Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 867: Lão già?..




Thời gian nhoáng cái đã một tháng trôi qua, đám đệ tử thánh địa bị Từ Hối phái ra tìm hiểu tin tức đều đã trở về. Sau khi nghe bọn họ báo cáo, Đại trưởng lão cũng cảm thấy thế giới này sắp xảy ra biến cố gì đó, vội chạy tới Thánh Chủ Uyển cầu kiến Dương Khai.

Dương Khai cũng sớm chờ ngày này đến, cho nên không đi luyện đan.

Trong đại điện, Từ Hối nói với vẻ mặt cổ quái:

- Thánh chủ, những đệ tử ta phái ra trải qua một tháng lặn lội đường xa, nghe ngóng dò la đủ loại đại sự xảy ra, phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái.

- Là gì?

- Toàn bộ đại lục đột nhiên xuất hiện rất nhiều cửa vào thông với Tiểu huyền giới khác nhau!

Dương Khai co rụt con ngươi lại, vẻ mặt ngưng trọng lại.

Từ sau khi ba sự kiện là cửa vào thánh lăng mở ra, cánh cửa tinh không được mở ra, ở ngoài hai nghìn dặm xuất hiện cửa vào Tiểu huyền giới, Dương Khai luôn cảm thấy có một dự cảm không tốt, cho nên mới để Từ Hối phái đệ tử ra ngoài tra xét.

Mà kết quả điều tra cơ bản là giống với suy đoán của hắn, khiến hắn cảm thấy bất an.

Từ Hối nói tiếp:

- Thông qua các đệ tử, phát hiện cửa vào Tiểu huyền giới kia hình như là được mở ra cùng một thời gian, hơn nữa là tự mở ra. Trong khoảng thời gian này, toàn bộ võ giả trên đại lục đều trào lên làn sóng tiến vào Tiểu huyền giới tầm bảo, vô số người ra vào những Tiểu huyền giới khác nhau. Tuy nhiên các đệ tử nói rằng đại đa số Tiểu huyền giới không có vật gì cả, cũng không có khí tức sinh mệnh gì, thi thoảng lại có một hai cái có di tích thượng cổ và bảo bối.

- Có tra được ra những cửa vào ấy khi nào thì mở ra không?

Từ Hối gật đầu:

- Hình như là khoảng nửa tháng trước.

Nửa tháng… lại càng xác nhận sự nghi ngờ của Dương Khai, đó chính là lúc Dương Khai cứu Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường ra.

Không gian quỷ dị nơi phân thần của Đại Ma Thần ở chẳng lẽ thật sự có liên quan tới đám Tiểu huyền giới đó?

Đại Ma Thần từng nói rằng nơi đó là trung tâm của cả đại lục, nếu bị phá hủy thì sẽ xảy ra chuyện khó thể tưởng tượng được.

Lúc ấy y nói vậy chẳng lẽ là chỉ tình hình hiện tại?

Chính là vì chỗ đó là trung tâm của đại lục nên sau khi nơi đó bị hủy đi, các Tiểu huyền giới bí mật của đại lục mới có thể tái hiện trong nhân gian. Nhưng đây dường như không phải chuyện xấu, vì sao phân thần của Đại Ma Thần lại có vẻ thận trọng như vậy?

Hơn nữa lúc ấy y nói như thể sắp có tai kiếp lớn nào đó sắp giáng xuống, khiến Dương Khai rất để ý.

Thấy vẻ mặt Dương Khai âm tình bất định, Từ Hối không dám nói nhiều, đứng ở một bên chờ chỉ thị.

Một lúc lâu sau, đại trưởng lão mới dò hỏi:

- Thánh chủ, Thánh Địa chúng ta có cần đi thăm dò Tiểu huyền giới hay không? Có khi lại có thu hoạch bất ngờ. Trong khoảng thời gian này các đệ tử cũng không tu luyện được gì nhiều, là thời điểm nên ra ngoài dạo một vòng rồi.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn Từ Hối, trầm ngâm một hồi rồi gật đầu:

- Được rồi, đệ tử Thánh Địa có thể tùy ý ra ngoài tìm kiếm thăm dò Tiểu huyền giới, nhưng hãy để bọn họ chú ý một vài tin tức giúp ta.

- Thánh chủ xin ra chỉ thị!

- Nếu trong Tiểu huyền giới nào xuất hiện mấy địa phương như Trung Đô, Thương Vân Tà Địa hay Thiên Lang quốc thì hãy báo cáo trước, không được trì hoãn!

- Vâng!

Từ Hối không có hỏi thêm những địa danh này là như nào, chỉ nhìn sắc mặt Dương Khai là biết những nơi này chắc chắn rất quan trọng với hắn.

- Mặt khác, giúp ta tìm Vu Kiếp, bảo rằng ta có việc cần y hỗ trợ!

Dương Khai lại dặn thêm một câu.

Đại trưởng lão thế mới cung kính lui ra.

Ngồi trên chiếc ghế ở đại điện, Dương Khai tâm tư bất định.

Lúc này tuy chuyện ngoài dự đoán của mọi người, nhưng có khi đó là một cơ hội – cơ hội trở về Trung Đô.

Cho tới nay hắn vẫn luôn vướng bận người thân ở Trung Đô, nhưng mãi chẳng tìm thấy được đường về. Trước kia phiêu bại bất định, thực lực kém thì thôi, nhưng nay vất vả lắm mới ổn định được, tay cũng nắm giữ sức mạnh khổng lồ, hắn đương nhiên muốn đưa thân bằng hảo hữu của mình tới nơi đây, để bọn họ hưởng thụ hoàn cảnh tu luyện tốt hơn.

Lúc này đây toàn bộ cửa vào Tiểu huyền giới khắp đại lục đều tự mở ra, trong những cửa vào này nhất định sẽ có một cái thông với thế giới mà hắn xuất thân từ đó.

Bởi vì nghiêm khắc mà nói thì Trung Đô kia cũng được coi như một Tiểu huyền giới.

Nhưng nó lại khác với những Tiểu huyền giới khác, thế giới bên Trung Đô khá lớn.

Nếu có cường giả Thánh cảnh có rắp tâm bất lương tới bên Trung Đô kia, với nội tình Bát đại gia thì căn bản là không thể ngăn cản được.

Hắn nhất định phải mau tìm được đường về Trung Đô trước người khác một bước.

Một lúc lâu sau, Vu Kiếp vội vàng chạy tới.

Dương Khai nhờ y dùng lực lượng của U Minh Tông giúp hắn lưu ý tin tức về Trung Đô. Vu Kiếp luôn miệng đồng ý, nhanh chóng trở về an bài.

Từ khi móc nối quan hệ với Dương Khai, U Minh Tông của Vu Kiếp liền xuôi buồm mát mái, nên y tất nhiên là sẽ không từ chối yêu cầu của Dương Khai.

Làm xong những điều này, Dương Khai dặn dò Hạ Ngưng Thường một câu rồi một mình tế ra Phi Thiên Toa, hóa thành một vệt sáng xanh biếc, biến mất trong Cửu Phong.

Một ngày sau, hắn xuất hiện ở Thiên Tiêu Tông.

Trong Khởi Tú Phong, hắn tìm được Phi Vũ sư thúc, đồng thời cũng nhờ nàng dùng lực lượng của Thiên Tiêu Tông chú ý tình báo.

Không trì hoãn gì nhiều, Dương Khai lại rời đi.

Hai ngày sau, ở Long Phượng Phủ.

Trong Long các, Tôn Ngọc thân là Long Hoàng khoanh chân ngồi, tu luyện một cuốn bí điển võ kỹ trân quý nhất của Long Phượng Phủ.

Từ mấy năm trước Tôn Ngọc tiến vào cấm địa Long cốc thành công, mở ra truyền thừa Long Hoàng, y đã là nhân vật khiến toàn bộ Long Phượng Phủ phải chú ý.

Phủ chủ Trần Châu và các vị trưởng lão đều coi y là hy vọng lớn nhất để chấn hưng tông môn, nên cung cấp cho y điều kiện tu luyện tốt nhất và đầy đủ vật tư.

Từ khi y an toàn đi ra khỏi Long cốc đến nay đã là một năm rưỡi, trong khoảng thời gian này tu vi Tôn Ngọc cũng có chút tinh tiến, nhưng lại không thể khiến y hài lòng.

Bởi vì năm đó Tôn Ngọc tiến vào Long cốc, mất đi hai năm khiến tu vi từ Chân Nguyên cảnh tầng bảy tăng lên tới Thần Du cảnh tầng bảy, bước qua cả một cảnh giới lớn.

Nhưng giờ đã một năm rưỡi rồi mà y chỉ mới trưởng thành tới Thần Du cảnh đỉnh phong, thực lực tiến triển chậm rãi tới mức khiến người ta thất vọng.

Nhưng vì y là Long Hoàng, nên phủ chủ và các trưởng lão không nói gì nhiều, chỉ chờ thời khắc y bay vụt lên trời cao.

Chỉ mình Tôn Ngọc hiểu rõ, Long Hoàng chân chính là người khác.

Thời gian hai năm ở trong Long cốc, thực lực y tăng lên nhanh chóng chính là nhờ lời dạy bảo của vị tiền bối kia. Vị tiền bối kia đi được hơn một năm, Tôn Ngọc cần cù tu luyện cũng chỉ đảm bảo cho thực lực của mình tăng trưởng nhanh hơn người bình thường một chút.

Nhưng tốc độ ấy không thể nghi ngờ là đã khiến phủ chủ và sư phụ khá thất vọng.

Hơn nữa mấy ngày này, phủ chủ vẫn thu xếp chuyện tìm Phượng Hậu cho y, Tôn Ngọc chịu không xiết, chỉ có thể vùi đầu vào bế quan.

Chuyện tìm Phượng Hậu cứ dừng lại ở đó.

Đang tĩnh tọa, Tôn Ngọc bỗng tâm sinh báo động, mơ hồ như có một đôi mắt đang chú ý mình, mà khí tức trong phòng cũng không giống lúc trước.

Y chợt mở mắt, quát to:

- Ai?

Trước mặt y, một người cười híp mắt nhìn y, vẻ mặt thân hòa, khen y:

- Tính cảnh giác không tệ, xem ra trưởng thành không ít.

Nghe giọng người này, lại nhìn hình thể và bộ dáng của hắn, Tôn Ngọc vui mừng quá đỗi, vội đứng dậy, hô lên:

- Dương tiền bối?

Dương Khai khẽ gật đầu.

- Sao ngài lại tới đây? Ngài tới lúc nào vậy?

Tôn Ngọc vô cùng kích động, chạy tới trước mặt Dương Khai, hỏi.

- Vừa mới tới.

Dương Khai thuận miệng đáp:

- Nhỏ giọng chút, bên ngoài có hai Siêu Phàm cảnh đang trông coi kìa.

- Vâng.

Tôn Ngọc liếc bên ngoài một cái, không nhịn được rụt cổ lại, cũng giảm tiếng của mình xuống, lại ân cần đưa một chiếc ghế dựa tới:

- Mời Dương tiền bối ngồi.

Khi Dương Khai ngồi xuống rồi, y lại cung kính rót nước cho hắn, sau đó buông thong tay đứng một bên, tươi cười đầy mặt nhìn hắn như đang được gặp người thân thiết nhất với mình.

Dùng thần niệm đảo qua người Tôn Ngọc một vòng, Dương Khai gật đầu:

- Tu vi tiến triển không tệ, đoạn thời gian này khắc khổ tu luyện phải không?

Sắc mặt Tôn Ngọc khổ sở, nói:

- Dương tiền bối chớ giễu cợt ta, chút tiến triển ấy so với người bình thường là rất tốt, nhưng so với kỳ vọng mà phủ chủ và sư phụ gửi gắm vào ta thì kém rất nhiều. Mà ta cũng cảm thấy bất mãn.

- Đừng vội, thực lực phải từ từ lớn lên.

- Dương tiền bối, chừng nào thì ngài mới nói rõ hết thảy với phủ chủ, thời gian này ta áp lực lớn lắm.

Tôn Ngọc nói với vẻ mặt khổ sở.

- Ta hiểu.

Dương Khai gật đầu:

- Nhưng giờ chưa phải lúc.

Đột nhiên từ một đệ tử bình thường biến thành hy vọng của toàn tông môn, có lẽ lúc mới đầu Tôn Ngọc còn có thể mừng thầm không thôi, hưởng thụ cái cảm giác được vạn chúng chú ý. Nhưng sau khi y hiểu được gánh nặng đang đè lên vai mình, y mới cảm nhận được cái gọi là không đúng vị trí thì không bàn chính sự.

Áp lực lớn là chuyện bình thường.

- Qua một đoạn thời gian nữa.

Dương Khai an ủi. Hắn địnhchờ tìm kiếm Tô Nhan về kế thừa truyền thừa Phượng Hậu bên Phượng tổ rồi mới nói rõ việc này với Long Phượng Phủ. Đến lúc đó Long Hoàng và Phượng Hậu cùng xuất hiện, như vậy có lẽ bọn họ sẽ vui mừng tiếp nhận.

- Vậy lần này Dương tiền bối tới là có chuyện gì?

- Quả thật có một chuyện cần ngươi hỗ trợ.

Sắc mặt Dương Khai trở nên nghiêm túc, đem chuyện nhờ vả Vu Kiếp và Phi Vũ sư thúc nói cho Tôn Ngọc.

Tôn Ngọc tất nhiên là không từ chối.

Nửa ngày sau, rất nhiều tinh anh của Long Phượng Phủ dưới sự hiệu lệnh của phủ chủ Trần Châu lên đường đi bốn phương tám hướng.

Dương Khai từ biệt Tôn Ngọc, rời khỏi Long Phượng Phủ, đứng trên Phi Thiên Toa, buông thần niệm ra chú ý động tĩnh bốn phía.

Hắn sử dụng tất cả các mối quan hệ có thể nhờ vả chỉ để có thể mau chóng tìm được tin tức về phía Trung Đô.

Hắn vốn định tới Thủy Thần Điện một chuyến, nhưng ngẫm lại thì lại thôi. Thủy Linh biết lai lịch của hắn, nếu bọn họ thật sự phát hiện cửa vào thông với thế giới Trung Đô thì không cần hắn nói, Thủy Linh cũng sẽ phái người truyền tin tới Cửu Thiên Thánh Địa.

Trong lúc lao đi, Dương Khai buông thần niệm ra ngoài, một khi phát hiện xung quanh có dao động lực hư không nào là sẽ lập tức tới điều tra xem có phải là cửa vào Tiểu huyền giới hay không. Nếu có thì hắn trực tiếp tiến vào trong, xem Tiểu huyền giới đó có phải thổ địa đã sinh ra và nuôi dưỡng mình hay không.

Lần lượt thất vọng, lần lượt vồ hụt khiến lòng hắn nóng như lửa đốt.

Ở Trung Đô Bát đại gia là số một, nhưng so với bên Thông Huyền đại lục này thì lại nhỏ bé không đáng kể. Nếu quả thật có thế lực nào phát hiện ra nơi đó, coi trọng nơi đó, nói không chừng sẽ gây chiến mất.

  Thời gian nhoáng cái đã một tháng trôi qua, đám đệ tử thánh địa bị Từ Hối phái ra tìm hiểu tin tức đều đã trở về. Sau khi nghe bọn họ báo cáo, Đại trưởng lão cũng cảm thấy thế giới này sắp xảy ra biến cố gì đó, vội chạy tới Thánh Chủ Uyển cầu kiến Dương Khai.

Dương Khai cũng sớm chờ ngày này đến, cho nên không đi luyện đan.

Trong đại điện, Từ Hối nói với vẻ mặt cổ quái:

- Thánh chủ, những đệ tử ta phái ra trải qua một tháng lặn lội đường xa, nghe ngóng dò la đủ loại đại sự xảy ra, phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái.

- Là gì?

- Toàn bộ đại lục đột nhiên xuất hiện rất nhiều cửa vào thông với Tiểu huyền giới khác nhau!

Dương Khai co rụt con ngươi lại, vẻ mặt ngưng trọng lại.

Từ sau khi ba sự kiện là cửa vào thánh lăng mở ra, cánh cửa tinh không được mở ra, ở ngoài hai nghìn dặm xuất hiện cửa vào Tiểu huyền giới, Dương Khai luôn cảm thấy có một dự cảm không tốt, cho nên mới để Từ Hối phái đệ tử ra ngoài tra xét.

Mà kết quả điều tra cơ bản là giống với suy đoán của hắn, khiến hắn cảm thấy bất an.

Từ Hối nói tiếp:

- Thông qua các đệ tử, phát hiện cửa vào Tiểu huyền giới kia hình như là được mở ra cùng một thời gian, hơn nữa là tự mở ra. Trong khoảng thời gian này, toàn bộ võ giả trên đại lục đều trào lên làn sóng tiến vào Tiểu huyền giới tầm bảo, vô số người ra vào những Tiểu huyền giới khác nhau. Tuy nhiên các đệ tử nói rằng đại đa số Tiểu huyền giới không có vật gì cả, cũng không có khí tức sinh mệnh gì, thi thoảng lại có một hai cái có di tích thượng cổ và bảo bối.

- Có tra được ra những cửa vào ấy khi nào thì mở ra không?

Từ Hối gật đầu:

- Hình như là khoảng nửa tháng trước.

Nửa tháng… lại càng xác nhận sự nghi ngờ của Dương Khai, đó chính là lúc Dương Khai cứu Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường ra.

Không gian quỷ dị nơi phân thần của Đại Ma Thần ở chẳng lẽ thật sự có liên quan tới đám Tiểu huyền giới đó?

Đại Ma Thần từng nói rằng nơi đó là trung tâm của cả đại lục, nếu bị phá hủy thì sẽ xảy ra chuyện khó thể tưởng tượng được.

Lúc ấy y nói vậy chẳng lẽ là chỉ tình hình hiện tại?

Chính là vì chỗ đó là trung tâm của đại lục nên sau khi nơi đó bị hủy đi, các Tiểu huyền giới bí mật của đại lục mới có thể tái hiện trong nhân gian. Nhưng đây dường như không phải chuyện xấu, vì sao phân thần của Đại Ma Thần lại có vẻ thận trọng như vậy?

Hơn nữa lúc ấy y nói như thể sắp có tai kiếp lớn nào đó sắp giáng xuống, khiến Dương Khai rất để ý.

Thấy vẻ mặt Dương Khai âm tình bất định, Từ Hối không dám nói nhiều, đứng ở một bên chờ chỉ thị.

Một lúc lâu sau, đại trưởng lão mới dò hỏi:

- Thánh chủ, Thánh Địa chúng ta có cần đi thăm dò Tiểu huyền giới hay không? Có khi lại có thu hoạch bất ngờ. Trong khoảng thời gian này các đệ tử cũng không tu luyện được gì nhiều, là thời điểm nên ra ngoài dạo một vòng rồi.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn Từ Hối, trầm ngâm một hồi rồi gật đầu:

- Được rồi, đệ tử Thánh Địa có thể tùy ý ra ngoài tìm kiếm thăm dò Tiểu huyền giới, nhưng hãy để bọn họ chú ý một vài tin tức giúp ta.

- Thánh chủ xin ra chỉ thị!

- Nếu trong Tiểu huyền giới nào xuất hiện mấy địa phương như Trung Đô, Thương Vân Tà Địa hay Thiên Lang quốc thì hãy báo cáo trước, không được trì hoãn!

- Vâng!

Từ Hối không có hỏi thêm những địa danh này là như nào, chỉ nhìn sắc mặt Dương Khai là biết những nơi này chắc chắn rất quan trọng với hắn.

- Mặt khác, giúp ta tìm Vu Kiếp, bảo rằng ta có việc cần y hỗ trợ!

Dương Khai lại dặn thêm một câu.

Đại trưởng lão thế mới cung kính lui ra.

Ngồi trên chiếc ghế ở đại điện, Dương Khai tâm tư bất định.

Lúc này tuy chuyện ngoài dự đoán của mọi người, nhưng có khi đó là một cơ hội – cơ hội trở về Trung Đô.

Cho tới nay hắn vẫn luôn vướng bận người thân ở Trung Đô, nhưng mãi chẳng tìm thấy được đường về. Trước kia phiêu bại bất định, thực lực kém thì thôi, nhưng nay vất vả lắm mới ổn định được, tay cũng nắm giữ sức mạnh khổng lồ, hắn đương nhiên muốn đưa thân bằng hảo hữu của mình tới nơi đây, để bọn họ hưởng thụ hoàn cảnh tu luyện tốt hơn.

Lúc này đây toàn bộ cửa vào Tiểu huyền giới khắp đại lục đều tự mở ra, trong những cửa vào này nhất định sẽ có một cái thông với thế giới mà hắn xuất thân từ đó.

Bởi vì nghiêm khắc mà nói thì Trung Đô kia cũng được coi như một Tiểu huyền giới.

Nhưng nó lại khác với những Tiểu huyền giới khác, thế giới bên Trung Đô khá lớn.

Nếu có cường giả Thánh cảnh có rắp tâm bất lương tới bên Trung Đô kia, với nội tình Bát đại gia thì căn bản là không thể ngăn cản được.

Hắn nhất định phải mau tìm được đường về Trung Đô trước người khác một bước.

Một lúc lâu sau, Vu Kiếp vội vàng chạy tới.

Dương Khai nhờ y dùng lực lượng của U Minh Tông giúp hắn lưu ý tin tức về Trung Đô. Vu Kiếp luôn miệng đồng ý, nhanh chóng trở về an bài.

Từ khi móc nối quan hệ với Dương Khai, U Minh Tông của Vu Kiếp liền xuôi buồm mát mái, nên y tất nhiên là sẽ không từ chối yêu cầu của Dương Khai.

Làm xong những điều này, Dương Khai dặn dò Hạ Ngưng Thường một câu rồi một mình tế ra Phi Thiên Toa, hóa thành một vệt sáng xanh biếc, biến mất trong Cửu Phong.

Một ngày sau, hắn xuất hiện ở Thiên Tiêu Tông.

Trong Khởi Tú Phong, hắn tìm được Phi Vũ sư thúc, đồng thời cũng nhờ nàng dùng lực lượng của Thiên Tiêu Tông chú ý tình báo.

Không trì hoãn gì nhiều, Dương Khai lại rời đi.

Hai ngày sau, ở Long Phượng Phủ.

Trong Long các, Tôn Ngọc thân là Long Hoàng khoanh chân ngồi, tu luyện một cuốn bí điển võ kỹ trân quý nhất của Long Phượng Phủ.

Từ mấy năm trước Tôn Ngọc tiến vào cấm địa Long cốc thành công, mở ra truyền thừa Long Hoàng, y đã là nhân vật khiến toàn bộ Long Phượng Phủ phải chú ý.

Phủ chủ Trần Châu và các vị trưởng lão đều coi y là hy vọng lớn nhất để chấn hưng tông môn, nên cung cấp cho y điều kiện tu luyện tốt nhất và đầy đủ vật tư.

Từ khi y an toàn đi ra khỏi Long cốc đến nay đã là một năm rưỡi, trong khoảng thời gian này tu vi Tôn Ngọc cũng có chút tinh tiến, nhưng lại không thể khiến y hài lòng.

Bởi vì năm đó Tôn Ngọc tiến vào Long cốc, mất đi hai năm khiến tu vi từ Chân Nguyên cảnh tầng bảy tăng lên tới Thần Du cảnh tầng bảy, bước qua cả một cảnh giới lớn.

Nhưng giờ đã một năm rưỡi rồi mà y chỉ mới trưởng thành tới Thần Du cảnh đỉnh phong, thực lực tiến triển chậm rãi tới mức khiến người ta thất vọng.

Nhưng vì y là Long Hoàng, nên phủ chủ và các trưởng lão không nói gì nhiều, chỉ chờ thời khắc y bay vụt lên trời cao.

Chỉ mình Tôn Ngọc hiểu rõ, Long Hoàng chân chính là người khác.

Thời gian hai năm ở trong Long cốc, thực lực y tăng lên nhanh chóng chính là nhờ lời dạy bảo của vị tiền bối kia. Vị tiền bối kia đi được hơn một năm, Tôn Ngọc cần cù tu luyện cũng chỉ đảm bảo cho thực lực của mình tăng trưởng nhanh hơn người bình thường một chút.

Nhưng tốc độ ấy không thể nghi ngờ là đã khiến phủ chủ và sư phụ khá thất vọng.

Hơn nữa mấy ngày này, phủ chủ vẫn thu xếp chuyện tìm Phượng Hậu cho y, Tôn Ngọc chịu không xiết, chỉ có thể vùi đầu vào bế quan.

Chuyện tìm Phượng Hậu cứ dừng lại ở đó.

Đang tĩnh tọa, Tôn Ngọc bỗng tâm sinh báo động, mơ hồ như có một đôi mắt đang chú ý mình, mà khí tức trong phòng cũng không giống lúc trước.

Y chợt mở mắt, quát to:

- Ai?

Trước mặt y, một người cười híp mắt nhìn y, vẻ mặt thân hòa, khen y:

- Tính cảnh giác không tệ, xem ra trưởng thành không ít.

Nghe giọng người này, lại nhìn hình thể và bộ dáng của hắn, Tôn Ngọc vui mừng quá đỗi, vội đứng dậy, hô lên:

- Dương tiền bối?

Dương Khai khẽ gật đầu.

- Sao ngài lại tới đây? Ngài tới lúc nào vậy?

Tôn Ngọc vô cùng kích động, chạy tới trước mặt Dương Khai, hỏi.

- Vừa mới tới.

Dương Khai thuận miệng đáp:

- Nhỏ giọng chút, bên ngoài có hai Siêu Phàm cảnh đang trông coi kìa.

- Vâng.

Tôn Ngọc liếc bên ngoài một cái, không nhịn được rụt cổ lại, cũng giảm tiếng của mình xuống, lại ân cần đưa một chiếc ghế dựa tới:

- Mời Dương tiền bối ngồi.

Khi Dương Khai ngồi xuống rồi, y lại cung kính rót nước cho hắn, sau đó buông thong tay đứng một bên, tươi cười đầy mặt nhìn hắn như đang được gặp người thân thiết nhất với mình.

Dùng thần niệm đảo qua người Tôn Ngọc một vòng, Dương Khai gật đầu:

- Tu vi tiến triển không tệ, đoạn thời gian này khắc khổ tu luyện phải không?

Sắc mặt Tôn Ngọc khổ sở, nói:

- Dương tiền bối chớ giễu cợt ta, chút tiến triển ấy so với người bình thường là rất tốt, nhưng so với kỳ vọng mà phủ chủ và sư phụ gửi gắm vào ta thì kém rất nhiều. Mà ta cũng cảm thấy bất mãn.

- Đừng vội, thực lực phải từ từ lớn lên.

- Dương tiền bối, chừng nào thì ngài mới nói rõ hết thảy với phủ chủ, thời gian này ta áp lực lớn lắm.

Tôn Ngọc nói với vẻ mặt khổ sở.

- Ta hiểu.

Dương Khai gật đầu:

- Nhưng giờ chưa phải lúc.

Đột nhiên từ một đệ tử bình thường biến thành hy vọng của toàn tông môn, có lẽ lúc mới đầu Tôn Ngọc còn có thể mừng thầm không thôi, hưởng thụ cái cảm giác được vạn chúng chú ý. Nhưng sau khi y hiểu được gánh nặng đang đè lên vai mình, y mới cảm nhận được cái gọi là không đúng vị trí thì không bàn chính sự.

Áp lực lớn là chuyện bình thường.

- Qua một đoạn thời gian nữa.

Dương Khai an ủi. Hắn địnhchờ tìm kiếm Tô Nhan về kế thừa truyền thừa Phượng Hậu bên Phượng tổ rồi mới nói rõ việc này với Long Phượng Phủ. Đến lúc đó Long Hoàng và Phượng Hậu cùng xuất hiện, như vậy có lẽ bọn họ sẽ vui mừng tiếp nhận.

- Vậy lần này Dương tiền bối tới là có chuyện gì?

- Quả thật có một chuyện cần ngươi hỗ trợ.

Sắc mặt Dương Khai trở nên nghiêm túc, đem chuyện nhờ vả Vu Kiếp và Phi Vũ sư thúc nói cho Tôn Ngọc.

Tôn Ngọc tất nhiên là không từ chối.

Nửa ngày sau, rất nhiều tinh anh của Long Phượng Phủ dưới sự hiệu lệnh của phủ chủ Trần Châu lên đường đi bốn phương tám hướng.

Dương Khai từ biệt Tôn Ngọc, rời khỏi Long Phượng Phủ, đứng trên Phi Thiên Toa, buông thần niệm ra chú ý động tĩnh bốn phía.

Hắn sử dụng tất cả các mối quan hệ có thể nhờ vả chỉ để có thể mau chóng tìm được tin tức về phía Trung Đô.

Hắn vốn định tới Thủy Thần Điện một chuyến, nhưng ngẫm lại thì lại thôi. Thủy Linh biết lai lịch của hắn, nếu bọn họ thật sự phát hiện cửa vào thông với thế giới Trung Đô thì không cần hắn nói, Thủy Linh cũng sẽ phái người truyền tin tới Cửu Thiên Thánh Địa.

Trong lúc lao đi, Dương Khai buông thần niệm ra ngoài, một khi phát hiện xung quanh có dao động lực hư không nào là sẽ lập tức tới điều tra xem có phải là cửa vào Tiểu huyền giới hay không. Nếu có thì hắn trực tiếp tiến vào trong, xem Tiểu huyền giới đó có phải thổ địa đã sinh ra và nuôi dưỡng mình hay không.

Lần lượt thất vọng, lần lượt vồ hụt khiến lòng hắn nóng như lửa đốt.

Ở Trung Đô Bát đại gia là số một, nhưng so với bên Thông Huyền đại lục này thì lại nhỏ bé không đáng kể. Nếu quả thật có thế lực nào phát hiện ra nơi đó, coi trọng nơi đó, nói không chừng sẽ gây chiến mất.