Muốn ngang bằng cùng Thánh Chủ tối thiểu cũng phải Nhập Thánh tam tầng cảnh.
An Linh Nhi không cho rằng Dương Khai có thể làm được điều này, chỉ cho rằng hắn tính tình thiếu niên, ngông cuồng mà thôi.
- Hãy chờ xem.
Dương Khai cười, tràn đầy tự tin.
- Ngươi thật không cần suy nghĩ?
- Không cần.
Dương Khai lắc đầu
- Tuy nhiên cách chọn Thánh Chủ của các ngươi cũng quá qua loa, chủ nhân một thế lực lớn như vậy lại có thể tùy tiện quyết định như vậy.
- Không hề qua loa!
An Linh Nhi có chút kích động, phản bác:
- Công pháp chúng ta tu luyện chính là có quan hệ với việc tìm Thánh Chủ, nếu có người thích hợp, chỉ cần trong một phạm vi nhất định, Thánh Nữ bọn ta có thể cảm nhận được, người thích hợp làm Thánh Chủ như ngươi là một cách chọn khác. Nếu bọn ta thực sự tìm không được người phù hợp điều kiện thứ nhất, vậy chỉ có thể để thánh địa ra mặt, tìm một người trẻ tuổi có đủ tư chất, sau đó dùng phương thức quán thâu, xem có thể lĩnh hội Thánh Địa Thần Kỹ hay không... Sự việc hôm nay dù là vô tình, nhưng ngươi cũng được xem là thông qua khảo nghiệm, có tư cách vào thánh địa, biểu hiện của ngươi đặc biệt xuất xắc, đáng có tư cách.
Dương Khai cười một:
- Ngươi có thể bảo đảm người các ngươi chọn ra như ta, hoàn toàn trung thành với thánh địa, không hai lòng?
- Có thể!
An Linh Nhi gật đầu:
- Sau khi vào Thánh địa ngươi sẽ thay đổi suy nghĩ.
Dương Khai nheo mắt, dù có vài điều không rõ nhưng đoán chừng Cửu Thiên Thánh Địa sẽ dùng một số phương thức đặc biệt làm người đó thay đổi.
- Được rồi, không nói chuyện này.
Dương Khai cũng không muốn tiếp tục hỏi thăm bí mật của Cửu Thiên Thánh Địa, loại chuyện này nghe nhiều bản thân cũng không có gì tốt. Trong khi nói chuyện, thần hồn linh thể chợt xuất hiện một nguồn sức mạnh kỳ diệu, khi An Linh Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng bao quanh nàng.
- Ngươi làm gì vậy?
An Linh Nhi hỏi, đột nhiên phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, sức mạnh thần thức của đối phương lớn hơn rất nhiều so với nàng đoán, sức mạnh bao trùm lấy thần hồn linh thể của nàng ẩn chứa khi tức nóng bức.
Dương Khai dò xét nàng, ánh mắt phức tạp, khẽ gật đầu nói:
- Với tính cách của ta, hẳn là giết người diệu khẩu.
- Giết người diệt khẩu?
An Linh Nhi thất sắc:
- Ngươi cho rằng những gì ngươi biết quá nhiều?
- Đó là một lý do.
Dương Khai thản nhiên gật đầu
- Ngươi biết nhiều như vậy, một khi còn sống quay về, ta đoán Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi nhất định sẽ không tha cho ta, hoặc là bắt ta về làm Thánh Chủ của các ngươi, hoặc là giết ta để bảo vệ bí mật của các ngươi, hai việc này ta đều không muốn.
- Sao ngươi lại đa nghi vậy?
An Linh Nhi cau mày, nhìn hắn:
- Ta không đem chuyện ngày hôm nay nói ra là được, hơn nữa ngươi chớ quên, trước đây ta từng cứu ngươi, ngươi không thể lấy oán báo ân.
- Đừng nhắc chuyện đó.
Dương Khai bĩu môi
- Kỳ thực bây giờ ta cũng không biết xử lý ngươi thế nào, nếu như giết ngươi, cả đời ta sẽ áy náy, không chừng có thể xuất hiện tâm ma, nhưng nếu đưa ngươi ra ngoài lại không an tâm.
Nghe hắn nói như vậy, An Linh Nhi cảm thấy yên tâm hơn, vội nói:
- Vậy bây giờ ngươi biết phải làm sao?
- Đúng
Dương Khai cười, giơ đại thủ ra, hướng về phía thần hồn linh thể của nàng.
An Linh Nhi hoảng loạn, muốn phản kháng nhưng không thể động đậy.
Khi đại thủ kia còn chưa chạm đến An Linh Nhi, chợt lại thu về.
Một lực hấp dẫn không thể chống đỡ đã truyền ra tà đại thủ, An Linh Nhi hoảng hốt, thần hồn linh thể khụy xuống, vô cùng suy yếu.
Không chịu khuất phục, ngẩng đầu, nhìn Dương Khai thù hằn:
- Hóa ra ngươi không chỉ lĩnh hội hai chiêu tuyệt kỹ!
- Ngại quá, thực ra là ba chiêu.
Dương Khai ung dung cười
- Chiêu này là Quân Thiên Dẫn sao?
An Linh Nhi không nói một lời.
- Huyền Thiên Kiếm, U Thiên Tỏa, Quân Thiên Dẫn...
Dương Khai thì thầm:
- Thần kỹ của Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi quả không tồi, vừa dễ dàng lại thực dụng.
- Đâu có dễ? Đây là thành quả tu luyện mười mấy năm của ta.
An Linh Nhi nghe hắn đánh giá như vậy, lại tức giận.
Dương Khai không để ý, chỉ điều khiển sức mạnh thần hồn kỳ diệu trên tay, đây là sức mạnh từ linh thể thần hồn của An Linh Nhi, xinh xắn đáng yêu, nghiêm nghị, không động đậy.
Đó là lạc ấn thần hồn của An Linh Nhi!
Có lạc ấn trong tay, Dương Khai có thể nắm trong tay sinh tử của An Linh Nhi.
- Để đảm bảo, lạc ấn của ngươi ta giữ, hy vọng chúng ta từ nay về sau, chân trời góc bể, không bao giờ gặp lại. Đợi ngày nào đó ta có thể cùng vai vế với Thánh Chủ các ngươi, ta sẽ trả lại cho ngươi.
Dương Khai vừa nói vừa đem lạc ấn của nàng thu vào thần hồn linh thể của mình.
An Linh Nhi tức giận nhìn hắn, không thể phản kháng.
Tuy rằng nàng cũng tinh thông Quân Thiên Dẫn, nhưng tu vi thần thức không bằng Dương Khai, muốn phản kháng cũng không được.
Nam nhân này thật là vô cùng đáng ghét, chính mình đưa ra một đề nghị đặc biệt với hắn, hắn không đồng ý thì thôi, lại cón tìm cách khống chế mình.
- Ta đối với ngươi thật không có ác ý, ngươi đừng nhìn ta như vậy.
Dương Khai vô cùng bất đắc dĩ, lắc đầu.
- Ngươi thật đáng ghét!
An Linh nhi mắng, có chút uất ức.
- Được được được, ta đáng ghét, ngươi nghỉ ngơi chút đi, đừng tức giận,
Dương khai vội trấn an, có lạc ấn của nàng, hắn yên tâm rất nhiều.
Tuy rằng làm như vậy tổn thương đến nữ nhân này, nhưng chỉ cần tu dưỡng một hồi sẽ không sao. Dương Khai chỉ cần lạc ấn của nàng, không hề nguy hại đến thần hồn linh thể.
An Linh Nhi không để ý đến hắn, ngồi trơ trọi một bên, nhìn vô cùng đáng thương.
Dương Khai quan sát một lát, lúc này mới bay ra ngoài.
Trong thế giới mịt mù này đúng là bên trong của bí bảo thần hồn, công dụng của bí bảo này, Dương Khai cũng đã nắm rõ, cũng không khác tình hình mọi người gặp phải, có thể kéo thần hồn linh thể người khác vào trong này.
Đối với Dương Khai là chuyện tốt.
Tu vi thần thức hiện giờ của hắn nếu so với thì mạnh mẽ tu vi nhục thân, một khi gặp kẻ địch lợi hại, thi triển uy năng của bí bảo này, liền có thể ép kẻ khác cùng mình tiến hành Thần Thức Chi Chiến.
Chiến đấu như vậy, Dương Khai có thể chiếm được không ít ưu thế.
Do đó hắn rất muốn đem bí bảo này theo.
Lúc trước có hơn trăm người đã kiểm tra ở đây cũng không phát hiện nơi nào đặc biệt, vậy nơi duy nhất có huyền cơ chỉ còn lại một vị trí. Nơi có khắc bốn chữ “ Thần Chiến Chi Đình thần chiến”.
Bay đến chỗ bốn chữ đó, Dương Khai quan sát kỹ, vô cùng chú ý.
Thời gian dần trôi qua, An Linh Nhi cũng dần hồi phục tinh thần, sau khi quan sát một lúc, đột nhiên nhẹ nhàng bay lên, đến bên Dương Khai hỏi:
- Ngươi đang tìm đường ra hay là luyện hóa bí bảo này?
- Hết tức rồi hả?
Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng, hắn phát hiện nữ nhân này có thể dễ dàng quên một số chuyện, trước đây cũng vậy, Dương Khai đã nhiều lần khiến nàng tức giận, mặc dù lúc đó nàng tức giận bỏ đi, nhưng một lúc sau nàng lại tìm đến.
- Tức giận!
An Linh Nhi gật đầu
- Nhưng ta quyết định tạm thời không tức ngươi, sống ra khỏi đây mới là chuyện cấp bách.
- Cô nương thông minh!
Dương Khai cười:
- Ta muốn luyện hóa bí bảo này, dùng thần thức luyện hóa nó là được, chỉ có điều không tìm thấy phương hướng, ngươi có ý kiến gì không?
An Linh Nhi chăm chú nhìn, trầm tư một chút nói:
- Ngươi không ngại thử luyện từ bốn chữ to này xem, đây có vẻ như là trung khu của bí bảo, chỉ cần gieo thần thức của ngươi vào bốn chữ đó chắc có thể thu được nó!
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Dương Khai gật đầu, nói:
- Ngươi tránh ra một chút đi.
An Linh Nhi nhìn hắn kỳ lạ, mặc dù có chút không hiểu nhưng vẫn nghe lời, nhanh chóng trú sang một bên.
Ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy linh thể thần hồn Dương Khai trong không trung, dường như đang nổi lên cái gì, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên khí tức nóng rực kinh người bạo phát, từ trên người hắn tỏa ra, ánh hoàng kim trong phút chốc lóe sáng, toàn bộ Thần Chiến Chi Đình cũng có chút dấu hiệu lay động.
Bốn chữ to kia bị ánh lửa rừng rực bao lấy, thiêu cháy.
An Linh Nhi há miệng, kinh ngạc nhìn lên, thân thể khẽ run.
Nàng vốn cho rằng Dương Khai tu luyện Thần Hồn Kỹ đặc biệt gì, hoặc có bí bảo thần hồn, cho nên thần hồn linh thể mới lưu lộ ra khí tức nóng bức. Nhưng hiện tại, sau khi thấy cảnh tượng này khiến nàng hiểu ra, hắn không tu luyện Thần Hồn Kỹ đặc biệt gì, thần hồn linh thể của hắn sở dĩ nóng rực hoàn toàn do lực lượng thần thức của hắn.
Sức mạnh thần thức biến dị, thần thức chi hỏa, An Linh Nhi hoàn toàn chấn động.
Hơn nữa nhìn hắn, cách hắn vận dụng lực lượng thần thức đã đến tiêu chuẩn tương đối cao.
Chẳng trách hắn có thể thu lạc ấn thần hồn của mình, hóa ra không phải chỉ vì biết được một số bí mật của Thánh địa mà còn do bản thân hắn!
Hắn đương nhiên hy vọng mình có thể giúp hắn giữ bí mật này.
Thế này thực sự là có thể được cứu rồi, uy lực của thần thức chi hỏa không giống với các thần thức khác, hơn nữa năng lực của nam nhân này cũng không thường, cấp bậc bí bảo thần hồn này không thấp, e rằng cũng không thể ngăn nổi sự cuồng bạo của hắn.
An Linh Nhi vui mừng, trong đầu vẫn suy nghĩ phải làm sao để hắn đáp ứng yêu cầu của mình, cùng đi đến thánh địa.
Thánh Chủ có thần thức chi hỏa, đây là chuyện thánh địa trước nay chưa từng có, với tư chất và khả năng đó, một khi trở thành Thánh chủ, nhất định là người lợi hại nhất trong lịch sử! Muốn ngang bằng cùng Thánh Chủ tối thiểu cũng phải Nhập Thánh tam tầng cảnh.
An Linh Nhi không cho rằng Dương Khai có thể làm được điều này, chỉ cho rằng hắn tính tình thiếu niên, ngông cuồng mà thôi.
- Hãy chờ xem.
Dương Khai cười, tràn đầy tự tin.
- Ngươi thật không cần suy nghĩ?
- Không cần.
Dương Khai lắc đầu
- Tuy nhiên cách chọn Thánh Chủ của các ngươi cũng quá qua loa, chủ nhân một thế lực lớn như vậy lại có thể tùy tiện quyết định như vậy.
- Không hề qua loa!
An Linh Nhi có chút kích động, phản bác:
- Công pháp chúng ta tu luyện chính là có quan hệ với việc tìm Thánh Chủ, nếu có người thích hợp, chỉ cần trong một phạm vi nhất định, Thánh Nữ bọn ta có thể cảm nhận được, người thích hợp làm Thánh Chủ như ngươi là một cách chọn khác. Nếu bọn ta thực sự tìm không được người phù hợp điều kiện thứ nhất, vậy chỉ có thể để thánh địa ra mặt, tìm một người trẻ tuổi có đủ tư chất, sau đó dùng phương thức quán thâu, xem có thể lĩnh hội Thánh Địa Thần Kỹ hay không... Sự việc hôm nay dù là vô tình, nhưng ngươi cũng được xem là thông qua khảo nghiệm, có tư cách vào thánh địa, biểu hiện của ngươi đặc biệt xuất xắc, đáng có tư cách.
Dương Khai cười một:
- Ngươi có thể bảo đảm người các ngươi chọn ra như ta, hoàn toàn trung thành với thánh địa, không hai lòng?
- Có thể!
An Linh Nhi gật đầu:
- Sau khi vào Thánh địa ngươi sẽ thay đổi suy nghĩ.
Dương Khai nheo mắt, dù có vài điều không rõ nhưng đoán chừng Cửu Thiên Thánh Địa sẽ dùng một số phương thức đặc biệt làm người đó thay đổi.
- Được rồi, không nói chuyện này.
Dương Khai cũng không muốn tiếp tục hỏi thăm bí mật của Cửu Thiên Thánh Địa, loại chuyện này nghe nhiều bản thân cũng không có gì tốt. Trong khi nói chuyện, thần hồn linh thể chợt xuất hiện một nguồn sức mạnh kỳ diệu, khi An Linh Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng bao quanh nàng.
- Ngươi làm gì vậy?
An Linh Nhi hỏi, đột nhiên phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, sức mạnh thần thức của đối phương lớn hơn rất nhiều so với nàng đoán, sức mạnh bao trùm lấy thần hồn linh thể của nàng ẩn chứa khi tức nóng bức.
Dương Khai dò xét nàng, ánh mắt phức tạp, khẽ gật đầu nói:
- Với tính cách của ta, hẳn là giết người diệu khẩu.
- Giết người diệt khẩu?
An Linh Nhi thất sắc:
- Ngươi cho rằng những gì ngươi biết quá nhiều?
- Đó là một lý do.
Dương Khai thản nhiên gật đầu
- Ngươi biết nhiều như vậy, một khi còn sống quay về, ta đoán Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi nhất định sẽ không tha cho ta, hoặc là bắt ta về làm Thánh Chủ của các ngươi, hoặc là giết ta để bảo vệ bí mật của các ngươi, hai việc này ta đều không muốn.
- Sao ngươi lại đa nghi vậy?
An Linh Nhi cau mày, nhìn hắn:
- Ta không đem chuyện ngày hôm nay nói ra là được, hơn nữa ngươi chớ quên, trước đây ta từng cứu ngươi, ngươi không thể lấy oán báo ân.
- Đừng nhắc chuyện đó.
Dương Khai bĩu môi
- Kỳ thực bây giờ ta cũng không biết xử lý ngươi thế nào, nếu như giết ngươi, cả đời ta sẽ áy náy, không chừng có thể xuất hiện tâm ma, nhưng nếu đưa ngươi ra ngoài lại không an tâm.
Nghe hắn nói như vậy, An Linh Nhi cảm thấy yên tâm hơn, vội nói:
- Vậy bây giờ ngươi biết phải làm sao?
- Đúng
Dương Khai cười, giơ đại thủ ra, hướng về phía thần hồn linh thể của nàng.
An Linh Nhi hoảng loạn, muốn phản kháng nhưng không thể động đậy.
Khi đại thủ kia còn chưa chạm đến An Linh Nhi, chợt lại thu về.
Một lực hấp dẫn không thể chống đỡ đã truyền ra tà đại thủ, An Linh Nhi hoảng hốt, thần hồn linh thể khụy xuống, vô cùng suy yếu.
Không chịu khuất phục, ngẩng đầu, nhìn Dương Khai thù hằn:
- Hóa ra ngươi không chỉ lĩnh hội hai chiêu tuyệt kỹ!
- Ngại quá, thực ra là ba chiêu.
Dương Khai ung dung cười
- Chiêu này là Quân Thiên Dẫn sao?
An Linh Nhi không nói một lời.
- Huyền Thiên Kiếm, U Thiên Tỏa, Quân Thiên Dẫn...
Dương Khai thì thầm:
- Thần kỹ của Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi quả không tồi, vừa dễ dàng lại thực dụng.
- Đâu có dễ? Đây là thành quả tu luyện mười mấy năm của ta.
An Linh Nhi nghe hắn đánh giá như vậy, lại tức giận.
Dương Khai không để ý, chỉ điều khiển sức mạnh thần hồn kỳ diệu trên tay, đây là sức mạnh từ linh thể thần hồn của An Linh Nhi, xinh xắn đáng yêu, nghiêm nghị, không động đậy.
Đó là lạc ấn thần hồn của An Linh Nhi!
Có lạc ấn trong tay, Dương Khai có thể nắm trong tay sinh tử của An Linh Nhi.
- Để đảm bảo, lạc ấn của ngươi ta giữ, hy vọng chúng ta từ nay về sau, chân trời góc bể, không bao giờ gặp lại. Đợi ngày nào đó ta có thể cùng vai vế với Thánh Chủ các ngươi, ta sẽ trả lại cho ngươi.
Dương Khai vừa nói vừa đem lạc ấn của nàng thu vào thần hồn linh thể của mình.
An Linh Nhi tức giận nhìn hắn, không thể phản kháng.
Tuy rằng nàng cũng tinh thông Quân Thiên Dẫn, nhưng tu vi thần thức không bằng Dương Khai, muốn phản kháng cũng không được.
Nam nhân này thật là vô cùng đáng ghét, chính mình đưa ra một đề nghị đặc biệt với hắn, hắn không đồng ý thì thôi, lại cón tìm cách khống chế mình.
- Ta đối với ngươi thật không có ác ý, ngươi đừng nhìn ta như vậy.
Dương Khai vô cùng bất đắc dĩ, lắc đầu.
- Ngươi thật đáng ghét!
An Linh nhi mắng, có chút uất ức.
- Được được được, ta đáng ghét, ngươi nghỉ ngơi chút đi, đừng tức giận,
Dương khai vội trấn an, có lạc ấn của nàng, hắn yên tâm rất nhiều.
Tuy rằng làm như vậy tổn thương đến nữ nhân này, nhưng chỉ cần tu dưỡng một hồi sẽ không sao. Dương Khai chỉ cần lạc ấn của nàng, không hề nguy hại đến thần hồn linh thể.
An Linh Nhi không để ý đến hắn, ngồi trơ trọi một bên, nhìn vô cùng đáng thương.
Dương Khai quan sát một lát, lúc này mới bay ra ngoài.
Trong thế giới mịt mù này đúng là bên trong của bí bảo thần hồn, công dụng của bí bảo này, Dương Khai cũng đã nắm rõ, cũng không khác tình hình mọi người gặp phải, có thể kéo thần hồn linh thể người khác vào trong này.
Đối với Dương Khai là chuyện tốt.
Tu vi thần thức hiện giờ của hắn nếu so với thì mạnh mẽ tu vi nhục thân, một khi gặp kẻ địch lợi hại, thi triển uy năng của bí bảo này, liền có thể ép kẻ khác cùng mình tiến hành Thần Thức Chi Chiến.
Chiến đấu như vậy, Dương Khai có thể chiếm được không ít ưu thế.
Do đó hắn rất muốn đem bí bảo này theo.
Lúc trước có hơn trăm người đã kiểm tra ở đây cũng không phát hiện nơi nào đặc biệt, vậy nơi duy nhất có huyền cơ chỉ còn lại một vị trí. Nơi có khắc bốn chữ “ Thần Chiến Chi Đình thần chiến”.
Bay đến chỗ bốn chữ đó, Dương Khai quan sát kỹ, vô cùng chú ý.
Thời gian dần trôi qua, An Linh Nhi cũng dần hồi phục tinh thần, sau khi quan sát một lúc, đột nhiên nhẹ nhàng bay lên, đến bên Dương Khai hỏi:
- Ngươi đang tìm đường ra hay là luyện hóa bí bảo này?
- Hết tức rồi hả?
Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng, hắn phát hiện nữ nhân này có thể dễ dàng quên một số chuyện, trước đây cũng vậy, Dương Khai đã nhiều lần khiến nàng tức giận, mặc dù lúc đó nàng tức giận bỏ đi, nhưng một lúc sau nàng lại tìm đến.
- Tức giận!
An Linh Nhi gật đầu
- Nhưng ta quyết định tạm thời không tức ngươi, sống ra khỏi đây mới là chuyện cấp bách.
- Cô nương thông minh!
Dương Khai cười:
- Ta muốn luyện hóa bí bảo này, dùng thần thức luyện hóa nó là được, chỉ có điều không tìm thấy phương hướng, ngươi có ý kiến gì không?
An Linh Nhi chăm chú nhìn, trầm tư một chút nói:
- Ngươi không ngại thử luyện từ bốn chữ to này xem, đây có vẻ như là trung khu của bí bảo, chỉ cần gieo thần thức của ngươi vào bốn chữ đó chắc có thể thu được nó!
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Dương Khai gật đầu, nói:
- Ngươi tránh ra một chút đi.
An Linh Nhi nhìn hắn kỳ lạ, mặc dù có chút không hiểu nhưng vẫn nghe lời, nhanh chóng trú sang một bên.
Ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy linh thể thần hồn Dương Khai trong không trung, dường như đang nổi lên cái gì, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên khí tức nóng rực kinh người bạo phát, từ trên người hắn tỏa ra, ánh hoàng kim trong phút chốc lóe sáng, toàn bộ Thần Chiến Chi Đình cũng có chút dấu hiệu lay động.
Bốn chữ to kia bị ánh lửa rừng rực bao lấy, thiêu cháy.
An Linh Nhi há miệng, kinh ngạc nhìn lên, thân thể khẽ run.
Nàng vốn cho rằng Dương Khai tu luyện Thần Hồn Kỹ đặc biệt gì, hoặc có bí bảo thần hồn, cho nên thần hồn linh thể mới lưu lộ ra khí tức nóng bức. Nhưng hiện tại, sau khi thấy cảnh tượng này khiến nàng hiểu ra, hắn không tu luyện Thần Hồn Kỹ đặc biệt gì, thần hồn linh thể của hắn sở dĩ nóng rực hoàn toàn do lực lượng thần thức của hắn.
Sức mạnh thần thức biến dị, thần thức chi hỏa, An Linh Nhi hoàn toàn chấn động.
Hơn nữa nhìn hắn, cách hắn vận dụng lực lượng thần thức đã đến tiêu chuẩn tương đối cao.
Chẳng trách hắn có thể thu lạc ấn thần hồn của mình, hóa ra không phải chỉ vì biết được một số bí mật của Thánh địa mà còn do bản thân hắn!
Hắn đương nhiên hy vọng mình có thể giúp hắn giữ bí mật này.
Thế này thực sự là có thể được cứu rồi, uy lực của thần thức chi hỏa không giống với các thần thức khác, hơn nữa năng lực của nam nhân này cũng không thường, cấp bậc bí bảo thần hồn này không thấp, e rằng cũng không thể ngăn nổi sự cuồng bạo của hắn.
An Linh Nhi vui mừng, trong đầu vẫn suy nghĩ phải làm sao để hắn đáp ứng yêu cầu của mình, cùng đi đến thánh địa.
Thánh Chủ có thần thức chi hỏa, đây là chuyện thánh địa trước nay chưa từng có, với tư chất và khả năng đó, một khi trở thành Thánh chủ, nhất định là người lợi hại nhất trong lịch sử!