Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 782: Ma lệ.




Bộ dạng chắc chắn sẽ xơi tái chúng của Tôn Ngọc khiến năm vị Siêu Phàm Cảnh U Hàn Động Thiên không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Tuy nói tiểu tử này đã vượt qua một cảnh giới lớn trong thời gian hai năm, nhưng dù sao cũng chỉ là Thần Du Cảnh thất tầng, chống lại năm người bọn chúng, cũng không có đường sống.

Nhưng tại sao tiểu tử này lại không sợ sệt chút nào? Đã vậy còn nhìn bọn chúng với ánh mắt như mèo vờn chuột.

Chần chờ một thoáng, gã trung niên thủ lĩnh quát lên: - Tiểu tử thối giả thần giả quỷ, ta muốn xem xem ngươi làm như thế nào mới giết được bọn ta!

Vừa nói, y vừa vung tay lên, quát lớn: - Bắt tiểu tử này lại, giết lão già kia đi!

Lúc này bốn tên sau lưng y liền hành động, tên nào tên nấy vút đi như chớp, nháy mắt đã ập đến trước mặt hai thầy trò Lăng Kiên.

Một tên lao về phía Tôn Ngọc hòng tóm lấy y, ba tên xông lại chỗ Lăng Kiên, không chút nương tay, muốn trong một chiêu lấy luôn tính mạng lão.

Lăng Kiên thậm chí còn không kịp phản ứng, đòn tấn công của ba tên kia đã ập đến, lão hốt hoảng đến đổ mồ hôi lạnh cả người, trong đầu la lên thế là hết!

Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra.

Bốn tên xông lại, bất kể là tên Siêu Phàm Cảnh tóm lấy Tôn Ngọc, hay ba tên tấn công Lăng Kiên, đều như bị trúng ma chú, động tác bỗng nhiên dừng lại, gương mặt toát ra vẻ thống khổ, tên nào tên nấy cũng đều dùng hai tay bưng kín đầu, ngã nhào ra mặt đất, gào rú thảm thiết.

Lực thần thức trong thức hải chợt bùng phát tán loạn, dường như có đòn công kích gì đó đang phá hủy thần thức của bọn chúng vậy.

Gã trung niên nheo mắt lại, sau đó lớn tiếng quát hỏi.

Nhưng không có bất cứ một lời đáp lại.

Trước sau chưa đầy thời gian năm hơi thở, bốn tên đó đã không còn động tĩnh, tất cả đều nằm cứng đờ trên mặt đất, sinh khí tiêu tan, chết không nhắm mắt.

Lăng Kiên kinh ngạc nhìn hết thảy, tròng mắt như sắp lòi ra ngoài đến nơi.

Tôn Ngọc thở từng hơi phì phò, chưa thể bình ổn lại tâm thần ngay được, vừa rồi tên Siêu Phàm Cảnh U Hàn Động Thiên đó cũng đã nắm được cánh tay y, không ngờ ngay lập tức lại xảy đến biến cố như vậy.

Tôn Ngọc mừng rỡ nhìn bốn phía, y biết, tất cả nhất định là do vị Dương tiền bối đó xuất thủ.

Không hổ là cao nhân!

Bốn tên Siêu Phàm Cảnh khiến hai thầy trò họ bất lực lại chết một cách không minh bạch, hơn nữa từ thần thái gã trung niên đó, có thể thấy rõ ràng y cũng không phát hiện ra mất cứ manh mối gì.

Tôn Ngọc bình tĩnh lại, cười gian mãnh nhìn gã trung niên.

Nhìn vào ánh mắt của y, gã trung niên bất giác lùi về phía sau mấy bước, toàn thân tỏa ra một luồng hàn khí thấu xương.

- Tiểu tử, là ngươi làm hay sao? Y vẫn còn có chút không tin, run giọng hỏi.

- Với một người sắp chết, ta có cần phải trả lời không? Tôn Ngọc vẻ mặt ung dung, vươn một ngón tay, chỉ về hướng gã trung niên đó.

Gã trung niên sợ hãi vạn phần, hú lên quái dị, triệu ra bí bảo thủ hộ quanh người, rồi vắt giò lên cổ chạy.

Căn bản không biết tên thiếu niên Tôn này đã giở trò gì, bốn tên đồng bọn công lực tương đương với y đã chết bất đắc kỳ tử, nếu cứ nán lại, thì người phải chết tiếp theo nhất định chính là y.

Truyền thừa Long Hoàng quỷ dị khó lường đến vậy?

Bất kể như thế nào, cũng phải đem tin tức này báo cho hai vị tiền bối Nhập Thánh Cảnh trong tông môn, để bọn họ còn biết mà phòng bị.

- Chết đi! Tôn Ngọc quát chói tai.

Ngay sau tiếng thét của y, gã trung niên đã chạy được hơn mấy chục trượng bỗng nhiên gào thét thảm thiết, giống hệt bốn tên kia, y đưa hai tay ôm đầu, ngã nhào xuống đất, trượt cả một khoảng cách rất xa, đến khi dừng lại, y cũng đã cũng hồn về Địa Phủ, hai tròng mắt u tối.

Năm vị Siêu Phàm Cảnh chết như vậy, Tôn Ngọc cũng kích động đến mức mặt ửng hồng, nhìn quanh quất tứ phía, vẻ mặt như muốn được khen ngợi.

- Làm tốt lắm, cứ diễn như vậy tiếp đi. Trong đầu quả nhiên vang lên giọng nói của Dương tiền bối đó, Tôn Ngọc lập tức lòng đầy hăng hái, chỉ cảm thấy toàn thân đều tràn đầy khí lực, hận không thể phi thân đến U Hàn Động Phủ ngay lập tức để đại sát tứ phương.

- Tiểu tử thối... Lăng Kiên môi run run không ngừng, sắc mặt thoáng chút tái nhợt, lời nói lộn xộn:

- Con... con vừa giết năm Siêu Phàm Cảnh?

Cho tới lúc này, Lăng Kiên vẫn không dám tin, sự thật trước mắt thật sự quá mờ ảo, quá vô lý.

Lão còn nhớ rõ, hai năm trước đệ tử mình còn đánh không lại một võ giả đồng cấp, vậy mà hai năm sau, y chỉ giơ tay nhấc chân mà đã giải quyết được năm cường địch mà ngay cả lão cũng không dám động vào.

Lăng Kiên bỗng có cảm giác rối loạn như đang thấy chiêm bao.

- Không phải đâu sư phụ, đó là công lao của truyền thừa Long Hoàng. Tôn Ngọc không đành lòng lừa gạt sư phụ, khéo léo đáp lời.

Lăng Kiên ngơ ngác một chút, rồi khóc rống lên: - Ông trời có mắt, ông trời thật có mắt.

- Sư phụ, chúng ta không đi Song Tử Các nữa, con muốn đi tìm Phủ chủ, giúp tông môn hóa giải mối nguy này!

- Vậy à... Sau khi chứng kiến bản lĩnh quái lạ của Tôn Ngọc, Lăng Kiên cũng không kiên quyết như vừa rồi nữa, chỉ là có chút lo lắng: - Bên đó có hai Nhập Thánh Cảnh, tuy Phủ chủ có thể đối phó với một người, nhưng còn con...

- Yên tâm đi sư phụ, con biết chừng mực! Tôn Ngọc vẻ mặt chắc chắc, lướt mắt nhìn xung quanh nửa vô tình nửa cố ý, tuy rằng không nhìn thấy Dương Khai, nhưng y biết, vị Dương tiền bối đó chắc chắn đang ẩn nấp ngay bên cạnh mình.

Tôn Ngọc không chút sợ hãi gì nữa!

- Được. Ta đi cùng con, phía Phủ chủ thì để ta giải thích, tông môn gặp nạn, chúng ta thân là đệ tử tông môn, quả thật không nên lâm trận bỏ chạy! Lăng Kiên cũng bị đồ đệ của mình khơi dậy ý chí chiến đấu, khí thế dâng trào.

Hai thầy trò dắt tay nhau bay về phía nổ ra đại chiến.

...

Cách đó ba mươi dặm, giữa không trung, từng đám võ giả đang chiến đấu kịch liệt, liên tục có người bị thương, tử vong, thi thể rơi thẳng xuống đất.

Hào quang từ bí bảo và võ kỹ ngập đầy trời, lột tả sự thảm khốc của chiến trường.

Long Phượng Phủ và U Hàn Động Thiên kết thù kết oán đã lâu, lần này U Hàn Động Thiên có chuẩn bị mà tới, hơn nữa số lượng Nhập Thánh Cảnh còn nhiều hơn một người, lẽ dĩ nhiên đã chiếm được tiên cơ.

Khai chiến mới chỉ nửa canh giờ mà Long Phượng Phủ đã tổn thất nghiêm trọng.

Phủ chủ Trần Châu và Dư Đình Y hợp lực giao chiến cùng hai vị Nhập Thánh Cảnh đối phương, trên người cũng đã có nhiều thương tích, sức mạnh tiêu hao cực kỳ lớn.

Nếu không e ngại việc Trần Châu liều chết phản kháng, có lẽ hai vị Nhập Thánh Cảnh U Hàn Động Thiên đã sớm hạ tử thủ rồi.

- Bách Kính Sơ, Nghiêm Chấp, hôm nay nếu các ngươi không tiêu diệt được Long Phượng Phủ ta, sớm muộn sẽ có một ngày ta giết sạch các ngươi! Trần Châu quát chói tai, thanh âm cuồn cuộn như sấm, vang vọng tận chân trời, đầy sự bất cam, phẫn nộ và bất lực.

Dư Đình Y đứng sóng vai với y, thở hồng hộc, đôi gò bồng đào nhấp nhô lên xuống, dưới bụng còn có vết máu đỏ sẫm, nàng chỉ có tu vi Siêu Phàm tam tầng cảnh, trong trận đại chiến cao siêu này, quả thật nàng chịu không đặng..

Có điều do cùng Trần Châu tu luyện song tu công pháp, nên nếu hai người hợp lực trong khi chiến đấu, thì sẽ tăng cường sức mạnh cho Trần Châu.

Nàng không thể không ra trận, không có nàng, sức của mình Trần Châu sẽ chẳng làm nên việc gì.

Bách Kính Sơ và Nghiêm Chấp của U Hàn Động Thiên liếc nhìn nhau, nhảy ra khỏi vòng chiến, cười ha hả: - Trần Châu, hôm nay bọn ta đã đến rồi, thì sẽ làm như ngươi muốn, tiêu diệt Long Phượng Phủ, ngươi không cần phải lo lắng chuyện này. Còn về việc ngươi muốn giết hết bọn ta, e là ngươi không có cơ hội ấy đâu.

Trần Châu lau đi vết máu khóe miệng, cười khẩy, quát: - Truyền thừa Long Hoàng đã xuất hiện, Long Hoàng Phượng Hậu sẽ lại trở về, họ sẽ báo thù rửa hận cho Long Phượng Phủ ta.

- Truyền thừa Long Hoàng?

Nghiêm Chấp cười hì hì, vẻ mặt cợt nhả: - Ở Long Cốc ấy hả? Không biết mấy tên thủ hạ của ta đã tới chưa, xem thời gian thì hẳn là tới rồi, chỉ sợ truyền nhân Long Hoàng các ngươi giờ này đã nằm gọn trong lòng bàn tay mấy tên thủ hạ của ta rồi, yên tâm đi, truyền nhân Long Hoàng của các ngươi, ta sẽ giúp ngươi bồi dưỡng.

- Ừ, nhất định sẽ không bạc đãi hắn, nghe nói truyền nhân Long Hoàng còn cần tìm một truyền nhân Phượng Hậu, U Hàn Động Thiên ta mỹ nữ vô số, đến đó, chỉ sợ tiểu tử đấy sẽ lưu luyến quên đường về ấy chứ.

Hai người một bên hát một bên bè, thần thái nhạo báng, khiến Trần Châu sắc mặt đột nhiên thay đổi, tâm trạng như rơi xuống vực thẳm.

Ở Long Cốc, chỉ còn lại có một người là Lăng Kiên đang bảo vệ, với công lực của lão, căn bản không thể ngăn cản cao thủ nào quá lợi hại, nếu thật là như thế, e là Long Phượng Phủ thật sự không còn cơ hội quật khởi nữa rồi.

- Đê tiện! Trần châu cắn răng mắng.

Nghiêm Chấp bỗng chớp mắt, thần thức tinh thuần đột nhiên phóng ra từ trong thức hải, nhắm thẳng về phía Dư Đình Y bên cạnh Trần Châu.

Bị mấy lời nói của hai người này quấy nhiễu tâm trí, Trần Châu không kịp phòng bị, đến lúc phản ứng lại thì Dư Đình Y đã trúng chiêu.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, Dư Đình Y như bị một lực đạo khổng lồ đánh trúng, thân hình mảnh mai bay ngược ra mười mấy trượng, sắc mặt trắng bệch, rơi thẳng xuống.

Trần Châu trợn trừng mắt, đang định lao đến cứu thì Bách Kính Sơ đã chặn lại, giọng châm chọc: - Thiếu nữ nhân của mình, ta xem ngươi lấy cái gì mà đấu với ta!

Công pháp song tu của Long Phượng Phủ không hề tầm thường, một đôi nam nữ song tu nam nữ ở cạnh nhau, công lực sẽ mạnh lên không ít, cho nên Nghiêm Chấp mới nhắm cơ hội, ra chiêu đả thương Dư Đình Y, không có nàng ở bên cạnh, hai người này chẳng ai sợ Trần Châu.

Vừa nói, y vừa tung chiên nhắm vào Trần Châu, năng lượng kịch liệt bùng phát, tràng diện hỏa bạo.

Nghiêm Chấp thần sắc lạnh lùng, không nhúng tay vào, mà hướng về phía Dư Đình Y, sát khí sục sôi trong đôi mắt, rõ ràng y muốn thừa cơ hội này giết chết Dư Đình Y.

- Cút ngay! Trần Châu thấy bạn đời của mình gặp gặp bất trắc, lập tức nổi giận, cây quạt hương bồ bí bảo bay ra, từng trận trận cuồng phong nổi lên, giữa cuồng phong, hàng vạn lưỡi gió vần vũ, mỗi một luồng gió đều sắc bén như đao.

- Trần Châu, ngươi xong đời rồi, đừng có ngoan cố chống cự nữa, hãy tận mắt nhìn nữ nhân của mình chết như thế nào, rồi tuẫn táng cùng ả luôn đi! Bách Kính Sơ không chút sợ sệt, xuất ra một bí bảo hình chung đỉnh, bí bảo này phóng ra từng hồi âm thanh huyền diệu, hình thành một guồng sóng xung kích chặn cơn đao gió lại, miệng không ngừng buông lời lẽ kích thích Trần Châu, khiến y hoang mang.

Trong một chốc, Nghiêm Chấp đã đuổi kịp Dư Đình Y đang bị thương nặng, y cười gian xảo, đánh vào đầu nàng, không chút nương tay.

Chính vào lúc này, một thứ bí bảo hình Ngân Diệp bỗng lao đến, Ngân Diệp quay cuồng, thình lình biến lớn, bao bọc lấy Dư Đình Y.

Nghiêm Chấp đấm vào Ngân Diệp, nhưng lại như ném đá vào biển rộng, sức đánh ra căn bản không có cảm giác đánh trúng thực thể.

Ngược lại, Ngân Diệp đó lóe ra từng tầng hào quang, thủy triều năng lượng nồng đậm như thực chất bắn ngược trở lại, ào một cái hất Nghiêm Chấp trở về.

Ngân Diệp bao lấy Dư Đình Y, bay thẳng vào trong Long Phượng Phủ rồi mất dạng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trân Châu đang lo thấm thỏm không khỏi thở phào một hơi, đồng thời nhíu mày, không biết là vị cao nhân nào xuất thủ cứu giúp. Bộ dạng chắc chắn sẽ xơi tái chúng của Tôn Ngọc khiến năm vị Siêu Phàm Cảnh U Hàn Động Thiên không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Tuy nói tiểu tử này đã vượt qua một cảnh giới lớn trong thời gian hai năm, nhưng dù sao cũng chỉ là Thần Du Cảnh thất tầng, chống lại năm người bọn chúng, cũng không có đường sống.

Nhưng tại sao tiểu tử này lại không sợ sệt chút nào? Đã vậy còn nhìn bọn chúng với ánh mắt như mèo vờn chuột.

Chần chờ một thoáng, gã trung niên thủ lĩnh quát lên: - Tiểu tử thối giả thần giả quỷ, ta muốn xem xem ngươi làm như thế nào mới giết được bọn ta!

Vừa nói, y vừa vung tay lên, quát lớn: - Bắt tiểu tử này lại, giết lão già kia đi!

Lúc này bốn tên sau lưng y liền hành động, tên nào tên nấy vút đi như chớp, nháy mắt đã ập đến trước mặt hai thầy trò Lăng Kiên.

Một tên lao về phía Tôn Ngọc hòng tóm lấy y, ba tên xông lại chỗ Lăng Kiên, không chút nương tay, muốn trong một chiêu lấy luôn tính mạng lão.

Lăng Kiên thậm chí còn không kịp phản ứng, đòn tấn công của ba tên kia đã ập đến, lão hốt hoảng đến đổ mồ hôi lạnh cả người, trong đầu la lên thế là hết!

Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra.

Bốn tên xông lại, bất kể là tên Siêu Phàm Cảnh tóm lấy Tôn Ngọc, hay ba tên tấn công Lăng Kiên, đều như bị trúng ma chú, động tác bỗng nhiên dừng lại, gương mặt toát ra vẻ thống khổ, tên nào tên nấy cũng đều dùng hai tay bưng kín đầu, ngã nhào ra mặt đất, gào rú thảm thiết.

Lực thần thức trong thức hải chợt bùng phát tán loạn, dường như có đòn công kích gì đó đang phá hủy thần thức của bọn chúng vậy.

Gã trung niên nheo mắt lại, sau đó lớn tiếng quát hỏi.

Nhưng không có bất cứ một lời đáp lại.

Trước sau chưa đầy thời gian năm hơi thở, bốn tên đó đã không còn động tĩnh, tất cả đều nằm cứng đờ trên mặt đất, sinh khí tiêu tan, chết không nhắm mắt.

Lăng Kiên kinh ngạc nhìn hết thảy, tròng mắt như sắp lòi ra ngoài đến nơi.

Tôn Ngọc thở từng hơi phì phò, chưa thể bình ổn lại tâm thần ngay được, vừa rồi tên Siêu Phàm Cảnh U Hàn Động Thiên đó cũng đã nắm được cánh tay y, không ngờ ngay lập tức lại xảy đến biến cố như vậy.

Tôn Ngọc mừng rỡ nhìn bốn phía, y biết, tất cả nhất định là do vị Dương tiền bối đó xuất thủ.

Không hổ là cao nhân!

Bốn tên Siêu Phàm Cảnh khiến hai thầy trò họ bất lực lại chết một cách không minh bạch, hơn nữa từ thần thái gã trung niên đó, có thể thấy rõ ràng y cũng không phát hiện ra mất cứ manh mối gì.

Tôn Ngọc bình tĩnh lại, cười gian mãnh nhìn gã trung niên.

Nhìn vào ánh mắt của y, gã trung niên bất giác lùi về phía sau mấy bước, toàn thân tỏa ra một luồng hàn khí thấu xương.

- Tiểu tử, là ngươi làm hay sao? Y vẫn còn có chút không tin, run giọng hỏi.

- Với một người sắp chết, ta có cần phải trả lời không? Tôn Ngọc vẻ mặt ung dung, vươn một ngón tay, chỉ về hướng gã trung niên đó.

Gã trung niên sợ hãi vạn phần, hú lên quái dị, triệu ra bí bảo thủ hộ quanh người, rồi vắt giò lên cổ chạy.

Căn bản không biết tên thiếu niên Tôn này đã giở trò gì, bốn tên đồng bọn công lực tương đương với y đã chết bất đắc kỳ tử, nếu cứ nán lại, thì người phải chết tiếp theo nhất định chính là y.

Truyền thừa Long Hoàng quỷ dị khó lường đến vậy?

Bất kể như thế nào, cũng phải đem tin tức này báo cho hai vị tiền bối Nhập Thánh Cảnh trong tông môn, để bọn họ còn biết mà phòng bị.

- Chết đi! Tôn Ngọc quát chói tai.

Ngay sau tiếng thét của y, gã trung niên đã chạy được hơn mấy chục trượng bỗng nhiên gào thét thảm thiết, giống hệt bốn tên kia, y đưa hai tay ôm đầu, ngã nhào xuống đất, trượt cả một khoảng cách rất xa, đến khi dừng lại, y cũng đã cũng hồn về Địa Phủ, hai tròng mắt u tối.

Năm vị Siêu Phàm Cảnh chết như vậy, Tôn Ngọc cũng kích động đến mức mặt ửng hồng, nhìn quanh quất tứ phía, vẻ mặt như muốn được khen ngợi.

- Làm tốt lắm, cứ diễn như vậy tiếp đi. Trong đầu quả nhiên vang lên giọng nói của Dương tiền bối đó, Tôn Ngọc lập tức lòng đầy hăng hái, chỉ cảm thấy toàn thân đều tràn đầy khí lực, hận không thể phi thân đến U Hàn Động Phủ ngay lập tức để đại sát tứ phương.

- Tiểu tử thối... Lăng Kiên môi run run không ngừng, sắc mặt thoáng chút tái nhợt, lời nói lộn xộn:

- Con... con vừa giết năm Siêu Phàm Cảnh?

Cho tới lúc này, Lăng Kiên vẫn không dám tin, sự thật trước mắt thật sự quá mờ ảo, quá vô lý.

Lão còn nhớ rõ, hai năm trước đệ tử mình còn đánh không lại một võ giả đồng cấp, vậy mà hai năm sau, y chỉ giơ tay nhấc chân mà đã giải quyết được năm cường địch mà ngay cả lão cũng không dám động vào.

Lăng Kiên bỗng có cảm giác rối loạn như đang thấy chiêm bao.

- Không phải đâu sư phụ, đó là công lao của truyền thừa Long Hoàng. Tôn Ngọc không đành lòng lừa gạt sư phụ, khéo léo đáp lời.

Lăng Kiên ngơ ngác một chút, rồi khóc rống lên: - Ông trời có mắt, ông trời thật có mắt.

- Sư phụ, chúng ta không đi Song Tử Các nữa, con muốn đi tìm Phủ chủ, giúp tông môn hóa giải mối nguy này!

- Vậy à... Sau khi chứng kiến bản lĩnh quái lạ của Tôn Ngọc, Lăng Kiên cũng không kiên quyết như vừa rồi nữa, chỉ là có chút lo lắng: - Bên đó có hai Nhập Thánh Cảnh, tuy Phủ chủ có thể đối phó với một người, nhưng còn con...

- Yên tâm đi sư phụ, con biết chừng mực! Tôn Ngọc vẻ mặt chắc chắc, lướt mắt nhìn xung quanh nửa vô tình nửa cố ý, tuy rằng không nhìn thấy Dương Khai, nhưng y biết, vị Dương tiền bối đó chắc chắn đang ẩn nấp ngay bên cạnh mình.

Tôn Ngọc không chút sợ hãi gì nữa!

- Được. Ta đi cùng con, phía Phủ chủ thì để ta giải thích, tông môn gặp nạn, chúng ta thân là đệ tử tông môn, quả thật không nên lâm trận bỏ chạy! Lăng Kiên cũng bị đồ đệ của mình khơi dậy ý chí chiến đấu, khí thế dâng trào.

Hai thầy trò dắt tay nhau bay về phía nổ ra đại chiến.

...

Cách đó ba mươi dặm, giữa không trung, từng đám võ giả đang chiến đấu kịch liệt, liên tục có người bị thương, tử vong, thi thể rơi thẳng xuống đất.

Hào quang từ bí bảo và võ kỹ ngập đầy trời, lột tả sự thảm khốc của chiến trường.

Long Phượng Phủ và U Hàn Động Thiên kết thù kết oán đã lâu, lần này U Hàn Động Thiên có chuẩn bị mà tới, hơn nữa số lượng Nhập Thánh Cảnh còn nhiều hơn một người, lẽ dĩ nhiên đã chiếm được tiên cơ.

Khai chiến mới chỉ nửa canh giờ mà Long Phượng Phủ đã tổn thất nghiêm trọng.

Phủ chủ Trần Châu và Dư Đình Y hợp lực giao chiến cùng hai vị Nhập Thánh Cảnh đối phương, trên người cũng đã có nhiều thương tích, sức mạnh tiêu hao cực kỳ lớn.

Nếu không e ngại việc Trần Châu liều chết phản kháng, có lẽ hai vị Nhập Thánh Cảnh U Hàn Động Thiên đã sớm hạ tử thủ rồi.

- Bách Kính Sơ, Nghiêm Chấp, hôm nay nếu các ngươi không tiêu diệt được Long Phượng Phủ ta, sớm muộn sẽ có một ngày ta giết sạch các ngươi! Trần Châu quát chói tai, thanh âm cuồn cuộn như sấm, vang vọng tận chân trời, đầy sự bất cam, phẫn nộ và bất lực.

Dư Đình Y đứng sóng vai với y, thở hồng hộc, đôi gò bồng đào nhấp nhô lên xuống, dưới bụng còn có vết máu đỏ sẫm, nàng chỉ có tu vi Siêu Phàm tam tầng cảnh, trong trận đại chiến cao siêu này, quả thật nàng chịu không đặng..

Có điều do cùng Trần Châu tu luyện song tu công pháp, nên nếu hai người hợp lực trong khi chiến đấu, thì sẽ tăng cường sức mạnh cho Trần Châu.

Nàng không thể không ra trận, không có nàng, sức của mình Trần Châu sẽ chẳng làm nên việc gì.

Bách Kính Sơ và Nghiêm Chấp của U Hàn Động Thiên liếc nhìn nhau, nhảy ra khỏi vòng chiến, cười ha hả: - Trần Châu, hôm nay bọn ta đã đến rồi, thì sẽ làm như ngươi muốn, tiêu diệt Long Phượng Phủ, ngươi không cần phải lo lắng chuyện này. Còn về việc ngươi muốn giết hết bọn ta, e là ngươi không có cơ hội ấy đâu.

Trần Châu lau đi vết máu khóe miệng, cười khẩy, quát: - Truyền thừa Long Hoàng đã xuất hiện, Long Hoàng Phượng Hậu sẽ lại trở về, họ sẽ báo thù rửa hận cho Long Phượng Phủ ta.

- Truyền thừa Long Hoàng?

Nghiêm Chấp cười hì hì, vẻ mặt cợt nhả: - Ở Long Cốc ấy hả? Không biết mấy tên thủ hạ của ta đã tới chưa, xem thời gian thì hẳn là tới rồi, chỉ sợ truyền nhân Long Hoàng các ngươi giờ này đã nằm gọn trong lòng bàn tay mấy tên thủ hạ của ta rồi, yên tâm đi, truyền nhân Long Hoàng của các ngươi, ta sẽ giúp ngươi bồi dưỡng.

- Ừ, nhất định sẽ không bạc đãi hắn, nghe nói truyền nhân Long Hoàng còn cần tìm một truyền nhân Phượng Hậu, U Hàn Động Thiên ta mỹ nữ vô số, đến đó, chỉ sợ tiểu tử đấy sẽ lưu luyến quên đường về ấy chứ.

Hai người một bên hát một bên bè, thần thái nhạo báng, khiến Trần Châu sắc mặt đột nhiên thay đổi, tâm trạng như rơi xuống vực thẳm.

Ở Long Cốc, chỉ còn lại có một người là Lăng Kiên đang bảo vệ, với công lực của lão, căn bản không thể ngăn cản cao thủ nào quá lợi hại, nếu thật là như thế, e là Long Phượng Phủ thật sự không còn cơ hội quật khởi nữa rồi.

- Đê tiện! Trần châu cắn răng mắng.

Nghiêm Chấp bỗng chớp mắt, thần thức tinh thuần đột nhiên phóng ra từ trong thức hải, nhắm thẳng về phía Dư Đình Y bên cạnh Trần Châu.

Bị mấy lời nói của hai người này quấy nhiễu tâm trí, Trần Châu không kịp phòng bị, đến lúc phản ứng lại thì Dư Đình Y đã trúng chiêu.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, Dư Đình Y như bị một lực đạo khổng lồ đánh trúng, thân hình mảnh mai bay ngược ra mười mấy trượng, sắc mặt trắng bệch, rơi thẳng xuống.

Trần Châu trợn trừng mắt, đang định lao đến cứu thì Bách Kính Sơ đã chặn lại, giọng châm chọc: - Thiếu nữ nhân của mình, ta xem ngươi lấy cái gì mà đấu với ta!

Công pháp song tu của Long Phượng Phủ không hề tầm thường, một đôi nam nữ song tu nam nữ ở cạnh nhau, công lực sẽ mạnh lên không ít, cho nên Nghiêm Chấp mới nhắm cơ hội, ra chiêu đả thương Dư Đình Y, không có nàng ở bên cạnh, hai người này chẳng ai sợ Trần Châu.

Vừa nói, y vừa tung chiên nhắm vào Trần Châu, năng lượng kịch liệt bùng phát, tràng diện hỏa bạo.

Nghiêm Chấp thần sắc lạnh lùng, không nhúng tay vào, mà hướng về phía Dư Đình Y, sát khí sục sôi trong đôi mắt, rõ ràng y muốn thừa cơ hội này giết chết Dư Đình Y.

- Cút ngay! Trần Châu thấy bạn đời của mình gặp gặp bất trắc, lập tức nổi giận, cây quạt hương bồ bí bảo bay ra, từng trận trận cuồng phong nổi lên, giữa cuồng phong, hàng vạn lưỡi gió vần vũ, mỗi một luồng gió đều sắc bén như đao.

- Trần Châu, ngươi xong đời rồi, đừng có ngoan cố chống cự nữa, hãy tận mắt nhìn nữ nhân của mình chết như thế nào, rồi tuẫn táng cùng ả luôn đi! Bách Kính Sơ không chút sợ sệt, xuất ra một bí bảo hình chung đỉnh, bí bảo này phóng ra từng hồi âm thanh huyền diệu, hình thành một guồng sóng xung kích chặn cơn đao gió lại, miệng không ngừng buông lời lẽ kích thích Trần Châu, khiến y hoang mang.

Trong một chốc, Nghiêm Chấp đã đuổi kịp Dư Đình Y đang bị thương nặng, y cười gian xảo, đánh vào đầu nàng, không chút nương tay.

Chính vào lúc này, một thứ bí bảo hình Ngân Diệp bỗng lao đến, Ngân Diệp quay cuồng, thình lình biến lớn, bao bọc lấy Dư Đình Y.

Nghiêm Chấp đấm vào Ngân Diệp, nhưng lại như ném đá vào biển rộng, sức đánh ra căn bản không có cảm giác đánh trúng thực thể.

Ngược lại, Ngân Diệp đó lóe ra từng tầng hào quang, thủy triều năng lượng nồng đậm như thực chất bắn ngược trở lại, ào một cái hất Nghiêm Chấp trở về.

Ngân Diệp bao lấy Dư Đình Y, bay thẳng vào trong Long Phượng Phủ rồi mất dạng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trân Châu đang lo thấm thỏm không khỏi thở phào một hơi, đồng thời nhíu mày, không biết là vị cao nhân nào xuất thủ cứu giúp.