Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 769: Giúp tiến hóa..




Trương Ngạo quát một tiếng, mọi người nhất tề gật đầu, chân nguyên ngưng tụ, sát chiêu bắt đầu khởi động, chuẩn bị ra tay chế ngự Dương Khai.

Nhưng còn không chờ bọn chúng động thủ, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết dồn dập, tiếng kêu đó truyền vào trong tai mọi người, khiến tất cả không khỏi biến sắc.

Ồ ạt phóng xuất ra thần niệm điều tra, đám cường nhân vây quanh Dương Khai bỗng nhiên sa sầm sắc mặt.

Bọn chúng cũng không phải kẻ yếu, qua thần niệm dò xét, kinh hãi phát hiện từ bên ngoài Cửu Phong có từng luồng khí tức hung bạo đang tràn vào, trong chốc lát, cả Cửu Phong như bị ma ám.

Ngay đằng chân trời, còn có một guồng sóng khí tựa mây đen quay cuồng, đang nhanh chóng đến gần, giữa đám mây đen đó, mơ hồ có thể thấy được một vài bóng người ngạo nghễ đừng giữa hư không, lạnh lùng chú mục xuống phía dưới, một cảm giác áp bách, như núi lớn từ trên trời giáng xuống.

Trương Ngạo thất sắc, cũng không kịp hạ thủ vơi Dương Khai, quát hỏi: - Chuyện gì thế này?

Tiếng kêu thảm thiết vẫn nối dài, mùi máu tanh xung thiên, căn bản chẳng ai có thời gian trả lời Trương Ngạo, qua một hồi lâu, mơi có một đệ tử Phá Huyền Phủ người lấm đầy máu chạy tới, báo cáo: - Phủ chủ, đại sự không ổn rôi, có rất nhiều yêu thú xuất hiện!

- Yêu thú?

Trương Ngạo nheo mắt lại, nhìn về phía đó, vừa vặn nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp: một con mãng xà mắt xanh cực lớn đang nuốt chưởng một tên võ giả.

Tên võ giả đó không biết thuộc thế lực nào, công lực không phải quá thấp, chừng Thần Du Cảnh đỉnh phong, nhưng trước con cự mãng khổng lồ, y căn bản không có sức hoàn thủ, cái mồm to lớn đó như chứa lực hút vô tận, trực tiếp nuốt y vào tận bụng.

Vù vù vù...

Từng đòn tấn công đánh vào con cự mãng, từng tia lửa bắn tung tóe chói mắt, toàn thân con cự mãng đó bao trùm bởi thứ vảy màu đen, vững như thành đồng vách sắt, căn bản không bị tổn thương, nó lắc đầu vẫy đuôi là lại có thêm mấy tên võ giả bị nuốt vào, mấy người bị quét bay ra, tan xác ngay tại trận.

Đây chỉ là một cảnh tượng địa ngục đẫm máu mà thôi.

Nhìn lại, giờ phút này, Cửu Phong trải rộng khác nhau, bọn yêu thú hung hãn hình dáng khác nhau, lũ yêu thú đó con nào con nấy mắt đỏ ngầu, bị kích thích bản năng khát máu nhất, tàn sát bừa bãi giữa đám người, vẽ ra màn giết chóc kinh sợ, không người nào có thể ngăn lại được.

Tiếng kêu thảm thiết trầm bổng không ngơt, xen lẫn trong đó là cảm giác khủng hoảng cùng và bàng hoàng.

- Yêu thú ở đâu ra chứ? Trương Ngạo mặt trắng bệch, vừa kiêng kị vạn phần nhìn vào đám mây đen, vừa quát hỏi.

- Hình như là từ Thú Hải Mật Lâm tới! Tào Quản vội vàng đáp.

Vừa nghe vậy, tất cả cường nhân vây quanh Dương Khai đều run như cầy sấy.

Thú Hải Mật Lâm, đó là một lãnh địa thuộc Yêu tộc, nơi đó có một vị Đại tôn Yêu tộc, là cường nhân hàng đầu trong thiên hạ!

Nhìn về phía đám mây đen đang ngày một đến gần, chúng nhân bỗng chốc hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

- Tiểu tử chết tiệt, dám cấu kết yêu tà! Trương Ngạo ánh mắt phóng hỏa, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, lão lập tức sững sờ, vốn hắn đang bị bao vây, chẳng biết đã biến đâu mất tăm từ lúc nào, chỉ để lại mười cường nhân vây tụ ở chỗ này.

Đám mây đen hạ xuống Cửu phong, giữa sóng mây quay cuồng, một dải hào quang bảy màu hiện ra, theo sang đám sương khói rực rỡ đó, một bóng dáng uyển chuyển vỗ cánh bay lướt xuống, gương mặt xinh đẹp sặc mùi lạnh lùng.

Thái Điệp!

Theo sát bên cạnh Thái Điệp, hai đến ba mươi vị cường nhân Yêu tộc đã biến hình nhe răng cười hề hề, khí thế sắc lẻm tản ra bốn phía, Cuồng Sư đi tiên phong, y như đạn pháo rơi xuống, tạo thành môt cai hố to tướng giữa mặt đất, rồi nhanh như chớp, xông tới cạnh môt tên võ giả Siêu Phàm Cảnh, mặc cho bao nhiêu đòn tấn công của tên này nhắm vào người y, y tóm lấy gã, cắn thẳng vào cổ gã.

Máu tuôn ra tung tóe, Cuồng Sư như phát điên, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc vui sướng, tên võ giả Siêu Phàm Cảnh đó ngay cả ý niệm phản kháng đều chưa kịp nghĩ, đã toi mạng vì bị Cuồng Sư cắn cổ.

Cảnh tượng đẫm máu này khắc sâu vào tầm mắt các võ giả xung quanh, lập tức khiến cho họ sợ hãi, lũ lượt chạy thục mạng, căn bản không dám Cuồng Sư đối địch với Cuồng Sư.

Còn không chờ bọn họ chạy trốn đến nơi an toàn, lại có thêm vài con yêu thú cản đường lại.

Trên một đỉnh núi thuộc Cửu Phong, Dương Khai đứng hờ hững ngắm nhìn địa ngục tanh máu phía dưới.

Một bóng người vụt hiện lên, Đại tôn Yêu tộc xuất hiện ở bên cạnh hắn.

- Đại tôn, tới muộn quá đấy. Dương Khai cười cười chào hỏi.

- Hừ, triệu tập nhân thủ cũng rất khó khăn, ngươi vốn đâu có cho ta bao nhiêu thời gian để chuẩn bị. Đại tôn Yêu tộc hừ lạnh nói.

- Có bao nhiêu quân vậy?

- Ba nghìn trên cấp sáu, tám mươi trên cấp bảy, chín trên cấp tám.

Dương Khai không khỏi nhướng mày:

- Đội hình không tồi nhỉ.

- Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ta làcó thể tọa trấn Thú Hải Mật Lâm, bảo vệ một phương bình an sao? Nếu thế thì sớm đã bị con người các ngươi đuổi cùng giết tận từ lâu rồi. Đại tôn chậm rãi lắc đầu. - Khác với Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi, các ngươi quá ỷ vào Thánh chủ, cựu thánh chủ vừa chết, mơi này đã không chịu nổi một đòn.

- Là bọn họ chứ đâu phải là ta. Dương Khai cười khì khì một tiếng, hắn cũng nhìn ra yếu điểm của Cửu Thiên Thánh Địa rôi, không giống Yêu tộc, ngoại trừ Đại tôn đứng đầu ra, còn có không ít cường nhân, cho nên kể cả có một ngày vị Đại tôn này chết đi, Thú Hải Mật Lâm cũng không thể tùy tiện xâm phạm.

Lần này có lẽ phía Yêu tộc cũng huy động toàn bộ lực lượng.

- Nhớ rõ chuyện ngươi hứa với ta đấy. Đại tôn liếc Dương Khai một cái.

- Yên tâm, đã hứa với ngươi rồi, ta còn có thể đổi ý sao. Dương Khai khẽ gật đầu.

- Đám kẻ địch xâm phạm này, ngươi muốn ta xử lý như thế nào? Đại tôn lại dò hỏi.

- Ngươi tự quyết đi. Dương Khai nhún vai, làm như sự việc không liên quan đến mình vậy.

Đại tôn bật cười một tiếng: - Tên láu cá nhà ngươi, hay là ta giết hết được không?

Dương Khai gượng khan, cũng không đáp lời, xem như chấp nhận.

- Nhưng chắc ngươi phải thất vọng rôi, giết quá nhiều người không có lợi đối với Yêu tộc ta, chỉ càng nâng cao lòng thù hận điên cuồng của loài người các ngươi thôi. Đại tôn khẽ hừ, y đã sớm nhìn ra Dương Khai là muốn sử dụng sức mạnh của Yêu tộc để giải trừ nguy cơ của chính mình.

Nếu giết những người đó, mọi thù hận cũng chỉ đổ hết lên đầu Yêu tộc, Cửu Thiên Thánh Địa có thể không can tội.

Tuy đã nhìn ra điểm này, nhưng Đại tôn Yêu tộc vẫn không cự tuyệt được đề nghị của Dương Khai, song trong lúc hành sự, y tất sẽ không làm theo cach nghĩ của Dương Khai.

- Nhưng ta có một chuyện không hiểu lắm, tiểu tử nếu tiện thì giải đáp cho ta được không? Đại tôn Yêu tộc liếc xéo Dương Khai.

- Chuyện gì?

- Bao nhiêu con người của Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi đi đâu cả rồi? Ở đây hình như chỉ có mình ngươi đúng không?

- Tất nhiên là ẩn náu ở một nơi an toàn rồi. Đại tôn không cần lo lắng, đợi việc này qua đi, chuyện luyện đan sư và luyện khí sư mà ta đã hứa ngươi sẽ được thực hiện đúng lúc.

- Vậy thì tốt, ta nghĩ ngươi cũng không dám lừa ta.

Phía dưới, mắt thấy Yêu tộc khí thế hung hãn, cao thủ như lâm, đám người Trương Ngạo cũng biết chuyện bất ổn, lần lượt vận khởi chân nguyên, thi triển thân pháp đột phá vòng vây.

Tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng đành bó tay.

Minh chủ Độc Ngạo Minh Vân Thành trợn tròn mắt, nhìn đệ tử thủ hạ tử thương vô số, đến lúc này mới cảm thấy hối hận tột cùng

Nếu là vừa rồi lão nghe theo lời khuyên của con gái, dẫn theo tất cả mọi người lui quân, căn bản đã không bị cuốn vào trận phong ba này, cũng sẽ không xảy ra bất cứ thương vong nào.

Bây giờ muốn rút lui thì đã muộn, mấy trăm đệ tử lão đưa đến đây đã tử thương gần nửa, ngay bản thân lão cũng phải chật vật chạy thục mạng trước sự tấn công của các cường nhân Yêu tộc.

Nhìn thấy bọn Trương Ngạo ào ào lui quân, Vân Thành cũng không dám dừng lại, lão tri hô các đệ tử vẫn còn sống, bám theo sát phía sau bọn Trương Ngạo để tìm một con đường sống.

Kể từ lúc Yêu tộc xuất hiện, trước sau chưa đầy thời gian một nén nhang, trận chiến đã dần dần lắng xuống.

Bên trong Cửu Phong, khắp nơi là tử thi và máu, một cảnh tượng hãi hùng, những võ giả hội tụ tại Cửu Phong, ít nhất có gần ngàn người bỏ mạng.

Những con yêu thú cực lớn chạy nhanh như chớp, truy đuổi gắt gao.

- Không cần đuổi theo nữa! Một tiếng quát bỗng vang rền, Thái Điệp nhẹ nhàng đáp xuống đất, đám Yêu thú nghe thấy bèn dừng lại như trúng bùa, ngửa mặt lên trời tru từng hồi dài.

Tiếng tru tréo truyền ra ngoài, khiến bọn võ giả đang ngoắc ngoải thấp thỏm lo âu, cố gắng sức chạy thục mạng.

- Có thuộc hạ đúng là dễ hành sự. Dương Khai thổn thức một tiếng, mối nguy lớn của Cửu Thiên Thánh Địa lại được Yêu tộc hóa giải dễ như trở bàn tay, so sánh hai bên thật sự đáng thất vọng.

- Những sức mạnh này đều là do Yêu tộc tích lũy mấy trăm ngàn năm mà thành, ngươi cho rằng chỉ tùy tiện là có thể có được sức mạnh như vậy ư? Đại tôn cười nói. - Có điều Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi cũng không tệ, tuy là so với Yêu tộc ta thì vẫn kém hơn một chút.

- Đúng là rất kém, bằng không cũng đã chẳng mượn sức của các ngươi. Dương Khai gật đầu.

- Ngươi hãy cố gắng tu luyện vào, không đến trăm năm nữa là có thể được như ta, đến lúc đó Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi sẽ mạnh trở lại.

- Trăm năm? Đại tôn ngươi quá xem thường ta rồi. Dương Khai bĩu môi.

- Chớ nói với ta cái gì mà hai mươi, ba mươi năm... Bản tôn không tin chuyện vô căn cứ vậy đâu.

- Cứ chờ coi. Dương Khai liếc mắt.

Trong lúc nói chuyện, Thái Điệp bay lên, nhẹ nhàng đáp xuốngtrước mặt hai người, lạnh lùng liếc nhìn Dương Khai rồi nói: - Đại tôn, bọn loài người đã chạy hết rồi ạ.

- Ừ, truyền lệnh xuống, dọn dẹp sơ qua chiến trường, sau đó để mọi người tùy ý làm gì thì làm, từ nay về sau Cửu Phong chính là lãnh địa của Yêu tộc ta, phải lợi dụng tài nguyên tại đây mơi được.

- Vâng.

- Tiểu tử, vấn đề của ngươi ta đã thay ngươi giải quyết rồi, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi đấy nhỉ?

Dương Khai gật đầu.

Đã giao ước với Đại Tôn cả rồi, hắn cũng không định đổi ý.

Đi vào Thánh Lăng, hắn thả những luyện đan sư và luyện khí sư đã nhắm trước ra, giao phó cho Đại tôn, Đại tôn hài lòng vô cùng.

Tuy luyện đan sư và luyện khí sư của Thánh địa có chút hoảng sợ khi giáp mặt với Yêu tộc, nhưng được Đại tôn cam đoan an toàn, thì cũng yên tâm hơn.

Dương Khai còn thay Yêu tộc mở đại trân Cửu Phong, làm cho linh khí nơi đây lại một lần nữa trở nên nồng đậm.

Chuyện linh trận đồ, Dương Khai đã dùng thần niệm khắc vào trong ngọc thạch tốt nhất mà hắn tìm được, giao cho Đại tôn, để cho y tìm hiểu.

Những linh trận đồ này có liên quan đến Hóa Sinh Trì của Yêu tộc, cũng là thứ mà Đại tôn Yêu tộc coi trọng nhất.

  Trương Ngạo quát một tiếng, mọi người nhất tề gật đầu, chân nguyên ngưng tụ, sát chiêu bắt đầu khởi động, chuẩn bị ra tay chế ngự Dương Khai.

Nhưng còn không chờ bọn chúng động thủ, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết dồn dập, tiếng kêu đó truyền vào trong tai mọi người, khiến tất cả không khỏi biến sắc.

Ồ ạt phóng xuất ra thần niệm điều tra, đám cường nhân vây quanh Dương Khai bỗng nhiên sa sầm sắc mặt.

Bọn chúng cũng không phải kẻ yếu, qua thần niệm dò xét, kinh hãi phát hiện từ bên ngoài Cửu Phong có từng luồng khí tức hung bạo đang tràn vào, trong chốc lát, cả Cửu Phong như bị ma ám.

Ngay đằng chân trời, còn có một guồng sóng khí tựa mây đen quay cuồng, đang nhanh chóng đến gần, giữa đám mây đen đó, mơ hồ có thể thấy được một vài bóng người ngạo nghễ đừng giữa hư không, lạnh lùng chú mục xuống phía dưới, một cảm giác áp bách, như núi lớn từ trên trời giáng xuống.

Trương Ngạo thất sắc, cũng không kịp hạ thủ vơi Dương Khai, quát hỏi: - Chuyện gì thế này?

Tiếng kêu thảm thiết vẫn nối dài, mùi máu tanh xung thiên, căn bản chẳng ai có thời gian trả lời Trương Ngạo, qua một hồi lâu, mơi có một đệ tử Phá Huyền Phủ người lấm đầy máu chạy tới, báo cáo: - Phủ chủ, đại sự không ổn rôi, có rất nhiều yêu thú xuất hiện!

- Yêu thú?

Trương Ngạo nheo mắt lại, nhìn về phía đó, vừa vặn nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp: một con mãng xà mắt xanh cực lớn đang nuốt chưởng một tên võ giả.

Tên võ giả đó không biết thuộc thế lực nào, công lực không phải quá thấp, chừng Thần Du Cảnh đỉnh phong, nhưng trước con cự mãng khổng lồ, y căn bản không có sức hoàn thủ, cái mồm to lớn đó như chứa lực hút vô tận, trực tiếp nuốt y vào tận bụng.

Vù vù vù...

Từng đòn tấn công đánh vào con cự mãng, từng tia lửa bắn tung tóe chói mắt, toàn thân con cự mãng đó bao trùm bởi thứ vảy màu đen, vững như thành đồng vách sắt, căn bản không bị tổn thương, nó lắc đầu vẫy đuôi là lại có thêm mấy tên võ giả bị nuốt vào, mấy người bị quét bay ra, tan xác ngay tại trận.

Đây chỉ là một cảnh tượng địa ngục đẫm máu mà thôi.

Nhìn lại, giờ phút này, Cửu Phong trải rộng khác nhau, bọn yêu thú hung hãn hình dáng khác nhau, lũ yêu thú đó con nào con nấy mắt đỏ ngầu, bị kích thích bản năng khát máu nhất, tàn sát bừa bãi giữa đám người, vẽ ra màn giết chóc kinh sợ, không người nào có thể ngăn lại được.

Tiếng kêu thảm thiết trầm bổng không ngơt, xen lẫn trong đó là cảm giác khủng hoảng cùng và bàng hoàng.

- Yêu thú ở đâu ra chứ? Trương Ngạo mặt trắng bệch, vừa kiêng kị vạn phần nhìn vào đám mây đen, vừa quát hỏi.

- Hình như là từ Thú Hải Mật Lâm tới! Tào Quản vội vàng đáp.

Vừa nghe vậy, tất cả cường nhân vây quanh Dương Khai đều run như cầy sấy.

Thú Hải Mật Lâm, đó là một lãnh địa thuộc Yêu tộc, nơi đó có một vị Đại tôn Yêu tộc, là cường nhân hàng đầu trong thiên hạ!

Nhìn về phía đám mây đen đang ngày một đến gần, chúng nhân bỗng chốc hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

- Tiểu tử chết tiệt, dám cấu kết yêu tà! Trương Ngạo ánh mắt phóng hỏa, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, lão lập tức sững sờ, vốn hắn đang bị bao vây, chẳng biết đã biến đâu mất tăm từ lúc nào, chỉ để lại mười cường nhân vây tụ ở chỗ này.

Đám mây đen hạ xuống Cửu phong, giữa sóng mây quay cuồng, một dải hào quang bảy màu hiện ra, theo sang đám sương khói rực rỡ đó, một bóng dáng uyển chuyển vỗ cánh bay lướt xuống, gương mặt xinh đẹp sặc mùi lạnh lùng.

Thái Điệp!

Theo sát bên cạnh Thái Điệp, hai đến ba mươi vị cường nhân Yêu tộc đã biến hình nhe răng cười hề hề, khí thế sắc lẻm tản ra bốn phía, Cuồng Sư đi tiên phong, y như đạn pháo rơi xuống, tạo thành môt cai hố to tướng giữa mặt đất, rồi nhanh như chớp, xông tới cạnh môt tên võ giả Siêu Phàm Cảnh, mặc cho bao nhiêu đòn tấn công của tên này nhắm vào người y, y tóm lấy gã, cắn thẳng vào cổ gã.

Máu tuôn ra tung tóe, Cuồng Sư như phát điên, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc vui sướng, tên võ giả Siêu Phàm Cảnh đó ngay cả ý niệm phản kháng đều chưa kịp nghĩ, đã toi mạng vì bị Cuồng Sư cắn cổ.

Cảnh tượng đẫm máu này khắc sâu vào tầm mắt các võ giả xung quanh, lập tức khiến cho họ sợ hãi, lũ lượt chạy thục mạng, căn bản không dám Cuồng Sư đối địch với Cuồng Sư.

Còn không chờ bọn họ chạy trốn đến nơi an toàn, lại có thêm vài con yêu thú cản đường lại.

Trên một đỉnh núi thuộc Cửu Phong, Dương Khai đứng hờ hững ngắm nhìn địa ngục tanh máu phía dưới.

Một bóng người vụt hiện lên, Đại tôn Yêu tộc xuất hiện ở bên cạnh hắn.

- Đại tôn, tới muộn quá đấy. Dương Khai cười cười chào hỏi.

- Hừ, triệu tập nhân thủ cũng rất khó khăn, ngươi vốn đâu có cho ta bao nhiêu thời gian để chuẩn bị. Đại tôn Yêu tộc hừ lạnh nói.

- Có bao nhiêu quân vậy?

- Ba nghìn trên cấp sáu, tám mươi trên cấp bảy, chín trên cấp tám.

Dương Khai không khỏi nhướng mày:

- Đội hình không tồi nhỉ.

- Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ta làcó thể tọa trấn Thú Hải Mật Lâm, bảo vệ một phương bình an sao? Nếu thế thì sớm đã bị con người các ngươi đuổi cùng giết tận từ lâu rồi. Đại tôn chậm rãi lắc đầu. - Khác với Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi, các ngươi quá ỷ vào Thánh chủ, cựu thánh chủ vừa chết, mơi này đã không chịu nổi một đòn.

- Là bọn họ chứ đâu phải là ta. Dương Khai cười khì khì một tiếng, hắn cũng nhìn ra yếu điểm của Cửu Thiên Thánh Địa rôi, không giống Yêu tộc, ngoại trừ Đại tôn đứng đầu ra, còn có không ít cường nhân, cho nên kể cả có một ngày vị Đại tôn này chết đi, Thú Hải Mật Lâm cũng không thể tùy tiện xâm phạm.

Lần này có lẽ phía Yêu tộc cũng huy động toàn bộ lực lượng.

- Nhớ rõ chuyện ngươi hứa với ta đấy. Đại tôn liếc Dương Khai một cái.

- Yên tâm, đã hứa với ngươi rồi, ta còn có thể đổi ý sao. Dương Khai khẽ gật đầu.

- Đám kẻ địch xâm phạm này, ngươi muốn ta xử lý như thế nào? Đại tôn lại dò hỏi.

- Ngươi tự quyết đi. Dương Khai nhún vai, làm như sự việc không liên quan đến mình vậy.

Đại tôn bật cười một tiếng: - Tên láu cá nhà ngươi, hay là ta giết hết được không?

Dương Khai gượng khan, cũng không đáp lời, xem như chấp nhận.

- Nhưng chắc ngươi phải thất vọng rôi, giết quá nhiều người không có lợi đối với Yêu tộc ta, chỉ càng nâng cao lòng thù hận điên cuồng của loài người các ngươi thôi. Đại tôn khẽ hừ, y đã sớm nhìn ra Dương Khai là muốn sử dụng sức mạnh của Yêu tộc để giải trừ nguy cơ của chính mình.

Nếu giết những người đó, mọi thù hận cũng chỉ đổ hết lên đầu Yêu tộc, Cửu Thiên Thánh Địa có thể không can tội.

Tuy đã nhìn ra điểm này, nhưng Đại tôn Yêu tộc vẫn không cự tuyệt được đề nghị của Dương Khai, song trong lúc hành sự, y tất sẽ không làm theo cach nghĩ của Dương Khai.

- Nhưng ta có một chuyện không hiểu lắm, tiểu tử nếu tiện thì giải đáp cho ta được không? Đại tôn Yêu tộc liếc xéo Dương Khai.

- Chuyện gì?

- Bao nhiêu con người của Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi đi đâu cả rồi? Ở đây hình như chỉ có mình ngươi đúng không?

- Tất nhiên là ẩn náu ở một nơi an toàn rồi. Đại tôn không cần lo lắng, đợi việc này qua đi, chuyện luyện đan sư và luyện khí sư mà ta đã hứa ngươi sẽ được thực hiện đúng lúc.

- Vậy thì tốt, ta nghĩ ngươi cũng không dám lừa ta.

Phía dưới, mắt thấy Yêu tộc khí thế hung hãn, cao thủ như lâm, đám người Trương Ngạo cũng biết chuyện bất ổn, lần lượt vận khởi chân nguyên, thi triển thân pháp đột phá vòng vây.

Tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng đành bó tay.

Minh chủ Độc Ngạo Minh Vân Thành trợn tròn mắt, nhìn đệ tử thủ hạ tử thương vô số, đến lúc này mới cảm thấy hối hận tột cùng

Nếu là vừa rồi lão nghe theo lời khuyên của con gái, dẫn theo tất cả mọi người lui quân, căn bản đã không bị cuốn vào trận phong ba này, cũng sẽ không xảy ra bất cứ thương vong nào.

Bây giờ muốn rút lui thì đã muộn, mấy trăm đệ tử lão đưa đến đây đã tử thương gần nửa, ngay bản thân lão cũng phải chật vật chạy thục mạng trước sự tấn công của các cường nhân Yêu tộc.

Nhìn thấy bọn Trương Ngạo ào ào lui quân, Vân Thành cũng không dám dừng lại, lão tri hô các đệ tử vẫn còn sống, bám theo sát phía sau bọn Trương Ngạo để tìm một con đường sống.

Kể từ lúc Yêu tộc xuất hiện, trước sau chưa đầy thời gian một nén nhang, trận chiến đã dần dần lắng xuống.

Bên trong Cửu Phong, khắp nơi là tử thi và máu, một cảnh tượng hãi hùng, những võ giả hội tụ tại Cửu Phong, ít nhất có gần ngàn người bỏ mạng.

Những con yêu thú cực lớn chạy nhanh như chớp, truy đuổi gắt gao.

- Không cần đuổi theo nữa! Một tiếng quát bỗng vang rền, Thái Điệp nhẹ nhàng đáp xuống đất, đám Yêu thú nghe thấy bèn dừng lại như trúng bùa, ngửa mặt lên trời tru từng hồi dài.

Tiếng tru tréo truyền ra ngoài, khiến bọn võ giả đang ngoắc ngoải thấp thỏm lo âu, cố gắng sức chạy thục mạng.

- Có thuộc hạ đúng là dễ hành sự. Dương Khai thổn thức một tiếng, mối nguy lớn của Cửu Thiên Thánh Địa lại được Yêu tộc hóa giải dễ như trở bàn tay, so sánh hai bên thật sự đáng thất vọng.

- Những sức mạnh này đều là do Yêu tộc tích lũy mấy trăm ngàn năm mà thành, ngươi cho rằng chỉ tùy tiện là có thể có được sức mạnh như vậy ư? Đại tôn cười nói. - Có điều Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi cũng không tệ, tuy là so với Yêu tộc ta thì vẫn kém hơn một chút.

- Đúng là rất kém, bằng không cũng đã chẳng mượn sức của các ngươi. Dương Khai gật đầu.

- Ngươi hãy cố gắng tu luyện vào, không đến trăm năm nữa là có thể được như ta, đến lúc đó Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi sẽ mạnh trở lại.

- Trăm năm? Đại tôn ngươi quá xem thường ta rồi. Dương Khai bĩu môi.

- Chớ nói với ta cái gì mà hai mươi, ba mươi năm... Bản tôn không tin chuyện vô căn cứ vậy đâu.

- Cứ chờ coi. Dương Khai liếc mắt.

Trong lúc nói chuyện, Thái Điệp bay lên, nhẹ nhàng đáp xuốngtrước mặt hai người, lạnh lùng liếc nhìn Dương Khai rồi nói: - Đại tôn, bọn loài người đã chạy hết rồi ạ.

- Ừ, truyền lệnh xuống, dọn dẹp sơ qua chiến trường, sau đó để mọi người tùy ý làm gì thì làm, từ nay về sau Cửu Phong chính là lãnh địa của Yêu tộc ta, phải lợi dụng tài nguyên tại đây mơi được.

- Vâng.

- Tiểu tử, vấn đề của ngươi ta đã thay ngươi giải quyết rồi, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi đấy nhỉ?

Dương Khai gật đầu.

Đã giao ước với Đại Tôn cả rồi, hắn cũng không định đổi ý.

Đi vào Thánh Lăng, hắn thả những luyện đan sư và luyện khí sư đã nhắm trước ra, giao phó cho Đại tôn, Đại tôn hài lòng vô cùng.

Tuy luyện đan sư và luyện khí sư của Thánh địa có chút hoảng sợ khi giáp mặt với Yêu tộc, nhưng được Đại tôn cam đoan an toàn, thì cũng yên tâm hơn.

Dương Khai còn thay Yêu tộc mở đại trân Cửu Phong, làm cho linh khí nơi đây lại một lần nữa trở nên nồng đậm.

Chuyện linh trận đồ, Dương Khai đã dùng thần niệm khắc vào trong ngọc thạch tốt nhất mà hắn tìm được, giao cho Đại tôn, để cho y tìm hiểu.

Những linh trận đồ này có liên quan đến Hóa Sinh Trì của Yêu tộc, cũng là thứ mà Đại tôn Yêu tộc coi trọng nhất.