Hơn nữa, hai năm qua, Nam thánh cô ở bên ngoài giết người, không nói lý do, không hỏi thân phận, chỉ cần nhìn thấy là giết ngay, như thể trong đầu chỉ có mỗi chém giết. Nhưng trước đó, họ đều nghe nói cựu Thánh nữ của Cửu Thiên Thánh Địa là một người lương thiện.
So sánh thì như hai người hoàn toàn khác nhau, thay đổi quá lớn.
Cách đây một thời gian, Nam thánh cô tấn công Cửu Thiên Thánh Địa, chuyện này cũng là sự thật.
Thần sắc họ lập tức dao động, nói cho cùng, họ vẫn không muốn đối địch với Cửu Thiên Thánh Địa là mấy.
- Tiểu tử nói xằng nói bậy! Trương Ngạo tức tối nhìn Dương Khai. - Ngươi nói Nam thánh cô đã chết? Người chết sao có thể giết người, đúng là tiếu lâm, ngươi xem bọn ta là lũ ngốc, muốn vặn sao thì vặn ư?
- Đúng đó, người chết thì sao có thể làm được mấy chuyện đó?
- Vậy vì cớ gì Thánh địa phải gây khó dễ với chư vị? Để Nam thánh cô tạo sát nghiệt bên ngoài, có lợi lộc gì cho Thánh địa? Dương Khai hỏi ngược lại.
Trương Ngạo há miệng, tức thì không biết nói gì.
Đa số các thế lực ở đây đều bị lôi kéo đến đây vì Nam thánh cô, muốn Thánh địa có một hành động cụ thể, đòi lại công bằng. Kẻ thực sự muốn tiêu diệt Cửu Thiên Thánh Địa chính là ba thế lực mà Trương Ngạo là kẻ đầu sỏ, chúng chỉ thừa cơ hội tuyệt hảo này để hành sự mà thôi.
- Tiểu tử, ta không phí lời với ngươi, ngươi là cái thá gì mà đòi đối thoại với lão phu. Trương Ngạo hừ một cái khinh thường. - Người có tư cách nói chuyện với lão phu chỉ có Từ Hợp thôi. Từ Hợp, có phải ngươi già nên hồ đồ rồi mới trông cậy vào một tên tiểu tử miệng còn chưa hôi sữa, đúng là nực cười.
- Ta không có tư cách? Dương Khai cười nửa miệng. - Xin lỗi nhé, ta có tư cách thật đấy.
Trương Ngạo nhíu mày, không rõ ý hắn.
- Ta là tân Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, ngươi nói xem ta có tư cách hay không? Dương Khai nhìn xuống Trương Ngạo, điềm nhiên nói.
Hắn vừa dứt lời, tất cả đều im bặt, ngơ ngác nhìn hắn.
Đám người Từ Hợp cũng chợt phấn khởi, người nào người nấy cũng như trúng chiêu, mắt vụt rực sáng, dán chặt vào bóng lưng Dương Khai, nội tâm không ngừng gào thét.
Thừa nhận rồi! Chính miệng thừa nhận rồi!
Thừa nhận mình là tân Thánh chủ của Thánh địa, trước mặt mấy nhìn người này.
Thậm chí, Từ Hợp còn kích động đến mức muốn ngửa mặt lên trời cười thả cửa. Thời gian qua lão vẫn luôn cố gắng khiến Dương Khai phải cảm thấy phụ thuộc vào Cửu Thiên Thánh Địa, nhưng Dương Khai sống chết cũng không chịu. Tuy sau khi trở về từ Yêu vực, Từ Hợp cảm thấy thái độ của Dương Khai đã có thay đổi, nhưng đến tận lúc này, lão mới chắc chắn được tất cả.
Đích thân thừa nhận trước mặt bao nhiêu người thế này, tức là đã chắc như đinh rằng sẽ ngồi vào vị trí Thánh chủ, sau này hắn có muốn nuốt lời cũng không được.
Giờ đât, tất cả cường nhân của Thánh địa, bao gồm cả Từ Hợp, đều như trút được một tảng đá lớn trong tim, mừng rỡ vô cùng, đến cả gian nan trước mắt tựa hồ cũng chẳng còn gì đáng kể.
Hai mỹ phụ Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng cười rạng rỡ, vẻ mặt phấn khởi.
Mơ hồ, hai người họ như nhìn thấy trụ cột đã ngã đổ của Thánh địa lại được dựng dậy, gánh đỡ cơ nghiệp cửu phong.
- Tân Thánh chủ? Trương Ngạo mặt tái mét, sững sờ nhìn Dương Khai như không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Lão Tào Quản của Chiến Hồn Điện cũng chau mày, ánh mắt lạnh xuống.
Vu Kiếp của U Minh Tông thì lại bật cười quái đản, tự lẩm bẩm một mình bằng giọng nói chẳng ai nghe thấy được: - Hay đây, lần này toi công rồi... ai ngờ là đã có tân Thánh chủ mất rồi.
Ba thế lực này tập trung lại, kêu gọi lôi kéo cường nhân các ngả, không phải chỉ để tiêu diệt Cửu Thiên Thánh Địa, chiếm giữ cơ nghiệp của Thánh địa, cái mà chúng coi trọng nhất, chính là truyền thừa của Cửu Thiên Thánh Địa.
Đó là truyền thuyền có thể đảm bảo cho một người thuận lợi đột phá đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, ai mà không đỏ mắt ngấp nghé?
Chỉ cần hạ bệ Cửu Thiên Thánh Địa, bắt An Linh Nhi, cho đệ tử tinh anh trong tông môn của chúng lấy An Linh Nhi, tốn mấy chục năm là có thể tạo ra một cao thủ đỉnh cao. Đến lúc đó, thế lực của chúng sẽ hoàn toàn quật khởi, trở thành một thế lực không hề kém cánh Cửu Thiên Thánh Địa.
Bởi thế, khi nghe Dương Khai nói vậy, cả Trương Ngạo và Tào Quản đều bỗng có cảm giác thất bại và tức tối khi bảo bối mà mình ham muốn bị kẻ khác cướp mất.
- Từ Hợp, điều hắn nói... có phải thật không? Trương Ngạo chất vấn, vẻ mặt trở nên hung tợn.
Từ Hợp bước lên, nghiêm nghị nói: - Không sai, hơn nửa năm trước, Thánh địa ta đã có tân Thánh chủ rồi, có điều thời gian qua bận rộn suốt, canh cánh ngoại địch nội loạn, nên chưa công bố ra ngoài mà thôi. Sự đã đến nước này, bọn ta cũng không giấu diếm nữa.
Nghe lão nói vậy, Trương Ngạo lập tức ngã lòng.
Mục đích lớn nhất hiện tại của lão đã sụp đổ khi chưa làm gì cả, cho dù có hạ được Cửu Thiên Thánh Địa, thì cũng không có được truyền thừa thần bí đó nữa.
Tào Quản thấy lão thất vọng rõ ra mặt, liền truyền tin qua suy nghĩ, Trương Ngạo chợt sáng rực hai mắt, ánh mắt nóng hừng hực, lão cười gian xảo nhìn về phía Dương Khai.
Rõ là lão đã tìm thấy mục tiêu mới, chỉ cần tóm được Dương Khai và An Linh Nhi, vậy thì truyền thừa đó vẫn có thể nằm gọn trong tay.
Chúng nhân bàn tán xôn xao, rất nhiều thanh niên đều ngưỡng mộ vận may của Dương Khai, vì trở thành chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa tức là một bước lên trời, bất kể trước đây hắn làm gì, tu vi và tư chất ra sao, sau này hắn chắc chắn có thể đứng trên mây ngàn, nhìn xuống thiên hạ, trở thành bá chủ một phương.
Lòng ngưỡng mộ dần dần biến thành đố kỵ, ánh mắt họ nhìn Dương Khai chỉ còn căm thù, như thể nghĩ rằng vận may này lẽ ra phải đến với mình mới đúng, chứ không phải tên tiểu tử lai lịch bất minh này.
Cách đó mấy dặm, tại nơi tập trung của một thế lực, hai nữ tử nhìn Dương Khai không chớp mắt, một người vẻ mặt hiếu kỳ và hồ nghi, người còn lại thì sắc mặt hồng hào, hơi thở gấp rút, có phần kích động.
- Này, Vân Huyên, sao muội thấy tân Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa này trông giống một người nhỉ? Nguyễn Tâm Ngữ của Độc Ngạo Minh như phát hiện ra miền đất mới, gọi bên tai Vân Huyên. - Tỷ xem xem, có phải rất giống không?
- Giống thì giống, nhưng chắc là không phải hắn đâu. Vân Huyên khẽ nhếch môi. - Hẳn là hắn đã chết rồi mới phải...
- Ai nhìn thấy hắn chết nào? Nguyễn Tâm Ngữ nhíu mày. - Chúng ta chỉ thấy hắn bị bắt đi thôi.
- Nhưng nếu hắn không chết, thì tại sao thời gian qua không liên lạc với chúng ta? Vân Huyên bất giác thấy lạc lõng, tâm trí chợt thoáng qua một bóng hình khiến nàng nhớ nhung bao lâu, bóng hình đó và vị tân Thánh chủ trước mắt từ từ ghép vào nhau, gần như một khuôn đúc.
Trái tim nàng bất giác run lên, thầm nghĩ lẽ nào đúng là hắn?
Cách vài dặm đường, Vân Huyên cũng không thấy rõ, không dám khẳng định.
Nguyễn Tâm Ngữ hừ lạnh: - Tiểu tử đó chắc chắn là hạng trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn xong liền bỏ rơi tỷ, đời nào quay lại tìm tỷ chứ?
- Muội đừng nói lớn vậy! Vân Huyên giật thót mình, lén liếc qua hai người đàn ông trung niên bên cạnh, khẽ giọng bảo: - Đừng để cha ta nghe thấy, ông vẫn chưa biết đâu...
Nguyễn Tâm Ngữ bĩu môi: - Muội thấy người đó chắc chắn là hắn, thiên hạ đào đâu ra người giống nhau như vậy? Trừ phi là song sinh. Hắn đã mặc kệ tỷ rồi, tỷ còn muốn bảo vệ hắn nữa sao?
- Ta đâu có bảo vệ hắn chứ... Thần sắc Vân Huyên đầy chua chát, nàng lại nhìn Dương Khai, càng nhìn càng không rời ánh mắt đi được.
Từ dáng hình, giọng nói, đến khí chất, đều giống hệt với trong trí nhớ, con tim nàng chợt ngập tràn chua xót.
- Vậy tỷ có dám theo ta lên phía trước xác nhận hay không? Nguyễn Tâm Ngữ tỏ ra bất bình cho nàng. - Lại gần một chút thì chắc là có thể nhìn rõ hơn chứ?
- Bây giờ ư?
- Dĩ nhiên là ngay bây giờ!
Dứt lời, Nguyễn Tâm Ngữ chẳng nói chẳng rằng, kéo thẳng Vân Huyên chạy về phía trước.
- Huyên nhi... Minh chủ Độc Ngạo Minh, Vân Thành gọi: - Đi đâu đấy?
- Minh chủ, bọn con đi coi thử thế nào, sẽ về ngay ạ. Nguyễn Tâm Ngữ ngoái lại đáp một câu rồi biến mất đằng xa.
Vân Thành lắc đầu, liếc qua người đàn ông trung niên đứng cạnh mình, hỏi: - Kỷ Viêm, ngươi cứ đăm chiêu nhìn tân Thánh chủ đó mãi, có phải có phát hiện gì không?
Nghe vậy, Kỷ Viêm vội nói: - Minh chủ, ngài có còn nhớ chuyện lớn mà thuộc hạ từng bẩm báo với ngài mấy năm trước không?
- Mấy năm trước?
- Năm mà Liệt Hỏa Thành thuộc hạ bị hủy, cũng là năm mà minh chủ và đại tiểu thư làm hòa. Kỷ Viêm nói.
- Ngươi nói chuyện đó à, dĩ nhiên là ta nhớ. Vân Thành khẽ gật đầu. Năm đó, một tòa thành thuộc Độc Ngạo Minh bị hủy, tổn thất nghiêm trọng, nhưng điều khiến Vân Thành vui mừng là đứa con gái luôn im lặng với lão cuối cùng cũng đã trở về bên lão.
Kỷ Viêm là thành chủ Liệt Hỏa Thành, lúc đó chính lão đã đưa Vân Huyên trở về Độc Ngạo Thành.
- Làm sao vậy? Vân Thành thắc mắc.
Kỷ Viêm dán mắt vào Dương Khai, khẽ hít vào một hơi, trầm giọng nói: - Minh chủ, nếu thuộc hạ không nhìn nhầm, thì vị tân Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa này chính là người bị Bối Quan Nhân bắt đi năm đó.
- Cái gì? Vân Thành biến sắc. - Chắc chắn không?
Kỷ Viêm gật đầu: - Chắc chắn là hắn, vì lúc đó hắn đi cùng với đại tiểu thư đến Liệt Hỏa Thành, thuộc hạ có ấn tượng khá sâu sắc về hắn. Thuộc hạ nghĩ, đại tiểu thư hẳn cũng đã phát hiện ra, nên mới muốn đến gần hơn để quan sát.
- Không phải người ta nói hắn đã chết rồi sao? Vân Thành lập tức ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, chuyện có liên quan đến cường nhân thần bí là Bối Quan Nhân, tin này mà truyền ra ngoài, có lẽ sẽ gây chấn động thiên hạ.
Bối Quan Nhân đã tồn tại qua hằng hà vô số năm, ai cũng muốn lột trần bí mật của y, nhưng chưa bao giờ tìm ra cách, càng không biết rốt cuộc y ẩn nấp ở nơi nào.
Nếu tân Thánh chủ này đúng là người từng bị bắt đi năm đó, vậy thì chắc chắn hắn biết nhiều điều cơ mật hơn những người khác, có lẽ đến nơi ẩn thân của Bối Quan Nhân hắn cũng biết.
- Bọn thuộc hạ đều nghĩ là hắn chết rồi. Có điều giờ xem ra, hắn không những vẫn sống tốt, mà cơ duyên còn vững vàng, kế thừa vị trí chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa.
Da mặt Vân Thành khẽ co giật, lão bất giác thấy nhức óc.
Vì vị tân Thánh chủ này có khả năng trước đây là đệ tử của Độc Ngạo Minh.
- Có điều công lực của hắn tiến triển nhanh quá thì phải. Kỷ Viêm tặc lưỡi. - Năm đó khi thuộc hạ gặp hắn, mới chỉ ở mức Thần Du Cảnh bát tầng, đến nay mới qua bốn năm, mà đã là Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, ngang bằng với chúng ta, hắn tu luyện kiểu gì chứ? Đại tiểu thư thích hắn, quả nhiên không phải là không có lý do. Hơn nữa, hai năm qua, Nam thánh cô ở bên ngoài giết người, không nói lý do, không hỏi thân phận, chỉ cần nhìn thấy là giết ngay, như thể trong đầu chỉ có mỗi chém giết. Nhưng trước đó, họ đều nghe nói cựu Thánh nữ của Cửu Thiên Thánh Địa là một người lương thiện.
So sánh thì như hai người hoàn toàn khác nhau, thay đổi quá lớn.
Cách đây một thời gian, Nam thánh cô tấn công Cửu Thiên Thánh Địa, chuyện này cũng là sự thật.
Thần sắc họ lập tức dao động, nói cho cùng, họ vẫn không muốn đối địch với Cửu Thiên Thánh Địa là mấy.
- Tiểu tử nói xằng nói bậy! Trương Ngạo tức tối nhìn Dương Khai. - Ngươi nói Nam thánh cô đã chết? Người chết sao có thể giết người, đúng là tiếu lâm, ngươi xem bọn ta là lũ ngốc, muốn vặn sao thì vặn ư?
- Đúng đó, người chết thì sao có thể làm được mấy chuyện đó?
- Vậy vì cớ gì Thánh địa phải gây khó dễ với chư vị? Để Nam thánh cô tạo sát nghiệt bên ngoài, có lợi lộc gì cho Thánh địa? Dương Khai hỏi ngược lại.
Trương Ngạo há miệng, tức thì không biết nói gì.
Đa số các thế lực ở đây đều bị lôi kéo đến đây vì Nam thánh cô, muốn Thánh địa có một hành động cụ thể, đòi lại công bằng. Kẻ thực sự muốn tiêu diệt Cửu Thiên Thánh Địa chính là ba thế lực mà Trương Ngạo là kẻ đầu sỏ, chúng chỉ thừa cơ hội tuyệt hảo này để hành sự mà thôi.
- Tiểu tử, ta không phí lời với ngươi, ngươi là cái thá gì mà đòi đối thoại với lão phu. Trương Ngạo hừ một cái khinh thường. - Người có tư cách nói chuyện với lão phu chỉ có Từ Hợp thôi. Từ Hợp, có phải ngươi già nên hồ đồ rồi mới trông cậy vào một tên tiểu tử miệng còn chưa hôi sữa, đúng là nực cười.
- Ta không có tư cách? Dương Khai cười nửa miệng. - Xin lỗi nhé, ta có tư cách thật đấy.
Trương Ngạo nhíu mày, không rõ ý hắn.
- Ta là tân Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, ngươi nói xem ta có tư cách hay không? Dương Khai nhìn xuống Trương Ngạo, điềm nhiên nói.
Hắn vừa dứt lời, tất cả đều im bặt, ngơ ngác nhìn hắn.
Đám người Từ Hợp cũng chợt phấn khởi, người nào người nấy cũng như trúng chiêu, mắt vụt rực sáng, dán chặt vào bóng lưng Dương Khai, nội tâm không ngừng gào thét.
Thừa nhận rồi! Chính miệng thừa nhận rồi!
Thừa nhận mình là tân Thánh chủ của Thánh địa, trước mặt mấy nhìn người này.
Thậm chí, Từ Hợp còn kích động đến mức muốn ngửa mặt lên trời cười thả cửa. Thời gian qua lão vẫn luôn cố gắng khiến Dương Khai phải cảm thấy phụ thuộc vào Cửu Thiên Thánh Địa, nhưng Dương Khai sống chết cũng không chịu. Tuy sau khi trở về từ Yêu vực, Từ Hợp cảm thấy thái độ của Dương Khai đã có thay đổi, nhưng đến tận lúc này, lão mới chắc chắn được tất cả.
Đích thân thừa nhận trước mặt bao nhiêu người thế này, tức là đã chắc như đinh rằng sẽ ngồi vào vị trí Thánh chủ, sau này hắn có muốn nuốt lời cũng không được.
Giờ đât, tất cả cường nhân của Thánh địa, bao gồm cả Từ Hợp, đều như trút được một tảng đá lớn trong tim, mừng rỡ vô cùng, đến cả gian nan trước mắt tựa hồ cũng chẳng còn gì đáng kể.
Hai mỹ phụ Ngọc Oánh và Trình Nguyệt Đồng cười rạng rỡ, vẻ mặt phấn khởi.
Mơ hồ, hai người họ như nhìn thấy trụ cột đã ngã đổ của Thánh địa lại được dựng dậy, gánh đỡ cơ nghiệp cửu phong.
- Tân Thánh chủ? Trương Ngạo mặt tái mét, sững sờ nhìn Dương Khai như không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Lão Tào Quản của Chiến Hồn Điện cũng chau mày, ánh mắt lạnh xuống.
Vu Kiếp của U Minh Tông thì lại bật cười quái đản, tự lẩm bẩm một mình bằng giọng nói chẳng ai nghe thấy được: - Hay đây, lần này toi công rồi... ai ngờ là đã có tân Thánh chủ mất rồi.
Ba thế lực này tập trung lại, kêu gọi lôi kéo cường nhân các ngả, không phải chỉ để tiêu diệt Cửu Thiên Thánh Địa, chiếm giữ cơ nghiệp của Thánh địa, cái mà chúng coi trọng nhất, chính là truyền thừa của Cửu Thiên Thánh Địa.
Đó là truyền thuyền có thể đảm bảo cho một người thuận lợi đột phá đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, ai mà không đỏ mắt ngấp nghé?
Chỉ cần hạ bệ Cửu Thiên Thánh Địa, bắt An Linh Nhi, cho đệ tử tinh anh trong tông môn của chúng lấy An Linh Nhi, tốn mấy chục năm là có thể tạo ra một cao thủ đỉnh cao. Đến lúc đó, thế lực của chúng sẽ hoàn toàn quật khởi, trở thành một thế lực không hề kém cánh Cửu Thiên Thánh Địa.
Bởi thế, khi nghe Dương Khai nói vậy, cả Trương Ngạo và Tào Quản đều bỗng có cảm giác thất bại và tức tối khi bảo bối mà mình ham muốn bị kẻ khác cướp mất.
- Từ Hợp, điều hắn nói... có phải thật không? Trương Ngạo chất vấn, vẻ mặt trở nên hung tợn.
Từ Hợp bước lên, nghiêm nghị nói: - Không sai, hơn nửa năm trước, Thánh địa ta đã có tân Thánh chủ rồi, có điều thời gian qua bận rộn suốt, canh cánh ngoại địch nội loạn, nên chưa công bố ra ngoài mà thôi. Sự đã đến nước này, bọn ta cũng không giấu diếm nữa.
Nghe lão nói vậy, Trương Ngạo lập tức ngã lòng.
Mục đích lớn nhất hiện tại của lão đã sụp đổ khi chưa làm gì cả, cho dù có hạ được Cửu Thiên Thánh Địa, thì cũng không có được truyền thừa thần bí đó nữa.
Tào Quản thấy lão thất vọng rõ ra mặt, liền truyền tin qua suy nghĩ, Trương Ngạo chợt sáng rực hai mắt, ánh mắt nóng hừng hực, lão cười gian xảo nhìn về phía Dương Khai.
Rõ là lão đã tìm thấy mục tiêu mới, chỉ cần tóm được Dương Khai và An Linh Nhi, vậy thì truyền thừa đó vẫn có thể nằm gọn trong tay.
Chúng nhân bàn tán xôn xao, rất nhiều thanh niên đều ngưỡng mộ vận may của Dương Khai, vì trở thành chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa tức là một bước lên trời, bất kể trước đây hắn làm gì, tu vi và tư chất ra sao, sau này hắn chắc chắn có thể đứng trên mây ngàn, nhìn xuống thiên hạ, trở thành bá chủ một phương.
Lòng ngưỡng mộ dần dần biến thành đố kỵ, ánh mắt họ nhìn Dương Khai chỉ còn căm thù, như thể nghĩ rằng vận may này lẽ ra phải đến với mình mới đúng, chứ không phải tên tiểu tử lai lịch bất minh này.
Cách đó mấy dặm, tại nơi tập trung của một thế lực, hai nữ tử nhìn Dương Khai không chớp mắt, một người vẻ mặt hiếu kỳ và hồ nghi, người còn lại thì sắc mặt hồng hào, hơi thở gấp rút, có phần kích động.
- Này, Vân Huyên, sao muội thấy tân Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa này trông giống một người nhỉ? Nguyễn Tâm Ngữ của Độc Ngạo Minh như phát hiện ra miền đất mới, gọi bên tai Vân Huyên. - Tỷ xem xem, có phải rất giống không?
- Giống thì giống, nhưng chắc là không phải hắn đâu. Vân Huyên khẽ nhếch môi. - Hẳn là hắn đã chết rồi mới phải...
- Ai nhìn thấy hắn chết nào? Nguyễn Tâm Ngữ nhíu mày. - Chúng ta chỉ thấy hắn bị bắt đi thôi.
- Nhưng nếu hắn không chết, thì tại sao thời gian qua không liên lạc với chúng ta? Vân Huyên bất giác thấy lạc lõng, tâm trí chợt thoáng qua một bóng hình khiến nàng nhớ nhung bao lâu, bóng hình đó và vị tân Thánh chủ trước mắt từ từ ghép vào nhau, gần như một khuôn đúc.
Trái tim nàng bất giác run lên, thầm nghĩ lẽ nào đúng là hắn?
Cách vài dặm đường, Vân Huyên cũng không thấy rõ, không dám khẳng định.
Nguyễn Tâm Ngữ hừ lạnh: - Tiểu tử đó chắc chắn là hạng trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn xong liền bỏ rơi tỷ, đời nào quay lại tìm tỷ chứ?
- Muội đừng nói lớn vậy! Vân Huyên giật thót mình, lén liếc qua hai người đàn ông trung niên bên cạnh, khẽ giọng bảo: - Đừng để cha ta nghe thấy, ông vẫn chưa biết đâu...
Nguyễn Tâm Ngữ bĩu môi: - Muội thấy người đó chắc chắn là hắn, thiên hạ đào đâu ra người giống nhau như vậy? Trừ phi là song sinh. Hắn đã mặc kệ tỷ rồi, tỷ còn muốn bảo vệ hắn nữa sao?
- Ta đâu có bảo vệ hắn chứ... Thần sắc Vân Huyên đầy chua chát, nàng lại nhìn Dương Khai, càng nhìn càng không rời ánh mắt đi được.
Từ dáng hình, giọng nói, đến khí chất, đều giống hệt với trong trí nhớ, con tim nàng chợt ngập tràn chua xót.
- Vậy tỷ có dám theo ta lên phía trước xác nhận hay không? Nguyễn Tâm Ngữ tỏ ra bất bình cho nàng. - Lại gần một chút thì chắc là có thể nhìn rõ hơn chứ?
- Bây giờ ư?
- Dĩ nhiên là ngay bây giờ!
Dứt lời, Nguyễn Tâm Ngữ chẳng nói chẳng rằng, kéo thẳng Vân Huyên chạy về phía trước.
- Huyên nhi... Minh chủ Độc Ngạo Minh, Vân Thành gọi: - Đi đâu đấy?
- Minh chủ, bọn con đi coi thử thế nào, sẽ về ngay ạ. Nguyễn Tâm Ngữ ngoái lại đáp một câu rồi biến mất đằng xa.
Vân Thành lắc đầu, liếc qua người đàn ông trung niên đứng cạnh mình, hỏi: - Kỷ Viêm, ngươi cứ đăm chiêu nhìn tân Thánh chủ đó mãi, có phải có phát hiện gì không?
Nghe vậy, Kỷ Viêm vội nói: - Minh chủ, ngài có còn nhớ chuyện lớn mà thuộc hạ từng bẩm báo với ngài mấy năm trước không?
- Mấy năm trước?
- Năm mà Liệt Hỏa Thành thuộc hạ bị hủy, cũng là năm mà minh chủ và đại tiểu thư làm hòa. Kỷ Viêm nói.
- Ngươi nói chuyện đó à, dĩ nhiên là ta nhớ. Vân Thành khẽ gật đầu. Năm đó, một tòa thành thuộc Độc Ngạo Minh bị hủy, tổn thất nghiêm trọng, nhưng điều khiến Vân Thành vui mừng là đứa con gái luôn im lặng với lão cuối cùng cũng đã trở về bên lão.
Kỷ Viêm là thành chủ Liệt Hỏa Thành, lúc đó chính lão đã đưa Vân Huyên trở về Độc Ngạo Thành.
- Làm sao vậy? Vân Thành thắc mắc.
Kỷ Viêm dán mắt vào Dương Khai, khẽ hít vào một hơi, trầm giọng nói: - Minh chủ, nếu thuộc hạ không nhìn nhầm, thì vị tân Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa này chính là người bị Bối Quan Nhân bắt đi năm đó.
- Cái gì? Vân Thành biến sắc. - Chắc chắn không?
Kỷ Viêm gật đầu: - Chắc chắn là hắn, vì lúc đó hắn đi cùng với đại tiểu thư đến Liệt Hỏa Thành, thuộc hạ có ấn tượng khá sâu sắc về hắn. Thuộc hạ nghĩ, đại tiểu thư hẳn cũng đã phát hiện ra, nên mới muốn đến gần hơn để quan sát.
- Không phải người ta nói hắn đã chết rồi sao? Vân Thành lập tức ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, chuyện có liên quan đến cường nhân thần bí là Bối Quan Nhân, tin này mà truyền ra ngoài, có lẽ sẽ gây chấn động thiên hạ.
Bối Quan Nhân đã tồn tại qua hằng hà vô số năm, ai cũng muốn lột trần bí mật của y, nhưng chưa bao giờ tìm ra cách, càng không biết rốt cuộc y ẩn nấp ở nơi nào.
Nếu tân Thánh chủ này đúng là người từng bị bắt đi năm đó, vậy thì chắc chắn hắn biết nhiều điều cơ mật hơn những người khác, có lẽ đến nơi ẩn thân của Bối Quan Nhân hắn cũng biết.
- Bọn thuộc hạ đều nghĩ là hắn chết rồi. Có điều giờ xem ra, hắn không những vẫn sống tốt, mà cơ duyên còn vững vàng, kế thừa vị trí chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa.
Da mặt Vân Thành khẽ co giật, lão bất giác thấy nhức óc.
Vì vị tân Thánh chủ này có khả năng trước đây là đệ tử của Độc Ngạo Minh.
- Có điều công lực của hắn tiến triển nhanh quá thì phải. Kỷ Viêm tặc lưỡi. - Năm đó khi thuộc hạ gặp hắn, mới chỉ ở mức Thần Du Cảnh bát tầng, đến nay mới qua bốn năm, mà đã là Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, ngang bằng với chúng ta, hắn tu luyện kiểu gì chứ? Đại tiểu thư thích hắn, quả nhiên không phải là không có lý do.