Kiểm tra một hồi, Phi Vũ dần dần giãn mày, lắc đầu nói: - Đại khái là không có vấn đề gì, chân nguyên của ngươi rất mạnh và tinh thuần, không thua kém sư thúc bao nhiêu, có điều để chắc chắn... đợi tí nữa cứ để cho Thương Viêm xem thử.
Nói xong, Phi Vũ ngồi xuống, nhìn Dương Khai vừa thiện cảm vừa tức cười, dò hỏi: - Mấy năm qua ngươi đã đi đâu vậy? Tới Phù Vân Thành là một đi không trở lại.
- Sư điệt...
Dương Khai vừa mới há miệng, Phi Vũ lại nói: - Khoan không vội nói, bọn Thương Viêm chắc chắn cũng muốn biết, ta đã truyến tin qua đó rồi, chắc một chốc nữa bọn họ sẽ đến thôi, có điều ngươi hãy chuẩn bị tâm lý đi, ba gã xú nam nhân đó cũng đã nói, chờ ngươi trở về nhất định phải cho ngươi đẹp mặt ra.
- Ồ. Dương Khai gãi đầu, không ừ hử tiếng nào nữa, ngồi dè dặt trên ghế đá.
Thấy hắn áy náy, Phi Vũ cũng không khởi binh hỏi tội nữa, nhẹ giọng an ủi vài câu, còn lấy linh quả trân quý của mình ra bày.
Đợi chưa đầy thời gian nửa chung trà, bên ngoài đã truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.
- Đến rồi.
Phi Vũ mỉm cười, bộ dạng như sắp được xem kịch hay, tay đỡ hai má, cánh tay chống trên bàn đá, trông đến là biếng nhác, ánh mắt long lanh.
Như thể rất mong Dương Khai sẽ bị bọn Thương Viêm giáo huấn một trận.
Dương khai nghiêm mặt lại, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn đau đáu lối vào.
Một lát sau, ba bóng người xông vào, chính là ba vị sư thúc Thương Viêm, Lực Hoàn cùng Phi Tiễn.
Vừa vào đến nơi, Lực Hoàn đã hét lên: - Nghe nói tên tiểu khốn kiếp đó đã trở về?
Thương Viêm mặt lạnh tanh, xem ra giông bão sắp kéo đến rồi, Phi Tiến mân mê ngón tay, từng sợi hào quang tỏa sáng trên đầu ngón tay, lóe ra khí tức nguy hiểm.
Ánh mắt ba người, chăm chú nhìn vào Dương Khai
Dương Khai đứng phắt dậy, vừa cười to vừa tung hô: - Chúc mừng các vị sư thúc, hoàn thành nguyện vọng thăng lên Nhập Thánh Cảnh, quả đúng là đại hạnh cho Thiên Tiêu Tông ta, các vị sư thúc anh minh thần võ, ngày sau nhất định nổi danh thiên hạ, chúc mừng chúc mừng!
Phi Vũ ngớ người ra, nhoẻn miệng cười, thầm nói: - Tiểu tử láu cá!
Thương Viêm và hai người kai không khỏi liếc nhau, cũng cười như mếu. Mặc dù nói muôn cho Dương Khai một trận đẹp mặt ra, nhưng chỉ là do họ lo lắng cho sự an toàn của Dương Khai mà thôi, hôm nay thấy Dương Khai bình an vô sự, còn có thể thật sự nổi đóa với hắn hay sao?
Được hắn tán túng đến vậy, ai cũng không kìm được phì cười, lắc đầu không ngừng.
Hơn nữa, mấy người bọn họ sở dĩ có thể đột phá đến Nhập Thánh Cảnh, cũng có một phần nhờ Dương Khai, nếu không có hắn ngưng luyện dược dịch của Ma hoa nghìn năm, đám người Thương Viêm dù có thể đột phá đến tu vi cảnh giới này, thì cũng phải là chuyện của rất nhiều năm sau đó.
- Tiểu tử thối! Bản mặt lạnh tanh của Thương Viêm như tuyết tan dưới nắng, lão cười mắng một câu, đi đến vỗ vỗ bả vai Dương Khai, nhìn hắn từ trên xuống dưới, một hồi lâu mới nói: - Tốt tốt, không thiếu tay thiếu chân là được!
- Trông có vẻ cứng cáp hơn trước nhiều. Lực Hoàn cũng nở nụ cười.
Phi Tiến nheo mắt lại: - Khí tức cũng rất thâm hậu.
- Xem ra mấy năm qua ngươi ở bên ngoài trưởng thành lên không ít, như vậy cũng tốt!
Mấy sư thúc người này một câu người kia một câu, lời nói chân thật, lại đầy quan tâm. Dương Khai bỗng cảm thấy ấm lòng.
Phi Vũ đợi mấy đại nam nhân bọn họ hàn huyên xong, mơi khẽ đằng hắng một tiếng, nhắc nhở: - Mấy người cũng là Nhập thánh Cảnh cả rôi, mà không nghĩ tới việc kiểm tra tu vi của tiểu sư điệt à?
- Tu vi làm sao cơ? Thương Viêm nhíu mày, thần niệm phóng ra quét một vòng quanh Dương Khai.
Ngay sau đó, lão trợn tròn mắt như nhìn thấy ma.
Lực Hoàn và Phi Tiễn thấy vậy, cũng vội vàng kiểm tra, ngay lập tức sững người tại chỗ.
Siêu Phàm tam tầng cảnh!
Vị sư điệt đến từ nơi thâm sơn cùng cốc đến này nay lại có tu vi Siêu Phàm tam tầng cảnh, sóng chân nguyên tốt đến mức đã nói lên tất cả.
- Ta nhớ năm đó khi rời tông môn đến Phù Vân Thành, tiểu sư điệt mơi là Thần Du Cảnh đỉnh phong, sau khi ngưng luyện dược dịch Ma hoa nghìn năm thì tấn thăng đến Siêu Phàm Cảnh, tính đến nay mới có năm, sáu năm thôi, đã lên đến trình độ này, Thương Viêm, huynh xem giúp xem, tu vi này của tiểu sư điệt có vấn đề gì hay không. Phi Vũ trầm giọng nói.
Thương Viêm cũng không khỏi nghiêm mặt, vội vàng xem xét.
Một lát sau, lắc đầu nói: - Cổ quái, cổ quái cực kỳ!
- Cổ quái ở chỗ nào? Lực Hoàn và Phi Tiễn hồi hộp nhìn lão.
- Tu vi của sư điệt không có vấn đề gì cả, căn cơ vững chắc, chân nguyên cũng rất tinh thuần, hiện giờ sư điệt không kém gì chúng ta lúc trước.
- Không phải chứ, nó tu luyện kiểu gì vậy? Lực Hoàn thốt lên kinh ngạc, bọn trước khi đi Phù Vân Thành, họ cũng đều ở cảnh giới này, mà bây giờ, Dương Khai đã đuổi kịp tu vi của bọn họ khi đó rồi.
- Nếu không phải có kỳ ngộ, thì điều này đã nói lên rằng sư điệt chúng ta... là thiên tài! Thương Viêm mắt sáng quắc nhìn qua Dương Khai, nhếch miệng nở nụ cười: - Sư điệt, mấy năm qua ngươi ở bên ngoài đã trải qua những gì rồi?
- Không có trải nghiệm gì cả ạ, chỉ đi lung tung bên ngoài thôi, kỳ ngộ thì quả thật có một chút. Dương Khai gượng cười khì khì.
- Nói nghe xem nào. Mấy người bọn họ lập tức cảm thấy hào hứng.
Dương Khai hít một hơi, bất đắc dĩ đem những đã xảy ra trong mấy năm hắn ở bên ngoài ra kể sơ qua, Cửu Thiên Thánh Địa và Long Phượng Phủ thì không dám nói ra, nhấn mạnh đến Băng Tông, chuyện của Dương Tộc gặp được trong Tiểu Huyền Giới, cả chuyện khổ luyện ở Ma cương. Bốn vị sư thúc nghe kể mà tâm trạng lúc lên lúc xuống, căng thẳng tột độ.
Nói xong, bốn người đều trầm mặc hồi lâu.
Lực Hoàn hít hít mũi: - Trải nghiệm của ngươi phong phú thật đấy, Ma cương à... Ngay cả bọn ta cũng không dám đi, nghe nói chỗ đó cao thủ nhiều như mây, nguy hiểm cực kỳ.
- Nói như vậy, hai vị sư tỷ mà tiểu sư điệt muốn tìm đều đã lần ra tung tích rồi? Phi Vũ sáng rực mắt, hình như rất có hứng thú với Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường.
- Vâng, một trong hai người đã tìm được rôi, vẫn còn đang ở Băng Tông, người còn lại cùng sư phụ của nàng hành tung bất định, có điều chẳng bao lâu nữa là có thể gặp lại. Dương Khai gật đầu.
- Đến lúc đó nhất định phải đưa họ đến tông môn, ta muốn xem xem, hai vị sư tỷ đó của ngươi là người như thế nào mà khiến ngươi nhớ nhung đêm ngày đến vậy.
- Sẽ có cơ hội thôi ạ.
- Không nói mấy chuyện này nữa, tiểu sư điệt hôm nay trở lại tông môn là đại hỷ sự, chúng ta nên ăn mừng một bữa ra trò! Thương Viêm cao giọng đề nghị, nháy mắt ra hiệu với Lực Hoàn và Phi Tiễn.
Lực Hoàn và Phi Tiễn ngầm hiểu, bèn phụ họa theo.
Phi Vũ cười mắng: - Mấy tên xú nam nhân các người, cứ lăm le Thiên Hồng Hoa Nhưỡng của lão nương, tìm được cớ là chạy tới Khởi Tú Phong này. Ta nói cho mấy người biết, đây là lần cuối cùng, nể mặt tiểu sư điệt, ra mời thêm mấy người một lầnt, lần sau còn dám như vậy nữa thì lão nương sẽ liều mạng với mấy người!
Họ cười gượng hề hề, rồi vội vàng bắt đầu chuẩn bị.
Một phen chè chén no say, đám người Thương Viêm uống đến say bí tỉ, dìu nhau rời khỏi Khởi Tú Phong, trước khi đi còn dặn Dương Khai khi nào rỗi thì qua chỗ tổ sư một chuyến, tổ sư cũng rất cho hắn.
Dương Khai vội vàng đáp lời.
Phi Vũ cũng uống đến gò má đỏ bừng, hai mắt mờ ảo, cứ như có thể chảy nước bất cứ lúc nào, bà nằm ôm một cái vò rượu ngủ thiếp đi trên bàn đá, trông đến là mất hình tượng.
Dương Khai lắc đầu ngán ngẩm, bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Ngày hôm sau, Dương Khai đi gặp Sở Lăng Tiêu.
Bế quan trong mật thất, Sở Lăng Tiêu trông vẫn như mấy năm trước, ngồi ngay ngắn trên tấm bồ đoàn, như thể mấy năm thời qua lão vẫn không hề nhúc nhích tới một lần.
Sau khi nhìn thấy Dương Khai trở về, Sở Lăng Tiêu vô cùng mừng rỡ, nói được vài câu qua loa thì chợt bảo: - Nghe bọn Thương Viêm nói, hiện giờ tu vi của con đã đến Siêu Phàm tam tầng cảnh, vốn lão phu không tin lắm, nhưng giờ xem ra đó là sự thật.
- Có chút cơ duyên, bằng không đệ tử cũng sẽ không được như ngày hôm nay.
- Con không cần phải khiêm tốn, cơ duyên và kỳ ngộ có đôi khi cũng là một phần của công lực, con đã gặp được nó, thì nó thuộc về con. Sở Lăng Tiêu gật đầu, ánh mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm vào Dương Khai: - Song khí tức của con có chút cổ quái... Hơi khác với lúc trước, hiện giờ ở con toát ra một sự uy nghiêm, điều này khiến ta rất ngạc nhiên, con vẫn còn trẻ, cũng chưa bao giờ thể nghiệm ý cảnh của các bậc tiền bối, lấy đâu ra sự uy nghiêm này?
Dương Khai kinh ngạc, không ngờ đến cả điều này mà Sở Lăng Tiêu cũng có thể phát giác được.
Khí tức uy nghiêm đó thuộc về Long Hoàng, chứ không phải của bản thân Dương Khai.
Không đợi Dương Khai đáp lời, Sở Lăng Tiêu lại khoát tay nói:
- Lão phu chỉ thuận miệng nói thôi, con không cần giải thích, mỗi người đều có những bí mật không muốn người khác biết đến.
Dương Khai cười khan một tiếng, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: - Đúng rồi tổ sư, con có một chuyện muốn thỉnh giáo.
- Chuyện gì cứ nói đừng ngại. Sở Lăng Tiêu gật đầu ôn tồn.
- Tổ sư biết tạo ra thông đạo hư không chứ ạ?"
- Hả? Sở Lăng Tiêu khẽ mỉm cười: - Sao con biết?
Dương Khai gãi gãi đầu: - Chắc tổ sư đã quên rồi, Lăng Tiêu Các mà người sáng lập cũng có một thông đạo hư không thông qua ngàn dặm...
- Nói như vậy, hình như là có. Sở Lăng Tiêu nghĩ một lúc, gật đầu nói: - Đúng rồi, năm đó ta đã tạo ra một thông đạo hư không ở bên đấy... Có điều đó không phải là bản lĩnh của ta, là ta dùng một món bí bảo mơi làm được.
- Tổ sư có thể nói rõ hơn được không ạ? Dương mở nghiêm nghị hỏi.
Hắn bây giờ có thể xé rách không gian, tuy nhiên lại không thể xác định vị trí, lúc bước ra khỏi khoảng hư không hỗn độn đó, hắn sẽ đặt chân đến bất cứ một nơi nào trong phạm vi mấy trăm dặm.
Nếu gặp phải nguy hiểm gì, không khéo sẽ rơi vào bước đường vạn kiếp bất phục.
Nếu như có thể xác định phương vị, thì khả năng này của hắn mới có chỗ trọng dụng.
Cho nên mới phải hỏi Sở Lăng Tiêu việc này.
- Bí bảo đó cũng là ta vô tình có được, mặc dù biết trong đó tích chứa hư không chi lưc, nhưng mãi vẫn không dùng tới, cũng đọc không thấu bí ẩn chứa bên trong. Năm đó ta đại chiến với một vị ma tướng, đã bất cẩn dẫn động ra một thông đạo hư không, đi đến thế giới của con, sau khi giết chết ma tướng đó, ta sáng lập ra Lăng Tiêu Các, nhưng mãi chẳng tìm được đường trở về! Sở Lăng Tiêu nhớ lại. - Ta ở lại đó nhiều năm, cuối cùng bất đắc dĩ mới gửi gắm hy vọng vào bí bảo đó. Đáng tiếc sau khi sử dụng bí bảo, chỉ tạo ra được một thông đạo hư không có thể vượt qua ngàn dặm, không đưa ta trở về được.
Vừa nói, Sở Lăng Tiêu vẻ mặt đầy thổn thức. Kiểm tra một hồi, Phi Vũ dần dần giãn mày, lắc đầu nói: - Đại khái là không có vấn đề gì, chân nguyên của ngươi rất mạnh và tinh thuần, không thua kém sư thúc bao nhiêu, có điều để chắc chắn... đợi tí nữa cứ để cho Thương Viêm xem thử.
Nói xong, Phi Vũ ngồi xuống, nhìn Dương Khai vừa thiện cảm vừa tức cười, dò hỏi: - Mấy năm qua ngươi đã đi đâu vậy? Tới Phù Vân Thành là một đi không trở lại.
- Sư điệt...
Dương Khai vừa mới há miệng, Phi Vũ lại nói: - Khoan không vội nói, bọn Thương Viêm chắc chắn cũng muốn biết, ta đã truyến tin qua đó rồi, chắc một chốc nữa bọn họ sẽ đến thôi, có điều ngươi hãy chuẩn bị tâm lý đi, ba gã xú nam nhân đó cũng đã nói, chờ ngươi trở về nhất định phải cho ngươi đẹp mặt ra.
- Ồ. Dương Khai gãi đầu, không ừ hử tiếng nào nữa, ngồi dè dặt trên ghế đá.
Thấy hắn áy náy, Phi Vũ cũng không khởi binh hỏi tội nữa, nhẹ giọng an ủi vài câu, còn lấy linh quả trân quý của mình ra bày.
Đợi chưa đầy thời gian nửa chung trà, bên ngoài đã truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.
- Đến rồi.
Phi Vũ mỉm cười, bộ dạng như sắp được xem kịch hay, tay đỡ hai má, cánh tay chống trên bàn đá, trông đến là biếng nhác, ánh mắt long lanh.
Như thể rất mong Dương Khai sẽ bị bọn Thương Viêm giáo huấn một trận.
Dương khai nghiêm mặt lại, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn đau đáu lối vào.
Một lát sau, ba bóng người xông vào, chính là ba vị sư thúc Thương Viêm, Lực Hoàn cùng Phi Tiễn.
Vừa vào đến nơi, Lực Hoàn đã hét lên: - Nghe nói tên tiểu khốn kiếp đó đã trở về?
Thương Viêm mặt lạnh tanh, xem ra giông bão sắp kéo đến rồi, Phi Tiến mân mê ngón tay, từng sợi hào quang tỏa sáng trên đầu ngón tay, lóe ra khí tức nguy hiểm.
Ánh mắt ba người, chăm chú nhìn vào Dương Khai
Dương Khai đứng phắt dậy, vừa cười to vừa tung hô: - Chúc mừng các vị sư thúc, hoàn thành nguyện vọng thăng lên Nhập Thánh Cảnh, quả đúng là đại hạnh cho Thiên Tiêu Tông ta, các vị sư thúc anh minh thần võ, ngày sau nhất định nổi danh thiên hạ, chúc mừng chúc mừng!
Phi Vũ ngớ người ra, nhoẻn miệng cười, thầm nói: - Tiểu tử láu cá!
Thương Viêm và hai người kai không khỏi liếc nhau, cũng cười như mếu. Mặc dù nói muôn cho Dương Khai một trận đẹp mặt ra, nhưng chỉ là do họ lo lắng cho sự an toàn của Dương Khai mà thôi, hôm nay thấy Dương Khai bình an vô sự, còn có thể thật sự nổi đóa với hắn hay sao?
Được hắn tán túng đến vậy, ai cũng không kìm được phì cười, lắc đầu không ngừng.
Hơn nữa, mấy người bọn họ sở dĩ có thể đột phá đến Nhập Thánh Cảnh, cũng có một phần nhờ Dương Khai, nếu không có hắn ngưng luyện dược dịch của Ma hoa nghìn năm, đám người Thương Viêm dù có thể đột phá đến tu vi cảnh giới này, thì cũng phải là chuyện của rất nhiều năm sau đó.
- Tiểu tử thối! Bản mặt lạnh tanh của Thương Viêm như tuyết tan dưới nắng, lão cười mắng một câu, đi đến vỗ vỗ bả vai Dương Khai, nhìn hắn từ trên xuống dưới, một hồi lâu mới nói: - Tốt tốt, không thiếu tay thiếu chân là được!
- Trông có vẻ cứng cáp hơn trước nhiều. Lực Hoàn cũng nở nụ cười.
Phi Tiến nheo mắt lại: - Khí tức cũng rất thâm hậu.
- Xem ra mấy năm qua ngươi ở bên ngoài trưởng thành lên không ít, như vậy cũng tốt!
Mấy sư thúc người này một câu người kia một câu, lời nói chân thật, lại đầy quan tâm. Dương Khai bỗng cảm thấy ấm lòng.
Phi Vũ đợi mấy đại nam nhân bọn họ hàn huyên xong, mơi khẽ đằng hắng một tiếng, nhắc nhở: - Mấy người cũng là Nhập thánh Cảnh cả rôi, mà không nghĩ tới việc kiểm tra tu vi của tiểu sư điệt à?
- Tu vi làm sao cơ? Thương Viêm nhíu mày, thần niệm phóng ra quét một vòng quanh Dương Khai.
Ngay sau đó, lão trợn tròn mắt như nhìn thấy ma.
Lực Hoàn và Phi Tiễn thấy vậy, cũng vội vàng kiểm tra, ngay lập tức sững người tại chỗ.
Siêu Phàm tam tầng cảnh!
Vị sư điệt đến từ nơi thâm sơn cùng cốc đến này nay lại có tu vi Siêu Phàm tam tầng cảnh, sóng chân nguyên tốt đến mức đã nói lên tất cả.
- Ta nhớ năm đó khi rời tông môn đến Phù Vân Thành, tiểu sư điệt mơi là Thần Du Cảnh đỉnh phong, sau khi ngưng luyện dược dịch Ma hoa nghìn năm thì tấn thăng đến Siêu Phàm Cảnh, tính đến nay mới có năm, sáu năm thôi, đã lên đến trình độ này, Thương Viêm, huynh xem giúp xem, tu vi này của tiểu sư điệt có vấn đề gì hay không. Phi Vũ trầm giọng nói.
Thương Viêm cũng không khỏi nghiêm mặt, vội vàng xem xét.
Một lát sau, lắc đầu nói: - Cổ quái, cổ quái cực kỳ!
- Cổ quái ở chỗ nào? Lực Hoàn và Phi Tiễn hồi hộp nhìn lão.
- Tu vi của sư điệt không có vấn đề gì cả, căn cơ vững chắc, chân nguyên cũng rất tinh thuần, hiện giờ sư điệt không kém gì chúng ta lúc trước.
- Không phải chứ, nó tu luyện kiểu gì vậy? Lực Hoàn thốt lên kinh ngạc, bọn trước khi đi Phù Vân Thành, họ cũng đều ở cảnh giới này, mà bây giờ, Dương Khai đã đuổi kịp tu vi của bọn họ khi đó rồi.
- Nếu không phải có kỳ ngộ, thì điều này đã nói lên rằng sư điệt chúng ta... là thiên tài! Thương Viêm mắt sáng quắc nhìn qua Dương Khai, nhếch miệng nở nụ cười: - Sư điệt, mấy năm qua ngươi ở bên ngoài đã trải qua những gì rồi?
- Không có trải nghiệm gì cả ạ, chỉ đi lung tung bên ngoài thôi, kỳ ngộ thì quả thật có một chút. Dương Khai gượng cười khì khì.
- Nói nghe xem nào. Mấy người bọn họ lập tức cảm thấy hào hứng.
Dương Khai hít một hơi, bất đắc dĩ đem những đã xảy ra trong mấy năm hắn ở bên ngoài ra kể sơ qua, Cửu Thiên Thánh Địa và Long Phượng Phủ thì không dám nói ra, nhấn mạnh đến Băng Tông, chuyện của Dương Tộc gặp được trong Tiểu Huyền Giới, cả chuyện khổ luyện ở Ma cương. Bốn vị sư thúc nghe kể mà tâm trạng lúc lên lúc xuống, căng thẳng tột độ.
Nói xong, bốn người đều trầm mặc hồi lâu.
Lực Hoàn hít hít mũi: - Trải nghiệm của ngươi phong phú thật đấy, Ma cương à... Ngay cả bọn ta cũng không dám đi, nghe nói chỗ đó cao thủ nhiều như mây, nguy hiểm cực kỳ.
- Nói như vậy, hai vị sư tỷ mà tiểu sư điệt muốn tìm đều đã lần ra tung tích rồi? Phi Vũ sáng rực mắt, hình như rất có hứng thú với Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường.
- Vâng, một trong hai người đã tìm được rôi, vẫn còn đang ở Băng Tông, người còn lại cùng sư phụ của nàng hành tung bất định, có điều chẳng bao lâu nữa là có thể gặp lại. Dương Khai gật đầu.
- Đến lúc đó nhất định phải đưa họ đến tông môn, ta muốn xem xem, hai vị sư tỷ đó của ngươi là người như thế nào mà khiến ngươi nhớ nhung đêm ngày đến vậy.
- Sẽ có cơ hội thôi ạ.
- Không nói mấy chuyện này nữa, tiểu sư điệt hôm nay trở lại tông môn là đại hỷ sự, chúng ta nên ăn mừng một bữa ra trò! Thương Viêm cao giọng đề nghị, nháy mắt ra hiệu với Lực Hoàn và Phi Tiễn.
Lực Hoàn và Phi Tiễn ngầm hiểu, bèn phụ họa theo.
Phi Vũ cười mắng: - Mấy tên xú nam nhân các người, cứ lăm le Thiên Hồng Hoa Nhưỡng của lão nương, tìm được cớ là chạy tới Khởi Tú Phong này. Ta nói cho mấy người biết, đây là lần cuối cùng, nể mặt tiểu sư điệt, ra mời thêm mấy người một lầnt, lần sau còn dám như vậy nữa thì lão nương sẽ liều mạng với mấy người!
Họ cười gượng hề hề, rồi vội vàng bắt đầu chuẩn bị.
Một phen chè chén no say, đám người Thương Viêm uống đến say bí tỉ, dìu nhau rời khỏi Khởi Tú Phong, trước khi đi còn dặn Dương Khai khi nào rỗi thì qua chỗ tổ sư một chuyến, tổ sư cũng rất cho hắn.
Dương Khai vội vàng đáp lời.
Phi Vũ cũng uống đến gò má đỏ bừng, hai mắt mờ ảo, cứ như có thể chảy nước bất cứ lúc nào, bà nằm ôm một cái vò rượu ngủ thiếp đi trên bàn đá, trông đến là mất hình tượng.
Dương Khai lắc đầu ngán ngẩm, bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Ngày hôm sau, Dương Khai đi gặp Sở Lăng Tiêu.
Bế quan trong mật thất, Sở Lăng Tiêu trông vẫn như mấy năm trước, ngồi ngay ngắn trên tấm bồ đoàn, như thể mấy năm thời qua lão vẫn không hề nhúc nhích tới một lần.
Sau khi nhìn thấy Dương Khai trở về, Sở Lăng Tiêu vô cùng mừng rỡ, nói được vài câu qua loa thì chợt bảo: - Nghe bọn Thương Viêm nói, hiện giờ tu vi của con đã đến Siêu Phàm tam tầng cảnh, vốn lão phu không tin lắm, nhưng giờ xem ra đó là sự thật.
- Có chút cơ duyên, bằng không đệ tử cũng sẽ không được như ngày hôm nay.
- Con không cần phải khiêm tốn, cơ duyên và kỳ ngộ có đôi khi cũng là một phần của công lực, con đã gặp được nó, thì nó thuộc về con. Sở Lăng Tiêu gật đầu, ánh mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm vào Dương Khai: - Song khí tức của con có chút cổ quái... Hơi khác với lúc trước, hiện giờ ở con toát ra một sự uy nghiêm, điều này khiến ta rất ngạc nhiên, con vẫn còn trẻ, cũng chưa bao giờ thể nghiệm ý cảnh của các bậc tiền bối, lấy đâu ra sự uy nghiêm này?
Dương Khai kinh ngạc, không ngờ đến cả điều này mà Sở Lăng Tiêu cũng có thể phát giác được.
Khí tức uy nghiêm đó thuộc về Long Hoàng, chứ không phải của bản thân Dương Khai.
Không đợi Dương Khai đáp lời, Sở Lăng Tiêu lại khoát tay nói:
- Lão phu chỉ thuận miệng nói thôi, con không cần giải thích, mỗi người đều có những bí mật không muốn người khác biết đến.
Dương Khai cười khan một tiếng, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: - Đúng rồi tổ sư, con có một chuyện muốn thỉnh giáo.
- Chuyện gì cứ nói đừng ngại. Sở Lăng Tiêu gật đầu ôn tồn.
- Tổ sư biết tạo ra thông đạo hư không chứ ạ?"
- Hả? Sở Lăng Tiêu khẽ mỉm cười: - Sao con biết?
Dương Khai gãi gãi đầu: - Chắc tổ sư đã quên rồi, Lăng Tiêu Các mà người sáng lập cũng có một thông đạo hư không thông qua ngàn dặm...
- Nói như vậy, hình như là có. Sở Lăng Tiêu nghĩ một lúc, gật đầu nói: - Đúng rồi, năm đó ta đã tạo ra một thông đạo hư không ở bên đấy... Có điều đó không phải là bản lĩnh của ta, là ta dùng một món bí bảo mơi làm được.
- Tổ sư có thể nói rõ hơn được không ạ? Dương mở nghiêm nghị hỏi.
Hắn bây giờ có thể xé rách không gian, tuy nhiên lại không thể xác định vị trí, lúc bước ra khỏi khoảng hư không hỗn độn đó, hắn sẽ đặt chân đến bất cứ một nơi nào trong phạm vi mấy trăm dặm.
Nếu gặp phải nguy hiểm gì, không khéo sẽ rơi vào bước đường vạn kiếp bất phục.
Nếu như có thể xác định phương vị, thì khả năng này của hắn mới có chỗ trọng dụng.
Cho nên mới phải hỏi Sở Lăng Tiêu việc này.
- Bí bảo đó cũng là ta vô tình có được, mặc dù biết trong đó tích chứa hư không chi lưc, nhưng mãi vẫn không dùng tới, cũng đọc không thấu bí ẩn chứa bên trong. Năm đó ta đại chiến với một vị ma tướng, đã bất cẩn dẫn động ra một thông đạo hư không, đi đến thế giới của con, sau khi giết chết ma tướng đó, ta sáng lập ra Lăng Tiêu Các, nhưng mãi chẳng tìm được đường trở về! Sở Lăng Tiêu nhớ lại. - Ta ở lại đó nhiều năm, cuối cùng bất đắc dĩ mới gửi gắm hy vọng vào bí bảo đó. Đáng tiếc sau khi sử dụng bí bảo, chỉ tạo ra được một thông đạo hư không có thể vượt qua ngàn dặm, không đưa ta trở về được.
Vừa nói, Sở Lăng Tiêu vẻ mặt đầy thổn thức.