Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 821: Đã lâu không gặp.




Sau khi điều tra rõ ký ức của Trương Ngạo về bí mật Tinh Không, Dương Khai liền trực tiếp luyện hóa năng lượng thần hồn của lão.

Chiếm lấy cảm ngộ và hiểu biết của lão về thiên đạo võ đạo.

Tu vi tâm tính của bản thân hắn tăng lên được chút đỉnh, không rõ rệt cho lắm.

Công lực càng cao, những gì thu được khi luyện hóa năng lượng thần hồn của một người đã chết lại càng ít đi. Có điều nếu dùng cách này, Dương Khai chẳng bao giờ phải lo lắng việc gặp chướng ngại trên con đường tu luyện. Chỉ cần giết những võ giả đẳng cấp cao vào lúc thích hợp, đoạt lấy cảm ngộ của họ, Dương Khai đã có thể xuôi chèo mát mái tu luyện tiếp với tiền đề là sức mạnh thể xác phải theo kịp.

Với tu vi tâm tính hiện tại của Dương Khai, trước khi chạm đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, sẽ chẳng có bất cứ trở ngại nào.

Thu liễm tâm thần, Dương Khai từ từ đứng dậy, định chuẩn bị ra ngoài thì thình lình, tiếng quát của Hàn Phi vọng lại cách đó không xa:

- Ai đó?

Ngay sau đấy, một luồng hàn khí lạnh thấu xương tràn đến, văng vẳng bên tai là tiếng vạt áo bay phần phật, hình như Hàn Phi đã đuổi theo.

Dương Khai nhíu mày, ra khỏi căn lều thì nhìn thấy không ít tộc nhân Cổ Ma đang tụ tập một chỗ, chỉ chỉ trỏ trỏ về một hướng.

- Chúa thượng!

Lệ Dung vội chạy đến để bảo vệ an toàn cho Dương Khai. Căn lều của bà ở ngay bên cạnh chỗ Dương Khai, cách chỉ có năm trượng.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Dương Khai hỏi, đồng thời thả thần niệm dò xét phía đó.

- Mấy ngày nay hình như có người rình rập chỗ chúng ta, có điều bọn thuộc hạ chưa thể phát hiện ra đó là ai, hẳn là Hàn Phi thống lĩnh đã phát giác ra gì đó nên mới đuổi theo.

- Đến ngươi cũng không phát hiện ra?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Dạ. Bản lĩnh giấu khí tức của người đó rất lợi hại, dường như có thể che giấu bản thân hoàn toàn, như thể không tồn tại vậy.

Lệ Dung nhíu chặt mày.

- Thế thì thú vị thật.

Dương Khai nhếch miệng cười.

- Lệ Dung tuy chỉ là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, nhưng một khi chiến đấu thì không hề thua kém một Ma tướng. Một kẻ địch đến bà cũng không phát giác ra, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Người có thể làm được điều này ở gần đây, chỉ có Đại tôn Yêu tộc!

Có điều Dương Khai đã thỏa hiệp với y, Đại tôn không thể nào lật lọng được, càng không rảnh rỗi tới mức đi rình mò nơi này.

Đứng một chỗ được một lúc, thì Hàn Phi bay trở về với gương mặt lạnh tanh.

- Đuổi kịp không?

Lệ Dung hỏi.

Hàn Phi lắc đầu:

- Tốc độ rất nhanh, thân pháp cũng rất tinh diệu, thuộc hạ không đuổi kịp!

- Có nhìn rõ trông thế nào không?

Dương Khai hỏi.

- Một nữ nhân.

Hàn Phi chau mày.

- Có điều hơi kỳ quái, y phục của mụ ta hơi rách rưới, tóc rối bời, nhìn như kẻ điên loạn, cũng chẳng nói năng gì. Sau khi bị thuộc hạ phát hiện, mụ vội vã chuồn mất. À phải rồi, thuộc hạ không cảm giác được bất cứ sinh khí nào từ mụ, ngược lại còn có chút... tử khí!

- Tử khí?

Lệ Dung kinh ngạc.

- Đúng vậy, chỉnh là tử khí. Giống hệt khí tức của người chết!

Hàn Phi nghiêm nghị gật đầu.

Dương Khai giật mình, người bỗng dao động, nơi hắn đứng chỉ còn lại một chuỗi tàn ảnh, sau khi dừng lại, hắn hỏi:

- Thân pháp của bà ta có phải như thế này không?

Hàn Phi gật đầu lia lịa:

- Đúng, chính là thân pháp kiểu này, rất kỳ lạ.

- Vậy thì ta biết bà ta là ai rồi.

Dương Khai nhìn đau đáu về phía xa, khẽ thở dài.

Mấy vị thống lĩnh tộc Cổ Ma ngơ ngác nhìn nhau, không biết tại sao Dương Khai lại tỏ ra ảm đạm như vậy.

- Chúa thượng, người đàn bà đó ngài quen sao?

Lệ Dung cẩn thận dò hỏi.

Dương Khai lắc đầu:

- Ta không quen bà ta, nhưng giữa hai bọn ta có chút quan hệ. Bà ta là cựu Thánh nữ của Cửu Thiên Thánh Địa!

Hắn bèn kể hết đầu đuôi chuyện về Nam thánh cô, chúng nhân tộc Cổ Ma nghe mà ngạc nhiên không thôi.

- Khi còn sống không giết một ai, khi chết rồi lại tàn sát vô độ...

Lệ Dung đăm chiêu.

- Có phần giống với Quan Nô tiền bối, có điều hoàn toàn tương phản!

Quan Nô và Nam thánh cô đều là hoạt tử nhân! Chỉ có điều, một người thì đồ thán sinh linh, một người thì chưa từng giết một ai, đều có chấp niệm trong lòng, thế nên cho dù đã chết, cơ thể vẫn hành động theo ý chí lúc sinh tiền.

Vì là hoạt tử nhân, nên không có khí tức toát ra, đám người Lệ Dung mới không cách nào phát hiện được.

Muốn đối phó với người như vậy, một là trực tiếp tiêu diệt, hai là dập tắt ý chí của bà ta khi còn sống. Một khi ý chí đó tiêu tan, thì thân xác đã chết sẽ tự ngưng hoạt động.

- Phải xử lý thôi.

Dương Khai chợt nói.

Nam thánh cô nói thế nào thì cũng là người của Thánh địa, nếu bỏ mặc làm ngơ, không khéo lại nảy sinh chuyện rắc rối như mấy năm về trước.

Hơn nữa cũng không có lợi cho sự yên ổn của Cửu Thiên Thánh Địa.

Lần này bà xuất hiện ở đây, hẳn là nhằm vào hắn. Chỉ cần hắn ra mặt làm mồi nhử, Nam thánh cô chỉ biết hành động theo bản năng nhất định sẽ tái xuất.

Hắn bèn nói rõ kế của mình với mấy vị thống lĩnh, đám người Lệ Dung đều không phản đối.

Để an toàn, Dương Khai vẫn dẫn theo Lệ Dung và Hàn Phi, xuất phát từ trong rừng sâu.

Dù gì thì Nam thánh cô cũng có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, không thể xem thường.

Đi qua tận trăm dặm, mãi đến khi đặt chân đến một sơn cốc, Dương Khai mới dừng bước, quan sát xung quanh, khẽ gật đầu.

Lệ Dung và Hàn Phi liền nấp đi, che giấu khí tức, mai phục sẵn trong bóng tối.

Dương Khai đi một mình giữa sơn cốc, thuận tiện tìm ít thiên tài địa bảo, xem có phát hiện được gì không, song đáng tiếc là tìm cả lúc lâu cũng chỉ tìm được ít dược liệu Thiên cấp, Huyền cấp, đến Linh cấp cũng chẳng thấy đâu.

Sau khi đi hẳn một vòng quanh sơn cốc, Dương Khai bỗng có một cảm giác bất ổn.

Mơ hồ, dường như có một đôi mắt đang chú mục vào hắn.

Hắn quay phắt lại, nhìn về phía đó thì thấy ngay Nam thánh cô người vận áo trứng, tóc tai bù xù như ác quỷ, đang nhìn xoáy vào hắn, không hề nhúc nhích.

Bộ áo trắng đó rách nát vì biết bao nhiêu lần đại chiến, và do không được giặt giũ, khiến bà trông càng thêm phần u ám đáng sợ.

Dương Khai cũng không biết rốt cuộc bà xuất hiện từ lúc nào, càng không rõ bà đã nhìn mình được bao lâu, chỉ cảm thấy lúc đôi mắt đó nhìn vào Thánh chủ Linh giới trong tay hắn, có một chút gì đó dịu dàng và hoài niệm.

Thánh chủ Linh giới là vật tượng trưng thân phận của mỗi một đời Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa. Lúc cựu Thánh chủ còn sống cũng từng đeo nó. Nam thánh cô là Thánh nữ của cựu Thánh chủ, khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, hẳn sẽ lộ thần sắc không bình thường.

Song rất nhanh, nét dịu dàng và hoài niệm trong mắt bà bị thay bằng sự dữ tợn, không nói lời nào, bà xáp lại gần Dương Khai như ma quỷ.

Người chưa tới, áp lực khổng lồ đã ập đến.

Giữa không trung, một thanh trường kiếm chợt xuất hiện, vung về phía Dương Khai.

Huyền Thiên Kiếm!

Dương Khai nheo mắt lại, không hề có ý tránh né.

- Băng Thiên Tuyết Địa!

Một giọng nữ quát ầm lên.

Nhiệt độ cả sơn cốc đột ngột hạ xuống ngay tức khắc! Theo sau từng tiếng vang răng rắc, một lớp băng mỏng phủ lên cây cối xanh mơn mởn, một lớp kết giới màu xanh sẫm sáng bùng phía trên sơn cốc.

Khí hậu thay đổi hẳn, thậm chí còn có vài bông tuyết rơi xuống từ trên không.

Những bông tuyết này đều ẩn chứa uy năng rất khủng khiếp. Chúng chậm rãi rơi xuống, nổ thành từng cụm hào quang, hóa thành hàng trăm vạn đòn tấn công cực nhỏ mà lại vô cùng sắc bén nhằm vào Nam thánh cô.

Huyền Thiên Kiếm vỡ nát ngay sau đó.

Đang lao về phía Dương Khai, Nam thánh cô dừng bước lại theo bản năng, lôi Hạo Thiên Thuẫn ra chắn trước mặt, một thanh trường mâu sáng rực thình lình xuất hiện trên tay, phóng ào về vị trí mà Hàn Phi đang ẩn nấp.

Vù...

Tru Thiên Mâu như xé toạc không gian, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mắt Hàn Phi, nó to lên trong đồng tử nàng.

Cơn ớn lạnh nổi khắp cùng mình, mặt Hàn Phi lập tức nổi đầy Ma văn hoang dã, nàng đưa tay ra chộp lấy mũi mâu một cách chuẩn xác.

Từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống từ đầu ngón tay.

Cùng lúc đó, Lệ Dung đã đến sau lưng Nam thánh cô từng lúc nào không hay. Hồng quang sáng bừng, dưới chân Nam thánh cô chợt xuất hiện một đóa hoa cực lớn.

Đóa hoa đó nở rộ, đẹp lộng lẫy. Nó xoay vần như đài sen, truyền đến từng dao động kỳ diệu, như có một lực kéo vô tận, kéo Nam thánh cô vào bên trong đóa hoa này.

Cánh hoa từ từ khép lại, nhằm bọc kín Nam thánh cô.

Một tiếng quát khản đặc ghê người vang lên từ miệng Nam thánh cô, nơi đó chỉ còn lại một tàn ảnh, ngay sau đó, bà đã xuất hiện ở cách đó không xa.

Cặp mắt đục ngầu u ám nhìn Lệ Dung và Hàn Phi chòng chọc, gắt gỏng hung bạo như con mãnh thú bị giam cầm.

Lệ Dung và Hàn Phi đứng lại một chỗ, nhìn Nam thánh cô nửa thương hại, nửa kiêng dè, nhận ra rằng đối phương không dễ đối phó.

- Không cần phải nương tay, cứ dùng hết sức trói lấy bà ta, nếu trói không được... giết thẳng tay!

Dương Khai thản nhiên ra lệnh.

- Vâng!

Lệ Dung và Hàn Phi cùng đáp, rồi lại thi triển chiêu thức kinh thiên động đĩa đó.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Mũi băng lao đi như tên bắn.

Vù vù vù...

Từng cánh hoa đỏ thắm vần vũ.

Hai vị thống lĩnh tộc Cổ Ma liên thủ, đối chiến với một Nam thánh cô Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, tất sẽ không phải lo sợ gì cả.

Sơn cốc được bao bọc trong kết giới của Hàn Phi, Nam thánh cô muốn chạy cũng chẳng chạy thoát được.

Nếu không phải lo ngại việc bà cũng là người của Cửu Thiên Thánh Địa, Lệ Dung và Hàn Phi đã đánh cho tan xương nát thịt từ lâu rồi.

Nửa canh giờ sau, Nam thánh cô rốt cuộc cũng cùng đường bí lối, bị đóa hoa do Lệ Dung thi triển bọc kín.

Hồng quang chói mắt, đợi đến khi hào quang biến mất, đóa hoa đó như nhập vào trong cơ thể Nam thánh cô, trên mặt bà xuất hiện một dấu ấn đóa hoa thu nhỏ.

Chân nguyên nội thể bị phong ấn, cử động của bản thân cũng bị phong ấn, Nam thánh cô không thể động đậy gì được.

Bước đến phía trước, nhìn kỹ vị Nam thánh cô đã bám riết lấy mình suốt mấy năm ở khoảng cách gần, tâm trạng Dương Khai vô cùng phức tạp.

Người này, khi còn trẻ nhất định cũng là một cô nương thông minh, xinh đẹp như tiên nữ, dù sau khi bà chết, dung nhan vẫn không hề già đi một chút nào.

Nhưng giờ đây, bà lại thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nếu cựu Thánh chủ còn sống, thấy cảnh không biết sẽ nghĩ gì.

Tự ngẫm, nếu Tô Nhan hoặc Hạ Ngưng Thường thành nông nỗi này, Dương Khai có chết cũng không nhắm mắt.

Vốn muốn thẳng tay tiêu diệt bà, đến lúc này, Dương Khai lại không nỡ hạ thủ, trầm ngâm một lát liền bảo:

- Mang về canh giữ cho thật kỹ.

Hắn quyết định giao Nam thánh cô cho đám người Từ Hối xử lý.

Lệ Dung và Hàn Phi liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu. Lệ Dung nhấc Nam thánh cô, theo sau Dương Khai lần về đường cũ. Sau khi điều tra rõ ký ức của Trương Ngạo về bí mật Tinh Không, Dương Khai liền trực tiếp luyện hóa năng lượng thần hồn của lão.

Chiếm lấy cảm ngộ và hiểu biết của lão về thiên đạo võ đạo.

Tu vi tâm tính của bản thân hắn tăng lên được chút đỉnh, không rõ rệt cho lắm.

Công lực càng cao, những gì thu được khi luyện hóa năng lượng thần hồn của một người đã chết lại càng ít đi. Có điều nếu dùng cách này, Dương Khai chẳng bao giờ phải lo lắng việc gặp chướng ngại trên con đường tu luyện. Chỉ cần giết những võ giả đẳng cấp cao vào lúc thích hợp, đoạt lấy cảm ngộ của họ, Dương Khai đã có thể xuôi chèo mát mái tu luyện tiếp với tiền đề là sức mạnh thể xác phải theo kịp.

Với tu vi tâm tính hiện tại của Dương Khai, trước khi chạm đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, sẽ chẳng có bất cứ trở ngại nào.

Thu liễm tâm thần, Dương Khai từ từ đứng dậy, định chuẩn bị ra ngoài thì thình lình, tiếng quát của Hàn Phi vọng lại cách đó không xa:

- Ai đó?

Ngay sau đấy, một luồng hàn khí lạnh thấu xương tràn đến, văng vẳng bên tai là tiếng vạt áo bay phần phật, hình như Hàn Phi đã đuổi theo.

Dương Khai nhíu mày, ra khỏi căn lều thì nhìn thấy không ít tộc nhân Cổ Ma đang tụ tập một chỗ, chỉ chỉ trỏ trỏ về một hướng.

- Chúa thượng!

Lệ Dung vội chạy đến để bảo vệ an toàn cho Dương Khai. Căn lều của bà ở ngay bên cạnh chỗ Dương Khai, cách chỉ có năm trượng.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Dương Khai hỏi, đồng thời thả thần niệm dò xét phía đó.

- Mấy ngày nay hình như có người rình rập chỗ chúng ta, có điều bọn thuộc hạ chưa thể phát hiện ra đó là ai, hẳn là Hàn Phi thống lĩnh đã phát giác ra gì đó nên mới đuổi theo.

- Đến ngươi cũng không phát hiện ra?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Dạ. Bản lĩnh giấu khí tức của người đó rất lợi hại, dường như có thể che giấu bản thân hoàn toàn, như thể không tồn tại vậy.

Lệ Dung nhíu chặt mày.

- Thế thì thú vị thật.

Dương Khai nhếch miệng cười.

- Lệ Dung tuy chỉ là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, nhưng một khi chiến đấu thì không hề thua kém một Ma tướng. Một kẻ địch đến bà cũng không phát giác ra, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Người có thể làm được điều này ở gần đây, chỉ có Đại tôn Yêu tộc!

Có điều Dương Khai đã thỏa hiệp với y, Đại tôn không thể nào lật lọng được, càng không rảnh rỗi tới mức đi rình mò nơi này.

Đứng một chỗ được một lúc, thì Hàn Phi bay trở về với gương mặt lạnh tanh.

- Đuổi kịp không?

Lệ Dung hỏi.

Hàn Phi lắc đầu:

- Tốc độ rất nhanh, thân pháp cũng rất tinh diệu, thuộc hạ không đuổi kịp!

- Có nhìn rõ trông thế nào không?

Dương Khai hỏi.

- Một nữ nhân.

Hàn Phi chau mày.

- Có điều hơi kỳ quái, y phục của mụ ta hơi rách rưới, tóc rối bời, nhìn như kẻ điên loạn, cũng chẳng nói năng gì. Sau khi bị thuộc hạ phát hiện, mụ vội vã chuồn mất. À phải rồi, thuộc hạ không cảm giác được bất cứ sinh khí nào từ mụ, ngược lại còn có chút... tử khí!

- Tử khí?

Lệ Dung kinh ngạc.

- Đúng vậy, chỉnh là tử khí. Giống hệt khí tức của người chết!

Hàn Phi nghiêm nghị gật đầu.

Dương Khai giật mình, người bỗng dao động, nơi hắn đứng chỉ còn lại một chuỗi tàn ảnh, sau khi dừng lại, hắn hỏi:

- Thân pháp của bà ta có phải như thế này không?

Hàn Phi gật đầu lia lịa:

- Đúng, chính là thân pháp kiểu này, rất kỳ lạ.

- Vậy thì ta biết bà ta là ai rồi.

Dương Khai nhìn đau đáu về phía xa, khẽ thở dài.

Mấy vị thống lĩnh tộc Cổ Ma ngơ ngác nhìn nhau, không biết tại sao Dương Khai lại tỏ ra ảm đạm như vậy.

- Chúa thượng, người đàn bà đó ngài quen sao?

Lệ Dung cẩn thận dò hỏi.

Dương Khai lắc đầu:

- Ta không quen bà ta, nhưng giữa hai bọn ta có chút quan hệ. Bà ta là cựu Thánh nữ của Cửu Thiên Thánh Địa!

Hắn bèn kể hết đầu đuôi chuyện về Nam thánh cô, chúng nhân tộc Cổ Ma nghe mà ngạc nhiên không thôi.

- Khi còn sống không giết một ai, khi chết rồi lại tàn sát vô độ...

Lệ Dung đăm chiêu.

- Có phần giống với Quan Nô tiền bối, có điều hoàn toàn tương phản!

Quan Nô và Nam thánh cô đều là hoạt tử nhân! Chỉ có điều, một người thì đồ thán sinh linh, một người thì chưa từng giết một ai, đều có chấp niệm trong lòng, thế nên cho dù đã chết, cơ thể vẫn hành động theo ý chí lúc sinh tiền.

Vì là hoạt tử nhân, nên không có khí tức toát ra, đám người Lệ Dung mới không cách nào phát hiện được.

Muốn đối phó với người như vậy, một là trực tiếp tiêu diệt, hai là dập tắt ý chí của bà ta khi còn sống. Một khi ý chí đó tiêu tan, thì thân xác đã chết sẽ tự ngưng hoạt động.

- Phải xử lý thôi.

Dương Khai chợt nói.

Nam thánh cô nói thế nào thì cũng là người của Thánh địa, nếu bỏ mặc làm ngơ, không khéo lại nảy sinh chuyện rắc rối như mấy năm về trước.

Hơn nữa cũng không có lợi cho sự yên ổn của Cửu Thiên Thánh Địa.

Lần này bà xuất hiện ở đây, hẳn là nhằm vào hắn. Chỉ cần hắn ra mặt làm mồi nhử, Nam thánh cô chỉ biết hành động theo bản năng nhất định sẽ tái xuất.

Hắn bèn nói rõ kế của mình với mấy vị thống lĩnh, đám người Lệ Dung đều không phản đối.

Để an toàn, Dương Khai vẫn dẫn theo Lệ Dung và Hàn Phi, xuất phát từ trong rừng sâu.

Dù gì thì Nam thánh cô cũng có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, không thể xem thường.

Đi qua tận trăm dặm, mãi đến khi đặt chân đến một sơn cốc, Dương Khai mới dừng bước, quan sát xung quanh, khẽ gật đầu.

Lệ Dung và Hàn Phi liền nấp đi, che giấu khí tức, mai phục sẵn trong bóng tối.

Dương Khai đi một mình giữa sơn cốc, thuận tiện tìm ít thiên tài địa bảo, xem có phát hiện được gì không, song đáng tiếc là tìm cả lúc lâu cũng chỉ tìm được ít dược liệu Thiên cấp, Huyền cấp, đến Linh cấp cũng chẳng thấy đâu.

Sau khi đi hẳn một vòng quanh sơn cốc, Dương Khai bỗng có một cảm giác bất ổn.

Mơ hồ, dường như có một đôi mắt đang chú mục vào hắn.

Hắn quay phắt lại, nhìn về phía đó thì thấy ngay Nam thánh cô người vận áo trứng, tóc tai bù xù như ác quỷ, đang nhìn xoáy vào hắn, không hề nhúc nhích.

Bộ áo trắng đó rách nát vì biết bao nhiêu lần đại chiến, và do không được giặt giũ, khiến bà trông càng thêm phần u ám đáng sợ.

Dương Khai cũng không biết rốt cuộc bà xuất hiện từ lúc nào, càng không rõ bà đã nhìn mình được bao lâu, chỉ cảm thấy lúc đôi mắt đó nhìn vào Thánh chủ Linh giới trong tay hắn, có một chút gì đó dịu dàng và hoài niệm.

Thánh chủ Linh giới là vật tượng trưng thân phận của mỗi một đời Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa. Lúc cựu Thánh chủ còn sống cũng từng đeo nó. Nam thánh cô là Thánh nữ của cựu Thánh chủ, khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, hẳn sẽ lộ thần sắc không bình thường.

Song rất nhanh, nét dịu dàng và hoài niệm trong mắt bà bị thay bằng sự dữ tợn, không nói lời nào, bà xáp lại gần Dương Khai như ma quỷ.

Người chưa tới, áp lực khổng lồ đã ập đến.

Giữa không trung, một thanh trường kiếm chợt xuất hiện, vung về phía Dương Khai.

Huyền Thiên Kiếm!

Dương Khai nheo mắt lại, không hề có ý tránh né.

- Băng Thiên Tuyết Địa!

Một giọng nữ quát ầm lên.

Nhiệt độ cả sơn cốc đột ngột hạ xuống ngay tức khắc! Theo sau từng tiếng vang răng rắc, một lớp băng mỏng phủ lên cây cối xanh mơn mởn, một lớp kết giới màu xanh sẫm sáng bùng phía trên sơn cốc.

Khí hậu thay đổi hẳn, thậm chí còn có vài bông tuyết rơi xuống từ trên không.

Những bông tuyết này đều ẩn chứa uy năng rất khủng khiếp. Chúng chậm rãi rơi xuống, nổ thành từng cụm hào quang, hóa thành hàng trăm vạn đòn tấn công cực nhỏ mà lại vô cùng sắc bén nhằm vào Nam thánh cô.

Huyền Thiên Kiếm vỡ nát ngay sau đó.

Đang lao về phía Dương Khai, Nam thánh cô dừng bước lại theo bản năng, lôi Hạo Thiên Thuẫn ra chắn trước mặt, một thanh trường mâu sáng rực thình lình xuất hiện trên tay, phóng ào về vị trí mà Hàn Phi đang ẩn nấp.

Vù...

Tru Thiên Mâu như xé toạc không gian, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mắt Hàn Phi, nó to lên trong đồng tử nàng.

Cơn ớn lạnh nổi khắp cùng mình, mặt Hàn Phi lập tức nổi đầy Ma văn hoang dã, nàng đưa tay ra chộp lấy mũi mâu một cách chuẩn xác.

Từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống từ đầu ngón tay.

Cùng lúc đó, Lệ Dung đã đến sau lưng Nam thánh cô từng lúc nào không hay. Hồng quang sáng bừng, dưới chân Nam thánh cô chợt xuất hiện một đóa hoa cực lớn.

Đóa hoa đó nở rộ, đẹp lộng lẫy. Nó xoay vần như đài sen, truyền đến từng dao động kỳ diệu, như có một lực kéo vô tận, kéo Nam thánh cô vào bên trong đóa hoa này.

Cánh hoa từ từ khép lại, nhằm bọc kín Nam thánh cô.

Một tiếng quát khản đặc ghê người vang lên từ miệng Nam thánh cô, nơi đó chỉ còn lại một tàn ảnh, ngay sau đó, bà đã xuất hiện ở cách đó không xa.

Cặp mắt đục ngầu u ám nhìn Lệ Dung và Hàn Phi chòng chọc, gắt gỏng hung bạo như con mãnh thú bị giam cầm.

Lệ Dung và Hàn Phi đứng lại một chỗ, nhìn Nam thánh cô nửa thương hại, nửa kiêng dè, nhận ra rằng đối phương không dễ đối phó.

- Không cần phải nương tay, cứ dùng hết sức trói lấy bà ta, nếu trói không được... giết thẳng tay!

Dương Khai thản nhiên ra lệnh.

- Vâng!

Lệ Dung và Hàn Phi cùng đáp, rồi lại thi triển chiêu thức kinh thiên động đĩa đó.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Mũi băng lao đi như tên bắn.

Vù vù vù...

Từng cánh hoa đỏ thắm vần vũ.

Hai vị thống lĩnh tộc Cổ Ma liên thủ, đối chiến với một Nam thánh cô Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, tất sẽ không phải lo sợ gì cả.

Sơn cốc được bao bọc trong kết giới của Hàn Phi, Nam thánh cô muốn chạy cũng chẳng chạy thoát được.

Nếu không phải lo ngại việc bà cũng là người của Cửu Thiên Thánh Địa, Lệ Dung và Hàn Phi đã đánh cho tan xương nát thịt từ lâu rồi.

Nửa canh giờ sau, Nam thánh cô rốt cuộc cũng cùng đường bí lối, bị đóa hoa do Lệ Dung thi triển bọc kín.

Hồng quang chói mắt, đợi đến khi hào quang biến mất, đóa hoa đó như nhập vào trong cơ thể Nam thánh cô, trên mặt bà xuất hiện một dấu ấn đóa hoa thu nhỏ.

Chân nguyên nội thể bị phong ấn, cử động của bản thân cũng bị phong ấn, Nam thánh cô không thể động đậy gì được.

Bước đến phía trước, nhìn kỹ vị Nam thánh cô đã bám riết lấy mình suốt mấy năm ở khoảng cách gần, tâm trạng Dương Khai vô cùng phức tạp.

Người này, khi còn trẻ nhất định cũng là một cô nương thông minh, xinh đẹp như tiên nữ, dù sau khi bà chết, dung nhan vẫn không hề già đi một chút nào.

Nhưng giờ đây, bà lại thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nếu cựu Thánh chủ còn sống, thấy cảnh không biết sẽ nghĩ gì.

Tự ngẫm, nếu Tô Nhan hoặc Hạ Ngưng Thường thành nông nỗi này, Dương Khai có chết cũng không nhắm mắt.

Vốn muốn thẳng tay tiêu diệt bà, đến lúc này, Dương Khai lại không nỡ hạ thủ, trầm ngâm một lát liền bảo:

- Mang về canh giữ cho thật kỹ.

Hắn quyết định giao Nam thánh cô cho đám người Từ Hối xử lý.

Lệ Dung và Hàn Phi liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu. Lệ Dung nhấc Nam thánh cô, theo sau Dương Khai lần về đường cũ.