- Chủ thượng, lần này triệu tập là có chuyện gì quan trọng sao?
Trong đại điện, Lệ Dung vừa hỏi vừa quan sát hai tỷ muội Hồ gia, trong đôi mắt đẹp kia không khỏi hiện lên hào quang khác thường.
Với thực lực của mình, nàng tất nhiên có thể nhìn ra là thực lực hai tỷ muội này tuy không cao, nhưng công pháp mà hai người tu luyện khá cổ quái. Cho dù là song sinh nhưng chẳng thể nào ngay cả dấu vết sinh mệnh và dao động khí tức đều không chút khác biệt như thế này được.
Các vị cường giả Thánh cảnh đều phát hiện ra hiện tượng thú vị này, tất cả đều nhìn hai tỷ muội Hồ gia vài lần.
- Ta phải đi ra ngoài một chuyến.
Dương Khai đảo mắt qua mọi người một vòng, tùy ý nói:
- Lệ Dung và Hàn Phi cùng đi theo ta.
Hai vị thống lĩnh tộc Cổ Ma đáp một tiếng.
- Ngoài ra, ta còn cần một vị trưởng lão biết đường dẫn đường.
Dương Khai thản nhiên nói, lại quăng ánh mắt tới sáu vị trưởng lão:
- Giữa các ngươi, có ai biết đường tới Tiêu Dao Thần Giáo không?
- Thuộc hạ biết!
Sử Khôn tiến lên một bước.
- Vậy Sử Khôn trưởng lão đi cùng ta, những người khác hãy ở lại Thánh Địa.
- Thánh chủ, có phải chúng ta có tranh chấp gì với Tiêu Dao Thần Giáo kia không?
Từ Hối nhíu mày hỏi, sắc mặt Dương Khai có vẻ không đúng lắm, giọng điệu cũng khác với bình thường, khiến ông ta nhận ra điểm không ổn.
- Không có tranh chấp, nhưng có thể sẽ có, cho nên ta cần mang theo mấy cao thủ cùng đi.
- Vậy thuộc hạ…
- Đại trưởng lão đừng đi.
Dương Khai không cho ông ta cơ hội nói hết lời mà cắt ngang luôn:
- Thánh Địa cần người trấn thủ, ông ở lại cũng tiện xử lý chuyện bên này.
Từ Hối nghĩ lại, cảm thấy Dương Khai nói cũng đúng nên không kiên trì nữa.
- Tiểu sư tỷ cũng ở lại đi.
Dương Khai nhìn Hạ Ngưng Thường,
- Có khi Mộng chưởng quỹ sẽ nhanh chóng trở lại.
- Ừ, ta không đi, ta ở lại đây luyện đan, tiện thể chờ sư phụ.
Hạ Ngưng Thường nhu thuận gật đầu.
- Chúng ta muốn đi!
Tỷ muội Hồ gia đồng thanh nói.
Dương Khai quay sang nhìn hai nàng, thấy cả hai đều thần sắc kiên định nên khẽ gật đầu.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi thế mới nhoẻn miệng cười.
- Chuyện không thể chậm trễ, giờ chúng ta xuất phát thôi.
Dương Khai phất tay, không trì hoãn mà bước ra ngoài trước.
Bên ngoài Thánh Chủ Uyển, Dương Khai lại dặn dò vài câu với thống lĩnh trấn thủ và các trưởng lão, rồi mới tế Phi Thiên Toa ra, đợi cho sáu người đứng lên rồi thì hóa thành một vệt thanh quang, chớp mắt liền biến mất.
Phi Thiên Toa dài chừng ba trượng, chở bảy tám người không thành vấn đề. Hơn nữa trên Phi Thiên Toa còn có kết giới phòng ngự cho nên dù bay có nhanh đến mấy thì cũng không cảm thấy bị gió quất vào mặt, vào người.
Chẳng qua Dương Khai rõ ràng cảm giác được chở nhiều người như vậy sẽ tiêu hao bao nhiêu là năng lượng.
Sử Khôn đứng ở trên cùng, chỉ dẫn phương hướng và đường đi, năm người khác an vị ở đằng sau.
Dọc đường đi, Dương Khai nói sơ qua về lai lịch của hai tỷ muội Hồ gia và mục đích tới Tiêu Dao Thần Giáo này. Nghe xong, Lệ Dung và Hàn Phi mới hiểu được vì sao Dương Khai lại thận trọng như vậy.
Nơi đó là nơi chôn rau cắt rốn của Dương Khai, nên Dương Khai có tình cảm riêng biệt với nơi đó. Ngày hôm nay toàn bộ Tiểu huyền giới mở ra, Tiêu Dao Thần Giáo kia tiến vào thế giới phía Trung Đô kia liệu có ỷ thế hiếp người hay không thì khó nói. Nếu họ dựa vào sự hùng mạnh của mình mà không coi võ giả bên Trung Đô kia ra gì, có thể sẽ áp bức nô dịch những võ giả bên đó.
Nơi đó có bằng hữu và người thân của Dương Khai, sao hắn sẽ để cho loại chuyện này phát sinh được?
Lúc đang phi hành, Sử Khôn thường ngoảnh đầu lại vài lần, sắc mặt là lạ.
- Sử Khôn trưởng lão, có phải có lời gì muốn nói không?
Dương Khai thấy y muốn nói lại thôi, không khỏi mở miệng hỏi.
Sử Khôn cười cười, nói:
- Thật sự không có gì, chẳng qua thấy khí tức của hai cô nương kia thật nhất trí.
- Ồ, đó là vì các nàng tu luyện một môn công pháp đặc thù.
- Hóa ra là như vậy.
Sử Khôn gãi đầu:
- Nhưng không nghe Thánh chủ nói như vậy, thuộc hạ có lẽ còn cho rằng hai người bọn họ là người của Song Tử Các.
- Song Tử Các?
Dương Khai nhíu mày, dường như có nhớ cái tên thế lực này.
Lần trước lúc ở Long Phượng Phủ, Tôn Ngọc xuất quan khỏi Long cốc, sư phụ Lăng Kiên của gã đã từng nói, để gã tạm thời tới Song Tử Các tránh nạn một trận, còn nói Long Phượng Phủ và Song Tử Các xưa nay giao hảo…
- Vị tiền bối này, ngài vì sao cho rằng bọn ta là người của Song Tử Các?
Hồ Kiều nhi cất giọng hỏi.
- Bởi vì Song Tử Các có rất nhiều cặp sinh đôi như các cô.
Sử Khôn mỉm cười giải thích:
- Thế lực này rất đặc thù, toàn thu đệ tử là song sinh, không có ngoại lệ. Nhân số tuy không nhiều, nhưng vì tu luyện công pháp đặc thù nên tỷ muội hoặc huynh muội mà liên thủ là có thể tác chiến vượt cấp. Bọn họ tu luyện tới cực hạn, khí tức sinh mệnh và dao động năng lượng của bọn họ sẽ dần dần tương đồng nhau, nhưng không hề đạt tới mức hoàn toàn tương đồng như hai người. Hai người trên cơ bản là không có gì khác nhau. Hồi còn trẻ ta ra ngoài rèn luyện, từng đụng độ phải một đôi huynh đệ song sinh nên có hiểu biết một hai, thế nên ta mới cho rằng hai người xuất thân từ nơi đó.
- Chúng ta chưa từng nghe nói tới nơi đó.
Hồ Kiều Nhi mỉm cười lắc đầu. Hai tỷ muội các nàng tới nơi đây được mấy tháng, luôn gấp rút chạy đi, căn bản không rõ ràng lắm tin tức bên này.
Ánh mắt Dương Khai sáng lên, trầm ngâm hỏi:
- Sử Khôn trưởng lão, vậy không phải Song Tử Các kia rất mạnh sao?
- Cũng không tính là mạnh, trong các dù có cường giả Nhập Thánh cảnh nhưng thực lực đều không cao cho lắm… Ồ đúng rồi, hai huynh đệ năm đó từng nói rằng, cực kỳ lâu trước kia Song Tử Các đúng là tông môn, đáng tiếc rằng không biết vì sao lại đoạn truyền thừa, sau đó dần hạ xuống. Lời lẽ bọn họ nói chính xác, ai biết được đó có phải là thật hay không.
- Đoạn truyền thừa?
Hồ Kiều Nhi hô lên, đôi mắt lóe lên hào quang, hiển nhiên cũng nghĩ tới điều gì đó.
Dương Khai cũng có suy tính, hắn cơ bản có thể xác định là Đồng Khí Liên Chi Thần Công mà hai tỷ muội Hồ gia tu luyện hẳn là xuất từ Song Tử Các.
Hai người bọn họ không khác hắn và Tô Nhan là mấy, đều đạt được truyền thừa từ rất lâu trước đây.
Nếu giải thích như vậy, Long Phượng Phủ và Song Tử Các xưa nay giao hảo cũng là có nguyên nhân. Trước đây rất lâu, hai tông môn này là thế lực lớn số một số hai, vốn có quan hệ không tệ, cuối cùng lại đoạn truyền thừa, cuồng suy tàn, tất nhiên là có chung một loại cảm giác khách lưu lạc phương trời.
- Có cơ hội phải tới Song Tử Các này một lần mới được.
Hồ Kiều Nhi lẩm bẩm, rõ ràng là nàng cảm thấy hứng thú với Song Tử Các này.
- Đợi giải quyết xong chuyện Trung Đô, ta sẽ dẫn các nàng đi.
Dương Khai nói.
- Vâng!
Hồ Kiều Nhi gật đầu, đột nhiên ló đầu tới, bật hơi bên tai Dương Khai:
- Đúng rồi Dương Khai, mấy người mà ngươi mang tới này có tu vi gì, sao ta không cảm giác được sự sâu cạn của bọn họ.
- Nhập Thánh cảnh!
- Nhập Thánh cảnh?
Tỷ muội Hồ gia kinh ngạc nhìn hắn.
- Trên Siêu Phàm cảnh chính là Nhập Thánh cảnh.
Lệ Dung cười, nói xen vào:
- Hai người các ngươi giờ là Siêu Phàm cảnh tầng một, ừ, hình như là sắp đạt tới tầng hai rồi, lên nữa là tầng ba, mà lên nữa chính là Nhập Thánh cảnh. Xem ra thế giới mà chủ thượng xuất thân không có cao thủ Nhập Thánh cảnh.
- Đừng nói nữa, mười năm trước bọn họ còn không biết tới cái tên Siêu Phàm cảnh, chỉ gọi là trên Thần Du.
Dương Khai có chút xấu hổ.
- Vậy trên Nhập Thánh cảnh thì sao?
Hồ Mị Nhi trừng to mắt, rất ngạc nhiên hỏi.
- Trên Nhập Thánh cảnh ư?
Lệ Dung và Dương Khai nhìn nhau, đều chậm rãi lắc đầu. Lệ Dung mỉm cười nói:
- Cũng không rõ nữa, chưa ai vượt qua Nhập Thánh cảnh cả.
Tỷ muội Hồ gia đều trầm mặc.
Dường như sự tồn tại của Nhập Thánh cảnh khiến các nàng bị đánh sâu vào, đang chậm rãi tiêu hóa tin tức vừa nghe được, cố gắng khiến cho bản thân dung nhập vào thế giới này.
Ở phía Trung Đô, hai người bọn họ liên kết lại gần như là vô địch thiên hạ, nhưng tới đây rồi mới kinh hãi phát hiện ra, có rất nhiều cường giả mà hai nàng chẳng thể chống lại được.
Loại thay đổi quan niệm mạnh yếu này đã ảnh hưởng rất lớn tới nhận thức của hai người.
Hai người không thể không một lần nữa tự xem xét lại bản thân, cũng bắt đầu xem xét Thông Huyền đại lục.
Dọc đường đi, phần lớn thời gian mọi người đều giữ im lặng. Dương Khai thì lại cẩn thận hỏi Sử Khôn về tình hình Tiêu Dao Thần Giáo kia.
Hai ngày sau, Phi Thiên Toa bay giữa không trung ngừng lại, Dương Khai thả thần niệm ra, cẩn thận điều tra tình hình bốn phía.
Hồ Kiều Nhi đột nhiên kêu lên:
- Ta nhớ ra thành trấn phía dưới này, ta và Mị Nhi đi từ bên kia chừng hai ngày đường là tới nơi này.
- Vậy giờ phải đi bên nào?
Dương Khai hỏi.
Hồ Kiều Nhi cẩn thận quan sát một chút rồi giơ ngón tay chỉ về một phía:
- Bên này!
Thanh quang lại lóe lên.
Một nén nhang sau, Dương Khai nhìn thấy một cửa vào thông đạo hư không được mở ra cách mặt đất chừng chục trượng. Ở gần cửa vào thông đạo đó có rất nhiều võ giả đang vũ trang sẵn sang, vừa trông coi cửa vào, vừa cảnh giác bốn phía, một khi có người định tới gần là sẽ xua đuổi ngay.
- Chính là chỗ đó.
Hồ Mị Nhi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khẽ quát:
- Ta và tỷ tỷ chính là tới từ nơi này.
Dương Khai gật đầu, điều khiển Phi Thiên Toa hạ xuống. Một hàng sáu người nhanh chóng bước tới bên kia.
- Chủ thượng, có năm vị Nhập Thánh cảnh trấn thủ ở đây, nhưng cũng chỉ là tu vi tầng một, không đủ gây sợ.
Lệ Dung tản thần niệm ra, trong phút chốc liền biết rõ số lượng cao thủ và cảnh giới của bọn họ.
- Xem ra không chỉ có một mình Tiêu Dao Thần Giáo ở đây.
Sử Khôn như có suy nghĩ:
- Hẳn là đi tìm người giúp, xem dáng vẻ này thì có ít nhất ba thế lực nhúng tay vào.
Dương Khai gật đầu:
- Phía Trung Đô kia là một khối thịt béo rất lớn, một nhà nuốt không trôi.
- Chúng ta làm gì đây?
Lệ Dung khẽ hỏi.
- Tiên lễ hậu binh!
Dương Khai trầm giọng đáp.
Sáu người tới đây hiển nhiên đã khiến đám võ giả bên kia chú ý, từng ánh mắt quang sang bên này. Tất cả đều đánh giá đám người Dương Khai.
Giữa đám võ giả rải rác kia, có năm người mắt giấu giếm tinh quang, âm thầm ngưng tụ lực lượng, sẽ động thủ bất cứ lúc nào.
Một người trong số đó trầm ngâm một chút rồi chậm rãi bước ra, chặn phía trước đám người Dương Khai, giơ một bàn tay lên, hô to:
- Người tới hãy dừng bước, đây là Tiểu huyền giới mà Tiêu Dao Thần Giáo ta phát hiện ra, các hạ xin hãy tới nơi khác điều tra.
Vì trong khoảng thời gian này tất cả cửa vào Tiểu huyền giới đều mở ra, cho nên hầu như mỗi một thế lực mỗi một võ giả đều thăm dò tìm kiếm, muốn tìm được vận may và cơ duyên.
Mà tông môn phát hiện đầu tiên thường sẽ phái đệ tử ra thủ hộ ở ngoài cửa vào, không cho người ngoài tới gần.
Thế lực có thực lực tất nhiên là muốn độc chiếm đồ ngon trong Tiểu huyền giới, Tiêu Dao Thần Giáo chính là có năng lực làm như vậy. - Chủ thượng, lần này triệu tập là có chuyện gì quan trọng sao?
Trong đại điện, Lệ Dung vừa hỏi vừa quan sát hai tỷ muội Hồ gia, trong đôi mắt đẹp kia không khỏi hiện lên hào quang khác thường.
Với thực lực của mình, nàng tất nhiên có thể nhìn ra là thực lực hai tỷ muội này tuy không cao, nhưng công pháp mà hai người tu luyện khá cổ quái. Cho dù là song sinh nhưng chẳng thể nào ngay cả dấu vết sinh mệnh và dao động khí tức đều không chút khác biệt như thế này được.
Các vị cường giả Thánh cảnh đều phát hiện ra hiện tượng thú vị này, tất cả đều nhìn hai tỷ muội Hồ gia vài lần.
- Ta phải đi ra ngoài một chuyến.
Dương Khai đảo mắt qua mọi người một vòng, tùy ý nói:
- Lệ Dung và Hàn Phi cùng đi theo ta.
Hai vị thống lĩnh tộc Cổ Ma đáp một tiếng.
- Ngoài ra, ta còn cần một vị trưởng lão biết đường dẫn đường.
Dương Khai thản nhiên nói, lại quăng ánh mắt tới sáu vị trưởng lão:
- Giữa các ngươi, có ai biết đường tới Tiêu Dao Thần Giáo không?
- Thuộc hạ biết!
Sử Khôn tiến lên một bước.
- Vậy Sử Khôn trưởng lão đi cùng ta, những người khác hãy ở lại Thánh Địa.
- Thánh chủ, có phải chúng ta có tranh chấp gì với Tiêu Dao Thần Giáo kia không?
Từ Hối nhíu mày hỏi, sắc mặt Dương Khai có vẻ không đúng lắm, giọng điệu cũng khác với bình thường, khiến ông ta nhận ra điểm không ổn.
- Không có tranh chấp, nhưng có thể sẽ có, cho nên ta cần mang theo mấy cao thủ cùng đi.
- Vậy thuộc hạ…
- Đại trưởng lão đừng đi.
Dương Khai không cho ông ta cơ hội nói hết lời mà cắt ngang luôn:
- Thánh Địa cần người trấn thủ, ông ở lại cũng tiện xử lý chuyện bên này.
Từ Hối nghĩ lại, cảm thấy Dương Khai nói cũng đúng nên không kiên trì nữa.
- Tiểu sư tỷ cũng ở lại đi.
Dương Khai nhìn Hạ Ngưng Thường,
- Có khi Mộng chưởng quỹ sẽ nhanh chóng trở lại.
- Ừ, ta không đi, ta ở lại đây luyện đan, tiện thể chờ sư phụ.
Hạ Ngưng Thường nhu thuận gật đầu.
- Chúng ta muốn đi!
Tỷ muội Hồ gia đồng thanh nói.
Dương Khai quay sang nhìn hai nàng, thấy cả hai đều thần sắc kiên định nên khẽ gật đầu.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi thế mới nhoẻn miệng cười.
- Chuyện không thể chậm trễ, giờ chúng ta xuất phát thôi.
Dương Khai phất tay, không trì hoãn mà bước ra ngoài trước.
Bên ngoài Thánh Chủ Uyển, Dương Khai lại dặn dò vài câu với thống lĩnh trấn thủ và các trưởng lão, rồi mới tế Phi Thiên Toa ra, đợi cho sáu người đứng lên rồi thì hóa thành một vệt thanh quang, chớp mắt liền biến mất.
Phi Thiên Toa dài chừng ba trượng, chở bảy tám người không thành vấn đề. Hơn nữa trên Phi Thiên Toa còn có kết giới phòng ngự cho nên dù bay có nhanh đến mấy thì cũng không cảm thấy bị gió quất vào mặt, vào người.
Chẳng qua Dương Khai rõ ràng cảm giác được chở nhiều người như vậy sẽ tiêu hao bao nhiêu là năng lượng.
Sử Khôn đứng ở trên cùng, chỉ dẫn phương hướng và đường đi, năm người khác an vị ở đằng sau.
Dọc đường đi, Dương Khai nói sơ qua về lai lịch của hai tỷ muội Hồ gia và mục đích tới Tiêu Dao Thần Giáo này. Nghe xong, Lệ Dung và Hàn Phi mới hiểu được vì sao Dương Khai lại thận trọng như vậy.
Nơi đó là nơi chôn rau cắt rốn của Dương Khai, nên Dương Khai có tình cảm riêng biệt với nơi đó. Ngày hôm nay toàn bộ Tiểu huyền giới mở ra, Tiêu Dao Thần Giáo kia tiến vào thế giới phía Trung Đô kia liệu có ỷ thế hiếp người hay không thì khó nói. Nếu họ dựa vào sự hùng mạnh của mình mà không coi võ giả bên Trung Đô kia ra gì, có thể sẽ áp bức nô dịch những võ giả bên đó.
Nơi đó có bằng hữu và người thân của Dương Khai, sao hắn sẽ để cho loại chuyện này phát sinh được?
Lúc đang phi hành, Sử Khôn thường ngoảnh đầu lại vài lần, sắc mặt là lạ.
- Sử Khôn trưởng lão, có phải có lời gì muốn nói không?
Dương Khai thấy y muốn nói lại thôi, không khỏi mở miệng hỏi.
Sử Khôn cười cười, nói:
- Thật sự không có gì, chẳng qua thấy khí tức của hai cô nương kia thật nhất trí.
- Ồ, đó là vì các nàng tu luyện một môn công pháp đặc thù.
- Hóa ra là như vậy.
Sử Khôn gãi đầu:
- Nhưng không nghe Thánh chủ nói như vậy, thuộc hạ có lẽ còn cho rằng hai người bọn họ là người của Song Tử Các.
- Song Tử Các?
Dương Khai nhíu mày, dường như có nhớ cái tên thế lực này.
Lần trước lúc ở Long Phượng Phủ, Tôn Ngọc xuất quan khỏi Long cốc, sư phụ Lăng Kiên của gã đã từng nói, để gã tạm thời tới Song Tử Các tránh nạn một trận, còn nói Long Phượng Phủ và Song Tử Các xưa nay giao hảo…
- Vị tiền bối này, ngài vì sao cho rằng bọn ta là người của Song Tử Các?
Hồ Kiều nhi cất giọng hỏi.
- Bởi vì Song Tử Các có rất nhiều cặp sinh đôi như các cô.
Sử Khôn mỉm cười giải thích:
- Thế lực này rất đặc thù, toàn thu đệ tử là song sinh, không có ngoại lệ. Nhân số tuy không nhiều, nhưng vì tu luyện công pháp đặc thù nên tỷ muội hoặc huynh muội mà liên thủ là có thể tác chiến vượt cấp. Bọn họ tu luyện tới cực hạn, khí tức sinh mệnh và dao động năng lượng của bọn họ sẽ dần dần tương đồng nhau, nhưng không hề đạt tới mức hoàn toàn tương đồng như hai người. Hai người trên cơ bản là không có gì khác nhau. Hồi còn trẻ ta ra ngoài rèn luyện, từng đụng độ phải một đôi huynh đệ song sinh nên có hiểu biết một hai, thế nên ta mới cho rằng hai người xuất thân từ nơi đó.
- Chúng ta chưa từng nghe nói tới nơi đó.
Hồ Kiều Nhi mỉm cười lắc đầu. Hai tỷ muội các nàng tới nơi đây được mấy tháng, luôn gấp rút chạy đi, căn bản không rõ ràng lắm tin tức bên này.
Ánh mắt Dương Khai sáng lên, trầm ngâm hỏi:
- Sử Khôn trưởng lão, vậy không phải Song Tử Các kia rất mạnh sao?
- Cũng không tính là mạnh, trong các dù có cường giả Nhập Thánh cảnh nhưng thực lực đều không cao cho lắm… Ồ đúng rồi, hai huynh đệ năm đó từng nói rằng, cực kỳ lâu trước kia Song Tử Các đúng là tông môn, đáng tiếc rằng không biết vì sao lại đoạn truyền thừa, sau đó dần hạ xuống. Lời lẽ bọn họ nói chính xác, ai biết được đó có phải là thật hay không.
- Đoạn truyền thừa?
Hồ Kiều Nhi hô lên, đôi mắt lóe lên hào quang, hiển nhiên cũng nghĩ tới điều gì đó.
Dương Khai cũng có suy tính, hắn cơ bản có thể xác định là Đồng Khí Liên Chi Thần Công mà hai tỷ muội Hồ gia tu luyện hẳn là xuất từ Song Tử Các.
Hai người bọn họ không khác hắn và Tô Nhan là mấy, đều đạt được truyền thừa từ rất lâu trước đây.
Nếu giải thích như vậy, Long Phượng Phủ và Song Tử Các xưa nay giao hảo cũng là có nguyên nhân. Trước đây rất lâu, hai tông môn này là thế lực lớn số một số hai, vốn có quan hệ không tệ, cuối cùng lại đoạn truyền thừa, cuồng suy tàn, tất nhiên là có chung một loại cảm giác khách lưu lạc phương trời.
- Có cơ hội phải tới Song Tử Các này một lần mới được.
Hồ Kiều Nhi lẩm bẩm, rõ ràng là nàng cảm thấy hứng thú với Song Tử Các này.
- Đợi giải quyết xong chuyện Trung Đô, ta sẽ dẫn các nàng đi.
Dương Khai nói.
- Vâng!
Hồ Kiều Nhi gật đầu, đột nhiên ló đầu tới, bật hơi bên tai Dương Khai:
- Đúng rồi Dương Khai, mấy người mà ngươi mang tới này có tu vi gì, sao ta không cảm giác được sự sâu cạn của bọn họ.
- Nhập Thánh cảnh!
- Nhập Thánh cảnh?
Tỷ muội Hồ gia kinh ngạc nhìn hắn.
- Trên Siêu Phàm cảnh chính là Nhập Thánh cảnh.
Lệ Dung cười, nói xen vào:
- Hai người các ngươi giờ là Siêu Phàm cảnh tầng một, ừ, hình như là sắp đạt tới tầng hai rồi, lên nữa là tầng ba, mà lên nữa chính là Nhập Thánh cảnh. Xem ra thế giới mà chủ thượng xuất thân không có cao thủ Nhập Thánh cảnh.
- Đừng nói nữa, mười năm trước bọn họ còn không biết tới cái tên Siêu Phàm cảnh, chỉ gọi là trên Thần Du.
Dương Khai có chút xấu hổ.
- Vậy trên Nhập Thánh cảnh thì sao?
Hồ Mị Nhi trừng to mắt, rất ngạc nhiên hỏi.
- Trên Nhập Thánh cảnh ư?
Lệ Dung và Dương Khai nhìn nhau, đều chậm rãi lắc đầu. Lệ Dung mỉm cười nói:
- Cũng không rõ nữa, chưa ai vượt qua Nhập Thánh cảnh cả.
Tỷ muội Hồ gia đều trầm mặc.
Dường như sự tồn tại của Nhập Thánh cảnh khiến các nàng bị đánh sâu vào, đang chậm rãi tiêu hóa tin tức vừa nghe được, cố gắng khiến cho bản thân dung nhập vào thế giới này.
Ở phía Trung Đô, hai người bọn họ liên kết lại gần như là vô địch thiên hạ, nhưng tới đây rồi mới kinh hãi phát hiện ra, có rất nhiều cường giả mà hai nàng chẳng thể chống lại được.
Loại thay đổi quan niệm mạnh yếu này đã ảnh hưởng rất lớn tới nhận thức của hai người.
Hai người không thể không một lần nữa tự xem xét lại bản thân, cũng bắt đầu xem xét Thông Huyền đại lục.
Dọc đường đi, phần lớn thời gian mọi người đều giữ im lặng. Dương Khai thì lại cẩn thận hỏi Sử Khôn về tình hình Tiêu Dao Thần Giáo kia.
Hai ngày sau, Phi Thiên Toa bay giữa không trung ngừng lại, Dương Khai thả thần niệm ra, cẩn thận điều tra tình hình bốn phía.
Hồ Kiều Nhi đột nhiên kêu lên:
- Ta nhớ ra thành trấn phía dưới này, ta và Mị Nhi đi từ bên kia chừng hai ngày đường là tới nơi này.
- Vậy giờ phải đi bên nào?
Dương Khai hỏi.
Hồ Kiều Nhi cẩn thận quan sát một chút rồi giơ ngón tay chỉ về một phía:
- Bên này!
Thanh quang lại lóe lên.
Một nén nhang sau, Dương Khai nhìn thấy một cửa vào thông đạo hư không được mở ra cách mặt đất chừng chục trượng. Ở gần cửa vào thông đạo đó có rất nhiều võ giả đang vũ trang sẵn sang, vừa trông coi cửa vào, vừa cảnh giác bốn phía, một khi có người định tới gần là sẽ xua đuổi ngay.
- Chính là chỗ đó.
Hồ Mị Nhi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khẽ quát:
- Ta và tỷ tỷ chính là tới từ nơi này.
Dương Khai gật đầu, điều khiển Phi Thiên Toa hạ xuống. Một hàng sáu người nhanh chóng bước tới bên kia.
- Chủ thượng, có năm vị Nhập Thánh cảnh trấn thủ ở đây, nhưng cũng chỉ là tu vi tầng một, không đủ gây sợ.
Lệ Dung tản thần niệm ra, trong phút chốc liền biết rõ số lượng cao thủ và cảnh giới của bọn họ.
- Xem ra không chỉ có một mình Tiêu Dao Thần Giáo ở đây.
Sử Khôn như có suy nghĩ:
- Hẳn là đi tìm người giúp, xem dáng vẻ này thì có ít nhất ba thế lực nhúng tay vào.
Dương Khai gật đầu:
- Phía Trung Đô kia là một khối thịt béo rất lớn, một nhà nuốt không trôi.
- Chúng ta làm gì đây?
Lệ Dung khẽ hỏi.
- Tiên lễ hậu binh!
Dương Khai trầm giọng đáp.
Sáu người tới đây hiển nhiên đã khiến đám võ giả bên kia chú ý, từng ánh mắt quang sang bên này. Tất cả đều đánh giá đám người Dương Khai.
Giữa đám võ giả rải rác kia, có năm người mắt giấu giếm tinh quang, âm thầm ngưng tụ lực lượng, sẽ động thủ bất cứ lúc nào.
Một người trong số đó trầm ngâm một chút rồi chậm rãi bước ra, chặn phía trước đám người Dương Khai, giơ một bàn tay lên, hô to:
- Người tới hãy dừng bước, đây là Tiểu huyền giới mà Tiêu Dao Thần Giáo ta phát hiện ra, các hạ xin hãy tới nơi khác điều tra.
Vì trong khoảng thời gian này tất cả cửa vào Tiểu huyền giới đều mở ra, cho nên hầu như mỗi một thế lực mỗi một võ giả đều thăm dò tìm kiếm, muốn tìm được vận may và cơ duyên.
Mà tông môn phát hiện đầu tiên thường sẽ phái đệ tử ra thủ hộ ở ngoài cửa vào, không cho người ngoài tới gần.
Thế lực có thực lực tất nhiên là muốn độc chiếm đồ ngon trong Tiểu huyền giới, Tiêu Dao Thần Giáo chính là có năng lực làm như vậy.