Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 706: Vuốt râu hùm




Ngẩng đầu nhìn lại, trong nước biển xanh thẳm đó, một thanh cự kiếm tản ra dao động năng lượng kinh thiên đuổi theo, sát khí lạnh thấu xương khiến cho Dương Khai nổi hết da gà

Mà phía sau cự kiếm, Dương Khai mơ hồ vẫn thấy thấy bóng dáng của nhất đại Thánh nữ.

Không ngờ bà ấy cũng đuổi tới, một thái độ phải đuổi tân giết tuyệt Dương Khai và An Linh Nhi

Lặn xuống dưới, Dương Khai vội vàng nói bên tai An Linh Nhi:

- Muốn sống thì ra chút sức lực đi, bây giờ không có thời gian cho ngươi đau lòng

Nghe vậy, An Linh Nhi liền gật đầu, tiện tay đánh ra một đạo chân nguyên, rót vào cơ thể của Dương Khai

Trong phút chốc, Dương Khai cảm thấy chân nguyên trong cơ thể mình chảy với tốc độ nhanh hơn

Bí pháp mà Thánh nữ của Cửu Thiên Thánh Địa luyện, có thể khiến năng lực chiến đấu của Dương Khai trong thời gian ngắn tăng lên rất nhiều, đó cũng là nguyên nhân mà trong lúc chạy trốn hắn vẫn mang theo An Linh Nhi bên mình

Chân nguyên phát ra, đồng thời Huyền Thiên Kiếm của Cửu Thiên Thần Kỹ trong tay của Dương Khai phóng ra tia sáng kì dị

Tuy là có sự gia trì của An Linh Nhi, Dương Khai thi triển toàn lực, cũng chỉ có thể tạo ra một thanh Huyền Thiên Kiếm dài mấy trượng mà thôi, so với Nam Thánh cô còn kém rất xa

Lấy hai chiêu của Cửu Thiên Thần Kỹ theo phương hướng ngược lại mà phóng ra, một lát sau va vào nhau

Âm thanh trầm đục cực lớn phát ra, Huyền Thiên Kiếm của Dương Khai chẳng mấy chốc biến thành bột mịn, nước biển khắp nơi gấp gáp dâng lên, phản hồi lại năng lượng mới xuất ra, khiến cho Dương Khai và An Linh Nhi bị đẩy xuống một khảng cách không ít

Dường như thân thể của Nam Thánh cô bị cản trở trong chốc lát, nhưng rất nhanh, bà ấy lại truy kích tiếp

- Thánh nữ Cửu Thiên các người có nhược điểm gì?

Dương Khai vội vàng chất vấn

- Không có nhược điểm nào, trừ phi có năng lực mạnh hơn bà ta, nhưng ta có thể thử xem có khi nào ngăn cản được bà ấy!

An Linh Nhi cắn chặt hàm răng, mặc cho Dương Khai ôm mình chìm xuống, trong đầu bỗng nhiên phát ra một cỗ lực lượng thần thức, theo hướng Nam Thánh cô mà xông đi

Dương Khai trong lúc tối tăm đó nghe thấy một âm thanh ca dao, hình như phát ra từ sâu trong tâm linh của mình. Nghe tiếng ca dao, con người tự nhiên trở nên thanh thản.

Biến sắc, Dương Khai không dám khinh thường. Âm thầm cảm thấy đây là một chiêu Thần Hồn Kỹ. Chắc là giống với một chiêu mà An Linh Nhi vận dụng ở Thần Chiến Chi Đình trước kia, đều có công hiệu an thần thư thái

Nam Thánh cô bây giờ chỉ là một người chết, chỉ do một cỗ chấp niệm chi phối hành động của bà ta, dùng Thần Hồn Kỹ này đối phó với bà ta, không ngờ lại là cách làm vô cùng chính xác

Trong cảm giác, hành động của Nam Thánh cô hình như có chút ảnh hưởng, tốc độ cũng có chút chậm chạp. Hơn nữa chân nguyên trên người bà ta dao động có chút không vững, có một cảm giác dày vò truyền đến

- Cứ như vậy!

Tinh thần Nam Thánh cô đại chấn, chỉ có An Linh Nhi mới có thể trì hoãn nữ nhân Nhập Thánh Cảnh này, hắn còn có mười phần nắm chắc chạy trốn

- Ta chống đỡ không được bao lâu đâu

An Linh Nhi khuôn mặt trắng bệt, khẽ nói

Dương Khai quay đầu nhìn lại, rõ ràng phát hiện thần sắc nàng ấy rất đau khổ. Lập tức hiểu rõ với tu vi này của nàng ấy, thi triển Thẩn Hồn Kỹ để đối phó với người như Nam Thánh cô, nhất định sẽ có cắn trả không ít

Sắc mặt Dương Khai ngưng trọng, vừa chạy trốn vừa nghĩ cách làm sao kéo dài thời gian

Thủ đoạn bây giờ bản thân có thể vận dụng không ít, nhưng lại vì có khoảng cách rất lớn so với thực lực của đối phương, thủ đoạn bình thường cơ bản là không dùng được

Thần Chiến Chi Đình cơ bản là có thể dùng, dù sao cũng là Thánh cấp bí bảo. Nhưng một khi thi triển, thần hồn của Dương Khai cũng bị kéo đến một không gian mênh mông. Ở nơi như vậy cùng với Nam Thánh cô tiến thành trận chiến thần thức, hắn không có phần nắm chắc.

Diệt Thế Ma Nhãn cũng có uy lực vô song, nhưng thần thức của Nam Thánh cô không xông vào thức hải của mình, Diệt Thế Ma Nhãn cơ bản là không có đất dụng võ

Nó ngoại trừ tịnh hóa xông vào năng lựơng thần hồn trong thức hải của Dương Khai ra, chỉ có thể hấp thụ thần hồn của những võ giả đã chết

Nói như vậy, Nam Thánh cô này không thực sự là người chết, nếu không thì Diệt Thế Ma Nhãn đã sớm phát huy tác dụng rồi mới đúng

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có biện pháp gì, trong lòng Dương Khai rất gấp gáp

Đúng lúc này, tiếng ca dao hát bên tai đột nhiên gián đoạn, trong lúc ca dao bị gián đoạn, An Linh Nhi phun ra huyết vụ, thân thể mềm mại té vào trong vòng tay của Dương Khai, thở hồng hộc, một bộ dạng yếu nhược cực điểm

Thiếu đi sự kiềm chế của An Linh Nhi, Nam Thánh cô lại phục hồi tốc độ như trước, cách Dương Khai ngày càng gần

Cũng may là cái chuôi của Huyền Thiên Kiếm kia không biết ở đâu, trước khi bà ấy chưa tiếp cận được, vẫn xem là an toàn

Vị trí lặn xuống càng ngày càng sâu, vô số động vật biển và hải ngư bơi qua bơi lại bên cạnh, Dương Khai một mực mặc kệ

Trái lại Nam Thánh cô, như An Linh Nhi nói vậy, sẽ chém giết hết mọi sinh vật có hình thái sinh mạng mà mình đi qua, tất cả động vật biển và hải ngư đều gặp họa, toàn bộ đều bị giết

Chém giết mấy thứ này tuy là không phí bao nhiêu công sức, nhưng cũng có một chút trì hoãn tốc độ của Nam Thánh cô.

Dương Khai chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, bị một vị cường giả Nhập Thánh Cảnh truy kích như giòi trong xương, sinh mạng lúc nào cũng bị uy hiếp, quả thật có một loại ảo tưởng một ngày không bằng một năm

Trong lúc ánh hào quang rực rỡ lóe sáng ở đám san hô, tinh thần Dương Khai không khỏi chấn động, hô nhỏ:

- Sắp đến rồi!

Nghe vậy An Linh Nhi mở mắt ra, suy yếu mà nói:

- Đã đến lúc này rồi, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi tên gì không? Chí ít là chết rồi, ta cũng biết là ta đã chết trong lòng của ai?

Dương Khai nhíu mày, thật không biết cấu tạo não của người nữ nhân này là gì nữa, không ngờ lại hỏi câu hỏi vô vị như vậy

Nhưng mà lần này hắn không cho qua nữa, mà nói ra tên thật của bản thân

An Linh Nhi hé miệng cười thảm:

- Nếu mà có thể sống tiếp, ngươi có theo ta về Thánh điạ không?

- Cút

Dương Khai không chút do dự mà cự tuyệt

- Ngươi còn dài dòng nữa, là ta ném ngươi ở nơi này

- Cái tên vô tình vô nghĩa!

Trong khi nói chuyện, cũng đã tới trước kết giới của di tích thượng cổ, Dương Khai trực tiếp xông vào trong, kết giới phát ra một tầng gợn sóng, chưa hề gây trở ngại với hắn

Vào bên trong kết giới, không có sự quấy nhiễu của nước biển, tốc độ của Dương Khai đã phục hồi lại, Phong Lôi Vũ Dực sau lưng phát ra hai lực phong lôi, Dương Khai và An Linh Nhi giống như cây tên đã rời cung, hướng vào vị trí Hư Không Thông Đạo trước kia tìm được, bên vệ đường để lại vô số tàn ảnh thật lớn, chồng lên nhau, phóng mắt nhìn lại, giống như có vô số Dương Khai và An Linh Nhi

Sau khi hai người xông vào kết giới không tới mười tức, Nam Thánh cô đó cũng đã xông vào, thân thể mềm mại nhoáng lên một cái, thân đã ở phía xa, tốc độ so với Dương Khai chỉ nhanh không chậm.

Dưới sự khủng bố và uy nghiêm của bà ta, Dương Khai chỉ biết chạy thoát, cơ bản không có ý nguyện chiến đấu với bà ta

Không ngừng đi về phía trước, năng lượng ánh mặt trời từ trong Hư Không Thông Đạo ngày càng dày đặc, cũng có nghĩa là hai người ngày càng tiếp cận Hư Không Thông Đạo.

Dương Khai cắn chặt hàm răng, không dám có chút lơi lỏng.

Bổng nhiên, động tĩnh chân nguyên ở sau lưng truyền lại, Dương Khai sắc mặt biến đổi, biết là Nam Thánh cô đã xuất chiêu rồi, lúc này cảnh giác vạn phần, chú ý bốn phía động tĩnh.

Ở phía trước, xuất hiện quỷ dị một cái lưới rất lớn, chụp xuống đầu

- La Thiên Võng!

An Linh Nhi kinh hô:

- Mau chóng trốn đi, một khi gặp phải, ngay cả thần hồn cũng trốn không khỏi

Không cần nàng ta nhắc nhở, tuy là Dương Khai không hiểu rõ chiêu thần kỹ này có tên là gì, nhưng cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tự nhiên cũng sớm tránh cái phương hướng đó, tránh khỏi phạm vi bao trùm La Thiên Võng đó

Chưa trúng chiêu nào, phía sau một lần nữa truyền đến năng lượng dao động kinh thiên

Trên bầu trời, một bàn tay được phóng to thiên vạn lần, đang chậm rãi chụp xuống, bàn tay lớn đó khắc sâu vào ánh mắt của Dương Khai, khiến hắn không khỏi có một ảo giác là cả thiên địa này đều bị bao trùm

Không thể trốn được, tránh cũng không tránh được, trước mắt tối sẫm, không có chút quang minh

- Già Thiên Thủ!

An Linh Nhi lẩm bẩm thì thào ra tiếng, mặt xám như tro tàn, khóe miệng chứa đựng một nụ cười thảm đạm, mắt đẹp chậm rãi đóng lại, dường như cảm thấy lúc này đây bất kể như thế nào đều chạy không thoát, rốt cục thì phải chết ở chỗ này rồi.

- Nhập ma!

Bỗng nhiên Dương Khai nỉ non trầm thấp nói vang lên, ngay sau đó, thiên địa run rẩy, ma khí cuồng bạo đến tận cùng từ thân thể hắn tuôn trào ra, từng đạo ma khí kia hóa thành ma vân, khắc sâu vào huyết nhục của Dương Khai rồi biến mất không thấy gì

Khí huyết lực trở nên mênh mông vô cùng, khí thế của bản thân điên cuồng tăng lên.

An Linh Nhi bỗng nhiên mở to mắt, thân thể mềm mại run rẩy, ngây ngô mà nhìn người nam nhân bên cạnh chưa lúc nào buông tay ôm lấy mình, trong đôi mắt đẹp đó hiện lên thần thái không thể tin

Trong chớp nhoáng, nàng ta cảm nhận được Dương Khai như biến thành người khác, tràn đầy cảm giác tà ác đẫm máu tàn bạo, nhưng so với trước lại đáng tin hơn

Thân thể cao lớn đó như một ngọn núi cao đồ sộ, mặc cho gió táp mưa sa cũng sừng sững bất động.

Ngọn núi cao đồ sộ này, phá tan uy lực phong tỏa của Già Thiên Thủ, trước khi công kích có tính hủy diệt đó đến, tìm kiếm một tia sinh cơ, đem đến một tia ánh sáng

Ầm…

Trong thượng cổ di tích, vô số phòng ốc đều đổ sấp, khí lãng mà mắt thường có thể thấy được đều lấy vị trí Dương Khai đứng làm trung tâm, chợt khuếch tán ra bốn phía, trực tiếp xông thẳng ra xung quanh di tích, làm cho hải thủy cuộn thành từng mạch nước ngầm.

Dương Khai kêu lên một tiếng trầm đục, sắc mặt tái nhợt.

Cùng lúc đó An Linh Nhi cảm thấy mặt ướt đẫm, giơ tay xoa xoa, rõ ràng phát hiện khóe miệng của Dương Khai tràn ra máu tươi

Vừa rồi một kích Già Thiên Thủ, hiển nhiên là hắn không hoàn toàn tránh khỏi, nhưng dù là vậy, hắn cũng sừng sững chưa ngã

- Khốn kiếp!

Dương Khai thấp giọng mắng một tiếng, vừa nhanh chóng chạy khỏi chỗ ban đầu, vừa nhìn vào hướng bụng của mình

Theo ánh mắt của hắn, An Linh Nhi hoài nhi mà nhìn, không kìm được bưng cái miệng nhỏ, thất thanh nói:

- Tru Thiên Mâu!

Vùng bụng của Dương Khai, không biết từ lúc nào đã bị một thanh thần mâu hào quang lóe sáng cắm vào, thanh thần mâu này cũng giống như một chiêu của Cửu Thiên Thần Kỹ, trong lúc hỗn loạn và kinh hãi, không những An Linh Nhi không hề phát hiện, Dương Khai cũng tránh không kịp, thân thể trực tiếp bị xuyên thủng.

Máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo, cẩn thận nhìn lại, còn có chút kim mang nhàn nhạt.

An Linh Nhi bỗng nhiên thảm thiết khóc lên, chỉ cảm thấy lúc này đây là thật không có bất cứ hy vọng nào rồi.

Uy lực của Cửu Thiên Thần Kỹ, nàng ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, huống chi đây là do Nam Thánh cô thi triển ra, không có chút nương tay. Dù Dương Khai có khác người, bị công kích này đánh xuyên qua thân thể, chỉ sợ là ngũ phủ lục tạng đã thành bột mịn cả, cách cái chết không xa nữa

Hắn sở dĩ chưa ngã, vẫn còn đang ra sức chạy trốn, chắc chắn là còn đang kéo dài chút hơi thở cuối cùng, nghĩ đến đây, trong lòng An Linh Nhi cảm thấy áy náy và ray rứt Ngẩng đầu nhìn lại, trong nước biển xanh thẳm đó, một thanh cự kiếm tản ra dao động năng lượng kinh thiên đuổi theo, sát khí lạnh thấu xương khiến cho Dương Khai nổi hết da gà

Mà phía sau cự kiếm, Dương Khai mơ hồ vẫn thấy thấy bóng dáng của nhất đại Thánh nữ.

Không ngờ bà ấy cũng đuổi tới, một thái độ phải đuổi tân giết tuyệt Dương Khai và An Linh Nhi

Lặn xuống dưới, Dương Khai vội vàng nói bên tai An Linh Nhi:

- Muốn sống thì ra chút sức lực đi, bây giờ không có thời gian cho ngươi đau lòng

Nghe vậy, An Linh Nhi liền gật đầu, tiện tay đánh ra một đạo chân nguyên, rót vào cơ thể của Dương Khai

Trong phút chốc, Dương Khai cảm thấy chân nguyên trong cơ thể mình chảy với tốc độ nhanh hơn

Bí pháp mà Thánh nữ của Cửu Thiên Thánh Địa luyện, có thể khiến năng lực chiến đấu của Dương Khai trong thời gian ngắn tăng lên rất nhiều, đó cũng là nguyên nhân mà trong lúc chạy trốn hắn vẫn mang theo An Linh Nhi bên mình

Chân nguyên phát ra, đồng thời Huyền Thiên Kiếm của Cửu Thiên Thần Kỹ trong tay của Dương Khai phóng ra tia sáng kì dị

Tuy là có sự gia trì của An Linh Nhi, Dương Khai thi triển toàn lực, cũng chỉ có thể tạo ra một thanh Huyền Thiên Kiếm dài mấy trượng mà thôi, so với Nam Thánh cô còn kém rất xa

Lấy hai chiêu của Cửu Thiên Thần Kỹ theo phương hướng ngược lại mà phóng ra, một lát sau va vào nhau

Âm thanh trầm đục cực lớn phát ra, Huyền Thiên Kiếm của Dương Khai chẳng mấy chốc biến thành bột mịn, nước biển khắp nơi gấp gáp dâng lên, phản hồi lại năng lượng mới xuất ra, khiến cho Dương Khai và An Linh Nhi bị đẩy xuống một khảng cách không ít

Dường như thân thể của Nam Thánh cô bị cản trở trong chốc lát, nhưng rất nhanh, bà ấy lại truy kích tiếp

- Thánh nữ Cửu Thiên các người có nhược điểm gì?

Dương Khai vội vàng chất vấn

- Không có nhược điểm nào, trừ phi có năng lực mạnh hơn bà ta, nhưng ta có thể thử xem có khi nào ngăn cản được bà ấy!

An Linh Nhi cắn chặt hàm răng, mặc cho Dương Khai ôm mình chìm xuống, trong đầu bỗng nhiên phát ra một cỗ lực lượng thần thức, theo hướng Nam Thánh cô mà xông đi

Dương Khai trong lúc tối tăm đó nghe thấy một âm thanh ca dao, hình như phát ra từ sâu trong tâm linh của mình. Nghe tiếng ca dao, con người tự nhiên trở nên thanh thản.

Biến sắc, Dương Khai không dám khinh thường. Âm thầm cảm thấy đây là một chiêu Thần Hồn Kỹ. Chắc là giống với một chiêu mà An Linh Nhi vận dụng ở Thần Chiến Chi Đình trước kia, đều có công hiệu an thần thư thái

Nam Thánh cô bây giờ chỉ là một người chết, chỉ do một cỗ chấp niệm chi phối hành động của bà ta, dùng Thần Hồn Kỹ này đối phó với bà ta, không ngờ lại là cách làm vô cùng chính xác

Trong cảm giác, hành động của Nam Thánh cô hình như có chút ảnh hưởng, tốc độ cũng có chút chậm chạp. Hơn nữa chân nguyên trên người bà ta dao động có chút không vững, có một cảm giác dày vò truyền đến

- Cứ như vậy!

Tinh thần Nam Thánh cô đại chấn, chỉ có An Linh Nhi mới có thể trì hoãn nữ nhân Nhập Thánh Cảnh này, hắn còn có mười phần nắm chắc chạy trốn

- Ta chống đỡ không được bao lâu đâu

An Linh Nhi khuôn mặt trắng bệt, khẽ nói

Dương Khai quay đầu nhìn lại, rõ ràng phát hiện thần sắc nàng ấy rất đau khổ. Lập tức hiểu rõ với tu vi này của nàng ấy, thi triển Thẩn Hồn Kỹ để đối phó với người như Nam Thánh cô, nhất định sẽ có cắn trả không ít

Sắc mặt Dương Khai ngưng trọng, vừa chạy trốn vừa nghĩ cách làm sao kéo dài thời gian

Thủ đoạn bây giờ bản thân có thể vận dụng không ít, nhưng lại vì có khoảng cách rất lớn so với thực lực của đối phương, thủ đoạn bình thường cơ bản là không dùng được

Thần Chiến Chi Đình cơ bản là có thể dùng, dù sao cũng là Thánh cấp bí bảo. Nhưng một khi thi triển, thần hồn của Dương Khai cũng bị kéo đến một không gian mênh mông. Ở nơi như vậy cùng với Nam Thánh cô tiến thành trận chiến thần thức, hắn không có phần nắm chắc.

Diệt Thế Ma Nhãn cũng có uy lực vô song, nhưng thần thức của Nam Thánh cô không xông vào thức hải của mình, Diệt Thế Ma Nhãn cơ bản là không có đất dụng võ

Nó ngoại trừ tịnh hóa xông vào năng lựơng thần hồn trong thức hải của Dương Khai ra, chỉ có thể hấp thụ thần hồn của những võ giả đã chết

Nói như vậy, Nam Thánh cô này không thực sự là người chết, nếu không thì Diệt Thế Ma Nhãn đã sớm phát huy tác dụng rồi mới đúng

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có biện pháp gì, trong lòng Dương Khai rất gấp gáp

Đúng lúc này, tiếng ca dao hát bên tai đột nhiên gián đoạn, trong lúc ca dao bị gián đoạn, An Linh Nhi phun ra huyết vụ, thân thể mềm mại té vào trong vòng tay của Dương Khai, thở hồng hộc, một bộ dạng yếu nhược cực điểm

Thiếu đi sự kiềm chế của An Linh Nhi, Nam Thánh cô lại phục hồi tốc độ như trước, cách Dương Khai ngày càng gần

Cũng may là cái chuôi của Huyền Thiên Kiếm kia không biết ở đâu, trước khi bà ấy chưa tiếp cận được, vẫn xem là an toàn

Vị trí lặn xuống càng ngày càng sâu, vô số động vật biển và hải ngư bơi qua bơi lại bên cạnh, Dương Khai một mực mặc kệ

Trái lại Nam Thánh cô, như An Linh Nhi nói vậy, sẽ chém giết hết mọi sinh vật có hình thái sinh mạng mà mình đi qua, tất cả động vật biển và hải ngư đều gặp họa, toàn bộ đều bị giết

Chém giết mấy thứ này tuy là không phí bao nhiêu công sức, nhưng cũng có một chút trì hoãn tốc độ của Nam Thánh cô.

Dương Khai chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, bị một vị cường giả Nhập Thánh Cảnh truy kích như giòi trong xương, sinh mạng lúc nào cũng bị uy hiếp, quả thật có một loại ảo tưởng một ngày không bằng một năm

Trong lúc ánh hào quang rực rỡ lóe sáng ở đám san hô, tinh thần Dương Khai không khỏi chấn động, hô nhỏ:

- Sắp đến rồi!

Nghe vậy An Linh Nhi mở mắt ra, suy yếu mà nói:

- Đã đến lúc này rồi, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi tên gì không? Chí ít là chết rồi, ta cũng biết là ta đã chết trong lòng của ai?

Dương Khai nhíu mày, thật không biết cấu tạo não của người nữ nhân này là gì nữa, không ngờ lại hỏi câu hỏi vô vị như vậy

Nhưng mà lần này hắn không cho qua nữa, mà nói ra tên thật của bản thân

An Linh Nhi hé miệng cười thảm:

- Nếu mà có thể sống tiếp, ngươi có theo ta về Thánh điạ không?

- Cút

Dương Khai không chút do dự mà cự tuyệt

- Ngươi còn dài dòng nữa, là ta ném ngươi ở nơi này

- Cái tên vô tình vô nghĩa!

Trong khi nói chuyện, cũng đã tới trước kết giới của di tích thượng cổ, Dương Khai trực tiếp xông vào trong, kết giới phát ra một tầng gợn sóng, chưa hề gây trở ngại với hắn

Vào bên trong kết giới, không có sự quấy nhiễu của nước biển, tốc độ của Dương Khai đã phục hồi lại, Phong Lôi Vũ Dực sau lưng phát ra hai lực phong lôi, Dương Khai và An Linh Nhi giống như cây tên đã rời cung, hướng vào vị trí Hư Không Thông Đạo trước kia tìm được, bên vệ đường để lại vô số tàn ảnh thật lớn, chồng lên nhau, phóng mắt nhìn lại, giống như có vô số Dương Khai và An Linh Nhi

Sau khi hai người xông vào kết giới không tới mười tức, Nam Thánh cô đó cũng đã xông vào, thân thể mềm mại nhoáng lên một cái, thân đã ở phía xa, tốc độ so với Dương Khai chỉ nhanh không chậm.

Dưới sự khủng bố và uy nghiêm của bà ta, Dương Khai chỉ biết chạy thoát, cơ bản không có ý nguyện chiến đấu với bà ta

Không ngừng đi về phía trước, năng lượng ánh mặt trời từ trong Hư Không Thông Đạo ngày càng dày đặc, cũng có nghĩa là hai người ngày càng tiếp cận Hư Không Thông Đạo.

Dương Khai cắn chặt hàm răng, không dám có chút lơi lỏng.

Bổng nhiên, động tĩnh chân nguyên ở sau lưng truyền lại, Dương Khai sắc mặt biến đổi, biết là Nam Thánh cô đã xuất chiêu rồi, lúc này cảnh giác vạn phần, chú ý bốn phía động tĩnh.

Ở phía trước, xuất hiện quỷ dị một cái lưới rất lớn, chụp xuống đầu

- La Thiên Võng!

An Linh Nhi kinh hô:

- Mau chóng trốn đi, một khi gặp phải, ngay cả thần hồn cũng trốn không khỏi

Không cần nàng ta nhắc nhở, tuy là Dương Khai không hiểu rõ chiêu thần kỹ này có tên là gì, nhưng cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tự nhiên cũng sớm tránh cái phương hướng đó, tránh khỏi phạm vi bao trùm La Thiên Võng đó

Chưa trúng chiêu nào, phía sau một lần nữa truyền đến năng lượng dao động kinh thiên

Trên bầu trời, một bàn tay được phóng to thiên vạn lần, đang chậm rãi chụp xuống, bàn tay lớn đó khắc sâu vào ánh mắt của Dương Khai, khiến hắn không khỏi có một ảo giác là cả thiên địa này đều bị bao trùm

Không thể trốn được, tránh cũng không tránh được, trước mắt tối sẫm, không có chút quang minh

- Già Thiên Thủ!

An Linh Nhi lẩm bẩm thì thào ra tiếng, mặt xám như tro tàn, khóe miệng chứa đựng một nụ cười thảm đạm, mắt đẹp chậm rãi đóng lại, dường như cảm thấy lúc này đây bất kể như thế nào đều chạy không thoát, rốt cục thì phải chết ở chỗ này rồi.

- Nhập ma!

Bỗng nhiên Dương Khai nỉ non trầm thấp nói vang lên, ngay sau đó, thiên địa run rẩy, ma khí cuồng bạo đến tận cùng từ thân thể hắn tuôn trào ra, từng đạo ma khí kia hóa thành ma vân, khắc sâu vào huyết nhục của Dương Khai rồi biến mất không thấy gì

Khí huyết lực trở nên mênh mông vô cùng, khí thế của bản thân điên cuồng tăng lên.

An Linh Nhi bỗng nhiên mở to mắt, thân thể mềm mại run rẩy, ngây ngô mà nhìn người nam nhân bên cạnh chưa lúc nào buông tay ôm lấy mình, trong đôi mắt đẹp đó hiện lên thần thái không thể tin

Trong chớp nhoáng, nàng ta cảm nhận được Dương Khai như biến thành người khác, tràn đầy cảm giác tà ác đẫm máu tàn bạo, nhưng so với trước lại đáng tin hơn

Thân thể cao lớn đó như một ngọn núi cao đồ sộ, mặc cho gió táp mưa sa cũng sừng sững bất động.

Ngọn núi cao đồ sộ này, phá tan uy lực phong tỏa của Già Thiên Thủ, trước khi công kích có tính hủy diệt đó đến, tìm kiếm một tia sinh cơ, đem đến một tia ánh sáng

Ầm…

Trong thượng cổ di tích, vô số phòng ốc đều đổ sấp, khí lãng mà mắt thường có thể thấy được đều lấy vị trí Dương Khai đứng làm trung tâm, chợt khuếch tán ra bốn phía, trực tiếp xông thẳng ra xung quanh di tích, làm cho hải thủy cuộn thành từng mạch nước ngầm.

Dương Khai kêu lên một tiếng trầm đục, sắc mặt tái nhợt.

Cùng lúc đó An Linh Nhi cảm thấy mặt ướt đẫm, giơ tay xoa xoa, rõ ràng phát hiện khóe miệng của Dương Khai tràn ra máu tươi

Vừa rồi một kích Già Thiên Thủ, hiển nhiên là hắn không hoàn toàn tránh khỏi, nhưng dù là vậy, hắn cũng sừng sững chưa ngã

- Khốn kiếp!

Dương Khai thấp giọng mắng một tiếng, vừa nhanh chóng chạy khỏi chỗ ban đầu, vừa nhìn vào hướng bụng của mình

Theo ánh mắt của hắn, An Linh Nhi hoài nhi mà nhìn, không kìm được bưng cái miệng nhỏ, thất thanh nói:

- Tru Thiên Mâu!

Vùng bụng của Dương Khai, không biết từ lúc nào đã bị một thanh thần mâu hào quang lóe sáng cắm vào, thanh thần mâu này cũng giống như một chiêu của Cửu Thiên Thần Kỹ, trong lúc hỗn loạn và kinh hãi, không những An Linh Nhi không hề phát hiện, Dương Khai cũng tránh không kịp, thân thể trực tiếp bị xuyên thủng.

Máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo, cẩn thận nhìn lại, còn có chút kim mang nhàn nhạt.

An Linh Nhi bỗng nhiên thảm thiết khóc lên, chỉ cảm thấy lúc này đây là thật không có bất cứ hy vọng nào rồi.

Uy lực của Cửu Thiên Thần Kỹ, nàng ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, huống chi đây là do Nam Thánh cô thi triển ra, không có chút nương tay. Dù Dương Khai có khác người, bị công kích này đánh xuyên qua thân thể, chỉ sợ là ngũ phủ lục tạng đã thành bột mịn cả, cách cái chết không xa nữa

Hắn sở dĩ chưa ngã, vẫn còn đang ra sức chạy trốn, chắc chắn là còn đang kéo dài chút hơi thở cuối cùng, nghĩ đến đây, trong lòng An Linh Nhi cảm thấy áy náy và ray rứt