Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 876: Ta biết bà ta là ai.




Trung Đô, Nam Bắc bất tương vọng, thiên hạ đệ nhất thành!

Từ xa nhìn lại, thành trì Trung Đô vĩ đại như mãnh thú chìm trong giấc ngủ đông từ thời viễn cổ, im lặng nằm phủ phục trên đất lớn, phả ra hơi thở thê lương làm người ta sinh lòng kính sợ.

Một ánh chớp xanh, dừng lại trên không trung ở khoảng cách cách Trung Đô năm mươi dặm. Bóng dáng ba người Dương Khai, Lệ Dung và Hàn Phi hiện ra.

- Không ngờ nơi này cũng có thành trì to lớn như vậy? Trong mắt Lệ Dung lộ vẻ kinh ngạc, hô lớn một tiếng.

Quy mô của Trung Đô, cho dù ở Thông Huyền đại lục cũng vẫn vô cùng hiếm thấy. Lệ Dung rất khó tưởng tượng người dân nơi đây rốt cuộc phải mất bao nhiêu năm mới có thể xây dựng được một tòa thành hùng vĩ như vậy.

- Nhưng mà hình như có chút dấu vết của sự tàn phá. Hàn Phi chau mày.

- Ừm, hơn mười năm trước, địa mạch dưới lòng đất Trung Đô bùng nổ, toàn bộ tòa thành bị hủy trong phút chốc. Năm đó lúc ta ra đi, tất cả mọi người đều đang xây dựng lại Trung Đô. Tuy hơn mười năm qua đi rồi, nhưng xem ra vẫn chưa hoàn thành. Dương Khai khẽ gật đầu.

Lúc này, toàn bộ Trung Đô đều có vẻ hơi bình lặng, dù cách những năm mươi dặm, Dương Khai vẫn có thể trông thấy bóng dáng không ít người đang hoạt động trong Trung Đô.

Nhiều đốm sáng bỗng nhiên phóng ra từ một góc của Trung Đô, làm lóa mắt Dương Khai.

- Chúa thượng, bên đó hình như có người đang chiến đấu. Lệ Dung khẽ kêu một tiếng.

- Đi xem thử! Dương Khai lại sử dụng Phi Thiên Toa, biến mất khỏi chỗ cũ.

Tại Chính Nam Môn của Trung Đô, một đám võ giả Siêu Phàm Cảnh vẻ mặt dữ dằn, hốt hoảng bỏ chạy.

Chính Nam Môn là đại môn chuyên dụng của Dương gia, tất cả những người trong dòng tộc Dương gia ra vào đều qua cổng thành này. Năm đó khi Dương Khai trở về Trung Đô tham gia đoạt đích chiến, cũng từng đi qua con đường này.

Mà lúc này, mấy võ giả Siêu Phàm Cảnh đang chạy trốn đó, về cơ bản đều là cao thủ Huyết Thị Đường của Dương gia.

Bọn họ ra sức tháo chạy, lấy việc thoát khỏi Trung Đô làm mục tiêu.

Nhưng đuổi theo ngay sau họ lại là hai kẻ thù không thể địch nổi.

- Mấy tên tạp chủng các ngươi, chuồn thì nhanh lắm. Ta xem bây giờ các ngươi chạy đường nào! Trong đó, một gã trung niên độc nhãn thư thả đi theo phía sau bọn họ, cũng không hề có ý định lập tức ra tay, chỉ châm chọc một cách quái gở, trong mắt tràn ngập vẻ trêu tức, giống như mèo vờn chuột, thần thái nhàn nhã. - Chỉ là một đám Siêu Phàm Cảnh cũng dám láo xược trước mặt ta, cố mà chạy đi, đừng có để ta bắt được, bằng không các ngươi sẽ thê thảm đó.

Tất cả những kẻ bị truy đuổi đều trợn trừng mắt, hai tròng mắt đỏ ngầu. Nhưng mỗi người đều biết rõ kẻ địch mạnh đến đâu, căn bản không dám dừng lại chiến đấu cùng với y, chỉ đánh ra từng chiêu võ kỹ trong lúc chạy trốn, tận lực kéo dài bước chân của kẻ đó.

Nhưng những võ kỹ này đánh vào gã trung niên độc nhãn đó, căn bản không làm gì được y, chỉ khiến cho cơ thể y nổi lên từng tầng gợn sóng, đòn công kích như đá chìm đáy biển, không để lại chút vết tích.

Điều này khiến cho đám Siêu Phàm Cảnh đang chạy trốn lòng bỗng nguội lạnh.

- Cừu Húc, đừng đùa nữa, Ô giáo chủ còn đang chờ chúng ta phục mệnh, lập tức bắt chúng lại rồi nói sau. Ở một hướng khác, một mỹ phụ vóc người đẫy đà, hờ hững nhắc nhở gã trung niên độc nhãn.

Cừu Húc liếc nhìn bà, hừ nhẹ: - Không cần ngươi phải nhắc.

Lại có tiếng mắng cực nhỏ: - Đồ lăng loàn, tưởng là nhờ vào gốc đại thụ Ô Chính mà đã có thể sai khiến ta, không tự xem lại chính mình đi, thật là đen đủi.

Vừa nói, vẻ mặt vừa trở nên hung bạo, cúi xuống hét lớn một tiếng: - Chạy đi chạy đi! Chờ xem các ngươi ai sẽ bị ta bắt đầu tiên, ta sẽ khiến kẻ đó nếm thử khổ hình khắp chốn nhân gian, biết được thế nào gọi là sống không bằng chết! Cũng coi như các ngươi có chút thực lực, còn có ít tác dụng. Các ngươi đã bán mạng cho ta, thế mà còn dám tìm cơ hội bỏ chạy, đúng là không biết trời cao đất dày!

Tiếng nói của một nam một nữ truyền vào tai mọi người bên dưới, khiến sắc mặt bọn họ trở nên càng thêm khó coi.

Trong đám người, một nam tử lực lưỡng thấp giọng nói: - Các vị huynh đệ tỷ muội, tản ra đi, sinh tử do trời định, nếu ai có thể chạy khỏi chỗ này, nhất định phải tiếp tục sống, tìm được tiểu công tử, sau đó nói cho ngài đó biết chuyện ở nơi đây!

Mọi người đều rối rít gật đầu, đồng thanh nói: - Chúc may mắn!

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều tản ra bốn phương tám hướng.

Đôi nam nữ truy đuổi ở phía sau thấy vậy, căn bản không hề kinh ngạc. Nam nhân độc nhãn được gọi là Cừu Húc cười khẩy nói: - Vẫn còn có chút đầu óc đó. Ta còn tưởng các ngươi sẽ dừng lại chiến đấu với ta, thì ra các ngươi cũng không ngốc.

- Đừng gây nữa, để bọn chúng chạy đi xa rồi càng phiền thêm. Ngươi cản phía trước bọn chúng, ta chặn phía sau! Mỹ phụ đẫy đà đó quát khẽ, đồng thời trong cơ thể phát ra một cỗ sức mạnh cuồn cuộn như biển, một lớp bình phong vô hình xuất hiện phía sau những võ giả Siêu Phàm Cảnh đó, ngăn cản đường lui của bọn họ, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh đẩy về phía trước, thu nhỏ không gian hoạt động của họ.

Thấy ả đã động thủ, Cừu Húc cũng không tiếp tục nhiều lời, liền thi triển thủ đoạn tương tự, ngăn chặn đường tiến của đám võ giả đó.

Bịch bịch bịch...

Từng bóng người va đập vào tấm bình phong vô hình. Giữa không trung, từng tầng gợn sóng trôi nổi, những võ giả này đều đầu óc quay cuồng, bị bức lui về, sắc mặt khó coi.

Hai luồng khí tức tựa như lưỡi gươm sắc bén, đánh úp tới từ hai phía trước sau khiến bọn họ không thể không bị dồn về một chỗ, dựa lưng vào nhau, ngẩng đầu tức giận nhìn một nam một nữ trên bầu trời.

Lên trời không có cửa, xuống đất chẳng có đường, trước đám cường thế tột đỉnh này, bọn họ chỉ có thể bị kẻ thù đùa bỡn trong tay, căn bản không thể phản kháng.

- Tú Lệ, ta giết một người hả cơn ác khí này sẽ không sao chứ hả? Cừu Húc chĩa một con mắt còn sót lại về phía mỹ phụ đẫy đà kia.

Mỹ phụ tên Tú Lệ nhăn mày, bất mãn nói: - Công lực bọn chúng không cao, ngươi giết chúng thì có tác dụng gì? Sở dĩ Ô giáo chủ giữ lại tính mạng cho bọn chúng là muốn khiến chúng thần phục, ra sức phục vụ cho chúng ta. Chỉ cần đám người này thần phục rồi, những kẻ còn lại cũng dễ xử lý thôi. Linh khí ở đây không dày đặc, tài nguyên cũng không phong phú, nhưng người lại không ít, cho chúng đi khai thác mỏ hoặc làm chút việc nặng cũng không tồi.

- Đương nhiên là ta biết dụng ý của Ô giáo chủ, có điều... không triệt tiêu nhuệ khí của bọn chúng, khó giải mối hận trong lòng ta. Cừu Húc chậm rãi lắc đầu.

Thấy dáng vẻ hắn y vậy, Tú Lệ càng thêm căm ghét, nhưng cũng không muốn giằng co với y trong vấn đề này, bất lực gật đầu: - Được rồi, có điều chỉ có thể giết một người, nếu như ngươi dám giết nhiều hơn, ta chắc chắn sẽ báo cáo chuyện này cho Ô giáo chủ.

- Biết cảm tình giữa ngươi và Ô giáo chủ không tồi, nhưng cũng không cần đem giáo chủ ra dọa ta, dù sao ta cũng là Các chủ của Vấn Thiên Các, còn chưa đến lượt y quản.

- Muốn giết thì ra tay nhanh lên, đừng nhiều lời nữa. Tú Lệ không kiên nhẫn quát.

Cừu Húc cười một tiếng, lúc này mới hướng một con mắt nhìn xuống đám người bên dưới. Ánh mắt đảo qua đảo lại trên mười mấy võ giả Siêu Phàm Cảnh, không thèm quan tâm bọn họ đang trừng mắt nhìn y. Bỗng y duỗi một ngón tay chỉ vào một người trong số họ: - Ả đi, ta thích nhất là giết nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp!

Nói xong lời này, không biết vô tình hay cố ý mà y liếc sang nữ tử tên Tú Lệ. Tú Lệ hừ nhẹ một tiếng, biết rõ suy nghĩ trong bụng hắn, cũng không có ý phản ứng lại.

Nữ tử bị hắn chỉ tới sắc mặt trắng nhợt.

- Vũ Tiên... Những người khác đột nhiên biến sắc.

Đường Vũ Tiên cười thê lương: - Sinh tử do trời định, mọi người đừng chống đối. Nơi bọn chúng đến hẳn cũng là nơi tiểu công tử đi, mọi người đến đó dốc hết sức tìm tiểu công tử, để ngài báo thù thay ta và những huynh đệ tỷ muội đã chết!

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

- Nữ nhân kia. Ngươi còn có di ngôn gì mau nói nốt đi, cho ngươi thời gian mười hơi thở. Cừu Húc đứng trên không trung, cười điên cuồng.

- Hiếp người quá đáng, ta liều mạng với chúng. Đồ Phong thét lớn một tiếng, huyết khí toàn thân điên cuồng thượng thăng. Hiển nhiên là muốn thi triển bí thuật của Dương gia Huyết Thị, Bá Huyết Cuồng Thuật.

- Phải chết thì cùng chết, dù sao chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn muội bị giết. Thân hình Ảnh Cửu mơ hồ bất định, Ảnh Vô Sát lúc nào cũng có thể xuất ra.

Đúng lúc này, một áp lực vô hình giáng xuống, khiến cho tất cả mọi người đều không thể nhúc nhích. Bá Huyết Cuồng Thuật mà Đồ Phong muốn thi triển cũng bị áp chế trực tiếp, bóng dáng mơ hồ của Ảnh Cửu lúc này cứng ngắc tại chỗ.

Cừu Húc cười lớn nói: - Nói các ngươi không biết lượng sức, các ngươi còn không tự biết thân biết phận. Siêu Phàm Cảnh làm sao đấu lại với Nhập Thánh Cảnh. Bây giờ ta sẽ cho các ngươi thấy rõ khoảng cách chênh lệch giữa đôi bên. Ta muốn giết các ngươi chỉ đơn giản như giết một con kiến.

Nói xong y liền giơ một cánh tay lên, nắm chặt lấy khoảng không trước mắt.

Đường Vũ Tiên đứng lẫn trong đám người kinh hô một tiếng, bỗng nhiên phát hiện bản thân bị một sức mạnh vô hình trói chặt, từ từ bay lên lơ lửng.

Sau một lát thì cố định tại vị trí cách mặt đất mười mấy trượng.

Sức mạnh vô hình trói buộc thân thể của nàng dần dần mạnh lên, Đường Vũ Tiên thở khó nhọc, sắc mặt đỏ bừng, lòng muốn phản kháng nhưng căn bản không thể phát lực.

Tiếng kinh hô từ bên dưới vang lên, vô cùng thảm thiết.

Tiếng kêu răng rắc vang lên từ trong cơ thể Đường Vũ Tiên, toàn bộ xương cốt của nàng giống như sắp bị bóp nát.

Cảm thấy cái chết đang vẫy tay gọi mình, trong lòng Đường Vũ Tiên vẫn rất bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn gã độc nhãn tên Cừu Húc kia. Trong đôi mắt ẩn chứa sự bất khuất khiến Cừu Húc không khỏi sững sờ.

Xoẹt...

Một đường kiếm từ trong hư không bỗng nhiên vụt tới, cắt qua khoảng giữa Cừu Húc và Đường Vũ Tiên.

Tiếng một thứ gì đó bị chém đứt vang lên.

Đường Vũ Tiên bị trói trên không trung thở gấp một tiếng, áp lực khổng lồ vây quanh nàng bỗng nhiên biến mất, thân thể lại được trả tự do, rơi xuống phía dưới.

Ánh sáng xanh vụt sáng, trong không trung, bóng dáng ba người xuất hiện một cách quỷ dị, trên mình bao phủ một thứ hàn khí thấu xương.

- Kẻ nào? Sắc mặt Cừu Húc và Tú Lệ đại biến, nhất tề quát lớn.

Những võ giả Siêu Phàm Cảnh ở bên dưới cũng đều vội vã ném ánh mắt về phía đó.

Thần sắc họ lập tức cứng đờ.

Ngay sau đó, tiếng hét vui mừng vì bất ngờ vang vọng.

- Tiểu công tử!

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, nhìn xuống phía dưới.

Từng khuôn mặt quen thuộc lần lượt lướt qua trước mắt.

Đồ Phong, Đường Vũ Tiên, Ảnh Cửu, Quý Lễ, Tiêu Thuận, Nghiêm Lệnh Hành, Ngô Câu...

Cao thủ của Dương gia Huyết Thị Đường đại đa số đều đang ở đây.

- Vũ Tiên không sao chứ? Dương Khai trầm giọng hỏi.

Ánh mắt của Đường Vũ Tiên đầy kích động, nàng gật đầu lia lịa: - Chỉ bị một vết thương nhỏ, tiểu công tử không cần lo lắng.

- Vậy thì tốt rồi. Dương Khai khẽ hít một hơi.

- Kẻ kia, ngươi là ai? Cửu Hoàn chau mày, len lén quay sang đứng cạnh Tú Lệ. Trung Đô, Nam Bắc bất tương vọng, thiên hạ đệ nhất thành!

Từ xa nhìn lại, thành trì Trung Đô vĩ đại như mãnh thú chìm trong giấc ngủ đông từ thời viễn cổ, im lặng nằm phủ phục trên đất lớn, phả ra hơi thở thê lương làm người ta sinh lòng kính sợ.

Một ánh chớp xanh, dừng lại trên không trung ở khoảng cách cách Trung Đô năm mươi dặm. Bóng dáng ba người Dương Khai, Lệ Dung và Hàn Phi hiện ra.

- Không ngờ nơi này cũng có thành trì to lớn như vậy? Trong mắt Lệ Dung lộ vẻ kinh ngạc, hô lớn một tiếng.

Quy mô của Trung Đô, cho dù ở Thông Huyền đại lục cũng vẫn vô cùng hiếm thấy. Lệ Dung rất khó tưởng tượng người dân nơi đây rốt cuộc phải mất bao nhiêu năm mới có thể xây dựng được một tòa thành hùng vĩ như vậy.

- Nhưng mà hình như có chút dấu vết của sự tàn phá. Hàn Phi chau mày.

- Ừm, hơn mười năm trước, địa mạch dưới lòng đất Trung Đô bùng nổ, toàn bộ tòa thành bị hủy trong phút chốc. Năm đó lúc ta ra đi, tất cả mọi người đều đang xây dựng lại Trung Đô. Tuy hơn mười năm qua đi rồi, nhưng xem ra vẫn chưa hoàn thành. Dương Khai khẽ gật đầu.

Lúc này, toàn bộ Trung Đô đều có vẻ hơi bình lặng, dù cách những năm mươi dặm, Dương Khai vẫn có thể trông thấy bóng dáng không ít người đang hoạt động trong Trung Đô.

Nhiều đốm sáng bỗng nhiên phóng ra từ một góc của Trung Đô, làm lóa mắt Dương Khai.

- Chúa thượng, bên đó hình như có người đang chiến đấu. Lệ Dung khẽ kêu một tiếng.

- Đi xem thử! Dương Khai lại sử dụng Phi Thiên Toa, biến mất khỏi chỗ cũ.

Tại Chính Nam Môn của Trung Đô, một đám võ giả Siêu Phàm Cảnh vẻ mặt dữ dằn, hốt hoảng bỏ chạy.

Chính Nam Môn là đại môn chuyên dụng của Dương gia, tất cả những người trong dòng tộc Dương gia ra vào đều qua cổng thành này. Năm đó khi Dương Khai trở về Trung Đô tham gia đoạt đích chiến, cũng từng đi qua con đường này.

Mà lúc này, mấy võ giả Siêu Phàm Cảnh đang chạy trốn đó, về cơ bản đều là cao thủ Huyết Thị Đường của Dương gia.

Bọn họ ra sức tháo chạy, lấy việc thoát khỏi Trung Đô làm mục tiêu.

Nhưng đuổi theo ngay sau họ lại là hai kẻ thù không thể địch nổi.

- Mấy tên tạp chủng các ngươi, chuồn thì nhanh lắm. Ta xem bây giờ các ngươi chạy đường nào! Trong đó, một gã trung niên độc nhãn thư thả đi theo phía sau bọn họ, cũng không hề có ý định lập tức ra tay, chỉ châm chọc một cách quái gở, trong mắt tràn ngập vẻ trêu tức, giống như mèo vờn chuột, thần thái nhàn nhã. - Chỉ là một đám Siêu Phàm Cảnh cũng dám láo xược trước mặt ta, cố mà chạy đi, đừng có để ta bắt được, bằng không các ngươi sẽ thê thảm đó.

Tất cả những kẻ bị truy đuổi đều trợn trừng mắt, hai tròng mắt đỏ ngầu. Nhưng mỗi người đều biết rõ kẻ địch mạnh đến đâu, căn bản không dám dừng lại chiến đấu cùng với y, chỉ đánh ra từng chiêu võ kỹ trong lúc chạy trốn, tận lực kéo dài bước chân của kẻ đó.

Nhưng những võ kỹ này đánh vào gã trung niên độc nhãn đó, căn bản không làm gì được y, chỉ khiến cho cơ thể y nổi lên từng tầng gợn sóng, đòn công kích như đá chìm đáy biển, không để lại chút vết tích.

Điều này khiến cho đám Siêu Phàm Cảnh đang chạy trốn lòng bỗng nguội lạnh.

- Cừu Húc, đừng đùa nữa, Ô giáo chủ còn đang chờ chúng ta phục mệnh, lập tức bắt chúng lại rồi nói sau. Ở một hướng khác, một mỹ phụ vóc người đẫy đà, hờ hững nhắc nhở gã trung niên độc nhãn.

Cừu Húc liếc nhìn bà, hừ nhẹ: - Không cần ngươi phải nhắc.

Lại có tiếng mắng cực nhỏ: - Đồ lăng loàn, tưởng là nhờ vào gốc đại thụ Ô Chính mà đã có thể sai khiến ta, không tự xem lại chính mình đi, thật là đen đủi.

Vừa nói, vẻ mặt vừa trở nên hung bạo, cúi xuống hét lớn một tiếng: - Chạy đi chạy đi! Chờ xem các ngươi ai sẽ bị ta bắt đầu tiên, ta sẽ khiến kẻ đó nếm thử khổ hình khắp chốn nhân gian, biết được thế nào gọi là sống không bằng chết! Cũng coi như các ngươi có chút thực lực, còn có ít tác dụng. Các ngươi đã bán mạng cho ta, thế mà còn dám tìm cơ hội bỏ chạy, đúng là không biết trời cao đất dày!

Tiếng nói của một nam một nữ truyền vào tai mọi người bên dưới, khiến sắc mặt bọn họ trở nên càng thêm khó coi.

Trong đám người, một nam tử lực lưỡng thấp giọng nói: - Các vị huynh đệ tỷ muội, tản ra đi, sinh tử do trời định, nếu ai có thể chạy khỏi chỗ này, nhất định phải tiếp tục sống, tìm được tiểu công tử, sau đó nói cho ngài đó biết chuyện ở nơi đây!

Mọi người đều rối rít gật đầu, đồng thanh nói: - Chúc may mắn!

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều tản ra bốn phương tám hướng.

Đôi nam nữ truy đuổi ở phía sau thấy vậy, căn bản không hề kinh ngạc. Nam nhân độc nhãn được gọi là Cừu Húc cười khẩy nói: - Vẫn còn có chút đầu óc đó. Ta còn tưởng các ngươi sẽ dừng lại chiến đấu với ta, thì ra các ngươi cũng không ngốc.

- Đừng gây nữa, để bọn chúng chạy đi xa rồi càng phiền thêm. Ngươi cản phía trước bọn chúng, ta chặn phía sau! Mỹ phụ đẫy đà đó quát khẽ, đồng thời trong cơ thể phát ra một cỗ sức mạnh cuồn cuộn như biển, một lớp bình phong vô hình xuất hiện phía sau những võ giả Siêu Phàm Cảnh đó, ngăn cản đường lui của bọn họ, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh đẩy về phía trước, thu nhỏ không gian hoạt động của họ.

Thấy ả đã động thủ, Cừu Húc cũng không tiếp tục nhiều lời, liền thi triển thủ đoạn tương tự, ngăn chặn đường tiến của đám võ giả đó.

Bịch bịch bịch...

Từng bóng người va đập vào tấm bình phong vô hình. Giữa không trung, từng tầng gợn sóng trôi nổi, những võ giả này đều đầu óc quay cuồng, bị bức lui về, sắc mặt khó coi.

Hai luồng khí tức tựa như lưỡi gươm sắc bén, đánh úp tới từ hai phía trước sau khiến bọn họ không thể không bị dồn về một chỗ, dựa lưng vào nhau, ngẩng đầu tức giận nhìn một nam một nữ trên bầu trời.

Lên trời không có cửa, xuống đất chẳng có đường, trước đám cường thế tột đỉnh này, bọn họ chỉ có thể bị kẻ thù đùa bỡn trong tay, căn bản không thể phản kháng.

- Tú Lệ, ta giết một người hả cơn ác khí này sẽ không sao chứ hả? Cừu Húc chĩa một con mắt còn sót lại về phía mỹ phụ đẫy đà kia.

Mỹ phụ tên Tú Lệ nhăn mày, bất mãn nói: - Công lực bọn chúng không cao, ngươi giết chúng thì có tác dụng gì? Sở dĩ Ô giáo chủ giữ lại tính mạng cho bọn chúng là muốn khiến chúng thần phục, ra sức phục vụ cho chúng ta. Chỉ cần đám người này thần phục rồi, những kẻ còn lại cũng dễ xử lý thôi. Linh khí ở đây không dày đặc, tài nguyên cũng không phong phú, nhưng người lại không ít, cho chúng đi khai thác mỏ hoặc làm chút việc nặng cũng không tồi.

- Đương nhiên là ta biết dụng ý của Ô giáo chủ, có điều... không triệt tiêu nhuệ khí của bọn chúng, khó giải mối hận trong lòng ta. Cừu Húc chậm rãi lắc đầu.

Thấy dáng vẻ hắn y vậy, Tú Lệ càng thêm căm ghét, nhưng cũng không muốn giằng co với y trong vấn đề này, bất lực gật đầu: - Được rồi, có điều chỉ có thể giết một người, nếu như ngươi dám giết nhiều hơn, ta chắc chắn sẽ báo cáo chuyện này cho Ô giáo chủ.

- Biết cảm tình giữa ngươi và Ô giáo chủ không tồi, nhưng cũng không cần đem giáo chủ ra dọa ta, dù sao ta cũng là Các chủ của Vấn Thiên Các, còn chưa đến lượt y quản.

- Muốn giết thì ra tay nhanh lên, đừng nhiều lời nữa. Tú Lệ không kiên nhẫn quát.

Cừu Húc cười một tiếng, lúc này mới hướng một con mắt nhìn xuống đám người bên dưới. Ánh mắt đảo qua đảo lại trên mười mấy võ giả Siêu Phàm Cảnh, không thèm quan tâm bọn họ đang trừng mắt nhìn y. Bỗng y duỗi một ngón tay chỉ vào một người trong số họ: - Ả đi, ta thích nhất là giết nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp!

Nói xong lời này, không biết vô tình hay cố ý mà y liếc sang nữ tử tên Tú Lệ. Tú Lệ hừ nhẹ một tiếng, biết rõ suy nghĩ trong bụng hắn, cũng không có ý phản ứng lại.

Nữ tử bị hắn chỉ tới sắc mặt trắng nhợt.

- Vũ Tiên... Những người khác đột nhiên biến sắc.

Đường Vũ Tiên cười thê lương: - Sinh tử do trời định, mọi người đừng chống đối. Nơi bọn chúng đến hẳn cũng là nơi tiểu công tử đi, mọi người đến đó dốc hết sức tìm tiểu công tử, để ngài báo thù thay ta và những huynh đệ tỷ muội đã chết!

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

- Nữ nhân kia. Ngươi còn có di ngôn gì mau nói nốt đi, cho ngươi thời gian mười hơi thở. Cừu Húc đứng trên không trung, cười điên cuồng.

- Hiếp người quá đáng, ta liều mạng với chúng. Đồ Phong thét lớn một tiếng, huyết khí toàn thân điên cuồng thượng thăng. Hiển nhiên là muốn thi triển bí thuật của Dương gia Huyết Thị, Bá Huyết Cuồng Thuật.

- Phải chết thì cùng chết, dù sao chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn muội bị giết. Thân hình Ảnh Cửu mơ hồ bất định, Ảnh Vô Sát lúc nào cũng có thể xuất ra.

Đúng lúc này, một áp lực vô hình giáng xuống, khiến cho tất cả mọi người đều không thể nhúc nhích. Bá Huyết Cuồng Thuật mà Đồ Phong muốn thi triển cũng bị áp chế trực tiếp, bóng dáng mơ hồ của Ảnh Cửu lúc này cứng ngắc tại chỗ.

Cừu Húc cười lớn nói: - Nói các ngươi không biết lượng sức, các ngươi còn không tự biết thân biết phận. Siêu Phàm Cảnh làm sao đấu lại với Nhập Thánh Cảnh. Bây giờ ta sẽ cho các ngươi thấy rõ khoảng cách chênh lệch giữa đôi bên. Ta muốn giết các ngươi chỉ đơn giản như giết một con kiến.

Nói xong y liền giơ một cánh tay lên, nắm chặt lấy khoảng không trước mắt.

Đường Vũ Tiên đứng lẫn trong đám người kinh hô một tiếng, bỗng nhiên phát hiện bản thân bị một sức mạnh vô hình trói chặt, từ từ bay lên lơ lửng.

Sau một lát thì cố định tại vị trí cách mặt đất mười mấy trượng.

Sức mạnh vô hình trói buộc thân thể của nàng dần dần mạnh lên, Đường Vũ Tiên thở khó nhọc, sắc mặt đỏ bừng, lòng muốn phản kháng nhưng căn bản không thể phát lực.

Tiếng kinh hô từ bên dưới vang lên, vô cùng thảm thiết.

Tiếng kêu răng rắc vang lên từ trong cơ thể Đường Vũ Tiên, toàn bộ xương cốt của nàng giống như sắp bị bóp nát.

Cảm thấy cái chết đang vẫy tay gọi mình, trong lòng Đường Vũ Tiên vẫn rất bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn gã độc nhãn tên Cừu Húc kia. Trong đôi mắt ẩn chứa sự bất khuất khiến Cừu Húc không khỏi sững sờ.

Xoẹt...

Một đường kiếm từ trong hư không bỗng nhiên vụt tới, cắt qua khoảng giữa Cừu Húc và Đường Vũ Tiên.

Tiếng một thứ gì đó bị chém đứt vang lên.

Đường Vũ Tiên bị trói trên không trung thở gấp một tiếng, áp lực khổng lồ vây quanh nàng bỗng nhiên biến mất, thân thể lại được trả tự do, rơi xuống phía dưới.

Ánh sáng xanh vụt sáng, trong không trung, bóng dáng ba người xuất hiện một cách quỷ dị, trên mình bao phủ một thứ hàn khí thấu xương.

- Kẻ nào? Sắc mặt Cừu Húc và Tú Lệ đại biến, nhất tề quát lớn.

Những võ giả Siêu Phàm Cảnh ở bên dưới cũng đều vội vã ném ánh mắt về phía đó.

Thần sắc họ lập tức cứng đờ.

Ngay sau đó, tiếng hét vui mừng vì bất ngờ vang vọng.

- Tiểu công tử!

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, nhìn xuống phía dưới.

Từng khuôn mặt quen thuộc lần lượt lướt qua trước mắt.

Đồ Phong, Đường Vũ Tiên, Ảnh Cửu, Quý Lễ, Tiêu Thuận, Nghiêm Lệnh Hành, Ngô Câu...

Cao thủ của Dương gia Huyết Thị Đường đại đa số đều đang ở đây.

- Vũ Tiên không sao chứ? Dương Khai trầm giọng hỏi.

Ánh mắt của Đường Vũ Tiên đầy kích động, nàng gật đầu lia lịa: - Chỉ bị một vết thương nhỏ, tiểu công tử không cần lo lắng.

- Vậy thì tốt rồi. Dương Khai khẽ hít một hơi.

- Kẻ kia, ngươi là ai? Cửu Hoàn chau mày, len lén quay sang đứng cạnh Tú Lệ.