Long Phượng Phủ, lúc này vô cùng náo nhiệt.
U Hàn Động Thiên xâm phạm, lại bị Long Hoàng xuất thế giết chết một vị Nhập Thánh Cảnh, một cường nhân khác cũng bị Phủ chủ Trần Châu chặt đứt một cánh tay, chật vật chạy trốn.
Thời điểm đám người Trần Châu khải hoàn trở về, tất cả mọi người ồn ã cả lên.
Họ chưa bao giờ được hả giận như hôm nay.
Kết oán với U Hàn Động Thiên đã lâu, mỗi một lần bọn chúng đến gây rối, Long Phượng Phủ đều nén giận, tạm lánh mũi nhọn, thành thử những năm gần đây, đệ tử Long Phượng Phủ chạm mặt đệ tử U Hàn Động Thiên ở bên ngoài đều không ngóc đầu lên được, một khi gặp phải, đều lánh đi thật xa.
Gần như mỗi một đệ tử Long Phượng Phủ đều thù hận U Hàn Động Thiên.
Lần này đối phương lại vô duyên vô cớ xâm chiếm quy mô lớn, cao thủ đều xuất quân, ai cũng nghĩ tông môn có chạy trời cũng không khỏi nắng.
Kết quả lại làm cho mọi người chấn động.
Theo lời các đệ tử tham chiến trở về, lần này sở dĩ tông môn có thể toàn thắng, hoàn toàn là nhờ Long Hoàng đột nhiên xuất hiện.
Mà Long Hoàng đó chính là người được bàn tán nhiều nhất trong hai năm qua, Tôn Ngọc!
Cự long hoàng kim bay lượn trên không trung, thần uy khó lường, đại đa số người cũng đã tận mắt nhìn thấy.
- Lần này tông môn có hy vọng chấn hưng rồi, vị Long Hoàng đại nhân kia mới tu vi Thần Du Cảnh thất tầng đã chém rụng Nhập Thánh nhất tầng cảnh Nghiêm Chấp, có lẽ thêm vài năm nữa, hắn có thể sánh ngang với Nhập Thánh tam tầng cảnh.
- Đung vây, đúng vậy, lúc đại chiến với Nghiêm chấp, ta thấy hắn cứ đứng nguyên một chỗ không hề động đậy, vẻ mặt thản nhiên như không, hình như thắng rất thoải mái.
- Nói như vậy, hắn không có dùng hết toàn lực?
- Tất nhiên là không, nếu là dùng toàn lực, chỉ e Bách Kính Sơ cũng không thể chạy thoát.
- Lợi hại! Truyền thừa Long Hoàng trong phủ quả nhiên là thần kỳ, ta còn nghe nói hai năm trước, lúc Long Hoàng đại nhân vào Long cốc, chỉ có tu vi Chân Nguyên Cảnh thất tầng, hai năm sau hiện thân, đã đến Thần Du Cảnh thất tầng, tốc độ này quả thực là quá nhanh.
- Ta lớn lên cùng Long Hoàng đại nhân... Hồi còn nhỏ ta đã biết hắn không phải người bình thường rồi, xem ra quả nhiên là thế, ha ha ha ha!
- Thật không đấy? Có gì đặc biệt kể bọn ta nghe nào?
- Có gì đặc biệt ấy à... Nói ra thì có một chuyện, ha ha, có điều chẳng ích gì cho các ngươi.
- Vậy hữu dụng với ai?
- Đương nhiên là những cô nương chưa chọn bạn đời trong phủ này rồi... Ta bảo ấy, Long Hoàng đại nhân đến nay vẫn chưa có người cùng song tu đâu!
- Điều này... Nếu vị cô nương nào được hắn để mắt đến, chẳng phải là bỗng chốc bay cành cây hóa thành phượng hoàng hay sao?
- Đúng thế đúng thế... Các ngươi không thấy mấy hôm nay, có mấy sư tỷ sư muôi cứ chạy về phía chỗ Long Hoàng hay sao? May mà Phủ chủ đã đưa hắn tới ở cung điện khác rồi, nếu không chỉ sợ hắn muốn nghỉ ngơi cũng không được yên ổn!
- ...
Long Phượng Phủ, khắp nơi đều đang bàn tán xôn xao, các đệ tử Long Phượng Phủ tụm năm tụm ba, mọi chuyện đang nói đều liên quan đến Tôn Ngọc.
Vị Long Hoàng xuất thế này là một trong những Long Hoàng phượng mạnh nhất từ trước tới giờ của Long Phượng Phủ, chính vì có Long Hoàng Phượng Hậu, Long Phượng Phủ mới có thể trở thành thế lực khổng lồ số một.
Đáng tiếc, rất nhiều năm trước, sau khi truyền thừa đoạn tuyệt, tông môn dần dần xuống dốc.
Và bây giờ, truyền thừa Long Hoàng đã tái hiện, tất cả mọi người đều tin rằng, không bao lâu nữa Phượng hậu cũng sẽ xuất hiện.
Đương nhiên, điều này còn phải xem ý của Long Hoàng đại nhân, dù sao thì đó cũng là bạn đời mà y phải lựa chọn.
Mấy ngày nay Phủ chủ Trần Châu bận tối tăm mặt mũi, xử lý mọi công việc rắc rối sau đại chiến, trưởng lão Lăng Kiên nhờ có công bồi dưỡng đệ tử, được đắc cách đề bạt lên làm Đại trưởng lão Long Phượng Phủ, nắm thực quyền, địa vị chỉ đứng sau Trần Châu.
...
Trong một tòa cung điện xa hoa tráng lệ tại Long Phượng Phủ, trong điện diện tích cực lớn, mặt đất thảm nhung dày, vách tường trang trí đầy các loại kỳ thạch quý hiếm.
Toàn bộ đại điện hẳn còn có một vài trận pháp, khiến trong điện linh khí cực kỳ nồng đậm.
Đây vốn là nơi ở của Phủ chủ Trần Châu, nhưng mấy ngày trước đã chuyển sang cho Tôn Ngọc ở.
Ngoài điện, một đám cao thủ Long Phượng Phủ ẩn núp trong bóng tối cảnh giác bốn phía, hơi thở kéo dài, ai muốn tới gần cung điện, đều bị họ nhìn thấy hết.
Tuy Long Hoàng đại nhân thần uy khó lường, nhưng h dù sao y cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, Trần Châu cũng lo cho sự an toàn của y, sợ có gì bất trắc, nên bố trí chút phòng ngự ở chỗ y.
Các cung điện mười mấy trượng, một đám thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần tranh cãi ầm ĩ.
Những thiếu nữ này dung mạo đều không tầm thường, họ đều trưởng thành từ Long Phượng Phủ, là những người để các nam đệ tử lựa chọn làm bạn song tu.
Mấy chục thiếu nữ đứng rải rác ở bên ngoài, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, làm cho người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Tôn Ngọc từ thò đầu ra nhìn từ cửa sổ, phát hiện có đến mấy sư tỷ ăn vận hở hang, đang phô bày đủ mọi tư thế, không ngừng nháy mắt ra hiệu về phía bên này.
Những hình ảnh phong tình đó như bàn tay nhỏ bé dịu dàng lướt nhẹ qua trái tim Tôn Ngọc, khiến y toàn thân y trở nên ấm áp, mặt đỏ bừng, muốn tránh ánh mắt, nhưng lại có chút luyến tiếc, quá đỗi lực bất tòng tâm.
Nhìn được một lúc, Tôn Ngọc mới buộc bản thân hất ánh mắt đi nơi khác, hít vào một hơi thật sâu, lặng yên vận huyền công, chấn định trở lại.
- Tuổi trẻ ai mà không phong lưu? Nếu muốn, cứ nói một tiếng với Phủ chủ của ngươi, chắc chắn lão sẽ sẵn lòng an bài thỏa đáng giúp ngươi. Giọng nói của Dương Khai bỗng nhiên truyền đến.
Tôn Ngọc giật mình, liền lúng túng đỏ mặt nói: - Tiền bối nói đùa, vãn bối nghĩ như vậy đâu.
- Thế thì ngươi nghĩ sao? Dương Khai mỉm cười bước xuống khỏi chiếc giường Nhuyễn Ngọc Kim, ôn hòa nhìn y.
Tôn Ngọc cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, mới nghiêm nghị nói:
- Tôn Ngọc có thể có ngày hôm nay, tất cả là nhờ có tiền bối ở sau lưng xuất lực, vãn bối căn bản không có bản lĩnh đó, nếu không phải tiền bối tự che giấu bản thân, vãn bối sẽ bẩm báo hết thảy mọi chuyện cho Phủ chủ. Hiện giờ cac sư muôi, sư tỷ ôm ấp hy vọng tìm đến, nếu vãn bối thật sự chọn một người trong số họ, về sau họ nhất định sẽ thất vọng. Vãn bối muốn mạnh lên, để khi không phải thất vọng khi chọn vãn bối, khi đó vãn bối mới có thể suy xét đến vấn đề này...
Im lặng một lúc, Tôn Ngọc gãi đầu: - Vả lại, vãn bối còn nhỏ... Sư phụ nói vãn bối vẫn đang tuổi lớn, nghĩ những chuyện này thì không tốt.
- Ha ha ha ha! Dương Khai cười khoái chí, khẽ gật đầu: - Ngươi nói vậy cũng đúng, vậy thì cứ chờ ngươi mạnh lên rồi hẵng đi tìm bạn đời của mình, đến lúc đó ngươi cũng có sức mạnh để bảo vệ nàng.
- Dạ, tiền bối nói rất đúng. Tôn Ngọc gật đầu, rồi lại sốt sắng hỏi: - Thương thế của tiền bối khôi phục rồi ạ?
- Gần vậy. Dương Khai thuận miệng đáp, mấy hôm nay hắn ở đây chữa thương, lão Nghiêm Chấp đó dù gì cũng là một vị cường nhân Nhập Thánh Cảnh, vết thương do y gây ra không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể lành lại được, nhất là vết rách ở bụng tích chứa uy năng hủy diệt cực kỳ kinh người, Dương Khai cũng phải tốn không ít thời gian mới hóa giải được hàn khí còn sót lại.
Tôn Ngọc không rõ tại sao Dương Khai lại bị thương, vì trong thời điểm đại chiến, Dương Khai căn bản không hề hiện thân.
Kì thực kim long đại chiến với Nghiêm Chấp chính là bản thân Dương Khai.
Sau khi có được truyền thừa Long Hoàng thật sự, Dương Khai có thể lợi dụng năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong hoa văn kim long, hóa thân thành rồng.
Đó còn lá là biến hình từ chân nguyên, chỉ có điều quá thật, không khác gì một ông vua yêu thú, còn bản thân hắn thì ẩn nấp bên trong long thân.
Đây là lần đầu tiên Dương Khai sử dụng khả năng này, hình thể quá mức khổng lồ, cả thế giới thoạt nhìn đều không quen c, lúc giao đấu với Nghiêm Chấp đã bị tổn hại không ít.
Nếu thi triển lại một lần nữa, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Sau khi hóa thân thành rồng, bất kể là sức mạnh hay là khả năng phòng ngự tự thân, đều mạnh lên thấy rõ.
Nếu không nhờ thế, Dương Khai phỏng chừng hiện giờ nếu mình muốn chiến thắng chính diện, hay thậm chí là giết chết một vị Nhập Thánh Cảnh, e là còn phải thi triển nhập ma.
Siêu Phàm tam tầng cảnh, cách Nhập Thánh Cảnh vỏn vẹn kém một bước ngắn, nhưng cũng không phải là Nhập Thánh Cảnh.
Giao chiến một phen với Nghiêm Chấp, khiến Dương Khai thu hoạch được không ít, tối thiểu hắn đã xác nhận, với tu vi cảnh giới của mình, muốn giết chết một vị Nhập Thánh nhất tầng cảnh là không thành vấn đề.
Về phần Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh thì Dương Khai không thể hiểu hết, cấp bậc này số lượng cao thủ không nhiều lắm, không đánh thử một trận thì căn bản không thể phán đoán được.
Lúc chữa thương, Dương Khai còn tranh thủ nhớ lại trận chiến đẫm máu đó, nhận thấy mình đã phạm skhông ít sai lầm, hắn thầm ghi nhớ hết lại, tự lấy đó làm cảnh giác.
- Tiền bối... Tôn Ngọc lắp bắp kêu lên. - Sau này vãn bối phải làm sao đây, Phủ chủ và mọi người đều tưởng vãn bối là truyền nhân Long Hoàng cả rồi!
- Cứ để cho bọn họ nghĩ vậy đi... Như vậy ngươi mới có thể có được những tài nguyên tốt nhất, ta tin với tư chất của ngươi hiện giờ, muốn mạnh lên cũng không khó khăn gì.
- Điều này... Lừa gạt Phủ chủ và sư phụ, đệ tử hổ thẹn với lòng lắm..
- Chớ suy nghĩ quá nhiều. Dương Khai nhíu mày. - Đợi thời điểm chín muồi, ta sẽ đích thân ra mặt giải thích giúp ngươi, trước lúc đó, ngươi chỉ cần tu luyện là được.
- Vậy thì được. Được Dương Khai hứa hẹn, Tôn Ngọc cũng yên tâm, Long Hoàng thật sự ra mặt giải thích, thiết nghĩ Phủ chủ và sư phụ chắc cũng không dám đắc tội đâu nhỉ?
- Ừm, nếu ta đoán không lầm, không bao lâu nữa Phủ chủ các ngươi sẽ giúp ngươi thu xếp việc chọn lựa Phượng Hậu đấy.
Long Hoàng Phượng Hậu có đôi có cặp, là chuyện Trần Châu và tổ tông Long Phượng Phủ trông đợi đã bao nhiêu năm, bây giờ Long Hoàng xuất thế, Trần Châu ắt sẽ mong đợi Phượng Hậu mau chóng ra đời.
Chỉ khi hai vị này đồng thời xuất hiện, Long Phượng Phủ mới có thể toàn vẹn.
Trần Châu không ngăn cản mấy thiếu nữ thanh xuân đó tìm đến đây, ắt cũng đang có ý thử Tôn Ngọc, nếu Tôn Ngọc chủ động chọn một người trong số họ, chắc hẳn là không còn gì tốt hơn nữa.
Nghe Dương Khai nói vậy, Tôn Ngọc thất kinh:
- Vậy làm sao bây giờ?
Dương Khai kinh ngạc bật cười: - Cự tuyệt là được rồi, giờ ngươi là Long Hoàng, Trần Châu sẽ không thể không để tâm suy nghĩ của ngươi, ngươi bảo với lão là ngươi muốn bế quan tu luyện!
- Ý kiến hay! Tôn Ngọc mắt sáng rỡ, chỉ cần bế quan, trốn vài năm không ra ngoài, đến khi thật sự mạnh lên rồi lại xuất hiện là được.
- Ta muốn tới chỗ Phượng tổ của các ngươi xem thử, ngươi chỉ đường cho ta. Dương mở bảo.
- Được... Có điều Phủ chủ chắc chắn sẽ không cho vãn bối dẫn người qua đó đâu.
- Không sao, bọn họ không phát hiện ra ta được đâu. Dương mở khẽ mỉm cười.
Tôn Ngọc cũng không nói gì thêm, vội vàng đi sắp xếp. Long Phượng Phủ, lúc này vô cùng náo nhiệt.
U Hàn Động Thiên xâm phạm, lại bị Long Hoàng xuất thế giết chết một vị Nhập Thánh Cảnh, một cường nhân khác cũng bị Phủ chủ Trần Châu chặt đứt một cánh tay, chật vật chạy trốn.
Thời điểm đám người Trần Châu khải hoàn trở về, tất cả mọi người ồn ã cả lên.
Họ chưa bao giờ được hả giận như hôm nay.
Kết oán với U Hàn Động Thiên đã lâu, mỗi một lần bọn chúng đến gây rối, Long Phượng Phủ đều nén giận, tạm lánh mũi nhọn, thành thử những năm gần đây, đệ tử Long Phượng Phủ chạm mặt đệ tử U Hàn Động Thiên ở bên ngoài đều không ngóc đầu lên được, một khi gặp phải, đều lánh đi thật xa.
Gần như mỗi một đệ tử Long Phượng Phủ đều thù hận U Hàn Động Thiên.
Lần này đối phương lại vô duyên vô cớ xâm chiếm quy mô lớn, cao thủ đều xuất quân, ai cũng nghĩ tông môn có chạy trời cũng không khỏi nắng.
Kết quả lại làm cho mọi người chấn động.
Theo lời các đệ tử tham chiến trở về, lần này sở dĩ tông môn có thể toàn thắng, hoàn toàn là nhờ Long Hoàng đột nhiên xuất hiện.
Mà Long Hoàng đó chính là người được bàn tán nhiều nhất trong hai năm qua, Tôn Ngọc!
Cự long hoàng kim bay lượn trên không trung, thần uy khó lường, đại đa số người cũng đã tận mắt nhìn thấy.
- Lần này tông môn có hy vọng chấn hưng rồi, vị Long Hoàng đại nhân kia mới tu vi Thần Du Cảnh thất tầng đã chém rụng Nhập Thánh nhất tầng cảnh Nghiêm Chấp, có lẽ thêm vài năm nữa, hắn có thể sánh ngang với Nhập Thánh tam tầng cảnh.
- Đung vây, đúng vậy, lúc đại chiến với Nghiêm chấp, ta thấy hắn cứ đứng nguyên một chỗ không hề động đậy, vẻ mặt thản nhiên như không, hình như thắng rất thoải mái.
- Nói như vậy, hắn không có dùng hết toàn lực?
- Tất nhiên là không, nếu là dùng toàn lực, chỉ e Bách Kính Sơ cũng không thể chạy thoát.
- Lợi hại! Truyền thừa Long Hoàng trong phủ quả nhiên là thần kỳ, ta còn nghe nói hai năm trước, lúc Long Hoàng đại nhân vào Long cốc, chỉ có tu vi Chân Nguyên Cảnh thất tầng, hai năm sau hiện thân, đã đến Thần Du Cảnh thất tầng, tốc độ này quả thực là quá nhanh.
- Ta lớn lên cùng Long Hoàng đại nhân... Hồi còn nhỏ ta đã biết hắn không phải người bình thường rồi, xem ra quả nhiên là thế, ha ha ha ha!
- Thật không đấy? Có gì đặc biệt kể bọn ta nghe nào?
- Có gì đặc biệt ấy à... Nói ra thì có một chuyện, ha ha, có điều chẳng ích gì cho các ngươi.
- Vậy hữu dụng với ai?
- Đương nhiên là những cô nương chưa chọn bạn đời trong phủ này rồi... Ta bảo ấy, Long Hoàng đại nhân đến nay vẫn chưa có người cùng song tu đâu!
- Điều này... Nếu vị cô nương nào được hắn để mắt đến, chẳng phải là bỗng chốc bay cành cây hóa thành phượng hoàng hay sao?
- Đúng thế đúng thế... Các ngươi không thấy mấy hôm nay, có mấy sư tỷ sư muôi cứ chạy về phía chỗ Long Hoàng hay sao? May mà Phủ chủ đã đưa hắn tới ở cung điện khác rồi, nếu không chỉ sợ hắn muốn nghỉ ngơi cũng không được yên ổn!
- ...
Long Phượng Phủ, khắp nơi đều đang bàn tán xôn xao, các đệ tử Long Phượng Phủ tụm năm tụm ba, mọi chuyện đang nói đều liên quan đến Tôn Ngọc.
Vị Long Hoàng xuất thế này là một trong những Long Hoàng phượng mạnh nhất từ trước tới giờ của Long Phượng Phủ, chính vì có Long Hoàng Phượng Hậu, Long Phượng Phủ mới có thể trở thành thế lực khổng lồ số một.
Đáng tiếc, rất nhiều năm trước, sau khi truyền thừa đoạn tuyệt, tông môn dần dần xuống dốc.
Và bây giờ, truyền thừa Long Hoàng đã tái hiện, tất cả mọi người đều tin rằng, không bao lâu nữa Phượng hậu cũng sẽ xuất hiện.
Đương nhiên, điều này còn phải xem ý của Long Hoàng đại nhân, dù sao thì đó cũng là bạn đời mà y phải lựa chọn.
Mấy ngày nay Phủ chủ Trần Châu bận tối tăm mặt mũi, xử lý mọi công việc rắc rối sau đại chiến, trưởng lão Lăng Kiên nhờ có công bồi dưỡng đệ tử, được đắc cách đề bạt lên làm Đại trưởng lão Long Phượng Phủ, nắm thực quyền, địa vị chỉ đứng sau Trần Châu.
...
Trong một tòa cung điện xa hoa tráng lệ tại Long Phượng Phủ, trong điện diện tích cực lớn, mặt đất thảm nhung dày, vách tường trang trí đầy các loại kỳ thạch quý hiếm.
Toàn bộ đại điện hẳn còn có một vài trận pháp, khiến trong điện linh khí cực kỳ nồng đậm.
Đây vốn là nơi ở của Phủ chủ Trần Châu, nhưng mấy ngày trước đã chuyển sang cho Tôn Ngọc ở.
Ngoài điện, một đám cao thủ Long Phượng Phủ ẩn núp trong bóng tối cảnh giác bốn phía, hơi thở kéo dài, ai muốn tới gần cung điện, đều bị họ nhìn thấy hết.
Tuy Long Hoàng đại nhân thần uy khó lường, nhưng h dù sao y cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, Trần Châu cũng lo cho sự an toàn của y, sợ có gì bất trắc, nên bố trí chút phòng ngự ở chỗ y.
Các cung điện mười mấy trượng, một đám thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần tranh cãi ầm ĩ.
Những thiếu nữ này dung mạo đều không tầm thường, họ đều trưởng thành từ Long Phượng Phủ, là những người để các nam đệ tử lựa chọn làm bạn song tu.
Mấy chục thiếu nữ đứng rải rác ở bên ngoài, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, làm cho người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Tôn Ngọc từ thò đầu ra nhìn từ cửa sổ, phát hiện có đến mấy sư tỷ ăn vận hở hang, đang phô bày đủ mọi tư thế, không ngừng nháy mắt ra hiệu về phía bên này.
Những hình ảnh phong tình đó như bàn tay nhỏ bé dịu dàng lướt nhẹ qua trái tim Tôn Ngọc, khiến y toàn thân y trở nên ấm áp, mặt đỏ bừng, muốn tránh ánh mắt, nhưng lại có chút luyến tiếc, quá đỗi lực bất tòng tâm.
Nhìn được một lúc, Tôn Ngọc mới buộc bản thân hất ánh mắt đi nơi khác, hít vào một hơi thật sâu, lặng yên vận huyền công, chấn định trở lại.
- Tuổi trẻ ai mà không phong lưu? Nếu muốn, cứ nói một tiếng với Phủ chủ của ngươi, chắc chắn lão sẽ sẵn lòng an bài thỏa đáng giúp ngươi. Giọng nói của Dương Khai bỗng nhiên truyền đến.
Tôn Ngọc giật mình, liền lúng túng đỏ mặt nói: - Tiền bối nói đùa, vãn bối nghĩ như vậy đâu.
- Thế thì ngươi nghĩ sao? Dương Khai mỉm cười bước xuống khỏi chiếc giường Nhuyễn Ngọc Kim, ôn hòa nhìn y.
Tôn Ngọc cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, mới nghiêm nghị nói:
- Tôn Ngọc có thể có ngày hôm nay, tất cả là nhờ có tiền bối ở sau lưng xuất lực, vãn bối căn bản không có bản lĩnh đó, nếu không phải tiền bối tự che giấu bản thân, vãn bối sẽ bẩm báo hết thảy mọi chuyện cho Phủ chủ. Hiện giờ cac sư muôi, sư tỷ ôm ấp hy vọng tìm đến, nếu vãn bối thật sự chọn một người trong số họ, về sau họ nhất định sẽ thất vọng. Vãn bối muốn mạnh lên, để khi không phải thất vọng khi chọn vãn bối, khi đó vãn bối mới có thể suy xét đến vấn đề này...
Im lặng một lúc, Tôn Ngọc gãi đầu: - Vả lại, vãn bối còn nhỏ... Sư phụ nói vãn bối vẫn đang tuổi lớn, nghĩ những chuyện này thì không tốt.
- Ha ha ha ha! Dương Khai cười khoái chí, khẽ gật đầu: - Ngươi nói vậy cũng đúng, vậy thì cứ chờ ngươi mạnh lên rồi hẵng đi tìm bạn đời của mình, đến lúc đó ngươi cũng có sức mạnh để bảo vệ nàng.
- Dạ, tiền bối nói rất đúng. Tôn Ngọc gật đầu, rồi lại sốt sắng hỏi: - Thương thế của tiền bối khôi phục rồi ạ?
- Gần vậy. Dương Khai thuận miệng đáp, mấy hôm nay hắn ở đây chữa thương, lão Nghiêm Chấp đó dù gì cũng là một vị cường nhân Nhập Thánh Cảnh, vết thương do y gây ra không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể lành lại được, nhất là vết rách ở bụng tích chứa uy năng hủy diệt cực kỳ kinh người, Dương Khai cũng phải tốn không ít thời gian mới hóa giải được hàn khí còn sót lại.
Tôn Ngọc không rõ tại sao Dương Khai lại bị thương, vì trong thời điểm đại chiến, Dương Khai căn bản không hề hiện thân.
Kì thực kim long đại chiến với Nghiêm Chấp chính là bản thân Dương Khai.
Sau khi có được truyền thừa Long Hoàng thật sự, Dương Khai có thể lợi dụng năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong hoa văn kim long, hóa thân thành rồng.
Đó còn lá là biến hình từ chân nguyên, chỉ có điều quá thật, không khác gì một ông vua yêu thú, còn bản thân hắn thì ẩn nấp bên trong long thân.
Đây là lần đầu tiên Dương Khai sử dụng khả năng này, hình thể quá mức khổng lồ, cả thế giới thoạt nhìn đều không quen c, lúc giao đấu với Nghiêm Chấp đã bị tổn hại không ít.
Nếu thi triển lại một lần nữa, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Sau khi hóa thân thành rồng, bất kể là sức mạnh hay là khả năng phòng ngự tự thân, đều mạnh lên thấy rõ.
Nếu không nhờ thế, Dương Khai phỏng chừng hiện giờ nếu mình muốn chiến thắng chính diện, hay thậm chí là giết chết một vị Nhập Thánh Cảnh, e là còn phải thi triển nhập ma.
Siêu Phàm tam tầng cảnh, cách Nhập Thánh Cảnh vỏn vẹn kém một bước ngắn, nhưng cũng không phải là Nhập Thánh Cảnh.
Giao chiến một phen với Nghiêm Chấp, khiến Dương Khai thu hoạch được không ít, tối thiểu hắn đã xác nhận, với tu vi cảnh giới của mình, muốn giết chết một vị Nhập Thánh nhất tầng cảnh là không thành vấn đề.
Về phần Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh thì Dương Khai không thể hiểu hết, cấp bậc này số lượng cao thủ không nhiều lắm, không đánh thử một trận thì căn bản không thể phán đoán được.
Lúc chữa thương, Dương Khai còn tranh thủ nhớ lại trận chiến đẫm máu đó, nhận thấy mình đã phạm skhông ít sai lầm, hắn thầm ghi nhớ hết lại, tự lấy đó làm cảnh giác.
- Tiền bối... Tôn Ngọc lắp bắp kêu lên. - Sau này vãn bối phải làm sao đây, Phủ chủ và mọi người đều tưởng vãn bối là truyền nhân Long Hoàng cả rồi!
- Cứ để cho bọn họ nghĩ vậy đi... Như vậy ngươi mới có thể có được những tài nguyên tốt nhất, ta tin với tư chất của ngươi hiện giờ, muốn mạnh lên cũng không khó khăn gì.
- Điều này... Lừa gạt Phủ chủ và sư phụ, đệ tử hổ thẹn với lòng lắm..
- Chớ suy nghĩ quá nhiều. Dương Khai nhíu mày. - Đợi thời điểm chín muồi, ta sẽ đích thân ra mặt giải thích giúp ngươi, trước lúc đó, ngươi chỉ cần tu luyện là được.
- Vậy thì được. Được Dương Khai hứa hẹn, Tôn Ngọc cũng yên tâm, Long Hoàng thật sự ra mặt giải thích, thiết nghĩ Phủ chủ và sư phụ chắc cũng không dám đắc tội đâu nhỉ?
- Ừm, nếu ta đoán không lầm, không bao lâu nữa Phủ chủ các ngươi sẽ giúp ngươi thu xếp việc chọn lựa Phượng Hậu đấy.
Long Hoàng Phượng Hậu có đôi có cặp, là chuyện Trần Châu và tổ tông Long Phượng Phủ trông đợi đã bao nhiêu năm, bây giờ Long Hoàng xuất thế, Trần Châu ắt sẽ mong đợi Phượng Hậu mau chóng ra đời.
Chỉ khi hai vị này đồng thời xuất hiện, Long Phượng Phủ mới có thể toàn vẹn.
Trần Châu không ngăn cản mấy thiếu nữ thanh xuân đó tìm đến đây, ắt cũng đang có ý thử Tôn Ngọc, nếu Tôn Ngọc chủ động chọn một người trong số họ, chắc hẳn là không còn gì tốt hơn nữa.
Nghe Dương Khai nói vậy, Tôn Ngọc thất kinh:
- Vậy làm sao bây giờ?
Dương Khai kinh ngạc bật cười: - Cự tuyệt là được rồi, giờ ngươi là Long Hoàng, Trần Châu sẽ không thể không để tâm suy nghĩ của ngươi, ngươi bảo với lão là ngươi muốn bế quan tu luyện!
- Ý kiến hay! Tôn Ngọc mắt sáng rỡ, chỉ cần bế quan, trốn vài năm không ra ngoài, đến khi thật sự mạnh lên rồi lại xuất hiện là được.
- Ta muốn tới chỗ Phượng tổ của các ngươi xem thử, ngươi chỉ đường cho ta. Dương mở bảo.
- Được... Có điều Phủ chủ chắc chắn sẽ không cho vãn bối dẫn người qua đó đâu.
- Không sao, bọn họ không phát hiện ra ta được đâu. Dương mở khẽ mỉm cười.
Tôn Ngọc cũng không nói gì thêm, vội vàng đi sắp xếp.