Tại một quảng trường trong Thánh địa, người người chen chúc, đông đảo cường nhân Nhập Thánh Cảnh tề tựu.
Dương Khai giới thiệu Mộng chưởng quầy và Hạ Ngưng Thường cho họ, chư vị trưởng lão của Thánh địa, các thống lĩnh của tộc Cổ Ma đều đồng loạt gật đầu chào hỏi.
Nghe đâu Hạ Ngưng Thường và Dương Khai xuất thân từ cùng một tông môn, hơn nữa còn là sư tỷ và sư đệ, mọi người lập tức tỏ ra nghiêm trang, không dám có một chút thất lễ.
Nhất là khi nhìn thấy sự thân mật giữa Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, họ lập tức đều có một suy đoán rất rõ ràng về quan hệ của hai người.
- Ta còn tưởng Thánh chủ của chúng ta không biết động lòng trước nữ nhân chứ, thì ra sớm đã có ý trung nhân rồi. Ngọc Oánh trưởng lão đứng bên ngoài, nhếch miệng cười.
- Linh Nhi đáng thương... Trình Nguyệt Đồng không khỏi cảm thấy đau lòng thay cho An Linh Nhi, các trưởng lão Thánh địa đều tưởng nàng và Dương Khai đã bắt đầu tu luyện công pháp truyền thừa, nào ngờ An Linh Nhi sớm đã thông đồng với Dương Khai rồi.
- Linh Nhi nên biết việc này. Ngọc Oánh cười bảo. - Nhân vật như Thánh chủ có vài nữ nhân cũng là chuyện bình thường, Linh Nhi không phải là người nhỏ mọn, còn sợ nó không biết bao dung hay sao? Hơn nữa ta thấy cô nương này cũng là một người nhu thuận, sẽ không tranh sủng với Linh Nhi đâu.
- Mong là thế. Trình Nguyệt Đồng khẽ gật đầu.
- Mộng Vô Nhai? Đúng lúc này, Từ Hối bỗng kêu lên thất thanh, hai mắt trợn tròn, sững sờ nhìn Mộng chưởng quầy, vẻ mặt kích động.
- Đại trưởng lão kêu la gì vậy? Lúc nãy ta chẳng giới thiệu với ngươi rồi còn gì? Dương Khai ngạc nhiên.
- Thuộc hạ nhớ ra cái tên này rồi, Đệ nhất cường nhân của Nhân tộc cách đây mấy trăm năm cũng có cái tên này! Lẽ nào ông ấy là...
- Đệ nhất cường nhân? Mộng chưởng quầy nhíu mày, cười gượng: - Thế nhân ưu ái quá, Mộng mỗ chỉ là một kẻ mãng phu, hai chữ "Đệ nhất" này thật không dám nhận.
- Quả đúng là các hạ? Từ Hối kinh hãi.
Mấy vị trưởng lão khác cũng ngơ ngác nhìn Mộng Vô Nhai, như thể bị một quả chùy đập cho một cú tới chóng mặt luôn vậy.
Từ Hối nhắc nhở vậy, họ cuối cùng cũng nhớ ra cái tên Mộng Vô Nhai này.
- Nghe danh đã lâu, không ngờ kiếp này Từ mỗ còn có thể được gặp mặt Mộng huynh một lần, thuộc đúng là phúc ba đời. Từ Hối chắp tay lia lịa, vừa rối lúc Dương Khai giới thiệu Mộng Vô Nhai, lão chỉ mở vài lời chào hỏi qua loa để ứng phó cho qua.
Dù sao hiện giờ Cửu Thiên Thánh Địa uy danh vang lừng, lão thân là Đại trưởng lão của Thánh địa, địa vị cao quý, người bình thường lão chẳng coi ra gì.
Vì là tiền bối của Dương Khai, Từ Hối mới chủ động chào hỏi.
Nhưng giờ đây, khi đã xác định thân phận của người trước mặt này, thái độ của lão lập tức đổi khác, thậm chí còn có hơi hướm sùng bái.
- Được rồi, về sau Mộng chưởng quầy và tiểu sư tỷ sẽ ở lại Cửu Thiên Thánh Địa của chúng ta, có thời gian nói chuyện sau.
Dương Khai phất tay, cắt đứt tràng lải nhải của Từ Hối.
- Hả? Mộng huynh ở lại Cửu Thiên Thánh Địa, rất hoan nghênh! Từ Hối sáng rỡ hai mắt, mừng rỡ vô cùng.
- Mộng chưởng quầy và tiểu sư tỷ cứ đến sống ở Thánh Chủ Uyển, đó là nơi ở của ta, hai người thấy sao? Dương Khai nhìn Mộng Vô Nhai.
- Được, chỉ cần sạch sẽ là được. Mộng Vô Nhai gật đầu.
- Vậy thì đi theo ta. Dương Khai nói.
- Thánh chủ, việc này để Ngọc Oánh trưởng lão lo đi, thuộc hạ còn có việc cần bẩm báo. Từ Hối thấy Dương Khai định đi, liền ngăn lại.
- Có việc gì đợi lát nữa nói sau không được à?
- Việc rất quan trọng ạ! Từ Hối nghiêm mặt.
Dương Khai trầm ngâm một lát, chán nản nói: - Được rồi, Ngọc Oánh trưởng lão, phiền ngươi đưa họ đến Thánh Chủ Uyển, để An Linh Nhi sắp xếp cho họ.
- Vâng, mời hai vị theo ta.
Ngọc Oánh nói.
Hạ Ngưng Thường nhìn Dương Khai một cái quyến luyến không nỡ rời, rồi mới đi cùng Ngọc Oánh.
- Chúa thượng, không còn việc gì ở đây nữa thì thuộc hạ cũng xin phép về nghỉ ngơi. Lệ Dung cáo lỗi một tiếng rồi rời đi cùng các thống lĩnh tộc Cổ Ma khác, trở về ngọn núi họ cư ngụ.
Rất nhanh, ở quảng trường chỉ còn là Dương Khai và mấy vị trưởng lão Cửu Thiên Thánh Địa.
- Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến các ngươi khẩn trương thận trọng đến vậy?
Dương Khai không hài lòng vì việc Từ Hối làm gián đoạn thời gian đoàn tụ của hắn và tiểu sư tỷ, lườm lão một cái.
- Là Thánh lăng! Từ Hối vội hồi bẩm. - Thánh lăng có vài vấn đề, Thánh chủ đến xem sẽ rõ.
- Thánh lăng thì có thể có chuyện gì được? Dương Khai dửng dưng không thèm để ý.
- Thánh lăng vốn là cấm địa của Cửu Thiên Thánh Địa, là nơi an giấc của Thánh chủ các đời, có điều kể từ sau khi Dương Khai vào đây, trong Thánh lăng đã không còn gì cả, sau này ba nghìn đệ tử Thánh địa còn vào đây lánh nạn hai ba năm.
Một Tiểu Huyền Giới hoang phế như vậy, ngoài việc dùng để bế quan tu luyện, gần như không còn tác dụng nào khác.
Dương Khai không biết nó có thể có vấn đề gì.
Họ dừng chân trước Thánh lăng, Dương Khai nhìn tảng thanh thạch khổng lồ đó, thần sắc chuyển sang trầm trọng.
- Trên tảng đá này có cấm chế, cần dùng đến Thánh chủ Linh giới trên tay Dương Khai mới có thể mở ra cửa vào Tiểu Huyền Giới đó.
Nhưng giờ đây, ở chính giữa tảng đá này, một thông đạo hư không đen hun hút tự dưng mở ra, trông như mồm một con mãnh thú.
Mà cách Thánh lăng gần trăm trượng, còn có một lớp kết giới do các vị trưởng lão liên thủ bố trí, không cho phép đệ tử bình thường đến gần.
- Thế này là thế nào? Dương Khai hỏi. - Sao Thánh lăng lại mở ra?
- Bọn thuộc hạ cũng không biết uẩn khúc ra sao, nó đột nhiên tự động mở ra, để tránh cho các đệ tử không hiểu biết mà xông vào, thuộc hạ mới cùng các trưởng lão lập cấm chế xung quanh nơi này.
- Đã vào trong điều tra chưa? Dương Khai nhìn sang Từ Hối.
- Thuộc hạ và Sử Khôn trưởng lão đã vào rồi.
- Có phát hiện gì không?
- Không có gì cả, trong Thánh lăng hình như không chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả.
- Ta vào xem thử, các ngươi chờ ở đây. Dương Khai căn dặn, rồi chui vào trong.
Sau thời gian một nén hương, hắn trở ra với thần sắc cổ quái.
Đúng như lời Từ Hối nói, ngoài việc Thánh lăng tự động mở lối vào, bên trong Thánh lăng không hề có thay đổi gì, linh khí vẫn dày đặc như cũ, không có chút nguy hiểm nào.
Quan sát hồi lâu, Dương Khai cũng không làm rõ được nguyên do, bèn hỏi: - Chuyện xảy ra từ lúc nào?
- Mới hai, ba ngày trước.
- Hai, ba ngày trước? Dương Khai nheo mắt lại, chợt có một cảm giác không mấy tốt đẹp.
- Sao vậy Thánh chủ, có phải có phát hiện gì không?
Dương Khai lắc đầu.
Hai ba ngày trước, hình như là lúc hắn cứu Mộng chưởng quầy và Hạ Ngưng Thường về.
Song giữa hai bên thì có quan hệ gì được? Dù gì thì khoảng cách thực sự quá xa, những hai tháng đi đường.
Do trùng hợp?
- Tạm thời đừng cho các đệ tử đến gần nơi này, nói không chừng sẽ có nguy hiểm, quan sát thêm một thời gian rồi bàn tiếp. Dương Khai bất lực với việc này, lối vào Tiểu Huyền Giới đột nhiên mở ra, đến nguyên nhân cụ thể hắn cũng không thể suy đoán được.
Các trưởng lão nhận lệnh xong liền bắt tay vào lo liệu.
Trở lại Thánh Chủ Uyển, Dương Khai vừa bước vào, liền cảm giác thấy từng ánh mắt lần lượt chĩa vào mình.
Năm vị đại sư đều đang đứng đó, hình như do nghe tin hắn trở về, đều đồng loạt chạy ra nghênh đón.
- Tiểu tử, ngươi cũng hay quá nhỉ, đi một chuyến những ba tháng, hại bọn lão phu đến thê thảm! Vừa thấy mặt, Thường Bảo liền kêu lên chí chóe.
Lão thân là chủ quản hiệp hội đan sư Thiểm Quang Thành, lại là luyện đan sư Thánh cấp, địa vị vô cùng cao, ngày thường muốn lão luyện đan giúp còn phải xem tâm trạng, xem người đến cầu đan có hợp khẩu vị hay không, luyện chế một cách tùy tính, thỉnh thoảng mới luyện một hai viên Thánh đan.
Trước giờ chưa bao giờ như lần này, liên tục luyện chế trong ba tháng, hơn nữa ngày nào cũng phải hoàn thành đúng số lượng.
Cứ như thể lão đến Cửu Thiên Thánh Địa để làm công cho Dương Khai, mà còn chẳng có bất cứ ưu đãi nào.
Sau ba tháng, Thường Bảo đã gầy đi mấy chục cần mỡ, tướng tá đã gọn gàng hơn trước nhiều.
- Đúng đó, mấy tháng trước bọn ta còn bàn với nhau, nếu ngươi mà không về nhanh, bọn ta sẽ bỏ mặc đi thẳng luôn, hơi đâu mà lo cho thanh danh của Cửu Thiên Thánh Địa nhà ngươi. Hồng Phương cũng hùa theo.
- Được rồi, hai huynh đừng có được hời còn khoe mã! Khổng Nhược Vũ trừng họ một cái. - Nhờ ba tháng luyện đan này, chẳng phải các huynh đều thu hoạch đầy ắp sao? Không nói việc Đỗ Vạn đã chạm đến Thánh cấp trung phẩm, mấy người các huynh cũng đã nhìn thấy chút hy vọng còn gì? Mệt thì có mệt, nhưng thu hoạch cũng đâu có ít chứ.
Bị Khổng Nhược Vũ khiển trách, hai người họ liền im thin thít, cũng chẳng dám phản bác, chỉ phùng mang trợn má nhìn Dương Khai.
Dương Khai liền bước tới, áy náy chắp tay nói: - Thật sự rất xin lỗi, tiểu tử cũng không ngờ lần này lại phải đi lâu như vậy, vốn tưởng chỉ mất mấy ngày, nào ngờ có chút việc xảy ra ngoài ý muốn. Tiểu tử cũng phải đa tạ các vị đại sư, nhờ các vị mà Thánh địa mới giữ được danh dự và uy danh đã tích lũy trong thời gian qua.
- Ngươi biết là tốt rồi. Hà Phong gật đầu hài lòng. - Vứt mấy lão già bọn ta lại đây làm khổ sai, nói đi, ngươi định thế nào thì mới làm bọn ta vừa lòng?
Dương Khai đảo mắt mấy vòng, liền nhìn sang tiểu sư tỷ đang ngồi bên cạnh nói chuyện khe khẽ với An Linh Nhi, mắt hắn sáng bừng, cười hề hề: - Tiểu tử đã hạ lệnh, người cầu đan bên ngoài hãy đợi mười ngày nữa, trong mười ngày này không nhận luyện đan, các vị đại sư có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi rồi.
- Chỉ nghỉ ngơi thôi thì không làm vừa lòng bọn ta được.
Thường Bảo lắc đầu.
- Mười ngày nữa, sau mười ngày nữa tiểu tử nhất định sẽ khiến các vị đại sư hài lòng.
- Được! Nụ cười liền xuất hiện trên gương mặt mập mạp của Thường Bảo. - Bọn ta cũng chẳng có yêu cầu nào khác, chỉ cần ngươi luyện đan trước mặt bọn ta, bọn ta đã mãn nguyện rồi, không cần gì khác nữa.
- Các đại sư cứ đợi mà xem, đảm bảo sẽ khiến các vị vừa bất ngờ vừa vui mừng. Dương Khai cười khà khà.
Các vị đại sư ngơ ngác nhìn nhau, không biết Dương Khai định giở trò gì.
Đỗ Vạn cười bảo: - Ngươi cũng đừng có tự miễn cưỡng mình quá, chỉ có mười ngày, ngươi cũng lo nghỉ ngơi đi. Ừm, ta thấy ngươi đang sốt ruột được trò chuyện với vị cô nương đó, mấy lão già bọn ta cũng không quấy rầy hai người nữa. Từ lúc đến đây, bọn ta còn chưa thưởng ngoạn thử phong cảnh nơi này, các vị lão hữu, có ai rảnh rỗi ra ngoài thăm thú một chuyến không?
- Được thôi, cứ ngồi mãi trong nhà, cũng đến lúc cho gân cốt hoạt động rồi.
Mấy vị đại sư vừa cười đùa vừa đi khỏi Thánh Chủ Uyển, hình như định đi thưởng ngoạn cảnh sắc Cửu Phong. Tại một quảng trường trong Thánh địa, người người chen chúc, đông đảo cường nhân Nhập Thánh Cảnh tề tựu.
Dương Khai giới thiệu Mộng chưởng quầy và Hạ Ngưng Thường cho họ, chư vị trưởng lão của Thánh địa, các thống lĩnh của tộc Cổ Ma đều đồng loạt gật đầu chào hỏi.
Nghe đâu Hạ Ngưng Thường và Dương Khai xuất thân từ cùng một tông môn, hơn nữa còn là sư tỷ và sư đệ, mọi người lập tức tỏ ra nghiêm trang, không dám có một chút thất lễ.
Nhất là khi nhìn thấy sự thân mật giữa Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, họ lập tức đều có một suy đoán rất rõ ràng về quan hệ của hai người.
- Ta còn tưởng Thánh chủ của chúng ta không biết động lòng trước nữ nhân chứ, thì ra sớm đã có ý trung nhân rồi. Ngọc Oánh trưởng lão đứng bên ngoài, nhếch miệng cười.
- Linh Nhi đáng thương... Trình Nguyệt Đồng không khỏi cảm thấy đau lòng thay cho An Linh Nhi, các trưởng lão Thánh địa đều tưởng nàng và Dương Khai đã bắt đầu tu luyện công pháp truyền thừa, nào ngờ An Linh Nhi sớm đã thông đồng với Dương Khai rồi.
- Linh Nhi nên biết việc này. Ngọc Oánh cười bảo. - Nhân vật như Thánh chủ có vài nữ nhân cũng là chuyện bình thường, Linh Nhi không phải là người nhỏ mọn, còn sợ nó không biết bao dung hay sao? Hơn nữa ta thấy cô nương này cũng là một người nhu thuận, sẽ không tranh sủng với Linh Nhi đâu.
- Mong là thế. Trình Nguyệt Đồng khẽ gật đầu.
- Mộng Vô Nhai? Đúng lúc này, Từ Hối bỗng kêu lên thất thanh, hai mắt trợn tròn, sững sờ nhìn Mộng chưởng quầy, vẻ mặt kích động.
- Đại trưởng lão kêu la gì vậy? Lúc nãy ta chẳng giới thiệu với ngươi rồi còn gì? Dương Khai ngạc nhiên.
- Thuộc hạ nhớ ra cái tên này rồi, Đệ nhất cường nhân của Nhân tộc cách đây mấy trăm năm cũng có cái tên này! Lẽ nào ông ấy là...
- Đệ nhất cường nhân? Mộng chưởng quầy nhíu mày, cười gượng: - Thế nhân ưu ái quá, Mộng mỗ chỉ là một kẻ mãng phu, hai chữ "Đệ nhất" này thật không dám nhận.
- Quả đúng là các hạ? Từ Hối kinh hãi.
Mấy vị trưởng lão khác cũng ngơ ngác nhìn Mộng Vô Nhai, như thể bị một quả chùy đập cho một cú tới chóng mặt luôn vậy.
Từ Hối nhắc nhở vậy, họ cuối cùng cũng nhớ ra cái tên Mộng Vô Nhai này.
- Nghe danh đã lâu, không ngờ kiếp này Từ mỗ còn có thể được gặp mặt Mộng huynh một lần, thuộc đúng là phúc ba đời. Từ Hối chắp tay lia lịa, vừa rối lúc Dương Khai giới thiệu Mộng Vô Nhai, lão chỉ mở vài lời chào hỏi qua loa để ứng phó cho qua.
Dù sao hiện giờ Cửu Thiên Thánh Địa uy danh vang lừng, lão thân là Đại trưởng lão của Thánh địa, địa vị cao quý, người bình thường lão chẳng coi ra gì.
Vì là tiền bối của Dương Khai, Từ Hối mới chủ động chào hỏi.
Nhưng giờ đây, khi đã xác định thân phận của người trước mặt này, thái độ của lão lập tức đổi khác, thậm chí còn có hơi hướm sùng bái.
- Được rồi, về sau Mộng chưởng quầy và tiểu sư tỷ sẽ ở lại Cửu Thiên Thánh Địa của chúng ta, có thời gian nói chuyện sau.
Dương Khai phất tay, cắt đứt tràng lải nhải của Từ Hối.
- Hả? Mộng huynh ở lại Cửu Thiên Thánh Địa, rất hoan nghênh! Từ Hối sáng rỡ hai mắt, mừng rỡ vô cùng.
- Mộng chưởng quầy và tiểu sư tỷ cứ đến sống ở Thánh Chủ Uyển, đó là nơi ở của ta, hai người thấy sao? Dương Khai nhìn Mộng Vô Nhai.
- Được, chỉ cần sạch sẽ là được. Mộng Vô Nhai gật đầu.
- Vậy thì đi theo ta. Dương Khai nói.
- Thánh chủ, việc này để Ngọc Oánh trưởng lão lo đi, thuộc hạ còn có việc cần bẩm báo. Từ Hối thấy Dương Khai định đi, liền ngăn lại.
- Có việc gì đợi lát nữa nói sau không được à?
- Việc rất quan trọng ạ! Từ Hối nghiêm mặt.
Dương Khai trầm ngâm một lát, chán nản nói: - Được rồi, Ngọc Oánh trưởng lão, phiền ngươi đưa họ đến Thánh Chủ Uyển, để An Linh Nhi sắp xếp cho họ.
- Vâng, mời hai vị theo ta.
Ngọc Oánh nói.
Hạ Ngưng Thường nhìn Dương Khai một cái quyến luyến không nỡ rời, rồi mới đi cùng Ngọc Oánh.
- Chúa thượng, không còn việc gì ở đây nữa thì thuộc hạ cũng xin phép về nghỉ ngơi. Lệ Dung cáo lỗi một tiếng rồi rời đi cùng các thống lĩnh tộc Cổ Ma khác, trở về ngọn núi họ cư ngụ.
Rất nhanh, ở quảng trường chỉ còn là Dương Khai và mấy vị trưởng lão Cửu Thiên Thánh Địa.
- Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến các ngươi khẩn trương thận trọng đến vậy?
Dương Khai không hài lòng vì việc Từ Hối làm gián đoạn thời gian đoàn tụ của hắn và tiểu sư tỷ, lườm lão một cái.
- Là Thánh lăng! Từ Hối vội hồi bẩm. - Thánh lăng có vài vấn đề, Thánh chủ đến xem sẽ rõ.
- Thánh lăng thì có thể có chuyện gì được? Dương Khai dửng dưng không thèm để ý.
- Thánh lăng vốn là cấm địa của Cửu Thiên Thánh Địa, là nơi an giấc của Thánh chủ các đời, có điều kể từ sau khi Dương Khai vào đây, trong Thánh lăng đã không còn gì cả, sau này ba nghìn đệ tử Thánh địa còn vào đây lánh nạn hai ba năm.
Một Tiểu Huyền Giới hoang phế như vậy, ngoài việc dùng để bế quan tu luyện, gần như không còn tác dụng nào khác.
Dương Khai không biết nó có thể có vấn đề gì.
Họ dừng chân trước Thánh lăng, Dương Khai nhìn tảng thanh thạch khổng lồ đó, thần sắc chuyển sang trầm trọng.
- Trên tảng đá này có cấm chế, cần dùng đến Thánh chủ Linh giới trên tay Dương Khai mới có thể mở ra cửa vào Tiểu Huyền Giới đó.
Nhưng giờ đây, ở chính giữa tảng đá này, một thông đạo hư không đen hun hút tự dưng mở ra, trông như mồm một con mãnh thú.
Mà cách Thánh lăng gần trăm trượng, còn có một lớp kết giới do các vị trưởng lão liên thủ bố trí, không cho phép đệ tử bình thường đến gần.
- Thế này là thế nào? Dương Khai hỏi. - Sao Thánh lăng lại mở ra?
- Bọn thuộc hạ cũng không biết uẩn khúc ra sao, nó đột nhiên tự động mở ra, để tránh cho các đệ tử không hiểu biết mà xông vào, thuộc hạ mới cùng các trưởng lão lập cấm chế xung quanh nơi này.
- Đã vào trong điều tra chưa? Dương Khai nhìn sang Từ Hối.
- Thuộc hạ và Sử Khôn trưởng lão đã vào rồi.
- Có phát hiện gì không?
- Không có gì cả, trong Thánh lăng hình như không chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả.
- Ta vào xem thử, các ngươi chờ ở đây. Dương Khai căn dặn, rồi chui vào trong.
Sau thời gian một nén hương, hắn trở ra với thần sắc cổ quái.
Đúng như lời Từ Hối nói, ngoài việc Thánh lăng tự động mở lối vào, bên trong Thánh lăng không hề có thay đổi gì, linh khí vẫn dày đặc như cũ, không có chút nguy hiểm nào.
Quan sát hồi lâu, Dương Khai cũng không làm rõ được nguyên do, bèn hỏi: - Chuyện xảy ra từ lúc nào?
- Mới hai, ba ngày trước.
- Hai, ba ngày trước? Dương Khai nheo mắt lại, chợt có một cảm giác không mấy tốt đẹp.
- Sao vậy Thánh chủ, có phải có phát hiện gì không?
Dương Khai lắc đầu.
Hai ba ngày trước, hình như là lúc hắn cứu Mộng chưởng quầy và Hạ Ngưng Thường về.
Song giữa hai bên thì có quan hệ gì được? Dù gì thì khoảng cách thực sự quá xa, những hai tháng đi đường.
Do trùng hợp?
- Tạm thời đừng cho các đệ tử đến gần nơi này, nói không chừng sẽ có nguy hiểm, quan sát thêm một thời gian rồi bàn tiếp. Dương Khai bất lực với việc này, lối vào Tiểu Huyền Giới đột nhiên mở ra, đến nguyên nhân cụ thể hắn cũng không thể suy đoán được.
Các trưởng lão nhận lệnh xong liền bắt tay vào lo liệu.
Trở lại Thánh Chủ Uyển, Dương Khai vừa bước vào, liền cảm giác thấy từng ánh mắt lần lượt chĩa vào mình.
Năm vị đại sư đều đang đứng đó, hình như do nghe tin hắn trở về, đều đồng loạt chạy ra nghênh đón.
- Tiểu tử, ngươi cũng hay quá nhỉ, đi một chuyến những ba tháng, hại bọn lão phu đến thê thảm! Vừa thấy mặt, Thường Bảo liền kêu lên chí chóe.
Lão thân là chủ quản hiệp hội đan sư Thiểm Quang Thành, lại là luyện đan sư Thánh cấp, địa vị vô cùng cao, ngày thường muốn lão luyện đan giúp còn phải xem tâm trạng, xem người đến cầu đan có hợp khẩu vị hay không, luyện chế một cách tùy tính, thỉnh thoảng mới luyện một hai viên Thánh đan.
Trước giờ chưa bao giờ như lần này, liên tục luyện chế trong ba tháng, hơn nữa ngày nào cũng phải hoàn thành đúng số lượng.
Cứ như thể lão đến Cửu Thiên Thánh Địa để làm công cho Dương Khai, mà còn chẳng có bất cứ ưu đãi nào.
Sau ba tháng, Thường Bảo đã gầy đi mấy chục cần mỡ, tướng tá đã gọn gàng hơn trước nhiều.
- Đúng đó, mấy tháng trước bọn ta còn bàn với nhau, nếu ngươi mà không về nhanh, bọn ta sẽ bỏ mặc đi thẳng luôn, hơi đâu mà lo cho thanh danh của Cửu Thiên Thánh Địa nhà ngươi. Hồng Phương cũng hùa theo.
- Được rồi, hai huynh đừng có được hời còn khoe mã! Khổng Nhược Vũ trừng họ một cái. - Nhờ ba tháng luyện đan này, chẳng phải các huynh đều thu hoạch đầy ắp sao? Không nói việc Đỗ Vạn đã chạm đến Thánh cấp trung phẩm, mấy người các huynh cũng đã nhìn thấy chút hy vọng còn gì? Mệt thì có mệt, nhưng thu hoạch cũng đâu có ít chứ.
Bị Khổng Nhược Vũ khiển trách, hai người họ liền im thin thít, cũng chẳng dám phản bác, chỉ phùng mang trợn má nhìn Dương Khai.
Dương Khai liền bước tới, áy náy chắp tay nói: - Thật sự rất xin lỗi, tiểu tử cũng không ngờ lần này lại phải đi lâu như vậy, vốn tưởng chỉ mất mấy ngày, nào ngờ có chút việc xảy ra ngoài ý muốn. Tiểu tử cũng phải đa tạ các vị đại sư, nhờ các vị mà Thánh địa mới giữ được danh dự và uy danh đã tích lũy trong thời gian qua.
- Ngươi biết là tốt rồi. Hà Phong gật đầu hài lòng. - Vứt mấy lão già bọn ta lại đây làm khổ sai, nói đi, ngươi định thế nào thì mới làm bọn ta vừa lòng?
Dương Khai đảo mắt mấy vòng, liền nhìn sang tiểu sư tỷ đang ngồi bên cạnh nói chuyện khe khẽ với An Linh Nhi, mắt hắn sáng bừng, cười hề hề: - Tiểu tử đã hạ lệnh, người cầu đan bên ngoài hãy đợi mười ngày nữa, trong mười ngày này không nhận luyện đan, các vị đại sư có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi rồi.
- Chỉ nghỉ ngơi thôi thì không làm vừa lòng bọn ta được.
Thường Bảo lắc đầu.
- Mười ngày nữa, sau mười ngày nữa tiểu tử nhất định sẽ khiến các vị đại sư hài lòng.
- Được! Nụ cười liền xuất hiện trên gương mặt mập mạp của Thường Bảo. - Bọn ta cũng chẳng có yêu cầu nào khác, chỉ cần ngươi luyện đan trước mặt bọn ta, bọn ta đã mãn nguyện rồi, không cần gì khác nữa.
- Các đại sư cứ đợi mà xem, đảm bảo sẽ khiến các vị vừa bất ngờ vừa vui mừng. Dương Khai cười khà khà.
Các vị đại sư ngơ ngác nhìn nhau, không biết Dương Khai định giở trò gì.
Đỗ Vạn cười bảo: - Ngươi cũng đừng có tự miễn cưỡng mình quá, chỉ có mười ngày, ngươi cũng lo nghỉ ngơi đi. Ừm, ta thấy ngươi đang sốt ruột được trò chuyện với vị cô nương đó, mấy lão già bọn ta cũng không quấy rầy hai người nữa. Từ lúc đến đây, bọn ta còn chưa thưởng ngoạn thử phong cảnh nơi này, các vị lão hữu, có ai rảnh rỗi ra ngoài thăm thú một chuyến không?
- Được thôi, cứ ngồi mãi trong nhà, cũng đến lúc cho gân cốt hoạt động rồi.
Mấy vị đại sư vừa cười đùa vừa đi khỏi Thánh Chủ Uyển, hình như định đi thưởng ngoạn cảnh sắc Cửu Phong.