Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 771: Không thể bỏ qua.




Chạy mãi mấy mươi dặm, Dương Khai mới dần yên tâm.

Chưa kịp lấy lại hơi, Dương Khai chợt biến sắc, vụt quay đầu lại nhìn về một hướng. Ở đó, giữa một màn sương xám xịt, một thứ bí bảo hình khăn tay đang bay ào về phía hắn. Chiếc khăn xoay tít, hình ảnh dị thú trên khăn như có thêm sinh mạng, đồng loạt gào rú, lao đi như bay.

Ngay sau chiếc khăn đó, một dải hồng quang xuất hiện, khí tức ác liệt bức bối đến mức khiến Dương Khai sởn cả tóc gáy.

Không dám chần chừ, hắn vội vàng thi triển Hạo Thiên Thuẫn trong Cửu Thiên Thần Kỹ.

Một tấm khiên sáng chói lòa thành hình ngay trước mặt hắn.

Bọn dị thú chạy ra từ chiếc khăn nọ không dừng lại kịp, đâm thẳng vào Hạo Thiên Thuẫn, từng con một hóa thành huỳnh quang rồi tan biến.

Hồng quang theo sát đó cũng đâm thẳng vào Hạo Thiên Thuẫn, phát ra một âm thanh giòn tan, rồi bị bắn ngược trở lại.

Cùng lúc đó, Hạo Thiên Thuẫn bị nứt toác, Dương Khai hừ một tiếng bực mình, ánh mắt bất thiện hướng về phía ra đòn tấn công.

Ở đó, Trương Ngạo cười ha hả: - Tiểu tử, ngươi còn dám ra nữa, đúng là trời giúp ta mà!

Tào Quản thu dải hồng quang đó về, hiện ra một thanh trường kiếm tỏa hào quang. Vu Kiếp lơ lửng sau lưng hai người đó như quỷ mị, tỉnh bơ quan sát Dương Khai.

Ba người vốn tưởng lần này không còn hy vọng tóm được Dương Khai nữa, đúng vào lúc chuẩn bị dẹp được khôi phục để bàn kế lâu dài thì lại nhìn thấy Dương Khai chạy xồng xộc ra từ cửu phong.

Chúng vui mừng hết đỗi, liền ra tay ngay tức thì hòng chế ngự Dương Khai.

Song, điều khiến chúng không ngờ nổi là, dù không có lực cửu phong hỗ trợ, Dương Khai cũng có thể ngăn được đòn tấn công đầu tiên của Trương Ngạo và Tào Quản mà không bị thương.

Lúc này chúng mới biết là mình đã đánh giá thấp sức mạnh bản thân của Dương Khai.

- Ta xem lần này ngươi chạy đi đâu! Nơi này cách cửu phong của các ngươi cả trăm dặm, cho dù ngươi có cầu viện tên Đại tôn Yêu tộc đó cũng không được đâu. Tào Quản cười hớn hở.

- Các ngươi thật phiền phức. Dương Khai bực mình nhìn ba người bọn chúng.

Hắn cũng không ngờ đối phương lại dám nán lại nơi này.

Dương Khai vốn tưởng sau khi Yêu tộc ra tay, chúng nhất định sẽ ảo não chuồn về tông môn của mình, đóng cửa không ra ngoài, nhưng ai ngờ tất cả đều đã đi rồi, còn ba thế lực này vẫn ở lại đây ngồi chờ sung rụng.

Ba lão Nhập Thánh Cảnh, trong đó còn có một Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, Dương Khai tự biết mình không phải đối thủ. Với tu vi và thủ đoạn hiện tại của hắn, cố lắm thì có thể ra chiêu với cường nhân Nhập Thánh nhất tầng cảnh, mà cũng chưa chắc thắng nổi.

Nhập Thánh Cảnh và Siêu Phàm Cảnh như có khác biệt về bản chất. Tiếp xúc với nhiều người, chứng kiến nhiều chuyện, Dương Khai đã nhạy bén phát giác ra điều này.

Có điều chúng muốn bắt hắn, thì cũng không thực tế cho lắm, bởi vậy mà Dương Khai vẫn thản nhiên không sợ hãi.

- Ha ha, tiểu tử, thiên đàng có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, đỡ phải nếm thêm khổ sở! Trương Ngạo quát lạnh tanh, vừa nói vừa lặng lẽ đưa thần thức quấn vào người Dương Khai, hòng đả động vào tinh thần, triệt tiêu ý chí chiến đấu của hắn.

Dương Khai đứng sừng sững, xem thần thức của Trương Ngạo như gió thoảng.

Trương Ngạo biến sắc, chợt cảm thấy có gì đó kỳ lạ, tên tiểu tử cảnh giới chỉ Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh này như biến thân thành hắc động không đáy, mặc cho lão có thi triển thần thức đến đâu, cũng không rõ hắn sâu cạn thế nào.

- Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà đòi bắt ta ư? Dương Khai cười khoái trá, vẻ mặt cợt nhả, không xem ba người này ra gì. - Các ngươi thử xem đi, xem thử có bắt nổi ta không.

- Tiểu tử đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Tào Quản nghiến răng quát lên. - Bây giờ hợp tác với bọn ta, bọn ta sẽ không bạc đãi ngươi, nếu mà để bọn ta tóm được ngươi, thì sẽ không khách khi đâu.

- Đến đây, nếu lần này các ngươi không tóm được ta, thì đợi diệt môn đi là vừa! Dương Khai liền đổi thái độ, trở nên tàn ác, mất kiên nhẫn, ba người này cứ quấy nhiễu như con giòi trong xương, khiến hắn khó chịu vô cùng.

Hắn thầm quyết, đợi sau này mạnh hơn, nhất định sẽ lấy mạng ba lão này.

- Ta thấy ngươi không có cơ hội này đâu! Trương Ngạo mở rộng bàn tay, chiếc khăn tay bí bảo nọ thình lình sản sinh một lực hút vô tận, khiến không gian quanh Dương Khai bỗng chốc méo mó như bùn lầy cuốn lấy hắn, không một chút chân thực như hình ảnh trăng in bóng nước.

Trương Ngạo tin rằng đã nắm chắc phần thắng, cho dù Dương Khai có bản lĩnh hơn nữa, cũng đừng hòng thoát khỏi vòng trói của lão.

Dương Khai chỉ cười khinh bạc, đôi mắt thoáng tỏa u quang lạnh lẽo, đứng sừng sững một chỗ, không động đậy.

Lực hút bỗng tăng cường, chiếc khăn tay cũng to dần ra, lao về phía Dương Khai, vây chặt lấy hắn.

Tào Quản mừng rỡ, cười ha hả rồi định xông đến.

Trương Ngạo thì lại hừ một tiếng lạnh ngắt, chiếc khăn đó lại vụt bay trở lại, đợi sau khi kiểm tra kỹ càng lại, sắc mặt liền sa sầm xuống.

Dương Khai đáng lẽ phải bị vây chặt trong chiếc khăn này, vậy mà lại biến đâu mất tăm, bên trong không có ai cả!

- Hình như hắn đã chuồn trước rồi! Cặp mắt Vu Kiếp như lửa quỷ nhảy nhót, lúc này lão mới u ám mở miệng nói một câu.

- Chuồn rồi? Tròng mắt Trương Ngạo như nứt ra. - Chuồn từ lúc nào?

- Chắc là lúc ngươi động thủ... Khặc khặc, Cửu Thiên Thần Kỹ... coi như ta đã được chứng kiến rồi, thân pháp này không phải nhanh bình thường đâu! Vu Kiếp quay đầu nhìn về một phía.

Theo hướng nhìn của lão, Trương Ngạo và Tào Quản vội vàng phóng thần thức, quả nhiên phát giác ra khí của Dương Khai cách mười mấy dặm theo hướng đó. Lúc này, Dương Khai đang tháo chạy với một tốc độ siêu phàm, tốc độ đó khiến Trương Ngạo và Tào Quản đều không khỏi biến sắc.

Vì đó là tốc độ đủ để sánh ngang với cường nhân Nhập Thánh Cảnh.

Hèn chi tiểu tử này không hề sợ hãi gì cảm thì ra là đã có chỗ dựa rồi.

- Đuổi tới tận chân trời góc bể ta cũng phải tóm được ngươi, đừng tưởng như vậy là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta.

Trương Ngạo tuyên bố, rồi lao vụt đi.

Tào Quản cũng vội vã đuổi theo.

Vu Kiếp lẳng lặng đứng tại chỗ một lúc, gương mặt dày đặc âm khí để lộ thần sắc hứng thú, lão hóa thành một guồng sương xanh, biến mất như tia chớp.

Trong lúc chạy, Dương Khai khuếch tán thần niệm, nắm chắc hướng đi của ba kẻ sau lưng, sắc mặt hắn càng thêm phần u ám.

Hắn chưa bao giờ bị truy đuổi đến thế này, tuy không sợ bọn chúng một chút nào, nhưng Dương Khai vẫn cảm thấy rất bực dọc, vừa chạy vừa tìm kiếm cơ hội để thoát khỏi chúng.

Nhưng nói cho cùng, ba tên đó vẫn là cường nhân Nhập Thánh Cảnh, muốn hoàn toàn thoát khỏi chúng quả thật vô cùng khó.

Thời gian trôi qua, Dương Khai cũng không biết mình đã chạy được bao xa. Tuy đôi lúc cũng có cơ hội để thoát được chúng một lúc, nhưng chẳng mấy chốc sau, chúng lại bám sát theo lưng hắn như con giòi trong xương, khiến hắn khó chịu cực kỳ.

Không biết rốt cuộc chúng đã dùng cách gì mà có thể xác định chính xác hướng đi của hắn.

Giờ đây Dương Khai mới hiểu, mình đã hơi đánh giá thấp sức hút của truyền thừa Cửu Thiên Thánh Địa với ba tên này. Truyền thừa có thể dùng tuổi thọ để đổi lấy sức mạnh, hắn không để ý, không có nghĩa là người khác không thèm muốn.

Vốn dĩ Dương Khai muốn bay về phía Thiên Tiêu Tông, chỉ cần về đến Thiên Tiêu Tông, ba tên này mà dám đuổi theo tiếp, chắc chắn cũng không còn đường về.

Nhưng bay rồi lại bay, Dương Khai đã bị mất phương hướng, không biết Thiên Tiêu Tông rốt cuộc ở phía nào nữa, đành đi một bước lại nhìn một bước, bực mình vô cùng.

Ngày nọ, đang phi hành, Dương Khai bỗng khựng lại, nhìn đau đáu về một vị trí cách đó không xa ở phía trước.

Ở đó, có một luồng khí bất thường đang từ từ hội tụ thành hình, khiến hắn lập tức phải cảnh giác.

Chốc sau, luồng khí đó như dày đặc hơn, mắt thường có thể nhìn thấy được, một màn sương màu xanh bỗng dưng xuất hiện, ngay sau đó, một gã đàn ông trùm áo đen, toàn thân bọc đầy thứ khí tức xanh ngắt hiện thân một cách quỷ dị.

Dương Khai nheo mắt lại, nhìn xoáy vào kẻ này, ánh nhìn sắc lẻm, kêu lên: - Vu Kiếp?

Hắn không biết lão tông chủ U Minh Tông này dùng phép thần thông gì mà có thể xuất hiện ngay trước mắt hắn trong chớp mắt, thứ thủ pháp bí hiểm này vượt ngoài sự hiểu biết của Dương Khai.

Chỉ có điều, lúc lão xuất hiện, hình như rất mệt mỏi, bản mặt vốn u ám đáng sợ lại trắng bệch, lão ngoác mồm thở hồng hộc, chân nguyên nội thể cũng có vẻ không ổn định.

Dương Khai liền phóng thần niệm, sau khi xác định trong phạm vi thần thức của mình kiểm soát, không có bất cứ nguy hiểm nào, hắn liền quát khẽ: - Thần Chiến Chi Đình!

Bạch quang vụt lóa lên, một luồng năng lượng huyền diệu thình lình bùng phát ra từ nội thể Dương Khai, kéo linh thể thần hồn Vu Kiếp ra ngay lúc lão chưa kịp phản ứng lại.

- Ê... Vu Kiếp thất kinh la lớn, nhưng ngay sau đó, mắt lão hoa lên, đợi đến khi phản ứng lại, mới phát hiện linh thể thần hồn của mình đã rời khỏi thức hải, lọt vào trong một thế giới vô thiên vô địa trắng xóa.

Cách lão không xa, linh thể thần hồn của Dương Khai đang nhìn lão một cách bất thiện.

Thần Chiến Chi Đình là bí bảo Thánh cấp mà Dương Khai và An Linh Nhi lấy được từ di tích thượng cổ dưới đáy biển, từ khi có được nó đến nay, đây cũng là lần đầu tiên Dương Khai dùng đến.

Tác dụng của bí bảo này rất đặc biệt, có thể kéo linh thể thần hồn của kẻ địch ra, ép đối phương phải đấu thần thức.

Song nó cũng có khuyết điểm. Lúc sử dụng, linh thể thần hồn của Dương Khai cũng phải vào trong đó.

Đối phương là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, Dương Khai tự nhủ tu vi thể xác không bằng lão, nên mới không chút do dự sử dụng Thần Chiến Chi Đình, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.

Chiến ý trong hai tròng mắt Dương Khai bốc cháy hừng hực, hắn rất muốn biết, sức mạnh thần thức hiện tại của mình liệu có thể so gân với Nhập Thánh Cảnh hay không.

Và đây chính là nơi tốt nhất cho hắn kiểm nghiệm.

Nhận ra ý đồ của Dương Khai, Vu Kiếp vội vàng giơ tay ra hiệu: - Tiểu tử, đừng kích động, ta đến đây không phải để đánh nhau với ngươi.

Dương Khai nhíu mày, cười nhạt: - Chuyện đã tới nước này rồi, nói điều này còn có ý nghĩa gì?

- Ngươi không tin à? Vu Kiếp nhìn Dương Khai một cách khôi hài. - Nếu ta thật sự có ác ý với ngươi, thì đã không dùng cách này để xuất hiện trước mặt ngươi rồi. Chắc ngươi cũng đã nhận ra, sức mạnh của ta hao hụt hẳn, căn bản không phải ở trạng thái mạnh nhất.

Dương Khai nheo mắt, nhìn xoáy vào lão, thần niệm không ngừng lưu chuyển xung quanh lão. Hắn quan sát phản ứng của lão, nhằm xem xem rốt cuộc lời lão nói là thật hay giả. Chạy mãi mấy mươi dặm, Dương Khai mới dần yên tâm.

Chưa kịp lấy lại hơi, Dương Khai chợt biến sắc, vụt quay đầu lại nhìn về một hướng. Ở đó, giữa một màn sương xám xịt, một thứ bí bảo hình khăn tay đang bay ào về phía hắn. Chiếc khăn xoay tít, hình ảnh dị thú trên khăn như có thêm sinh mạng, đồng loạt gào rú, lao đi như bay.

Ngay sau chiếc khăn đó, một dải hồng quang xuất hiện, khí tức ác liệt bức bối đến mức khiến Dương Khai sởn cả tóc gáy.

Không dám chần chừ, hắn vội vàng thi triển Hạo Thiên Thuẫn trong Cửu Thiên Thần Kỹ.

Một tấm khiên sáng chói lòa thành hình ngay trước mặt hắn.

Bọn dị thú chạy ra từ chiếc khăn nọ không dừng lại kịp, đâm thẳng vào Hạo Thiên Thuẫn, từng con một hóa thành huỳnh quang rồi tan biến.

Hồng quang theo sát đó cũng đâm thẳng vào Hạo Thiên Thuẫn, phát ra một âm thanh giòn tan, rồi bị bắn ngược trở lại.

Cùng lúc đó, Hạo Thiên Thuẫn bị nứt toác, Dương Khai hừ một tiếng bực mình, ánh mắt bất thiện hướng về phía ra đòn tấn công.

Ở đó, Trương Ngạo cười ha hả: - Tiểu tử, ngươi còn dám ra nữa, đúng là trời giúp ta mà!

Tào Quản thu dải hồng quang đó về, hiện ra một thanh trường kiếm tỏa hào quang. Vu Kiếp lơ lửng sau lưng hai người đó như quỷ mị, tỉnh bơ quan sát Dương Khai.

Ba người vốn tưởng lần này không còn hy vọng tóm được Dương Khai nữa, đúng vào lúc chuẩn bị dẹp được khôi phục để bàn kế lâu dài thì lại nhìn thấy Dương Khai chạy xồng xộc ra từ cửu phong.

Chúng vui mừng hết đỗi, liền ra tay ngay tức thì hòng chế ngự Dương Khai.

Song, điều khiến chúng không ngờ nổi là, dù không có lực cửu phong hỗ trợ, Dương Khai cũng có thể ngăn được đòn tấn công đầu tiên của Trương Ngạo và Tào Quản mà không bị thương.

Lúc này chúng mới biết là mình đã đánh giá thấp sức mạnh bản thân của Dương Khai.

- Ta xem lần này ngươi chạy đi đâu! Nơi này cách cửu phong của các ngươi cả trăm dặm, cho dù ngươi có cầu viện tên Đại tôn Yêu tộc đó cũng không được đâu. Tào Quản cười hớn hở.

- Các ngươi thật phiền phức. Dương Khai bực mình nhìn ba người bọn chúng.

Hắn cũng không ngờ đối phương lại dám nán lại nơi này.

Dương Khai vốn tưởng sau khi Yêu tộc ra tay, chúng nhất định sẽ ảo não chuồn về tông môn của mình, đóng cửa không ra ngoài, nhưng ai ngờ tất cả đều đã đi rồi, còn ba thế lực này vẫn ở lại đây ngồi chờ sung rụng.

Ba lão Nhập Thánh Cảnh, trong đó còn có một Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, Dương Khai tự biết mình không phải đối thủ. Với tu vi và thủ đoạn hiện tại của hắn, cố lắm thì có thể ra chiêu với cường nhân Nhập Thánh nhất tầng cảnh, mà cũng chưa chắc thắng nổi.

Nhập Thánh Cảnh và Siêu Phàm Cảnh như có khác biệt về bản chất. Tiếp xúc với nhiều người, chứng kiến nhiều chuyện, Dương Khai đã nhạy bén phát giác ra điều này.

Có điều chúng muốn bắt hắn, thì cũng không thực tế cho lắm, bởi vậy mà Dương Khai vẫn thản nhiên không sợ hãi.

- Ha ha, tiểu tử, thiên đàng có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, đỡ phải nếm thêm khổ sở! Trương Ngạo quát lạnh tanh, vừa nói vừa lặng lẽ đưa thần thức quấn vào người Dương Khai, hòng đả động vào tinh thần, triệt tiêu ý chí chiến đấu của hắn.

Dương Khai đứng sừng sững, xem thần thức của Trương Ngạo như gió thoảng.

Trương Ngạo biến sắc, chợt cảm thấy có gì đó kỳ lạ, tên tiểu tử cảnh giới chỉ Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh này như biến thân thành hắc động không đáy, mặc cho lão có thi triển thần thức đến đâu, cũng không rõ hắn sâu cạn thế nào.

- Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà đòi bắt ta ư? Dương Khai cười khoái trá, vẻ mặt cợt nhả, không xem ba người này ra gì. - Các ngươi thử xem đi, xem thử có bắt nổi ta không.

- Tiểu tử đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Tào Quản nghiến răng quát lên. - Bây giờ hợp tác với bọn ta, bọn ta sẽ không bạc đãi ngươi, nếu mà để bọn ta tóm được ngươi, thì sẽ không khách khi đâu.

- Đến đây, nếu lần này các ngươi không tóm được ta, thì đợi diệt môn đi là vừa! Dương Khai liền đổi thái độ, trở nên tàn ác, mất kiên nhẫn, ba người này cứ quấy nhiễu như con giòi trong xương, khiến hắn khó chịu vô cùng.

Hắn thầm quyết, đợi sau này mạnh hơn, nhất định sẽ lấy mạng ba lão này.

- Ta thấy ngươi không có cơ hội này đâu! Trương Ngạo mở rộng bàn tay, chiếc khăn tay bí bảo nọ thình lình sản sinh một lực hút vô tận, khiến không gian quanh Dương Khai bỗng chốc méo mó như bùn lầy cuốn lấy hắn, không một chút chân thực như hình ảnh trăng in bóng nước.

Trương Ngạo tin rằng đã nắm chắc phần thắng, cho dù Dương Khai có bản lĩnh hơn nữa, cũng đừng hòng thoát khỏi vòng trói của lão.

Dương Khai chỉ cười khinh bạc, đôi mắt thoáng tỏa u quang lạnh lẽo, đứng sừng sững một chỗ, không động đậy.

Lực hút bỗng tăng cường, chiếc khăn tay cũng to dần ra, lao về phía Dương Khai, vây chặt lấy hắn.

Tào Quản mừng rỡ, cười ha hả rồi định xông đến.

Trương Ngạo thì lại hừ một tiếng lạnh ngắt, chiếc khăn đó lại vụt bay trở lại, đợi sau khi kiểm tra kỹ càng lại, sắc mặt liền sa sầm xuống.

Dương Khai đáng lẽ phải bị vây chặt trong chiếc khăn này, vậy mà lại biến đâu mất tăm, bên trong không có ai cả!

- Hình như hắn đã chuồn trước rồi! Cặp mắt Vu Kiếp như lửa quỷ nhảy nhót, lúc này lão mới u ám mở miệng nói một câu.

- Chuồn rồi? Tròng mắt Trương Ngạo như nứt ra. - Chuồn từ lúc nào?

- Chắc là lúc ngươi động thủ... Khặc khặc, Cửu Thiên Thần Kỹ... coi như ta đã được chứng kiến rồi, thân pháp này không phải nhanh bình thường đâu! Vu Kiếp quay đầu nhìn về một phía.

Theo hướng nhìn của lão, Trương Ngạo và Tào Quản vội vàng phóng thần thức, quả nhiên phát giác ra khí của Dương Khai cách mười mấy dặm theo hướng đó. Lúc này, Dương Khai đang tháo chạy với một tốc độ siêu phàm, tốc độ đó khiến Trương Ngạo và Tào Quản đều không khỏi biến sắc.

Vì đó là tốc độ đủ để sánh ngang với cường nhân Nhập Thánh Cảnh.

Hèn chi tiểu tử này không hề sợ hãi gì cảm thì ra là đã có chỗ dựa rồi.

- Đuổi tới tận chân trời góc bể ta cũng phải tóm được ngươi, đừng tưởng như vậy là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta.

Trương Ngạo tuyên bố, rồi lao vụt đi.

Tào Quản cũng vội vã đuổi theo.

Vu Kiếp lẳng lặng đứng tại chỗ một lúc, gương mặt dày đặc âm khí để lộ thần sắc hứng thú, lão hóa thành một guồng sương xanh, biến mất như tia chớp.

Trong lúc chạy, Dương Khai khuếch tán thần niệm, nắm chắc hướng đi của ba kẻ sau lưng, sắc mặt hắn càng thêm phần u ám.

Hắn chưa bao giờ bị truy đuổi đến thế này, tuy không sợ bọn chúng một chút nào, nhưng Dương Khai vẫn cảm thấy rất bực dọc, vừa chạy vừa tìm kiếm cơ hội để thoát khỏi chúng.

Nhưng nói cho cùng, ba tên đó vẫn là cường nhân Nhập Thánh Cảnh, muốn hoàn toàn thoát khỏi chúng quả thật vô cùng khó.

Thời gian trôi qua, Dương Khai cũng không biết mình đã chạy được bao xa. Tuy đôi lúc cũng có cơ hội để thoát được chúng một lúc, nhưng chẳng mấy chốc sau, chúng lại bám sát theo lưng hắn như con giòi trong xương, khiến hắn khó chịu cực kỳ.

Không biết rốt cuộc chúng đã dùng cách gì mà có thể xác định chính xác hướng đi của hắn.

Giờ đây Dương Khai mới hiểu, mình đã hơi đánh giá thấp sức hút của truyền thừa Cửu Thiên Thánh Địa với ba tên này. Truyền thừa có thể dùng tuổi thọ để đổi lấy sức mạnh, hắn không để ý, không có nghĩa là người khác không thèm muốn.

Vốn dĩ Dương Khai muốn bay về phía Thiên Tiêu Tông, chỉ cần về đến Thiên Tiêu Tông, ba tên này mà dám đuổi theo tiếp, chắc chắn cũng không còn đường về.

Nhưng bay rồi lại bay, Dương Khai đã bị mất phương hướng, không biết Thiên Tiêu Tông rốt cuộc ở phía nào nữa, đành đi một bước lại nhìn một bước, bực mình vô cùng.

Ngày nọ, đang phi hành, Dương Khai bỗng khựng lại, nhìn đau đáu về một vị trí cách đó không xa ở phía trước.

Ở đó, có một luồng khí bất thường đang từ từ hội tụ thành hình, khiến hắn lập tức phải cảnh giác.

Chốc sau, luồng khí đó như dày đặc hơn, mắt thường có thể nhìn thấy được, một màn sương màu xanh bỗng dưng xuất hiện, ngay sau đó, một gã đàn ông trùm áo đen, toàn thân bọc đầy thứ khí tức xanh ngắt hiện thân một cách quỷ dị.

Dương Khai nheo mắt lại, nhìn xoáy vào kẻ này, ánh nhìn sắc lẻm, kêu lên: - Vu Kiếp?

Hắn không biết lão tông chủ U Minh Tông này dùng phép thần thông gì mà có thể xuất hiện ngay trước mắt hắn trong chớp mắt, thứ thủ pháp bí hiểm này vượt ngoài sự hiểu biết của Dương Khai.

Chỉ có điều, lúc lão xuất hiện, hình như rất mệt mỏi, bản mặt vốn u ám đáng sợ lại trắng bệch, lão ngoác mồm thở hồng hộc, chân nguyên nội thể cũng có vẻ không ổn định.

Dương Khai liền phóng thần niệm, sau khi xác định trong phạm vi thần thức của mình kiểm soát, không có bất cứ nguy hiểm nào, hắn liền quát khẽ: - Thần Chiến Chi Đình!

Bạch quang vụt lóa lên, một luồng năng lượng huyền diệu thình lình bùng phát ra từ nội thể Dương Khai, kéo linh thể thần hồn Vu Kiếp ra ngay lúc lão chưa kịp phản ứng lại.

- Ê... Vu Kiếp thất kinh la lớn, nhưng ngay sau đó, mắt lão hoa lên, đợi đến khi phản ứng lại, mới phát hiện linh thể thần hồn của mình đã rời khỏi thức hải, lọt vào trong một thế giới vô thiên vô địa trắng xóa.

Cách lão không xa, linh thể thần hồn của Dương Khai đang nhìn lão một cách bất thiện.

Thần Chiến Chi Đình là bí bảo Thánh cấp mà Dương Khai và An Linh Nhi lấy được từ di tích thượng cổ dưới đáy biển, từ khi có được nó đến nay, đây cũng là lần đầu tiên Dương Khai dùng đến.

Tác dụng của bí bảo này rất đặc biệt, có thể kéo linh thể thần hồn của kẻ địch ra, ép đối phương phải đấu thần thức.

Song nó cũng có khuyết điểm. Lúc sử dụng, linh thể thần hồn của Dương Khai cũng phải vào trong đó.

Đối phương là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, Dương Khai tự nhủ tu vi thể xác không bằng lão, nên mới không chút do dự sử dụng Thần Chiến Chi Đình, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.

Chiến ý trong hai tròng mắt Dương Khai bốc cháy hừng hực, hắn rất muốn biết, sức mạnh thần thức hiện tại của mình liệu có thể so gân với Nhập Thánh Cảnh hay không.

Và đây chính là nơi tốt nhất cho hắn kiểm nghiệm.

Nhận ra ý đồ của Dương Khai, Vu Kiếp vội vàng giơ tay ra hiệu: - Tiểu tử, đừng kích động, ta đến đây không phải để đánh nhau với ngươi.

Dương Khai nhíu mày, cười nhạt: - Chuyện đã tới nước này rồi, nói điều này còn có ý nghĩa gì?

- Ngươi không tin à? Vu Kiếp nhìn Dương Khai một cách khôi hài. - Nếu ta thật sự có ác ý với ngươi, thì đã không dùng cách này để xuất hiện trước mặt ngươi rồi. Chắc ngươi cũng đã nhận ra, sức mạnh của ta hao hụt hẳn, căn bản không phải ở trạng thái mạnh nhất.

Dương Khai nheo mắt, nhìn xoáy vào lão, thần niệm không ngừng lưu chuyển xung quanh lão. Hắn quan sát phản ứng của lão, nhằm xem xem rốt cuộc lời lão nói là thật hay giả.