Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 695: Đệ tử đi!




Xem một trận khiến mọi người có đủ thời gian chuẩn bị, lão nhân họ Trình một lần nữa vung đại thủ xuống...

Tiếng tthở hổn hển không ngừng bên tai, một nguồn năng lượng cực lớn không tính được ầm ầm hướng tới bức bình chướng vô hình, để sớm phá vỡ tấm bình chướng đó, tiến vào phía sau cung điện tìm kiếm, lúc này tất cả mọi người đều không giấu tài, ngay đến Dương Khai cũng dùng chút bản lĩnh thật sự.

Tấm bình chướng vô hình này nếu như tình trạng hoàn toàn tốt, dựa vào khả năng tu vi của đám người này, dù nỗ lực mấy mươi năm cũng không phá được.

Nhưng số năm của di tích thượng cổ này thật sự là rất lâu, tất cả cấm chế đều giảm uy lực, bức bình chướng trước mặt cũng như vậy.

Thời điểm công kích liên tiếp thứ hai, tấm bình chướng đã bị lõm đi rất nhiều, dường như lần này đã đến giới hạn chịu đựng của nó.

Răng rắc...

Giữa không trung quỷ dị, xuất hiện rất nhiều khe hở, rất nhanh những khe này lan ra bốn phía, trong tầm mắt mọi người xuất hiện thêm nhiều khe hơn nữa.

Mọi người kinh ngạc kêu lên, cẩn thận chú ý, mọi con mắt đều tỏ vẻ mong đợi.

Một tiếng rầm giòn vang, giống như cái gương bị đánh vỡ, tấm bình chướng vô hình chợt bị phá vỡ.

Trong thời khắc bình chướng bị phá, tất cả mọi người ở đó dường như đã có sự chuẩn bị, không đợi hiệu lệnh của những cường giả Siêu Phàm Cảnh kia, tất cả mọi người đều thi triển thân pháp của mình, nhanh chóng chạy về phía trước.

Những Siêu Phàm Cảnh dẫn đầu cũng như vậy, những cường giả của liên minh thất gia, mỗi người đều nhìn quang cầu với ánh mắt tham lam, người vẫn chưa đến, liền vươn bàn tay hướng về nó tìm kiếm, mong muốn cho vào túi.

Giữa những người vừa mới đồng tâm hiệp lực một phen, chợt bộc phát tranh giành lẫn nhau.

Chân nguyên không câu nệ, ngươi đẩy ta táng, chỉ lo chậm hơn kẻ khác.

Dương Khai không động dậy, chỉ lặng lẽ cảnh giác sự biến đổi của thế cục, Thánh Nữ của Cửu Thiên Thánh Địa cũng không nhúc nhích. Ngoài ra, cũng có rất nhiều võ giả đa nghi dứng nguyên tại chỗ.

Bọn họ tự cảm thấy thực lực không đủ, xông lên cũng không đoạt được mật bảo thần bí kia, hơn nữa bản năng mách bảo, phía trước có thể có nguy hiểm, dĩ nhiên không dám xem thường làm bậy, đành đợi người khác lên trước thăm dò tình hình rồi tính.

Quả nhiên, không đợi những người đến gần viên cầu, một vầng sáng thanh khiết xung quanh viên cầu tỏa ra, phủ khắp, vầng sáng đó mang theo một năng lượng dao động cổ quái, kỳ bí, nhanh như chớp.

Những võ giả đang đi tới, thấy cảnh tượng đó sắc mặt đều biến đổi, dù có sự chuẩn bị từ trước cũng bị vầng sáng này đánh cho trở tay không kịp.

Không ai kịp phản ứng, cùng lúc nhìn thấy vầng sáng này, bọn họ liền bị vầng sáng thanh khiết này bao quanh.

Trong thời gian ngắn, động tác của những người này đều cứng nhắc, ngã lăn lóc trên đất như hồ lô, đến một chút lực phản kháng cũng không có.

Dương Khai đột nhiên biến sắc, không nghĩ ngợi gì, nhanh chóng rút lui.

Trong khoảng thời gian vầng sáng đảo qua trước mắt võ giả, Dương Khai cảm thấy có một nguồn năng lượng lớn trong người những võ giả này bị lấy đi, thu nạp vào trong quang cầu.

Nhưng cho dù là tốc độ hiện giờ của Dương Khai cũng không thể thoát khỏi sự truy kích của vầng sáng đó, hắn mới rời khỏi không xa, vầng sáng kia cũng đã bao lấy hắn.

Thần trí chấn động, trong thức hải quay cuồng, Dương Khai chỉ cảm thấy trước mắt đất rung núi chuyển, thần hồn như có ảo giác bị đẩy ra ngoài.

Không dám sơ suất, vội vàng ổn định cơ thể, nín thở, ổn định thần hồn.

Trong lúc vội vàng, quay đầu nhìn xung quanh, rõ ràng phát hiện những võ giả lúc nãy cảnh giác chưa xông lên tranh bảo vật, từng người, từng người một, tất cả đều không thể thoát khỏi, cũng như những người Hải Vạn Cổ ngã trên mặt đất.

Đến ngay cả Thánh Nữ của Thiên Cửu Thánh Địa cũng như vậy.

Nhưng mà dường như nàng vẫn giữ vững được một lúc, trước khi ngã xuống, yếu ớt nhìn Dương Khai vẫn đứng nguyên tại chỗ, môi khẽ cử động, không biết muốn nói gì.

Dương Khai đoán nàng cầu cứu mình!

Đâu có lòng dạ nào quan tâm tới nàng, Dương Khai hiện giờ tự mình cũng khó giữ, bị vầng sáng không rõ kia bao quanh, Dương Khai cảm thấy thần hồn của mình như bị một bàn tay vô hình bắt được, đang muốn đem thức hải cửa mình hút ra ngoài.

Nội tâm chấn động, Dương Khai không biết trong chuyện này chứa đừng điều huyền diệu gì, tâm trạng liền đắm chìm trong thức hải.

Diệt Thế Ma Nhãn lập tức mở ra, nhưng cũng không thể tránh khỏi vận rủi.

Chỉ kiên trì không đến mười tức, Dương Khai liền thấy hoa mắt, thần hồn rời khỏi thức hải, tiến vào kmột thế giới trắng xóa.

Những đạo nhân ảnh liên tiếp hiện ra trước mắt, nét mặt mỗi người đều thấp thỏm lo âu, khiếp sợ quan sát tứ phía, nhưng cũng không rõ tình hình.

Những người này đếu là thần hồn linh thể biến hóa, chính là những võ giả trước kia ở cùng nhau, không thiếu một ai, chừng trăm người đều ở đây.

- Này!

Một tiếng hô từ bên cạnh truyền đến, Dương Khai cảnh giác quay đầu, phát hiện Thánh Nữ của Cửu Thiên Thánh Địa đang ở một góc vắng vẻ vẫy tay với mình.

Dương Khai nhíu mày, dưới sự thúc giục của nàng, khi này mới đi đến.

Bây giờ nàng cũng là thần hồn linh thể, như thực như hư, sau khi không thay đổi dung mạo, lộ ra hình dạng vốn có.

- Ngươi có biết đây là nơi nào không?

Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa vừa xem xét xung quanh, vừa khẽ hỏi.

- Sao ta biết được?

Dương Khai nhíu mày, trong lòng dù có chút phỏng đoán nhưng cũng không dám chắc.

- Ta thấy thời gian ngươi kháng cự lâu hơn bất cứ kẻ khác, thực lực của ngươi không chỉ là Thần Du Cảnh thất tầng chứ?

Thánh Nữ áng chừng, dò xét Dương Khai, bỗng nhiên kinh ngạc:

- A, thần hồn của ngươi sao...

Dựa gần vào Dương Khai, nàng cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ người Dương Khai phát ra.

Dương Khai lạnh lùng nhìn nàng.

Thánh Nữ khẽ cười:

- Yên tâm, ta sẽ không nói lung tung, ngươi đã tu luyện Thần Hồn Kỹ đặc biệt nào vậy?

- Xem như đúng đi.

Dương Khai khẽ gật đầu, cũng không giải thích nhiều, ngày thường, hắn có thể giữ bí mật Thần Thức Chi Hỏa của mình, dù trong khi dùng thần thức chiến đấu, chỉ cần không thi triển năng lựng Thần Thức Chi Hỏa là có thể giấu người khác, nhưng thần hồn linh thể ra khỏi thức hải, thần hồn trong linh thể không thể tránh khỏi xuất hiện chút dấu hiệu nóng rực.

Khi nói chuyện, khẽ liếc nhìn vị Thành Nữ này, trong lòng kinh ngạc.

Trên thân thể Thánh Nữ này có một sức mạnh kỳ bí, ngăn cản Dương Khai dò xét, cho nên trước đây, Dương Khai không biết nàng rốt cuộc là tu vi gì, nhưng lúc này, tu vi của Thánh Nữ vừa nhìn là thấu.

Siêu Phàm nhất tầng cảnh!

Tuổi của nàng cũng không hơn hắn là bao, nhưng có trình độ như vậy, Cửu Thiên Thánh Địa quả là rất giỏi.

- Ta thấy chúng ta vẫn nên chiếu cố cho nhau thì tốt, ngươi nói xem?

Thánh Nữ đột nhiên đề nghị, nàng vốn cho rằng nhiều người cùng xuống biển thế này không thể có chuyện gì, nhưng trên đường tìm kiếm, liên tiếp xuất hiện tình huống nàng không nghĩ đến, nàng mới ý thức được trong di tích thượng cổ này tồn tại những nguy hiểm nàng không thể ngăn nổi.

Hiện tại thần hồn linh thể lại bị kéo xuống nơi này, Thánh Nữ tự nhiên là muốn tìm người trợ giúp, quan tâm lẫn nhau.

- Ta không mang theo gánh nặng.

Dương Khai nhìn nàng, lắc đầu.

Thánh Nữ bĩu môi nói:

- Tên tiểu tử thối, ngươi vẫn chưa thấy khả năng của ta, sao biết ta là gánh nặng của ngươi? Nói không chừng ngươi mới là gánh nặng của ta, đến lúc thực sự có nguy hiểm, ai chăm sóc ai còn chưa biết.

- Vậy ngươi cho ta xem khả năng của ngươi.

Dương Khai cười, thần sắc thản nhiên

- Đợi ta thấy rồi, mới suy nghĩ có nên hợp tác với ngươi không.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thánh Nữ có chút lạnh, hừ một tiếng, cũng không muốn nói thêm với Dương Khai.

Từ nhỏ đến lớn, dù nàng ít tiếp xúc với nam nhi cùng trang lứa, nhưng cũng chưa từng nghĩ, trên đời lại có loại nam nhi thối như Dương Khai, tính tình tự cao tự đại.

Cứ như trên đời này chỉ mình hắn lợi hại, những người khác đều không đáng.

Người này thật đáng ghét.

Trong khi hai người nói chuyện, liên minh thất gia cùng các võ giả họ triệu tập tới cũng đang xì xào bàn tán, dò xét tình hình trước mắt.

- Nhìn phía trên kia!

Chợt một tiếng thét kinh hãi truyền ra, nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy trong hư không mịt mù, có mấy chữ lớn kim quang phát sáng, vô cùng chói mắt.

Thần Chiến Chi Đình!

Bốn chữ lớn, mỗi nét đều rất cứng cáp, có lực, lộ ra ý vị không nói ra được, hơn nữa, những bút tích này không phải dùng phương thức bình thường viết lên, mà dùng lực lượng thần thức khắc ở phía trên kia.

Dù đã qua nhiều năm tháng, nét uy nghiêm từ bốn chữ đó lộ ra vẫn chưa hề bị xòa nhòa, chỉ vừa nhìn liền vội rời ánh mắt đi, dường như tiếp tục nhìn, thần hồn linh thể của mình liền bị hủy diệt.

- Thần Chiến Chi Đình? Có phải là nơi có thể lý giải Thần Thức Chi Chiến?

- Nói như vậy, quả cầu kim quang là một thần hồn bí bảo rồi?

- Thần hồn linh thể của ta bị kéo xuống đây là để chúng ta chiến đấu?

Mọi người đua nhau nói, nhanh chóng làm rõ manh mối, không khác gì phỏng đoán của Dương Khai.

Hải Vạn Cổ vẫy tay, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, cao giọng nói:

- Nếu như đây đúng là bên trong bí bảo, mà thần hồn linh thể của chúng ta bị kéo xuống đây, vậy nếu chúng ta muốn ra ngoài, trước tiên phải tìm được lối ra mới được, các vị chớ nhàn rỗi nữa, tìm xung quanh xem, xem xem ở đây có huyền cơ ẩn giấu nào không!

Nghe y nói vậy, mọi người liền chia nhau hành động.

Không gian mịt mù này nhìn có vẻ rộng lớn nhưng mọi người hành động mới thấy, không gian trong này vô cùng quái dị.

Bất luận mọi người đi thế nào, cũng không rời khỏi giới hạn chu vi vài dặm, luôn lưu chuyển ở đây.

Tìm tới tìm lui, tìm một hồi lâu, cũng không có ai phát hiện dấu hiệu khả nghi nào, một số người không khỏi nản lòng.

Những Siêu Phàm Cảnh của liên minh thất gia cũng đang tìm kiếm, năng lực thần thức hơn người luôn đặt ra ngoài, nhưng dù họ nỗ lực thế nào, không gian trắng xóa này cũng giống như một nơi không điểm dừng, giam giữ tất cả mọi người ở đây, đóng kín mọi lối ra của họ.

- Ngươi tìm được chưa?

Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa đột nhiên lại đến bên Dương Khai, hỏi như không có chuyện gì, dường như những chuyện không vui giữa nàng và Dương Khai, nàng ta đã quên hết. Xem một trận khiến mọi người có đủ thời gian chuẩn bị, lão nhân họ Trình một lần nữa vung đại thủ xuống...

Tiếng tthở hổn hển không ngừng bên tai, một nguồn năng lượng cực lớn không tính được ầm ầm hướng tới bức bình chướng vô hình, để sớm phá vỡ tấm bình chướng đó, tiến vào phía sau cung điện tìm kiếm, lúc này tất cả mọi người đều không giấu tài, ngay đến Dương Khai cũng dùng chút bản lĩnh thật sự.

Tấm bình chướng vô hình này nếu như tình trạng hoàn toàn tốt, dựa vào khả năng tu vi của đám người này, dù nỗ lực mấy mươi năm cũng không phá được.

Nhưng số năm của di tích thượng cổ này thật sự là rất lâu, tất cả cấm chế đều giảm uy lực, bức bình chướng trước mặt cũng như vậy.

Thời điểm công kích liên tiếp thứ hai, tấm bình chướng đã bị lõm đi rất nhiều, dường như lần này đã đến giới hạn chịu đựng của nó.

Răng rắc...

Giữa không trung quỷ dị, xuất hiện rất nhiều khe hở, rất nhanh những khe này lan ra bốn phía, trong tầm mắt mọi người xuất hiện thêm nhiều khe hơn nữa.

Mọi người kinh ngạc kêu lên, cẩn thận chú ý, mọi con mắt đều tỏ vẻ mong đợi.

Một tiếng rầm giòn vang, giống như cái gương bị đánh vỡ, tấm bình chướng vô hình chợt bị phá vỡ.

Trong thời khắc bình chướng bị phá, tất cả mọi người ở đó dường như đã có sự chuẩn bị, không đợi hiệu lệnh của những cường giả Siêu Phàm Cảnh kia, tất cả mọi người đều thi triển thân pháp của mình, nhanh chóng chạy về phía trước.

Những Siêu Phàm Cảnh dẫn đầu cũng như vậy, những cường giả của liên minh thất gia, mỗi người đều nhìn quang cầu với ánh mắt tham lam, người vẫn chưa đến, liền vươn bàn tay hướng về nó tìm kiếm, mong muốn cho vào túi.

Giữa những người vừa mới đồng tâm hiệp lực một phen, chợt bộc phát tranh giành lẫn nhau.

Chân nguyên không câu nệ, ngươi đẩy ta táng, chỉ lo chậm hơn kẻ khác.

Dương Khai không động dậy, chỉ lặng lẽ cảnh giác sự biến đổi của thế cục, Thánh Nữ của Cửu Thiên Thánh Địa cũng không nhúc nhích. Ngoài ra, cũng có rất nhiều võ giả đa nghi dứng nguyên tại chỗ.

Bọn họ tự cảm thấy thực lực không đủ, xông lên cũng không đoạt được mật bảo thần bí kia, hơn nữa bản năng mách bảo, phía trước có thể có nguy hiểm, dĩ nhiên không dám xem thường làm bậy, đành đợi người khác lên trước thăm dò tình hình rồi tính.

Quả nhiên, không đợi những người đến gần viên cầu, một vầng sáng thanh khiết xung quanh viên cầu tỏa ra, phủ khắp, vầng sáng đó mang theo một năng lượng dao động cổ quái, kỳ bí, nhanh như chớp.

Những võ giả đang đi tới, thấy cảnh tượng đó sắc mặt đều biến đổi, dù có sự chuẩn bị từ trước cũng bị vầng sáng này đánh cho trở tay không kịp.

Không ai kịp phản ứng, cùng lúc nhìn thấy vầng sáng này, bọn họ liền bị vầng sáng thanh khiết này bao quanh.

Trong thời gian ngắn, động tác của những người này đều cứng nhắc, ngã lăn lóc trên đất như hồ lô, đến một chút lực phản kháng cũng không có.

Dương Khai đột nhiên biến sắc, không nghĩ ngợi gì, nhanh chóng rút lui.

Trong khoảng thời gian vầng sáng đảo qua trước mắt võ giả, Dương Khai cảm thấy có một nguồn năng lượng lớn trong người những võ giả này bị lấy đi, thu nạp vào trong quang cầu.

Nhưng cho dù là tốc độ hiện giờ của Dương Khai cũng không thể thoát khỏi sự truy kích của vầng sáng đó, hắn mới rời khỏi không xa, vầng sáng kia cũng đã bao lấy hắn.

Thần trí chấn động, trong thức hải quay cuồng, Dương Khai chỉ cảm thấy trước mắt đất rung núi chuyển, thần hồn như có ảo giác bị đẩy ra ngoài.

Không dám sơ suất, vội vàng ổn định cơ thể, nín thở, ổn định thần hồn.

Trong lúc vội vàng, quay đầu nhìn xung quanh, rõ ràng phát hiện những võ giả lúc nãy cảnh giác chưa xông lên tranh bảo vật, từng người, từng người một, tất cả đều không thể thoát khỏi, cũng như những người Hải Vạn Cổ ngã trên mặt đất.

Đến ngay cả Thánh Nữ của Thiên Cửu Thánh Địa cũng như vậy.

Nhưng mà dường như nàng vẫn giữ vững được một lúc, trước khi ngã xuống, yếu ớt nhìn Dương Khai vẫn đứng nguyên tại chỗ, môi khẽ cử động, không biết muốn nói gì.

Dương Khai đoán nàng cầu cứu mình!

Đâu có lòng dạ nào quan tâm tới nàng, Dương Khai hiện giờ tự mình cũng khó giữ, bị vầng sáng không rõ kia bao quanh, Dương Khai cảm thấy thần hồn của mình như bị một bàn tay vô hình bắt được, đang muốn đem thức hải cửa mình hút ra ngoài.

Nội tâm chấn động, Dương Khai không biết trong chuyện này chứa đừng điều huyền diệu gì, tâm trạng liền đắm chìm trong thức hải.

Diệt Thế Ma Nhãn lập tức mở ra, nhưng cũng không thể tránh khỏi vận rủi.

Chỉ kiên trì không đến mười tức, Dương Khai liền thấy hoa mắt, thần hồn rời khỏi thức hải, tiến vào kmột thế giới trắng xóa.

Những đạo nhân ảnh liên tiếp hiện ra trước mắt, nét mặt mỗi người đều thấp thỏm lo âu, khiếp sợ quan sát tứ phía, nhưng cũng không rõ tình hình.

Những người này đếu là thần hồn linh thể biến hóa, chính là những võ giả trước kia ở cùng nhau, không thiếu một ai, chừng trăm người đều ở đây.

- Này!

Một tiếng hô từ bên cạnh truyền đến, Dương Khai cảnh giác quay đầu, phát hiện Thánh Nữ của Cửu Thiên Thánh Địa đang ở một góc vắng vẻ vẫy tay với mình.

Dương Khai nhíu mày, dưới sự thúc giục của nàng, khi này mới đi đến.

Bây giờ nàng cũng là thần hồn linh thể, như thực như hư, sau khi không thay đổi dung mạo, lộ ra hình dạng vốn có.

- Ngươi có biết đây là nơi nào không?

Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa vừa xem xét xung quanh, vừa khẽ hỏi.

- Sao ta biết được?

Dương Khai nhíu mày, trong lòng dù có chút phỏng đoán nhưng cũng không dám chắc.

- Ta thấy thời gian ngươi kháng cự lâu hơn bất cứ kẻ khác, thực lực của ngươi không chỉ là Thần Du Cảnh thất tầng chứ?

Thánh Nữ áng chừng, dò xét Dương Khai, bỗng nhiên kinh ngạc:

- A, thần hồn của ngươi sao...

Dựa gần vào Dương Khai, nàng cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ người Dương Khai phát ra.

Dương Khai lạnh lùng nhìn nàng.

Thánh Nữ khẽ cười:

- Yên tâm, ta sẽ không nói lung tung, ngươi đã tu luyện Thần Hồn Kỹ đặc biệt nào vậy?

- Xem như đúng đi.

Dương Khai khẽ gật đầu, cũng không giải thích nhiều, ngày thường, hắn có thể giữ bí mật Thần Thức Chi Hỏa của mình, dù trong khi dùng thần thức chiến đấu, chỉ cần không thi triển năng lựng Thần Thức Chi Hỏa là có thể giấu người khác, nhưng thần hồn linh thể ra khỏi thức hải, thần hồn trong linh thể không thể tránh khỏi xuất hiện chút dấu hiệu nóng rực.

Khi nói chuyện, khẽ liếc nhìn vị Thành Nữ này, trong lòng kinh ngạc.

Trên thân thể Thánh Nữ này có một sức mạnh kỳ bí, ngăn cản Dương Khai dò xét, cho nên trước đây, Dương Khai không biết nàng rốt cuộc là tu vi gì, nhưng lúc này, tu vi của Thánh Nữ vừa nhìn là thấu.

Siêu Phàm nhất tầng cảnh!

Tuổi của nàng cũng không hơn hắn là bao, nhưng có trình độ như vậy, Cửu Thiên Thánh Địa quả là rất giỏi.

- Ta thấy chúng ta vẫn nên chiếu cố cho nhau thì tốt, ngươi nói xem?

Thánh Nữ đột nhiên đề nghị, nàng vốn cho rằng nhiều người cùng xuống biển thế này không thể có chuyện gì, nhưng trên đường tìm kiếm, liên tiếp xuất hiện tình huống nàng không nghĩ đến, nàng mới ý thức được trong di tích thượng cổ này tồn tại những nguy hiểm nàng không thể ngăn nổi.

Hiện tại thần hồn linh thể lại bị kéo xuống nơi này, Thánh Nữ tự nhiên là muốn tìm người trợ giúp, quan tâm lẫn nhau.

- Ta không mang theo gánh nặng.

Dương Khai nhìn nàng, lắc đầu.

Thánh Nữ bĩu môi nói:

- Tên tiểu tử thối, ngươi vẫn chưa thấy khả năng của ta, sao biết ta là gánh nặng của ngươi? Nói không chừng ngươi mới là gánh nặng của ta, đến lúc thực sự có nguy hiểm, ai chăm sóc ai còn chưa biết.

- Vậy ngươi cho ta xem khả năng của ngươi.

Dương Khai cười, thần sắc thản nhiên

- Đợi ta thấy rồi, mới suy nghĩ có nên hợp tác với ngươi không.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thánh Nữ có chút lạnh, hừ một tiếng, cũng không muốn nói thêm với Dương Khai.

Từ nhỏ đến lớn, dù nàng ít tiếp xúc với nam nhi cùng trang lứa, nhưng cũng chưa từng nghĩ, trên đời lại có loại nam nhi thối như Dương Khai, tính tình tự cao tự đại.

Cứ như trên đời này chỉ mình hắn lợi hại, những người khác đều không đáng.

Người này thật đáng ghét.

Trong khi hai người nói chuyện, liên minh thất gia cùng các võ giả họ triệu tập tới cũng đang xì xào bàn tán, dò xét tình hình trước mắt.

- Nhìn phía trên kia!

Chợt một tiếng thét kinh hãi truyền ra, nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy trong hư không mịt mù, có mấy chữ lớn kim quang phát sáng, vô cùng chói mắt.

Thần Chiến Chi Đình!

Bốn chữ lớn, mỗi nét đều rất cứng cáp, có lực, lộ ra ý vị không nói ra được, hơn nữa, những bút tích này không phải dùng phương thức bình thường viết lên, mà dùng lực lượng thần thức khắc ở phía trên kia.

Dù đã qua nhiều năm tháng, nét uy nghiêm từ bốn chữ đó lộ ra vẫn chưa hề bị xòa nhòa, chỉ vừa nhìn liền vội rời ánh mắt đi, dường như tiếp tục nhìn, thần hồn linh thể của mình liền bị hủy diệt.

- Thần Chiến Chi Đình? Có phải là nơi có thể lý giải Thần Thức Chi Chiến?

- Nói như vậy, quả cầu kim quang là một thần hồn bí bảo rồi?

- Thần hồn linh thể của ta bị kéo xuống đây là để chúng ta chiến đấu?

Mọi người đua nhau nói, nhanh chóng làm rõ manh mối, không khác gì phỏng đoán của Dương Khai.

Hải Vạn Cổ vẫy tay, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, cao giọng nói:

- Nếu như đây đúng là bên trong bí bảo, mà thần hồn linh thể của chúng ta bị kéo xuống đây, vậy nếu chúng ta muốn ra ngoài, trước tiên phải tìm được lối ra mới được, các vị chớ nhàn rỗi nữa, tìm xung quanh xem, xem xem ở đây có huyền cơ ẩn giấu nào không!

Nghe y nói vậy, mọi người liền chia nhau hành động.

Không gian mịt mù này nhìn có vẻ rộng lớn nhưng mọi người hành động mới thấy, không gian trong này vô cùng quái dị.

Bất luận mọi người đi thế nào, cũng không rời khỏi giới hạn chu vi vài dặm, luôn lưu chuyển ở đây.

Tìm tới tìm lui, tìm một hồi lâu, cũng không có ai phát hiện dấu hiệu khả nghi nào, một số người không khỏi nản lòng.

Những Siêu Phàm Cảnh của liên minh thất gia cũng đang tìm kiếm, năng lực thần thức hơn người luôn đặt ra ngoài, nhưng dù họ nỗ lực thế nào, không gian trắng xóa này cũng giống như một nơi không điểm dừng, giam giữ tất cả mọi người ở đây, đóng kín mọi lối ra của họ.

- Ngươi tìm được chưa?

Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa đột nhiên lại đến bên Dương Khai, hỏi như không có chuyện gì, dường như những chuyện không vui giữa nàng và Dương Khai, nàng ta đã quên hết.