Đứng trên thiên thạch, Dương Khai vẻ mặt phấn chấn, nhìn ngó xung quanh.
Khắp nơi đều là dấu vết sinh linh hoạt động để lại!
Tảng thiên thạch này có dấu vết của sinh linh!
Dương Khai kích động tột cùng, hắn gần như đã bắt đầu mơ màng, không biết nên đi về đâu, nhưng chính vào lúc cấp thiết này lại tìm được thứ khiến hắn phấn khởi.
Ánh mắt của hắn chợt kiên định, không còn mơ hồ như lúc trước nữa, bắt đầu thăm dò tỉ mỉ những dấu vết này.
Tảng thiên thạch hắn đang đứng lớn gần bằng một ngọn núi nhỏ, quanh đó còn rải rác nhiều thiên thạch lớn nhỏ khác nhau, hội tụ thành một dòng thiên thạch, dưới hướng đi của bão Tinh Không, nó bay đi vun vút giữa Tinh Không vô bờ.
Thiên thạch khổng lồ này có rất nhiều nơi lồi lõm, không phải do tự nhiên, mà là bị năng lượng va chạm tạo thành, cũng có vài vết cắt gọn như đao kiếm.
Có người đã chiến đấu ở đây!
Dương Khai hiểu rõ, hơn nữa từng những dấu vết này, có thể đoán ra thời gian diễn ra cách đây không xa, có lẽ là mười mấy ngày trước, có lẽ là một hai tháng trước, cùng lắm thì không quá ba tháng, bằng không những dấu vết đó đã sớm bị san bằng bởi bão Tinh Không điên cuồng rồi, đời nào còn dấu còn vết.
Dương Khai gần như có thể tưởng tượng được cảnh đại chiến đó, điều bất ngờ nhất là cong lực của người chiến đấu ở đây không quá cao.
Điều này khiến hắn thấy nhẹ lòng, vừa chân ướt chân ráo đến đây, hắn cũng sợ sẽ đụng phải cao thủ quá mạnh.
Mắt lướt qua bão Tinh Không đang ập đến, hắn nhìn vào sâu tận trong Tinh Không, lập tức ngự sử Tinh Toa, bay ngược về với hướng cơn bão.
Bão Tinh Không tới từ hướng đó, vậy tức là sinh linh đã chiến đấu trên thiên thạch có lẽ vẫn còn ở đó.
Cho dù xác suất hơi nhỏ, nhưng lại đáng thử.
Dương Khai toàn lực lao đi, thần niệm tỏa ra với mức độ lớn nhất, không bỏ sót bất cứ một thiên thạch nào mà hắn lướt qua.
Từ những thiên thạch này, hắn lại phát hiện một vài dấu vết cho thấy sinh linh mà hắn đang truy tìm càng lúc càng gần.
Hắn càng dốc sức thôi thúc Tinh Toa.
Không biết đã qua bao lâu, khi hắn xuyên qua khỏi một khoảng Tinh Không tối đen lạnh lẽo, trước mắt bỗng nhiên sáng lòa, hắn sững sờ nhìn về phía trước.
Ở phía trước, giữa Tinh Không rộng lớn, một vùng Tinh Vực mênh mông khác hiện ra trong tầm mắt hắn.
Tinh Không mỹ lệ, vô số vì sao tỏa ánh sáng động lòng người, bừng bừng sức sống, hắn như đã đến một nơi khác thuộc Tinh Không, vẻ đẹp của nơi này hoàn toàn tương phản so với sự tĩnh mịch chết chóc ở bên kia.
Mỗi một ngôi sao lớn nhỏ khác nhau từ xưa đến nay đều được sinh ra ở Tinh Vực này, chúng bay tròn quanh một vị trí theo một quy luật đặc biệt nào đó.
Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả Tinh Vực.
Có ngôi sao rực cháy như lửa, tản ra sức mạnh nóng bức, Dương Khai không hoài nghi rằng uy năng ẩn chứa trong ngôi sao đó đủ để bất cứ sinh linh nào chùn bước, không thể nào đến gần nó.
Phàm những ai đến gần, sẽ bị nung chảy tất.
Sức mạnh nóng bức đó xộc vào cơ thể Dương Khai, lại khiến hắn cảm thấy thoải mái và mãn nguyện vô cùng. Đó là sức mạnh thuộc tính dương.
Có ngôi sao còn lạnh tột đỉnh, như một băng cầu khổng lồ, hàn khí lượn lờ bao phủ trên tinh cầu lạnh băng đó, khiến mấy chục dặm trên bề mặt ngôi sao này hình thành một trường khí băng hàn, mắt thường có thể nhìn thấy được.
Trường khí đó như muốn đóng băng toàn bộ vũ trụ.
Còn có ngôi sao xanh biếc, khác biệt với những ngôi sao bên cạnh, nó không phải hình cầu, mà ở dạng xòe ô, nhìn qua như một gốc cây đại thụ, tỏa ra khí tức thuộc tính mộc nồng đậm.
Nó tựa như một cây đại thụ đứng sừng sững giữa Tinh Không.
Dương Khai nhìn mà hoa cả mắt, có quá nhiều thứ không đếm xuể.
Cuối cùng hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy được một nơi đa sắc màu của Tinh Vực.
Từng luồng năng lượng khổng lồ tản ra từ những ngôi sao khác nhau hội tụ trong Tinh Vực rộng lớn, khiến linh khí trong vùng Tinh Vực này dày đặc tột cùng.
Bất cứ một phúc địa hay thánh địa nào của Thông Huyền đại lục cũng đều không đáng kể nếu như so với nơi đây.
Thậm chí nếu tu luyện một năm ở đây sẽ có thể đạt được hiệu quả gấp mấy đến mười mấy lần về thời gian nếu so với nơi khác.
Lỗ chân lông trên toàn thân Dương Khai đều bất giác mở rộng, hắn nhắm mắt lại, hút lấy hút để thiên địa linh khí lan tràn quanh mình, huyết nhục nhu động, vẻ mặt sung sướng.
Thậm chí, hắn còn nảy ra ý định bế quan tu luyện ở đây một thời gian, dù hắn cũng biết ý nghĩ này có phần viển vông, nhưng nếu bảo hắn buông bỏ năng lượng dày đặc ở đây thì hắn có hơi tiếc.
Chính vào lúc đang khó xử, thần niệm hắn tản ra ngoài chợt phát giác có dấu hiệu sinh linh xâm nhập.
Dương Khai liền thu thần niệm về, mở to mắt, bất ngờ nhìn về phía đó.
Hắn nhận ra hình như đối phương cũng đã phát hiện ra hắn, vì ngay lúc hắn thu hồi thần niệm, hai luồng thần niệm không hề kém cạnh khác cũng cùng lúc lan đến.
Hai người! Hơn nữa công lực cũng không cao lắm, chỉ tầm Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh.
Dù gì cũng là Tinh Vực, tình cờ gặp phải hai người mà đều là Nhập Thánh Cảnh, Dương Khai không khỏi cảm khái, có điều tu vi của đối phương cũng làm hắn yên tâm, vì cho dù hai người đó muốn gây bất lợi cho hắn, hắn cũng không phải không có sức trở tay.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai vội vàng ngự sử Tinh Toa, bay về phía hai người đó.
Không dễ gì mà gặp được hai người, Dương Khai sẽ không bỏ qua cơ hội để thăm dò tin tức, tốt nhất là nghe ngóng được về nơi có sinh linh tụ tập.
Vượt ngoài dự liệu, khi hắn đến gần hai người đó, đối phương hình như cũng đã tức tốc bay về phía này.
Phát hiện này khiến hắn không khỏi cảnh giác.
Với tu vi cảnh giới của họ, hẳn cũng đã phát giác ra công lực của hắn rồi, nếu họ có ác ý, thì rất khó giải thích tại sao hắn lại có hành động như vậy.
Dương Khai không lùi bước, chỉ giữ cảnh giác, tiến gần đến đó, vì hắn rất muốn tìm được một điểm sáng cho phương hướng của mình.
Một lát sau, phía trước xuất hiện một luồng thanh quang, rất giống với ánh sáng của Tinh Toa.
Dương Khai dừng lại, thanh quang đó cũng chợt đứng lại cách hắn không xa, ngay sau đó, hai cặp mắt xinh đẹp đồng loạt chĩa về phía hắn.
Dương Khai lúc này mới nhận ra, người vừa xâm nhập vào phạm vi thần niệm của hắn là hai nữ tử.
Cả hai đều mặt y phục trắng toát, khí chất thanh u, dung nhan cũng rất khá, dáng người thướt tha, trên ngực khắc một biểu tượng hình kiếm, hẳn là của một thế lực nào đó.
Hai người họ cùng đứng trên một Tinh Toa.
Dương Khai nhìn một lúc, khẽ gật đầu, biết tên thủ lĩnh Cốt tộc Khoa La trước đây nói không sai, ở Tinh Vực, Tinh Toa không hề hiếm, nó cũng chỉ là bí bảo dùng để đi lại nên rất dễ thấy.
Có điều Tinh Toa của đối phương rõ ràng cao cấp hơn của hắn, bất luận là về nguyên liệu hay sóng năng lượng tản ra từ trong Tinh Toa, thì đều cao mạnh hơn một chút.
Tinh Toa hẳn cũng có phân tốt xấu! Dương Khai thầm phỏng đoán, đồng thời ra vẻ như vô hại, khẽ gật đầu chào hai nữ tử đó:
- Xin chào!
Nữ tử đứng trước khẽ gật đầu, gương mặt thoáng cảnh giác nhìn Dương Khai, song dù sao tu vi của Dương Khai vẫn thấp hơn họ, nên nàng cũng chẳng căng thẳng là mấy.
Còn người đứng sau nàng có vẻ trẻ hơn, đưa cặp mắt hiếu kỳ nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới một cách lộ liễu.
- Tỷ tỷ, hắn có phải là người của bên đó không?
Tiểu mỹ nhân khẽ giọng hỏi.
- Hình như muội chưa gặp hắn bao giờ?
- Tu vi quá thấp, chắc là không phải.
Đại mỹ nhân đứng phía trước chậm rãi lắc đầu:
- Có điều vẫn phải cẩn thận.
- Dạ.
Tiểu mỹ nhân gật đầu.
- Chào!
Hai người thủ thỉ xong một lúc, đại mỹ nhân đứng phía trước khẽ nhếch môi.
- Thế này, bọn ta đến đây không hề có ác ý, chỉ muốn giờ ngươi giúp một việc, thế nên ngươi đừng căng thẳng quá.
- Ồ?
Dương Khai nhướn mày, nhếch mép cười:
- Ta đâu có căng thẳng, vừa hay ta cũng định nhờ hai người giúp một việc.
- Ngươi cũng muốn nhờ bọn ta?
Đại mỹ nhân nhíu chặt mày.
- Ừ.
Dương Khai mỉm cười.
- Nếu hai bên đều có yêu cầu, vậy thì giúp đỡ nhau nhé? Dĩ nhiên là phải trong phạm vi đủ khả năng, không ép buộc làm khó ai.
Nói ra thì hắn sợ thiếu nợ người khác, lời của đối phương hợp ngay ý hắn.
Đại mỹ nhân nghe vậy liền quay lại, khẽ bàn bạc với tiểu mỹ nhân sau lưng, chốc sau nói:
- Được.
- Hai người nói trước đi, muốn ta giúp gì?
Dương Khai chủ động mở lời, tâm trạng cực tốt.
- Có thể cho bọn ta sao chép Tinh đồ của ngươi được không?
Đại mỹ nhân nói.
- Tinh đồ?
Dương Khai nghe vậy ngẩn ra.
- Tinh đồ gì?
- Tin đồ chứ là gì nữa?
Đại mỹ nhân nhíu mày, cảm giác nói hơi quái đản.
- Ngươi không có Tinh đồ sao?
Dương Khai lắc đầu.
- Ngươi lừa ai đó.
Tiểu mỹ nhân đứng phía sau kêu lên.
- Ngươi không có Tinh đồ thì làm sao đến đây được? Đừng tưởng bọn ta là nữ mà dễ bắt nạt.
Nàng la oai oái, vẻ mặt bực bội, vừa nói vừa vung vung nắm đấm về phía Dương Khai, như mẩm chắc rằng hắn đang lừa họ.
- Ta có bắt nạt hai người đâu.
Dương Khai ngạc nhiên.
- Ngươi không có bản lĩnh đó, cẩn thận ta tần ngươi một trận, đoạt lấy Tinh đồ của ngươi, ai bảo ngươi không biết tốt xấu.
Tiểu mỹ nhân hừ nhẹ.
- Hòa Miêu!
Đại mỹ nhân quát lên.
Tiểu mỹ nhân bĩu môi:
- Tỷ tỷ, Tên này nhìn cũng được mà sao miệng lưỡi toàn lời dối trá, nói không chính là người của bọn chúng, đến đây để câu giờ đó.
Nghe nàng nói vậy, đại mỹ nhân liền thoáng cảnh giác, nhìn xoáy vào Dương Khai, quát lớn:
- Ta mặc kệ ngươi có phải là người của bọn chúng hay không, hiện giờ ta chỉ cần Tinh đồ của ngươi, ta mua! Mười viên thánh tinh hạ phẩm đủ không?
Nói xong, một cái vòng trên tay nàng chợt lóe sáng, mười viên thánh tinh trong suốt xuất hiện trên tay.
- Tỷ tỷ, chúng ta gần hết thánh tinh rồi.
Tiểu mỹ nhân kêu lên, ánh mắt xót xa. Mười viên thánh tinh này hình như là một lượng tài sản không hề nhỏ với họ.
Dương Khai vẫn bình tĩnh ngoài mặt, nhưng trong lòng vô cùng chấn động.
Thật ra không phải vì đối phương vừa ra giá đã tung mười viên thánh tinh, mà là vì cái vòng trên tay đại mỹ nhân.
Nếu hắn không nhìn lầm, thì đó chắc hẳn là một bí bảo không gian! Đứng trên thiên thạch, Dương Khai vẻ mặt phấn chấn, nhìn ngó xung quanh.
Khắp nơi đều là dấu vết sinh linh hoạt động để lại!
Tảng thiên thạch này có dấu vết của sinh linh!
Dương Khai kích động tột cùng, hắn gần như đã bắt đầu mơ màng, không biết nên đi về đâu, nhưng chính vào lúc cấp thiết này lại tìm được thứ khiến hắn phấn khởi.
Ánh mắt của hắn chợt kiên định, không còn mơ hồ như lúc trước nữa, bắt đầu thăm dò tỉ mỉ những dấu vết này.
Tảng thiên thạch hắn đang đứng lớn gần bằng một ngọn núi nhỏ, quanh đó còn rải rác nhiều thiên thạch lớn nhỏ khác nhau, hội tụ thành một dòng thiên thạch, dưới hướng đi của bão Tinh Không, nó bay đi vun vút giữa Tinh Không vô bờ.
Thiên thạch khổng lồ này có rất nhiều nơi lồi lõm, không phải do tự nhiên, mà là bị năng lượng va chạm tạo thành, cũng có vài vết cắt gọn như đao kiếm.
Có người đã chiến đấu ở đây!
Dương Khai hiểu rõ, hơn nữa từng những dấu vết này, có thể đoán ra thời gian diễn ra cách đây không xa, có lẽ là mười mấy ngày trước, có lẽ là một hai tháng trước, cùng lắm thì không quá ba tháng, bằng không những dấu vết đó đã sớm bị san bằng bởi bão Tinh Không điên cuồng rồi, đời nào còn dấu còn vết.
Dương Khai gần như có thể tưởng tượng được cảnh đại chiến đó, điều bất ngờ nhất là cong lực của người chiến đấu ở đây không quá cao.
Điều này khiến hắn thấy nhẹ lòng, vừa chân ướt chân ráo đến đây, hắn cũng sợ sẽ đụng phải cao thủ quá mạnh.
Mắt lướt qua bão Tinh Không đang ập đến, hắn nhìn vào sâu tận trong Tinh Không, lập tức ngự sử Tinh Toa, bay ngược về với hướng cơn bão.
Bão Tinh Không tới từ hướng đó, vậy tức là sinh linh đã chiến đấu trên thiên thạch có lẽ vẫn còn ở đó.
Cho dù xác suất hơi nhỏ, nhưng lại đáng thử.
Dương Khai toàn lực lao đi, thần niệm tỏa ra với mức độ lớn nhất, không bỏ sót bất cứ một thiên thạch nào mà hắn lướt qua.
Từ những thiên thạch này, hắn lại phát hiện một vài dấu vết cho thấy sinh linh mà hắn đang truy tìm càng lúc càng gần.
Hắn càng dốc sức thôi thúc Tinh Toa.
Không biết đã qua bao lâu, khi hắn xuyên qua khỏi một khoảng Tinh Không tối đen lạnh lẽo, trước mắt bỗng nhiên sáng lòa, hắn sững sờ nhìn về phía trước.
Ở phía trước, giữa Tinh Không rộng lớn, một vùng Tinh Vực mênh mông khác hiện ra trong tầm mắt hắn.
Tinh Không mỹ lệ, vô số vì sao tỏa ánh sáng động lòng người, bừng bừng sức sống, hắn như đã đến một nơi khác thuộc Tinh Không, vẻ đẹp của nơi này hoàn toàn tương phản so với sự tĩnh mịch chết chóc ở bên kia.
Mỗi một ngôi sao lớn nhỏ khác nhau từ xưa đến nay đều được sinh ra ở Tinh Vực này, chúng bay tròn quanh một vị trí theo một quy luật đặc biệt nào đó.
Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả Tinh Vực.
Có ngôi sao rực cháy như lửa, tản ra sức mạnh nóng bức, Dương Khai không hoài nghi rằng uy năng ẩn chứa trong ngôi sao đó đủ để bất cứ sinh linh nào chùn bước, không thể nào đến gần nó.
Phàm những ai đến gần, sẽ bị nung chảy tất.
Sức mạnh nóng bức đó xộc vào cơ thể Dương Khai, lại khiến hắn cảm thấy thoải mái và mãn nguyện vô cùng. Đó là sức mạnh thuộc tính dương.
Có ngôi sao còn lạnh tột đỉnh, như một băng cầu khổng lồ, hàn khí lượn lờ bao phủ trên tinh cầu lạnh băng đó, khiến mấy chục dặm trên bề mặt ngôi sao này hình thành một trường khí băng hàn, mắt thường có thể nhìn thấy được.
Trường khí đó như muốn đóng băng toàn bộ vũ trụ.
Còn có ngôi sao xanh biếc, khác biệt với những ngôi sao bên cạnh, nó không phải hình cầu, mà ở dạng xòe ô, nhìn qua như một gốc cây đại thụ, tỏa ra khí tức thuộc tính mộc nồng đậm.
Nó tựa như một cây đại thụ đứng sừng sững giữa Tinh Không.
Dương Khai nhìn mà hoa cả mắt, có quá nhiều thứ không đếm xuể.
Cuối cùng hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy được một nơi đa sắc màu của Tinh Vực.
Từng luồng năng lượng khổng lồ tản ra từ những ngôi sao khác nhau hội tụ trong Tinh Vực rộng lớn, khiến linh khí trong vùng Tinh Vực này dày đặc tột cùng.
Bất cứ một phúc địa hay thánh địa nào của Thông Huyền đại lục cũng đều không đáng kể nếu như so với nơi đây.
Thậm chí nếu tu luyện một năm ở đây sẽ có thể đạt được hiệu quả gấp mấy đến mười mấy lần về thời gian nếu so với nơi khác.
Lỗ chân lông trên toàn thân Dương Khai đều bất giác mở rộng, hắn nhắm mắt lại, hút lấy hút để thiên địa linh khí lan tràn quanh mình, huyết nhục nhu động, vẻ mặt sung sướng.
Thậm chí, hắn còn nảy ra ý định bế quan tu luyện ở đây một thời gian, dù hắn cũng biết ý nghĩ này có phần viển vông, nhưng nếu bảo hắn buông bỏ năng lượng dày đặc ở đây thì hắn có hơi tiếc.
Chính vào lúc đang khó xử, thần niệm hắn tản ra ngoài chợt phát giác có dấu hiệu sinh linh xâm nhập.
Dương Khai liền thu thần niệm về, mở to mắt, bất ngờ nhìn về phía đó.
Hắn nhận ra hình như đối phương cũng đã phát hiện ra hắn, vì ngay lúc hắn thu hồi thần niệm, hai luồng thần niệm không hề kém cạnh khác cũng cùng lúc lan đến.
Hai người! Hơn nữa công lực cũng không cao lắm, chỉ tầm Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh.
Dù gì cũng là Tinh Vực, tình cờ gặp phải hai người mà đều là Nhập Thánh Cảnh, Dương Khai không khỏi cảm khái, có điều tu vi của đối phương cũng làm hắn yên tâm, vì cho dù hai người đó muốn gây bất lợi cho hắn, hắn cũng không phải không có sức trở tay.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai vội vàng ngự sử Tinh Toa, bay về phía hai người đó.
Không dễ gì mà gặp được hai người, Dương Khai sẽ không bỏ qua cơ hội để thăm dò tin tức, tốt nhất là nghe ngóng được về nơi có sinh linh tụ tập.
Vượt ngoài dự liệu, khi hắn đến gần hai người đó, đối phương hình như cũng đã tức tốc bay về phía này.
Phát hiện này khiến hắn không khỏi cảnh giác.
Với tu vi cảnh giới của họ, hẳn cũng đã phát giác ra công lực của hắn rồi, nếu họ có ác ý, thì rất khó giải thích tại sao hắn lại có hành động như vậy.
Dương Khai không lùi bước, chỉ giữ cảnh giác, tiến gần đến đó, vì hắn rất muốn tìm được một điểm sáng cho phương hướng của mình.
Một lát sau, phía trước xuất hiện một luồng thanh quang, rất giống với ánh sáng của Tinh Toa.
Dương Khai dừng lại, thanh quang đó cũng chợt đứng lại cách hắn không xa, ngay sau đó, hai cặp mắt xinh đẹp đồng loạt chĩa về phía hắn.
Dương Khai lúc này mới nhận ra, người vừa xâm nhập vào phạm vi thần niệm của hắn là hai nữ tử.
Cả hai đều mặt y phục trắng toát, khí chất thanh u, dung nhan cũng rất khá, dáng người thướt tha, trên ngực khắc một biểu tượng hình kiếm, hẳn là của một thế lực nào đó.
Hai người họ cùng đứng trên một Tinh Toa.
Dương Khai nhìn một lúc, khẽ gật đầu, biết tên thủ lĩnh Cốt tộc Khoa La trước đây nói không sai, ở Tinh Vực, Tinh Toa không hề hiếm, nó cũng chỉ là bí bảo dùng để đi lại nên rất dễ thấy.
Có điều Tinh Toa của đối phương rõ ràng cao cấp hơn của hắn, bất luận là về nguyên liệu hay sóng năng lượng tản ra từ trong Tinh Toa, thì đều cao mạnh hơn một chút.
Tinh Toa hẳn cũng có phân tốt xấu! Dương Khai thầm phỏng đoán, đồng thời ra vẻ như vô hại, khẽ gật đầu chào hai nữ tử đó:
- Xin chào!
Nữ tử đứng trước khẽ gật đầu, gương mặt thoáng cảnh giác nhìn Dương Khai, song dù sao tu vi của Dương Khai vẫn thấp hơn họ, nên nàng cũng chẳng căng thẳng là mấy.
Còn người đứng sau nàng có vẻ trẻ hơn, đưa cặp mắt hiếu kỳ nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới một cách lộ liễu.
- Tỷ tỷ, hắn có phải là người của bên đó không?
Tiểu mỹ nhân khẽ giọng hỏi.
- Hình như muội chưa gặp hắn bao giờ?
- Tu vi quá thấp, chắc là không phải.
Đại mỹ nhân đứng phía trước chậm rãi lắc đầu:
- Có điều vẫn phải cẩn thận.
- Dạ.
Tiểu mỹ nhân gật đầu.
- Chào!
Hai người thủ thỉ xong một lúc, đại mỹ nhân đứng phía trước khẽ nhếch môi.
- Thế này, bọn ta đến đây không hề có ác ý, chỉ muốn giờ ngươi giúp một việc, thế nên ngươi đừng căng thẳng quá.
- Ồ?
Dương Khai nhướn mày, nhếch mép cười:
- Ta đâu có căng thẳng, vừa hay ta cũng định nhờ hai người giúp một việc.
- Ngươi cũng muốn nhờ bọn ta?
Đại mỹ nhân nhíu chặt mày.
- Ừ.
Dương Khai mỉm cười.
- Nếu hai bên đều có yêu cầu, vậy thì giúp đỡ nhau nhé? Dĩ nhiên là phải trong phạm vi đủ khả năng, không ép buộc làm khó ai.
Nói ra thì hắn sợ thiếu nợ người khác, lời của đối phương hợp ngay ý hắn.
Đại mỹ nhân nghe vậy liền quay lại, khẽ bàn bạc với tiểu mỹ nhân sau lưng, chốc sau nói:
- Được.
- Hai người nói trước đi, muốn ta giúp gì?
Dương Khai chủ động mở lời, tâm trạng cực tốt.
- Có thể cho bọn ta sao chép Tinh đồ của ngươi được không?
Đại mỹ nhân nói.
- Tinh đồ?
Dương Khai nghe vậy ngẩn ra.
- Tinh đồ gì?
- Tin đồ chứ là gì nữa?
Đại mỹ nhân nhíu mày, cảm giác nói hơi quái đản.
- Ngươi không có Tinh đồ sao?
Dương Khai lắc đầu.
- Ngươi lừa ai đó.
Tiểu mỹ nhân đứng phía sau kêu lên.
- Ngươi không có Tinh đồ thì làm sao đến đây được? Đừng tưởng bọn ta là nữ mà dễ bắt nạt.
Nàng la oai oái, vẻ mặt bực bội, vừa nói vừa vung vung nắm đấm về phía Dương Khai, như mẩm chắc rằng hắn đang lừa họ.
- Ta có bắt nạt hai người đâu.
Dương Khai ngạc nhiên.
- Ngươi không có bản lĩnh đó, cẩn thận ta tần ngươi một trận, đoạt lấy Tinh đồ của ngươi, ai bảo ngươi không biết tốt xấu.
Tiểu mỹ nhân hừ nhẹ.
- Hòa Miêu!
Đại mỹ nhân quát lên.
Tiểu mỹ nhân bĩu môi:
- Tỷ tỷ, Tên này nhìn cũng được mà sao miệng lưỡi toàn lời dối trá, nói không chính là người của bọn chúng, đến đây để câu giờ đó.
Nghe nàng nói vậy, đại mỹ nhân liền thoáng cảnh giác, nhìn xoáy vào Dương Khai, quát lớn:
- Ta mặc kệ ngươi có phải là người của bọn chúng hay không, hiện giờ ta chỉ cần Tinh đồ của ngươi, ta mua! Mười viên thánh tinh hạ phẩm đủ không?
Nói xong, một cái vòng trên tay nàng chợt lóe sáng, mười viên thánh tinh trong suốt xuất hiện trên tay.
- Tỷ tỷ, chúng ta gần hết thánh tinh rồi.
Tiểu mỹ nhân kêu lên, ánh mắt xót xa. Mười viên thánh tinh này hình như là một lượng tài sản không hề nhỏ với họ.
Dương Khai vẫn bình tĩnh ngoài mặt, nhưng trong lòng vô cùng chấn động.
Thật ra không phải vì đối phương vừa ra giá đã tung mười viên thánh tinh, mà là vì cái vòng trên tay đại mỹ nhân.
Nếu hắn không nhìn lầm, thì đó chắc hẳn là một bí bảo không gian!