Thấy thái độ của Dương Khai bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, Thánh Nữ cũng hừ một tiếng:
- Ta không trông đợi ngươi có thể cứu ta, ngươi tự lo cho bản thân đi!
Nói xong, bực bội đi sang bên cạnh, hiển nhiên không muốn trao đổi gì thêm với Dương Khai.
Thấy nàng như vậy, Dương Khai thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tình hình bên dưới thế nào hắn còn không biết, nói không chừng có những thứ cực kỳ nguy hiểm. Đến lúc đó nếu Thánh Nữ này vẫn ở bên cạnh, hắn thật sự không thể hành động thoải mái, không bằng một thân một mình tự do tự tại, cũng không cần phải để ý tới sự sống chết của người khác.
Tuy nữ nhân này trước kia đã để Dương Khai ở lại trên thuyền lớn, nhưng mọi người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, Dương Khai cũng không có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn cho nàng.
Dương Khai cho rằng, đây cùng lắm chí là một tiểu nha đầu lớn lên trong nhà kính, ỷ vào chút bản lĩnh của bản thân liền muốn chứng minh năng lực của mình. Phải để cho nàng chịu chút đau khổ, nàng mới biết thế giới này cực kỳ hiểm ác.
Chờ đợi hồi lâu, đám võ giả của Thất gia liên minh rốt cuộc cũng đã thảo luận xong. Theo khẩu lệnh của lão già mặt vàng, đám người ngoại lai được tuyển chọn tập trung thành bảy đội.
Lúc trước Dương Khai ghi tên, cũng chỉ tùy ý chọn một nhà, đến lúc này hắn mới phát hiện, nơi hắn ghi tên chính là chỗ của lão già mặt vàng, Hải Gia.
Những người ngoại lai trong đội này ước chừng khoảng bốn mươi người. Có vẻ mỗi người đều có thực lực không thấp, trong đó có một người Siêu Phàm cảnh. Cửu Thiên Thánh Địa Thánh Nữ cũng không ở trong đội này mà đang ở đội của một gia tộc khác.
Lão già mặt vàng đi đến trước mặt mọi người, hắng giọng một cái, nhìn lướt qua nói:
- Lão phu bất tài, chính là Hải Gia Hộ Pháp Hải Vạn Cổ trong Thất gia liên minh. Lần này lão phu dẫn mọi người tiến vào bên trong Di tích thượng cổ ở đáy biển, kính xin chư vị nghe theo hiệu lệnh của lão phu, không được tự do hành động, tránh xuất hiện thương vong không cần thiết! À, ngoại trừ chư vị, Hải Gia chúng ta cũng sẽ phái ra hơn mười vị cao thủ nhanh nhẹn có năng lực, cùng chư vị phối hợp hành động. Chư vị đã lựa chọn Hải Gia chúng ta, Hãi mỗ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giữ an toàn cho chư vị, nhưng xin cảnh báo trước, nếu như có vị bằng hữu nào làm tổn hại đến lợi ích của mọi người thì xin chớ trách Hải mỗ lòng lang dạ sói!
Nói xong, uy nghiêm nhìn một lượt, tất cả mọi người im lặng, không nói được một lời nào.
Hải Vạn Cổ hài lòng gật đầu:
- Được rồi, sống chết phải do số trời, lên đường thôi!
Nói xong, liền bay ra ngoài, hơn bốn mươi võ giả ngoại lai và hơn mười võ giả của Hải Gia tụ tập cùng nhau, theo sát bước tiến của lão, chạy về phía mặt biển.
Cùng lúc đó, lục gia còn lại cũng đều có hành động.
Vừa chạy như bay, Dương Khai vừa âm thầm quan sát đám người của Hải Gia kia, ước chừng chỉ khoảng mười mấy người, nhưng theo lời Hải Vạn Cổ, trong đó có ba vị Siêu Phàm cảnh, những người còn lại, tất cả đều là Thần Du cảnh Đỉnh Phong. Nhân số tuy ít, nhưng thực lực chắc chắn mạnh hơn đám người ngoại lai này rất nhiều.
Xem ra Hải Gia đã đưa ra toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, nắm giữ toàn quyền chủ động.
Mặt khác lục gia còn lại cũng đưa ra đội hình như vậy.
Không lâu sau, mọi người đã đi tới mặt biển. Hải Vạn Cổ khẽ vẫy tay một cái, đưa ra một bí bảo hình tròn, bí bảo này tỏa hào quang màu bạc, tỏa ra năng lượng dày đặc, không thể nghi ngờ đây chính là một Linh cấp bí bảo.
- Xin mời chư vị đến gần đây, lão phu sẽ đưa mọi người xuống đó.
Hải Vạn Cổ hướng về phía mọi người hét to.
Tất cả mọi người vội vàng đi về phía lão.
Hải Vạn Cổ đưa chân nguyên vào bí bảo kia, bỗng nhiên, một quầng sáng màu bạc bao vây lấy xung quanh lão hai mươi trượng, khi lão đưa tay xuống, quầng sáng kia nhanh chóng trầm xuống, mang theo mọi người đi xuống đáy biển.
Thấy lão làm như vậy, không ít người sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Tuy Hải Vạn Cổ không thi triển những bí bảo và vũ kỹ hùng mạnh, nhưng lại có năng lực có thể mang theo mấy chục người cùng xuống biển, khiến người ta phải nhìn lão bằng con mắt khác.
âm thầm đoán ý tứ qua lời nói và sắc mặt, trên mặt Hải Vạn Cổ toát ra vẻ đắc ý.
Bốn phía xung quanh đều là nước biển xanh thẳm, bên dưới một màu tối đen, sâu không thấy đáy. Sự sâu thẳm này khiến cho người ta sợ hãi, không ít võ giả ít ra biển không kìm lòng nổi, nuốt nước bọt, lặng lẽ nhích lại gần Hải Vạn Cổ, dường như có thể tìm thấy một chút an toàn.
Dương Khai nhìn xung quanh, phát hiện từ bốn phía truyền đến từng đạo hào quang sáng ngời. Đúng là đám võ giả Lục gia còn lại, cũng đang sử dụng cùng một phương pháp, tiến về nơi sâu thẳm trong lòng biển.
Vầng hào quang do Hải Vạn Cổ tạo ra cực kỳ rắn chắc, nước biển không thể xâm nhập, những con cá ngũ sắc rực rỡ từ khắp nơi bơi qua bơi lại, mọi người nhìn ngắm, chỉ trỏ, trầm trồ không dứt.
Càng xuống sâu, vẻ mặt Hải Vạn Cổ dần dần không còn thoải mái như trước.
Biển cả sâu không thể lường, càng đi xuống, áp lực càng lớn, mặc dù lão là một cao thủ Siêu Phàm cảnh, nhưng để duy trì một bí bảo quy mô lớn như vậy cũng cần hao phí rất nhiều chân nguyên.
Vầng hào quang màu bạc dường như cũng phải nhận áp lực rất lớn, không còn mượt mà như trước, hơn nữa không gian bên trong cũng đã từ từ thu nhỏ lại.
Nhận thấy điều này, đám võ giả không khỏi mặt mũi biến sắc, nhíu mày quan sát Hải Vạn Cổ, không biết lão có thể tiếp tục nữa không.
Đi xuống sâu thêm một chút, Hải Vạn Cổ bỗng nhiên mở miệng nói:
- Chư vị, lão phu phải nhờ các vị giúp một việc, các vị có thể thi triển chân nguyên, giúp lão phu duy trì sự hoạt động của bí bảo không? Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ e chúng ta không xuống được đến đáy biển.
Nghe lão nói như vậy, không ít người rủa thầm trong lòng.
Lão già này rõ ràng còn chưa dùng hết năng lực, nhưng lại tỏ ra vô cùng khổ sở, rõ ràng là không muốn hao phí quá nhiều chân nguyên, muốn duy trì tình trạng của bản thân cho nên lúc này mới muốn mọi người hỗ trợ.
Mắt thấy vầng hào quang thu nhỏ lại đến sát bên cạnh mình, đám võ giả dù không muốn cũng không thể không ra tay. Cả đám vội vàng vận chuyển chân nguyên, đánh về phía bí bảo trên tay Hải Vạn Cổ.
Hải Vạn Cổ mỉm cười vuốt râu, tiếp nhận chỗ chân nguyên đó, chuyển hóa thành uy năng của bí bảo.
Dương Khai cũng làm như vậy, đánh ra vài đạo chân nguyên. Trong lòng hắn cười nhạt, tất cả mọi người đều có suy nghĩ muốn tiết kiệm chân nguyên, cũng không tự nguyện ra tay, chỉ đợi người khác hao phí khí lực và tinh thần, sau này mới có thể dễ dàng chiếm lợi thế.
Còn chưa đến đáy biển, nội bộ đã lục đục với nhau như vậy, không biết đến đó rồi tình hình sẽ như thế nào.
Sau khi đón nhận chân nguyên của mọi người, vầng hào quang màu bạc kia quả nhiên lại khuếch trương không ít.
Nhưng một lát sau, Hải Vạn Cổ lại tiếp tục thỉnh cầu.
Hết lần này tới lần khác như vậy, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cái gọi là Di tích thượng cổ, mọi người đã hao tổn rất nhiều chân nguyên, không nhịn được nữa, liền chất vấn.
Hãi Vạn Cổ ung dung giải thích:
- Đừng vội, đừng vội, cũng sắp tới rồi, các vị không thể tưởng tượng được độ sâu của đáy biển đâu.
Lại kéo dài thêm khoàng thời gian chừng một nén nhang nữa, có người bỗng nhiên kêu lên, ngón tay chỉ xuống phía dưới, nói:
- Nhìn bên dưới kìa!
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, tinh thần không khỏi chấn động. Bên dưới lóe ra hào quang đủ màu sắc, vô cùng mỹ lệ, mà bên trong vầng hào quang đó, một nơi hoang tàn hiện lên trong tầm mắt mọi người.
- Di tích thượng cổ!
Mọi người không khỏi cảm thấy kích động.
- Xem ra cuối cùng cũng đã tới!
Hải Vạn Cổ khẽ cười nói, dẫn mọi người đi xuống, tốc độ bỗng nhiên cũng tăng không ít.
Không lâu sau, mọi người đã đến bên ngoài khu Di tích thượng cổ. Từ bên ngoài nhìn vào, Di tích thượng cổ này vô cùng rộng lớn, ước chừng phạm vi chung quanh phải hơn mười dặm. Bên trong di tích là một nơi hoang vắng, có nhiều tòa cung điện, từng tòa được sắp xếp rất ngay ngắn, tuy nhiên đại đa số cũng đã sập, chỉ còn lại những bức tường đổ nát.
Hơn nữa xung quanh khu di tích rộng lớn này dường như được bao phủ bởi một lớp kết giới kỳ lạ, cho nên mặc dù đang ở dưới đáy biển, nhưng bên trong di tích vẫn khô ráo lạ thường, không có giọt nước nào.
Bên cạnh khu di tích, có vô số san hô đang lắc lư theo dòng nước, đám san hô tỏa ra ánh sáng rực rỡ đủ màu, chiếu sáng khu di tích âm khí dày đặc.
Trong lòng mọi người không khỏi kinh hãi, dường như bên trong tồn tại không ít nguy hiểm.
Hải Vạn Cổ từ từ tiến vào, tiếp tục vận hành bí bảo, đưa mọi người bay thẳng vào trong khu di tích.
Kết giới bên ngoài có thể ngăn cản nước biển, nhưng dường như lại không ngăn cản sự xâm nhập của mọi người. Mấy chục người thoải mái đi vào bên trong khu di tích.
Hải Vạn Cổ thu hồi bí bảo, nhẹ nhàng hít vào một hơi, nét mặt già nua cũng trở nên phấn chấn, trong đôi mắt ánh lên sự mong đợi.
- Đã đến đây rồi thì chúng ta nên khẩn trương hành động đi, sáu nhóm khác chắc cũng đã đến nơi rồi!
Hải Vạn Cổ mở miệng nói.
Sắc mặt mọi người tối sầm, nhìn điệu bộ nhẹ nhàng thoải mái của lão, mọi người lúc này mới hiểu, thì ra lão cáo già này đã lên kế hoạch từ trước rồi.
Vì duy trì sự vận hành của bí bảo kia, đại đa số mọi người ở đây đều đã tổn hao không ít chân nguyên, nhưng chân nguyên của Hải Vạn Cổ hầu như không hao tổn chút nào.
Hiện giờ lão đề nghị như vậy, hiển nhiên là không có ý định để mọi người có thời gian phục hồi chân nguyên.
Vừa nói xong, bốn phía chợt sáng lên, sáu nhóm người kia quả nhiên cũng đã lần lượt đến nơi.
Không còn cách nào khác, những võ giả này đều lấy ra đan dược của bản thân nhét vào trong miệng, vừa đi theo sau Hải Vạn Cổ, vừa âm thầm vận chuyển chân nguyên, hóa giải dược hiệu, bổ sung chân nguyên đã bị tiêu hao.
Để tránh người khác nghi ngờ, Dương Khai cũng làm như vậy, tùy tiện ném vào miệng một viên đan dược.
Sau khi bước vào Di tích thượng cổ này, Dương Khai liền cảm thấy, từ bên trong phát ra một năng lượng Dương Chúc cực kỳ mạnh mẽ, nguồn năng lượng Dương Chúc này tràn ngập toàn bộ khu di tích, khiến nơi này chẳng những không hề lạnh lẽo, ngược lại còn rất ấm áp.
Nhưng hắn cũng không rời bỏ đội ngũ đi về hướng đó, Di tích thượng cổ bí hiểm khó lường, hắn cũng gia nhập vào đám người phía trước để thăm dò tình hình.
Mọi người vừa đi vừa ngạc nhiên thán phục không ngừng.
Bởi vì trong khu di tích này, vừa mới nhìn đã biết, ít nhất cũng đã có mấy ngàn năm lịch sử, không biết thế lực trước đây khổng lồ đến mức nào, cuối cùng “thương hải tang điền”, lại chìm nghỉm xuống đáy biển.
Mỗi người đều liên tục quan sát bốn phía, thần thức phóng ra ngoài, điều tra những nơi có khả năng tồn tại bảo bối.
Hải Vạn Cổ vừa đi vừa nói:
- Chư vị nếu tìm được cái gì, kính xin giao cho lão phu. Yên tâm, sau khi rời khỏi nơi này quay trở lại mặt đất, lão phu sẽ đem toàn bộ những thứ đó chia sẻ cùng chư vị. Hải Gia ta tuyệt đối sẽ không giữ những thứ đó làm của riêng, đương nhiên, đóng góp càng lớn thì càng được chia sẻ nhiều những thứ tốt, điểm này Hải Gia ta cũng nghĩ như vậy!
Lão nói rất chính đáng, lời thề son sắt, nhưng sau khi trải qua sự thiệt thòi vừa rồi, không ai còn dám tin tưởng lão. Thấy thái độ của Dương Khai bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, Thánh Nữ cũng hừ một tiếng:
- Ta không trông đợi ngươi có thể cứu ta, ngươi tự lo cho bản thân đi!
Nói xong, bực bội đi sang bên cạnh, hiển nhiên không muốn trao đổi gì thêm với Dương Khai.
Thấy nàng như vậy, Dương Khai thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tình hình bên dưới thế nào hắn còn không biết, nói không chừng có những thứ cực kỳ nguy hiểm. Đến lúc đó nếu Thánh Nữ này vẫn ở bên cạnh, hắn thật sự không thể hành động thoải mái, không bằng một thân một mình tự do tự tại, cũng không cần phải để ý tới sự sống chết của người khác.
Tuy nữ nhân này trước kia đã để Dương Khai ở lại trên thuyền lớn, nhưng mọi người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, Dương Khai cũng không có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn cho nàng.
Dương Khai cho rằng, đây cùng lắm chí là một tiểu nha đầu lớn lên trong nhà kính, ỷ vào chút bản lĩnh của bản thân liền muốn chứng minh năng lực của mình. Phải để cho nàng chịu chút đau khổ, nàng mới biết thế giới này cực kỳ hiểm ác.
Chờ đợi hồi lâu, đám võ giả của Thất gia liên minh rốt cuộc cũng đã thảo luận xong. Theo khẩu lệnh của lão già mặt vàng, đám người ngoại lai được tuyển chọn tập trung thành bảy đội.
Lúc trước Dương Khai ghi tên, cũng chỉ tùy ý chọn một nhà, đến lúc này hắn mới phát hiện, nơi hắn ghi tên chính là chỗ của lão già mặt vàng, Hải Gia.
Những người ngoại lai trong đội này ước chừng khoảng bốn mươi người. Có vẻ mỗi người đều có thực lực không thấp, trong đó có một người Siêu Phàm cảnh. Cửu Thiên Thánh Địa Thánh Nữ cũng không ở trong đội này mà đang ở đội của một gia tộc khác.
Lão già mặt vàng đi đến trước mặt mọi người, hắng giọng một cái, nhìn lướt qua nói:
- Lão phu bất tài, chính là Hải Gia Hộ Pháp Hải Vạn Cổ trong Thất gia liên minh. Lần này lão phu dẫn mọi người tiến vào bên trong Di tích thượng cổ ở đáy biển, kính xin chư vị nghe theo hiệu lệnh của lão phu, không được tự do hành động, tránh xuất hiện thương vong không cần thiết! À, ngoại trừ chư vị, Hải Gia chúng ta cũng sẽ phái ra hơn mười vị cao thủ nhanh nhẹn có năng lực, cùng chư vị phối hợp hành động. Chư vị đã lựa chọn Hải Gia chúng ta, Hãi mỗ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giữ an toàn cho chư vị, nhưng xin cảnh báo trước, nếu như có vị bằng hữu nào làm tổn hại đến lợi ích của mọi người thì xin chớ trách Hải mỗ lòng lang dạ sói!
Nói xong, uy nghiêm nhìn một lượt, tất cả mọi người im lặng, không nói được một lời nào.
Hải Vạn Cổ hài lòng gật đầu:
- Được rồi, sống chết phải do số trời, lên đường thôi!
Nói xong, liền bay ra ngoài, hơn bốn mươi võ giả ngoại lai và hơn mười võ giả của Hải Gia tụ tập cùng nhau, theo sát bước tiến của lão, chạy về phía mặt biển.
Cùng lúc đó, lục gia còn lại cũng đều có hành động.
Vừa chạy như bay, Dương Khai vừa âm thầm quan sát đám người của Hải Gia kia, ước chừng chỉ khoảng mười mấy người, nhưng theo lời Hải Vạn Cổ, trong đó có ba vị Siêu Phàm cảnh, những người còn lại, tất cả đều là Thần Du cảnh Đỉnh Phong. Nhân số tuy ít, nhưng thực lực chắc chắn mạnh hơn đám người ngoại lai này rất nhiều.
Xem ra Hải Gia đã đưa ra toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, nắm giữ toàn quyền chủ động.
Mặt khác lục gia còn lại cũng đưa ra đội hình như vậy.
Không lâu sau, mọi người đã đi tới mặt biển. Hải Vạn Cổ khẽ vẫy tay một cái, đưa ra một bí bảo hình tròn, bí bảo này tỏa hào quang màu bạc, tỏa ra năng lượng dày đặc, không thể nghi ngờ đây chính là một Linh cấp bí bảo.
- Xin mời chư vị đến gần đây, lão phu sẽ đưa mọi người xuống đó.
Hải Vạn Cổ hướng về phía mọi người hét to.
Tất cả mọi người vội vàng đi về phía lão.
Hải Vạn Cổ đưa chân nguyên vào bí bảo kia, bỗng nhiên, một quầng sáng màu bạc bao vây lấy xung quanh lão hai mươi trượng, khi lão đưa tay xuống, quầng sáng kia nhanh chóng trầm xuống, mang theo mọi người đi xuống đáy biển.
Thấy lão làm như vậy, không ít người sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Tuy Hải Vạn Cổ không thi triển những bí bảo và vũ kỹ hùng mạnh, nhưng lại có năng lực có thể mang theo mấy chục người cùng xuống biển, khiến người ta phải nhìn lão bằng con mắt khác.
âm thầm đoán ý tứ qua lời nói và sắc mặt, trên mặt Hải Vạn Cổ toát ra vẻ đắc ý.
Bốn phía xung quanh đều là nước biển xanh thẳm, bên dưới một màu tối đen, sâu không thấy đáy. Sự sâu thẳm này khiến cho người ta sợ hãi, không ít võ giả ít ra biển không kìm lòng nổi, nuốt nước bọt, lặng lẽ nhích lại gần Hải Vạn Cổ, dường như có thể tìm thấy một chút an toàn.
Dương Khai nhìn xung quanh, phát hiện từ bốn phía truyền đến từng đạo hào quang sáng ngời. Đúng là đám võ giả Lục gia còn lại, cũng đang sử dụng cùng một phương pháp, tiến về nơi sâu thẳm trong lòng biển.
Vầng hào quang do Hải Vạn Cổ tạo ra cực kỳ rắn chắc, nước biển không thể xâm nhập, những con cá ngũ sắc rực rỡ từ khắp nơi bơi qua bơi lại, mọi người nhìn ngắm, chỉ trỏ, trầm trồ không dứt.
Càng xuống sâu, vẻ mặt Hải Vạn Cổ dần dần không còn thoải mái như trước.
Biển cả sâu không thể lường, càng đi xuống, áp lực càng lớn, mặc dù lão là một cao thủ Siêu Phàm cảnh, nhưng để duy trì một bí bảo quy mô lớn như vậy cũng cần hao phí rất nhiều chân nguyên.
Vầng hào quang màu bạc dường như cũng phải nhận áp lực rất lớn, không còn mượt mà như trước, hơn nữa không gian bên trong cũng đã từ từ thu nhỏ lại.
Nhận thấy điều này, đám võ giả không khỏi mặt mũi biến sắc, nhíu mày quan sát Hải Vạn Cổ, không biết lão có thể tiếp tục nữa không.
Đi xuống sâu thêm một chút, Hải Vạn Cổ bỗng nhiên mở miệng nói:
- Chư vị, lão phu phải nhờ các vị giúp một việc, các vị có thể thi triển chân nguyên, giúp lão phu duy trì sự hoạt động của bí bảo không? Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ e chúng ta không xuống được đến đáy biển.
Nghe lão nói như vậy, không ít người rủa thầm trong lòng.
Lão già này rõ ràng còn chưa dùng hết năng lực, nhưng lại tỏ ra vô cùng khổ sở, rõ ràng là không muốn hao phí quá nhiều chân nguyên, muốn duy trì tình trạng của bản thân cho nên lúc này mới muốn mọi người hỗ trợ.
Mắt thấy vầng hào quang thu nhỏ lại đến sát bên cạnh mình, đám võ giả dù không muốn cũng không thể không ra tay. Cả đám vội vàng vận chuyển chân nguyên, đánh về phía bí bảo trên tay Hải Vạn Cổ.
Hải Vạn Cổ mỉm cười vuốt râu, tiếp nhận chỗ chân nguyên đó, chuyển hóa thành uy năng của bí bảo.
Dương Khai cũng làm như vậy, đánh ra vài đạo chân nguyên. Trong lòng hắn cười nhạt, tất cả mọi người đều có suy nghĩ muốn tiết kiệm chân nguyên, cũng không tự nguyện ra tay, chỉ đợi người khác hao phí khí lực và tinh thần, sau này mới có thể dễ dàng chiếm lợi thế.
Còn chưa đến đáy biển, nội bộ đã lục đục với nhau như vậy, không biết đến đó rồi tình hình sẽ như thế nào.
Sau khi đón nhận chân nguyên của mọi người, vầng hào quang màu bạc kia quả nhiên lại khuếch trương không ít.
Nhưng một lát sau, Hải Vạn Cổ lại tiếp tục thỉnh cầu.
Hết lần này tới lần khác như vậy, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cái gọi là Di tích thượng cổ, mọi người đã hao tổn rất nhiều chân nguyên, không nhịn được nữa, liền chất vấn.
Hãi Vạn Cổ ung dung giải thích:
- Đừng vội, đừng vội, cũng sắp tới rồi, các vị không thể tưởng tượng được độ sâu của đáy biển đâu.
Lại kéo dài thêm khoàng thời gian chừng một nén nhang nữa, có người bỗng nhiên kêu lên, ngón tay chỉ xuống phía dưới, nói:
- Nhìn bên dưới kìa!
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, tinh thần không khỏi chấn động. Bên dưới lóe ra hào quang đủ màu sắc, vô cùng mỹ lệ, mà bên trong vầng hào quang đó, một nơi hoang tàn hiện lên trong tầm mắt mọi người.
- Di tích thượng cổ!
Mọi người không khỏi cảm thấy kích động.
- Xem ra cuối cùng cũng đã tới!
Hải Vạn Cổ khẽ cười nói, dẫn mọi người đi xuống, tốc độ bỗng nhiên cũng tăng không ít.
Không lâu sau, mọi người đã đến bên ngoài khu Di tích thượng cổ. Từ bên ngoài nhìn vào, Di tích thượng cổ này vô cùng rộng lớn, ước chừng phạm vi chung quanh phải hơn mười dặm. Bên trong di tích là một nơi hoang vắng, có nhiều tòa cung điện, từng tòa được sắp xếp rất ngay ngắn, tuy nhiên đại đa số cũng đã sập, chỉ còn lại những bức tường đổ nát.
Hơn nữa xung quanh khu di tích rộng lớn này dường như được bao phủ bởi một lớp kết giới kỳ lạ, cho nên mặc dù đang ở dưới đáy biển, nhưng bên trong di tích vẫn khô ráo lạ thường, không có giọt nước nào.
Bên cạnh khu di tích, có vô số san hô đang lắc lư theo dòng nước, đám san hô tỏa ra ánh sáng rực rỡ đủ màu, chiếu sáng khu di tích âm khí dày đặc.
Trong lòng mọi người không khỏi kinh hãi, dường như bên trong tồn tại không ít nguy hiểm.
Hải Vạn Cổ từ từ tiến vào, tiếp tục vận hành bí bảo, đưa mọi người bay thẳng vào trong khu di tích.
Kết giới bên ngoài có thể ngăn cản nước biển, nhưng dường như lại không ngăn cản sự xâm nhập của mọi người. Mấy chục người thoải mái đi vào bên trong khu di tích.
Hải Vạn Cổ thu hồi bí bảo, nhẹ nhàng hít vào một hơi, nét mặt già nua cũng trở nên phấn chấn, trong đôi mắt ánh lên sự mong đợi.
- Đã đến đây rồi thì chúng ta nên khẩn trương hành động đi, sáu nhóm khác chắc cũng đã đến nơi rồi!
Hải Vạn Cổ mở miệng nói.
Sắc mặt mọi người tối sầm, nhìn điệu bộ nhẹ nhàng thoải mái của lão, mọi người lúc này mới hiểu, thì ra lão cáo già này đã lên kế hoạch từ trước rồi.
Vì duy trì sự vận hành của bí bảo kia, đại đa số mọi người ở đây đều đã tổn hao không ít chân nguyên, nhưng chân nguyên của Hải Vạn Cổ hầu như không hao tổn chút nào.
Hiện giờ lão đề nghị như vậy, hiển nhiên là không có ý định để mọi người có thời gian phục hồi chân nguyên.
Vừa nói xong, bốn phía chợt sáng lên, sáu nhóm người kia quả nhiên cũng đã lần lượt đến nơi.
Không còn cách nào khác, những võ giả này đều lấy ra đan dược của bản thân nhét vào trong miệng, vừa đi theo sau Hải Vạn Cổ, vừa âm thầm vận chuyển chân nguyên, hóa giải dược hiệu, bổ sung chân nguyên đã bị tiêu hao.
Để tránh người khác nghi ngờ, Dương Khai cũng làm như vậy, tùy tiện ném vào miệng một viên đan dược.
Sau khi bước vào Di tích thượng cổ này, Dương Khai liền cảm thấy, từ bên trong phát ra một năng lượng Dương Chúc cực kỳ mạnh mẽ, nguồn năng lượng Dương Chúc này tràn ngập toàn bộ khu di tích, khiến nơi này chẳng những không hề lạnh lẽo, ngược lại còn rất ấm áp.
Nhưng hắn cũng không rời bỏ đội ngũ đi về hướng đó, Di tích thượng cổ bí hiểm khó lường, hắn cũng gia nhập vào đám người phía trước để thăm dò tình hình.
Mọi người vừa đi vừa ngạc nhiên thán phục không ngừng.
Bởi vì trong khu di tích này, vừa mới nhìn đã biết, ít nhất cũng đã có mấy ngàn năm lịch sử, không biết thế lực trước đây khổng lồ đến mức nào, cuối cùng “thương hải tang điền”, lại chìm nghỉm xuống đáy biển.
Mỗi người đều liên tục quan sát bốn phía, thần thức phóng ra ngoài, điều tra những nơi có khả năng tồn tại bảo bối.
Hải Vạn Cổ vừa đi vừa nói:
- Chư vị nếu tìm được cái gì, kính xin giao cho lão phu. Yên tâm, sau khi rời khỏi nơi này quay trở lại mặt đất, lão phu sẽ đem toàn bộ những thứ đó chia sẻ cùng chư vị. Hải Gia ta tuyệt đối sẽ không giữ những thứ đó làm của riêng, đương nhiên, đóng góp càng lớn thì càng được chia sẻ nhiều những thứ tốt, điểm này Hải Gia ta cũng nghĩ như vậy!
Lão nói rất chính đáng, lời thề son sắt, nhưng sau khi trải qua sự thiệt thòi vừa rồi, không ai còn dám tin tưởng lão.