- Có ý gì? Nói rõ chút coi!
- Ngươi nhìn bên ngoài đi!
Lão già không trả lời, mà nhìn bên ngoài.
Thần Đồ cùng Dương Khai liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm giác được lão này không hề bắn tiếng đe dọa. Hai người lẻn tới một hành lang, nhìn qua cửa sổ trong suốt.
Bên ngoài vẫn là những ngôi sao to lớn, nhưng giờ phút này những ngôi sao ẩn chứa vô số năng lượng thiên địa đó nổi lên từng vầng sáng mờ mịt, nhìn qua hư vô ẩn hiện, như là từng đám mây.
Vực trường cực mạnh vốn sản sinh từ những ngôi sao này hình như đã có chút hỗn loạn.
Mà võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh cũng không còn chiến đấu nữa, mà theo những những chùm sáng đủ màu, nhanh chóng trở về, dựa sát vào những chiến hạm.
- Bọn chúng sắp trở về rồi, sao lại thế này?
Thần Đồ biến sắc:
- Không phải là vì ta bắn ra một nhát tinh pháo đó chứ?
Dương Khai hững hờ nhìn y, không nói một lời.
Thần Đồ bị nhìn đâm lúng túng, nhún vai nói:
- Ta không ngờ sẽ như vậy, ta chỉ muốn xả giận thôi...
- Ta cảm thấy chuyện này không liên quan tới ngươi, bằng không người của Kiếm Minh cũng sẽ không rút lui, mà sẽ truy tới đây. Người của hai phe hẳn là nhận thấy nguy hiểm gì đó!
Dương Khai nhìn lão già bị hắn xách trong tay, trầm giọng nói:
- Nguy hiểm đó rốt cuộc là gì?
- Bạo loạn vực trường! Các ngươi ở trong này nên không cảm giác được, sở dĩ tất cả bọn họ đều trở lại là vì cảm nhận được vực trường của các ngôi sao trong vực sâu hỗn loạn đã khác lúc trước, cho nên mới không dám nán lại. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu chậm thì dù trốn trong chiến hạm cũng không thể bình an!
- Bạo loạn vực trường?
Thần Đồ biến sắc.
- Là thứ nguy hiểm nhất trong vực sâu hỗn loạn!
Lão già vội vã giải thích:
- Ngươi tưởng là những vực trường hỗn loạn đó chỉ làm cho người ta không phân biệt được phương hướng thôi sao, không đơn giản như vậy đâu. Ngươi lầm rồi, trong vực sâu hỗn loạn ẩn chứa năng lượng thiên địa lớn tới mức không tưởng tượng được, những năng lượng thiên địa này luôn duy trì trạng thái bão hòa, là cực hạn mà không gian này có thể chịu được. Bình thường nó có thể duy trì ở một trạng thái cân bằng, nhưng nếu khi bị sức mạnh quá độ kích thích thì sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ. Lúc đó vực trường sẽ nổ tung, kết quả thế nào thì các ngươi cứ tưởng tượng đi.
Dương Khai cùng Thần Đồ liếc nhau một cái, sắc mặt trắng bệch.
- Các ngươi đã hiểu ra chưa?
Lão già phun đầy nước miếng, lão không có chút giác ngộ mình đang là tù nhân của người ta.
- Ngươi hiểu?
Thần Đồ yếu ớt hỏi một câu.
- Lời thừa! Lão phu là đồ sư, nếu lão phu không hiểu thì ai hiểu?
Lão già liền giở giọng răn dạy, làm cho Thần Đồ á khẩu, không thể trả lời.
- Nếu ngươi hiểu được, vậy thì sao không ngăn cản đại chiến giữa hai bên? Chính vì trận đại chiến của bọn chúng mới phá vỡ cân bằng của vực trường nơi này, phải không?
Dương Khai lạnh lùng nhìn lão.
Lão già liền ngượng ngập, không còn cái kiểu hung hăng như lúc nãy, ấp úng nói:
- Sau khi bọn họ khai chiến thì ta mới nhìn ra, thuật vọng tinh cùa lão phu cũng đâu phải toàn năng. Ai mà ngờ nơi này lại nguy hiểm như vậy!
- Thuật vọng tinh?
Dương Khai nhướng mày.
- Một bí môn mà các đồ sư đều tinh thông, hôm nào đó sẽ giải thích với ngươi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Thấy lão già cũng không nói dối, trong lúc này Thần Đồ cũng không có chủ ý gì.
Nếu đúng như lời của lão già, vậy thì y và Dương Khai tốn tâm tốn sức bắt lão căn bản không có tác dụng gì. Một khi vực trường cua vực sâu hỗn loạn nổ tung, bọn họ sẽ không còn chỗ ẩn núp.
Ở lại bên trong chiến hạm, tối thiểu còn được che chở chút ít.
Đây chính là chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm!
Nhưng Tử Tinh nhiều cường nhân như thế, đều sắp sắp trở lại chiến hạm rồi, ở lại nơi này cũng không phải là kế hoạch hoàn hảo.
- Ngươi có chủ ý gì không? Không phải ngươi rất nhanh nhạy sao?
Thần Đồ sáng mắt nhìn Dương Khai, kỳ vọng hắn có thể chỉ cho mình một con đường sống.
- Đồ sư ở Tử Tinh có địa vị thế nào?
Dương Khai đột nhiên hỏi.
- Địa vị cực cao!
Thần Đồ nhìn lão già:
- Trong toàn bộ thế lực của Tử Tinh, Ô Tác đại sư có bản lĩnh vẽ bản đồ Tinh Vực có thể đứng đệ tam, là đối tượng mà các thể lực lớn luôn dốc sức mời chào!
- Ngươi biết lão phu!?
Lão già kinh ngạc nhìn Thần Đồ.
- Có nghe qua!
Thần Đồ nhếch miệng cười.
- Đi tớ Động Lực thất thôi!
Dương Khai trầm giọng nói.
Thần Đồ hơi nheo mắt, có chút chần chờ, nhưng cẩn thận trầm ngâm một lúc cũng gật đầu, nói:
- Nghe ngươi vậy, nếu lão ta nói thật, ra ngoài cũng chỉ có đường chết!
- Đi!
Dương Khai mang lão già được xưng là Ô Tác đại sư trở lại Động Lực thất.
Hành lang bên ngoài Động Lực thất đã chật kín người, chính là đám võ giả từ chiến trường vực sâu hỗn loạn trở về và những người đóng giữ trong chiến hạm. Tất cả đều chạy tới nơi này, muốn biết vì sao lại có một phát tinh pháo được bắn ra ngoài, chẳng những đã giết không ít kẻ thù, ngay cả người mình cũng chết không ít.
Bọn chúng đều rất phẫn nộ, bởi vì lúc trước có vài người không may chết trước, nhưng sau này kẻ bị chết có thể sẽ là mình.
Nhưng sau khi hiểu được tình hìnhtrong Động Lực thất, lửa giận của bọn chúng liền dần tan biến.
Bên trong Động Lực thất không có một người còn sống, Kha Mông cùng mười vị võ giả Nhập Thánh Cảnh đều bị kẻ thù nặc danh giết chết.
Trong Động Lực thất, một gã trung niên áo gấm, chắp tay sau lưng, mặt uy nghiêm, đôi mắt lạnh lùng nhìn tình trạng trong Động Lực thất, sau đó dừng lại trên hai bộ còng tay bị mở ra, hừ lạnh một tiếng:
- Rác rưởi!
với nhãn lực của y, tất hiểu được Kha Mông chết thế nào, tuy không biết chuyện cụ thể, nhưng tình hình đại khái thì vẫn có thể đoán ra.
Võ giả bị xích phản kích trong đường cùng, thừa dịp Kha Mông khinh suất mà giết chết y, đoạt lấy chìa khóa, phóng thích đồng bọn, đồng thời tạo nên một trận gió tanh mưa máu trong Động Lực thất. Sau khi giết hết mọi người, hai con chuột chết đó đã khống chế chiến hạm, bắn ra một phát tinh pháo về chiến trường, khiến cho võ giả Tử Tinh tổn thất thảm trọng.
Tên phế vật Kha Mông chết không đáng tiếc!
Gã trung niên cực kỳ tức giận.
Khi y chuẩn bị hạ lệnh điều tra hai kẻ chạy trốn, bên ngoài Động Lực thất chợt truyền tới tiếng quát chói tai:
- Các ngươi là ai?! Mau thả Ô Tác đại sư ra, bằng không thì chờ chết đi!
Gã trung niên lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài truyền lại giọng nói bất cần đời:
- Cho qua, cho qua chút nào, đừng có mơ hão làm được gì, các ngươi mà động thủ thì Ô Tác đại sư của các ngươi cũng xong đời.
Sau một lát, ba bóng người liền xuất hiện tại trong Động Lực thất.
Hai thanh niên xa lạ, một người ngênh ngang đi phía trước, người còn lại thì lạnh lùng bóp chặt mệnh mạch của Ô Tác, thần niệm cùng thánh nguyên bao phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Hai mắt gã trung niên nheo lại, quát khẽ:
- Các ngươi còn dám quay lại?
Tuy chưa bao giờ gặp Dương Khai cùng Thần Đồ, nhưng gã trung niên dám khẳng định, chính hai con chuột nhắt này đã trốn thoát khỏi Động Lực thất, bắn tinh pháo giết mười mấy võ giả Tử Tinh.
Nhìn hai người, trong lòng gã trung niên tràn ngập lửa giận, hận không thể lập tức đánh một chưởng đập chết hai kẻ này để giải mối hận trong lòng. Bên trong chiến hạm Tử Tinh, tại một sương phòng vô cùng hoa lệ, một lão già dáng người mập lùn, sắc mặt nghiêm nghị, sốt ruột cầm một bí bảo la bàn, rót thần niệm vào trong đó, muốn liên hệ với Kha Mông trong Động Lực thất nhưng mà dù cố gắng thế nào cũng không nhận được phản hồi.
- Sao lại thế này?
Lão lau mồ hôi trên trán, sốt ruột tới mức giậm chân.
Trầm tư một lúc, lão vội vã mở cửa phòng, chuẩn bị tự mình tới Động Lực thất xem xét tình hình.
Cửa phòng vừa mở ra, lão liền nhìn thấy hai tên thanh niên đầy sát khí bay về phía này.
Lão già cũng không nghĩ quá nhiều, há mồm quát lớn:
- Hai ngươi lại đây!
Người đi trước là Thần Đồ hai mắt tỏa sáng, thấp giọng nói:
- Chính là lão già này, lão chính là đồ sư trên chiến hạm này, hôm đó ta đã thấy lão qua Động Lực thất!
Dương Khai lén gật đầu, theo sau Thần Đồ, nhanh chóng vọt tới trước mặt lão già.
- Tình hình bên Động Lực thất thế nào rồi? Vì sao Kha Mông không đưa tin lại cho lão phu?
Lão già phẫn nộ kêu lớn.
Thần Đồ nhếch miệng cười, lộ ra cái răng nanh trắng hếu:
- Kha Mông chết rồi, tất nhiên là không cách nào đưa tin cho ngươi được!
Lão già ngớ người, ý thức được không ổn, đang định xoay người trốn về phòng. Trong cơ thể Thần Đồ đột nhiên phóng ra điện xà, điện xà chói mắt như vật sống, trực tiếp bò lên người lão già, trói lấy lão.
Dòng điện cực mạnh làm cho thân thể lão già tê liệt trong phút chốc, vô cùng cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
- Mang lão đi!
Thần Đồ nhìn trái nhìn phải một vòng, xác định không có ai chú ý tới chỗ này, y liền quay người đi về một hướng khác.
Dương Khai lạnh mặt xách lấy lão già bị lôi điện trói chặt, thản nhiên nói:
- Muốn giữ mạng thì ngoan ngoãn hợp tác, nếu không thì ngươi chết chắc!
Tuy vị đồ sư trên chiến hạm Tử Tinh này tuổi không phải là nhỏ, nhưng công lực không cao, chỉ đạt tới tiêu chuẩn Siêu Phàm tam tầng cảnh, cho nên lão mới bị Thần Đồ dễ dàng hạ bệ, bị Dương Khai xách trên tay, căn bản không cách nào phản kháng.
Đồ sư bình thường đều có tu vi không cao, bởi vì bọn họ đổ dồn phần lớn tinh lực và thời gian vùi đầu nghiên cứu bản đồ Tinh Vực và sự huyền bí của vũ trụ, căn bản không còn nhiều thời gian cho tu luyện.
Vì vậy, khi bọn họ gặp phải nguy hiểm thì không có bao nhiêu sức lực bảo vệ bản thân.
- Các ngươi là ai?
Lão già quát lên chói tai.
- Bọn ta là ai thì ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần đưa bọn ta rời khỏi vực sâu hỗn loạn này là được. Khi rời khỏi nơi này, bọn ta ắt sẽ thả ngươi, cam đoan sẽ không đụng tới một cọng tóc của ngươi!
Vừa chạy, Thần Đồ lạnh lùng đáp.
- Được, ta đưa các ngươi rời khỏi đây, tuy nhiên các ngươi phải tới Động Lực thất trước, nếu không thì chỉ có đường chết!
Lão già vội vàng hô to.
Thần Đồ cười lạnh không ngừng:
- Ngươi cho bọn ta là đồ ngu sao? Bọn ta vất vả lắm mới trốn thoát khỏi Động Lực thất. Hiện tại bên đó tụ tập rất nhiều người của Tử Tinh, giờ mà qua đó, không phải tự chui đầu vào lưới sao?
- Ngươi không hiểu đâu, ta muốn ngươi đi Động Lực thất tất có cái lý của ta. Không phải muốn ngươi chui đầu vào lưới!
Lão già giở giọng bi thương:
- Nếu ngươi không đưa ta qua đó, chẳng những ba người chúng ta phải chết, chiến hạm này cũng không thể giữ được!
- Không giữ được chiến hạm thì càng tốt, liên quan gì tới ta?
Thần Đồ lộ vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
- Sao nói vậy mà ngươi vẫn không thông hả... Hiện tại có một mối nguy hiểm lớn đang quét qua toàn bộ vực sâu hỗn loạn, nếu chúng ta không hành động nhanh thì không ai có thể sống sót!
Thần Đồ đột ngột ngừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn lão già:
- Có ý gì? Nói rõ chút coi!
- Ngươi nhìn bên ngoài đi!
Lão già không trả lời, mà nhìn bên ngoài.
Thần Đồ cùng Dương Khai liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm giác được lão này không hề bắn tiếng đe dọa. Hai người lẻn tới một hành lang, nhìn qua cửa sổ trong suốt.
Bên ngoài vẫn là những ngôi sao to lớn, nhưng giờ phút này những ngôi sao ẩn chứa vô số năng lượng thiên địa đó nổi lên từng vầng sáng mờ mịt, nhìn qua hư vô ẩn hiện, như là từng đám mây.
Vực trường cực mạnh vốn sản sinh từ những ngôi sao này hình như đã có chút hỗn loạn.
Mà võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh cũng không còn chiến đấu nữa, mà theo những những chùm sáng đủ màu, nhanh chóng trở về, dựa sát vào những chiến hạm.
- Bọn chúng sắp trở về rồi, sao lại thế này?
Thần Đồ biến sắc:
- Không phải là vì ta bắn ra một nhát tinh pháo đó chứ?
Dương Khai hững hờ nhìn y, không nói một lời.
Thần Đồ bị nhìn đâm lúng túng, nhún vai nói:
- Ta không ngờ sẽ như vậy, ta chỉ muốn xả giận thôi...
- Ta cảm thấy chuyện này không liên quan tới ngươi, bằng không người của Kiếm Minh cũng sẽ không rút lui, mà sẽ truy tới đây. Người của hai phe hẳn là nhận thấy nguy hiểm gì đó!
Dương Khai nhìn lão già bị hắn xách trong tay, trầm giọng nói:
- Nguy hiểm đó rốt cuộc là gì?
- Bạo loạn vực trường! Các ngươi ở trong này nên không cảm giác được, sở dĩ tất cả bọn họ đều trở lại là vì cảm nhận được vực trường của các ngôi sao trong vực sâu hỗn loạn đã khác lúc trước, cho nên mới không dám nán lại. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu chậm thì dù trốn trong chiến hạm cũng không thể bình an!
- Bạo loạn vực trường?
Thần Đồ biến sắc.
- Là thứ nguy hiểm nhất trong vực sâu hỗn loạn!
Lão già vội vã giải thích:
- Ngươi tưởng là những vực trường hỗn loạn đó chỉ làm cho người ta không phân biệt được phương hướng thôi sao, không đơn giản như vậy đâu. Ngươi lầm rồi, trong vực sâu hỗn loạn ẩn chứa năng lượng thiên địa lớn tới mức không tưởng tượng được, những năng lượng thiên địa này luôn duy trì trạng thái bão hòa, là cực hạn mà không gian này có thể chịu được. Bình thường nó có thể duy trì ở một trạng thái cân bằng, nhưng nếu khi bị sức mạnh quá độ kích thích thì sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ. Lúc đó vực trường sẽ nổ tung, kết quả thế nào thì các ngươi cứ tưởng tượng đi.
Dương Khai cùng Thần Đồ liếc nhau một cái, sắc mặt trắng bệch.
- Các ngươi đã hiểu ra chưa?
Lão già phun đầy nước miếng, lão không có chút giác ngộ mình đang là tù nhân của người ta.
- Ngươi hiểu?
Thần Đồ yếu ớt hỏi một câu.
- Lời thừa! Lão phu là đồ sư, nếu lão phu không hiểu thì ai hiểu?
Lão già liền giở giọng răn dạy, làm cho Thần Đồ á khẩu, không thể trả lời.
- Nếu ngươi hiểu được, vậy thì sao không ngăn cản đại chiến giữa hai bên? Chính vì trận đại chiến của bọn chúng mới phá vỡ cân bằng của vực trường nơi này, phải không?
Dương Khai lạnh lùng nhìn lão.
Lão già liền ngượng ngập, không còn cái kiểu hung hăng như lúc nãy, ấp úng nói:
- Sau khi bọn họ khai chiến thì ta mới nhìn ra, thuật vọng tinh cùa lão phu cũng đâu phải toàn năng. Ai mà ngờ nơi này lại nguy hiểm như vậy!
- Thuật vọng tinh?
Dương Khai nhướng mày.
- Một bí môn mà các đồ sư đều tinh thông, hôm nào đó sẽ giải thích với ngươi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Thấy lão già cũng không nói dối, trong lúc này Thần Đồ cũng không có chủ ý gì.
Nếu đúng như lời của lão già, vậy thì y và Dương Khai tốn tâm tốn sức bắt lão căn bản không có tác dụng gì. Một khi vực trường cua vực sâu hỗn loạn nổ tung, bọn họ sẽ không còn chỗ ẩn núp.
Ở lại bên trong chiến hạm, tối thiểu còn được che chở chút ít.
Đây chính là chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm!
Nhưng Tử Tinh nhiều cường nhân như thế, đều sắp sắp trở lại chiến hạm rồi, ở lại nơi này cũng không phải là kế hoạch hoàn hảo.
- Ngươi có chủ ý gì không? Không phải ngươi rất nhanh nhạy sao?
Thần Đồ sáng mắt nhìn Dương Khai, kỳ vọng hắn có thể chỉ cho mình một con đường sống.
- Đồ sư ở Tử Tinh có địa vị thế nào?
Dương Khai đột nhiên hỏi.
- Địa vị cực cao!
Thần Đồ nhìn lão già:
- Trong toàn bộ thế lực của Tử Tinh, Ô Tác đại sư có bản lĩnh vẽ bản đồ Tinh Vực có thể đứng đệ tam, là đối tượng mà các thể lực lớn luôn dốc sức mời chào!
- Ngươi biết lão phu!?
Lão già kinh ngạc nhìn Thần Đồ.
- Có nghe qua!
Thần Đồ nhếch miệng cười.
- Đi tớ Động Lực thất thôi!
Dương Khai trầm giọng nói.
Thần Đồ hơi nheo mắt, có chút chần chờ, nhưng cẩn thận trầm ngâm một lúc cũng gật đầu, nói:
- Nghe ngươi vậy, nếu lão ta nói thật, ra ngoài cũng chỉ có đường chết!
- Đi!
Dương Khai mang lão già được xưng là Ô Tác đại sư trở lại Động Lực thất.
Hành lang bên ngoài Động Lực thất đã chật kín người, chính là đám võ giả từ chiến trường vực sâu hỗn loạn trở về và những người đóng giữ trong chiến hạm. Tất cả đều chạy tới nơi này, muốn biết vì sao lại có một phát tinh pháo được bắn ra ngoài, chẳng những đã giết không ít kẻ thù, ngay cả người mình cũng chết không ít.
Bọn chúng đều rất phẫn nộ, bởi vì lúc trước có vài người không may chết trước, nhưng sau này kẻ bị chết có thể sẽ là mình.
Nhưng sau khi hiểu được tình hìnhtrong Động Lực thất, lửa giận của bọn chúng liền dần tan biến.
Bên trong Động Lực thất không có một người còn sống, Kha Mông cùng mười vị võ giả Nhập Thánh Cảnh đều bị kẻ thù nặc danh giết chết.
Trong Động Lực thất, một gã trung niên áo gấm, chắp tay sau lưng, mặt uy nghiêm, đôi mắt lạnh lùng nhìn tình trạng trong Động Lực thất, sau đó dừng lại trên hai bộ còng tay bị mở ra, hừ lạnh một tiếng:
- Rác rưởi!
với nhãn lực của y, tất hiểu được Kha Mông chết thế nào, tuy không biết chuyện cụ thể, nhưng tình hình đại khái thì vẫn có thể đoán ra.
Võ giả bị xích phản kích trong đường cùng, thừa dịp Kha Mông khinh suất mà giết chết y, đoạt lấy chìa khóa, phóng thích đồng bọn, đồng thời tạo nên một trận gió tanh mưa máu trong Động Lực thất. Sau khi giết hết mọi người, hai con chuột chết đó đã khống chế chiến hạm, bắn ra một phát tinh pháo về chiến trường, khiến cho võ giả Tử Tinh tổn thất thảm trọng.
Tên phế vật Kha Mông chết không đáng tiếc!
Gã trung niên cực kỳ tức giận.
Khi y chuẩn bị hạ lệnh điều tra hai kẻ chạy trốn, bên ngoài Động Lực thất chợt truyền tới tiếng quát chói tai:
- Các ngươi là ai?! Mau thả Ô Tác đại sư ra, bằng không thì chờ chết đi!
Gã trung niên lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài truyền lại giọng nói bất cần đời:
- Cho qua, cho qua chút nào, đừng có mơ hão làm được gì, các ngươi mà động thủ thì Ô Tác đại sư của các ngươi cũng xong đời.
Sau một lát, ba bóng người liền xuất hiện tại trong Động Lực thất.
Hai thanh niên xa lạ, một người ngênh ngang đi phía trước, người còn lại thì lạnh lùng bóp chặt mệnh mạch của Ô Tác, thần niệm cùng thánh nguyên bao phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Hai mắt gã trung niên nheo lại, quát khẽ:
- Các ngươi còn dám quay lại?
Tuy chưa bao giờ gặp Dương Khai cùng Thần Đồ, nhưng gã trung niên dám khẳng định, chính hai con chuột nhắt này đã trốn thoát khỏi Động Lực thất, bắn tinh pháo giết mười mấy võ giả Tử Tinh.
Nhìn hai người, trong lòng gã trung niên tràn ngập lửa giận, hận không thể lập tức đánh một chưởng đập chết hai kẻ này để giải mối hận trong lòng.