Trên không trung Băng tông, Thiên Hạo thần sắc biến ảo, có vẻ phức tạp hơn nữa. Dương Khai nhíu chặt mày, thi thoảng lại quay sang theo dõi y.
- Tiểu tử, ngươi tìm được thứ này từ nơi này hay sao?
Bỗng nhiên Thiên Hạo ngẩng đầu hỏi Dương Khai một câu.
- Cách nơi đây khoảng nửa ngày lộ trình, bên trong một tòa băng sơn.
Dương Khai thuận miệng đáp lại:
- Làm sao thế?
Thiên Hạo không trả lời, thần sắc ngược lại càng thêm ngưng trọng. Bỗng nhiên y ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, trong đó nồng đậm vẻ cảnh giác.
Ánh mắt Dương Khai lóe lóe, hắn phát hiện hình như mình đã nghĩ sai chuyện gì rồi, hoặc là trong lúc vô tình đã dính tới đoạn “thần kinh mẫn cảm” nào đó của Băng tông.
Rốt cuộc khối băng bị phong ấn kia là hài cốt của ai? Vì sao Thiên Hạo vừa nhìn thấy lại có bộ dạng như gặp phải đại địch như thế? Đồng thời lúc y truyền ra tín hiệu cảnh giác, thần thức vẫn luôn tập trung vào khối băng trên mặt đất kia, dường như không chút nào dám thả lỏng vậy.
Nghe được tiếng gào của y, bao nhiêu người trong Băng tông tụ tập lại, các cường giả từ Siêu Phàm cảnh trở lên đều xuất động, dưới sự dẫn dắt của Băng chủ Thanh Nhã, nhất tề bay tới khoảng không này.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Nhã vội vàng bay tới hỏi.
Nếu không có chuyện quan trọng, Thiên Hạo cũng không có khả năng khẩn trương như thế. Lúc này đây, nàng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
- Các ngươi đi theo ta!
Thiên Hạo nói một tiếng, nhanh chóng bay xuống bên dưới, một thân chân nguyên lặng lẽ ngưng tụ, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát ra ngoài.
Sắc mặt Dương Khai cổ quái, cũng không hiểu ra sao, theo sát đám người Thượng Băng tông xuống dưới.
Trên mặt đất, tất cả mọi người trong Băng tông vây quanh lấy khối băng đóng băng đám hài cốt kia. Không ít người nhíu mày đánh giá, sắc mặt hồ nghi, hiển nhiên là cũng có ý nghĩ mơ hồ giống Dương Khai. Nhưng thật ra Thanh Nhã cũng các trưởng lão Nhập Thánh cảnh khác khi nhìn thấy đống hài cốt này đều đột nhiên biến sắc.
- Các ngươi đều tránh ra xa một chút!
Thanh Nhã vội vàng nói.
Đám cường nhân Siêu Phàm cảnh ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không hỏi nhiều, nghe theo lời chỉ bảo của Thanh Nhã, đều lui lại.
Rất nhanh xung quanh khối băng chỉ còn lại sáu người, bao gồm Thanh Nhã, Dương Khai cùng bốn vị trưởng lão.
- Từ đâu mà lấy được?
Thanh Nhã trầm giọng hỏi, khuôn mặt xinh đẹp ngưng trọng.
- Là tiểu tử này lấy được.
Thiên Hạo chỉ vào Dương Khai đáp lại.
- Dương Khai, ngươi từ nơi này tìm được cái này? Là làm sao lại phát hiện được?
Thanh Nhã liền vội vàng cẩn thận hỏi rõ ràng.
Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, Dương Khai cũng biết có gì không đúng rồi, liền nhanh chóng kể lại toàn bộ mọi chuyện lần trước phát sinh, mọi người nghe xong, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn.
- Sao hả? Hắn không phải là đệ tử của Băng tông các ngươi?
Dương Khai nhíu mày hỏi, vốn là có hảo ý, không nghĩ tới lại mang lại phiền toái cho Băng tông, Dương Khai cũng có chút xấu hổ.
- Thứ hung liêu như thế, sao lại là đệ tử của Băng tông chúng ta được?
Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, trên mặt tuôn ra điên cuồng hận ý.
- Hung liêu?
Dương Khai liên tục kinh ngạc.:
- Ách, ta không biết hắn từng có quan hệ với Băng tông các ngươi. Ta chỉ nghĩ rằng hắn là đệ tử của Băng tông các ngươi đã mất tích hay gặp nạn mà thôi. thế này đi, ta sẽ xách hắn trở lại là được rồi.
- Đừng có động đậy,
Thanh Nhã vội vàng ngăn lại Dương Khai, rồi mới chậm rãi lắc đầu.
Dương Khai không kìm nổi cười:
- Các ngươi đây cũng đúng là chuyện bé xé ra to quá nha, mặc kệ khi hắn còn sống là dạng người ra sao, nhưng hiện tại cũng là chết rồi, cảnh giác như thế để làm gì?
- Ai nói hắn đã chết?
Thiên Hạo hừ lạnh.
Nụ cười trên mặt Dương Khai lập tức thu lại, cau mày nói:
- Là ý gì?
- Hắn không chết, hắn vẫn còn sống!
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Nguyệt hơi trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm nói.
Dương Khai trợn tròn mắt, quay đầu nhìn những người khác, rõ ràng phát hiện bọn họ không có chút ý định phản bác lại, hiển nhiên toàn bộ mọi người đều đồng tình với câu nói của Thiên Nguyệt.
- Hắn không chết? Nhưng người này ngay cả máu thịt cũng không có, chỉ còn lại có hài cốt và kinh mạch, sao lại…
Thanh Nhã nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngắt đứt lời nói của Dương Khai, dịu dàng:
- Trên đời này có rất nhiều sinh mạng thể kỳ quái, đều là những thứ ngươi chưa từng nghe nói tới, ai cũng không biết bọn họ được sinh ra thế nào, nhưng những sinh mạng thể đó lại có được lực lượng còn vượt xa hơn thân xác máu thịt.
Dương Khai lập tức nhớ tới Ngọc trung chân linh!
Ngọc trung Chân linh coi như là một loại sinh mạng thể, nó cũng không có thân xác máu thịt, nhưng nếu để nó trưởng thành lại có được thực lực hủy thiên diệt địa.
Cho nên lời nói này của Thanh Nhã tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng hắn cũng nhanh chóng có thể tiếp nhận.
- Tuy thế, các ngươi cũng không cần khẩn trương, tên này cũng không tính là quá mạnh mẽ.
Thanh Nhã khẽ cười nói. Nghe nàng nói thế, đám người Thiên Hạo mới trầm tĩnh lại,
- Dương Khai, đồ này là do ngươi mang về, ngươi phải hỗ trợ xử lý.
Thanh Nhã nhìn Dương Khai.
- Ừm, xin tông chủ cứ phân phó.
- Đốt hắn đi.
Thanh Nhã chỉ vào khối băng trước mặt nói.
Dương Khai không nói thêm một lời, vận chuyển chân nguyên, một cỗ năng lượng nóng kinh người bao vây lấy khối băng/
Dùng mắt thường có thể thấy được khối băng kia nhanh chóng bị hòa tan, sau đó hài cốt bên trong hiện ra,
Đúng lúc Dương Khai định tăng thêm sức mạnh, đốt trụi khối hài cốt đó thì có một cỗ khí tức cực kỳ hung ác bỗng nhiên truyền từ bên trong bộ hài cốt kia ra ngoài.
Dương Khai ngẩn ra, chợt sắc mặt đại biến, bởi hắn phát hiện trong hốc mắt bộ hài cốt đó không ngờ này sinh ra sắc thái xanh mượt, giống như hai con mắt con người, có hào quang cực kỳ nguy hiểm. Cùng lúc đó, hài cốt cũng bắt đầu chuyển động.
Dường như là đang giãy giụa.
Khuôn mặt Thanh Nhã trở nên âm hà, nhanh chóng ra tay, đánh ra mấy đạo năng lượng cố định bộ hài cốt trên mặt đất.
Chân nguyên của Dương Khai càng thêm cuồng bạo phun ra.
Bên tai dường như có tiếng tru lên, một cỗ thần niệm tàn nhẫn hung bang đang tỏa ra bốn phía, thẩm thấu vào trong óc mọi người, ý đồ quấy nhiễu tâm thần của mọi người.
Các cường nhân bậc Nhập thánh cảnh ở Băng tông đều thờ ơ, Dương Khai cũng vẻ mặt không thay đổi.
Điều này làm cho Thanh Nhã vốn đã đang chú ý tới hắn không khỏi nhìn Dương Khai với cặp mắt khác xưa. Nàng còn tưởng rằng Dương Khai nhiều ít cũng sẽ bị ảnh hưởng, không nghĩ tới hắn lại không sao.
âm thanh càng ngày càng thê lương kia văng vẳng bên tai, càng ngày càng dồn dập, lộ ra một cỗ kêu gào cảm nồng đậm.
Dần dần tiếng gầm rú giảm bớt, cho tới khi biến mất không còn thấy gì nữa.
Hô…
Bộ hài cốt tối đen cuối cùng cũng bị đốt cháy, lập tức hóa thành bột mịn, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Nhìn cảnh tượng ly kỳ này, Dương Khai có cảm giác không chân thật lắm.
Trước kia có lẽ hắn chưa nghĩ tới, không có thâm xác máu thịt lại cũng có thể sống sốt, hơn nữa lại cũng có ý thức riêng.
- Tông chủ, có thể giải thích một chút không, đây rốt cuộc là thứ gì?
Dương Khai nhíu mày nhìn Thanh Nhã. Hắn không tài nào hiểu được, bản thân hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên.
- Hỏi nhiều như thế để làm gì?
Thiên Hạo hừ lạnh.
Thanh Nhã phất phất tay, khẽ hé môi đỏ mộng nói:
- Nói như thế nào đây, kỳ thật ta cũng không hiểu rõ lắm về thứ này, đều là nghe từ các tiền bối trong tông truyền lại. Đây cũng là một chủng tộc, gọi là Cốt tộc.
- Cốt tộc?
Dương Khai nhíu mày.
- Ừm, bọn họ không có máu thịt, chỉ có hài cốt và kinh mạch, nhưng cường nhân trong số bọn họ lại có được bản lĩnh thông thiên triệt địa. Băng tông ta sở dĩ suy nhược chính là vì có liên quan tới kiếp trước của chủng tộc này.
- Chủng tộc này là từ đâu tới, không ai biết được rõ ràng. Ngoại trừ Cốt tộc, dường như cũng còn một số sinh mệnh thể quái dị. Thật lâu về trước, chúng hiển hiện trên đại lục một cách quỷ dị. Nhớ rõ trước đó ta đã nói với người, bởi vì một số biến cố nên mấy thế lực kia cũng chưa suy sụp chứ? Có liên quan rất lớn tới những thứ đó. Mà chúng ta hiện tại định cư ở nơi này cũng có một phần nguyên nhân là do bọn họ. Các tiền bối nói, dường như còn một chút Cốt tộc sống trên đời này, chúng ta liền trấn thủ ở đây đẻ tìm kiếm. Sau đó bao nhiêu năm tiếp nối, cũng phát hiện được không ít người Cốt tộc bị đóng băng ở đây, giết chết bọn họ. Nhưng từ khi ta tiếp chưởng Băng tông cho tới nay thì đúng là lần đầu tiên phát hiện,xem ra bọn họ đúng là vẫn còn cá lọt lưới.
- Điều này thật là thú vị,
Dương Khai vẻ mặt quái dị vô cùng.
- Điều này cũng chẳng phải là chuyện gì thú vị hết, ngươi lần này phát hiện được chẳng qua là kẻ rất nhỏ yếu trong Cốt tộc. Nếu là nhân vật hùng mạnh thì Băng tông chúng ta chỉ sợ đã gặp họa!
Thiên Hạo lạnh lùng nói.
- Thế các người vẫn còn ở lại chỗ này?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Cốt tộc mặc dù có cường nhân, nhưng cũng không phải kẻ nào cũng đều cường đại như thế. Hơn nữa, chúng ta cũng không yếu mà, trấn thủ tại chỗ này chính là vì bọn họ, không để cho bọn họ có cơ hội đi ra ngoài tác loạn.
Thanh Nhã khẽ mỉm cười.
Dương Khai thần mâu chấn động:
- Nói như thế, các người là đang thầm lặng cống hiến cho toàn bộ đại lục?
- Ha ha, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là tuân theo di nguyện của tổ tông mà thôi. Hơn nữa, bên ngoài quá mức ồn ào, chúng ta không muốn rời đi nơi đây.
Thanh Nhã hé miệng cười.
Dương Khai càng thêm kính nể.
- Các vị trưởng lão, làm phiền các vị dẫn người xung quanh kiểm tra một phen, xem còn có dư nghiệt của Cốt tộc hay không.
Thanh Nhã quay sang bốn vị trưởng lão, phân phó nói.
- Vâng!
Bốn người cùng đáp lời, tiếp nhận những cường nhân Siêu Phàm cảnh, phân ra bốn phương tám hướng truy tìm.
Dương Khai đứng nguyên tại chỗ, trầm tư hồi lâu mới không yên tâm mà hỏi;
- Tô Nhan ở trong này không nguy hiểm chứ?
- Yên tâm đi.
Thanh Nhã nhìn vào một chỗ trên hư không.
- Có ta ở đây, sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may, hơn nữa cho dù là còn Cốt tộc, trong này bọn họ cũng chẳng làm thêm được điều gì.
Nghe thế, Dương Khai an tâm hơn nhiều, vội vàng lấy miếng Băng Châu từ trong không gian của Hắc Thư ra, đưa cho Thanh Nhã nói:
- Đây là thứ ta tìm được ở trong Băng sơn, Tô Nhan nói có thể có tác dụng rất lớn đối với việc tu luyện công pháp Băng hệ.
- Hàn Băng Ngọc Tinh?
Đôi lông mày Thanh Nhã giương lên, vô cùng kinh ngạc, lại thất thanh nói:
- Không đúng, Hàn Băng Ngọc Tủy!
- Nghĩa là làm sao?
- một tầng bên ngoài đúng là Hàn Băng Ngọc Tinh, nhưng chất lỏng bên trong lại càng tinh túy hơn, chính là Hàn Băng Ngọc Tủy. Ngươi thật đúng là may mắn mà, ngay cả thứ này mà cũng có thể tìm được.
Thanh Nhã kinh ngạc nhìn hắn:
- Có vật này, thực lực của Tô Nhan sẽ tăng lên nhanh hơn, đây chính là chí bảo cho người tu luyện công pháp Băng hệ.
Nói xong, liền mỉm cười nhìn Dương Khai:
- Ngươi đưa thứ này cho ta, không sợ ta nuốt lấy làm của riêng sao? Nó cũng có tác dụng rất lớn với ta.
Dương Khai cười ha hả, thản nhiên nói:
- Nuốt làm riêng thì nuốt làm riêng, Tô Nhan ở đây cũng nhận được không ít sự quan tâm của Tông chủ, coi như là tiểu tử ta tạ lễ cho Tông chủ là được rồi.
- Đúng là biết ăn nói!
Thanh Nhã lườm hắn một cái, nghiêm mặt nói:
- Yên tâm đi, khi nào Tô Nhan tỉnh, ta sẽ đưa thứ này cho nàng ta dùng, ta đây không thèm thứ đồ của tiểu bối!
- Bất kể là nói như thế nào, Tô Nhan làm phiền tông chủ nhiều rồi.
Dương Khai nghiêm túc ôm quyền nói.
Dường như nhận ra điều gì, Thanh Nhã hỏi:
- Không ở lại đợi gặp mặt nàng ta nữa sao?
- Không gặp nữa, nàng còn mạnh khỏe là được rồi.
Dương Khai lắc lắc đầu.
- Tiểu tử cáo từ.
Nói xong, xoay người rời đi,
- Nếu là gặp được Mộng Vô Nhai, thay ta nói với lão một tiếng, lão nợ ta một ân tình, sớm muộn gì cũng phải trả lại!
Thanh Nhã từ đằng sau nói vọng lên.
Dương Khai mạnh phất tay, cũng nói lời tạm biệt. Trên không trung Băng tông, Thiên Hạo thần sắc biến ảo, có vẻ phức tạp hơn nữa. Dương Khai nhíu chặt mày, thi thoảng lại quay sang theo dõi y.
- Tiểu tử, ngươi tìm được thứ này từ nơi này hay sao?
Bỗng nhiên Thiên Hạo ngẩng đầu hỏi Dương Khai một câu.
- Cách nơi đây khoảng nửa ngày lộ trình, bên trong một tòa băng sơn.
Dương Khai thuận miệng đáp lại:
- Làm sao thế?
Thiên Hạo không trả lời, thần sắc ngược lại càng thêm ngưng trọng. Bỗng nhiên y ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, trong đó nồng đậm vẻ cảnh giác.
Ánh mắt Dương Khai lóe lóe, hắn phát hiện hình như mình đã nghĩ sai chuyện gì rồi, hoặc là trong lúc vô tình đã dính tới đoạn “thần kinh mẫn cảm” nào đó của Băng tông.
Rốt cuộc khối băng bị phong ấn kia là hài cốt của ai? Vì sao Thiên Hạo vừa nhìn thấy lại có bộ dạng như gặp phải đại địch như thế? Đồng thời lúc y truyền ra tín hiệu cảnh giác, thần thức vẫn luôn tập trung vào khối băng trên mặt đất kia, dường như không chút nào dám thả lỏng vậy.
Nghe được tiếng gào của y, bao nhiêu người trong Băng tông tụ tập lại, các cường giả từ Siêu Phàm cảnh trở lên đều xuất động, dưới sự dẫn dắt của Băng chủ Thanh Nhã, nhất tề bay tới khoảng không này.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Nhã vội vàng bay tới hỏi.
Nếu không có chuyện quan trọng, Thiên Hạo cũng không có khả năng khẩn trương như thế. Lúc này đây, nàng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
- Các ngươi đi theo ta!
Thiên Hạo nói một tiếng, nhanh chóng bay xuống bên dưới, một thân chân nguyên lặng lẽ ngưng tụ, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát ra ngoài.
Sắc mặt Dương Khai cổ quái, cũng không hiểu ra sao, theo sát đám người Thượng Băng tông xuống dưới.
Trên mặt đất, tất cả mọi người trong Băng tông vây quanh lấy khối băng đóng băng đám hài cốt kia. Không ít người nhíu mày đánh giá, sắc mặt hồ nghi, hiển nhiên là cũng có ý nghĩ mơ hồ giống Dương Khai. Nhưng thật ra Thanh Nhã cũng các trưởng lão Nhập Thánh cảnh khác khi nhìn thấy đống hài cốt này đều đột nhiên biến sắc.
- Các ngươi đều tránh ra xa một chút!
Thanh Nhã vội vàng nói.
Đám cường nhân Siêu Phàm cảnh ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không hỏi nhiều, nghe theo lời chỉ bảo của Thanh Nhã, đều lui lại.
Rất nhanh xung quanh khối băng chỉ còn lại sáu người, bao gồm Thanh Nhã, Dương Khai cùng bốn vị trưởng lão.
- Từ đâu mà lấy được?
Thanh Nhã trầm giọng hỏi, khuôn mặt xinh đẹp ngưng trọng.
- Là tiểu tử này lấy được.
Thiên Hạo chỉ vào Dương Khai đáp lại.
- Dương Khai, ngươi từ nơi này tìm được cái này? Là làm sao lại phát hiện được?
Thanh Nhã liền vội vàng cẩn thận hỏi rõ ràng.
Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, Dương Khai cũng biết có gì không đúng rồi, liền nhanh chóng kể lại toàn bộ mọi chuyện lần trước phát sinh, mọi người nghe xong, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn.
- Sao hả? Hắn không phải là đệ tử của Băng tông các ngươi?
Dương Khai nhíu mày hỏi, vốn là có hảo ý, không nghĩ tới lại mang lại phiền toái cho Băng tông, Dương Khai cũng có chút xấu hổ.
- Thứ hung liêu như thế, sao lại là đệ tử của Băng tông chúng ta được?
Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, trên mặt tuôn ra điên cuồng hận ý.
- Hung liêu?
Dương Khai liên tục kinh ngạc.:
- Ách, ta không biết hắn từng có quan hệ với Băng tông các ngươi. Ta chỉ nghĩ rằng hắn là đệ tử của Băng tông các ngươi đã mất tích hay gặp nạn mà thôi. thế này đi, ta sẽ xách hắn trở lại là được rồi.
- Đừng có động đậy,
Thanh Nhã vội vàng ngăn lại Dương Khai, rồi mới chậm rãi lắc đầu.
Dương Khai không kìm nổi cười:
- Các ngươi đây cũng đúng là chuyện bé xé ra to quá nha, mặc kệ khi hắn còn sống là dạng người ra sao, nhưng hiện tại cũng là chết rồi, cảnh giác như thế để làm gì?
- Ai nói hắn đã chết?
Thiên Hạo hừ lạnh.
Nụ cười trên mặt Dương Khai lập tức thu lại, cau mày nói:
- Là ý gì?
- Hắn không chết, hắn vẫn còn sống!
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Nguyệt hơi trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm nói.
Dương Khai trợn tròn mắt, quay đầu nhìn những người khác, rõ ràng phát hiện bọn họ không có chút ý định phản bác lại, hiển nhiên toàn bộ mọi người đều đồng tình với câu nói của Thiên Nguyệt.
- Hắn không chết? Nhưng người này ngay cả máu thịt cũng không có, chỉ còn lại có hài cốt và kinh mạch, sao lại…
Thanh Nhã nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngắt đứt lời nói của Dương Khai, dịu dàng:
- Trên đời này có rất nhiều sinh mạng thể kỳ quái, đều là những thứ ngươi chưa từng nghe nói tới, ai cũng không biết bọn họ được sinh ra thế nào, nhưng những sinh mạng thể đó lại có được lực lượng còn vượt xa hơn thân xác máu thịt.
Dương Khai lập tức nhớ tới Ngọc trung chân linh!
Ngọc trung Chân linh coi như là một loại sinh mạng thể, nó cũng không có thân xác máu thịt, nhưng nếu để nó trưởng thành lại có được thực lực hủy thiên diệt địa.
Cho nên lời nói này của Thanh Nhã tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng hắn cũng nhanh chóng có thể tiếp nhận.
- Tuy thế, các ngươi cũng không cần khẩn trương, tên này cũng không tính là quá mạnh mẽ.
Thanh Nhã khẽ cười nói. Nghe nàng nói thế, đám người Thiên Hạo mới trầm tĩnh lại,
- Dương Khai, đồ này là do ngươi mang về, ngươi phải hỗ trợ xử lý.
Thanh Nhã nhìn Dương Khai.
- Ừm, xin tông chủ cứ phân phó.
- Đốt hắn đi.
Thanh Nhã chỉ vào khối băng trước mặt nói.
Dương Khai không nói thêm một lời, vận chuyển chân nguyên, một cỗ năng lượng nóng kinh người bao vây lấy khối băng/
Dùng mắt thường có thể thấy được khối băng kia nhanh chóng bị hòa tan, sau đó hài cốt bên trong hiện ra,
Đúng lúc Dương Khai định tăng thêm sức mạnh, đốt trụi khối hài cốt đó thì có một cỗ khí tức cực kỳ hung ác bỗng nhiên truyền từ bên trong bộ hài cốt kia ra ngoài.
Dương Khai ngẩn ra, chợt sắc mặt đại biến, bởi hắn phát hiện trong hốc mắt bộ hài cốt đó không ngờ này sinh ra sắc thái xanh mượt, giống như hai con mắt con người, có hào quang cực kỳ nguy hiểm. Cùng lúc đó, hài cốt cũng bắt đầu chuyển động.
Dường như là đang giãy giụa.
Khuôn mặt Thanh Nhã trở nên âm hà, nhanh chóng ra tay, đánh ra mấy đạo năng lượng cố định bộ hài cốt trên mặt đất.
Chân nguyên của Dương Khai càng thêm cuồng bạo phun ra.
Bên tai dường như có tiếng tru lên, một cỗ thần niệm tàn nhẫn hung bang đang tỏa ra bốn phía, thẩm thấu vào trong óc mọi người, ý đồ quấy nhiễu tâm thần của mọi người.
Các cường nhân bậc Nhập thánh cảnh ở Băng tông đều thờ ơ, Dương Khai cũng vẻ mặt không thay đổi.
Điều này làm cho Thanh Nhã vốn đã đang chú ý tới hắn không khỏi nhìn Dương Khai với cặp mắt khác xưa. Nàng còn tưởng rằng Dương Khai nhiều ít cũng sẽ bị ảnh hưởng, không nghĩ tới hắn lại không sao.
âm thanh càng ngày càng thê lương kia văng vẳng bên tai, càng ngày càng dồn dập, lộ ra một cỗ kêu gào cảm nồng đậm.
Dần dần tiếng gầm rú giảm bớt, cho tới khi biến mất không còn thấy gì nữa.
Hô…
Bộ hài cốt tối đen cuối cùng cũng bị đốt cháy, lập tức hóa thành bột mịn, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Nhìn cảnh tượng ly kỳ này, Dương Khai có cảm giác không chân thật lắm.
Trước kia có lẽ hắn chưa nghĩ tới, không có thâm xác máu thịt lại cũng có thể sống sốt, hơn nữa lại cũng có ý thức riêng.
- Tông chủ, có thể giải thích một chút không, đây rốt cuộc là thứ gì?
Dương Khai nhíu mày nhìn Thanh Nhã. Hắn không tài nào hiểu được, bản thân hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên.
- Hỏi nhiều như thế để làm gì?
Thiên Hạo hừ lạnh.
Thanh Nhã phất phất tay, khẽ hé môi đỏ mộng nói:
- Nói như thế nào đây, kỳ thật ta cũng không hiểu rõ lắm về thứ này, đều là nghe từ các tiền bối trong tông truyền lại. Đây cũng là một chủng tộc, gọi là Cốt tộc.
- Cốt tộc?
Dương Khai nhíu mày.
- Ừm, bọn họ không có máu thịt, chỉ có hài cốt và kinh mạch, nhưng cường nhân trong số bọn họ lại có được bản lĩnh thông thiên triệt địa. Băng tông ta sở dĩ suy nhược chính là vì có liên quan tới kiếp trước của chủng tộc này.
- Chủng tộc này là từ đâu tới, không ai biết được rõ ràng. Ngoại trừ Cốt tộc, dường như cũng còn một số sinh mệnh thể quái dị. Thật lâu về trước, chúng hiển hiện trên đại lục một cách quỷ dị. Nhớ rõ trước đó ta đã nói với người, bởi vì một số biến cố nên mấy thế lực kia cũng chưa suy sụp chứ? Có liên quan rất lớn tới những thứ đó. Mà chúng ta hiện tại định cư ở nơi này cũng có một phần nguyên nhân là do bọn họ. Các tiền bối nói, dường như còn một chút Cốt tộc sống trên đời này, chúng ta liền trấn thủ ở đây đẻ tìm kiếm. Sau đó bao nhiêu năm tiếp nối, cũng phát hiện được không ít người Cốt tộc bị đóng băng ở đây, giết chết bọn họ. Nhưng từ khi ta tiếp chưởng Băng tông cho tới nay thì đúng là lần đầu tiên phát hiện,xem ra bọn họ đúng là vẫn còn cá lọt lưới.
- Điều này thật là thú vị,
Dương Khai vẻ mặt quái dị vô cùng.
- Điều này cũng chẳng phải là chuyện gì thú vị hết, ngươi lần này phát hiện được chẳng qua là kẻ rất nhỏ yếu trong Cốt tộc. Nếu là nhân vật hùng mạnh thì Băng tông chúng ta chỉ sợ đã gặp họa!
Thiên Hạo lạnh lùng nói.
- Thế các người vẫn còn ở lại chỗ này?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Cốt tộc mặc dù có cường nhân, nhưng cũng không phải kẻ nào cũng đều cường đại như thế. Hơn nữa, chúng ta cũng không yếu mà, trấn thủ tại chỗ này chính là vì bọn họ, không để cho bọn họ có cơ hội đi ra ngoài tác loạn.
Thanh Nhã khẽ mỉm cười.
Dương Khai thần mâu chấn động:
- Nói như thế, các người là đang thầm lặng cống hiến cho toàn bộ đại lục?
- Ha ha, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là tuân theo di nguyện của tổ tông mà thôi. Hơn nữa, bên ngoài quá mức ồn ào, chúng ta không muốn rời đi nơi đây.
Thanh Nhã hé miệng cười.
Dương Khai càng thêm kính nể.
- Các vị trưởng lão, làm phiền các vị dẫn người xung quanh kiểm tra một phen, xem còn có dư nghiệt của Cốt tộc hay không.
Thanh Nhã quay sang bốn vị trưởng lão, phân phó nói.
- Vâng!
Bốn người cùng đáp lời, tiếp nhận những cường nhân Siêu Phàm cảnh, phân ra bốn phương tám hướng truy tìm.
Dương Khai đứng nguyên tại chỗ, trầm tư hồi lâu mới không yên tâm mà hỏi;
- Tô Nhan ở trong này không nguy hiểm chứ?
- Yên tâm đi.
Thanh Nhã nhìn vào một chỗ trên hư không.
- Có ta ở đây, sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may, hơn nữa cho dù là còn Cốt tộc, trong này bọn họ cũng chẳng làm thêm được điều gì.
Nghe thế, Dương Khai an tâm hơn nhiều, vội vàng lấy miếng Băng Châu từ trong không gian của Hắc Thư ra, đưa cho Thanh Nhã nói:
- Đây là thứ ta tìm được ở trong Băng sơn, Tô Nhan nói có thể có tác dụng rất lớn đối với việc tu luyện công pháp Băng hệ.
- Hàn Băng Ngọc Tinh?
Đôi lông mày Thanh Nhã giương lên, vô cùng kinh ngạc, lại thất thanh nói:
- Không đúng, Hàn Băng Ngọc Tủy!
- Nghĩa là làm sao?
- một tầng bên ngoài đúng là Hàn Băng Ngọc Tinh, nhưng chất lỏng bên trong lại càng tinh túy hơn, chính là Hàn Băng Ngọc Tủy. Ngươi thật đúng là may mắn mà, ngay cả thứ này mà cũng có thể tìm được.
Thanh Nhã kinh ngạc nhìn hắn:
- Có vật này, thực lực của Tô Nhan sẽ tăng lên nhanh hơn, đây chính là chí bảo cho người tu luyện công pháp Băng hệ.
Nói xong, liền mỉm cười nhìn Dương Khai:
- Ngươi đưa thứ này cho ta, không sợ ta nuốt lấy làm của riêng sao? Nó cũng có tác dụng rất lớn với ta.
Dương Khai cười ha hả, thản nhiên nói:
- Nuốt làm riêng thì nuốt làm riêng, Tô Nhan ở đây cũng nhận được không ít sự quan tâm của Tông chủ, coi như là tiểu tử ta tạ lễ cho Tông chủ là được rồi.
- Đúng là biết ăn nói!
Thanh Nhã lườm hắn một cái, nghiêm mặt nói:
- Yên tâm đi, khi nào Tô Nhan tỉnh, ta sẽ đưa thứ này cho nàng ta dùng, ta đây không thèm thứ đồ của tiểu bối!
- Bất kể là nói như thế nào, Tô Nhan làm phiền tông chủ nhiều rồi.
Dương Khai nghiêm túc ôm quyền nói.
Dường như nhận ra điều gì, Thanh Nhã hỏi:
- Không ở lại đợi gặp mặt nàng ta nữa sao?
- Không gặp nữa, nàng còn mạnh khỏe là được rồi.
Dương Khai lắc lắc đầu.
- Tiểu tử cáo từ.
Nói xong, xoay người rời đi,
- Nếu là gặp được Mộng Vô Nhai, thay ta nói với lão một tiếng, lão nợ ta một ân tình, sớm muộn gì cũng phải trả lại!
Thanh Nhã từ đằng sau nói vọng lên.
Dương Khai mạnh phất tay, cũng nói lời tạm biệt.