Sau khi thu hồi bí bảo con thoi vào trong cơ thể, Dương Khai xuất quan, quan sát tình hình Thánh địa, thấy tất cả đều bình thường.
Đệ tử Thánh địa sau khi trải qua chuyện lần trước, hiện giờ tu luyện rất khắc khổ, các trưởng lão cũng tiến bộ không nhỏ.
Các tộc nhân Cổ Ma dưới sự ràng buộc của các thống lĩnh phía Lệ Dung cũng đã có thể chung sống hoà bình với người của Cửu Thiên Thánh Địa.
Điều duy nhất đáng chú ý chính là vấn đề vật tư tu luyện.
Tuy lần trước Vu Kiếp đã đưa tới không ít vật tư, nhưng trong Thánh Địa có tới mấy ngàn người, tiêu hao quá nhanh, bóc ngắn cắn dài, chỉ sợ chẳng được mấy chốc sẽ tiêu hao hết sạch.
Trước kia vật tư tu luyện của Cửu Thiên Thánh Địa đều do các đệ tử ra ngoài tìm kiếm hoặc là ba thế lực phụ cận tiến cống, hoặc do cựu Thánh Chủ đến Yêu vực dùng tinh thạch đổi về.
Hiện giờ, sau khi mạch khoáng tinh thạch bị Yêu tộc khai thác không kiêng nể gì, sau ba năm đã gần khô cạn, bản thân mình dùng còn không đủ, sao có thể mang đi đổi chác vật tư với người khác?
Dương Khai lấy những thứ mình không dùng đến trong không gian Hắc Thư ra, cũng chỉ có thể làm dịu tình hình tạm thời.
Các trưởng lão Thánh địa mỗi ngày đều lo lắng thấp thỏm cho tương lai.
Thấy bọn họ như vậy, Dương Khai thực sự không tiện mở miệng nhờ bọn họ giúp mình tìm kiếm thiên địa linh vật.
Thiên địa linh vật bất kể là cấp bậc cao hay thấp, đều vô cùng quý hiếm, trong thời gian gắt gao này, Thánh địa đâu còn sức làm việc đó?
Dương Khai cũng không có các nào hay cả, ném cục diện rối rắm cho đám người Từ Hối rồi lại vào trong Thánh lăng bế quan tu luyện.
Cảm ngộ thiên đạo võ đạo trong Thánh lăng, lần mò cho con đường phía trước của mình, mỗi ngày đều nhanh chóng trôi qua.
Thỉnh thoảng tu luyện mệt thì Dương Khai bèn luyện chế đan dược, làm dịu thân tâm.
Ước nguyện ban đầu khi học thuật luyện đan của hắn chỉ là vì muốn tu luyện sức mạnh thần thức.
Bởi vì hắn nắm giữ Luyện Đan Chân Quyết, tiềm tàng một lượng tri thức khổng lồ quý giá, không sử dụng sức mạnh thần thức căn bản không thể khám phá được.
Nhưng thời gian dần qua, sau khi hắn nắm giữ khá nhiều tri thức luyện đan thì bản thân hắn cũng đã đi theo con đường này.
Vốn không hi vọng đi được xa, nhưng nay đã có thể luyện chế ra Thánh cấp trung phẩm đan, lợi hại hơn đa số luyện đan sư ở đại lục.
Không thể bỏ qua công lao của Luyện Đan Chân Quyết!
Hơn nữa, Dương Khai phát hiện, luyện đan còn có tác dụng lớn với việc nâng cao võ đạo và tu vi tự thân, kiến giải của hắn vềlửa thần thức càng thêm thấu triệt.
Dương Khai quyết định coi thuật luyện đan là một trong những môn võ đạo cần tìm hiểu tu luyện!
Cho nên cùng với việc nâng cao cảnh giới tu vi tự thân, hắn cũng tận lực nâng cao thuật luyện đan.
Đáng tiếc lần trước ở Ma Cổ Bảo, sau khi luyện chế ra một viên đan dược Thánh cấp trung phẩm, trong tay Dương Khai đã không còn bao nhiêu nguyên liệu Thánh cấp.
Với sức mạnh hiện tại của Dương Khai, không luyện chế Thánh cấp đan thì không thể nâng cao trình độ luyện đan, vĩnh viễn chỉ có thể dậm chân tại chỗ chứ không tiến lên được.
Sau khi luyện chế ra vài viên Thánh đan trong Thánh lăng thì dược liệu Thánh cấp đã hoàn toàn cạn kiệt, khiến hắn bó tay bất lực vô cùng.
Tu luyện đến lãng quên năm tháng, đến lúc Dương Khai xuất quan trở lại thì đã ba tháng trôi qua.
Cảnh sắc bên trong Cửu phong đều có chút thay đổi.
Trong đại điện, các trưởng lão đang thảo luận gì đó, không khí nặng nề. Thấy Dương Khai tới thần sắc đều chấn động, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.
- Ngồi cả đi, hôm nay ta xuất quan, tiện qua đây xem thử thế nào, không cần để ý đến ta.
Dương Khai ra hiệu.
Mọi người khẽ gật đầu ngồi xuống.
- Thánh chủ tới thật đúng lúc.
Từ Hối lên tiếng:
- Bọn thuộc hạ đang thảo luận có cần bán một chút vật phẩm quý giá không dùng đến trong Thánh địa không, Thánh chủ cũng cho chút ý kiến đi ạ.
- Bán cái gì?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Vài bí bảo không dùng đến, còn có cả những bí điển võ kỹ không thuộc công pháp của Cửu Thiên Thánh Địa.
Từ Hối đáp.
- Tại sao phải bán?
Dương Khai lướt qua một vòng.
Tất cả trưởng lão đều đỏ mặt, ấp úng nhìn nhau không nói gì.
Dương Khai lại càng thấy kỳ quái.
Từ Hối cười khổ nói:
- Chủ yếu là do thời gian trước các đệ tử luôn tu luyện trong Thánh lăng, có nhiều thu hoạch và đột phá, để củng cố tu vi hiện tại đã tiêu hao quá nhiều, nguyên khí Thánh địa tại bị tổn hại... vật tư tu luyện không đủ dùng, nếu bán những thứ đó đi có thể đổi lấy không ít.
- Thánh chủ hãy khuyên bảo đại trưởng lão đi, đến cả bí bảo Thánh cấp hạ phẩm cựu Thánh chủ ban cho cũng đòi bán rồi.
Ngọc Oánh lên tiếng.
Dương Khai giật mình:
- Thánh địa hiện giờ quẫn bách đến mức này rồi sao?
- Do thuộc hạ vô dụng!
Từ Hối vẻ mặt bối rối.
- Song chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, chờ một thời gian nữa sẽ khá hơn.
- Chuyện này không liên quan đến ngươi.
Dương Khai lắc đầu, đăm chiêu nói:
- Có liên quan tới những Ma nhân ta đưa đến, có phải các ngươi đã phân không ít vật tư cho bọn họ?
Tuy rằng phía Từ Hối chưa bao giờ nói với hắn những điều này, nhưng Dương Khai cũng có thể quan sát thấy được.
Từ sau khi tộc Cổ Ma vào Thánh địa, người bên tộc Cổ Ma vẫn dư thừa vật tư tu luyện, đây hẳn là do Từ Hối nhường cho.
Thánh địa có thể tự cung tự cấp, nhưng tộc Cổ Ma thì không.
Bọn họ căn bản không thể rời khỏi Cửu phong, một khi bị người khác phát hiện, chỉ e sẽ nảy sinh rắc rối, đến cả ngàn người như vậy đã cản trở Thánh địa rồi.
Nghe Dương Khai hỏi vậy, Từ Hối cũng không phủ nhận mà chỉ im lặng gật đầu.
- Đây là trách nhiệm của ta.
Dương Khai khẽ gật đầu, chủ động thừa nhận sai lầm.
- Ta đã không để ý đến vấn đề này.
Trầm ngâm một lúc, bỗng hai mắt sáng rực, hắn nói:
- Đại trưởng lão, ta hỏi một câu không nên hỏi... Những trưởng lão đạt tới Nhập Thánh Cảnh như cách ngươi có phải vẫn có thói quen thu thập nguyên lieuj Thánh cấp?
Từ Hối gật đầu:
- Đúng vậy, từ khi lên đến hậu kỳ Siêu Phàm Cảnh, thuộc hạ vẫn thu thập vài nguyên liệu luyện chế đan dược, luyện chế bí bảo... những gì cần dùng đến đều thu thập lại, đợi ngày tìm luyện đan sư, luyện khí sư thích hợp nhờ họ luyện chế.
- Thuộc hạ cũng thu thập.
Trình Nguyệt Đồng gật đầu.
Tất cả các trưởng lão mỗi người một câu đều tỏ ý mình cũng làm như vậy.
Bởi vì nguyên liệu Thánh cấp không dễ thu thập, cần thời gian rất lâu mới có thể góp đủ, cho nên bình thường khi ở Siêu Phàm Cảnh, võ giả đã bắt đầu làm việc này.
- Có điều nguyên liệu bọn thuộc hạ thu thập được cũng đã dùng rồi... Tiếc cho Ngọc Oánh trưởng lão, mất mười năm mới thu thập đủ nguyên liệu cho Thanh Vân Đan, gần đây đều đã dùng hết rồi.
Từ Hối thổn thức.
- Nói chuyện này làm gì?
Ngọc Oánh nhoẻn miệng cười.
- Có thứ nào vất vả thu thập được mà mọi người còn chưa lấy ra nữa chứ?
- Bọn ta thì khác...
La Sinh thở dài.
- Những thứ bon ta thu thập được cũng chưa đầy đủ, nhưng muội chỉ cần tìm một vị luyện đan sư xuất sắc giúp luyện chế là được, nếu như may mắn, một viên Thanh Vân Đan luyện chế thành công có thể giúp muội tăng công lực lên gấp mấy lần.
- Đúng như vậy!
- Trước mặt Thánh chủ, đừng nói những chuyện này.
Ngọc Oánh che miệng cười.
- Cứ như chúng ta đang than nghèo vậy.
Các vị trưởng lão đều bật cười gượng gạo.
- Thánh chủ, ngài hỏi chuyện này làm gì vậy ạ?
Từ Hối thắc mắc.
Dương Khai mắt sáng ngời rạng rỡ:
- Như vậy tức là trên đời này, đại bộ phận những võ giả Siêu Phàm Cảnh trở lên đều có thói quen thu thập nguyên liệu, hơn nữa nếu may mắn thì đã thu thập đủ toàn bộ rồi.
- Có thể nói như vậy.
Từ Hối khẽ gật đầu, không rõ việc này có liên quan gì đến hiện trạng Thánh Địa, lão ngừng lại một lúc rồi lại nói:
- Có điều thu thập đủ rồi cũng không làm nên chuyện gì, muốn tìm người luyện chế thực sự rất phiền toái, Ngọc Oánh trưởng lão cũng chính vì không chọn được người thích hợp để luyện chế mới kéo dài đến tận bây giờ, luyện đan sư và luyện khí sư tốt không dễ tìm, hơn nữa còn có nguy cơ dễ thất bại.
- Vậy là được rồi.
Dương Khai cười ha hả:
- Ta có cách có thể làm dịu bớt cục diện hiện tại của Thánh ddịa.
- Hả?
Mấy vị trưởng lão không khỏi bất ngờ xen lẫn vui mừng, hướng ánh mắt phấn chấn bừng bừng nhìn Dương Khai.
- Ngọc Oánh trưởng lão. Hôm khác ta sẽ trả lại cho ngươi một viên Thanh Vân Đan!
Dương Khai mỉm cười nhìn nàng.
Ngọc Oánh thần sắc chấn động, đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Dương Khai bỗng đứng dậy nói lớn:
- Đại trưởng lão, hãy lợi dùng tất cả các quan hệ của Thánh địa, truyền tin tức ra bên ngoài, nói Thánh địa ta có thể giúp mọi người luyện chế đan dược, ai cần luyện chế đan dược Linh cấp thượng phẩm trở lên cứ việc đến Thánh địa! Ừm, đan dược Thánh cấp thượng phẩm không thể luyện chế, điểm này thì phải nói rõ ràng. Luyện được đan, phải trả thù lao có giá trị tương đương đan dược, chỉ nhận tinh thạch và dược liệu. Nếu luyện chế thất bại, Thánh địa ta sẽ bồi thường toàn bộ!
Trong đại điện, tất cả trưởng lão há to miệng kinh ngạc nhìn Dương Khai, không nói được một lời, không biết Thánh chủ đại nhân đang muốn làm trò gì.
Thấy Từ Hối không chút phản ứng, Dương Khai không khỏi nhíu mày:
- Thù lao như vậy có phải quá cao hay không?
Từ Khối bừng tỉnh lại, cười khổ nói:
- Nếu có thể cam đoan luyện thành đan, chút thù lao này không hề cao. Rất nhiều người hao phí bao nhiêu sức lực để thu thập nguyên liệu, mời người luyện chế mà hết lần này đến lần khác thất bại, phí thần phí lực phí tài, nên yêu cầu thù lao bằng giá trị đan dược như vậy cũng không quá đáng, ngược lại như vậy còn rất dễ được người ta chấp nhận.
- Vậy các ngươi làm gì mà mặt như gặp ma vậy?
Dương Khai lướt mắt qua mọi người.
- Thánh chủ...
Da mặt Từ Hối co giật.
- Thánh địa ta không có luyện đan sư Thánh cấp.
Từ Hối thậm chí còn đang hoài nghi có phải Dương Khai bế quan đến mức hồ đồ rồi không, đến việc này cũng quên.
Cửu Thiên Thánh Địa ở đại lục tuy rằng thế lực không yếu, nhưng vẫn không có luyện đan sư Thánh cấp.
Chủ yếu là do nhân vật như vậy thực sự rất hiếm. Hiệp hội đan sư thường không cho phép những luyện đan sư bậc này làm việc riêng cho một thế lực nào cả.
Trừ phi là thế lực đó tự mình bồi dưỡng ra luyện đan sư, không chịu quản thúc của hiệp hội!
Đáng tiếc Cửu Thiên Thánh Địa nhiều năm như vậy cũng không xuất hiện lấy một luyện đan sư Thánh cấp.
- Trước kia không có không có nghĩa là hiện tại không có, chỉ việc truyền tin tức ra là được!
Dương Khai cười khà khà bí hiểm.
Từ Hối rùng mình, như thình lình nghĩ đến chuyện gì:
- Có phải ý Thánh chủ là trong những Ma nhân kia...
Song rất nhanh lão lại nhíu mày, Ma nhân thì không có cách nào luyện đan được, chính bởi vì ma nguyên trong cơ thể họ.
- Là ai luyện đan các ngươi không cần lo, cứ làm như ta nói đi.
- Vâng.
Thấy Dương Khai tự tin như vậy, Từ Hối cũng không muốn hỏi nhiều, liền bắt tay đi thu xếp cùng mấy vị trưởng lão.
Tuy rằng trước kia khi Thánh địa gặp nguy nan không một ai ra tay giúp đỡ, nay lại lâm vào sóng gió dư luận cấu kết với yêu tà, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho việc tung tin.
Mấy năm nay, các trưởng lão cũng qua lại khá nhiều bên ngoài, đều dùng cách của mình để truyền tin ra bên ngoài. Sau khi thu hồi bí bảo con thoi vào trong cơ thể, Dương Khai xuất quan, quan sát tình hình Thánh địa, thấy tất cả đều bình thường.
Đệ tử Thánh địa sau khi trải qua chuyện lần trước, hiện giờ tu luyện rất khắc khổ, các trưởng lão cũng tiến bộ không nhỏ.
Các tộc nhân Cổ Ma dưới sự ràng buộc của các thống lĩnh phía Lệ Dung cũng đã có thể chung sống hoà bình với người của Cửu Thiên Thánh Địa.
Điều duy nhất đáng chú ý chính là vấn đề vật tư tu luyện.
Tuy lần trước Vu Kiếp đã đưa tới không ít vật tư, nhưng trong Thánh Địa có tới mấy ngàn người, tiêu hao quá nhanh, bóc ngắn cắn dài, chỉ sợ chẳng được mấy chốc sẽ tiêu hao hết sạch.
Trước kia vật tư tu luyện của Cửu Thiên Thánh Địa đều do các đệ tử ra ngoài tìm kiếm hoặc là ba thế lực phụ cận tiến cống, hoặc do cựu Thánh Chủ đến Yêu vực dùng tinh thạch đổi về.
Hiện giờ, sau khi mạch khoáng tinh thạch bị Yêu tộc khai thác không kiêng nể gì, sau ba năm đã gần khô cạn, bản thân mình dùng còn không đủ, sao có thể mang đi đổi chác vật tư với người khác?
Dương Khai lấy những thứ mình không dùng đến trong không gian Hắc Thư ra, cũng chỉ có thể làm dịu tình hình tạm thời.
Các trưởng lão Thánh địa mỗi ngày đều lo lắng thấp thỏm cho tương lai.
Thấy bọn họ như vậy, Dương Khai thực sự không tiện mở miệng nhờ bọn họ giúp mình tìm kiếm thiên địa linh vật.
Thiên địa linh vật bất kể là cấp bậc cao hay thấp, đều vô cùng quý hiếm, trong thời gian gắt gao này, Thánh địa đâu còn sức làm việc đó?
Dương Khai cũng không có các nào hay cả, ném cục diện rối rắm cho đám người Từ Hối rồi lại vào trong Thánh lăng bế quan tu luyện.
Cảm ngộ thiên đạo võ đạo trong Thánh lăng, lần mò cho con đường phía trước của mình, mỗi ngày đều nhanh chóng trôi qua.
Thỉnh thoảng tu luyện mệt thì Dương Khai bèn luyện chế đan dược, làm dịu thân tâm.
Ước nguyện ban đầu khi học thuật luyện đan của hắn chỉ là vì muốn tu luyện sức mạnh thần thức.
Bởi vì hắn nắm giữ Luyện Đan Chân Quyết, tiềm tàng một lượng tri thức khổng lồ quý giá, không sử dụng sức mạnh thần thức căn bản không thể khám phá được.
Nhưng thời gian dần qua, sau khi hắn nắm giữ khá nhiều tri thức luyện đan thì bản thân hắn cũng đã đi theo con đường này.
Vốn không hi vọng đi được xa, nhưng nay đã có thể luyện chế ra Thánh cấp trung phẩm đan, lợi hại hơn đa số luyện đan sư ở đại lục.
Không thể bỏ qua công lao của Luyện Đan Chân Quyết!
Hơn nữa, Dương Khai phát hiện, luyện đan còn có tác dụng lớn với việc nâng cao võ đạo và tu vi tự thân, kiến giải của hắn vềlửa thần thức càng thêm thấu triệt.
Dương Khai quyết định coi thuật luyện đan là một trong những môn võ đạo cần tìm hiểu tu luyện!
Cho nên cùng với việc nâng cao cảnh giới tu vi tự thân, hắn cũng tận lực nâng cao thuật luyện đan.
Đáng tiếc lần trước ở Ma Cổ Bảo, sau khi luyện chế ra một viên đan dược Thánh cấp trung phẩm, trong tay Dương Khai đã không còn bao nhiêu nguyên liệu Thánh cấp.
Với sức mạnh hiện tại của Dương Khai, không luyện chế Thánh cấp đan thì không thể nâng cao trình độ luyện đan, vĩnh viễn chỉ có thể dậm chân tại chỗ chứ không tiến lên được.
Sau khi luyện chế ra vài viên Thánh đan trong Thánh lăng thì dược liệu Thánh cấp đã hoàn toàn cạn kiệt, khiến hắn bó tay bất lực vô cùng.
Tu luyện đến lãng quên năm tháng, đến lúc Dương Khai xuất quan trở lại thì đã ba tháng trôi qua.
Cảnh sắc bên trong Cửu phong đều có chút thay đổi.
Trong đại điện, các trưởng lão đang thảo luận gì đó, không khí nặng nề. Thấy Dương Khai tới thần sắc đều chấn động, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.
- Ngồi cả đi, hôm nay ta xuất quan, tiện qua đây xem thử thế nào, không cần để ý đến ta.
Dương Khai ra hiệu.
Mọi người khẽ gật đầu ngồi xuống.
- Thánh chủ tới thật đúng lúc.
Từ Hối lên tiếng:
- Bọn thuộc hạ đang thảo luận có cần bán một chút vật phẩm quý giá không dùng đến trong Thánh địa không, Thánh chủ cũng cho chút ý kiến đi ạ.
- Bán cái gì?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Vài bí bảo không dùng đến, còn có cả những bí điển võ kỹ không thuộc công pháp của Cửu Thiên Thánh Địa.
Từ Hối đáp.
- Tại sao phải bán?
Dương Khai lướt qua một vòng.
Tất cả trưởng lão đều đỏ mặt, ấp úng nhìn nhau không nói gì.
Dương Khai lại càng thấy kỳ quái.
Từ Hối cười khổ nói:
- Chủ yếu là do thời gian trước các đệ tử luôn tu luyện trong Thánh lăng, có nhiều thu hoạch và đột phá, để củng cố tu vi hiện tại đã tiêu hao quá nhiều, nguyên khí Thánh địa tại bị tổn hại... vật tư tu luyện không đủ dùng, nếu bán những thứ đó đi có thể đổi lấy không ít.
- Thánh chủ hãy khuyên bảo đại trưởng lão đi, đến cả bí bảo Thánh cấp hạ phẩm cựu Thánh chủ ban cho cũng đòi bán rồi.
Ngọc Oánh lên tiếng.
Dương Khai giật mình:
- Thánh địa hiện giờ quẫn bách đến mức này rồi sao?
- Do thuộc hạ vô dụng!
Từ Hối vẻ mặt bối rối.
- Song chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, chờ một thời gian nữa sẽ khá hơn.
- Chuyện này không liên quan đến ngươi.
Dương Khai lắc đầu, đăm chiêu nói:
- Có liên quan tới những Ma nhân ta đưa đến, có phải các ngươi đã phân không ít vật tư cho bọn họ?
Tuy rằng phía Từ Hối chưa bao giờ nói với hắn những điều này, nhưng Dương Khai cũng có thể quan sát thấy được.
Từ sau khi tộc Cổ Ma vào Thánh địa, người bên tộc Cổ Ma vẫn dư thừa vật tư tu luyện, đây hẳn là do Từ Hối nhường cho.
Thánh địa có thể tự cung tự cấp, nhưng tộc Cổ Ma thì không.
Bọn họ căn bản không thể rời khỏi Cửu phong, một khi bị người khác phát hiện, chỉ e sẽ nảy sinh rắc rối, đến cả ngàn người như vậy đã cản trở Thánh địa rồi.
Nghe Dương Khai hỏi vậy, Từ Hối cũng không phủ nhận mà chỉ im lặng gật đầu.
- Đây là trách nhiệm của ta.
Dương Khai khẽ gật đầu, chủ động thừa nhận sai lầm.
- Ta đã không để ý đến vấn đề này.
Trầm ngâm một lúc, bỗng hai mắt sáng rực, hắn nói:
- Đại trưởng lão, ta hỏi một câu không nên hỏi... Những trưởng lão đạt tới Nhập Thánh Cảnh như cách ngươi có phải vẫn có thói quen thu thập nguyên lieuj Thánh cấp?
Từ Hối gật đầu:
- Đúng vậy, từ khi lên đến hậu kỳ Siêu Phàm Cảnh, thuộc hạ vẫn thu thập vài nguyên liệu luyện chế đan dược, luyện chế bí bảo... những gì cần dùng đến đều thu thập lại, đợi ngày tìm luyện đan sư, luyện khí sư thích hợp nhờ họ luyện chế.
- Thuộc hạ cũng thu thập.
Trình Nguyệt Đồng gật đầu.
Tất cả các trưởng lão mỗi người một câu đều tỏ ý mình cũng làm như vậy.
Bởi vì nguyên liệu Thánh cấp không dễ thu thập, cần thời gian rất lâu mới có thể góp đủ, cho nên bình thường khi ở Siêu Phàm Cảnh, võ giả đã bắt đầu làm việc này.
- Có điều nguyên liệu bọn thuộc hạ thu thập được cũng đã dùng rồi... Tiếc cho Ngọc Oánh trưởng lão, mất mười năm mới thu thập đủ nguyên liệu cho Thanh Vân Đan, gần đây đều đã dùng hết rồi.
Từ Hối thổn thức.
- Nói chuyện này làm gì?
Ngọc Oánh nhoẻn miệng cười.
- Có thứ nào vất vả thu thập được mà mọi người còn chưa lấy ra nữa chứ?
- Bọn ta thì khác...
La Sinh thở dài.
- Những thứ bon ta thu thập được cũng chưa đầy đủ, nhưng muội chỉ cần tìm một vị luyện đan sư xuất sắc giúp luyện chế là được, nếu như may mắn, một viên Thanh Vân Đan luyện chế thành công có thể giúp muội tăng công lực lên gấp mấy lần.
- Đúng như vậy!
- Trước mặt Thánh chủ, đừng nói những chuyện này.
Ngọc Oánh che miệng cười.
- Cứ như chúng ta đang than nghèo vậy.
Các vị trưởng lão đều bật cười gượng gạo.
- Thánh chủ, ngài hỏi chuyện này làm gì vậy ạ?
Từ Hối thắc mắc.
Dương Khai mắt sáng ngời rạng rỡ:
- Như vậy tức là trên đời này, đại bộ phận những võ giả Siêu Phàm Cảnh trở lên đều có thói quen thu thập nguyên liệu, hơn nữa nếu may mắn thì đã thu thập đủ toàn bộ rồi.
- Có thể nói như vậy.
Từ Hối khẽ gật đầu, không rõ việc này có liên quan gì đến hiện trạng Thánh Địa, lão ngừng lại một lúc rồi lại nói:
- Có điều thu thập đủ rồi cũng không làm nên chuyện gì, muốn tìm người luyện chế thực sự rất phiền toái, Ngọc Oánh trưởng lão cũng chính vì không chọn được người thích hợp để luyện chế mới kéo dài đến tận bây giờ, luyện đan sư và luyện khí sư tốt không dễ tìm, hơn nữa còn có nguy cơ dễ thất bại.
- Vậy là được rồi.
Dương Khai cười ha hả:
- Ta có cách có thể làm dịu bớt cục diện hiện tại của Thánh ddịa.
- Hả?
Mấy vị trưởng lão không khỏi bất ngờ xen lẫn vui mừng, hướng ánh mắt phấn chấn bừng bừng nhìn Dương Khai.
- Ngọc Oánh trưởng lão. Hôm khác ta sẽ trả lại cho ngươi một viên Thanh Vân Đan!
Dương Khai mỉm cười nhìn nàng.
Ngọc Oánh thần sắc chấn động, đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Dương Khai bỗng đứng dậy nói lớn:
- Đại trưởng lão, hãy lợi dùng tất cả các quan hệ của Thánh địa, truyền tin tức ra bên ngoài, nói Thánh địa ta có thể giúp mọi người luyện chế đan dược, ai cần luyện chế đan dược Linh cấp thượng phẩm trở lên cứ việc đến Thánh địa! Ừm, đan dược Thánh cấp thượng phẩm không thể luyện chế, điểm này thì phải nói rõ ràng. Luyện được đan, phải trả thù lao có giá trị tương đương đan dược, chỉ nhận tinh thạch và dược liệu. Nếu luyện chế thất bại, Thánh địa ta sẽ bồi thường toàn bộ!
Trong đại điện, tất cả trưởng lão há to miệng kinh ngạc nhìn Dương Khai, không nói được một lời, không biết Thánh chủ đại nhân đang muốn làm trò gì.
Thấy Từ Hối không chút phản ứng, Dương Khai không khỏi nhíu mày:
- Thù lao như vậy có phải quá cao hay không?
Từ Khối bừng tỉnh lại, cười khổ nói:
- Nếu có thể cam đoan luyện thành đan, chút thù lao này không hề cao. Rất nhiều người hao phí bao nhiêu sức lực để thu thập nguyên liệu, mời người luyện chế mà hết lần này đến lần khác thất bại, phí thần phí lực phí tài, nên yêu cầu thù lao bằng giá trị đan dược như vậy cũng không quá đáng, ngược lại như vậy còn rất dễ được người ta chấp nhận.
- Vậy các ngươi làm gì mà mặt như gặp ma vậy?
Dương Khai lướt mắt qua mọi người.
- Thánh chủ...
Da mặt Từ Hối co giật.
- Thánh địa ta không có luyện đan sư Thánh cấp.
Từ Hối thậm chí còn đang hoài nghi có phải Dương Khai bế quan đến mức hồ đồ rồi không, đến việc này cũng quên.
Cửu Thiên Thánh Địa ở đại lục tuy rằng thế lực không yếu, nhưng vẫn không có luyện đan sư Thánh cấp.
Chủ yếu là do nhân vật như vậy thực sự rất hiếm. Hiệp hội đan sư thường không cho phép những luyện đan sư bậc này làm việc riêng cho một thế lực nào cả.
Trừ phi là thế lực đó tự mình bồi dưỡng ra luyện đan sư, không chịu quản thúc của hiệp hội!
Đáng tiếc Cửu Thiên Thánh Địa nhiều năm như vậy cũng không xuất hiện lấy một luyện đan sư Thánh cấp.
- Trước kia không có không có nghĩa là hiện tại không có, chỉ việc truyền tin tức ra là được!
Dương Khai cười khà khà bí hiểm.
Từ Hối rùng mình, như thình lình nghĩ đến chuyện gì:
- Có phải ý Thánh chủ là trong những Ma nhân kia...
Song rất nhanh lão lại nhíu mày, Ma nhân thì không có cách nào luyện đan được, chính bởi vì ma nguyên trong cơ thể họ.
- Là ai luyện đan các ngươi không cần lo, cứ làm như ta nói đi.
- Vâng.
Thấy Dương Khai tự tin như vậy, Từ Hối cũng không muốn hỏi nhiều, liền bắt tay đi thu xếp cùng mấy vị trưởng lão.
Tuy rằng trước kia khi Thánh địa gặp nguy nan không một ai ra tay giúp đỡ, nay lại lâm vào sóng gió dư luận cấu kết với yêu tà, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho việc tung tin.
Mấy năm nay, các trưởng lão cũng qua lại khá nhiều bên ngoài, đều dùng cách của mình để truyền tin ra bên ngoài.