Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 725: Âm Vân đảo




Vẫn là trong đại điện trước kia, Tuyết Lỵ yên lặng chờ ở đó, An Linh Nhi lại không xuất hiện.

Úc Mạt dẫn Dương Khai tới đây, cung kính bẩm báo một tiếng, nghiêm nghị đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt.

Tuyết Lỵ khẽ gật đầu, giương mắt liếc nhìn Dương Khai, thản nhiên nói:

- Nuôi ngươi mấy ngày nay, đã chuẩn bị cho ta chút giá trị nào chưa?

Dương Khai chau mày:

- Không biết ngươi nói gì?

Tuyết Lỵ cười ha ha đứng dậy, giọng trong trẻo:

- Ta đã từng nói, Sa Thành ta không nuôi phế vật! Nếu ta đã để cho ngươi sống, đương nhiên sẽ không nuôi không ngươi. Ừ, Siêu Phàm nhất tầng cảnh, trong nhân loại, với độ tuổi này của ngươi mà có tu vi như vậy, cũng không phải dễ. Hẳn ngươi là một đệ tử hạch tâm của một đại thế lực nào đó đúng không?

Dương Khai không lên tiếng trả lời.

- Nhưng điều này không liên quan gì đến ta. Ta cũng không quản ngươi xuất thân từ thế lực nào. Đã rơi vào tay ta thì phải ngoan ngoãn nghe lời, ta bảo ngươi làm gì thì làm cái đó. Nếu dám cãi lời, ngươi biết hậu quả rồi đó…

Nói xong, trong đôi mắt long lanh kia liền lướt qua tia hàn quang lạnh lùng, nghiêm nghị.

- Vậy bây giờ ngươi muốn ta làm gì?

Dương Khai trầm giọng hỏi.

- Giết người! Hoặc bị giết!

Tuyết Lỵ cười khẽ, khua tay, nói:

- Úc Mạt, nói rõ cho hắn đi, đã đến lúc cho hắn xuất tràng rồi.

Mông đẹp lại ngồi vào chiếc ghế của mình, nằm nghiêng lười biếng, ra vẻ nhàn rỗi nhìn Dương Khai.

Úc Mạt đứng tại chỗ, cất giọng nói:

- Đất đai xung quanh Sa Thành ta cằn cỗi, những vùng đất khác mà Tuyết Lỵ đại nhân thống lĩnh cũng không được gọi là phì nhiêu cho lắm, thậm chí ngay cả năng lượng thiên địa cũng đều như vậy! Hơn nữa nơi đây giáp với Sa Hải, cũng không có đường cho tiểu thương đi qua. Theo đạo lý mà nói, trong lãnh thổ của Tuyết Lỵ đại nhân phải rất bần cùng mới đúng.

- Chẳng lẽ không phải?

Dương Khai quay đầu nhìn y.

Úc Mạt mỉm cười:

- Không những không phải, mà hoàn toàn trái ngược. Sự giàu có của Sa Thành ta không thành trì nào ở Ma cương có thể so sánh được. Mỗi năm, tài phú ra vào nơi đây lớn không thể nào tưởng tượng được.

Dương Khai nhướng mày, hơi có vẻ kinh ngạc.

Úc Mạt đắc ý nhìn Dương Khai, vốn cảm thấy tên tiểu tử này sẽ hỏi tại sao, nhưng đợi mãi chẳng thấy hắn có ý mở miệng hỏi, lập tức thấy mất hứng, bĩu môi giải thích:

- Vì Sa Thành ta có một nơi có thể thu hút đủ loại nhân vật đến Ma cương, nơi này chính là nơi phát tài lớn nhất của Sa Thành ta, thậm chí ngay cả ba vị Ma tướng khác cũng sẽ phái người thường trú ở đây!

- Hả?

Dương Khai không kìm được thấy hứng thú

- Nơi nào mà có thể thu hút được sự chú ý của nhiều người như vậy?

- Tử đấu tràng!

Úc Mạt nhếch miệng cười

- Nói đơn giản là nơi để các vũ giả có cảnh giới ngang nhau vào đó liều chết. Những địa nhân vật kia sẽ dựa vào mắt nhìn người và sở thích của mình, đặt một lượng lớn tinh thạch hoặc vật tư cho một người nào đó. Nếu người này thắng thì họ có thể thu được một khoản tiền lời nhất định. Căn bản là tỉ lệ đặt cược không giống nhau nên tiền lời thu được cũng khác. Nếu vận khí tốt, có thể có được tiền lời gấp mười mấy lần!

- Đây không phải là đánh cược sao?

- Chính là đánh cược!

- Nhà cái là Sa Thành các ngươi à? Nói như vậy thì các ngươi lúc nào cũng là kẻ được lợi.

Dương Khai cười cười.

- Bọn ta cũng phải tu luyện, tuy luyện thì phải cần vật tư. Lãnh thổ cằn cỗi, chỉ có thể nghĩ cách moi tiền từ trong túi của những người kia thôi.

- Muốn ta đi tử đấu với người ta đúng không?

- Đúng. Nơi này vốn có mấy người, nhưng gần đây đều bị người ta đánh chết, khiến bọn ta cũng thua không ít tinh thạch. Ngươi là Siêu Phàm nhất tầng cảnh, chiến đấu với người khác tuy không có gì đáng xem, nhưng chỉ cần vận hành thích đáng, chúng ta vẫn có thể xoay chuyển được không ít tổn thất.

Úc Mạt khẽ gật đầu.

- Vậy ta có được lợi gì không?

Dương Khai hỏi.

- Ngươi còn muốn được lợi?

Úc Mạt nghe vậy thì sững người.

- Đương nhiên, ta đặt cược sinh tử, chẳng lẽ chẳng được chút lợi lộc gì?

Dương Khai làm ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.

- Có ý tứ, đại nhân, hắn muốn hưởng lợi, làm sao đây?

Úc Mạt ngẩng đầu hỏi Tuyết Lỵ.

- Cho hắn chút lợi ích là được rồi.

Úc Mạt cúi đầu, gật gật, nói với Dương Khai:

- Nếu đại nhân đã nói như vậy thì chỉ cần người có thể để bọn ta thắng một trận, sẽ cho ngươi một nửa số tiền lời.

Dương Khai trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu:

- Được.

Quay đầu nhìn Tuyết Lỵ, hỏi:

- Nếu ta có thể dùng cách này nộp đủ tiền chuộc, ngươi sẽ thả ta đi?

Tuyết Lỵ mở mắt, lạnh lùng nhìn Dương Khai, rồi lại nhắm mắt, thản nhiên nói:

- Có tâm tình, nếu ngươi thành thật nghe lời, chuyện này còn phải thương lượng. Nhưng nếu ngươi còn dám kén chọn, đòi này đòi nọ thì ta giết ngươi ngay lập tức. Úc Mạt, thử xem bản lĩnh hắn như thế nào, nhưng đừng chỉ là đồ rác rưởi chỉ biết nói.

Vừa dứt lời, thân thể Úc Mạt đột nhiên bính phát ra một cỗ uy áp kinh khủng, chụp xuống đầu Dương Khai.

Người Dương Khai chùn xuống, chút nữa là quỳ xuống đất, cảm nhận được lực lượng cường hoành ẩn chứa trong cỗ uy áp này, sắc mặt cũng biến đổi, chân nguyên trong kinh mạch điên cuồng vận chuyển, chống đỡ áp lực đến từ Úc Mạt.

- Hử?

Úc Mạt lập tức kinh nghi, y vốn nhìn Dương Khai không thuận mắt, định nhân cơ hội này giáo huấn hắn một chút, cho nên mới không lưu tình, chuẩn bị nhất kích khiến hắn quỳ xuống đất, mài dũa tính bướng bỉnh của hắn, diệt bớt nhuệ khí của hắn, nhưng không ngờ tên tiểu tử này lại chống đỡ lại.

Thần sắc lạnh lùng, lực lượng một lần nữa lại gia cường không ít.

Dương Khai kêu rên, thân hình dần dần chùn xuống, hai gối cong lại, sắc mặt đỏ bừng, cắn chặt răng, ánh mắt giận dữ nhìn Úc Mạt, một thân huyết nhục nhuyễn động.

Răng rắc…

Bạch ngọc thạch trên mặt đất bỗng vỡ vụn, một cỗ khí lãng tàn sát bừa bãi xung quanh Dương Khai, tường trong đại điện nứt thành từng đường dài ngắn khác nhau, có vài bức lung lay như muốn đổ.

Tuyết Lỵ cuối cùng cũng mở mắt, nhìn xoáy vào Dương Khai, vẻ mặt mong đợi, cơ hồ muốn xem rốt cuộc Dương Khai có thể kiên trì bất đảo dưới thủ đoạn của Úc Mạt không.

Dưới uy áp kinh khủng của Úc Mạt, thân hình Dương Khai run rẩy, gân xanh nổi lên, nhưng trước sau không quá mười tức, hắn cơ hồ đã thích ứng được loại áp lực này, thân mình đang khuỵu xuống bỗng lại chầm chậm đứng thẳng lên.

Thần sắc Úc Mạt khẽ thay đổi, y phóng thích ra bao nhiêu lực lượng, trong lòng mình tự rõ. Dưới uy áp như vậy, đừng nói là vũ giả Siêu Phàm nhất tầng cảnh, ngay cả vũ giả Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh đều không có bất kỳ lực phản kháng, chỉ có đạt đến tam tầng cảnh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.

Nhưng tên tiểu tử này lại chống đỡ nổi, dù nhìn có vẻ vô cùng gian khổ.

Hừ lạnh một tiếng, lực lượng của Úc Mạt lần thứ ba gia cường.

Rắc…

Đôi chân Dương Khai lún xuống mặt đất tới đầu gối.

Lúc này, Dương Khai động đậy, thân mình như mũi tên bắn ra từ chỗ cũ, chân nguyên giữa hai tay phún dũng, công kích Úc Mạt với khí thế lôi đình. Người còn chưa tới, trên tay đã xuất hiện một thanh cự kiếm kim sắc, chụp xuống đầu Úc Mạt.

Sát cơ trong mắt Úc Mạt nghiêm nghị, một thân chân nguyên thôn thổ như xà tâm, tản phát ra khí tức vô cùng nguy hiểm.

- Đủ rồi!

Tuyết Lỵ thản nhiên quát, vang vọng trong đại điện.

Xung kích vô hình truyền tới, thân hình Dương Khai đột nhiên đình trệ, Huyền Thiên Kiếm nắm trong tay cũng ứng thanh hóa thành huỳnh quang biến mất, nặng nề rơi xuống.

Một thân lực lượng của Úc Mạt cũng gấp rút thu hồi, chau mày nhìn Dương Khai đang bò dậy từ mặt đất, lạnh giọng quát:

- Tiểu tử, vừa nãy ngươi muốn giết ta?

Dương Khai cười u ám.

- Chân Dương nguyên khí, đúng là khí tức khiến người ta chán ghét!

Tuyết Lỵ chau mày, dường như có chút không vui.

Tuy với tu vi của nàng sẽ không bị chân nguyên của Dương Khai áp chế, nhưng lại như thủy hỏa bất dung vậy. Ma nguyên trong nội thể nàng thiên sinh đã bài xích loại Chân Dương nguyên khí này.

- Thực lực lại không tệ, bổn tọa coi thường ngươi rồi.

Tuyết Lỵ khẽ gật đầu. Có thể kiên trì dưới lực lượng của Úc Mạt lâu như vậy, thậm chí đến lúc sau cùng còn dám xuất thủ phản kích, bộ dạng như muốn kích sát Úc Mạt. Tên tiểu tử nhân loại này có lực chiến đấu và ý chí vượt xa tu vi hiện tại của hắn!

Tuyết Lỵ thân là cường giả Nhập Thánh Cảnh, chút nhãn lực này vẫn phải có.

- Đại nhân, như vậy có thể lợi dụng một chút.

Úc Mạt lạnh lùng liếc nhìn Dương Khai, vẻ mặt xuẩn xuẩn dục động.

- Ừ, đã đến lúc đám khốn kiếp kia đại xuất huyết rồi.

Tuyết Lỵ cười lạnh lùng,

- Sắp xếp chiến đấu ngày mai cho hắn, ta muốn hắn chiến thắng bằng cách gian khổ nhất!

- Thuộc hạ rõ!

Úc Mạt cười khà khà dữ tợn, ánh mắt nhìn Dương Khai như dã lang nhìn sơn dương.

- Ta còn có một yêu cầu!

Dương Khai nhún nhún vai, trước khi Tuyết Lỵ nổi giận liền nói thêm:

- Yêu cầu cuối cùng!

- Nói!

Tuyết Lỵ không vui quát.

- Cho ta một bí bảo có thể cải biến dung mạo, ta không hi vọng hình dáng của mình bị quá nhiều người nhìn thấy. Nếu không sau này sẽ có rất nhiều Ma tộc nhân đến truy sát ta.

Dương Khai nói.

Tuyết Lỵ sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng lại, cười ếu ớt, nói:

- Ngươi suy nghĩ thật xa.

Chỉ cần Tuyết Lỵ vận hành thích đáng, thì Dương Khai có thể đem về lượng lớn tài phú cho nàng. Những tên Ma tộc nhân thua cuộc kia không dám nổi giận với Tuyết Lỵ, đương nhiên muốn trút hết oán giận lên người Dương Khai. Đến lúc đó dù Dương Khai vừa có được tự do từ tay Tuyết Lỵ, e cũng không thể nào rời khỏi Ma cương.

Dương Khai có một bí bảo như vậy, do Đỗ Vạn tặng hắn.

Nhưng hắn không dám động dụng, dù sao lúc ấy, chính là dùng dung mạo do bí bảo ấy cải biến thành tham gia tranh đoạt dược dịch của Thiên Niên Ma Hoa. Một khi bị nhận ra thì phiền phức lớn, cho nên chỉ có thể cầu cứu Tuyết Lỵ.

- Ta cũng không có bí bảo đó, quá quý hiếm.

Tuyết Lỵ lắc lắc đầu,

- Nhưng có thể cho người một chiếc mặt nạ, che đi một chút là được rồi.

- Cũng được!

Dương Khai gật gật đầu.

- Dẫn đi đi! Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đừng có chết đó!

Tuyết Lỵ cười khẽ.

Úc Mạt lại dẫn Dương Khai về căn phòng lúc trước. Trước khi đi, trực tiếp đánh vào người Dương Khai mấy đạo chân nguyên, bỗng chốc, Dương Khai liền cảm thấy tốc độ lưu chuyển của chân nguyên tự thân trở nhên chậm hơn rất nhiều.

- Biết vì sao phải làm vậy không?

Úc Mạt hỏi.

Dương Khai khẽ gật đầu, không chút phản kháng. Suy đoán từ những lời lúc nãy Tuyết Lỵ nói, nàng muốn ngày mai mình diễn một trận đại chiến cửu tử hoàn sinh, để lừa gạt cái nhìn của những Ma tộc nhân kia, quấy nhiễu phán đoán của chúng. Cứ như vậy, sau khi mình xuất tràng, họ sẽ đánh giá thấp chiến lực của mình, sẽ không quá xem trọng mình, sẽ đặt cược nhầm đối tượng.

Nếu không có thủ đoạn của Úc Mạt, Dương Khai rất có khả năng sẽ để lộ một vài manh mối. Những Ma tộc nhân đặt cược kia không phải là kẻ mù, một đám mắt mũi minh lượng không đấy.

  Vẫn là trong đại điện trước kia, Tuyết Lỵ yên lặng chờ ở đó, An Linh Nhi lại không xuất hiện.

Úc Mạt dẫn Dương Khai tới đây, cung kính bẩm báo một tiếng, nghiêm nghị đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt.

Tuyết Lỵ khẽ gật đầu, giương mắt liếc nhìn Dương Khai, thản nhiên nói:

- Nuôi ngươi mấy ngày nay, đã chuẩn bị cho ta chút giá trị nào chưa?

Dương Khai chau mày:

- Không biết ngươi nói gì?

Tuyết Lỵ cười ha ha đứng dậy, giọng trong trẻo:

- Ta đã từng nói, Sa Thành ta không nuôi phế vật! Nếu ta đã để cho ngươi sống, đương nhiên sẽ không nuôi không ngươi. Ừ, Siêu Phàm nhất tầng cảnh, trong nhân loại, với độ tuổi này của ngươi mà có tu vi như vậy, cũng không phải dễ. Hẳn ngươi là một đệ tử hạch tâm của một đại thế lực nào đó đúng không?

Dương Khai không lên tiếng trả lời.

- Nhưng điều này không liên quan gì đến ta. Ta cũng không quản ngươi xuất thân từ thế lực nào. Đã rơi vào tay ta thì phải ngoan ngoãn nghe lời, ta bảo ngươi làm gì thì làm cái đó. Nếu dám cãi lời, ngươi biết hậu quả rồi đó…

Nói xong, trong đôi mắt long lanh kia liền lướt qua tia hàn quang lạnh lùng, nghiêm nghị.

- Vậy bây giờ ngươi muốn ta làm gì?

Dương Khai trầm giọng hỏi.

- Giết người! Hoặc bị giết!

Tuyết Lỵ cười khẽ, khua tay, nói:

- Úc Mạt, nói rõ cho hắn đi, đã đến lúc cho hắn xuất tràng rồi.

Mông đẹp lại ngồi vào chiếc ghế của mình, nằm nghiêng lười biếng, ra vẻ nhàn rỗi nhìn Dương Khai.

Úc Mạt đứng tại chỗ, cất giọng nói:

- Đất đai xung quanh Sa Thành ta cằn cỗi, những vùng đất khác mà Tuyết Lỵ đại nhân thống lĩnh cũng không được gọi là phì nhiêu cho lắm, thậm chí ngay cả năng lượng thiên địa cũng đều như vậy! Hơn nữa nơi đây giáp với Sa Hải, cũng không có đường cho tiểu thương đi qua. Theo đạo lý mà nói, trong lãnh thổ của Tuyết Lỵ đại nhân phải rất bần cùng mới đúng.

- Chẳng lẽ không phải?

Dương Khai quay đầu nhìn y.

Úc Mạt mỉm cười:

- Không những không phải, mà hoàn toàn trái ngược. Sự giàu có của Sa Thành ta không thành trì nào ở Ma cương có thể so sánh được. Mỗi năm, tài phú ra vào nơi đây lớn không thể nào tưởng tượng được.

Dương Khai nhướng mày, hơi có vẻ kinh ngạc.

Úc Mạt đắc ý nhìn Dương Khai, vốn cảm thấy tên tiểu tử này sẽ hỏi tại sao, nhưng đợi mãi chẳng thấy hắn có ý mở miệng hỏi, lập tức thấy mất hứng, bĩu môi giải thích:

- Vì Sa Thành ta có một nơi có thể thu hút đủ loại nhân vật đến Ma cương, nơi này chính là nơi phát tài lớn nhất của Sa Thành ta, thậm chí ngay cả ba vị Ma tướng khác cũng sẽ phái người thường trú ở đây!

- Hả?

Dương Khai không kìm được thấy hứng thú

- Nơi nào mà có thể thu hút được sự chú ý của nhiều người như vậy?

- Tử đấu tràng!

Úc Mạt nhếch miệng cười

- Nói đơn giản là nơi để các vũ giả có cảnh giới ngang nhau vào đó liều chết. Những địa nhân vật kia sẽ dựa vào mắt nhìn người và sở thích của mình, đặt một lượng lớn tinh thạch hoặc vật tư cho một người nào đó. Nếu người này thắng thì họ có thể thu được một khoản tiền lời nhất định. Căn bản là tỉ lệ đặt cược không giống nhau nên tiền lời thu được cũng khác. Nếu vận khí tốt, có thể có được tiền lời gấp mười mấy lần!

- Đây không phải là đánh cược sao?

- Chính là đánh cược!

- Nhà cái là Sa Thành các ngươi à? Nói như vậy thì các ngươi lúc nào cũng là kẻ được lợi.

Dương Khai cười cười.

- Bọn ta cũng phải tu luyện, tuy luyện thì phải cần vật tư. Lãnh thổ cằn cỗi, chỉ có thể nghĩ cách moi tiền từ trong túi của những người kia thôi.

- Muốn ta đi tử đấu với người ta đúng không?

- Đúng. Nơi này vốn có mấy người, nhưng gần đây đều bị người ta đánh chết, khiến bọn ta cũng thua không ít tinh thạch. Ngươi là Siêu Phàm nhất tầng cảnh, chiến đấu với người khác tuy không có gì đáng xem, nhưng chỉ cần vận hành thích đáng, chúng ta vẫn có thể xoay chuyển được không ít tổn thất.

Úc Mạt khẽ gật đầu.

- Vậy ta có được lợi gì không?

Dương Khai hỏi.

- Ngươi còn muốn được lợi?

Úc Mạt nghe vậy thì sững người.

- Đương nhiên, ta đặt cược sinh tử, chẳng lẽ chẳng được chút lợi lộc gì?

Dương Khai làm ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.

- Có ý tứ, đại nhân, hắn muốn hưởng lợi, làm sao đây?

Úc Mạt ngẩng đầu hỏi Tuyết Lỵ.

- Cho hắn chút lợi ích là được rồi.

Úc Mạt cúi đầu, gật gật, nói với Dương Khai:

- Nếu đại nhân đã nói như vậy thì chỉ cần người có thể để bọn ta thắng một trận, sẽ cho ngươi một nửa số tiền lời.

Dương Khai trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu:

- Được.

Quay đầu nhìn Tuyết Lỵ, hỏi:

- Nếu ta có thể dùng cách này nộp đủ tiền chuộc, ngươi sẽ thả ta đi?

Tuyết Lỵ mở mắt, lạnh lùng nhìn Dương Khai, rồi lại nhắm mắt, thản nhiên nói:

- Có tâm tình, nếu ngươi thành thật nghe lời, chuyện này còn phải thương lượng. Nhưng nếu ngươi còn dám kén chọn, đòi này đòi nọ thì ta giết ngươi ngay lập tức. Úc Mạt, thử xem bản lĩnh hắn như thế nào, nhưng đừng chỉ là đồ rác rưởi chỉ biết nói.

Vừa dứt lời, thân thể Úc Mạt đột nhiên bính phát ra một cỗ uy áp kinh khủng, chụp xuống đầu Dương Khai.

Người Dương Khai chùn xuống, chút nữa là quỳ xuống đất, cảm nhận được lực lượng cường hoành ẩn chứa trong cỗ uy áp này, sắc mặt cũng biến đổi, chân nguyên trong kinh mạch điên cuồng vận chuyển, chống đỡ áp lực đến từ Úc Mạt.

- Hử?

Úc Mạt lập tức kinh nghi, y vốn nhìn Dương Khai không thuận mắt, định nhân cơ hội này giáo huấn hắn một chút, cho nên mới không lưu tình, chuẩn bị nhất kích khiến hắn quỳ xuống đất, mài dũa tính bướng bỉnh của hắn, diệt bớt nhuệ khí của hắn, nhưng không ngờ tên tiểu tử này lại chống đỡ lại.

Thần sắc lạnh lùng, lực lượng một lần nữa lại gia cường không ít.

Dương Khai kêu rên, thân hình dần dần chùn xuống, hai gối cong lại, sắc mặt đỏ bừng, cắn chặt răng, ánh mắt giận dữ nhìn Úc Mạt, một thân huyết nhục nhuyễn động.

Răng rắc…

Bạch ngọc thạch trên mặt đất bỗng vỡ vụn, một cỗ khí lãng tàn sát bừa bãi xung quanh Dương Khai, tường trong đại điện nứt thành từng đường dài ngắn khác nhau, có vài bức lung lay như muốn đổ.

Tuyết Lỵ cuối cùng cũng mở mắt, nhìn xoáy vào Dương Khai, vẻ mặt mong đợi, cơ hồ muốn xem rốt cuộc Dương Khai có thể kiên trì bất đảo dưới thủ đoạn của Úc Mạt không.

Dưới uy áp kinh khủng của Úc Mạt, thân hình Dương Khai run rẩy, gân xanh nổi lên, nhưng trước sau không quá mười tức, hắn cơ hồ đã thích ứng được loại áp lực này, thân mình đang khuỵu xuống bỗng lại chầm chậm đứng thẳng lên.

Thần sắc Úc Mạt khẽ thay đổi, y phóng thích ra bao nhiêu lực lượng, trong lòng mình tự rõ. Dưới uy áp như vậy, đừng nói là vũ giả Siêu Phàm nhất tầng cảnh, ngay cả vũ giả Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh đều không có bất kỳ lực phản kháng, chỉ có đạt đến tam tầng cảnh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.

Nhưng tên tiểu tử này lại chống đỡ nổi, dù nhìn có vẻ vô cùng gian khổ.

Hừ lạnh một tiếng, lực lượng của Úc Mạt lần thứ ba gia cường.

Rắc…

Đôi chân Dương Khai lún xuống mặt đất tới đầu gối.

Lúc này, Dương Khai động đậy, thân mình như mũi tên bắn ra từ chỗ cũ, chân nguyên giữa hai tay phún dũng, công kích Úc Mạt với khí thế lôi đình. Người còn chưa tới, trên tay đã xuất hiện một thanh cự kiếm kim sắc, chụp xuống đầu Úc Mạt.

Sát cơ trong mắt Úc Mạt nghiêm nghị, một thân chân nguyên thôn thổ như xà tâm, tản phát ra khí tức vô cùng nguy hiểm.

- Đủ rồi!

Tuyết Lỵ thản nhiên quát, vang vọng trong đại điện.

Xung kích vô hình truyền tới, thân hình Dương Khai đột nhiên đình trệ, Huyền Thiên Kiếm nắm trong tay cũng ứng thanh hóa thành huỳnh quang biến mất, nặng nề rơi xuống.

Một thân lực lượng của Úc Mạt cũng gấp rút thu hồi, chau mày nhìn Dương Khai đang bò dậy từ mặt đất, lạnh giọng quát:

- Tiểu tử, vừa nãy ngươi muốn giết ta?

Dương Khai cười u ám.

- Chân Dương nguyên khí, đúng là khí tức khiến người ta chán ghét!

Tuyết Lỵ chau mày, dường như có chút không vui.

Tuy với tu vi của nàng sẽ không bị chân nguyên của Dương Khai áp chế, nhưng lại như thủy hỏa bất dung vậy. Ma nguyên trong nội thể nàng thiên sinh đã bài xích loại Chân Dương nguyên khí này.

- Thực lực lại không tệ, bổn tọa coi thường ngươi rồi.

Tuyết Lỵ khẽ gật đầu. Có thể kiên trì dưới lực lượng của Úc Mạt lâu như vậy, thậm chí đến lúc sau cùng còn dám xuất thủ phản kích, bộ dạng như muốn kích sát Úc Mạt. Tên tiểu tử nhân loại này có lực chiến đấu và ý chí vượt xa tu vi hiện tại của hắn!

Tuyết Lỵ thân là cường giả Nhập Thánh Cảnh, chút nhãn lực này vẫn phải có.

- Đại nhân, như vậy có thể lợi dụng một chút.

Úc Mạt lạnh lùng liếc nhìn Dương Khai, vẻ mặt xuẩn xuẩn dục động.

- Ừ, đã đến lúc đám khốn kiếp kia đại xuất huyết rồi.

Tuyết Lỵ cười lạnh lùng,

- Sắp xếp chiến đấu ngày mai cho hắn, ta muốn hắn chiến thắng bằng cách gian khổ nhất!

- Thuộc hạ rõ!

Úc Mạt cười khà khà dữ tợn, ánh mắt nhìn Dương Khai như dã lang nhìn sơn dương.

- Ta còn có một yêu cầu!

Dương Khai nhún nhún vai, trước khi Tuyết Lỵ nổi giận liền nói thêm:

- Yêu cầu cuối cùng!

- Nói!

Tuyết Lỵ không vui quát.

- Cho ta một bí bảo có thể cải biến dung mạo, ta không hi vọng hình dáng của mình bị quá nhiều người nhìn thấy. Nếu không sau này sẽ có rất nhiều Ma tộc nhân đến truy sát ta.

Dương Khai nói.

Tuyết Lỵ sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng lại, cười ếu ớt, nói:

- Ngươi suy nghĩ thật xa.

Chỉ cần Tuyết Lỵ vận hành thích đáng, thì Dương Khai có thể đem về lượng lớn tài phú cho nàng. Những tên Ma tộc nhân thua cuộc kia không dám nổi giận với Tuyết Lỵ, đương nhiên muốn trút hết oán giận lên người Dương Khai. Đến lúc đó dù Dương Khai vừa có được tự do từ tay Tuyết Lỵ, e cũng không thể nào rời khỏi Ma cương.

Dương Khai có một bí bảo như vậy, do Đỗ Vạn tặng hắn.

Nhưng hắn không dám động dụng, dù sao lúc ấy, chính là dùng dung mạo do bí bảo ấy cải biến thành tham gia tranh đoạt dược dịch của Thiên Niên Ma Hoa. Một khi bị nhận ra thì phiền phức lớn, cho nên chỉ có thể cầu cứu Tuyết Lỵ.

- Ta cũng không có bí bảo đó, quá quý hiếm.

Tuyết Lỵ lắc lắc đầu,

- Nhưng có thể cho người một chiếc mặt nạ, che đi một chút là được rồi.

- Cũng được!

Dương Khai gật gật đầu.

- Dẫn đi đi! Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đừng có chết đó!

Tuyết Lỵ cười khẽ.

Úc Mạt lại dẫn Dương Khai về căn phòng lúc trước. Trước khi đi, trực tiếp đánh vào người Dương Khai mấy đạo chân nguyên, bỗng chốc, Dương Khai liền cảm thấy tốc độ lưu chuyển của chân nguyên tự thân trở nhên chậm hơn rất nhiều.

- Biết vì sao phải làm vậy không?

Úc Mạt hỏi.

Dương Khai khẽ gật đầu, không chút phản kháng. Suy đoán từ những lời lúc nãy Tuyết Lỵ nói, nàng muốn ngày mai mình diễn một trận đại chiến cửu tử hoàn sinh, để lừa gạt cái nhìn của những Ma tộc nhân kia, quấy nhiễu phán đoán của chúng. Cứ như vậy, sau khi mình xuất tràng, họ sẽ đánh giá thấp chiến lực của mình, sẽ không quá xem trọng mình, sẽ đặt cược nhầm đối tượng.

Nếu không có thủ đoạn của Úc Mạt, Dương Khai rất có khả năng sẽ để lộ một vài manh mối. Những Ma tộc nhân đặt cược kia không phải là kẻ mù, một đám mắt mũi minh lượng không đấy.