Nhìn một hồi, Dương Khai bỗng ồ lên:
- Ở đây vẫn còn người ư?
Trong những tòa nhà ở Chiến Hồn Điện này, đều có không ít người đang đi lại, hết nhìn Đông lại nhìn Tây như đang tìm kiếm thứ gì.
- À, đó là đệ tử U Minh Tông và Chiến Hồn Điện đang tìm kiếm xem có còn sót thứ gì có thể sử dụng được không.
Vu Kiếp cười cười giải thích.
Dương Khai gật đầu, chỉ xuống phía dưới nói:
- Ta muốn có nơi này. Vu tông chủ sau khi trở về đừng để các đệ tử bên dưới phá hủy nó.
- Vâng.
Vu Kiếp vội vàng đáp lời, tuy lão không biết Dương Khai muốn có cơ nghiệp bỏ hoang này để làm gì, nhưng cũng không nhiều lời.
Nói ít làm nhiều, bởi vậy mà Vu Kiếp mới thức thời hơn Trương Ngạo và Tào Quản.
- Đi xem Phá Huyền Phủ thôi.
Phía dưới cũng không có gì đặc biệt đáng chú ý, Dương Khai bèn khoát tay nói.
Vu Kiếp lại tiếp tục dẫn đường.
Một lát sau, lại tiếp tục đi được gần hai trăm dặm, ba người đã tới Phá Huyền Phủ.
- Nơi này chính là địa bàn của Trương Ngạo.
Vu Kiếp chỉ xuống phía dưới nói.
- Khá hơn hẳn so với Chiến Hồn Điện và U Minh Tông ta.
Dương Khai điềm đạm quan sát, phát hiện nơi đây quả không tệ, tuy rằng không thể so sánh với Cửu Phong Thánh Địa, nhưng cũng là một nơi tốt khó tìm.
Phá Huyền Phủ lập tông nơi đây cũng không phải không có lý.
- Thánh chủ đại nhân, tại hạ còn có chút việc, xin cáo từ trước.
Đợi được một lúc, Vu Kiếp bỗng lên tiếng.
- Vu Tông chủ cứ tự nhiên.
Dương Khai gật đầu.
Tạ lỗi một tiếng, Vu Kiếp nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng lão, Lệ Dung hé miệng cười:
- Người này tuy bề ngoài có chút u ám độc địa, nhưng cũng không tệ. Có điều lão ta vội vã như vậy để làm gì? Như thể chúng ta sẽ làm gì bất lợi với lão ta vậy.
- Bởi vì lão biết kế tiếp ta muốn làm gì...
Dương Khai cười ha hả.
- Không muốn nhìn thấy quá nhiều bí mật, nên ắt phải gấp rút rời đi.
Lệ Dung ngạc nhiên.
- Xuống dưới xem một chút đi!
Dương Khai lao thẳng xuống phía dưới.
Phá Huyền Phủ có diện tích rất lớn, tại một vùng rộng lớn phía sau tông môn này, Dương Khai cùng Lệ Dung đáp xuống một khu rừng đá. Những cột đá chiều cao không đồng nhất đứng sừng sững ở đây, thoạt nhìn có vẻ lộn xộn, không có quy luật.
- Lệ Dung, viên Huyết Tinh thạch đó đâu?
Dương Khai quay đầu hỏi.
- Vẫn còn ở chỗ thuộc hạ đây ạ.
Lệ Dung đáp, lấy Huyết Tinh thạch ra đưa cho hắn.
Lần trước Huyết Tinh thạch hấp thu không ít máu tươi, hóa thành huyết khí có sức mạnh thần kỳ, tuy nhiên sau khi chữa thương cho tộc nhân Cổ Ma, huyết khí cũng đã tiêu hao gần hết, lúc này trong Huyết Tinh thạch không còn chút sóng năng lượng nào.
Cầm viên Huyết Tinh thạch, Dương Khai quan sát bốn phía.
- Chúa thượng, ngài muốn tìm cái gì sao?
Lệ Dung quan sát một hồi, thoáng suy nghĩ dò hỏi.
- Ta đang tìm cửa vào Tinh Không!
Dương Khai trầm giọng đáp.
- Cửa vào Tinh Không?
Lệ Dung cau mày, bỗng nhiên nhớ lại những lời mà Trương Ngạo đã nói trước khi chết, lúc này mới tỉnh ngộ:
- Ý của Chúa thượng là cửa vào Tinh Không ở ngay đây?
- Ừ.
Dương Khai gật đầu.
- Ta đã thăm dò được một chút trí nhớ của Trương Ngạo, đúng là lão nhặt được viên Huyết Tinh thạch này ở khu rừng này, tuy nhiêncụ thể ở vị trí nào ta cũng không rõ lắm, ngươi giúp ta tìm xem, nhìn xung quanh chỗ nào tương đối đặc biệt, nhất là những nơi có khoáng thạch kỳ lạ.
- Chúa thượng cảm thấy thực sự có thể vào Tinh Không sao? Dù gì đó cũng chỉ là truyền thuyết...
- Vậy ngươi nghĩ sao?
Dương Khai cười ha hả.
- Thuộc hạ không biết.
Lệ Dung chậm rãi lắc đầu.
- Từ khi sinh ra, thuộc hạ đã sống ở Ma Cổ Bảo, đến những thứ như nhật nguyệt tinh tú đều chưa từng nhìn thấy. Đến tận mấy tháng trước mới được rời khỏi nơi đó, chứ đừng nói đến Tinh Không hay thứ gì khác, nhưng thuộc hạ cứ cảm thấy không thực tế cho lắm.
- Vì sao?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Bởi vì cao thủ lợi hại nhất cũng chỉ có thể bay cao vạn trượng mà thôi, nếu muốn lên nữa thì đành lực bất tòng tâm, ở đại lục này hình như có một lực hút vô hình, lôi kéo không cho ai thoát khỏi, xưa nay chưa ai có thể thành công thoát khỏi lực hút đó, sao có thể vào Tinh Không? Chuyện Tinh Không này hẳn cũng là truyền thuyết.
Dương Khai không nói gì, chỉ nhếch miệng cười:
- Tìm đi, nếu có thể tìm được, ta sẽ dẫn ngươi đến đó mở mang tầm nhìn.
Ánh mắt Lệ Dung sáng rực, cảm thấy Dương Khai không giống đang nói đùa, lập tức gật đầu nói:
- Được!
Hai người lập tức chia nhau ra cẩn thận tìm kiếm trong khu rừng.
Khu rừng đá này được xem như là cấm địa của Phá Huyền Phủ, vì Dương Khai nhận ra rất nhiều sóng cấm chế ở đây, những cấm chế này đều có cạm bẫy cực kỳ âm hiểm, một khi được kích hoạt sẽ tạo nên rắc rối cực kỳ lớn.
Những cấm chế này hẳn đều do Trương Ngạo thiết lập.
Có điều dưới sức mạnh thần niệm khổng lồ của Dương Khai, những cấm chế tiềm tàng không sao che giấu được, nhìn không sót thứ gì, hắn căn bản không sợ sẽ chạm phải.
Sau thời gian một nén hương, không thu hoạch được gì, Dương Khai nhíu mày quan sát bốn phía, đúng lúc đành bó tay thì ở cách đó không xa vọng tới tiếng gọi của Lệ Dung.
Liền phấn chấn, hắn vội vàng phi về phía đó.
Một lát sau đã đi tới trước mặt Lệ Dung
- Chúa thượng, nơi này có vẻ hơi cổ quái!
Lệ Dung chỉ vào mấy cột đá cao thấp khác nhau phía trước:
- Hơn nữa thuộc hạ còn nhặt được mấy thứ này ở quanh đây!
Vừa nói vừa đưa ra mấy viên đá vụn trên tay.
Dương Khai cầm lấy, cẩn thận quan sát, hai mắt sáng rực, khẳng định:
- Chắc là nơi này, không sai đâu.
Những viên đá Lệ Dung nhặt được thoạt nhìn hơi giống sản vật của Tinh Không, hơn nữa hình dạng và cách sắp xếp của những cột đá trước mặt đây có chút tương tự với đoạn ký ức mơ hồ củaTrương Ngạo.
- Nhưng nơi này cũng không có gì đặc biệt mà?
Lệ Dung khó hiểu.
- Nếu là liếc mắt qua là có thể nhìn thấu thì đời nào có chuyện Trương Ngạo vô tình phát hiện ra sự bí ẩn của nơi này.
Dương Khai vừa nói vừa đi ra phía trước, đưa tay vỗ lên mấy cột đá.
Thoạt nhìn không khác gì những cột đá xung quanh, nhưng so sánh thì thấy tính chất mấy cột đá này khá cứng, cũng không biết rốt cuộc là chất liệu gì, hẳn không phải là đá bình thường.
Nhớ lại những cảnh tượng mình thấy được trong ký ức của Trương Ngạo, mãi một lúc sau Dương Khai mới giơ tay phóng ra vài đạo chân nguyên tinh thuần đánh vào cột đá bên cạnh.
Chân nguyên nhanh chóng biến mất, tựa hồ như bị cột đá này nuốt mất.
Dương Khai đợi một lát, cột đá không có phản ứng. Đang lúc hắn không còn kiên nhẫn nữa thì một hồi âm thanh vù vù chợt truyền đến.
Dương Khai nhảy lùi lại phía sau, đứng bên cạnh Lệ Dung, mắt dính chặt phía trước.
Vù vù vù...
Cột đá rung rung, dường như có bàn tay vô hình nào đó đang nắm chặt, lung lay nó, khiến cả một vùng đất đều có dấu hiệu rung chuyển.
Từng vòng gợn sóng mắt thường có thể nhìn thấy khuếch tán từ cột đá ra bốn phía như sóng xung kích.
Vô số những gợn sóng xô vào nhau tại vị trí trung tâm của những cột đá đó,đã xảy ra một vài thay đổi đầy bất ngờ.
Không gian giữa các cột đá như biến thành một chiếc gương, phản chiếu từng vòng gợn sóng đang dao động kia.
Rầm một tiếng, khi những gợn sóng đó tập h0pjw lại đến một mức nhất định, chiếc gương vỡ nát, một cửa động tối đen sâu hun hút bỗng hiện ra trước mặt Dương Khai và Lệ Dung, như một con mãnh thú dữ tợn đang há to mồm.
Lệ Dung bất giác lạnh sống lưng.
Dương Khai phấn chấn ra mặt, hắn cảm nhận được thứ khí tức đặc biệt thuộc về Tinh Không từ cửa động này!
- Đi thôi!
Không chần chừ, Dương Khai kéo Lệ Dung đâm vào.
Ngay sau đó, áp lực khổng lồ vô cùng lớn từ bốn phương tám hướng ập đến như thủy triều. Xương cốt Dương Khai kêu răng rắc, cơ thể gồng lên chống đỡ năng lượng hủy diệt đó.
Lệ Dung cũng thốt lên kinh ngạc, ngay khoảnh khắc phát giác ra sức mạnh đó, lập tức thi triển Ma Thần Biến.
Ma vân bí hiểm bò trườn trên khuôn mặt xinh đẹp của bà, làm cho nhìn thoáng qua như mang một vẻ đẹp đầy cuồng dã.
- Đừng căng thẳng!
Dương Khai cười ha hả, trấn an bà.
Lệ Dung đỏ mặt, lúc này mới dần dần thả lỏng, đưa mắt quan sát bốn phía, không khỏi đưa tay che miệng lại.
Bốn bề ngập tràn tinh tú, rực rỡ vô cùng, họ đứng giữa hư không, dưới chân không có mặt đất, cúi đầu xuống nhìn, ngoại trừ những vì sao lốm đốm ra thì không thấy gì cả.
Dường như họ đã không còn ở đại lục Thông Huyền.
- Đây là Tinh Không?
Lệ Dung thốt lên.
- Ừ, kỳ diệu không?
Dương Khai khẽ gật đầu, đón nhận lực Tinh Không khổng lồ đó mà thần sắc thản nhiên.
- Trông Chúa thượng, hình như là đã từng tới Tinh Không rồi?
- Từng tới một lần, chính ở Tinh Không này, ta mới có thể thăng đến Siêu Phàm Cảnh!
Ánh mắt Lệ Dung không khỏi run rẩy.
Từ câu nói này của Dương Khai, bà cảm giác được gì đó không bình thường.
Năm đó khi Chúa thượng tới đây, chỉ mới có tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong mà thôi, lực tinh không khủng khiếp như vậy sao có thể chịu đựng được?
Lệ Dung trộm nghĩ, nếu không thi triển Ma Thần Biến thì ở đây cũng phải có chút áp lực, loại uy áp đủ làm cho bất cứ ai nào tan xương nát thịt này cũng không phải một Thần Du Cảnh đỉnh phong có thể chống đỡ được.
- Có điều nơi ta đến lần trước hình như không phải nơi này.
Dương Khai nhìn bốn phía, khẳng định.
Lần trước khi hắn tới Tinh Không, dưới chân hắn là một tinh cầu xanh biếc, theo như Địch Diệu nói thì đó chính là đại lục Thông Huyền.
Nhưng nơi đây lại không hề có cảnh tượng như thế, cũng không biết hắn đã được đến nơi nào thông qua khu rừng đá đó.
Nhing quanh quất, sau lưng là thông đạo hư không dẫn về rừng đá, cũng không biết nó còn có thể duy trì bao lâu, song nhìn sóng khí tức bên trong đó thì áng chừng nó có thể duy trì được mấy ngày.
Dương Khai dứt khoát vẫy tay gọi:
- Đi theo ta!
Lệ Dung vội vàng đuổi theo vẫn, duy trì Ma Thần Biến, quan sát mọi nơi.
Tinh Không trong truyền thuyết, hiếm có ai có thể đặt chân đến đây, Lệ Dung tất sẽ vô cùng hiếu kỳ.
Hai người đều phóng thích thần niệm ra ngoài, bao trùm phạm vi cả trăm dặm để điều tra hết thảy động tĩnh nơi đây.
- Chúa thượng muốn tìm gì vậy?
Đi theo Dương Khai không có đích đến mãi, Lệ Dung mới mở miệng hỏi.
- Tìm ít thiên thạch.
Dương Khai giải thích.
- Hình như có không ít thiên thạch trong Tinh Không chứa khoáng vật quý hiếm và dị thạch kỳ lạ, khó khăn lắm mới tới được đây thì hãy tìm có cái gì không, biết đâu có thể tìm được vật quý như Huyết Tinh thạch.
- Vâng!
Sau khi biết mục tiêu, Lệ Dung cũng ra sức tìm kiếm. Nhìn một hồi, Dương Khai bỗng ồ lên:
- Ở đây vẫn còn người ư?
Trong những tòa nhà ở Chiến Hồn Điện này, đều có không ít người đang đi lại, hết nhìn Đông lại nhìn Tây như đang tìm kiếm thứ gì.
- À, đó là đệ tử U Minh Tông và Chiến Hồn Điện đang tìm kiếm xem có còn sót thứ gì có thể sử dụng được không.
Vu Kiếp cười cười giải thích.
Dương Khai gật đầu, chỉ xuống phía dưới nói:
- Ta muốn có nơi này. Vu tông chủ sau khi trở về đừng để các đệ tử bên dưới phá hủy nó.
- Vâng.
Vu Kiếp vội vàng đáp lời, tuy lão không biết Dương Khai muốn có cơ nghiệp bỏ hoang này để làm gì, nhưng cũng không nhiều lời.
Nói ít làm nhiều, bởi vậy mà Vu Kiếp mới thức thời hơn Trương Ngạo và Tào Quản.
- Đi xem Phá Huyền Phủ thôi.
Phía dưới cũng không có gì đặc biệt đáng chú ý, Dương Khai bèn khoát tay nói.
Vu Kiếp lại tiếp tục dẫn đường.
Một lát sau, lại tiếp tục đi được gần hai trăm dặm, ba người đã tới Phá Huyền Phủ.
- Nơi này chính là địa bàn của Trương Ngạo.
Vu Kiếp chỉ xuống phía dưới nói.
- Khá hơn hẳn so với Chiến Hồn Điện và U Minh Tông ta.
Dương Khai điềm đạm quan sát, phát hiện nơi đây quả không tệ, tuy rằng không thể so sánh với Cửu Phong Thánh Địa, nhưng cũng là một nơi tốt khó tìm.
Phá Huyền Phủ lập tông nơi đây cũng không phải không có lý.
- Thánh chủ đại nhân, tại hạ còn có chút việc, xin cáo từ trước.
Đợi được một lúc, Vu Kiếp bỗng lên tiếng.
- Vu Tông chủ cứ tự nhiên.
Dương Khai gật đầu.
Tạ lỗi một tiếng, Vu Kiếp nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng lão, Lệ Dung hé miệng cười:
- Người này tuy bề ngoài có chút u ám độc địa, nhưng cũng không tệ. Có điều lão ta vội vã như vậy để làm gì? Như thể chúng ta sẽ làm gì bất lợi với lão ta vậy.
- Bởi vì lão biết kế tiếp ta muốn làm gì...
Dương Khai cười ha hả.
- Không muốn nhìn thấy quá nhiều bí mật, nên ắt phải gấp rút rời đi.
Lệ Dung ngạc nhiên.
- Xuống dưới xem một chút đi!
Dương Khai lao thẳng xuống phía dưới.
Phá Huyền Phủ có diện tích rất lớn, tại một vùng rộng lớn phía sau tông môn này, Dương Khai cùng Lệ Dung đáp xuống một khu rừng đá. Những cột đá chiều cao không đồng nhất đứng sừng sững ở đây, thoạt nhìn có vẻ lộn xộn, không có quy luật.
- Lệ Dung, viên Huyết Tinh thạch đó đâu?
Dương Khai quay đầu hỏi.
- Vẫn còn ở chỗ thuộc hạ đây ạ.
Lệ Dung đáp, lấy Huyết Tinh thạch ra đưa cho hắn.
Lần trước Huyết Tinh thạch hấp thu không ít máu tươi, hóa thành huyết khí có sức mạnh thần kỳ, tuy nhiên sau khi chữa thương cho tộc nhân Cổ Ma, huyết khí cũng đã tiêu hao gần hết, lúc này trong Huyết Tinh thạch không còn chút sóng năng lượng nào.
Cầm viên Huyết Tinh thạch, Dương Khai quan sát bốn phía.
- Chúa thượng, ngài muốn tìm cái gì sao?
Lệ Dung quan sát một hồi, thoáng suy nghĩ dò hỏi.
- Ta đang tìm cửa vào Tinh Không!
Dương Khai trầm giọng đáp.
- Cửa vào Tinh Không?
Lệ Dung cau mày, bỗng nhiên nhớ lại những lời mà Trương Ngạo đã nói trước khi chết, lúc này mới tỉnh ngộ:
- Ý của Chúa thượng là cửa vào Tinh Không ở ngay đây?
- Ừ.
Dương Khai gật đầu.
- Ta đã thăm dò được một chút trí nhớ của Trương Ngạo, đúng là lão nhặt được viên Huyết Tinh thạch này ở khu rừng này, tuy nhiêncụ thể ở vị trí nào ta cũng không rõ lắm, ngươi giúp ta tìm xem, nhìn xung quanh chỗ nào tương đối đặc biệt, nhất là những nơi có khoáng thạch kỳ lạ.
- Chúa thượng cảm thấy thực sự có thể vào Tinh Không sao? Dù gì đó cũng chỉ là truyền thuyết...
- Vậy ngươi nghĩ sao?
Dương Khai cười ha hả.
- Thuộc hạ không biết.
Lệ Dung chậm rãi lắc đầu.
- Từ khi sinh ra, thuộc hạ đã sống ở Ma Cổ Bảo, đến những thứ như nhật nguyệt tinh tú đều chưa từng nhìn thấy. Đến tận mấy tháng trước mới được rời khỏi nơi đó, chứ đừng nói đến Tinh Không hay thứ gì khác, nhưng thuộc hạ cứ cảm thấy không thực tế cho lắm.
- Vì sao?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Bởi vì cao thủ lợi hại nhất cũng chỉ có thể bay cao vạn trượng mà thôi, nếu muốn lên nữa thì đành lực bất tòng tâm, ở đại lục này hình như có một lực hút vô hình, lôi kéo không cho ai thoát khỏi, xưa nay chưa ai có thể thành công thoát khỏi lực hút đó, sao có thể vào Tinh Không? Chuyện Tinh Không này hẳn cũng là truyền thuyết.
Dương Khai không nói gì, chỉ nhếch miệng cười:
- Tìm đi, nếu có thể tìm được, ta sẽ dẫn ngươi đến đó mở mang tầm nhìn.
Ánh mắt Lệ Dung sáng rực, cảm thấy Dương Khai không giống đang nói đùa, lập tức gật đầu nói:
- Được!
Hai người lập tức chia nhau ra cẩn thận tìm kiếm trong khu rừng.
Khu rừng đá này được xem như là cấm địa của Phá Huyền Phủ, vì Dương Khai nhận ra rất nhiều sóng cấm chế ở đây, những cấm chế này đều có cạm bẫy cực kỳ âm hiểm, một khi được kích hoạt sẽ tạo nên rắc rối cực kỳ lớn.
Những cấm chế này hẳn đều do Trương Ngạo thiết lập.
Có điều dưới sức mạnh thần niệm khổng lồ của Dương Khai, những cấm chế tiềm tàng không sao che giấu được, nhìn không sót thứ gì, hắn căn bản không sợ sẽ chạm phải.
Sau thời gian một nén hương, không thu hoạch được gì, Dương Khai nhíu mày quan sát bốn phía, đúng lúc đành bó tay thì ở cách đó không xa vọng tới tiếng gọi của Lệ Dung.
Liền phấn chấn, hắn vội vàng phi về phía đó.
Một lát sau đã đi tới trước mặt Lệ Dung
- Chúa thượng, nơi này có vẻ hơi cổ quái!
Lệ Dung chỉ vào mấy cột đá cao thấp khác nhau phía trước:
- Hơn nữa thuộc hạ còn nhặt được mấy thứ này ở quanh đây!
Vừa nói vừa đưa ra mấy viên đá vụn trên tay.
Dương Khai cầm lấy, cẩn thận quan sát, hai mắt sáng rực, khẳng định:
- Chắc là nơi này, không sai đâu.
Những viên đá Lệ Dung nhặt được thoạt nhìn hơi giống sản vật của Tinh Không, hơn nữa hình dạng và cách sắp xếp của những cột đá trước mặt đây có chút tương tự với đoạn ký ức mơ hồ củaTrương Ngạo.
- Nhưng nơi này cũng không có gì đặc biệt mà?
Lệ Dung khó hiểu.
- Nếu là liếc mắt qua là có thể nhìn thấu thì đời nào có chuyện Trương Ngạo vô tình phát hiện ra sự bí ẩn của nơi này.
Dương Khai vừa nói vừa đi ra phía trước, đưa tay vỗ lên mấy cột đá.
Thoạt nhìn không khác gì những cột đá xung quanh, nhưng so sánh thì thấy tính chất mấy cột đá này khá cứng, cũng không biết rốt cuộc là chất liệu gì, hẳn không phải là đá bình thường.
Nhớ lại những cảnh tượng mình thấy được trong ký ức của Trương Ngạo, mãi một lúc sau Dương Khai mới giơ tay phóng ra vài đạo chân nguyên tinh thuần đánh vào cột đá bên cạnh.
Chân nguyên nhanh chóng biến mất, tựa hồ như bị cột đá này nuốt mất.
Dương Khai đợi một lát, cột đá không có phản ứng. Đang lúc hắn không còn kiên nhẫn nữa thì một hồi âm thanh vù vù chợt truyền đến.
Dương Khai nhảy lùi lại phía sau, đứng bên cạnh Lệ Dung, mắt dính chặt phía trước.
Vù vù vù...
Cột đá rung rung, dường như có bàn tay vô hình nào đó đang nắm chặt, lung lay nó, khiến cả một vùng đất đều có dấu hiệu rung chuyển.
Từng vòng gợn sóng mắt thường có thể nhìn thấy khuếch tán từ cột đá ra bốn phía như sóng xung kích.
Vô số những gợn sóng xô vào nhau tại vị trí trung tâm của những cột đá đó,đã xảy ra một vài thay đổi đầy bất ngờ.
Không gian giữa các cột đá như biến thành một chiếc gương, phản chiếu từng vòng gợn sóng đang dao động kia.
Rầm một tiếng, khi những gợn sóng đó tập h0pjw lại đến một mức nhất định, chiếc gương vỡ nát, một cửa động tối đen sâu hun hút bỗng hiện ra trước mặt Dương Khai và Lệ Dung, như một con mãnh thú dữ tợn đang há to mồm.
Lệ Dung bất giác lạnh sống lưng.
Dương Khai phấn chấn ra mặt, hắn cảm nhận được thứ khí tức đặc biệt thuộc về Tinh Không từ cửa động này!
- Đi thôi!
Không chần chừ, Dương Khai kéo Lệ Dung đâm vào.
Ngay sau đó, áp lực khổng lồ vô cùng lớn từ bốn phương tám hướng ập đến như thủy triều. Xương cốt Dương Khai kêu răng rắc, cơ thể gồng lên chống đỡ năng lượng hủy diệt đó.
Lệ Dung cũng thốt lên kinh ngạc, ngay khoảnh khắc phát giác ra sức mạnh đó, lập tức thi triển Ma Thần Biến.
Ma vân bí hiểm bò trườn trên khuôn mặt xinh đẹp của bà, làm cho nhìn thoáng qua như mang một vẻ đẹp đầy cuồng dã.
- Đừng căng thẳng!
Dương Khai cười ha hả, trấn an bà.
Lệ Dung đỏ mặt, lúc này mới dần dần thả lỏng, đưa mắt quan sát bốn phía, không khỏi đưa tay che miệng lại.
Bốn bề ngập tràn tinh tú, rực rỡ vô cùng, họ đứng giữa hư không, dưới chân không có mặt đất, cúi đầu xuống nhìn, ngoại trừ những vì sao lốm đốm ra thì không thấy gì cả.
Dường như họ đã không còn ở đại lục Thông Huyền.
- Đây là Tinh Không?
Lệ Dung thốt lên.
- Ừ, kỳ diệu không?
Dương Khai khẽ gật đầu, đón nhận lực Tinh Không khổng lồ đó mà thần sắc thản nhiên.
- Trông Chúa thượng, hình như là đã từng tới Tinh Không rồi?
- Từng tới một lần, chính ở Tinh Không này, ta mới có thể thăng đến Siêu Phàm Cảnh!
Ánh mắt Lệ Dung không khỏi run rẩy.
Từ câu nói này của Dương Khai, bà cảm giác được gì đó không bình thường.
Năm đó khi Chúa thượng tới đây, chỉ mới có tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong mà thôi, lực tinh không khủng khiếp như vậy sao có thể chịu đựng được?
Lệ Dung trộm nghĩ, nếu không thi triển Ma Thần Biến thì ở đây cũng phải có chút áp lực, loại uy áp đủ làm cho bất cứ ai nào tan xương nát thịt này cũng không phải một Thần Du Cảnh đỉnh phong có thể chống đỡ được.
- Có điều nơi ta đến lần trước hình như không phải nơi này.
Dương Khai nhìn bốn phía, khẳng định.
Lần trước khi hắn tới Tinh Không, dưới chân hắn là một tinh cầu xanh biếc, theo như Địch Diệu nói thì đó chính là đại lục Thông Huyền.
Nhưng nơi đây lại không hề có cảnh tượng như thế, cũng không biết hắn đã được đến nơi nào thông qua khu rừng đá đó.
Nhing quanh quất, sau lưng là thông đạo hư không dẫn về rừng đá, cũng không biết nó còn có thể duy trì bao lâu, song nhìn sóng khí tức bên trong đó thì áng chừng nó có thể duy trì được mấy ngày.
Dương Khai dứt khoát vẫy tay gọi:
- Đi theo ta!
Lệ Dung vội vàng đuổi theo vẫn, duy trì Ma Thần Biến, quan sát mọi nơi.
Tinh Không trong truyền thuyết, hiếm có ai có thể đặt chân đến đây, Lệ Dung tất sẽ vô cùng hiếu kỳ.
Hai người đều phóng thích thần niệm ra ngoài, bao trùm phạm vi cả trăm dặm để điều tra hết thảy động tĩnh nơi đây.
- Chúa thượng muốn tìm gì vậy?
Đi theo Dương Khai không có đích đến mãi, Lệ Dung mới mở miệng hỏi.
- Tìm ít thiên thạch.
Dương Khai giải thích.
- Hình như có không ít thiên thạch trong Tinh Không chứa khoáng vật quý hiếm và dị thạch kỳ lạ, khó khăn lắm mới tới được đây thì hãy tìm có cái gì không, biết đâu có thể tìm được vật quý như Huyết Tinh thạch.
- Vâng!
Sau khi biết mục tiêu, Lệ Dung cũng ra sức tìm kiếm.