Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 938: Đàn tế.




Những bí bảo mà các Tử Tinh võ giả đó điều khiển, có Tinh Toa, có chiến xa, có Phi Liễn, đều có tạo hình tác chiến thích hợp trong Tinh Không, làm cho người ta nhìn mà rối hết cả mắt.

Bên phía Kiếm Minh, cũng có một nhóm người bất chợt xuất hiện ngoài chiến hạm, không hề sợ hãi mà lao tới bên này, hai bên gặp nhau, một trận đại chiến nổ ra trong nháy mắt.

Trong Tinh Không, từng quầng sáng lan rộng ra, những võ kỹ tráng lệ uy mãnh được bộc phát, hào quang của bí bảo đại phóng.

Hai bên Tử Tinh và Kiếm Minh, vừa đến là đánh nhau đến đỏ cả mắt, liều chết chiến đấu.

Trong trận hỗn chiến đó, từng bí bảo cấp cao bị đánh vỡ, nát vụn.

Từng mảnh vỡ bí bảo bị thiêu đốt, như cơn mưa lửa ào ào bắn tới. Từng tia sáng nóng lóa mắt, tựa như trận pháo hoa rực rỡ nhất bùng nổ, mang theo những thi thể đã mất đi sức sống, vĩnh viễn bị lạc trong vực sâu hỗn loạn này.

Trong chiến trường loạn lạc đó, đa phần đều là những cao thủ Nhập Thánh Cảnh, võ giả Siêu Phàm Cảnh yếu ớt chẳng khác gì con ong cái kiến.

Thậm chí còn có một số kẻ tỏa ra khí tức mạnh mẽ như Thánh Vương Cảnh, vô cùng ngạo nghễ, bọn họ thể hiện bản lĩnh cao cường, mặc sức tàn sát đối phương là những võ giả yếu kém, những nơi đi qua người ngựa rải rác, phần đông võ giả bị đánh đến nỗi hồn phi phách tán.

Hai bên giao chiến đều nhận lấy tổn thất quá lớn.

Chẳng ai chịu yếu kém, chẳng ai muốn dễ dàng chịu thua, không ngừng điều thêm các chiến hạm của mình để đuổi theo, gia nhập vào trong chiến trường đó.

Nhất thời, lại ngang tài ngang sức.

Trong Tinh Vực, cho dù là Kiếm Minh hay là Tử Tinh, đều thuộc thế lực lớn bậc nhất, mỗi phương họ đều quản lý ít nhất là bốn năm tinh cầu tu luyện, tận dụng nguồn tài nguyên dự trữ đồ sộ ấy, có thể cung cấp lượng vật tư đến không tưởng, để cho từng võ giả phát triển.

Các bậc cấp cao của bọn họ hoàn toàn không để ý tới chút tổn thất ấy.

Dương Khai im lặng hồi lâu.

Hắn đã hoàn toàn bị chấn động.

Hắn vẫn chìm đắm trong uy lực thần quang mà các chiến hạm bắn ra, hắn chưa từng nghĩ, trong Tinh Vực rộng lớn này vẫn còn có những thứ khó có thể tưởng tượng nổi như vậy.

Từ sau khi đến tinh Vực, những gì nghe thấy, nhìn thấy đều vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

Hắn liền ý thức được rằng, Tinh Vực còn đặc sắc hơn nhiều so với những gì mà hắn tưởng tượng, hai mắt bỗng chợt hiện tinh quang, máu nóng sục sôi trong cơ thể.

Hắn không vì những điều mắt thấy tai nghe mà kinh hãi lùi bước, ngược lại còn càng kỳ vọng hơn.

Bởi chỉ ở những nơi đặc sắc, thì hắn mới có thể sống một cuộc sống càng đặc sắc hơn.

- Dương Khai! Dương Khai!

Tiếng gọi của Thần Đồ vọng qua.

Dương Khai quay đầu nhìn y.

Thần Đồ với vẻ mặt đau khổ, mấp máy đôi môi khô khốc nói:

- Có thể cho ta thêm chút thánh tinh được không? Ta sắp chống đỡ không nổi rồi.

Lúc này sức lực toàn thân y đã cạn khô, rõ ràng là đã hết sức.

Dương Khai không nói lời nào, ném thẳng cho y năm sáu khối thánh tinh.

- Đa tạ!

Thần Đồ lộ rõ vẻ mặt cảm kích, cảm ơn một cách chân thành, tranh thủ nắm bắt thời gian bắt đầu hấp thu.

Sau khi Dương Khai tĩnh tâm trở lại, lạnh lùng nhìn xung quanh, lặng lẽ quan sát, lắng nghe tiếng bước chân vọng ra từ trong thuyền và năng lượng dao động truyền tới từ các nơi, ánh mắt dần ngời sáng.

Được một lúc, Thần Đồ mới nặng nề thở hắt ra một hơi, mở miệng nói:

- Cuối cùng thì cũng bình thường trở lại rồi, mẹ nó, ban nãy nếu chúng bắn tinh pháo thêm một lần nữa thì ta chết chắc, thật là quá nguy hiểm.

Nói rồi, y cảm động đến rơi nước mắt nhìn Dương Khai:

- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Chuyện lần này ta sẽ ghi nhớ mãi.

- Tu vi thật của Thần Đồ ngươi ở trình độ nào vậy?

Dương Khai bỗng liếc y một cái rồi khẽ hỏi.

Thần Đồ ngẩn người ra, thần sắc ngập ngừng một lúc, song lại nhếch mép cười:

- Bị ngươi nhìn ra rồi à?

- Nếu ta không nhìn ra, thì ta là kẻ mù mất rồi!

Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng.

Sóng sức mạnh trong cơ thể Thần Đồ tầm Nhập Thánh nhất tầng cảnh, tương đương với Dương Khai.

Nhưng trong thời điểm nguy cấp vừa rồi, lúc mà Thần Đồ hấp thu tinh thạch, trong cơ thể y truyền ra từng hồi sóng sức mạnh bất thường.

Dương Khai đoán rằng y đã giấu đi tu vi của bản thân.

Có thể ẩn giấu tu vi trong chiến hạm Tử Tinh, bản lĩnh này thực sự không phải ai cũng có, con người Thần Đồ thật không đơn giản!

- Nhập Thánh tam tầng cảnh!

Sắc mặt Thần Đồ bỗng trở nên nghiêm túc, khẽ trả lời.

Dương Khai gật gật đầu, biết y chắc không bịa đặt.

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

Thần Đồ tỏ thái độ kỳ quái nhìn Dương Khai.

- Chẳng làm gì cả, chỉ là nếu ngươi có công lực ấy, thì có lẽ chúng ta có thể làm chút chuyện, hiện tại trong chiến hạm không còn mấy người, cao thủ đều ra ngoài nghênh chiến rồi, đến Động Lực thất này, phòng thủ cũng không được mạnh như trước.

Dương Khai nói.

Trước đây trong Động Lực thất có một vị cường nhân Thánh Vương Cảnh trấn thủ ở một nơi bí mật gần đó, nhưng vừa rồi đại chiến bùng nổ, khí tức của vị Thánh Vương Cảnh đó đã biến mất, Dương Khai đoán hẳn là y đã đi ra ngoài, hơn nữa bên trong Động Lực thất, số lượng võ giả của Tử Tinh cũng giảm đi hơn phân nửa, hiện giờ ở lại nơi này ngoại trừ Nhập Thánh tam tầng cảnh Kha Mông ra, còn lại đều là Nhập Thánh nhất, lưỡng tầng cảnh, nhân số cũng không đến mười người, còn đang chủ trì trận pháp trong Động Lực thất duy trì hoạt động cho chiến hạm.

- Ngươi muốn làm gì? Đừng có làm loạn đấy, trong sợi xích này có trộn lẫn Hỗn Nguyên thạch, bị nó trói, chúng ta căn bản không vận sức được.

Thần Đồ biến sắc, ngay lập tức hiểu ra Dương Khai đang định làm gì.

- Vậy thì cho người tháo nó ra.

Dương Khai cười một cách bí hiểm, Thần Đồ bỗng trở nên yếu ớt vô cùng, khí huyết toàn thân trở nên ảm đạm.

Hắn nháy mắt ra dấu với Thần Đồ.

Thần Đồ vẻ mặt khổ sở, lộ vẻ lưỡng lự, hồi lâu mới cắn răng nói:

- Thôi được rồi, dù sao thì cái mạng này của lão tử cũng là do ngươi cứu, lần này sẽ điên cùng ngươi một phen.

Thế rồi y lớn tiếng gào lên.

Kha Mộng đang ở một bên Động Lực thất hướng ra ngoài xem chiến, nghe thấy tiếng kêu gào của y, sắc mặt bỗng lạnh xuống, quay đầu, nhìn Thần Đồ cùng Dương Khai với ánh mắt sắc bén, miệng khẽ nói:

- Hai người các ngươi vẫn chưa chết?

Điều này có chút nằm ngoài dự đoán của y.

Trận giao phong chiến hạm hai bên ban nãy, những võ giả bị trói ở đây căn bản đều bị hút hết sức mạnh, kiệt lực mà chết.

Thần Đồ và Dương Khai vẫn sống, làm y thấy rất kinh ngạc.

- Sinh mạng lực của ta trước nay luôn dồi dào, nhưng còn hắn thì sắp chết rồi!

Thần Đồ tiếp tục kêu gào.

- Vị đại nhân này, tên này chẳng phải là người mà Bích Nhã cần sao? Sao ngươi lại để cho hắn chết rồi, thế có ổn không chứ?

Kha Mông nhướn mày, chăm chăm nhìn Dương Khai, quét một vòng quanh người hắn, nhận thấy sự suy yếu của Dương Khai, sốt ruột nói:

- Thật là phiền phức, chết luôn đi cho xong, còn giữ lại chút sức làm gì?

Nói vậy rồi nhanh chóng đi về phía Dương Khai.

Vừa rồi lúc chỉ huy chiến hạm tác chiến, y hoàn toàn không nghĩ ngợi gì nhiều, cho nên cũng không để ý được tình cảnh của Dương Khai.

Bây giờ tỉnh táo lại, y không thể không suy nghĩ cẩn thận rằng nếu như Dương Khai chết, thì Bích Nhã có trút giận lên đầu y hay không.

Y không gánh vác nổi trách nhiệm này.

Cho nên y đến trước mặt Dương Khai, lấy ra cái chìa khóa đặc chất, mở cái xích ra, thả hắn ra ngoài.

Y không hề đề phòng.

Đằng nào thì cũng thấy Dương Khai đang yếu vô cùng, dường như toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, huống hồ, y cũng là Nhập Thánh tam tầng cảnh, so với cái tên Dương Khai chỉ có Nhập Thánh nhất tầng cảnh, y luôn có một cảm giác ưu thế hơn.

Ưu thế tự suy diễn này đã khiến y gặp phải xui xẻo lớn.

Ngay khi xích được mở ra, Dương Khai bỗng đưa tay vào miệng cắn mạnh.

Rồi quệt đầu ngón tay bị thương lên mắt trái.

Dòng máu tươi trào ra ở mắt trái, làm cho con mắt vốn phân rõ trong trắng tròng đen bỗng chốc biến thành màu vàng.

Dương Khai ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Kha Mông.

Bốn mắt nhìn nhau, Kha Mộng bỗng thất thần, nhìn ra sắc vàng đầy uy nghiêm kia, y lại có một cảm giác sợ hãi tột cùng. Một cách khó hiểu, y cảm thấy bản thân mình trở nên nhỏ bé vô cùng.

Trong con mắt màu vàng đó xuất hiện một vòng xoáy, trong vòng xoáy truyền ra một lực hút vô cùng mãnh liệt, ảnh hưởng tới tinh thần y, làm cho thần chí y run rẩy, kinh hãi vô cùng.

Đột nhiên biến sắc, Kha Mông kêu lên một tiếng kỳ quái, toàn lực ngăn cản.

Dương Khai đã thi triển Ma Thần Biến, tà năng tràn đầy cơ thể, làm cho khí chất của cả con người hắn cũng thay đổi, nhiệt độ trong Động Lực thất dường như cũng bất chợt giảm xuống, lạnh giá một cách lạ thường.

Khí tức đầy tà ác và thô bạo đó ầm ầm quét sạch tất cả.

Dương Khai như một quả đạn pháo đánh lên ngực Kha Mông, bên trong cơ thể phát ra một sức mạnh siêu việt, cho dù thế nào thì cũng là một trận ẩu đả cuồng dại đối với cơ thể Kha Mông.

Máu bắn ra tung tóe, phía sau lưng Kha Mông nhô lên từng đạo quyền chưởng một cách rõ ràng, quần áo trong nháy mắt bỗng hóa ra tơi tả.

Mạnh như Kha Mông, khi sơ ý cũng hoàn toàn không có cách nào chống đỡ được tràng tấn công điên cuồng của Dương Khai, bản lĩnh cao cường, chưa kịp ra đòn đã bị đánh cho choáng váng đầu óc.

Chớp mắt một cái, cơ thể Kha Mông bỗng nổ thành một làn sương máu, mưa máu bay tán loạn trong không trung như đóa hoa hồng đỏ nở rộ rung động lòng người.

Một bóng dáng hư vô mờ mịt giống Kha Mông như đúc đang đứng ở vị trí trước đó của y.

Đó là linh thể thần hồn của Kha Mông.

Đến tận lúc này, y dường như vẫn chưa phản ứng được rốt cuộc mình đã gặp cái gì, ngơ ngác nhìn Dương Khai, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Mắt trái màu vàng của Dương Khai, có một lực hút mạnh mẽ truyền ra, đưa linh thể thần hồn của y vào thức hải.

Giữa làn sương máu, Dương Khai nhanh tay bắt được chiếc chìa khóa có thể mở được loại xích đặc biệt kia, ném thẳng cho Thần Đồ.

- Tự mở đi!

Dương Khai dặn một câu Rồi biến mất như một cơn gió. Ngay sau đó, trong Động Lực thất truyền ra một tiếng rú thảm thiết và động tĩnh hỗn loạn.

Thần Đồ tựa như bị chấn động, hai mắt trợn trừng.

Y hoàn toàn không có cách nào tin vào tất cả những gì mà mình đang trông thấy.

Ban nãy khi mà hiểu rõ ý đồ của Dương Khai, Thần Đồ quyết định điên một phen cùng hắn, nhưng vẫn chưa hỏi xem rốt cuộc Dương Khai có kế hoạch gì, rồi phải làm sao. Y cho rằng Dương Khai phải tạm thời rời khỏi nơi đây, sau đó tìm cơ hội nào đó mà hành động.

Còn về việc Dương Khai có thể lo được cho y hay không, đưa hắn đi cùng nữa hay không thì Thần Đồ không nghĩ nhiều, dù gì thì y cũng đã được Dương Khai cứu sống một lần, cũng không tiện yêu cầu quá đáng thêm nữa.

Nào ngờ người này lại điên cuồng đến vậy, xích vừa được mở liền bộc phát mạnh mẽ như vậy.

Điều càng làm cho Thần Đồ không thể nói được gì hơn chính là, cái tên Kha Mông đó là Nhập Thánh tam tầng cảnh, không ngờ vừa đối mặt đã bị Dương Khai giải quyết. Những bí bảo mà các Tử Tinh võ giả đó điều khiển, có Tinh Toa, có chiến xa, có Phi Liễn, đều có tạo hình tác chiến thích hợp trong Tinh Không, làm cho người ta nhìn mà rối hết cả mắt.

Bên phía Kiếm Minh, cũng có một nhóm người bất chợt xuất hiện ngoài chiến hạm, không hề sợ hãi mà lao tới bên này, hai bên gặp nhau, một trận đại chiến nổ ra trong nháy mắt.

Trong Tinh Không, từng quầng sáng lan rộng ra, những võ kỹ tráng lệ uy mãnh được bộc phát, hào quang của bí bảo đại phóng.

Hai bên Tử Tinh và Kiếm Minh, vừa đến là đánh nhau đến đỏ cả mắt, liều chết chiến đấu.

Trong trận hỗn chiến đó, từng bí bảo cấp cao bị đánh vỡ, nát vụn.

Từng mảnh vỡ bí bảo bị thiêu đốt, như cơn mưa lửa ào ào bắn tới. Từng tia sáng nóng lóa mắt, tựa như trận pháo hoa rực rỡ nhất bùng nổ, mang theo những thi thể đã mất đi sức sống, vĩnh viễn bị lạc trong vực sâu hỗn loạn này.

Trong chiến trường loạn lạc đó, đa phần đều là những cao thủ Nhập Thánh Cảnh, võ giả Siêu Phàm Cảnh yếu ớt chẳng khác gì con ong cái kiến.

Thậm chí còn có một số kẻ tỏa ra khí tức mạnh mẽ như Thánh Vương Cảnh, vô cùng ngạo nghễ, bọn họ thể hiện bản lĩnh cao cường, mặc sức tàn sát đối phương là những võ giả yếu kém, những nơi đi qua người ngựa rải rác, phần đông võ giả bị đánh đến nỗi hồn phi phách tán.

Hai bên giao chiến đều nhận lấy tổn thất quá lớn.

Chẳng ai chịu yếu kém, chẳng ai muốn dễ dàng chịu thua, không ngừng điều thêm các chiến hạm của mình để đuổi theo, gia nhập vào trong chiến trường đó.

Nhất thời, lại ngang tài ngang sức.

Trong Tinh Vực, cho dù là Kiếm Minh hay là Tử Tinh, đều thuộc thế lực lớn bậc nhất, mỗi phương họ đều quản lý ít nhất là bốn năm tinh cầu tu luyện, tận dụng nguồn tài nguyên dự trữ đồ sộ ấy, có thể cung cấp lượng vật tư đến không tưởng, để cho từng võ giả phát triển.

Các bậc cấp cao của bọn họ hoàn toàn không để ý tới chút tổn thất ấy.

Dương Khai im lặng hồi lâu.

Hắn đã hoàn toàn bị chấn động.

Hắn vẫn chìm đắm trong uy lực thần quang mà các chiến hạm bắn ra, hắn chưa từng nghĩ, trong Tinh Vực rộng lớn này vẫn còn có những thứ khó có thể tưởng tượng nổi như vậy.

Từ sau khi đến tinh Vực, những gì nghe thấy, nhìn thấy đều vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

Hắn liền ý thức được rằng, Tinh Vực còn đặc sắc hơn nhiều so với những gì mà hắn tưởng tượng, hai mắt bỗng chợt hiện tinh quang, máu nóng sục sôi trong cơ thể.

Hắn không vì những điều mắt thấy tai nghe mà kinh hãi lùi bước, ngược lại còn càng kỳ vọng hơn.

Bởi chỉ ở những nơi đặc sắc, thì hắn mới có thể sống một cuộc sống càng đặc sắc hơn.

- Dương Khai! Dương Khai!

Tiếng gọi của Thần Đồ vọng qua.

Dương Khai quay đầu nhìn y.

Thần Đồ với vẻ mặt đau khổ, mấp máy đôi môi khô khốc nói:

- Có thể cho ta thêm chút thánh tinh được không? Ta sắp chống đỡ không nổi rồi.

Lúc này sức lực toàn thân y đã cạn khô, rõ ràng là đã hết sức.

Dương Khai không nói lời nào, ném thẳng cho y năm sáu khối thánh tinh.

- Đa tạ!

Thần Đồ lộ rõ vẻ mặt cảm kích, cảm ơn một cách chân thành, tranh thủ nắm bắt thời gian bắt đầu hấp thu.

Sau khi Dương Khai tĩnh tâm trở lại, lạnh lùng nhìn xung quanh, lặng lẽ quan sát, lắng nghe tiếng bước chân vọng ra từ trong thuyền và năng lượng dao động truyền tới từ các nơi, ánh mắt dần ngời sáng.

Được một lúc, Thần Đồ mới nặng nề thở hắt ra một hơi, mở miệng nói:

- Cuối cùng thì cũng bình thường trở lại rồi, mẹ nó, ban nãy nếu chúng bắn tinh pháo thêm một lần nữa thì ta chết chắc, thật là quá nguy hiểm.

Nói rồi, y cảm động đến rơi nước mắt nhìn Dương Khai:

- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Chuyện lần này ta sẽ ghi nhớ mãi.

- Tu vi thật của Thần Đồ ngươi ở trình độ nào vậy?

Dương Khai bỗng liếc y một cái rồi khẽ hỏi.

Thần Đồ ngẩn người ra, thần sắc ngập ngừng một lúc, song lại nhếch mép cười:

- Bị ngươi nhìn ra rồi à?

- Nếu ta không nhìn ra, thì ta là kẻ mù mất rồi!

Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng.

Sóng sức mạnh trong cơ thể Thần Đồ tầm Nhập Thánh nhất tầng cảnh, tương đương với Dương Khai.

Nhưng trong thời điểm nguy cấp vừa rồi, lúc mà Thần Đồ hấp thu tinh thạch, trong cơ thể y truyền ra từng hồi sóng sức mạnh bất thường.

Dương Khai đoán rằng y đã giấu đi tu vi của bản thân.

Có thể ẩn giấu tu vi trong chiến hạm Tử Tinh, bản lĩnh này thực sự không phải ai cũng có, con người Thần Đồ thật không đơn giản!

- Nhập Thánh tam tầng cảnh!

Sắc mặt Thần Đồ bỗng trở nên nghiêm túc, khẽ trả lời.

Dương Khai gật gật đầu, biết y chắc không bịa đặt.

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

Thần Đồ tỏ thái độ kỳ quái nhìn Dương Khai.

- Chẳng làm gì cả, chỉ là nếu ngươi có công lực ấy, thì có lẽ chúng ta có thể làm chút chuyện, hiện tại trong chiến hạm không còn mấy người, cao thủ đều ra ngoài nghênh chiến rồi, đến Động Lực thất này, phòng thủ cũng không được mạnh như trước.

Dương Khai nói.

Trước đây trong Động Lực thất có một vị cường nhân Thánh Vương Cảnh trấn thủ ở một nơi bí mật gần đó, nhưng vừa rồi đại chiến bùng nổ, khí tức của vị Thánh Vương Cảnh đó đã biến mất, Dương Khai đoán hẳn là y đã đi ra ngoài, hơn nữa bên trong Động Lực thất, số lượng võ giả của Tử Tinh cũng giảm đi hơn phân nửa, hiện giờ ở lại nơi này ngoại trừ Nhập Thánh tam tầng cảnh Kha Mông ra, còn lại đều là Nhập Thánh nhất, lưỡng tầng cảnh, nhân số cũng không đến mười người, còn đang chủ trì trận pháp trong Động Lực thất duy trì hoạt động cho chiến hạm.

- Ngươi muốn làm gì? Đừng có làm loạn đấy, trong sợi xích này có trộn lẫn Hỗn Nguyên thạch, bị nó trói, chúng ta căn bản không vận sức được.

Thần Đồ biến sắc, ngay lập tức hiểu ra Dương Khai đang định làm gì.

- Vậy thì cho người tháo nó ra.

Dương Khai cười một cách bí hiểm, Thần Đồ bỗng trở nên yếu ớt vô cùng, khí huyết toàn thân trở nên ảm đạm.

Hắn nháy mắt ra dấu với Thần Đồ.

Thần Đồ vẻ mặt khổ sở, lộ vẻ lưỡng lự, hồi lâu mới cắn răng nói:

- Thôi được rồi, dù sao thì cái mạng này của lão tử cũng là do ngươi cứu, lần này sẽ điên cùng ngươi một phen.

Thế rồi y lớn tiếng gào lên.

Kha Mộng đang ở một bên Động Lực thất hướng ra ngoài xem chiến, nghe thấy tiếng kêu gào của y, sắc mặt bỗng lạnh xuống, quay đầu, nhìn Thần Đồ cùng Dương Khai với ánh mắt sắc bén, miệng khẽ nói:

- Hai người các ngươi vẫn chưa chết?

Điều này có chút nằm ngoài dự đoán của y.

Trận giao phong chiến hạm hai bên ban nãy, những võ giả bị trói ở đây căn bản đều bị hút hết sức mạnh, kiệt lực mà chết.

Thần Đồ và Dương Khai vẫn sống, làm y thấy rất kinh ngạc.

- Sinh mạng lực của ta trước nay luôn dồi dào, nhưng còn hắn thì sắp chết rồi!

Thần Đồ tiếp tục kêu gào.

- Vị đại nhân này, tên này chẳng phải là người mà Bích Nhã cần sao? Sao ngươi lại để cho hắn chết rồi, thế có ổn không chứ?

Kha Mông nhướn mày, chăm chăm nhìn Dương Khai, quét một vòng quanh người hắn, nhận thấy sự suy yếu của Dương Khai, sốt ruột nói:

- Thật là phiền phức, chết luôn đi cho xong, còn giữ lại chút sức làm gì?

Nói vậy rồi nhanh chóng đi về phía Dương Khai.

Vừa rồi lúc chỉ huy chiến hạm tác chiến, y hoàn toàn không nghĩ ngợi gì nhiều, cho nên cũng không để ý được tình cảnh của Dương Khai.

Bây giờ tỉnh táo lại, y không thể không suy nghĩ cẩn thận rằng nếu như Dương Khai chết, thì Bích Nhã có trút giận lên đầu y hay không.

Y không gánh vác nổi trách nhiệm này.

Cho nên y đến trước mặt Dương Khai, lấy ra cái chìa khóa đặc chất, mở cái xích ra, thả hắn ra ngoài.

Y không hề đề phòng.

Đằng nào thì cũng thấy Dương Khai đang yếu vô cùng, dường như toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, huống hồ, y cũng là Nhập Thánh tam tầng cảnh, so với cái tên Dương Khai chỉ có Nhập Thánh nhất tầng cảnh, y luôn có một cảm giác ưu thế hơn.

Ưu thế tự suy diễn này đã khiến y gặp phải xui xẻo lớn.

Ngay khi xích được mở ra, Dương Khai bỗng đưa tay vào miệng cắn mạnh.

Rồi quệt đầu ngón tay bị thương lên mắt trái.

Dòng máu tươi trào ra ở mắt trái, làm cho con mắt vốn phân rõ trong trắng tròng đen bỗng chốc biến thành màu vàng.

Dương Khai ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Kha Mông.

Bốn mắt nhìn nhau, Kha Mộng bỗng thất thần, nhìn ra sắc vàng đầy uy nghiêm kia, y lại có một cảm giác sợ hãi tột cùng. Một cách khó hiểu, y cảm thấy bản thân mình trở nên nhỏ bé vô cùng.

Trong con mắt màu vàng đó xuất hiện một vòng xoáy, trong vòng xoáy truyền ra một lực hút vô cùng mãnh liệt, ảnh hưởng tới tinh thần y, làm cho thần chí y run rẩy, kinh hãi vô cùng.

Đột nhiên biến sắc, Kha Mông kêu lên một tiếng kỳ quái, toàn lực ngăn cản.

Dương Khai đã thi triển Ma Thần Biến, tà năng tràn đầy cơ thể, làm cho khí chất của cả con người hắn cũng thay đổi, nhiệt độ trong Động Lực thất dường như cũng bất chợt giảm xuống, lạnh giá một cách lạ thường.

Khí tức đầy tà ác và thô bạo đó ầm ầm quét sạch tất cả.

Dương Khai như một quả đạn pháo đánh lên ngực Kha Mông, bên trong cơ thể phát ra một sức mạnh siêu việt, cho dù thế nào thì cũng là một trận ẩu đả cuồng dại đối với cơ thể Kha Mông.

Máu bắn ra tung tóe, phía sau lưng Kha Mông nhô lên từng đạo quyền chưởng một cách rõ ràng, quần áo trong nháy mắt bỗng hóa ra tơi tả.

Mạnh như Kha Mông, khi sơ ý cũng hoàn toàn không có cách nào chống đỡ được tràng tấn công điên cuồng của Dương Khai, bản lĩnh cao cường, chưa kịp ra đòn đã bị đánh cho choáng váng đầu óc.

Chớp mắt một cái, cơ thể Kha Mông bỗng nổ thành một làn sương máu, mưa máu bay tán loạn trong không trung như đóa hoa hồng đỏ nở rộ rung động lòng người.

Một bóng dáng hư vô mờ mịt giống Kha Mông như đúc đang đứng ở vị trí trước đó của y.

Đó là linh thể thần hồn của Kha Mông.

Đến tận lúc này, y dường như vẫn chưa phản ứng được rốt cuộc mình đã gặp cái gì, ngơ ngác nhìn Dương Khai, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Mắt trái màu vàng của Dương Khai, có một lực hút mạnh mẽ truyền ra, đưa linh thể thần hồn của y vào thức hải.

Giữa làn sương máu, Dương Khai nhanh tay bắt được chiếc chìa khóa có thể mở được loại xích đặc biệt kia, ném thẳng cho Thần Đồ.

- Tự mở đi!

Dương Khai dặn một câu Rồi biến mất như một cơn gió. Ngay sau đó, trong Động Lực thất truyền ra một tiếng rú thảm thiết và động tĩnh hỗn loạn.

Thần Đồ tựa như bị chấn động, hai mắt trợn trừng.

Y hoàn toàn không có cách nào tin vào tất cả những gì mà mình đang trông thấy.

Ban nãy khi mà hiểu rõ ý đồ của Dương Khai, Thần Đồ quyết định điên một phen cùng hắn, nhưng vẫn chưa hỏi xem rốt cuộc Dương Khai có kế hoạch gì, rồi phải làm sao. Y cho rằng Dương Khai phải tạm thời rời khỏi nơi đây, sau đó tìm cơ hội nào đó mà hành động.

Còn về việc Dương Khai có thể lo được cho y hay không, đưa hắn đi cùng nữa hay không thì Thần Đồ không nghĩ nhiều, dù gì thì y cũng đã được Dương Khai cứu sống một lần, cũng không tiện yêu cầu quá đáng thêm nữa.

Nào ngờ người này lại điên cuồng đến vậy, xích vừa được mở liền bộc phát mạnh mẽ như vậy.

Điều càng làm cho Thần Đồ không thể nói được gì hơn chính là, cái tên Kha Mông đó là Nhập Thánh tam tầng cảnh, không ngờ vừa đối mặt đã bị Dương Khai giải quyết.