Cao thủ quá chiêu, không những so sánh tự thân sở học, còn so sánh tâm cảnh, ý chí.
Địch Kiêu chợt hoảng hốt, thế cục giằng co không dứt bỗng trở nên rõ ràng, khí thế tự thân xuất ra như rót, hoàn toàn bị Dương Khai áp chế.
Những Ma tộc nhân trên khán đài cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn, năng lượng hai màu vàng đen ban đầu ngang ngửa với nhau trong tử đấu tràng, không kẻ nào chịu kẻ nào. Nhưng bỗng chốc, Ma khí màu đen kịt thuộc về Địch Kiêu kia suy yếu đi không ít, ngược lại, sắc vàng khiến người ta chán ghét lại phát sáng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngồi không yên.
- Không phải chứ! Ngay cả Địch Kiêu mà tên tiểu tử này cũng đánh thắng?
- Sao có thể? Địch Kiêu là Siêu Phàm tam tầng cảnh, cao hơn hắn hai tiểu cấp bậc đấy.
- Nếu Địch Kiêu bại, mặt mũi của Ma tộc coi như hết!
- Trời, tên này có phải người không? Siêu Phàm nhất tầng cảnh có thể đánh được tam tầng cảnh. Nếu hắn mà Nhập Thánh thì còn kinh khủng như thế nào?
Thậm chí ngay cả Phong Bưu mà Câu Quỳnh phái tới, vẻ mặt cũng âm trầm, giữa chân mày lộ vẻ không vui. Đại thủ như ưng trảo bóp lấy lưng ghế của mình, thoáng cái đã bóp nó thành bột mịn mà không hay biết.
Tuyết Lỵ cũng nghiêng người về phía trước, thần thức cường đại thẩm thấu tiến vào tử đấu tràng, chú ý đến biến hóa của chiến thế từng giờ từng khắc.
Trong số những người có mặt, không có ai nhìn rõ hơn nàng, vì kết giới và cấm chế của tử đấu tràng vốn do nàng đích thân bày bố. Chủ ý cũng chỉ là để các vũ giả tiến tràng sinh tử chi chiến có được không gian phát huy, không cần phải lo lắng quấy rầy đến những người đánh cược trên khán đài. Nhưng dù sao cũng là thủ đoạn của cường giả đứng đầu, những người khác muốn thông qua cấm chế và kết giới thăm dò cũng như ngắm hoa trong sương, không chân thực cho lắm.
Tuyết Lỵ thì khác, đôi mắt đẹp của nàng như lơ lửng trên người của Dương Khai và Địch Kiêu, nhìn vô cùng chăm chú.
Trận này đánh thành như vậy, thật là nằm ngoài dự liệu của nàng. Nếu không phải thông qua tâm tình và dấu vết để lại của An Linh Nhi để suy đoán Dương Khai có thể giành thắng lợi, Tuyết Lỵ cơ hồ không dám tin.
Trận chiến này còn đặc sắc hơn cả dự liệu của nàng!
Hơn nữa càng xem, sát khí đối với Dương Khai vốn tồn tại trong đôi mắt của Tuyết Lỵ cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sự hồ nghi khó hiểu.
Tiếng nổ liên tục vang lên, năng lượng màu vàng và đen vẫn luôn giằng co với nhau bỗng nhiên tách ra. Hai đạo nhân ảnh lần lượt lùi về sau, cách nhau mấy chục trượng, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Bụi đất tung bay, chiến trường hỗn loạn. Tất cả mọi người trên khán đài đều nín thở ngưng thanh, vô cùng yên tĩnh, từng cặp mắt đang chăm chú nhìn xuống phía dưới, muốn biết rốt cuộc là ai vượt lên một bậc.
Thời gian dần trôi, bụi đất tan hết, hai người phía dưới cũng đập vào tầm mắt của mọi người.
Từng đợt âm thanh hít thở lương khí vang lên, mọi người đều không dám tin vào cảnh tưởng trước mắt mình.
Địch Kiêu toàn thân đẫm máu, cả người dường như không có chỗ nào lành lặn. Huyết nhục in từng chưởng ấn mà mắt thường có thể nhìn thấy. Chưởng ấn, chỉ ấn…
Vũ giả tinh anh thủ hạ của Câu Quỳnh có vẻ đã kiệt sức, hít từng hơi, tiếng hít như xé gió truyền vào tai mọi người, lực lượng không còn lại bao nhiêu.
Dương Khai cũng toàn thân đầy máu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thậm chí còn có một chút kim huy nhàn nhạt bao trùm, khiến cho hắn có vẻ quái dị vô cùng. Trên thân hình cường tráng có thêm nhiều vết thương, cũng chẳng khá hơn Địch Kiêu là mấy.
Điều bất đồng duy nhất chính là thần thái trong đôi mắt. Đôi mắt vốn tràn ngập tinh quang của Địch Kiêu giờ khắc này bỗng nhiên u ám, còn Dương Khai lại thần thái sáng láng.
Địch Kiêu thua rồi!
Chỉ cần không phải kẻ mù đều có thể nhìn ra.
- Ta đã coi thường ngươi… ngươi quả nhiên rất mạnh!
Địch Kiêu vất vả ho lên vài tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu và mảnh vụn của nội tạng.
- Bất cứ kẻ nào coi thường ta đều phải trả giá!
Dương Khai nhếch miệng cười, hít sâu một hơi, sau đó nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía trước, chân nguyên trên cơ thể điên cuồng dũng động, trong mắt một mảnh sát cơ.
Hắn phải giết người trước mắt này, đặt một dấu chấm cho trận tử chiến này!
Nhìn ra ý đồ của hắn, Phong Bưu ở trên khán đài,vẻ mặt vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, hung mãnh đứng lên, giận dữ quát:
- Tiểu tử ngươi dám!
Nói xong, thân hình như điện, trực tiếp biến mất tại chỗ, hóa thành một đạo hồng quang tiến về tử đấu tràng.
Tuy Địch Kiêu có phụ kỳ vọng của Câu Quỳnh đại nhân, không ngờ lại bại dưới tay một tên tiểu tử nhân loại. Nhưng nói như thế nào đi nữa thì y cũng là người mà Câu Quỳnh coi trọng, không đến lượt Dương Khai động thủ giết.
Phong Bưu không thể ngồi nhìn mặc kệ. Y còn muốn nhân cơ hội này diệt trừ luôn cả Dương Khai!
- Úc Mạt!
Bên kia, Tuyết Lỵ đột nhiên thấp giọng quát.
Úc Mạt khẽ gật đầu, cũng biến mất tại chỗ.
Một lát sau, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Phong Bưu, cản đường y.
- Tránh ra!
Phong Bưu nổi giận, không chút kiêng kỵ nơi đây là địa bàn của Tuyết Lỵ, trực tiếp nhất chiêu đánh vào Úc Mạt. Uc Mạt hừ lạnh, xuất thủ hóa giải.
Hai cường giả Nhập Thánh nhất tầng cảnh của Ma tộc, bỗng chốc đấu với nhau. Trên bầu trời của tử đấu tràng, quang mang lấp lòe lúc ẩn lúc hiện, khiến lòng người lo lắng không thôi.
Tất cả Ma tộc nhân đều sừng sờ, họ không ngờ hôm nay không những thưởng thức được một trận tử chiến tuyệt diệu đặc sắc giữa hai Siêu Phàm Cảnh, thậm chí ngay cả chiến đấu của Nhập Thánh Cảnh cũng được thưởng thức, lập tức trở nên hưng phấn, chăm chú quan sát.
- Úc Mạt, ngươi làm vậy là ý gì!
Phong Bưu thấy không thoát được Úc Mạt, lập tức nổi giận chất vấn,
- Ngươi biết Địch Kiêu là người của ai, nếu y chết ở đây, ngươi có chịu được cơn giận của Câu Quỳnh đại nhân không?
- Ngu ngốc! Câu Quỳnh giận hay không liên quan quái gì tới ta!
Úc Mạt cười lạnh không thôi,
- Nơi đây là Sa Thành, là nơi của đại nhân nhà ta, có phải ngươi lầm không?
- Ngươi làm vậy là bức ép Câu Quỳnh đại nhân và Tuyết Lỵ đại nhân khai chiến!
- Ta không có ý này, chẳng qua tử đấu tràng có quy tắc của tử đấu tràng, vĩnh viễn chỉ có một người có thể sống sót đi ra. Quy tắc này không thể phá vỡ!
- Ngươi…
Phong Bưu muốn nứt mắt, lúc đang giằng co với Úc Mạt, thấy Dương Khai đã đến trước mặt Địch Kiêu, chân nguyên trên ngón tay thôn thổ, động tác vô cùng ổn định.
Còn Địch Kiêu sức cùng lực kiệt ngay cả đứng ở đó cũng phải tập trung tinh thần, chứ đừng nói có thể phản kháng, giờ khắc này đang dùng một ánh mắt cầu cứu nhìn lên trời.
Phong Bưu vội vàng quát:
- Tiểu tử, ngươi dám động thủ, ngươi chết chắc!
Lời này vừa dứt, chân nguyên trên ngón tay Dương Khai liền hóa thành một thanh lợi kiếm, đâm vào đầu Địch Kiêu.
Thân hình Địch Kiêu lảo đảo, máu tươi trước ngực phun ra như suối, mắt mở to, ngửa mặt ngã xuống.
Bịch…
Bụi đất tung mù.
- Khốn kiếp, tên tiểu tử này…
- Hắn đã giết Địch Kiêu thật rồi.
- Lần này thì hay rồi. Ta thấy dù Tuyết Lỵ đại nhân cũng không bảo vệ được hắn!
- Tuyết Lỵ đại nhân cũng không cần bảo vệ hắn, hắn chết chắc rồi!
Trong không trung, thấy Địch Kiêu đã chết, Phong Bưu và Úc Mạt cũng dừng tay. Vẻ mặt của Phong Bưu âm trầm như bão táp đánh úp tới, đôi tròng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Dương Khai không buông, cơ hồ như muốn xé rách chiếc mặt nạ trên mặt hắn để nhìn cho rõ bộ dạng của hắn giờ khắc này như thế nào.
Mi mắt Úc Mạt giật giật, thầm cảm thấy kinh hãi cho sự to gan của Dương Khai. Không nói lời nào, quay về bên cạnh Tuyết Lỵ.
Bên cạnh thi thể Địch Kiêu, Dương Khai lặng lặng đứng đó, lưng thẳng tắp, không hề động đậy.
Một cỗ năng lượng thần hồn không ai phát hiện ra, dưới sự dẫn dắt của Diệt Thế Ma Nhãn, tiến vào đầu Dương Khai, bị nó tịnh hóa hấp thu.
Thời gian dần qua, không khí và khí tức trong không khí trở nên quỷ dị, khí cơ trên người Dương Khai thôn thổ bất định.
Phong Bưu đang nhìn Dương Khai với ánh mắt thù hận bỗng nheo mắt lại, sâu trong đôi mắt bỗng nhiên lướt qua một tia nhìn hoảng sợ và kiêng dè.
- Đại nhân…
Úc Mạt cũng kinh hô một tiếng, ánh mắt gắn chặt lên người Dương Khai.
Tuyết Lỵ một lần nữa động dung, cảm nhận được sự hỗn loạn của năng lượng trên người Dương Khai. Nhìn thấy quang mang lúc ẩn lúc hiện trên người hắn, Tuyết Lỵ lập tức sững sờ.
- Đại nhân, chẳng lẽ hắn…
Úc Mạt lộ vẻ ngạc nhiên khẽ hô.
- Ừ, ngộ đạo đó. Tên tiểu tử này…
Trong đôi mắt đẹp của Tuyết Lỵ hiện lên quang thái khác thường
- Đại khái là những trận chiến sinh tử trong mấy tháng nay khiến hắn lĩnh ngộ được không ít. Và trận chiến ngày hôm này hoàn toàn đã khiến những thứ đó thăng hoa.
- Thật là không thể tin nổi!
Úc Mạt ngạc nhiên thán phục liên tục:
- Hắn chọn chỗ này để đột phá? Cũng thật là chẳng coi ai ra gì nhỉ?
Vừa nãy Địch Kiêu bị hắn kích sát, Phong Bưu hận không thể lập tức cho hắn vào chỗ chết. Những Ma tộc nhân ở trên khán đài kia lòng đầy căm phẫn, không ngừng kêu gào đòi Dương Khai đền mạng. Lúc này không phải là thời cơ tốt để đột phá.
Không chừng sẽ dẫn phát đại bạo động gì đó, người tâm tình kích động có thể nuốt chửng hắn.
- Đại nhân, chúng ta cứ mặc kệ sao?
Úc Mạt đảo mắt, mở miệng hỏi.
Chỉ cần Tuyết Lỵ không lên tiếng, hôm nay Dương Khai chết chắc. Không có Ma tộc nhân nào nguyện ý nhìn thấy một tên nhân loại như thế này trở nên cường đại hơn. Tuy trước kia Dương Khai đem đến cho Sa Thành không ít niềm vui và kích thích, nhưng tình hình bây giờ đã khác.
Cơ hồ tất cả mọi người đều ý thức được tiềm lực đáng sợ của hắn!
- Quản, đương nhiên phải quản, truyền lệnh xuống, ai dám tiến vào tử đấu tràng trước khi hắn đột phá, giết không tha!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Lỵ tràn ngập vẻ hưng phấn khó hiểu.
- Hả?
Úc Mạt sững người một lạt, hoàn toàn hồ đồ.
Trước kia rõ ràng Tuyết Lỵ khởi sát tâm với Dương Khai. Sau trận chiến ngày hôm nay, bất luận Dương Khai thắng hay thua đều sẽ chết chắc. Nhưng bây giờ thái độ của Tuyết Lỵ lại khiến Úc Mạt có chút không hiểu tình hình.
Nếu thực sự phải giết tên tiểu tử nhân loại này, căn bản không cần nhúng tay vào, Phong Bưu và những Ma tộc nhân khác sẽ nhân lúc hắn đột phá mà xử lý hắn.
Trước kia ngăn cản Phong Bưu, hoàn toàn là vì muốn áp chế tính kiêu ngạo của Câu Quỳnh và bảo vệ quy tắc của tử đấu tràng mà thôi.
Chẳng lẽ tên tiểu tử này biểu hiện quá xuất sắc, đại nhân có chút gì đó không nỡ ra tay?
Nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng truyền xuất thần niệm.
Một lát sau, không ít cường giả Ma tộc nhân nhanh chóng xông vào bên ngoài tử đấu tràng, khí thế như muốn bao vây lấy tử đấu tràng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hiểu Tuyết Lỵ đang bảo vệ Dương Khai, lập tức không dám tiếp tục có gì lỗ mãng, chỉ có tiếng chửi rủa là không ngừng.
Dương Khai đứng sừng sững trong tử đấu tràng cơ hồ như không chút cảm nhận nào về tất thảy những chuyện này.
Kỳ thực hắn cũng đang chăm chú quan sát, cử động của người dưới trướng Tuyết Lỵ khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng nếu nữ nhân này tạm thời không muốn giết mình, Dương Khai có thể yên tâm đột phá, không cần lo lắng. Nghĩ tới đây, tâm thần Dương Khai thản nhiên, vô bi vô hỉ, vô dục vô niệm, để mặc khí cơ tự thân dũng động. Cao thủ quá chiêu, không những so sánh tự thân sở học, còn so sánh tâm cảnh, ý chí.
Địch Kiêu chợt hoảng hốt, thế cục giằng co không dứt bỗng trở nên rõ ràng, khí thế tự thân xuất ra như rót, hoàn toàn bị Dương Khai áp chế.
Những Ma tộc nhân trên khán đài cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn, năng lượng hai màu vàng đen ban đầu ngang ngửa với nhau trong tử đấu tràng, không kẻ nào chịu kẻ nào. Nhưng bỗng chốc, Ma khí màu đen kịt thuộc về Địch Kiêu kia suy yếu đi không ít, ngược lại, sắc vàng khiến người ta chán ghét lại phát sáng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngồi không yên.
- Không phải chứ! Ngay cả Địch Kiêu mà tên tiểu tử này cũng đánh thắng?
- Sao có thể? Địch Kiêu là Siêu Phàm tam tầng cảnh, cao hơn hắn hai tiểu cấp bậc đấy.
- Nếu Địch Kiêu bại, mặt mũi của Ma tộc coi như hết!
- Trời, tên này có phải người không? Siêu Phàm nhất tầng cảnh có thể đánh được tam tầng cảnh. Nếu hắn mà Nhập Thánh thì còn kinh khủng như thế nào?
Thậm chí ngay cả Phong Bưu mà Câu Quỳnh phái tới, vẻ mặt cũng âm trầm, giữa chân mày lộ vẻ không vui. Đại thủ như ưng trảo bóp lấy lưng ghế của mình, thoáng cái đã bóp nó thành bột mịn mà không hay biết.
Tuyết Lỵ cũng nghiêng người về phía trước, thần thức cường đại thẩm thấu tiến vào tử đấu tràng, chú ý đến biến hóa của chiến thế từng giờ từng khắc.
Trong số những người có mặt, không có ai nhìn rõ hơn nàng, vì kết giới và cấm chế của tử đấu tràng vốn do nàng đích thân bày bố. Chủ ý cũng chỉ là để các vũ giả tiến tràng sinh tử chi chiến có được không gian phát huy, không cần phải lo lắng quấy rầy đến những người đánh cược trên khán đài. Nhưng dù sao cũng là thủ đoạn của cường giả đứng đầu, những người khác muốn thông qua cấm chế và kết giới thăm dò cũng như ngắm hoa trong sương, không chân thực cho lắm.
Tuyết Lỵ thì khác, đôi mắt đẹp của nàng như lơ lửng trên người của Dương Khai và Địch Kiêu, nhìn vô cùng chăm chú.
Trận này đánh thành như vậy, thật là nằm ngoài dự liệu của nàng. Nếu không phải thông qua tâm tình và dấu vết để lại của An Linh Nhi để suy đoán Dương Khai có thể giành thắng lợi, Tuyết Lỵ cơ hồ không dám tin.
Trận chiến này còn đặc sắc hơn cả dự liệu của nàng!
Hơn nữa càng xem, sát khí đối với Dương Khai vốn tồn tại trong đôi mắt của Tuyết Lỵ cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sự hồ nghi khó hiểu.
Tiếng nổ liên tục vang lên, năng lượng màu vàng và đen vẫn luôn giằng co với nhau bỗng nhiên tách ra. Hai đạo nhân ảnh lần lượt lùi về sau, cách nhau mấy chục trượng, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Bụi đất tung bay, chiến trường hỗn loạn. Tất cả mọi người trên khán đài đều nín thở ngưng thanh, vô cùng yên tĩnh, từng cặp mắt đang chăm chú nhìn xuống phía dưới, muốn biết rốt cuộc là ai vượt lên một bậc.
Thời gian dần trôi, bụi đất tan hết, hai người phía dưới cũng đập vào tầm mắt của mọi người.
Từng đợt âm thanh hít thở lương khí vang lên, mọi người đều không dám tin vào cảnh tưởng trước mắt mình.
Địch Kiêu toàn thân đẫm máu, cả người dường như không có chỗ nào lành lặn. Huyết nhục in từng chưởng ấn mà mắt thường có thể nhìn thấy. Chưởng ấn, chỉ ấn…
Vũ giả tinh anh thủ hạ của Câu Quỳnh có vẻ đã kiệt sức, hít từng hơi, tiếng hít như xé gió truyền vào tai mọi người, lực lượng không còn lại bao nhiêu.
Dương Khai cũng toàn thân đầy máu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thậm chí còn có một chút kim huy nhàn nhạt bao trùm, khiến cho hắn có vẻ quái dị vô cùng. Trên thân hình cường tráng có thêm nhiều vết thương, cũng chẳng khá hơn Địch Kiêu là mấy.
Điều bất đồng duy nhất chính là thần thái trong đôi mắt. Đôi mắt vốn tràn ngập tinh quang của Địch Kiêu giờ khắc này bỗng nhiên u ám, còn Dương Khai lại thần thái sáng láng.
Địch Kiêu thua rồi!
Chỉ cần không phải kẻ mù đều có thể nhìn ra.
- Ta đã coi thường ngươi… ngươi quả nhiên rất mạnh!
Địch Kiêu vất vả ho lên vài tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu và mảnh vụn của nội tạng.
- Bất cứ kẻ nào coi thường ta đều phải trả giá!
Dương Khai nhếch miệng cười, hít sâu một hơi, sau đó nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía trước, chân nguyên trên cơ thể điên cuồng dũng động, trong mắt một mảnh sát cơ.
Hắn phải giết người trước mắt này, đặt một dấu chấm cho trận tử chiến này!
Nhìn ra ý đồ của hắn, Phong Bưu ở trên khán đài,vẻ mặt vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, hung mãnh đứng lên, giận dữ quát:
- Tiểu tử ngươi dám!
Nói xong, thân hình như điện, trực tiếp biến mất tại chỗ, hóa thành một đạo hồng quang tiến về tử đấu tràng.
Tuy Địch Kiêu có phụ kỳ vọng của Câu Quỳnh đại nhân, không ngờ lại bại dưới tay một tên tiểu tử nhân loại. Nhưng nói như thế nào đi nữa thì y cũng là người mà Câu Quỳnh coi trọng, không đến lượt Dương Khai động thủ giết.
Phong Bưu không thể ngồi nhìn mặc kệ. Y còn muốn nhân cơ hội này diệt trừ luôn cả Dương Khai!
- Úc Mạt!
Bên kia, Tuyết Lỵ đột nhiên thấp giọng quát.
Úc Mạt khẽ gật đầu, cũng biến mất tại chỗ.
Một lát sau, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Phong Bưu, cản đường y.
- Tránh ra!
Phong Bưu nổi giận, không chút kiêng kỵ nơi đây là địa bàn của Tuyết Lỵ, trực tiếp nhất chiêu đánh vào Úc Mạt. Uc Mạt hừ lạnh, xuất thủ hóa giải.
Hai cường giả Nhập Thánh nhất tầng cảnh của Ma tộc, bỗng chốc đấu với nhau. Trên bầu trời của tử đấu tràng, quang mang lấp lòe lúc ẩn lúc hiện, khiến lòng người lo lắng không thôi.
Tất cả Ma tộc nhân đều sừng sờ, họ không ngờ hôm nay không những thưởng thức được một trận tử chiến tuyệt diệu đặc sắc giữa hai Siêu Phàm Cảnh, thậm chí ngay cả chiến đấu của Nhập Thánh Cảnh cũng được thưởng thức, lập tức trở nên hưng phấn, chăm chú quan sát.
- Úc Mạt, ngươi làm vậy là ý gì!
Phong Bưu thấy không thoát được Úc Mạt, lập tức nổi giận chất vấn,
- Ngươi biết Địch Kiêu là người của ai, nếu y chết ở đây, ngươi có chịu được cơn giận của Câu Quỳnh đại nhân không?
- Ngu ngốc! Câu Quỳnh giận hay không liên quan quái gì tới ta!
Úc Mạt cười lạnh không thôi,
- Nơi đây là Sa Thành, là nơi của đại nhân nhà ta, có phải ngươi lầm không?
- Ngươi làm vậy là bức ép Câu Quỳnh đại nhân và Tuyết Lỵ đại nhân khai chiến!
- Ta không có ý này, chẳng qua tử đấu tràng có quy tắc của tử đấu tràng, vĩnh viễn chỉ có một người có thể sống sót đi ra. Quy tắc này không thể phá vỡ!
- Ngươi…
Phong Bưu muốn nứt mắt, lúc đang giằng co với Úc Mạt, thấy Dương Khai đã đến trước mặt Địch Kiêu, chân nguyên trên ngón tay thôn thổ, động tác vô cùng ổn định.
Còn Địch Kiêu sức cùng lực kiệt ngay cả đứng ở đó cũng phải tập trung tinh thần, chứ đừng nói có thể phản kháng, giờ khắc này đang dùng một ánh mắt cầu cứu nhìn lên trời.
Phong Bưu vội vàng quát:
- Tiểu tử, ngươi dám động thủ, ngươi chết chắc!
Lời này vừa dứt, chân nguyên trên ngón tay Dương Khai liền hóa thành một thanh lợi kiếm, đâm vào đầu Địch Kiêu.
Thân hình Địch Kiêu lảo đảo, máu tươi trước ngực phun ra như suối, mắt mở to, ngửa mặt ngã xuống.
Bịch…
Bụi đất tung mù.
- Khốn kiếp, tên tiểu tử này…
- Hắn đã giết Địch Kiêu thật rồi.
- Lần này thì hay rồi. Ta thấy dù Tuyết Lỵ đại nhân cũng không bảo vệ được hắn!
- Tuyết Lỵ đại nhân cũng không cần bảo vệ hắn, hắn chết chắc rồi!
Trong không trung, thấy Địch Kiêu đã chết, Phong Bưu và Úc Mạt cũng dừng tay. Vẻ mặt của Phong Bưu âm trầm như bão táp đánh úp tới, đôi tròng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Dương Khai không buông, cơ hồ như muốn xé rách chiếc mặt nạ trên mặt hắn để nhìn cho rõ bộ dạng của hắn giờ khắc này như thế nào.
Mi mắt Úc Mạt giật giật, thầm cảm thấy kinh hãi cho sự to gan của Dương Khai. Không nói lời nào, quay về bên cạnh Tuyết Lỵ.
Bên cạnh thi thể Địch Kiêu, Dương Khai lặng lặng đứng đó, lưng thẳng tắp, không hề động đậy.
Một cỗ năng lượng thần hồn không ai phát hiện ra, dưới sự dẫn dắt của Diệt Thế Ma Nhãn, tiến vào đầu Dương Khai, bị nó tịnh hóa hấp thu.
Thời gian dần qua, không khí và khí tức trong không khí trở nên quỷ dị, khí cơ trên người Dương Khai thôn thổ bất định.
Phong Bưu đang nhìn Dương Khai với ánh mắt thù hận bỗng nheo mắt lại, sâu trong đôi mắt bỗng nhiên lướt qua một tia nhìn hoảng sợ và kiêng dè.
- Đại nhân…
Úc Mạt cũng kinh hô một tiếng, ánh mắt gắn chặt lên người Dương Khai.
Tuyết Lỵ một lần nữa động dung, cảm nhận được sự hỗn loạn của năng lượng trên người Dương Khai. Nhìn thấy quang mang lúc ẩn lúc hiện trên người hắn, Tuyết Lỵ lập tức sững sờ.
- Đại nhân, chẳng lẽ hắn…
Úc Mạt lộ vẻ ngạc nhiên khẽ hô.
- Ừ, ngộ đạo đó. Tên tiểu tử này…
Trong đôi mắt đẹp của Tuyết Lỵ hiện lên quang thái khác thường
- Đại khái là những trận chiến sinh tử trong mấy tháng nay khiến hắn lĩnh ngộ được không ít. Và trận chiến ngày hôm này hoàn toàn đã khiến những thứ đó thăng hoa.
- Thật là không thể tin nổi!
Úc Mạt ngạc nhiên thán phục liên tục:
- Hắn chọn chỗ này để đột phá? Cũng thật là chẳng coi ai ra gì nhỉ?
Vừa nãy Địch Kiêu bị hắn kích sát, Phong Bưu hận không thể lập tức cho hắn vào chỗ chết. Những Ma tộc nhân ở trên khán đài kia lòng đầy căm phẫn, không ngừng kêu gào đòi Dương Khai đền mạng. Lúc này không phải là thời cơ tốt để đột phá.
Không chừng sẽ dẫn phát đại bạo động gì đó, người tâm tình kích động có thể nuốt chửng hắn.
- Đại nhân, chúng ta cứ mặc kệ sao?
Úc Mạt đảo mắt, mở miệng hỏi.
Chỉ cần Tuyết Lỵ không lên tiếng, hôm nay Dương Khai chết chắc. Không có Ma tộc nhân nào nguyện ý nhìn thấy một tên nhân loại như thế này trở nên cường đại hơn. Tuy trước kia Dương Khai đem đến cho Sa Thành không ít niềm vui và kích thích, nhưng tình hình bây giờ đã khác.
Cơ hồ tất cả mọi người đều ý thức được tiềm lực đáng sợ của hắn!
- Quản, đương nhiên phải quản, truyền lệnh xuống, ai dám tiến vào tử đấu tràng trước khi hắn đột phá, giết không tha!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Lỵ tràn ngập vẻ hưng phấn khó hiểu.
- Hả?
Úc Mạt sững người một lạt, hoàn toàn hồ đồ.
Trước kia rõ ràng Tuyết Lỵ khởi sát tâm với Dương Khai. Sau trận chiến ngày hôm nay, bất luận Dương Khai thắng hay thua đều sẽ chết chắc. Nhưng bây giờ thái độ của Tuyết Lỵ lại khiến Úc Mạt có chút không hiểu tình hình.
Nếu thực sự phải giết tên tiểu tử nhân loại này, căn bản không cần nhúng tay vào, Phong Bưu và những Ma tộc nhân khác sẽ nhân lúc hắn đột phá mà xử lý hắn.
Trước kia ngăn cản Phong Bưu, hoàn toàn là vì muốn áp chế tính kiêu ngạo của Câu Quỳnh và bảo vệ quy tắc của tử đấu tràng mà thôi.
Chẳng lẽ tên tiểu tử này biểu hiện quá xuất sắc, đại nhân có chút gì đó không nỡ ra tay?
Nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng truyền xuất thần niệm.
Một lát sau, không ít cường giả Ma tộc nhân nhanh chóng xông vào bên ngoài tử đấu tràng, khí thế như muốn bao vây lấy tử đấu tràng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hiểu Tuyết Lỵ đang bảo vệ Dương Khai, lập tức không dám tiếp tục có gì lỗ mãng, chỉ có tiếng chửi rủa là không ngừng.
Dương Khai đứng sừng sững trong tử đấu tràng cơ hồ như không chút cảm nhận nào về tất thảy những chuyện này.
Kỳ thực hắn cũng đang chăm chú quan sát, cử động của người dưới trướng Tuyết Lỵ khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng nếu nữ nhân này tạm thời không muốn giết mình, Dương Khai có thể yên tâm đột phá, không cần lo lắng. Nghĩ tới đây, tâm thần Dương Khai thản nhiên, vô bi vô hỉ, vô dục vô niệm, để mặc khí cơ tự thân dũng động.