Địa Ma là một tàn hồn, trước đây Dương Khai không biết rốt cuộc lão là người của thời đại nào, nhưng địa vị càng cao, tiếp xúc càng nhiều bí mật, hắn đã có thể xác định, Địa Ma phải là người từ cách đây ít nhất mấy nghìn năm.
Vì Dương Khai tìm được lão từ Truyền Thừa Động Thiên đó.
Mà Truyền Thừa Động Thiên đó còn có chút liên quan tới Long Phượng Phủ và Song Tử Các.
Truyền thừa của hai thế lực này đều bị đứt quãng cách đây mấy nghìn năm.
Thời đại đó chính là thời của Đại Ma Thần!
Nói cách khác, Địa Ma cũng là người cùng thời với Đại Ma Thần! Quen biết Cốt tộc âu cũng có khả năng, nhưng ký ức của lão đã mất, đến tên mình còn không nhớ, chỉ nhớ mang mang cái danh xưng Địa Ma.
Chuyện về Cốt tộc, lão không biết nhiều.
- Có Cốt tộc, vậy có chủng tộc trên đầu mọc một cái sừng không? Địa Ma như lại nhớ ra gì đó, lên tiếng hỏi.
- Ý ngươi là Yêu tộc? Dương Khai hồ nghi hỏi, trên đầu có sừng thì rất có khả năng là một Yêu nhân.
- Không không không! Đó là một chủng tộc, hình như có tên là Giác tộc. Địa Ma nhíu mày suy nghĩ, nhưng không nhớ lại được bao nhiêu.
Nói chuyện thêm một lúc, Dương Khai để Địa Ma nghỉ ngơi.
Dương Khai và những người khác ở lại trong Ma cung năm ngày liên tiếp.
Trường Uyên chiêu đãi không có chỗ chê, ngày nào cũng có sơn hào hải vị, tất cả đều là đặc sản phong phú riêng Ma cương mới có, hiếm thấy ở địa bàn loài người, không những ngon miệng, mà còn có thể giúp tăng tu vi, tinh luyện cốt nhục.
Nhưng Dương Khai đến đây không phải để hưởng phúc, nhiều lần nhắc Trường Uyên về bí bật mà Đại Ma Thần để lại, đều bị Trường Uyên phủi qua, chỉ bảo hắn đừng nóng vội, cứ chơi cho thỏa sức ở Ma Đô rồi vài ngày nữa hẵng bàn.
Dương Khai biết tỏng trong bụng, Trường Uyên tự biết với sức của mình y, không cách nào đối kháng được với Mộng Vô Nhai và Lệ Dung, giờ có lẽ y đã truyền tin cho Tứ đại Ma tướng, triệu chúng đến đây hỗ trợ rồi.
Cũng không phải để đánh nhau, chỉ có điều bí mật của Đại Ma Thần là gì thì chẳng ai biết, biết đâu lại có lợi ích gì vô cùng lớn, nếu bí mật được giải mã, Trường Uyên sẽ không khách khí, mà chắc chắn sẽ dẫn đầu Tứ đại Ma tướng cướp đoạt tất cả.
Hiểu rõ mối lo của Trường Uyên, Dương Khai cũng không thúc giục thêm.
Mấy ngày sau, đang đi dạo trong Ma Đô, Dương Khai chợt khẽ động thần sắc, ngẩng đầu nhìn lên trời, sắc mặt đầy đăm chiêu.
- Bốn vị Ma tướng đến rồi! Mộng Vô Nhai cười hê hê.
- Lão phu biết ngay là Trường Uyên đang đợi chúng mà, lão tiểu tử này cảnh giác, cho rằng chúng ta đang nhắm vào bí mật mà Đại Ma Thần để lại cơ đấy.
- Y lo ngại cũng dễ hiểu. Dương Khai hừ một tiếng. - Về thôi, ta nghĩ lần này hẳn là sẽ không từ chối nữa đâu.
Nói xong, Dương Khai dẫn đầu nhóm người tiến về Ma cung.
Trên đường phố, vô số Ma nhân đều hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía Dương Khai.
Ma nhân sống trong Ma Đô cùng đều biết thanh niên loài người này là khách của Ma tôn đại nhân, nên mấy ngày nay khi Dương Khai dạo phố, căn bản không có tên nào mắt không tròng dám gây phiền hà, mà chỉ tò mò tại sao Ma tôn đại nhân lại nhiệt tình chiêu đãi một tên loài người.
Trước Ma cung, nhóm người Dương Khai vừa tới quảng trường, liền có một Ma nhân bước nhanh tới chắp tay nói: - Dương Thánh chủ, Ma tôn đại nhân cho mời ngài!
Dương Khai và Mộng Vô Nhai liếc nhìn nhau mỉm cười.
- Dẫn đường đi! Dương Khai thản nhiên gật đầu bảo tên Ma nhân đó.
Y không ừ hử gì, chỉ xoay người dẫn đường đi.
Trong một tòa cung điện, Trường Uyên và Tứ đại Ma tướng ngồi nghiêm chỉnh, im lặng chờ Dương Khai đến.
Thấy hắn sải từng bước dài tới, Trường Uyên liền vươn người đứng dậy, cười lớn nghênh tiếp: - Dương Thánh chủ, đã bắt ngươi đợi nhiều ngày, thật sự thì bốn thủ hạ này của ta cũng rất tò mò bí mật mà Đại Ma Thần để lại là gì, nên quyết đòi đến xem thử. Ừm, nào nào, bản tôn giới thiệu một lát.
Nói xong, y liền nói với bốn người đó: - Vị này chính là Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa đang nổi dang Nhân tộc, Dương Khai, ta nghĩ trong các ngươi có người đã gặp hắn rồi, kể cả chưa gặp thì cũng đã nghe dành từ lâu rồi.
Dương Khai lướt mắt qua bốn người, nói thêm: - Ta còn là truyền nhân của Đại Ma Thần!
Trường Uyên biến sắc, bốn Ma tướng cũng không khỏi để lộ thần sắc căng thẳng, còn thoang thoáng vẻ sợ sệt, đến cả Tuyết Lỵ cũng mỉm cười thân thiện với Dương Khai, không còn kiểu thù địch và kiêu ngạo như trước nữa.
Truyền nhân của Đại Ma Thần, mấy chữ này gần như có trọng lượng tương đương với Ma tôn, khiến bọn chúng không dám khinh thường và bất kính.
Trường Uyên sững sờ một hồi, cười lớn nói: - Không sai, Dương Thánh chủ còn là truyền nhân do Đại Ma Thần chọn, song đáng tiếc lại là người của Nhân tộc! Nếu là người trong Ma tộc ta... ừm, bản tôn phải nhường ngôi vị Ma tôn này lại rồi!
Ma cương là do Đại Ma Thần khai tịch, lẽ đương nhiên, truyền nhân của y phải được chấp chưởng Ma cương.
Trường Uyên nói mấy câu này nhẹ tênh, nhưng lại lộ ra sự kiêng kỵ của y với Dương Khai, như thể lo sợ hắn sẽ đòi cướp ngôi Ma tôn.
Vội vàng chuyển chủ đề, giới thiệu với Dương Khai: - Bốn vị này là trụ cột của Ma cương ta, ừm, Tuyết Lỵ và Mông Qua thì Dương Thánh chủ đã gặp rồi, đây là Câu Quỳnh, còn đây là Ba Hạc.
Vừa nói vừa chỉ về hai người còn lại.
Ba Hạc khẽ gật đầu chào Dương Khai, vị Ma tướng này Dương Khai chỉ mới nghe qua tên, chưa gặp bao giờ.
Nhưng còn Câu Quỳnh thì Dương Khai phải nhìn kỹ thêm một chút.
Da mặt Câu Quỳnh khẽ co giật, có phần bối rối, chắp tay nói: - Dương Thánh chủ, trước đây giữa hai chúng ta hình như đã có chút hiểu lầm, Câu Quỳnh xin Dương Thánh chủ thứ lỗi, Dương Thánh chủ đại nhân đại lượng, xin đừng tính toán với tại hạ. Cũng phải đa tạ Dương Thánh chủ đã cứu khuyển tử một mạng, nếu không có Dương Thánh chủ, e là khuyển tử đã mất mạng ở Tiểu Huyền Giới đó rồi.
Dương Khai cười sảng khoái: - Câu Quỳnh đại nhân khách khí quá, Câu Xích vẫn khỏe chứ.
- Đa tạ Dương Thánh chủ quan tâm, khuyển tử vẫn khỏe. Câu Quỳnh ngạc nhiên, không ngờ Dương Khai chẳng tính toán chuyện hồi trước, mà lại cho qua.
Con trai y, Câu Xích từng lạc nạn trong một Tiểu Huyền Giới cùng Dương Khai, cuối cùng nhờ Dương Khai đưa y chạy trốn, cũng ở Tiểu Huyền Giới đó, Dương Khai đã có được Thần Thụ.
Nhưng sau khi thoát khỏi Tiểu Huyền Giới, họ bị Tuyết Lỵ bắt, đưa tới Sa Thành. Tiếp theo Câu Quỳnh phái người đến chuộc Câu Xích về, tiện thể đòi giết Dương Khai.
Biết bao nhiêu ân oán, không đáng nói với người ngoài.
- Còn Dương tộc đó thì sao? Mọi Tiểu Huyền Giới trong thiên hạ đều đã mở ra, Dương tộc sống trong Tiểu Huyền Giới đó thế nào?
Dương Khai hỏi.
Năm đó hắn từng nếm không ít mùi mặn chát dưới tay Dương tộc.
- Đã thanh trừng toàn bộ! Câu Quỳnh nghiêm mặt đáp. - Sức mạnh nội thể của chúng quá khắc chế Ma tộc, nên chúng không thể tồn tại được!
Dương Khai gật đầu, Dương tộc có kết cục như vậy âu cũng bình thường, ai bảo lối vảo Tiểu Huyền Giới đó nằm ngay tại Ma cương? Kể cả Câu Quỳnh không thanh trừng chúng, thì Tuyết Lỵ cũng sẽ không bỏ mặc ngồi yên.
- Được rồi, nói chuyện phiếm đủ rồi, chúng ta vào chuyện chính đi!
Trường Uyên dõng dạc nói.
Vẻ mặt mọi người lập tức nghiêm túc lại.
- Lần này ta mời Dương Thánh chủ đến đây, chủ yếu là vì bí mật mà năm xưa Đại Ma Thần để lại, thiết nghĩ Dương Thánh chủ cũng rất hiếu kỳ. Trường Uyên cười khà khà nhìn Dương Khai.
- Ta đến đây chính vì chuyện này.
Trường Uyên khẽ gật đầu, thổn thức nói: - Nói thật, nếu không phải vì bất đắc dĩ, bản tôn cũng không muốn nhờ cậy sự giúp đỡ của người khác đâu. Đó là bí mật mà Ma Thần đại nhân để lại cho Ma tộc ta, nhưng bây giờ, ngoài Ma Thần Bí Điển trong tay Dương Thánh chủ ra, không còn cách nào khác để giải mã bí mật đó. Ta nghĩ đây hẳn cũng là ý của Ma Thần đại nhân.
Mấy Ma tướng đều nghiêm mặt lại, nhìn Dương Khai với thần sắc phức tạp.
- Vậy nên bản tôn muốn xác nhận thử, cũng cần Dương Thánh chủ cho bản tôn một lời cam đoan.
- Cam đoan gì?
- Bất kể bí mật đó là gì, Dương Thánh chủ cũng không được tiết lộ ra ngoài!
- Được! Dương Khai gật đầu.
- Nếu trong đó có gì tốt thì cũng là của Ma tộc, Dương Thánh chủ không được ngấp nghé, đương nhiên, để ngươi vất vả, vượt đường xa đến đây, bản tôn nhất định sẽ trả thù lao xứng đáng cho ngươi!
- Ma tôn đại nhân nghĩ nơi đó có gì tốt à? Dương Khai cười hề hề.
- Ai biết được, tương truyền Ma Thần đại nhân có vô vàn phép thần thông, nói không chừng ở đó cất giấu pháp môn tu vi của người!
Y vừa dứt lời, hơi thở của bốn Ma tướng liền nhanh hơn hẳn, ánh mắt đong đầy sự tham lam.
Tất cả bọn chúng đều đã động tâm.
- Ta thì lại thấy có thể nơi đó chẳng có gì hết! Dương Khai cười tự tin.
- Sao Dương Thánh chủ lại nói vậy? Trường Uyên kinh ngạc nhìn hắn, thầm nghĩ hình như Dương Khai biết gì đó, không thể không lưu ý.
- Nói bừa thôi. Dương Khai bĩu môi.
Trong thế giới quỷ dị đó, phân thần của Đại Ma Thần đã từng nói với hắn, nếu có cơ hội hãy đến Ma Đô một chuyến, chỉ cần đến đó, tất cả vấn đề sẽ được giải đáp.
Cho nên Dương Khai nhận định, bí mật đó không hề ẩn chứa thần thông nào của Đại Ma Thần hay bất cứ gì tốt cả, chỉ đơn thuần là bí mật mà thôi.
Mọi thứ hay ho của Đại Ma Thần đều cất trong Ma Thần Bí Điển, cái này thì hắn đã có từ lâu rồi.
Thấy Dương Khai không muốn nói nhiều, Trường Uyên nhíu mày, chán nản nói: - Vậy rốt cuộc Dương Thánh chủ có đồng ý lời đề nghị của bản tôn hay không?
- Không hề gì, cứ làm theo ý của ngươi đi. Dương Khai nhún vai.
Thấy hắn sảng khoái đồng ý vậy, Trường Uyên ngẩn ra, mơ hồ có cảm giác xấu, hình như cũng cảm thấy trong bí mật mà Đại Ma Thần để lại không có gì đáng giá cả, tâm trạng bỗng chốc xuống dốc.
Nhưng chưa tới phút cuối thì y cũng sẽ không bao giờ thất vọng, phấn chấn lại: - Vậy thì hết vấn đề rồi, dĩ nhiên là nếu Dương Thánh chủ tin bản tôn, bản tôn muốn ngươi một mình vào đó!
- Không được! Mộng Vô Nhai lắc đầu quyết đoán, cười khẩy nhìn Trường Uyên: - Ngươi và bốn Ma tướng đều đang ở đây, ngươi bắt hắn một mình cùng bọn ngươi vào đó, chẳng khác gì nhét dê vào miệng cọp? Bất luận thế nào, bọn lão phu cũng phải đi cùng, lão phu không tin ngươi.
Năm xưa lão từng nếm mùi của Ma tôn, không thể để Dương Khai đi theo vết xe đổ được.
Trường Uyên nhìn Mộng Vô Nhai, thần sắc bất lực, cảm giác được thái độ kiên quyết của lão, trầm ngâm một lát mới gật đầu nói: - Được thôi, vậy chúng ta cùng vào! Có điều, bản tôn vẫn giữ điều kiện đó, đến đó bất kể nhìn thấy gì, đều không được tiết lộ ra ngoài, bằng không...
- Bằng không thì sao? Mộng Vô Nhai nhìn Trường Uyên đầy khiêu khích.
- Không sao cả, bản tôn rất trân trọng tình hữu nghị với Dương Thánh chủ, cũng không muốn khiến ai khó xử hết! Trường Uyên cười nhạt, không nói gì thêm, ngoắc tay: - Chư vị theo ta.
Bốn Ma tướng đều phấn khởi đi theo, chúng vô cùng tò mò về bí mật của Đại Ma Thần, trước đây chỉ mới nghe nói chứ chưa bao giờ đến nơi đó, lần này có cơ hội tận mắt nhìn thấy, âu cũng nhờ phúc của Dương Khai. Địa Ma là một tàn hồn, trước đây Dương Khai không biết rốt cuộc lão là người của thời đại nào, nhưng địa vị càng cao, tiếp xúc càng nhiều bí mật, hắn đã có thể xác định, Địa Ma phải là người từ cách đây ít nhất mấy nghìn năm.
Vì Dương Khai tìm được lão từ Truyền Thừa Động Thiên đó.
Mà Truyền Thừa Động Thiên đó còn có chút liên quan tới Long Phượng Phủ và Song Tử Các.
Truyền thừa của hai thế lực này đều bị đứt quãng cách đây mấy nghìn năm.
Thời đại đó chính là thời của Đại Ma Thần!
Nói cách khác, Địa Ma cũng là người cùng thời với Đại Ma Thần! Quen biết Cốt tộc âu cũng có khả năng, nhưng ký ức của lão đã mất, đến tên mình còn không nhớ, chỉ nhớ mang mang cái danh xưng Địa Ma.
Chuyện về Cốt tộc, lão không biết nhiều.
- Có Cốt tộc, vậy có chủng tộc trên đầu mọc một cái sừng không? Địa Ma như lại nhớ ra gì đó, lên tiếng hỏi.
- Ý ngươi là Yêu tộc? Dương Khai hồ nghi hỏi, trên đầu có sừng thì rất có khả năng là một Yêu nhân.
- Không không không! Đó là một chủng tộc, hình như có tên là Giác tộc. Địa Ma nhíu mày suy nghĩ, nhưng không nhớ lại được bao nhiêu.
Nói chuyện thêm một lúc, Dương Khai để Địa Ma nghỉ ngơi.
Dương Khai và những người khác ở lại trong Ma cung năm ngày liên tiếp.
Trường Uyên chiêu đãi không có chỗ chê, ngày nào cũng có sơn hào hải vị, tất cả đều là đặc sản phong phú riêng Ma cương mới có, hiếm thấy ở địa bàn loài người, không những ngon miệng, mà còn có thể giúp tăng tu vi, tinh luyện cốt nhục.
Nhưng Dương Khai đến đây không phải để hưởng phúc, nhiều lần nhắc Trường Uyên về bí bật mà Đại Ma Thần để lại, đều bị Trường Uyên phủi qua, chỉ bảo hắn đừng nóng vội, cứ chơi cho thỏa sức ở Ma Đô rồi vài ngày nữa hẵng bàn.
Dương Khai biết tỏng trong bụng, Trường Uyên tự biết với sức của mình y, không cách nào đối kháng được với Mộng Vô Nhai và Lệ Dung, giờ có lẽ y đã truyền tin cho Tứ đại Ma tướng, triệu chúng đến đây hỗ trợ rồi.
Cũng không phải để đánh nhau, chỉ có điều bí mật của Đại Ma Thần là gì thì chẳng ai biết, biết đâu lại có lợi ích gì vô cùng lớn, nếu bí mật được giải mã, Trường Uyên sẽ không khách khí, mà chắc chắn sẽ dẫn đầu Tứ đại Ma tướng cướp đoạt tất cả.
Hiểu rõ mối lo của Trường Uyên, Dương Khai cũng không thúc giục thêm.
Mấy ngày sau, đang đi dạo trong Ma Đô, Dương Khai chợt khẽ động thần sắc, ngẩng đầu nhìn lên trời, sắc mặt đầy đăm chiêu.
- Bốn vị Ma tướng đến rồi! Mộng Vô Nhai cười hê hê.
- Lão phu biết ngay là Trường Uyên đang đợi chúng mà, lão tiểu tử này cảnh giác, cho rằng chúng ta đang nhắm vào bí mật mà Đại Ma Thần để lại cơ đấy.
- Y lo ngại cũng dễ hiểu. Dương Khai hừ một tiếng. - Về thôi, ta nghĩ lần này hẳn là sẽ không từ chối nữa đâu.
Nói xong, Dương Khai dẫn đầu nhóm người tiến về Ma cung.
Trên đường phố, vô số Ma nhân đều hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía Dương Khai.
Ma nhân sống trong Ma Đô cùng đều biết thanh niên loài người này là khách của Ma tôn đại nhân, nên mấy ngày nay khi Dương Khai dạo phố, căn bản không có tên nào mắt không tròng dám gây phiền hà, mà chỉ tò mò tại sao Ma tôn đại nhân lại nhiệt tình chiêu đãi một tên loài người.
Trước Ma cung, nhóm người Dương Khai vừa tới quảng trường, liền có một Ma nhân bước nhanh tới chắp tay nói: - Dương Thánh chủ, Ma tôn đại nhân cho mời ngài!
Dương Khai và Mộng Vô Nhai liếc nhìn nhau mỉm cười.
- Dẫn đường đi! Dương Khai thản nhiên gật đầu bảo tên Ma nhân đó.
Y không ừ hử gì, chỉ xoay người dẫn đường đi.
Trong một tòa cung điện, Trường Uyên và Tứ đại Ma tướng ngồi nghiêm chỉnh, im lặng chờ Dương Khai đến.
Thấy hắn sải từng bước dài tới, Trường Uyên liền vươn người đứng dậy, cười lớn nghênh tiếp: - Dương Thánh chủ, đã bắt ngươi đợi nhiều ngày, thật sự thì bốn thủ hạ này của ta cũng rất tò mò bí mật mà Đại Ma Thần để lại là gì, nên quyết đòi đến xem thử. Ừm, nào nào, bản tôn giới thiệu một lát.
Nói xong, y liền nói với bốn người đó: - Vị này chính là Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa đang nổi dang Nhân tộc, Dương Khai, ta nghĩ trong các ngươi có người đã gặp hắn rồi, kể cả chưa gặp thì cũng đã nghe dành từ lâu rồi.
Dương Khai lướt mắt qua bốn người, nói thêm: - Ta còn là truyền nhân của Đại Ma Thần!
Trường Uyên biến sắc, bốn Ma tướng cũng không khỏi để lộ thần sắc căng thẳng, còn thoang thoáng vẻ sợ sệt, đến cả Tuyết Lỵ cũng mỉm cười thân thiện với Dương Khai, không còn kiểu thù địch và kiêu ngạo như trước nữa.
Truyền nhân của Đại Ma Thần, mấy chữ này gần như có trọng lượng tương đương với Ma tôn, khiến bọn chúng không dám khinh thường và bất kính.
Trường Uyên sững sờ một hồi, cười lớn nói: - Không sai, Dương Thánh chủ còn là truyền nhân do Đại Ma Thần chọn, song đáng tiếc lại là người của Nhân tộc! Nếu là người trong Ma tộc ta... ừm, bản tôn phải nhường ngôi vị Ma tôn này lại rồi!
Ma cương là do Đại Ma Thần khai tịch, lẽ đương nhiên, truyền nhân của y phải được chấp chưởng Ma cương.
Trường Uyên nói mấy câu này nhẹ tênh, nhưng lại lộ ra sự kiêng kỵ của y với Dương Khai, như thể lo sợ hắn sẽ đòi cướp ngôi Ma tôn.
Vội vàng chuyển chủ đề, giới thiệu với Dương Khai: - Bốn vị này là trụ cột của Ma cương ta, ừm, Tuyết Lỵ và Mông Qua thì Dương Thánh chủ đã gặp rồi, đây là Câu Quỳnh, còn đây là Ba Hạc.
Vừa nói vừa chỉ về hai người còn lại.
Ba Hạc khẽ gật đầu chào Dương Khai, vị Ma tướng này Dương Khai chỉ mới nghe qua tên, chưa gặp bao giờ.
Nhưng còn Câu Quỳnh thì Dương Khai phải nhìn kỹ thêm một chút.
Da mặt Câu Quỳnh khẽ co giật, có phần bối rối, chắp tay nói: - Dương Thánh chủ, trước đây giữa hai chúng ta hình như đã có chút hiểu lầm, Câu Quỳnh xin Dương Thánh chủ thứ lỗi, Dương Thánh chủ đại nhân đại lượng, xin đừng tính toán với tại hạ. Cũng phải đa tạ Dương Thánh chủ đã cứu khuyển tử một mạng, nếu không có Dương Thánh chủ, e là khuyển tử đã mất mạng ở Tiểu Huyền Giới đó rồi.
Dương Khai cười sảng khoái: - Câu Quỳnh đại nhân khách khí quá, Câu Xích vẫn khỏe chứ.
- Đa tạ Dương Thánh chủ quan tâm, khuyển tử vẫn khỏe. Câu Quỳnh ngạc nhiên, không ngờ Dương Khai chẳng tính toán chuyện hồi trước, mà lại cho qua.
Con trai y, Câu Xích từng lạc nạn trong một Tiểu Huyền Giới cùng Dương Khai, cuối cùng nhờ Dương Khai đưa y chạy trốn, cũng ở Tiểu Huyền Giới đó, Dương Khai đã có được Thần Thụ.
Nhưng sau khi thoát khỏi Tiểu Huyền Giới, họ bị Tuyết Lỵ bắt, đưa tới Sa Thành. Tiếp theo Câu Quỳnh phái người đến chuộc Câu Xích về, tiện thể đòi giết Dương Khai.
Biết bao nhiêu ân oán, không đáng nói với người ngoài.
- Còn Dương tộc đó thì sao? Mọi Tiểu Huyền Giới trong thiên hạ đều đã mở ra, Dương tộc sống trong Tiểu Huyền Giới đó thế nào?
Dương Khai hỏi.
Năm đó hắn từng nếm không ít mùi mặn chát dưới tay Dương tộc.
- Đã thanh trừng toàn bộ! Câu Quỳnh nghiêm mặt đáp. - Sức mạnh nội thể của chúng quá khắc chế Ma tộc, nên chúng không thể tồn tại được!
Dương Khai gật đầu, Dương tộc có kết cục như vậy âu cũng bình thường, ai bảo lối vảo Tiểu Huyền Giới đó nằm ngay tại Ma cương? Kể cả Câu Quỳnh không thanh trừng chúng, thì Tuyết Lỵ cũng sẽ không bỏ mặc ngồi yên.
- Được rồi, nói chuyện phiếm đủ rồi, chúng ta vào chuyện chính đi!
Trường Uyên dõng dạc nói.
Vẻ mặt mọi người lập tức nghiêm túc lại.
- Lần này ta mời Dương Thánh chủ đến đây, chủ yếu là vì bí mật mà năm xưa Đại Ma Thần để lại, thiết nghĩ Dương Thánh chủ cũng rất hiếu kỳ. Trường Uyên cười khà khà nhìn Dương Khai.
- Ta đến đây chính vì chuyện này.
Trường Uyên khẽ gật đầu, thổn thức nói: - Nói thật, nếu không phải vì bất đắc dĩ, bản tôn cũng không muốn nhờ cậy sự giúp đỡ của người khác đâu. Đó là bí mật mà Ma Thần đại nhân để lại cho Ma tộc ta, nhưng bây giờ, ngoài Ma Thần Bí Điển trong tay Dương Thánh chủ ra, không còn cách nào khác để giải mã bí mật đó. Ta nghĩ đây hẳn cũng là ý của Ma Thần đại nhân.
Mấy Ma tướng đều nghiêm mặt lại, nhìn Dương Khai với thần sắc phức tạp.
- Vậy nên bản tôn muốn xác nhận thử, cũng cần Dương Thánh chủ cho bản tôn một lời cam đoan.
- Cam đoan gì?
- Bất kể bí mật đó là gì, Dương Thánh chủ cũng không được tiết lộ ra ngoài!
- Được! Dương Khai gật đầu.
- Nếu trong đó có gì tốt thì cũng là của Ma tộc, Dương Thánh chủ không được ngấp nghé, đương nhiên, để ngươi vất vả, vượt đường xa đến đây, bản tôn nhất định sẽ trả thù lao xứng đáng cho ngươi!
- Ma tôn đại nhân nghĩ nơi đó có gì tốt à? Dương Khai cười hề hề.
- Ai biết được, tương truyền Ma Thần đại nhân có vô vàn phép thần thông, nói không chừng ở đó cất giấu pháp môn tu vi của người!
Y vừa dứt lời, hơi thở của bốn Ma tướng liền nhanh hơn hẳn, ánh mắt đong đầy sự tham lam.
Tất cả bọn chúng đều đã động tâm.
- Ta thì lại thấy có thể nơi đó chẳng có gì hết! Dương Khai cười tự tin.
- Sao Dương Thánh chủ lại nói vậy? Trường Uyên kinh ngạc nhìn hắn, thầm nghĩ hình như Dương Khai biết gì đó, không thể không lưu ý.
- Nói bừa thôi. Dương Khai bĩu môi.
Trong thế giới quỷ dị đó, phân thần của Đại Ma Thần đã từng nói với hắn, nếu có cơ hội hãy đến Ma Đô một chuyến, chỉ cần đến đó, tất cả vấn đề sẽ được giải đáp.
Cho nên Dương Khai nhận định, bí mật đó không hề ẩn chứa thần thông nào của Đại Ma Thần hay bất cứ gì tốt cả, chỉ đơn thuần là bí mật mà thôi.
Mọi thứ hay ho của Đại Ma Thần đều cất trong Ma Thần Bí Điển, cái này thì hắn đã có từ lâu rồi.
Thấy Dương Khai không muốn nói nhiều, Trường Uyên nhíu mày, chán nản nói: - Vậy rốt cuộc Dương Thánh chủ có đồng ý lời đề nghị của bản tôn hay không?
- Không hề gì, cứ làm theo ý của ngươi đi. Dương Khai nhún vai.
Thấy hắn sảng khoái đồng ý vậy, Trường Uyên ngẩn ra, mơ hồ có cảm giác xấu, hình như cũng cảm thấy trong bí mật mà Đại Ma Thần để lại không có gì đáng giá cả, tâm trạng bỗng chốc xuống dốc.
Nhưng chưa tới phút cuối thì y cũng sẽ không bao giờ thất vọng, phấn chấn lại: - Vậy thì hết vấn đề rồi, dĩ nhiên là nếu Dương Thánh chủ tin bản tôn, bản tôn muốn ngươi một mình vào đó!
- Không được! Mộng Vô Nhai lắc đầu quyết đoán, cười khẩy nhìn Trường Uyên: - Ngươi và bốn Ma tướng đều đang ở đây, ngươi bắt hắn một mình cùng bọn ngươi vào đó, chẳng khác gì nhét dê vào miệng cọp? Bất luận thế nào, bọn lão phu cũng phải đi cùng, lão phu không tin ngươi.
Năm xưa lão từng nếm mùi của Ma tôn, không thể để Dương Khai đi theo vết xe đổ được.
Trường Uyên nhìn Mộng Vô Nhai, thần sắc bất lực, cảm giác được thái độ kiên quyết của lão, trầm ngâm một lát mới gật đầu nói: - Được thôi, vậy chúng ta cùng vào! Có điều, bản tôn vẫn giữ điều kiện đó, đến đó bất kể nhìn thấy gì, đều không được tiết lộ ra ngoài, bằng không...
- Bằng không thì sao? Mộng Vô Nhai nhìn Trường Uyên đầy khiêu khích.
- Không sao cả, bản tôn rất trân trọng tình hữu nghị với Dương Thánh chủ, cũng không muốn khiến ai khó xử hết! Trường Uyên cười nhạt, không nói gì thêm, ngoắc tay: - Chư vị theo ta.
Bốn Ma tướng đều phấn khởi đi theo, chúng vô cùng tò mò về bí mật của Đại Ma Thần, trước đây chỉ mới nghe nói chứ chưa bao giờ đến nơi đó, lần này có cơ hội tận mắt nhìn thấy, âu cũng nhờ phúc của Dương Khai.