Sau nửa canh giờ nữa, Dương Khai mới thu hồi Huyết Tinh thạch, nói với tên tộc nhân Cổ Ma kia:
- Cử động một chút xem nào.
Người nọ liền bóp bóp tay, từng tiếng lốp bốp vang lên, nét ngạc nhiên mừng rỡ hằn lên trên hai hàng lông mày:
- Thật sự nối được rồi!
Đám người Lệ Dung chấn động ra mặt, không dám tin nổi.
Nối liền tay đứt, vốn là chuyện bất khả thi, nhưng giờ đây lại diễn ra ngay trước mắt họ, điều này khiến bọn họ ý thức được sự bất phàm của viên Huyết Tinh thạch này.
- Da thịt đã nối lại, nhưng xương cốt vẫn chưa hoàn toàn nối liền, trong một thời gian ngắn không được hoạt động mạnh, nhớ năng nghỉ ngơi.
Dương Khai dặn dò.
Tộc nhân Cổ Ma này gật đầu lia lịa, vẻ mặt cảm kích:
- Đa tạ Chúa thượng, đa tạ Chúa thượng!
Tuy nói sau khi bị cụt tay, y tỏ ra không thèm quan tâm, nhưng giờ thân thể mình vẹn toàn trở lại, y vui mừng cũng dễ hiểu.
- Đi đi.
Dương khai khẽ mỉm cười.
Người này cung kính thi lễ, sau đó hưng phấn chạy về.
Dương khai ngắm nghía Huyết Tinh thạch trên tay, cảm giác được rõ ràng huyết khí bên trong nó đã tiêu hao không ít.
Như thế có nghĩa, nó có thể chuyển hóa máu bình thường thành một loại năng lượng kỳ diệu, năng lượng này có khả năng khôi phục và tăng cường.
Sản vật ở Tinh Không quả nhiên không tầm thường
Nhìn một lúc, Dương Khai tiện tay ném Huyết Tinh thạch cho Lệ Dung, căn dặn:
- Xem xem còn tộc nhân nào cần chữa trị hay không, trong đó còn chứa không ít huyết khí, không cần phải hà tiện, cứ dùng tùy thích.
- Dạ.
Lệ dung vội vàng đáp, rồi cùng với mấy vị thống lĩnh khác đi lo việc.
Tộc nhân Cổ Ma, chỉ có gần ngàn người, chết một người là mất đi một người, bọn họ đối với mỗi một tộc nhân đều tương đối coi trọng.
Đợi bọn họ đi rồi, Vu Kiếp mới chậm rãi nhích tới gần, chăm chăm nhìn vào tộc nhân Cổ Ma đó, bùi ngùi nói:
- Bọn họ là một bộ tộc rất hùng mạnh.
Dương Khai liếc mắt nhìn lão, nhẹ nhàng gật đầu.
- Thánh chủ đại nhân, ngài thật sự muốn mang theo nọn họ cùng nhau hành động?
- Đúng vậy.
Vu Kiếp không khỏi nhíu mày:
- Nói như vậy, Thánh chủ đại nhân không muốn từ bỏ lực lượng tingụy hưng nhuệ này?
- Tại sao phải từ bỏ?
- Nếu đi cùng bọn họ, có thể sẽ rất khiền toái, trừ khi Thánh chủ đại nhân đưa họ tới Ma cương hoặc là lãnh địa trung lập.
Dương khai lắc đầu, nói thẳng:
- Ta muốn dẫn họ về Cửu Thiên Thánh Địa!
Vu kiếp giật mình kinh hãi, như thể nhìn thấy cảnh tượng người của Cửu Thiên Thánh Địa đại chiến với những tên Ma tộc này.
Hơn nữa, nếu họ đến Cửu Thiên Thánh Địa, chắc chắn sẽ trở thành láng giềng của U Minh Tông.
- Nói thật, Vu mỗ hiện tại không muốn dây dưa quan hệ với Thánh chủ đại nhân nữa...
Dương Khai nhìn lão, thản nhiên nói:
- Ta sẽ không cưỡng ép bất cứ ai, nể mặt ngươi trước kia chịu hòa giải với ta, giờ ngươi có quyền chọn tự chủ, đương nhiên, ta cũng sẽ không tìm ngươi tính sổ, ngươi muốn đi đâu cũng được, hơn nữa U Minh Tông các ngươi cũng không có bất kỳ tổn thất gì.
Vu kiếp gật đầu, bỗng nhiên cười hề hề, thấp giọng nói:
- Vu mỗ quả thật cần cách xa ngài một chút, Thánh chủ đại nhân hình như cũng không phải người chịu an phận. Nhưng... Bản năng của Vu mỗ mách bảo, Thánh chủ đại nhân là người có thể thành đại sự, ta cũng muốn xem xem ngày sau ngài có thể mạnh lên đến mức nào, hay là sẽ bị hủy diệt trên con đường trưởng thành!
Dương khai nheo mắt lại:
- Nếu ta bị hủy diệt... ngươi cũng khó lòng thoát chết, song nếu ta có thể mạnh hơn nữa, Vu tông chủ chắc chắn cũng sẽ nhận được không ít ưu đãi.
- Vu mỗ chỉ cầu có vậy!
- Ta đồng ý với ngươi.
Hai người nhìn nhau, hiểu ý bật cười.
- Thánh chủ đại nhân nghỉ ngơi đi, trời sáng còn phải xuất phát, Cửu Thiên Thánh Địa cách nơi đây khá xa, trên đường đi có thể sẽ còn rất nhiều phiền toái.
Vu Kiếp nói xong liền cung kính cáo lui.
...
Trên khoảng trời cao nghìn trượng, một đám mây đen bay đi vun vút, bên trong đám mây đen đó, lờ mờ hiện ra rất nhiều bóng người đứng giữa không trung, đếm sơ qua thì ít nhất phải một nghìn người.
Những người này tất cả đều là tộc nhân Cổ Ma.
Từ trong Tuyết Sơn đi ra, trên đường tiến về hướng Cửu Thiên Thánh Địa, phải đi qua địa bàn của rất nhiều thế lực loài người, một đoàn Ma tộc đông như vậy cùng nhau hành động, nhất định sẽ khiến cho người khác chú ý.,
Dương Khai không muốn nảy sinh xung đột với người khác, đám người Lệ dung càng không muốn, chỉ có thể bay trên không trung, tránh khỏi tầm mắt của người ngoài hết sức có thể.
Phía trước đám mây đen, Vu Kiếp mang theo người của U Minh Tông dò đường, tìm kiếm những nơi hoang vắng để hành tẩu.
Trên Khởi Tú phong, Thiên Tiêu Tông, đám người Thương Viêm đứng ở đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn đám mây đen kịt nghênh ngang bay qua, tất cả đều không kìm nổi phì cười.
- Tiểu tử này...
Thương Viêm chậm rãi lắc đầu.
- Chỉ mong nó đi đường bình an vô sự.
Phi Vũ lẩm bẩm lo âu.
- Trong đám người Ma tộc đó, cao thủ như lâm, sao có thể có chuyện được?
Lực Hoàn bật cười:
- Ta lại thấy lo cho ai tìm bọn họ gây sự. Tiểu sư điệt tính tình chẳng phải tốt gì cho cam. Nếu chẳng may phát sinh xung đột, chắc chắn sẽ đòi giết người.
Dương Khai một khi đã giết người thì mọi chuyện càng khó nói.
- Lo lắng cũng vô dụng, nếu tiểu sư điệt đã có chọn lựa như vậy, tất đã có tính toán cả rồi. Thật thú vị, thân là Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, lại còn cầm đầu nhiều Ma tộc nhân như vậy... Không biết tiểu sư điệt muốn làm gì đây?
Chẳng ai đoán ra được suy nghĩ của Dương Khai, chỉ có thể lắc đầu, nhìn đám mây đen đó rời đi.
Giữa đám mây đen, sau khi biết đích đến ở đâu, Lệ Dung kinh ngạc nói:
- Hóa ra là đi Cửu Thiên Thánh Địa, Chúa thượng lại còn là Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, thật quá thần kỳ.
- Làm sao? Các người ở Tiểu Huyền Giới cũng nghe nói đếnCửu Thiên Thánh Địa ư?”
Dương khai nhìn bà.
- Đọc được trong sách cổ ạ.
Lệ dung hé miệng cười:
- Nghe nói Cửu Thiên Thánh Địa là một tông môn rất mạnh, hồi Đại Ma Thần còn sống, Cửu Thiên Thánh Địa là thế lực xếp thứ nhất, nhì của loài người, Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa hình như từng giao chiến với Đại Ma Thần một lần, đáng tiếc cuối cùng hình như bị đánh bại, song Đại Ma Thần cũng bị thương, đó là một trong số những lần hiếm hoi mà Đại Ma Thần bị thương.
Dương khai thần sắc chợt động, âm thầm gật đầu
Lệ Dung đọc được từ sách cổ, còn hắn khi luyện hóa giọt Ma Thần Kim Huyết đó trong Thánh lăng, đã nhìn thấy một chút ký ức rải rác, nên biết rõ sự khủng khiếp của trận chiến ấy.
Gần nghìn tộc nhân Cổ Ma ai nấy cũng nét mặt tràn đầy vui sướng. Tuy rằng bọn họ không biết đích đến của chuyến đi này, nhưng đối với họ mà nói, có thể rời khỏi Tiểu Huyền Giới kia, bước ra ngoài thế giới rộng lớn, đó đã là ân trạch lớn nhất rồi.
Bởi vậy, người nào người nấy cũng đều có vẻ rất hăng hái, không ngừng ngó nghiêng bốn phía.
Một chuyến đi yên lặng, mười mấy ngày bình an vô sự.
Có Vu Kiếp ở phía trước mở đường, cũng giúp Dương khai giảm đi rất nhiều phiền toái.
Hơn mười ngày sau, đang trên đường đi gấp rút, Lệ dung bỗng nhiên nhướng mày, ngưng thần nhìn xuống một chỗ phía dưới.
Cùng lúc đó, Dương khai cũng cảm giác thấy, có lẽ là bởi vì đám người mình đi qua đã kinh động đến cao thủ phía dưới. Có mấy người là Siêu Phàm Cảnh đang bám theo, cốt để điều tra cho rõ ràng.
- Chúa thượng, có cần phái người đi dọn dẹp bọn chúng không ạ?
Lệ dung dò hỏi.
Dương Khai trầm ngâm rồi khẽ gật đầu:
- Đừng giết người, làm sao cho bọn chúng đừng đi theo là được.
- Dạ, Ngân Nha!.
Lệ Dung khẽ quát một tiếng.
Giữa đội ngũ, Ngân Nha thống lĩnh lập tức phi thân xuống.
Một lát sau, phía dưới truyền đến sóng chiến đấu ngắn ngủi.
Lại một lát sau, Ngân Nha trở lại, hồi bẩm:
- Trong vòng ba đến năm ngày, bọn chúng không thể hoạt động, thuộc hạ không hề đả thương bọn chúng.
Lệ dung gật đầu khen ngợi:
- Ừm, làm rất tốt, tộc ta mới tái xuất thế gian, chuyện gì không tới mức phiền toái thì hãy cố hết sức không dính vào
Họ lại tiếp tục chuyến hành trình.
Nhưng càng đi, khí tức mà tộc nhân Cổ Ma toát ra càng kinh động đến nhiều cường nhân loài người hơn.
Lần nào cũng đều là Ngân Nha hoặc là Huyết Kích xuống giải quyết, giam cầm những người theo đuôi tại một chỗ, khiến cho bọn họ không thể truy kích.
Tuy đã thủ hạ lưu tình, cũng chưa đả thương người nào cả, nhưng tin tức có rất nhiều Ma tộc nhân đi qua lãnh địa của loài người vẫn lan ruyền ra như mọc thêm cánh.
Khiến chuyến đi của đoàn người Dương khai cứ luôn có người chờ đợi ở phía trước.
Phần lớn đều là cường nhân Siêu Phàm Cảnh, Nhập Thánh Cảnh, đa số đều rất biết điều, nhận thấy trong tộc Cổ Ma có cao thủ trấn thủ, cũng không dám khinh suất tấn công, chỉ dõi theo từ xa hòng tìm hiểu tin tức.
Thi thoảng có vài tên mắt cao hơn trán, chặn thẳng trên đường đi, nói năng thì vô học, đều bị tôc nhân Cổ Ma dạy dỗ cho một trận nên thân.
Những người này giống như giòi trong xương, đuổi đi một đám lại có một đám khác mò tới.
Dương khai bực mình vô cùng, nhưng lại không thể làm gì khác.
Thù hận giữa loài người và Ma tộc không phải là một sớm một chiều có thể hóa giải, tộc nhân Cổ Ma bị nhắm làm mục tiêu cũng là điều khó tránh, không thể vì chuyện này mà đại khai sát giới, nếu làm như vậy, thì chắc chắn sẽ bị xem là kẻ địch chung của thiên hạ.
Ước chừng hai tháng sau, đoàn người mới đi đến vùng lân cận Cửu Thiên Thánh Địa.
Mà truy binh phía sau cũng nhiều đến hơn trăm người, hơn trăm người này đều là Siêu Phàm Cảnh trở lên, còn có mười mấy Nhập Thánh Cảnh.
Lực lượng như vậy, cũng khiến Dương Khai không thể coi thường được.
Đến lúc nói chuyện phải nhẽ với bọn họ rồi.
Không vội vã đưa tộc Cổ Ma vào Cửu Thiên Thánh Địa, mà cho họ tạm thời dừng lại ở dãy núi dài liên miên nọ, Dương khai chỉ đem theo một mình Lệ dung hướng về nơi truy binh tụ tập.
Cách đó mười mấy dặm, sau khi nhận thấy tộc Cổ Ma đã dừng lại, đoàn người này cũng dừng chân, từng đạo thần niệm tràn về phía trước, rình rập động tĩnh bên đó.
Mỗi cường nhân loài người, sắc mặt đều cực kỳ nghiêm trọng...
- Trữ lão, bên kia hình như có người đến...
Một người trong đó bỗng nhiên kêu lên thất thanh.
Những người khác đều gật đầu, tỏ ý đã cảm nhận được khí tức của Dương Khai và Lệ Dung.
- Một Siêu Phàm tam tầng cảnh, một Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, hai người này đều không có ý ẩn nấp... Hình như muốn nói chuyện với chúng ta?
Có người suy đoán.
Nếu không như thế, làm sao chỉ có hai người tìm đến đây?
- Khỏi cần phải nói chuyện với bọn Ma tộc tặc tử này, đợi chúng nó qua đây, đồ sát thẳng tay!
Một lão giả mặt mày đỏ ngầu kêu gào, tỏ ra rất chi là thù hận Ma tộc.
- Đúng vậy. Hãy nhân cơ hội này mai phục bọn chúng Sau nửa canh giờ nữa, Dương Khai mới thu hồi Huyết Tinh thạch, nói với tên tộc nhân Cổ Ma kia:
- Cử động một chút xem nào.
Người nọ liền bóp bóp tay, từng tiếng lốp bốp vang lên, nét ngạc nhiên mừng rỡ hằn lên trên hai hàng lông mày:
- Thật sự nối được rồi!
Đám người Lệ Dung chấn động ra mặt, không dám tin nổi.
Nối liền tay đứt, vốn là chuyện bất khả thi, nhưng giờ đây lại diễn ra ngay trước mắt họ, điều này khiến bọn họ ý thức được sự bất phàm của viên Huyết Tinh thạch này.
- Da thịt đã nối lại, nhưng xương cốt vẫn chưa hoàn toàn nối liền, trong một thời gian ngắn không được hoạt động mạnh, nhớ năng nghỉ ngơi.
Dương Khai dặn dò.
Tộc nhân Cổ Ma này gật đầu lia lịa, vẻ mặt cảm kích:
- Đa tạ Chúa thượng, đa tạ Chúa thượng!
Tuy nói sau khi bị cụt tay, y tỏ ra không thèm quan tâm, nhưng giờ thân thể mình vẹn toàn trở lại, y vui mừng cũng dễ hiểu.
- Đi đi.
Dương khai khẽ mỉm cười.
Người này cung kính thi lễ, sau đó hưng phấn chạy về.
Dương khai ngắm nghía Huyết Tinh thạch trên tay, cảm giác được rõ ràng huyết khí bên trong nó đã tiêu hao không ít.
Như thế có nghĩa, nó có thể chuyển hóa máu bình thường thành một loại năng lượng kỳ diệu, năng lượng này có khả năng khôi phục và tăng cường.
Sản vật ở Tinh Không quả nhiên không tầm thường
Nhìn một lúc, Dương Khai tiện tay ném Huyết Tinh thạch cho Lệ Dung, căn dặn:
- Xem xem còn tộc nhân nào cần chữa trị hay không, trong đó còn chứa không ít huyết khí, không cần phải hà tiện, cứ dùng tùy thích.
- Dạ.
Lệ dung vội vàng đáp, rồi cùng với mấy vị thống lĩnh khác đi lo việc.
Tộc nhân Cổ Ma, chỉ có gần ngàn người, chết một người là mất đi một người, bọn họ đối với mỗi một tộc nhân đều tương đối coi trọng.
Đợi bọn họ đi rồi, Vu Kiếp mới chậm rãi nhích tới gần, chăm chăm nhìn vào tộc nhân Cổ Ma đó, bùi ngùi nói:
- Bọn họ là một bộ tộc rất hùng mạnh.
Dương Khai liếc mắt nhìn lão, nhẹ nhàng gật đầu.
- Thánh chủ đại nhân, ngài thật sự muốn mang theo nọn họ cùng nhau hành động?
- Đúng vậy.
Vu Kiếp không khỏi nhíu mày:
- Nói như vậy, Thánh chủ đại nhân không muốn từ bỏ lực lượng tingụy hưng nhuệ này?
- Tại sao phải từ bỏ?
- Nếu đi cùng bọn họ, có thể sẽ rất khiền toái, trừ khi Thánh chủ đại nhân đưa họ tới Ma cương hoặc là lãnh địa trung lập.
Dương khai lắc đầu, nói thẳng:
- Ta muốn dẫn họ về Cửu Thiên Thánh Địa!
Vu kiếp giật mình kinh hãi, như thể nhìn thấy cảnh tượng người của Cửu Thiên Thánh Địa đại chiến với những tên Ma tộc này.
Hơn nữa, nếu họ đến Cửu Thiên Thánh Địa, chắc chắn sẽ trở thành láng giềng của U Minh Tông.
- Nói thật, Vu mỗ hiện tại không muốn dây dưa quan hệ với Thánh chủ đại nhân nữa...
Dương Khai nhìn lão, thản nhiên nói:
- Ta sẽ không cưỡng ép bất cứ ai, nể mặt ngươi trước kia chịu hòa giải với ta, giờ ngươi có quyền chọn tự chủ, đương nhiên, ta cũng sẽ không tìm ngươi tính sổ, ngươi muốn đi đâu cũng được, hơn nữa U Minh Tông các ngươi cũng không có bất kỳ tổn thất gì.
Vu kiếp gật đầu, bỗng nhiên cười hề hề, thấp giọng nói:
- Vu mỗ quả thật cần cách xa ngài một chút, Thánh chủ đại nhân hình như cũng không phải người chịu an phận. Nhưng... Bản năng của Vu mỗ mách bảo, Thánh chủ đại nhân là người có thể thành đại sự, ta cũng muốn xem xem ngày sau ngài có thể mạnh lên đến mức nào, hay là sẽ bị hủy diệt trên con đường trưởng thành!
Dương khai nheo mắt lại:
- Nếu ta bị hủy diệt... ngươi cũng khó lòng thoát chết, song nếu ta có thể mạnh hơn nữa, Vu tông chủ chắc chắn cũng sẽ nhận được không ít ưu đãi.
- Vu mỗ chỉ cầu có vậy!
- Ta đồng ý với ngươi.
Hai người nhìn nhau, hiểu ý bật cười.
- Thánh chủ đại nhân nghỉ ngơi đi, trời sáng còn phải xuất phát, Cửu Thiên Thánh Địa cách nơi đây khá xa, trên đường đi có thể sẽ còn rất nhiều phiền toái.
Vu Kiếp nói xong liền cung kính cáo lui.
...
Trên khoảng trời cao nghìn trượng, một đám mây đen bay đi vun vút, bên trong đám mây đen đó, lờ mờ hiện ra rất nhiều bóng người đứng giữa không trung, đếm sơ qua thì ít nhất phải một nghìn người.
Những người này tất cả đều là tộc nhân Cổ Ma.
Từ trong Tuyết Sơn đi ra, trên đường tiến về hướng Cửu Thiên Thánh Địa, phải đi qua địa bàn của rất nhiều thế lực loài người, một đoàn Ma tộc đông như vậy cùng nhau hành động, nhất định sẽ khiến cho người khác chú ý.,
Dương Khai không muốn nảy sinh xung đột với người khác, đám người Lệ dung càng không muốn, chỉ có thể bay trên không trung, tránh khỏi tầm mắt của người ngoài hết sức có thể.
Phía trước đám mây đen, Vu Kiếp mang theo người của U Minh Tông dò đường, tìm kiếm những nơi hoang vắng để hành tẩu.
Trên Khởi Tú phong, Thiên Tiêu Tông, đám người Thương Viêm đứng ở đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn đám mây đen kịt nghênh ngang bay qua, tất cả đều không kìm nổi phì cười.
- Tiểu tử này...
Thương Viêm chậm rãi lắc đầu.
- Chỉ mong nó đi đường bình an vô sự.
Phi Vũ lẩm bẩm lo âu.
- Trong đám người Ma tộc đó, cao thủ như lâm, sao có thể có chuyện được?
Lực Hoàn bật cười:
- Ta lại thấy lo cho ai tìm bọn họ gây sự. Tiểu sư điệt tính tình chẳng phải tốt gì cho cam. Nếu chẳng may phát sinh xung đột, chắc chắn sẽ đòi giết người.
Dương Khai một khi đã giết người thì mọi chuyện càng khó nói.
- Lo lắng cũng vô dụng, nếu tiểu sư điệt đã có chọn lựa như vậy, tất đã có tính toán cả rồi. Thật thú vị, thân là Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, lại còn cầm đầu nhiều Ma tộc nhân như vậy... Không biết tiểu sư điệt muốn làm gì đây?
Chẳng ai đoán ra được suy nghĩ của Dương Khai, chỉ có thể lắc đầu, nhìn đám mây đen đó rời đi.
Giữa đám mây đen, sau khi biết đích đến ở đâu, Lệ Dung kinh ngạc nói:
- Hóa ra là đi Cửu Thiên Thánh Địa, Chúa thượng lại còn là Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, thật quá thần kỳ.
- Làm sao? Các người ở Tiểu Huyền Giới cũng nghe nói đếnCửu Thiên Thánh Địa ư?”
Dương khai nhìn bà.
- Đọc được trong sách cổ ạ.
Lệ dung hé miệng cười:
- Nghe nói Cửu Thiên Thánh Địa là một tông môn rất mạnh, hồi Đại Ma Thần còn sống, Cửu Thiên Thánh Địa là thế lực xếp thứ nhất, nhì của loài người, Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa hình như từng giao chiến với Đại Ma Thần một lần, đáng tiếc cuối cùng hình như bị đánh bại, song Đại Ma Thần cũng bị thương, đó là một trong số những lần hiếm hoi mà Đại Ma Thần bị thương.
Dương khai thần sắc chợt động, âm thầm gật đầu
Lệ Dung đọc được từ sách cổ, còn hắn khi luyện hóa giọt Ma Thần Kim Huyết đó trong Thánh lăng, đã nhìn thấy một chút ký ức rải rác, nên biết rõ sự khủng khiếp của trận chiến ấy.
Gần nghìn tộc nhân Cổ Ma ai nấy cũng nét mặt tràn đầy vui sướng. Tuy rằng bọn họ không biết đích đến của chuyến đi này, nhưng đối với họ mà nói, có thể rời khỏi Tiểu Huyền Giới kia, bước ra ngoài thế giới rộng lớn, đó đã là ân trạch lớn nhất rồi.
Bởi vậy, người nào người nấy cũng đều có vẻ rất hăng hái, không ngừng ngó nghiêng bốn phía.
Một chuyến đi yên lặng, mười mấy ngày bình an vô sự.
Có Vu Kiếp ở phía trước mở đường, cũng giúp Dương khai giảm đi rất nhiều phiền toái.
Hơn mười ngày sau, đang trên đường đi gấp rút, Lệ dung bỗng nhiên nhướng mày, ngưng thần nhìn xuống một chỗ phía dưới.
Cùng lúc đó, Dương khai cũng cảm giác thấy, có lẽ là bởi vì đám người mình đi qua đã kinh động đến cao thủ phía dưới. Có mấy người là Siêu Phàm Cảnh đang bám theo, cốt để điều tra cho rõ ràng.
- Chúa thượng, có cần phái người đi dọn dẹp bọn chúng không ạ?
Lệ dung dò hỏi.
Dương Khai trầm ngâm rồi khẽ gật đầu:
- Đừng giết người, làm sao cho bọn chúng đừng đi theo là được.
- Dạ, Ngân Nha!.
Lệ Dung khẽ quát một tiếng.
Giữa đội ngũ, Ngân Nha thống lĩnh lập tức phi thân xuống.
Một lát sau, phía dưới truyền đến sóng chiến đấu ngắn ngủi.
Lại một lát sau, Ngân Nha trở lại, hồi bẩm:
- Trong vòng ba đến năm ngày, bọn chúng không thể hoạt động, thuộc hạ không hề đả thương bọn chúng.
Lệ dung gật đầu khen ngợi:
- Ừm, làm rất tốt, tộc ta mới tái xuất thế gian, chuyện gì không tới mức phiền toái thì hãy cố hết sức không dính vào
Họ lại tiếp tục chuyến hành trình.
Nhưng càng đi, khí tức mà tộc nhân Cổ Ma toát ra càng kinh động đến nhiều cường nhân loài người hơn.
Lần nào cũng đều là Ngân Nha hoặc là Huyết Kích xuống giải quyết, giam cầm những người theo đuôi tại một chỗ, khiến cho bọn họ không thể truy kích.
Tuy đã thủ hạ lưu tình, cũng chưa đả thương người nào cả, nhưng tin tức có rất nhiều Ma tộc nhân đi qua lãnh địa của loài người vẫn lan ruyền ra như mọc thêm cánh.
Khiến chuyến đi của đoàn người Dương khai cứ luôn có người chờ đợi ở phía trước.
Phần lớn đều là cường nhân Siêu Phàm Cảnh, Nhập Thánh Cảnh, đa số đều rất biết điều, nhận thấy trong tộc Cổ Ma có cao thủ trấn thủ, cũng không dám khinh suất tấn công, chỉ dõi theo từ xa hòng tìm hiểu tin tức.
Thi thoảng có vài tên mắt cao hơn trán, chặn thẳng trên đường đi, nói năng thì vô học, đều bị tôc nhân Cổ Ma dạy dỗ cho một trận nên thân.
Những người này giống như giòi trong xương, đuổi đi một đám lại có một đám khác mò tới.
Dương khai bực mình vô cùng, nhưng lại không thể làm gì khác.
Thù hận giữa loài người và Ma tộc không phải là một sớm một chiều có thể hóa giải, tộc nhân Cổ Ma bị nhắm làm mục tiêu cũng là điều khó tránh, không thể vì chuyện này mà đại khai sát giới, nếu làm như vậy, thì chắc chắn sẽ bị xem là kẻ địch chung của thiên hạ.
Ước chừng hai tháng sau, đoàn người mới đi đến vùng lân cận Cửu Thiên Thánh Địa.
Mà truy binh phía sau cũng nhiều đến hơn trăm người, hơn trăm người này đều là Siêu Phàm Cảnh trở lên, còn có mười mấy Nhập Thánh Cảnh.
Lực lượng như vậy, cũng khiến Dương Khai không thể coi thường được.
Đến lúc nói chuyện phải nhẽ với bọn họ rồi.
Không vội vã đưa tộc Cổ Ma vào Cửu Thiên Thánh Địa, mà cho họ tạm thời dừng lại ở dãy núi dài liên miên nọ, Dương khai chỉ đem theo một mình Lệ dung hướng về nơi truy binh tụ tập.
Cách đó mười mấy dặm, sau khi nhận thấy tộc Cổ Ma đã dừng lại, đoàn người này cũng dừng chân, từng đạo thần niệm tràn về phía trước, rình rập động tĩnh bên đó.
Mỗi cường nhân loài người, sắc mặt đều cực kỳ nghiêm trọng...
- Trữ lão, bên kia hình như có người đến...
Một người trong đó bỗng nhiên kêu lên thất thanh.
Những người khác đều gật đầu, tỏ ý đã cảm nhận được khí tức của Dương Khai và Lệ Dung.
- Một Siêu Phàm tam tầng cảnh, một Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, hai người này đều không có ý ẩn nấp... Hình như muốn nói chuyện với chúng ta?
Có người suy đoán.
Nếu không như thế, làm sao chỉ có hai người tìm đến đây?
- Khỏi cần phải nói chuyện với bọn Ma tộc tặc tử này, đợi chúng nó qua đây, đồ sát thẳng tay!
Một lão giả mặt mày đỏ ngầu kêu gào, tỏ ra rất chi là thù hận Ma tộc.
- Đúng vậy. Hãy nhân cơ hội này mai phục bọn chúng