Nhận ra sự dao động của Dương Khai, Lý lão vội vàng trấn an.
Dương Khai cũng biết bây giờ nghĩ những điều này cũng chẳng được gì, chỉ có tìm được Mộng Vô Nhai, hỏi lão mới biết được tình hình cụ thể.
Hít sâu một hơi, Dương Khai bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói:
- Lý lão, tiền bối và Địch huynh gặp bọn họ ở đâu?
- Thủy Lam Thành!
- Thủy Lam Thành?
Dương Khai nhíu mày.
- Phải, cách nơi này mấy tháng đi đường, nhưng dù bây giờ ngươi đi tìm, cũng chưa chắc đã tìm được, bọn ta gặp họ từ hai năm trước, lúc đó Mộng Vô Nhai nói sẽ nhanh chóng rời khỏi Thủy Lam Thành, bây giờ chắc đã đi từ lâu rồi.
Lý lão nói có chút tiếc nuối, nhìn lại Dương Khai, Mộng Vô Nhai và cô nương Hạ Ngưng Thường chắc rất quan trọng với hắn.
- Bất luận thế nào, đó cũng là một manh mối, vãn bối đã tìm họ lâu lắm rồi, nhưng mãi không có chút tin tức, cho nên vãn bối nghĩ vãn bối vẫn nên đi xem xem.
Dương Khai nghiêm túc nói.
- Được.
Lý lão mỉm cười gật đầu.
- Vậy chúc tiểu huynh đệ được như ý.
- Đa tạ lời chúc của Lý lão!
Dương Khai chắp tay.
Từ biệt Lý lão và Địch Diệu, Dương Khai nhanh chóng quay về khách điếm.
Manh mối quý báu có được từ chỗ Lý lão lần này, thật đúng là niềm vui bất ngờ, Dương Khai không muốn trì hoãn nữa, nói một tiếng với Thương Viêm và Phi Vũ xong, liền lập tức lên đường đi Thủy Lam Thành.
Thương Viêm và Phi Vũ đều biết Dương Khai đi tìm hai sư tỷ của mình, bây giờ có manh mối, cho dù có là hy vọng xa vời, cũng không thể ngăn cản, ngược lại còn yêu cầu hộ tống Dương Khai đi.
Dương Khai từ chối.
Dược dịch của Ma hoa ngàn năm, hắn mất hơn một năm mới mang được về, bốn vị sư thúc đang chờ nó để thăng lên Nhập Thánh cảnh, Dương Khai làm sao có thể làm chậm trễ đại sự của họ?
Trước thái độ kiên quyết của Dương Khai, Thương Viêm và Phi Vũ chỉ đành đồng ý, dặn đi dặn lại phải chú ý an toàn, nếu bị hà hiếp, nhất định phải về tông nói với bọn họ.
Cảm nhận được sự quan tâm của các sư thúc, Dương Khai bỗng thấy ấm lòng.
Một mình đơn độc hành động bên ngoài, Dương Khai cũng đã có kinh nghiệm. Bao nhiêu năm nay, hắn có thể nói là đơn thương độc mã bước trên giang hồ.
Sửa soạn đơn giản, Dương Khai liền khởi hành.
Ngoại thành Phù Vân, Thương Viêm và Phi Vũ tiễn hắn rời đi xong, liền quay hướng về Thiên Tiêu Tông, bọn họ cũng phải về để chuẩn bị thăng cấp Nhập Thánh Cảnh.
Phủ thành chủ, Lý lão và Địch Diệu cũng cùng bọn Áo Cổ chào từ biệt, lên đường ngao du thiên hạ.
Chân lao đi như ánh chớp, lòng Dương Khai như lửa đốt.
Dù biết hy vọng không lớn, nhưng hắn vẫn thi triển toàn lực chạy, chỉ muốn nhanh đến Thủy Lam Thành, xem có được manh mối hữu dụng gì ở đây không.
Vượt qua sông sâu núi lớn, Dương Khai chạy như chớp giật.
Tu vi của hắn bây giờ đã đến Siêu Phàm Cảnh, nhanh hơn tốc độ của người thường không ít, hơn nữa ở những nơi không ai phát hiện ra, Dương Khai còn thi triển Phong Lôi Vũ Dực, gia tăng tốc độ của mình.
Siêu Phàm Cảnh, đã là cảnh giới không thấp, nhưng ở Thông Huyền đại lục siêu phàm nhập thánh, vẫn không đủ để vượt lên trên người đời.
Dương Khai xem chừng, mình thấp nhất cũng phải tu luyện đến Nhập Thánh Cảnh, thì mới tung hoành thoải mái ở nơi này được.
Hắn nhất định phải mạnh hơn nữa, mới có thể sống yên ổn ở đây. Tuy bây giờ dừng chân ở Thiên Tiêu Tông, tổ sư và sư thúc cũng rất tốt với hắn, nhưng suy cho cùng đây cũng không phải căn cơ của hắn.
Thứ hắn muốn, là sức mạnh thuộc về chính hắn.
Thời gian trôi quacơn sốt ruột của Dương Khai dần lắng xuống.
Sau khi đã bình tĩnh lại, Dương Khai nghĩ thông suốt, nghị lực và sự tự tin lại quay về trong chốc lát. Hắn cảm thấy chỉ cần cho hắn đủ thời gian, sẽ có một ngày, hắn có thể đứng trên đỉnh cao thế giới, trở thành bá chủ một phương ở nơi này.
Hắn có Ngạo Cốt Kim Thân, hắn có Diệt Thế Ma Nhãn, tuy đây đều là tài sản do Đại Ma Thần để lại, nhưng chỉ Dương Khai có thể phát huy hiệu quả tốt nhất của chúng, dùng chúng để đạt được mục đích to lớn của mình.
Dọc đường đi, hắn cũng để mình thảnh thơi, tranh thủ thể ngộ mọi điều kỳ diệu có được trong Tinh Không, lĩnh hội cách dùng lửa thần thức do Lý lão truyền thụ, kết hợp chúng vào tự thân.
Sự tự tin và thay đổi về tâm tính đó như chất xúc tác, khiến hắn có thể đạt được nhiều hơn, vững chắc hơn khi lĩnh ngộ sức mạnh.
Siêu Phàm Cảnh mới thăng lên không lâu mà tốc độ đã vững chắc rồi.
Phía trước là rừng rậm mênh mông, cổ thụ che trời, đập vào mắt chỉ toàn một màu xanh um tùm, không khí trong lành, năng lượng bất phàm, trong khu rừng rậm rạp, có dấu vết hoạt động của yêu thú và con người.
Dương Khai bay qua, không quan tâm tất cả những điều này.
Nửa tháng sau, hắn mới bay qua hết khu rừng này, khoảnh khắc đứng trên đỉnh núi cao vút trong mây, Dương Khai cảm nhận được một làn khí tự nhiên tươi mát thổi tới.
Xen lẫn trong đó là chút mùi tanh.
Dương Khai giật mình, chợt có cảm giác quen thuộc.
Năm đó, khi hắn vẫn còn rất yếu, lần đầu rời khỏi Lăng Tiêu Các đi tu luyện, lúc đến Hải Thành, cũng ngửi thấy mùi không khí như vậy.
Vì là nước biển, nên trong gió có mùi nước biển tanh mặn.
Phóng tầm mắt nhìn, ở phía chân trời xa xôi là một màu xanh biếc, ánh sóng gợn lăn tăn, gió gió từ hướng đó thổi tới, bị núi cao cản lại, cho nên bên kia núi không có thứ mùi này.
Biển?
Dương Khai nhướn mày.
Hắn không ngờ nơi gọi là Thủy Lam Thành lại là ở bên biển, lần trước rời đi quá gấp, cũng không thèm dò la cặn kẽ thông tin về Thủy Lam Thành đã chạy đến đây.
Thương Viêm và Phi Vũ cũng không nhắc hắn, làm hắn lúc này nhìn thấy biển lớn xanh biếc kia, chợt có một cảm giác bần thần lạ lẫm.
Như thể trong phút chốc đã trở lại thế giới của chính mình, đặt chân đến Hải Thành.
Hình ảnh của những cường nhân các đảo hải ngoại, và cả thiếu nữ Chung Diệu Khả nuôi khổng tước lần lượt thoáng qua trong đầu, Dương Khai cười ha hả, lắc đầu, xua tan hình ảnh trong trí nhớ, nhanh chóng bay về phía trước.
Càng bay về trước, năng lượng nước tích chứa trong không khí càng nồng đậm, nơi đây rõ ràng là thánh địa cho võ giả hệ nước tu luyện.
Sau ba ngày, Dương Khai cũng đến Thủy Lam Thành, giao nộp một khối tinh thạch rồi an toàn vào thành.
Trong Thủy Lam Thành, khắp nơi đều tràn ngập một mùi hương tươi mới, võ giả qua lại, quần áo phần lớn đều có màu lam nhạt, vì bọn họ tu luyện công pháp và võ kỹ hệ thủy, cho nên có phần chuộng màu này.
Ở đây, Chân Dương Quyết của Dương Khai có vẻ bị chút áp chế, nhưng không ảnh hưởng nhiều.
Võ giả tu luyện công pháp hệ dương như hắn hoặc hệ hỏa chẳng bao giờ muốn đặt chân đến những chỗ thế này, ở đây lâu, không chỉ công pháp bị áp chế, công lực bản thân có thể bị suy giảm.
Cho dù đã biết hy vọng mỏng manh, nhưng sau khi đặt chân đến Thủy Lam Thành không lâu, Dương Khai vẫn không giấu được thất vọng.
Hắn không thả thần thức thăm dò, nhưng có thể khẳng định, Mộng Vô Nhai không có ở đây.
Vì bí bảo phòng ngự Thiên Hành Cung của Mộng Vô Nhai còn trên tay Dương Khai, tới Thủy Lam Thành rồi, Dương Khai cố tình lấy Thiên Hành Cung từ trong không gian Hắc Thư ra.
Nếu Mộng Vô nhai thật sự ở đây, sẽ có cảm ứng, dù sao trong bí bảo này cũng có dấu ấn thần hồn của lão.
Mà nếu lão không xuất hiện, thì tức là, Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường đã đi rồi từ lâu rồi.
Uể oải một hồi, Dương Khai lại khôi phục tinh thần, bắt đầu dò la tin tức trong Thủy Lam Thành.
Dù Mộng Vô Nhai đã rời đi, nhưng không chừng còn lưu lại dấu vết gì đó, có thể truy tìm.
Bây giờ hắn có thân phận luyện đan sư, còn có thẻ đan sư, muốn tìm tin tức cũng không bất lực như lúc trước nữa.
Hắn tìm đến hội đan sư của Thủy Lam Thành, xuất trình thẻ đan sư của mình, hỏi thăm đám luyện đan sư trong hội này một phen.
Thẻ đan sư của Dương Khai là tấm thẻ được làm ở Cự Thạch Thành, chưa từng thay đổi, cho nên khi người khác kiểm tra, thì hắn chỉ là luyện đan sư Linh cấp hạ phẩm mà thôi.
Dù là như thế, cũng đã khiến cho đám luyện đan sư ở Thủy Lam Thành giật mình, đương gia hội đan sư ở đây – một vị luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm hơn trăm tuổi lại còn luôn miệng tán dương rằng hậu sinh khả úy, nhiệt tình tiếp đón Dương Khai.
Không thể không nói, đã có thẻ đan sư, đi đến đâu cũng thuận lợi cả.
Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng gần như mỗi thành trì đều có một hội luyện đan sư, trừ phi thành trì đó quá nhỏ thôi.
Đương nhiên, không phải mỗi trưởng lão của hội luyện đan sư đều là luyện đan sư Thánh cấp như Đỗ lão, chẳng hạn trưởng lão ở đây chỉ là một vị luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm.
Còn có nơi, Linh cấp trung phẩm cũng có thể quản lí hội luyện đan sư.
Dương Khai tìm đến đây, thứ nhất là vì sự thuận tiện của thân phận luyện đan sư, thứ hai vì Hạ Ngưng Thường cũng là luyện đan sư, nói không chừng có quen biết với nhóm luyện đan sư này.
Sau khi nghe hắn hỏi, bọn họ lắc đầu lia lịa, chỉ có một người nói hình như có nhìn thấy một nhóm hai người một già một trẻ, nhưng chưa qua lại với nhau bao giờ, hơn nữa đã hai năm rồi, y cũng không nhớ rõ hai người đó đã đi đâu.
Dương Khai đành chịu, chỉ biết nói cảm tạ.
Manh mối khó khăn lắm mới có được từ Lý lão cứ thế mà đứt quãng, Dương Khai liên tục cười khổ.
Tuy một chuỗi thất vọng khiến Dương Khai có phần bị đả kích, nhưng hắn chưa nản lòng, hắn luôn tin một ngày, mình sẽ đoàn tụ với Hạ Ngưng Thường và Tô Nhan, còn Địa Ma, lão già khốn kiếp đó cũng không biết chết ở đâu rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Khai vẫn dò la tin tức ở Thủy Lam Thành, nhân tiện tìm mua một vị thuốc.
Nguyên liệu này cũng là dược liệu phải có để luyện chế thánh đan cứu bộ tộc Cổ Ma, chỉ mọc ở hải vực, cực kì quý hiếm.
Dương Khai cảm thấy ở đây chắc sẽ có.
Thời gian cứ thế thoắt qua, Dương Khai không thu được một chút gì, không chỉ không nghe ngóng được tin tức về Mộng Vô Nhai, ngay đến thứ dược liệu đó cũng không có, hỏi tới ai người đó cũng đều lắc đầu bảo thứ dược liệu đó gần như tuyệt chủng rồi, đến họ còn chưa từng thấy bao giờ.
Vào một ngày nọ, một tháng sau đó, Dương Khai đang hỏi thăm tin tức ở một hiệu thuốc, bỗng nhiên phát hiện khí tức của vài người đang tìm đến dựa vào dấu vết của mình.
Khẽ cau mày, hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một đám võ giả theo sau một gã cao to trung niên đi tới.
Tu vi của đám người đó không cao, về cơ bản đều là Thần Du Cảnh, nhưng số người không ít, hơn nữa khí tức linh hoạt, sắc ben, rõ ràng là đều là hạng liếm máu trên lưỡi đao.
Đến trước mặt Dương Khai, gã cao to trung niên đó liếc mắt quan sát hắn.
- Có việc gì?
Dương Khai bực dọc hỏi y. Nhận ra sự dao động của Dương Khai, Lý lão vội vàng trấn an.
Dương Khai cũng biết bây giờ nghĩ những điều này cũng chẳng được gì, chỉ có tìm được Mộng Vô Nhai, hỏi lão mới biết được tình hình cụ thể.
Hít sâu một hơi, Dương Khai bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói:
- Lý lão, tiền bối và Địch huynh gặp bọn họ ở đâu?
- Thủy Lam Thành!
- Thủy Lam Thành?
Dương Khai nhíu mày.
- Phải, cách nơi này mấy tháng đi đường, nhưng dù bây giờ ngươi đi tìm, cũng chưa chắc đã tìm được, bọn ta gặp họ từ hai năm trước, lúc đó Mộng Vô Nhai nói sẽ nhanh chóng rời khỏi Thủy Lam Thành, bây giờ chắc đã đi từ lâu rồi.
Lý lão nói có chút tiếc nuối, nhìn lại Dương Khai, Mộng Vô Nhai và cô nương Hạ Ngưng Thường chắc rất quan trọng với hắn.
- Bất luận thế nào, đó cũng là một manh mối, vãn bối đã tìm họ lâu lắm rồi, nhưng mãi không có chút tin tức, cho nên vãn bối nghĩ vãn bối vẫn nên đi xem xem.
Dương Khai nghiêm túc nói.
- Được.
Lý lão mỉm cười gật đầu.
- Vậy chúc tiểu huynh đệ được như ý.
- Đa tạ lời chúc của Lý lão!
Dương Khai chắp tay.
Từ biệt Lý lão và Địch Diệu, Dương Khai nhanh chóng quay về khách điếm.
Manh mối quý báu có được từ chỗ Lý lão lần này, thật đúng là niềm vui bất ngờ, Dương Khai không muốn trì hoãn nữa, nói một tiếng với Thương Viêm và Phi Vũ xong, liền lập tức lên đường đi Thủy Lam Thành.
Thương Viêm và Phi Vũ đều biết Dương Khai đi tìm hai sư tỷ của mình, bây giờ có manh mối, cho dù có là hy vọng xa vời, cũng không thể ngăn cản, ngược lại còn yêu cầu hộ tống Dương Khai đi.
Dương Khai từ chối.
Dược dịch của Ma hoa ngàn năm, hắn mất hơn một năm mới mang được về, bốn vị sư thúc đang chờ nó để thăng lên Nhập Thánh cảnh, Dương Khai làm sao có thể làm chậm trễ đại sự của họ?
Trước thái độ kiên quyết của Dương Khai, Thương Viêm và Phi Vũ chỉ đành đồng ý, dặn đi dặn lại phải chú ý an toàn, nếu bị hà hiếp, nhất định phải về tông nói với bọn họ.
Cảm nhận được sự quan tâm của các sư thúc, Dương Khai bỗng thấy ấm lòng.
Một mình đơn độc hành động bên ngoài, Dương Khai cũng đã có kinh nghiệm. Bao nhiêu năm nay, hắn có thể nói là đơn thương độc mã bước trên giang hồ.
Sửa soạn đơn giản, Dương Khai liền khởi hành.
Ngoại thành Phù Vân, Thương Viêm và Phi Vũ tiễn hắn rời đi xong, liền quay hướng về Thiên Tiêu Tông, bọn họ cũng phải về để chuẩn bị thăng cấp Nhập Thánh Cảnh.
Phủ thành chủ, Lý lão và Địch Diệu cũng cùng bọn Áo Cổ chào từ biệt, lên đường ngao du thiên hạ.
Chân lao đi như ánh chớp, lòng Dương Khai như lửa đốt.
Dù biết hy vọng không lớn, nhưng hắn vẫn thi triển toàn lực chạy, chỉ muốn nhanh đến Thủy Lam Thành, xem có được manh mối hữu dụng gì ở đây không.
Vượt qua sông sâu núi lớn, Dương Khai chạy như chớp giật.
Tu vi của hắn bây giờ đã đến Siêu Phàm Cảnh, nhanh hơn tốc độ của người thường không ít, hơn nữa ở những nơi không ai phát hiện ra, Dương Khai còn thi triển Phong Lôi Vũ Dực, gia tăng tốc độ của mình.
Siêu Phàm Cảnh, đã là cảnh giới không thấp, nhưng ở Thông Huyền đại lục siêu phàm nhập thánh, vẫn không đủ để vượt lên trên người đời.
Dương Khai xem chừng, mình thấp nhất cũng phải tu luyện đến Nhập Thánh Cảnh, thì mới tung hoành thoải mái ở nơi này được.
Hắn nhất định phải mạnh hơn nữa, mới có thể sống yên ổn ở đây. Tuy bây giờ dừng chân ở Thiên Tiêu Tông, tổ sư và sư thúc cũng rất tốt với hắn, nhưng suy cho cùng đây cũng không phải căn cơ của hắn.
Thứ hắn muốn, là sức mạnh thuộc về chính hắn.
Thời gian trôi quacơn sốt ruột của Dương Khai dần lắng xuống.
Sau khi đã bình tĩnh lại, Dương Khai nghĩ thông suốt, nghị lực và sự tự tin lại quay về trong chốc lát. Hắn cảm thấy chỉ cần cho hắn đủ thời gian, sẽ có một ngày, hắn có thể đứng trên đỉnh cao thế giới, trở thành bá chủ một phương ở nơi này.
Hắn có Ngạo Cốt Kim Thân, hắn có Diệt Thế Ma Nhãn, tuy đây đều là tài sản do Đại Ma Thần để lại, nhưng chỉ Dương Khai có thể phát huy hiệu quả tốt nhất của chúng, dùng chúng để đạt được mục đích to lớn của mình.
Dọc đường đi, hắn cũng để mình thảnh thơi, tranh thủ thể ngộ mọi điều kỳ diệu có được trong Tinh Không, lĩnh hội cách dùng lửa thần thức do Lý lão truyền thụ, kết hợp chúng vào tự thân.
Sự tự tin và thay đổi về tâm tính đó như chất xúc tác, khiến hắn có thể đạt được nhiều hơn, vững chắc hơn khi lĩnh ngộ sức mạnh.
Siêu Phàm Cảnh mới thăng lên không lâu mà tốc độ đã vững chắc rồi.
Phía trước là rừng rậm mênh mông, cổ thụ che trời, đập vào mắt chỉ toàn một màu xanh um tùm, không khí trong lành, năng lượng bất phàm, trong khu rừng rậm rạp, có dấu vết hoạt động của yêu thú và con người.
Dương Khai bay qua, không quan tâm tất cả những điều này.
Nửa tháng sau, hắn mới bay qua hết khu rừng này, khoảnh khắc đứng trên đỉnh núi cao vút trong mây, Dương Khai cảm nhận được một làn khí tự nhiên tươi mát thổi tới.
Xen lẫn trong đó là chút mùi tanh.
Dương Khai giật mình, chợt có cảm giác quen thuộc.
Năm đó, khi hắn vẫn còn rất yếu, lần đầu rời khỏi Lăng Tiêu Các đi tu luyện, lúc đến Hải Thành, cũng ngửi thấy mùi không khí như vậy.
Vì là nước biển, nên trong gió có mùi nước biển tanh mặn.
Phóng tầm mắt nhìn, ở phía chân trời xa xôi là một màu xanh biếc, ánh sóng gợn lăn tăn, gió gió từ hướng đó thổi tới, bị núi cao cản lại, cho nên bên kia núi không có thứ mùi này.
Biển?
Dương Khai nhướn mày.
Hắn không ngờ nơi gọi là Thủy Lam Thành lại là ở bên biển, lần trước rời đi quá gấp, cũng không thèm dò la cặn kẽ thông tin về Thủy Lam Thành đã chạy đến đây.
Thương Viêm và Phi Vũ cũng không nhắc hắn, làm hắn lúc này nhìn thấy biển lớn xanh biếc kia, chợt có một cảm giác bần thần lạ lẫm.
Như thể trong phút chốc đã trở lại thế giới của chính mình, đặt chân đến Hải Thành.
Hình ảnh của những cường nhân các đảo hải ngoại, và cả thiếu nữ Chung Diệu Khả nuôi khổng tước lần lượt thoáng qua trong đầu, Dương Khai cười ha hả, lắc đầu, xua tan hình ảnh trong trí nhớ, nhanh chóng bay về phía trước.
Càng bay về trước, năng lượng nước tích chứa trong không khí càng nồng đậm, nơi đây rõ ràng là thánh địa cho võ giả hệ nước tu luyện.
Sau ba ngày, Dương Khai cũng đến Thủy Lam Thành, giao nộp một khối tinh thạch rồi an toàn vào thành.
Trong Thủy Lam Thành, khắp nơi đều tràn ngập một mùi hương tươi mới, võ giả qua lại, quần áo phần lớn đều có màu lam nhạt, vì bọn họ tu luyện công pháp và võ kỹ hệ thủy, cho nên có phần chuộng màu này.
Ở đây, Chân Dương Quyết của Dương Khai có vẻ bị chút áp chế, nhưng không ảnh hưởng nhiều.
Võ giả tu luyện công pháp hệ dương như hắn hoặc hệ hỏa chẳng bao giờ muốn đặt chân đến những chỗ thế này, ở đây lâu, không chỉ công pháp bị áp chế, công lực bản thân có thể bị suy giảm.
Cho dù đã biết hy vọng mỏng manh, nhưng sau khi đặt chân đến Thủy Lam Thành không lâu, Dương Khai vẫn không giấu được thất vọng.
Hắn không thả thần thức thăm dò, nhưng có thể khẳng định, Mộng Vô Nhai không có ở đây.
Vì bí bảo phòng ngự Thiên Hành Cung của Mộng Vô Nhai còn trên tay Dương Khai, tới Thủy Lam Thành rồi, Dương Khai cố tình lấy Thiên Hành Cung từ trong không gian Hắc Thư ra.
Nếu Mộng Vô nhai thật sự ở đây, sẽ có cảm ứng, dù sao trong bí bảo này cũng có dấu ấn thần hồn của lão.
Mà nếu lão không xuất hiện, thì tức là, Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường đã đi rồi từ lâu rồi.
Uể oải một hồi, Dương Khai lại khôi phục tinh thần, bắt đầu dò la tin tức trong Thủy Lam Thành.
Dù Mộng Vô Nhai đã rời đi, nhưng không chừng còn lưu lại dấu vết gì đó, có thể truy tìm.
Bây giờ hắn có thân phận luyện đan sư, còn có thẻ đan sư, muốn tìm tin tức cũng không bất lực như lúc trước nữa.
Hắn tìm đến hội đan sư của Thủy Lam Thành, xuất trình thẻ đan sư của mình, hỏi thăm đám luyện đan sư trong hội này một phen.
Thẻ đan sư của Dương Khai là tấm thẻ được làm ở Cự Thạch Thành, chưa từng thay đổi, cho nên khi người khác kiểm tra, thì hắn chỉ là luyện đan sư Linh cấp hạ phẩm mà thôi.
Dù là như thế, cũng đã khiến cho đám luyện đan sư ở Thủy Lam Thành giật mình, đương gia hội đan sư ở đây – một vị luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm hơn trăm tuổi lại còn luôn miệng tán dương rằng hậu sinh khả úy, nhiệt tình tiếp đón Dương Khai.
Không thể không nói, đã có thẻ đan sư, đi đến đâu cũng thuận lợi cả.
Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng gần như mỗi thành trì đều có một hội luyện đan sư, trừ phi thành trì đó quá nhỏ thôi.
Đương nhiên, không phải mỗi trưởng lão của hội luyện đan sư đều là luyện đan sư Thánh cấp như Đỗ lão, chẳng hạn trưởng lão ở đây chỉ là một vị luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm.
Còn có nơi, Linh cấp trung phẩm cũng có thể quản lí hội luyện đan sư.
Dương Khai tìm đến đây, thứ nhất là vì sự thuận tiện của thân phận luyện đan sư, thứ hai vì Hạ Ngưng Thường cũng là luyện đan sư, nói không chừng có quen biết với nhóm luyện đan sư này.
Sau khi nghe hắn hỏi, bọn họ lắc đầu lia lịa, chỉ có một người nói hình như có nhìn thấy một nhóm hai người một già một trẻ, nhưng chưa qua lại với nhau bao giờ, hơn nữa đã hai năm rồi, y cũng không nhớ rõ hai người đó đã đi đâu.
Dương Khai đành chịu, chỉ biết nói cảm tạ.
Manh mối khó khăn lắm mới có được từ Lý lão cứ thế mà đứt quãng, Dương Khai liên tục cười khổ.
Tuy một chuỗi thất vọng khiến Dương Khai có phần bị đả kích, nhưng hắn chưa nản lòng, hắn luôn tin một ngày, mình sẽ đoàn tụ với Hạ Ngưng Thường và Tô Nhan, còn Địa Ma, lão già khốn kiếp đó cũng không biết chết ở đâu rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Khai vẫn dò la tin tức ở Thủy Lam Thành, nhân tiện tìm mua một vị thuốc.
Nguyên liệu này cũng là dược liệu phải có để luyện chế thánh đan cứu bộ tộc Cổ Ma, chỉ mọc ở hải vực, cực kì quý hiếm.
Dương Khai cảm thấy ở đây chắc sẽ có.
Thời gian cứ thế thoắt qua, Dương Khai không thu được một chút gì, không chỉ không nghe ngóng được tin tức về Mộng Vô Nhai, ngay đến thứ dược liệu đó cũng không có, hỏi tới ai người đó cũng đều lắc đầu bảo thứ dược liệu đó gần như tuyệt chủng rồi, đến họ còn chưa từng thấy bao giờ.
Vào một ngày nọ, một tháng sau đó, Dương Khai đang hỏi thăm tin tức ở một hiệu thuốc, bỗng nhiên phát hiện khí tức của vài người đang tìm đến dựa vào dấu vết của mình.
Khẽ cau mày, hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một đám võ giả theo sau một gã cao to trung niên đi tới.
Tu vi của đám người đó không cao, về cơ bản đều là Thần Du Cảnh, nhưng số người không ít, hơn nữa khí tức linh hoạt, sắc ben, rõ ràng là đều là hạng liếm máu trên lưỡi đao.
Đến trước mặt Dương Khai, gã cao to trung niên đó liếc mắt quan sát hắn.
- Có việc gì?
Dương Khai bực dọc hỏi y.