Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 854: Trở lại Tuyết Sơn.




Thiên Hành Cung bay ra, hóa thành một luồng lưu quang rồi biến mất khỏi tầm mắt chúng nhân, Dương Khai liền sững sờ đứng nguyên chỗ.

- Nó bay mất rồi... Chuyện gì thế này? Liệt Địa Thần Ngưu kêu lên.

- Mộng Vô Nhai ở bên đó! Lôi Long quả quyết, mắt nheo lại.

Dương Khai đã gia tăng tốc độ, chạy theo hướng Thiên Hành Cung biến mất, vừa kích động vừa căng thẳng.

Lôi Long Đại tôn vung tay lên, quát khẽ:

- Đuổi theo, nói không chừng vị Nhân tộc đệ nhất cường nhân năm đó thật sự đang ở đây.

- Nhân tộc đệ nhất cường nhân, chuyến này coi ra được mở mang tầm mắt rồi. Liệt Địa Thần Ngưu mắt sáng rỡ.

Được gọi là đệ nhất, đủ thấy lão Mộng Vô Nhai đó nhất định có bản lĩnh không tầm thường, không thì loài người đã chẳng thừa nhận danh hiệu này cho lão.

Một nơi trống trải, trông như một gò đá, mặt đất toàn đá vụn vương vãi.

Ở đó, từng cột thạch trụ quái dị đứng sừng sững, có tổng cộng tám cột sắp thành một trận hình bát giác, mỗi một cột thạch trụ đều tản ra sóng năng lượng cực mãnh liệt.

Hơn nữa, những sóng năng lượng này thuộc tính đều không giống nhau, cái thì mang khí tức nóng bức, cái thì mang hàn khí lạnh lẽo, cũng có cái mang khí tức kịch độc, còn có cả lực tia chớp nhanh như sao xẹt...

Các loại năng lượng khác nhau lại cùng lưu chuyển ở nơi này, hội tụ thành một vùng đất khủng khiếp.

Lúc này, một lão già râu tóc bạc phơ bị sức mạnh vô hình nào đó trói vào một trong tám thạch trụ, không thể cử động, miệng không thể nói được, lão cúi đầu, y phục rách nát như ăn mày, sinh khí lúc có lúc không như gần đất xa trời.

Răng rắc. Tiếng vang ầm ầm không ngừng vọng lại bên tai, từng luồng năng lượng ghê gớm bộc phát liên tục từ tám thạch trụ, xộc lên người lão già nọ.

Đó là thứ năng lượng đủ để hủy thiên diệt địa, hình như lão già này bị những năng lượng này hành hạ từ rất lâu rồi, đã rơi vào trạng thái hấp hối, nhưng vẫn cố gắng gượng hơi thở cuối cùng, không để cho sinh khí của mình tiêu tan.

Lửa bùng cháy trên người lão, khiến da thịt lão cháy khét. Lôi điện quất xuyên thân thể lão, khiến lục phủ ngũ tạng bắt lửa. Độc tố cực mạnh ngấm dần trên từng thớ thịt trên toàn thân, khiến da lão anh ánh thứ màu xanh lục sẫm.

Bên ngoài thạch trụ bát giác, một cô nương đeo khăn che mặt, mắt trong trẻo như thủy tinh, không vướng bận một chút bụi trần, ngồi trên mặt đất. Sức mạnh kỳ lạ bùng phát từ cơ thể nàng, nàng nhắm kỹ những năng lượng sôi sục từ tám thạch trụ, phất tay không ngừng, thay lão già nọ hóa giải, giảm thiểu sức gây thương tổn khủng khiếp đó.

Cô nương đó thân hình nhỏ nhắn, mang khăn che mặt, không nhìn rõ được dung mạo, trên trán có điểm xuyết một viên ngọc bích trong veo như chính đôi mắt nàng.

Gương mặt nàng thấp thoáng vệt nước mắt, nhưng lại không có lệ rơi, dường như nàng đã khóc tới cạn nước mắt rồi.

Nàng run rẩy, liên tục phóng sức mạnh tự thân nhằm cứu lão già nọ thoát khỏi thạch trụ bát giác, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Nàng nuốt lấy từng viên đan, khôi phục sức mạnh đã bị tiêu hao.

Ầm...

Lại thêm một tia chớp đánh tới từ một thạch trụ, tia chớp này lớn như bắp chân, quật vào người lão già, khiến da thịt lão bong tróc, máu chảy lả tả, ngay tức khắc. Bị tia chớp này kích thích, lão già đó cũng từ từ hồi tỉnh từ cơn hôn mê, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt ảm đạm nhìn đau đáu vào cô nương nọ, môi mấp máy, cố gắng gượng để nói gì đó, nhưng lại không thể thốt thành tiếng.

Thế mà cô nương này vẫn hiểu được ý lão, nàng không ngừng lắc đầu.

Ánh mắt lão lộ nét áy náy, cả bất cam và không khuất phục.

Chính vào lúc này, lão chợt như phát giác ra điều gì đó, cố gắng hết sức nhìn về một phía.

Phía đó, một luồng lưu quan bắn đến, luồn vào cơ thể lão như chớp giật.

Lão rùng mình, vẻ mặt như không thể tin nổi vào mắt mình, đôi mắt vốn tăm tối chợt sáng rực rỡ.

Ngay sau đó, một đạo kết giới hình cung điện bừng sáng, bao trùm cả người lão, ngăn chặn năng lượng đánh tới từ bốn phía.

Dường như vì sự trở lại của đạo lưu quang đó, mà sắc mặt lão hồng hào hơn hẳn, sinh khí khôi phục được một chút.

Cô nương ngồi bên ngoài thạch trụ bát giác thốt lên kinh ngạc, mắt mở to, ngoái lại nhìn về hướng mà lưu quang này bay tới thì một bóng người anh tuấn dần dần hiện ra rõ rệt trong tầm nhìn mờ mịt.

Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt đã cạn khô từ lâu của nàng chợt ứa ra, lã chã rơi trên gò má nàng.

Dương Khai cũng sững sờ nhìn nàng, chỉ cảm thấy máu cả người đang sôi sục, đầu ngón tay khẽ run. Nhếch miệng cười, hắn lên tiếng với một giọng nói dịu dàng đến mức như có thể nung chảy cả đá cứng: - Tiểu sư tỷ, cuối cùng ta cũng tìm được tỷ rồi.

Người đứng trước mặt hắn, chính là người hắn đến đại lục Thông Huyền để tìm kiếm suốt mười năm, Hạ Ngưng Thường!

Dáng vấp vẫn như ngày rời khỏi Trung Đô, không một chút đổi thay, năm tháng dường như không để lại bất cứ dấu vết nào ở nàng.

Điều duy nhất thay đổi là thân hình nàng, nở nang hơn trước rất nhiều.

- Sư đệ? Hạ Ngưng Thường không dám tin vào những gì mình đang thấy, lẩm bẩm: - Đây không phải là mơ chứ?

Dương Khai lắc đầu, sải bước tiến về phía nàng.

Hạ Ngưng Thường khẽ run rẩy, đến khi Dương Khai ôm nàng vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực hắn, nàng mới dám chắc tất cả không phải là cõi mộng, cũng không phải là ảo giác.

Người sư đệ mà nàng ngày đêm mong nhớ thật sự đã tìm đến được đây!

Trong phút chốc, cõi lòng Hạ Ngưng Thường bình ổn trở lại, cảm giác trong lúc mình hoang mang nhất, đã có người làm chỗ dựa.

Nước mắt thấm ướt cả áo Dương Khai, chứa đựng cả hơi ấm của tiểu sư tỷ, Dương Khai khẽ hít một hơi, mắt hướng về lão già đang bị đóng cứng trên thạch trụ cách đó không xa.

Nheo mắt lại, Dương Khai kinh hãi đến mức suýt nữa thốt thành tiếng.

Mộng chưởng quầy!

Mộng Vô Nhai, người đã từng nhiều lần giúp đỡ hắn khi hắn còn nhỏ yếu, giờ đây lại mang một bộ dạng tiều tụy, gầy yếu, như chỉ còn là da bọc xương, hoàn toàn không giống một con người nữa.

Dương Khai không thể tưởng tượng được, rốt cuộc lão đã phải hứng chịu sự hành hạ và đau đớn đến mức nào.

- Sao lại ra nông nỗi này? Dương Khai hỏi, sắc mặt nặng nề.

Trong ấn tượng của hắn, bất kể lúc nào, Mộng Vô Nhai luôn mang thần thái ung dung bình tĩnh, như thể cả thế gian này không có việc gì có thể làm khó lão.

Xưa nay, lão luôn xuất hiện trước mặt thế nhân với tư thái vô địch, những đối địch với lão luôn phải kinh ngạc và hối hận.

Nhưng giờ đây, Mộng Vô Nhai thần dũng vô địch đó lại rơi vào tình trạng hấp hối, điều này khiến Dương Khai không dám chấp nhận.

- Ta và sư phụ vào trong một di tích của Ma tộc, sau đó không biết đã chạm phải cấm chế gì mà bị đưa đến đây. Đến khi ta tỉnh lại, sư phụ đã bị giam trên thạch trụ đó. Ta cũng không biết thạch trụ bát giác này rốt cuộc là thứ gì, chúng cứ không ngừng phóng thích năng lượng tra tấn sư phụ. Ta muốn cứu sư phụ ra, nhưng đành lực bất tòng tâm... Sư đệ, mau cứu sư phụ với, nếu không cứu người ra, người sẽ chết thật mất. Hạ Ngưng Thường khóc không thành tiếng, không ngừng van nài.

Từ hồi còn rất nhỏ, nàng đã được Mộng Vô Nhai nhặt được, có thể nói Mộng Vô Nhai đã một tay nuôi nàng lớn khôn, công lực của nàng cũng là do Mộng Vô Nhai truyền thụ, với người sư phụ này, nàng xem như chính người thân quan trọng nhất của mình.

Thấy Mộng Vô Nhai ngày nào cũng bị dày vò, Hạ Ngưng Thường đau đớn vạn phần.

- Ừ. Dương Khai gật đầu, đưa tay xoa đầu Hạ Ngưng Thường, năng lượng nhỏ bé trút vào cơ thể nàng, dịu dàng nói: - Yên tâm, ta đã đến đây rồi thì sẽ cứu ông ấy ra, tỷ hãy nghỉ ngơi đi.

Mí mắt Hạ Ngưng Thường bỗng nặng trĩu, lời nói của Dương Khai cứ như ma chú, khiến nàng chìm vào giấc ngủ say trong nháy mắt.

Hạ Ngưng Thường cũng đã như đèn cạn dầu rồi, điều này Dương Khai đâu thể không nhìn ra?

Hai sư đồ họ bị giam ở đây không biết đã bao lâu, thời gian qua chắc chắn tiểu sư tỷ không hề ngơi nghỉ, tung hết sức mạnh của mình không chút tiết chế, rất có khả năng sẽ để lại hậu họa cho sức khỏe.

Nàng buộc phải nghỉ ngơi!

Mộng Vô Nhai nhìn Dương Khai, hai tròng mắt đục ngầu đầy cảm kích, thần niệm nhỏ bé truyền đến, bảo rằng Dương Khai hãy đi khỏi đây.

Chỉ cần Dương Khai đưa Hạ Ngưng Thường an toàn rời khỏi đây, Mộng Vô Nhai có chết cũng an lòng.

Lão bị giày vò lâu đến vậy, vẫn phải gắng gượng hơi sức cuối cùng, cũng bởi lo lắng cho đồ đệ bảo bối của mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai tỏ thái độ ra quá rõ, chỉ xoay người, bế Hạ Ngưng Thường đang hôn mê rời đi.

Lúc này, bốn vị cường nhân Yêu tộc và Lệ Dung cũng đã tìm đến gần đó, tất cả đều dừng lại, ngơ ngác nhìn về bên này, không hiểu cảnh tượng trước mắt rốt cuộc là như thế nào.

- Chúa thượng, vị cô nương này... Lệ Dung thấy nét mặt Dương Khai có gì đó là lạ, vội khẽ giọng hỏi.

- Là sư tỷ của ta. Dương Khai vừa đáp, vừa đặt nàng xuống một nơi an toàn.

- Sư tỷ của Chúa thượng? Lệ Dung không khỏi giật mình, lén quan sát Hạ Ngưng Thường, chợt phát hiện cô nương che mặt này tuy tuổi không lớn, sức mạnh nội thể hơi rối loạn do sử dụng quá độ, nhưng tu vi cảnh giới của nàng lại ngang bằng với Dương Khai: Siêu Phàm tam tầng cảnh!

Điều này cả bốn người bên Yêu tộc cũng phát hiện ra, hai vị Đại tôn liếc nhìn nhau, đều lấy làm kinh hãi.

Họ những tưởng, thiên hạ này có được một Siêu Phàm tam tầng cảnh trẻ tuổi như Dương Khai đã là khủng khiếp lắm rồi, nào ngờ vị sư tỷ lai lịch bất minh này của hắn cũng vậy!

Dương Khai xuất thân từ Thiên Tiêu Tông, vậy cô nương này cũng là đệ tử Thiên Tiêu Tông?

Khả năng trồng người của tông mông này cao minh đến thế ư?

Đặt Hạ Ngưng Thường xuống, Dương Khai mới xoay người, tiếp tục nhìn Mộng Vô Nhai ở phía đó, lát sau mới trầm giọng nói: - Lôi Long Đại tôn, ta biết Mộng chưởng quầy có hiềm khích với Yêu tộc của ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ không làm khó ông ấy vào lúc này.

- Lão già đó là Mộng Vô Nhai? Lôi Long nhíu mày, nhìn về phía trước.

Nếu Dương Khai không nói, y thực sự không dám khẳng định, có điều vừa quan sát, thì y phát hiện lão già bị trói trên thạch trụ có phần giống với người mà y từng gặp năm xưa.

- Đây chính là Nhân tộc đệ nhất cường nhân? Sao lại thành ra thế này? Liệt Địa Thần Ngưu cũng chau mày, tình trạng hiện giờ của Mộng Vô Nhai thực sự quá chua xót.

- Đúng vậy, ông ấy chính là Mộng Vô Nhai! Dương Khai gật đầu. - Ta cứu ông ấy ra, ta không cầu xin các vị Yêu tộc giúp đỡ, chỉ cần các vị không quấy rầy ta là dc Thiên Hành Cung bay ra, hóa thành một luồng lưu quang rồi biến mất khỏi tầm mắt chúng nhân, Dương Khai liền sững sờ đứng nguyên chỗ.

- Nó bay mất rồi... Chuyện gì thế này? Liệt Địa Thần Ngưu kêu lên.

- Mộng Vô Nhai ở bên đó! Lôi Long quả quyết, mắt nheo lại.

Dương Khai đã gia tăng tốc độ, chạy theo hướng Thiên Hành Cung biến mất, vừa kích động vừa căng thẳng.

Lôi Long Đại tôn vung tay lên, quát khẽ:

- Đuổi theo, nói không chừng vị Nhân tộc đệ nhất cường nhân năm đó thật sự đang ở đây.

- Nhân tộc đệ nhất cường nhân, chuyến này coi ra được mở mang tầm mắt rồi. Liệt Địa Thần Ngưu mắt sáng rỡ.

Được gọi là đệ nhất, đủ thấy lão Mộng Vô Nhai đó nhất định có bản lĩnh không tầm thường, không thì loài người đã chẳng thừa nhận danh hiệu này cho lão.

Một nơi trống trải, trông như một gò đá, mặt đất toàn đá vụn vương vãi.

Ở đó, từng cột thạch trụ quái dị đứng sừng sững, có tổng cộng tám cột sắp thành một trận hình bát giác, mỗi một cột thạch trụ đều tản ra sóng năng lượng cực mãnh liệt.

Hơn nữa, những sóng năng lượng này thuộc tính đều không giống nhau, cái thì mang khí tức nóng bức, cái thì mang hàn khí lạnh lẽo, cũng có cái mang khí tức kịch độc, còn có cả lực tia chớp nhanh như sao xẹt...

Các loại năng lượng khác nhau lại cùng lưu chuyển ở nơi này, hội tụ thành một vùng đất khủng khiếp.

Lúc này, một lão già râu tóc bạc phơ bị sức mạnh vô hình nào đó trói vào một trong tám thạch trụ, không thể cử động, miệng không thể nói được, lão cúi đầu, y phục rách nát như ăn mày, sinh khí lúc có lúc không như gần đất xa trời.

Răng rắc. Tiếng vang ầm ầm không ngừng vọng lại bên tai, từng luồng năng lượng ghê gớm bộc phát liên tục từ tám thạch trụ, xộc lên người lão già nọ.

Đó là thứ năng lượng đủ để hủy thiên diệt địa, hình như lão già này bị những năng lượng này hành hạ từ rất lâu rồi, đã rơi vào trạng thái hấp hối, nhưng vẫn cố gắng gượng hơi thở cuối cùng, không để cho sinh khí của mình tiêu tan.

Lửa bùng cháy trên người lão, khiến da thịt lão cháy khét. Lôi điện quất xuyên thân thể lão, khiến lục phủ ngũ tạng bắt lửa. Độc tố cực mạnh ngấm dần trên từng thớ thịt trên toàn thân, khiến da lão anh ánh thứ màu xanh lục sẫm.

Bên ngoài thạch trụ bát giác, một cô nương đeo khăn che mặt, mắt trong trẻo như thủy tinh, không vướng bận một chút bụi trần, ngồi trên mặt đất. Sức mạnh kỳ lạ bùng phát từ cơ thể nàng, nàng nhắm kỹ những năng lượng sôi sục từ tám thạch trụ, phất tay không ngừng, thay lão già nọ hóa giải, giảm thiểu sức gây thương tổn khủng khiếp đó.

Cô nương đó thân hình nhỏ nhắn, mang khăn che mặt, không nhìn rõ được dung mạo, trên trán có điểm xuyết một viên ngọc bích trong veo như chính đôi mắt nàng.

Gương mặt nàng thấp thoáng vệt nước mắt, nhưng lại không có lệ rơi, dường như nàng đã khóc tới cạn nước mắt rồi.

Nàng run rẩy, liên tục phóng sức mạnh tự thân nhằm cứu lão già nọ thoát khỏi thạch trụ bát giác, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Nàng nuốt lấy từng viên đan, khôi phục sức mạnh đã bị tiêu hao.

Ầm...

Lại thêm một tia chớp đánh tới từ một thạch trụ, tia chớp này lớn như bắp chân, quật vào người lão già, khiến da thịt lão bong tróc, máu chảy lả tả, ngay tức khắc. Bị tia chớp này kích thích, lão già đó cũng từ từ hồi tỉnh từ cơn hôn mê, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt ảm đạm nhìn đau đáu vào cô nương nọ, môi mấp máy, cố gắng gượng để nói gì đó, nhưng lại không thể thốt thành tiếng.

Thế mà cô nương này vẫn hiểu được ý lão, nàng không ngừng lắc đầu.

Ánh mắt lão lộ nét áy náy, cả bất cam và không khuất phục.

Chính vào lúc này, lão chợt như phát giác ra điều gì đó, cố gắng hết sức nhìn về một phía.

Phía đó, một luồng lưu quan bắn đến, luồn vào cơ thể lão như chớp giật.

Lão rùng mình, vẻ mặt như không thể tin nổi vào mắt mình, đôi mắt vốn tăm tối chợt sáng rực rỡ.

Ngay sau đó, một đạo kết giới hình cung điện bừng sáng, bao trùm cả người lão, ngăn chặn năng lượng đánh tới từ bốn phía.

Dường như vì sự trở lại của đạo lưu quang đó, mà sắc mặt lão hồng hào hơn hẳn, sinh khí khôi phục được một chút.

Cô nương ngồi bên ngoài thạch trụ bát giác thốt lên kinh ngạc, mắt mở to, ngoái lại nhìn về hướng mà lưu quang này bay tới thì một bóng người anh tuấn dần dần hiện ra rõ rệt trong tầm nhìn mờ mịt.

Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt đã cạn khô từ lâu của nàng chợt ứa ra, lã chã rơi trên gò má nàng.

Dương Khai cũng sững sờ nhìn nàng, chỉ cảm thấy máu cả người đang sôi sục, đầu ngón tay khẽ run. Nhếch miệng cười, hắn lên tiếng với một giọng nói dịu dàng đến mức như có thể nung chảy cả đá cứng: - Tiểu sư tỷ, cuối cùng ta cũng tìm được tỷ rồi.

Người đứng trước mặt hắn, chính là người hắn đến đại lục Thông Huyền để tìm kiếm suốt mười năm, Hạ Ngưng Thường!

Dáng vấp vẫn như ngày rời khỏi Trung Đô, không một chút đổi thay, năm tháng dường như không để lại bất cứ dấu vết nào ở nàng.

Điều duy nhất thay đổi là thân hình nàng, nở nang hơn trước rất nhiều.

- Sư đệ? Hạ Ngưng Thường không dám tin vào những gì mình đang thấy, lẩm bẩm: - Đây không phải là mơ chứ?

Dương Khai lắc đầu, sải bước tiến về phía nàng.

Hạ Ngưng Thường khẽ run rẩy, đến khi Dương Khai ôm nàng vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực hắn, nàng mới dám chắc tất cả không phải là cõi mộng, cũng không phải là ảo giác.

Người sư đệ mà nàng ngày đêm mong nhớ thật sự đã tìm đến được đây!

Trong phút chốc, cõi lòng Hạ Ngưng Thường bình ổn trở lại, cảm giác trong lúc mình hoang mang nhất, đã có người làm chỗ dựa.

Nước mắt thấm ướt cả áo Dương Khai, chứa đựng cả hơi ấm của tiểu sư tỷ, Dương Khai khẽ hít một hơi, mắt hướng về lão già đang bị đóng cứng trên thạch trụ cách đó không xa.

Nheo mắt lại, Dương Khai kinh hãi đến mức suýt nữa thốt thành tiếng.

Mộng chưởng quầy!

Mộng Vô Nhai, người đã từng nhiều lần giúp đỡ hắn khi hắn còn nhỏ yếu, giờ đây lại mang một bộ dạng tiều tụy, gầy yếu, như chỉ còn là da bọc xương, hoàn toàn không giống một con người nữa.

Dương Khai không thể tưởng tượng được, rốt cuộc lão đã phải hứng chịu sự hành hạ và đau đớn đến mức nào.

- Sao lại ra nông nỗi này? Dương Khai hỏi, sắc mặt nặng nề.

Trong ấn tượng của hắn, bất kể lúc nào, Mộng Vô Nhai luôn mang thần thái ung dung bình tĩnh, như thể cả thế gian này không có việc gì có thể làm khó lão.

Xưa nay, lão luôn xuất hiện trước mặt thế nhân với tư thái vô địch, những đối địch với lão luôn phải kinh ngạc và hối hận.

Nhưng giờ đây, Mộng Vô Nhai thần dũng vô địch đó lại rơi vào tình trạng hấp hối, điều này khiến Dương Khai không dám chấp nhận.

- Ta và sư phụ vào trong một di tích của Ma tộc, sau đó không biết đã chạm phải cấm chế gì mà bị đưa đến đây. Đến khi ta tỉnh lại, sư phụ đã bị giam trên thạch trụ đó. Ta cũng không biết thạch trụ bát giác này rốt cuộc là thứ gì, chúng cứ không ngừng phóng thích năng lượng tra tấn sư phụ. Ta muốn cứu sư phụ ra, nhưng đành lực bất tòng tâm... Sư đệ, mau cứu sư phụ với, nếu không cứu người ra, người sẽ chết thật mất. Hạ Ngưng Thường khóc không thành tiếng, không ngừng van nài.

Từ hồi còn rất nhỏ, nàng đã được Mộng Vô Nhai nhặt được, có thể nói Mộng Vô Nhai đã một tay nuôi nàng lớn khôn, công lực của nàng cũng là do Mộng Vô Nhai truyền thụ, với người sư phụ này, nàng xem như chính người thân quan trọng nhất của mình.

Thấy Mộng Vô Nhai ngày nào cũng bị dày vò, Hạ Ngưng Thường đau đớn vạn phần.

- Ừ. Dương Khai gật đầu, đưa tay xoa đầu Hạ Ngưng Thường, năng lượng nhỏ bé trút vào cơ thể nàng, dịu dàng nói: - Yên tâm, ta đã đến đây rồi thì sẽ cứu ông ấy ra, tỷ hãy nghỉ ngơi đi.

Mí mắt Hạ Ngưng Thường bỗng nặng trĩu, lời nói của Dương Khai cứ như ma chú, khiến nàng chìm vào giấc ngủ say trong nháy mắt.

Hạ Ngưng Thường cũng đã như đèn cạn dầu rồi, điều này Dương Khai đâu thể không nhìn ra?

Hai sư đồ họ bị giam ở đây không biết đã bao lâu, thời gian qua chắc chắn tiểu sư tỷ không hề ngơi nghỉ, tung hết sức mạnh của mình không chút tiết chế, rất có khả năng sẽ để lại hậu họa cho sức khỏe.

Nàng buộc phải nghỉ ngơi!

Mộng Vô Nhai nhìn Dương Khai, hai tròng mắt đục ngầu đầy cảm kích, thần niệm nhỏ bé truyền đến, bảo rằng Dương Khai hãy đi khỏi đây.

Chỉ cần Dương Khai đưa Hạ Ngưng Thường an toàn rời khỏi đây, Mộng Vô Nhai có chết cũng an lòng.

Lão bị giày vò lâu đến vậy, vẫn phải gắng gượng hơi sức cuối cùng, cũng bởi lo lắng cho đồ đệ bảo bối của mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai tỏ thái độ ra quá rõ, chỉ xoay người, bế Hạ Ngưng Thường đang hôn mê rời đi.

Lúc này, bốn vị cường nhân Yêu tộc và Lệ Dung cũng đã tìm đến gần đó, tất cả đều dừng lại, ngơ ngác nhìn về bên này, không hiểu cảnh tượng trước mắt rốt cuộc là như thế nào.

- Chúa thượng, vị cô nương này... Lệ Dung thấy nét mặt Dương Khai có gì đó là lạ, vội khẽ giọng hỏi.

- Là sư tỷ của ta. Dương Khai vừa đáp, vừa đặt nàng xuống một nơi an toàn.

- Sư tỷ của Chúa thượng? Lệ Dung không khỏi giật mình, lén quan sát Hạ Ngưng Thường, chợt phát hiện cô nương che mặt này tuy tuổi không lớn, sức mạnh nội thể hơi rối loạn do sử dụng quá độ, nhưng tu vi cảnh giới của nàng lại ngang bằng với Dương Khai: Siêu Phàm tam tầng cảnh!

Điều này cả bốn người bên Yêu tộc cũng phát hiện ra, hai vị Đại tôn liếc nhìn nhau, đều lấy làm kinh hãi.

Họ những tưởng, thiên hạ này có được một Siêu Phàm tam tầng cảnh trẻ tuổi như Dương Khai đã là khủng khiếp lắm rồi, nào ngờ vị sư tỷ lai lịch bất minh này của hắn cũng vậy!

Dương Khai xuất thân từ Thiên Tiêu Tông, vậy cô nương này cũng là đệ tử Thiên Tiêu Tông?

Khả năng trồng người của tông mông này cao minh đến thế ư?

Đặt Hạ Ngưng Thường xuống, Dương Khai mới xoay người, tiếp tục nhìn Mộng Vô Nhai ở phía đó, lát sau mới trầm giọng nói: - Lôi Long Đại tôn, ta biết Mộng chưởng quầy có hiềm khích với Yêu tộc của ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ không làm khó ông ấy vào lúc này.

- Lão già đó là Mộng Vô Nhai? Lôi Long nhíu mày, nhìn về phía trước.

Nếu Dương Khai không nói, y thực sự không dám khẳng định, có điều vừa quan sát, thì y phát hiện lão già bị trói trên thạch trụ có phần giống với người mà y từng gặp năm xưa.

- Đây chính là Nhân tộc đệ nhất cường nhân? Sao lại thành ra thế này? Liệt Địa Thần Ngưu cũng chau mày, tình trạng hiện giờ của Mộng Vô Nhai thực sự quá chua xót.

- Đúng vậy, ông ấy chính là Mộng Vô Nhai! Dương Khai gật đầu. - Ta cứu ông ấy ra, ta không cầu xin các vị Yêu tộc giúp đỡ, chỉ cần các vị không quấy rầy ta là dc