Nhưng giờ khắc này, trong đôi mắt đẹp của nàng lại tràn ngập sát cơ, một thân chân nguyên cũng truyền ra khí tức nguy hiểm như độc xà, khiến người ta không rét mà run.
Dương Khai nheo mắt lại, thầm chửi rủa tên ngốc Câu Xích, không dưng lại kiếm chuyện, giờ lại xuất hiện thêm một nữ nhân như vậy.
Lúc đến đây, hắn cũng không dám phóng xuất ta thần thức thăm dò tỉ mỉ, nhưng mãi đến lúc nãy nữ nhân này xuất thủ, hắn mới biết tên Câu Xích này dường như đã trêu chọc một cao thủ rất ghê gớm.
Rõ ràng là đối phương đã sớm phát hiện ra có người đang rình mò mình cho nên mới động thủ ngay khi rời khỏi mặt hồ.
Câu Xích lại làm ra vẻ không biết sống chết là gì, bụm mặt kêu gào:
- Xú nữ nhân, ngươi còn dám đánh ta?
- Đánh ngươi thì đã làm sao?
Nữ tử kia lạnh lùng liếc nhìn Câu Xích,
- Ngươi còn dám nói năng lỗ mãng là ta giết ngươi!
- Ngươi có can đảm này không?
Câu Xích nhe răng cười độc ác
- Ngươi dám động vào một ngón tay của ta thử xem!
Lời này vừa dứt, một tiếng chíu vang lên, một đạo năng lượng bén nhọn đột nhiên nghênh diện phóng tới, lúc Câu Xích không chút phòng bị, đâm xuyên vào vai y.
Tiên huyết phun ra như suối, sắc mặt Câu Xích lúc xanh lúc trắng, sững sờ nhìn nữ tử trên trời kia.
Y không ngờ đối phương quả nhiên không nói gì đã hạ thủ với mình, cơn đau trên bả vai khiến y có chút kinh hoảng.
Y tuy lưu manh, háo sắc, cũng khá lỗ mãng, nhưng tóm lại không phải là quá ngu ngốc. Từ thủ đoạn mà năm lần bảy lượt nữ nhân này thi triển ra có thể thấy, dù y ở thời kỳ toàn thịnh cũng không thể chống đỡ được. Một lỗ thủng trên vai khiến Câu Xích bỗng nhiên trở nên thành thật hơn không ít, tuy thần sắc vẫn phẫn nỗ bất bình, nhưng lại không dám nói năng tùy ý, chỉ oán hận nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia.
- Nhân loại?
Nữ tử lại hiếu kỳ đánh giá Dương Khai và An Linh Nhi, chau mày:
- Từ khi nào Ma tộc và Nhân loại lại có thể câu kết với nhau. Thật thú vị!
Thần sắc Dương Khai run sợ, âm thầm giữ An Linh Nhi bên mình, một thân chân nguyên âm thầm dũng động, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
- Hừ!
Trong mũi nữ tử bính phát ra tiếng đùa cợt khinh thường, dáng vẻ bình thản từ không trung xuống, hất mái tóc ướt sũng, liếc mắt nhìn Câu Xích và Ma tộc nhân kia:
- Chân nguyên và thần thức của các ngươi bị hạ cấm chế, hẳn không phải là tên tiểu tử nhân loại này động tay động chân chứ?
Câu Xích không lên tiếng, tên Ma tộc nhân khác lại chậm rãi lắc đầu, giải thích:
- Không phải hắn, bọn ta chỉ cùng gặp nạn chung một chỗ thôi, bị người ở đó cầm cố lực lượng, cũng may có tên nhân loại này, bọn ta mới có thể thoát ra.
- Vô dụng!
Thần sắc nữ tử kia lạnh lùng
- Nhi lang của Ma tộc lại phải mượn thủ đoạn của nhân loại mới có thể kéo dài hơi tàn? Các ngươi còn có tư cách gì để sống trên đời này nữa!
Nói xong, ngón tay thon dài chỉ khuất nhất đạn, vài đạo năng lượng ứng thanh kích xạ.
Chíu….
Trên người Ma tộc nhân kia lập tức có thêm vài lỗ thủng, tiếng rên rỉ vang lên, người này quỳ trên mặt đất, há miệng thở dốc, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Nữ tử không hề hạ sát thủ, hình như chỉ không hài lòng vì chúng đã nhờ vào lực lượng của Dương Khai, trừng phạt y một chút mà thôi.
- Nói như vậy, cũng coi như ngươi có chút bản lĩnh?
Nữ tử lại có vẻ hứng thú nhìn Dương Khai, một cỗ lực lượng thần thức âm nhu như lãnh khí quét khắp người Dương Khai, thăm dò từ đầu đến chân hắn một lượt.
- Cũng không lợi hại là bao!
Nữ tử khinh bỉ không thèm để ý, thu sự chú ý từ chỗ Dương Khai về.
Trầm ngâm một lúc, nữ tử lại cười lạnh, nói:
- Dám vô lễ với ta, các ngươi cũng to gan đấy, phải giáo huấn một trận mới được. Nhưng hôm này tâm tình ta tốt, tạm thời không giết các ngươi, tất cả theo ta về!
Nói xong, ngọc thủ phất một cái, một bí bảo như xa niện bằng không xuất hiện. Vị trí chính giữa của xa niện là một chiếc hương sàng cự đạimàn che màu hồng phấn bao trùm, từng làn u hương xông vào mũi.
Nữ tử bước nhẹ đến xa niện kia, rồi cách tấm màn che đánh ra hai đạo năng lượng vào thân thể Câu Xích và tên Ma tộc kia.
Lát sau, hai người liền cảm thấy cấm chế trên cơ thể mình đã bị giải khai, thần sắc không khỏi vui mừng.
- Tiểu cô nương của Nhân tộc kia, ngươi lên đây!
Nữ tử nằm nghiêng trên hương sàng, đường cong man diệu lộ ra, bộ dạng lười nhác, vẫy tay với An Linh Nhi.
An Linh Nhi cảnh giác cực điểm, liếc nhìn Dương Khai, chần chừ không quyết.
Dương Khai khẽ gật đầu, lúc này An Linh Nhi mới bước lên niện xa, vô cùng câu nệ đứng ở đó.
- Ba người các ngươi khiêng đi, cần ta chỉ các ngươi không?
Nữ tử lười biếng nói, thanh âm yếu mềm, rất động lòng.
Dương Khai không kìm được chau mày.
Câu Xích nổi giận:
- Ngươi là cái thá gì mà bảo lão tử làm kiệu phu cho ngươi? Ngươi biết ta là ai không?
- Ta không quan tâm ngươi là ai, không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta cũng không ngại tiễn ngươi lên đường!
Trong đôi mắt đẹp của nữ tử lướt qua một tia hàn quang, lạnh lùng đến cực điểm, giữa những ngón tay thon dài, chân nguyên thôn thổ, cơ hồ Câu Xích mà còn cự tuyệt thì nàng sẽ hạ sát thủ ngay.
Câu Xích muốn nứt tròng mắt, nhưng trước lực lượng của của đối phương lại không thể không chịu thua, buồn bực đi về phía trước, khiêng niện xa kia lên vai.
Dương Khai và tên Ma tộc nhân còn lại liếc nhìn nhau, cũng đành đi tới.
Thuận theo phương hướng nữ tử chỉ dẫn, ba người khổ lực nhất lộ phi bôn, tốc độ cực nhanh.
Trên hương sàng trong niện xa, An Linh Nhi ngồi thẳng như mũi nhọn, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa tuân theo sự dặn dò của nữ tử, thay nàng bóp vai.
Nữ tử cũng không có ý muốn giao lưu với nàng, chỉ nằm nghiêng ở đó, nhắm mắt dưỡng thần, thoải mái vô cùng.
U hương phảng phất dọc đường, Dương Khai một bụng căm tức, vốn định mượn lực lượng của Câu Xích an toàn rời khỏi Ma cương, nhưng bây giờ e là không thành. Bây giờ tên này tự thân khó giữ, Dương Khai cũng đành phải nghĩ cách khác.
Nửa ngày sau, một tòa thành trì cự đại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Tòa thành trì này tọa lạc gần Sa Hải, tường thành cao lớn hoàn toàn được làm từ sỏi cát đắp thành, cả thành trì đều hiện lên màu sắc của hoàng thổ.
Trong thành trì kia, vô số Ma tộc nhân qua lại.
Lúc niện xa bay tới đây, Câu Xích đột nhiên trợn mắt, thất thanh nói:
- Sa Thành? Hóa ra ngươi là…
- Câm mồm!
Nữ tử vẫn chưa mở mắt, quát khẽ một tiếng.
Câu Xích rụt đầu, vội vàng nín bặt, có vẻ như rất sợ hãi, không còn kiêu ngạo như lúc trước nữa.
Dương Khai quan sát, thần sắc vừa động.
Rất nhanh, niện xa đã đến khoảng không trên Sa Thành. Cùng với sự dặn dò của nữ tử kia, một đoàn người nhanh chóng đến trước cung điện cự đại tọa lạc trong thành trì.
Cung điện này được kiến tạo vô cùng đặc biệt, cứ như tọa lạc trên cao sơn bách nhận, cao hơn trăm trượng so với mặt nước biển.
Bay tới trước gần cung điện này, đứng từ trên cao nhìn xuống, tất cả mọi thứ của thành trì thu vào tầm mắt, cảm giác tương đối kỳ diệu.
Còn phong cách của tòa cung điện này hình như không giống với toàn bộ thành trì này. Mặt đất của cung điện là bạch ngọc thạch nhất sắc, bên trong điêu long họa phượng, kim bích huy hoàng.
Nơi nào cũng thấy trang hoàng pha lê quý báu.
Niện xa đến nơi, lập tức có một Ma tộc nhân thực lực cường hoành đi tới, cung kính nói:
- Đại nhân, người đã về?
Nữ tử khẽ gật đầu, bước niện xa xuống.
- Những người này là…
Người kia nghi hoặc đánh giá đám người Dương Khai, đến khi nhìn thấy Câu Xích, chân mày chợt lướt qua một tia hồ nghi, sừng sờ đánh giá y, trong mắt lóe lên một tia thần thái như đã từng quen.
- Phái người gửi tin cho Câu Quỳnh, nói nếu muốn nhìn thấy con trai mình bình an vô sự thì chuẩn bị đủ tiền đến chuộc!
Nữ tử kia liếc nhìn Câu Xích, thản nhiên dặn dò:
- Ừ, báo luôn cả ba người kia cho y, chuộc hay không là chuyện của y.
Dương Khai nheo mắt, lúc này mới hiểu, nữ tử này sớm đã nhận ra thân phận của Câu Xích. Dù nhận ra cũng dám đối đãi với Câu Xích như vậy, hơn nữa từ cách xưng hô của nàng với Câu Quỳnh có thể đoán được thân phận của nữ tử này không tầm thường!
Câu Quỳnh là một trong tứ đại Ma tướng, dám coi thường Câu Quỳnh, vậy thì cũng chỉ có đại nhân vật của Ma tướng thôi!
Trong tứ đại Ma cương, chỉ có một nữ nhân duy nhất, Tuyết Lỵ!
Danh tự kiều nhu duy mỹ, dáng người mỹ lệ, thân hình đầy đặn, nhưng tâm địa tương đối cay độc, tàn khốc, thô bạo.
Vô duyên vô cớ đụng phải nữ nhân này, lại là một vị Ma tướng! Hơn nữa Câu Xích còn không biết trời cao đất dày chọc giận nàng, còn mưu toan thăm dò cơ thể nàng!
Bây giờ Dương Khai hận không thể chém tên Câu Xích này thành trăm mảnh để phát tiết mối hận trong lòng.
- Thuộc hạ cảm thấy e là Câu Quỳnh sẽ không để ý đến sống chết của ba tên bọn họ đâu.
Tên thủ hạ của Tuyết Lỵ cười u ám, vui sướng nhìn đám người Dương Khai gặp họa.
- Cứ báo đi. Đúng rồi, nói với Câu Quỳnh một tiếng, tên tiểu tử nhân loại này còn là ân nhân cứu mạng con trai y.
Tuyết Lỵ nhấn mạnh:
- Ta muốn xem xem Câu Quỳnh sẽ xử lý việc này như thế nào.
- Hả? Việc này thật khiến người ta ngạc nhiên đó. Đường đường là con trai nối dõi của Ma tướng lại được một tên nhân loại cứu, thú vị… Vậy thuộc hạ đi báo tin cho y ngay đây.
- Đi đi!
Tuyết Lỵ xua tay.
- Tuyết đại nhân, Tuyết đại nhân…
Câu Xích vội hét lên.
- Chuyện gì?
Tuyết Lỵ liếc nhìn y.
- Chuyện này có thể thương lượng một chút không? Tiền chuộc người cần, ta tự nghĩ cách đưa cho người, đừng phiền phụ thân ta.
Sắc mặt Câu Xích ngượng ngùng, lời nói có vẻ năn nỉ, rõ ràng là có chút sợ Câu Quỳnh trách tội, khiến y phải chịu khổ.
- Chuyện này không phải do ngươi làm chủ.
Tuyết Lỵ hừ lạnh, không để ý đến y nữa, quay người đi vào cung điện
Lập tức có một Ma tộc nhân khác đi tới, dẫn bốn người Dương Khai đi.
Mỗi người được sắp xếp một sương phòng, chỉ có An Linh Nhi bị sắp xếp bên cạnh Tuyết Lỵ.
Không hề hị hạn chế như trong Dương tộc, hình như Tuyết Lỵ khá tin tưởng, không những không hạn chế tự do của đám người Dương Khai, ngày ba bữa còn đưa cơm tới, thức ăn cũng không tệ, trong phương diện này không hề bạc đãi bọn họ.
Tuy không ai trông coi, nhưng Dương Khai vẫn an phận, không hề có ý muộn bỏ trốn.
Trước mặt nữ nhân như Tuyết Lỵ, hắn cảm thấy mình căn bản không thể thoát. Hơn nữa, An Linh Nhi còn bị bó buộc bên cạnh nàng ta, Dương Khai cũng không tiện bỏ mặc An Linh Nhi không quan tâm, chỉ lo thân mình.
Dường như Câu Xích cũng ý thức được sai lầm lần này của mình, cả ngày ảo não, hữu khí vô lực, không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Tuyết Lỵ đã phái người đưa tin cho Câu Quỳnh, hơn nữa cũng không hề nể mặt cùng là Ma tướng với Câu Quỳnh, nói thẳng cần một khoản tiền chuộc lớn. Dương Khai phỏng chừng Câu Quỳnh sẽ không để ý đến sự sống chết của mình và An Linh Nhi, cùng lắm thì y chỉ chuộc Câu Xích và tên Ma tộc nhân kia về thôi. Nhưng giờ khắc này, trong đôi mắt đẹp của nàng lại tràn ngập sát cơ, một thân chân nguyên cũng truyền ra khí tức nguy hiểm như độc xà, khiến người ta không rét mà run.
Dương Khai nheo mắt lại, thầm chửi rủa tên ngốc Câu Xích, không dưng lại kiếm chuyện, giờ lại xuất hiện thêm một nữ nhân như vậy.
Lúc đến đây, hắn cũng không dám phóng xuất ta thần thức thăm dò tỉ mỉ, nhưng mãi đến lúc nãy nữ nhân này xuất thủ, hắn mới biết tên Câu Xích này dường như đã trêu chọc một cao thủ rất ghê gớm.
Rõ ràng là đối phương đã sớm phát hiện ra có người đang rình mò mình cho nên mới động thủ ngay khi rời khỏi mặt hồ.
Câu Xích lại làm ra vẻ không biết sống chết là gì, bụm mặt kêu gào:
- Xú nữ nhân, ngươi còn dám đánh ta?
- Đánh ngươi thì đã làm sao?
Nữ tử kia lạnh lùng liếc nhìn Câu Xích,
- Ngươi còn dám nói năng lỗ mãng là ta giết ngươi!
- Ngươi có can đảm này không?
Câu Xích nhe răng cười độc ác
- Ngươi dám động vào một ngón tay của ta thử xem!
Lời này vừa dứt, một tiếng chíu vang lên, một đạo năng lượng bén nhọn đột nhiên nghênh diện phóng tới, lúc Câu Xích không chút phòng bị, đâm xuyên vào vai y.
Tiên huyết phun ra như suối, sắc mặt Câu Xích lúc xanh lúc trắng, sững sờ nhìn nữ tử trên trời kia.
Y không ngờ đối phương quả nhiên không nói gì đã hạ thủ với mình, cơn đau trên bả vai khiến y có chút kinh hoảng.
Y tuy lưu manh, háo sắc, cũng khá lỗ mãng, nhưng tóm lại không phải là quá ngu ngốc. Từ thủ đoạn mà năm lần bảy lượt nữ nhân này thi triển ra có thể thấy, dù y ở thời kỳ toàn thịnh cũng không thể chống đỡ được. Một lỗ thủng trên vai khiến Câu Xích bỗng nhiên trở nên thành thật hơn không ít, tuy thần sắc vẫn phẫn nỗ bất bình, nhưng lại không dám nói năng tùy ý, chỉ oán hận nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia.
- Nhân loại?
Nữ tử lại hiếu kỳ đánh giá Dương Khai và An Linh Nhi, chau mày:
- Từ khi nào Ma tộc và Nhân loại lại có thể câu kết với nhau. Thật thú vị!
Thần sắc Dương Khai run sợ, âm thầm giữ An Linh Nhi bên mình, một thân chân nguyên âm thầm dũng động, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
- Hừ!
Trong mũi nữ tử bính phát ra tiếng đùa cợt khinh thường, dáng vẻ bình thản từ không trung xuống, hất mái tóc ướt sũng, liếc mắt nhìn Câu Xích và Ma tộc nhân kia:
- Chân nguyên và thần thức của các ngươi bị hạ cấm chế, hẳn không phải là tên tiểu tử nhân loại này động tay động chân chứ?
Câu Xích không lên tiếng, tên Ma tộc nhân khác lại chậm rãi lắc đầu, giải thích:
- Không phải hắn, bọn ta chỉ cùng gặp nạn chung một chỗ thôi, bị người ở đó cầm cố lực lượng, cũng may có tên nhân loại này, bọn ta mới có thể thoát ra.
- Vô dụng!
Thần sắc nữ tử kia lạnh lùng
- Nhi lang của Ma tộc lại phải mượn thủ đoạn của nhân loại mới có thể kéo dài hơi tàn? Các ngươi còn có tư cách gì để sống trên đời này nữa!
Nói xong, ngón tay thon dài chỉ khuất nhất đạn, vài đạo năng lượng ứng thanh kích xạ.
Chíu….
Trên người Ma tộc nhân kia lập tức có thêm vài lỗ thủng, tiếng rên rỉ vang lên, người này quỳ trên mặt đất, há miệng thở dốc, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Nữ tử không hề hạ sát thủ, hình như chỉ không hài lòng vì chúng đã nhờ vào lực lượng của Dương Khai, trừng phạt y một chút mà thôi.
- Nói như vậy, cũng coi như ngươi có chút bản lĩnh?
Nữ tử lại có vẻ hứng thú nhìn Dương Khai, một cỗ lực lượng thần thức âm nhu như lãnh khí quét khắp người Dương Khai, thăm dò từ đầu đến chân hắn một lượt.
- Cũng không lợi hại là bao!
Nữ tử khinh bỉ không thèm để ý, thu sự chú ý từ chỗ Dương Khai về.
Trầm ngâm một lúc, nữ tử lại cười lạnh, nói:
- Dám vô lễ với ta, các ngươi cũng to gan đấy, phải giáo huấn một trận mới được. Nhưng hôm này tâm tình ta tốt, tạm thời không giết các ngươi, tất cả theo ta về!
Nói xong, ngọc thủ phất một cái, một bí bảo như xa niện bằng không xuất hiện. Vị trí chính giữa của xa niện là một chiếc hương sàng cự đạimàn che màu hồng phấn bao trùm, từng làn u hương xông vào mũi.
Nữ tử bước nhẹ đến xa niện kia, rồi cách tấm màn che đánh ra hai đạo năng lượng vào thân thể Câu Xích và tên Ma tộc kia.
Lát sau, hai người liền cảm thấy cấm chế trên cơ thể mình đã bị giải khai, thần sắc không khỏi vui mừng.
- Tiểu cô nương của Nhân tộc kia, ngươi lên đây!
Nữ tử nằm nghiêng trên hương sàng, đường cong man diệu lộ ra, bộ dạng lười nhác, vẫy tay với An Linh Nhi.
An Linh Nhi cảnh giác cực điểm, liếc nhìn Dương Khai, chần chừ không quyết.
Dương Khai khẽ gật đầu, lúc này An Linh Nhi mới bước lên niện xa, vô cùng câu nệ đứng ở đó.
- Ba người các ngươi khiêng đi, cần ta chỉ các ngươi không?
Nữ tử lười biếng nói, thanh âm yếu mềm, rất động lòng.
Dương Khai không kìm được chau mày.
Câu Xích nổi giận:
- Ngươi là cái thá gì mà bảo lão tử làm kiệu phu cho ngươi? Ngươi biết ta là ai không?
- Ta không quan tâm ngươi là ai, không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta cũng không ngại tiễn ngươi lên đường!
Trong đôi mắt đẹp của nữ tử lướt qua một tia hàn quang, lạnh lùng đến cực điểm, giữa những ngón tay thon dài, chân nguyên thôn thổ, cơ hồ Câu Xích mà còn cự tuyệt thì nàng sẽ hạ sát thủ ngay.
Câu Xích muốn nứt tròng mắt, nhưng trước lực lượng của của đối phương lại không thể không chịu thua, buồn bực đi về phía trước, khiêng niện xa kia lên vai.
Dương Khai và tên Ma tộc nhân còn lại liếc nhìn nhau, cũng đành đi tới.
Thuận theo phương hướng nữ tử chỉ dẫn, ba người khổ lực nhất lộ phi bôn, tốc độ cực nhanh.
Trên hương sàng trong niện xa, An Linh Nhi ngồi thẳng như mũi nhọn, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa tuân theo sự dặn dò của nữ tử, thay nàng bóp vai.
Nữ tử cũng không có ý muốn giao lưu với nàng, chỉ nằm nghiêng ở đó, nhắm mắt dưỡng thần, thoải mái vô cùng.
U hương phảng phất dọc đường, Dương Khai một bụng căm tức, vốn định mượn lực lượng của Câu Xích an toàn rời khỏi Ma cương, nhưng bây giờ e là không thành. Bây giờ tên này tự thân khó giữ, Dương Khai cũng đành phải nghĩ cách khác.
Nửa ngày sau, một tòa thành trì cự đại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Tòa thành trì này tọa lạc gần Sa Hải, tường thành cao lớn hoàn toàn được làm từ sỏi cát đắp thành, cả thành trì đều hiện lên màu sắc của hoàng thổ.
Trong thành trì kia, vô số Ma tộc nhân qua lại.
Lúc niện xa bay tới đây, Câu Xích đột nhiên trợn mắt, thất thanh nói:
- Sa Thành? Hóa ra ngươi là…
- Câm mồm!
Nữ tử vẫn chưa mở mắt, quát khẽ một tiếng.
Câu Xích rụt đầu, vội vàng nín bặt, có vẻ như rất sợ hãi, không còn kiêu ngạo như lúc trước nữa.
Dương Khai quan sát, thần sắc vừa động.
Rất nhanh, niện xa đã đến khoảng không trên Sa Thành. Cùng với sự dặn dò của nữ tử kia, một đoàn người nhanh chóng đến trước cung điện cự đại tọa lạc trong thành trì.
Cung điện này được kiến tạo vô cùng đặc biệt, cứ như tọa lạc trên cao sơn bách nhận, cao hơn trăm trượng so với mặt nước biển.
Bay tới trước gần cung điện này, đứng từ trên cao nhìn xuống, tất cả mọi thứ của thành trì thu vào tầm mắt, cảm giác tương đối kỳ diệu.
Còn phong cách của tòa cung điện này hình như không giống với toàn bộ thành trì này. Mặt đất của cung điện là bạch ngọc thạch nhất sắc, bên trong điêu long họa phượng, kim bích huy hoàng.
Nơi nào cũng thấy trang hoàng pha lê quý báu.
Niện xa đến nơi, lập tức có một Ma tộc nhân thực lực cường hoành đi tới, cung kính nói:
- Đại nhân, người đã về?
Nữ tử khẽ gật đầu, bước niện xa xuống.
- Những người này là…
Người kia nghi hoặc đánh giá đám người Dương Khai, đến khi nhìn thấy Câu Xích, chân mày chợt lướt qua một tia hồ nghi, sừng sờ đánh giá y, trong mắt lóe lên một tia thần thái như đã từng quen.
- Phái người gửi tin cho Câu Quỳnh, nói nếu muốn nhìn thấy con trai mình bình an vô sự thì chuẩn bị đủ tiền đến chuộc!
Nữ tử kia liếc nhìn Câu Xích, thản nhiên dặn dò:
- Ừ, báo luôn cả ba người kia cho y, chuộc hay không là chuyện của y.
Dương Khai nheo mắt, lúc này mới hiểu, nữ tử này sớm đã nhận ra thân phận của Câu Xích. Dù nhận ra cũng dám đối đãi với Câu Xích như vậy, hơn nữa từ cách xưng hô của nàng với Câu Quỳnh có thể đoán được thân phận của nữ tử này không tầm thường!
Câu Quỳnh là một trong tứ đại Ma tướng, dám coi thường Câu Quỳnh, vậy thì cũng chỉ có đại nhân vật của Ma tướng thôi!
Trong tứ đại Ma cương, chỉ có một nữ nhân duy nhất, Tuyết Lỵ!
Danh tự kiều nhu duy mỹ, dáng người mỹ lệ, thân hình đầy đặn, nhưng tâm địa tương đối cay độc, tàn khốc, thô bạo.
Vô duyên vô cớ đụng phải nữ nhân này, lại là một vị Ma tướng! Hơn nữa Câu Xích còn không biết trời cao đất dày chọc giận nàng, còn mưu toan thăm dò cơ thể nàng!
Bây giờ Dương Khai hận không thể chém tên Câu Xích này thành trăm mảnh để phát tiết mối hận trong lòng.
- Thuộc hạ cảm thấy e là Câu Quỳnh sẽ không để ý đến sống chết của ba tên bọn họ đâu.
Tên thủ hạ của Tuyết Lỵ cười u ám, vui sướng nhìn đám người Dương Khai gặp họa.
- Cứ báo đi. Đúng rồi, nói với Câu Quỳnh một tiếng, tên tiểu tử nhân loại này còn là ân nhân cứu mạng con trai y.
Tuyết Lỵ nhấn mạnh:
- Ta muốn xem xem Câu Quỳnh sẽ xử lý việc này như thế nào.
- Hả? Việc này thật khiến người ta ngạc nhiên đó. Đường đường là con trai nối dõi của Ma tướng lại được một tên nhân loại cứu, thú vị… Vậy thuộc hạ đi báo tin cho y ngay đây.
- Đi đi!
Tuyết Lỵ xua tay.
- Tuyết đại nhân, Tuyết đại nhân…
Câu Xích vội hét lên.
- Chuyện gì?
Tuyết Lỵ liếc nhìn y.
- Chuyện này có thể thương lượng một chút không? Tiền chuộc người cần, ta tự nghĩ cách đưa cho người, đừng phiền phụ thân ta.
Sắc mặt Câu Xích ngượng ngùng, lời nói có vẻ năn nỉ, rõ ràng là có chút sợ Câu Quỳnh trách tội, khiến y phải chịu khổ.
- Chuyện này không phải do ngươi làm chủ.
Tuyết Lỵ hừ lạnh, không để ý đến y nữa, quay người đi vào cung điện
Lập tức có một Ma tộc nhân khác đi tới, dẫn bốn người Dương Khai đi.
Mỗi người được sắp xếp một sương phòng, chỉ có An Linh Nhi bị sắp xếp bên cạnh Tuyết Lỵ.
Không hề hị hạn chế như trong Dương tộc, hình như Tuyết Lỵ khá tin tưởng, không những không hạn chế tự do của đám người Dương Khai, ngày ba bữa còn đưa cơm tới, thức ăn cũng không tệ, trong phương diện này không hề bạc đãi bọn họ.
Tuy không ai trông coi, nhưng Dương Khai vẫn an phận, không hề có ý muộn bỏ trốn.
Trước mặt nữ nhân như Tuyết Lỵ, hắn cảm thấy mình căn bản không thể thoát. Hơn nữa, An Linh Nhi còn bị bó buộc bên cạnh nàng ta, Dương Khai cũng không tiện bỏ mặc An Linh Nhi không quan tâm, chỉ lo thân mình.
Dường như Câu Xích cũng ý thức được sai lầm lần này của mình, cả ngày ảo não, hữu khí vô lực, không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Tuyết Lỵ đã phái người đưa tin cho Câu Quỳnh, hơn nữa cũng không hề nể mặt cùng là Ma tướng với Câu Quỳnh, nói thẳng cần một khoản tiền chuộc lớn. Dương Khai phỏng chừng Câu Quỳnh sẽ không để ý đến sự sống chết của mình và An Linh Nhi, cùng lắm thì y chỉ chuộc Câu Xích và tên Ma tộc nhân kia về thôi.