- Rất đúng!
Lão già họ Thường xanh mặt, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu. Bị Đỗ Vạn ép buộc như vậy trước mặt một hậu bối, lão xấu hổ không dám phủ nhận, liền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thường mỗ ta đúng là rất hào phóng đấy!
Lúc nói, da mặt lão giật giật, dường như hận không thể cho Đỗ Vạn một đấm.
- Vậy hai thứ này đi.
Dương Khai lập tức lấy ra hai dược liệu khác nhau trong túi Càn Khôn.
Lão già họ Thường kia nhìn một chút, vẻ mặt liền trở nên buông lỏng, vội tóm lấy cái túi Càn Khôn trong tay Dương Khai, hào phóng nói:
- Cầm đi cầm đi!
Nhìn điệu bộ của lão như vậy, hiển nhiên là thứ rất quan trọng với lão không bị Dương Khai lấy đi, cho nên mới cảm thấy thoải mái như vậy.
Dương Khai đương nhiên không ác độc như vậy, lần này vốn đã đạt được rất nhiều thuận lợi, từ trong túi Càn Khôn lấy được hai loại thánh cấp dược liệu, hắn cũng đã rất hài lòng rồi.
Có hai loại thánh cấp dược liệu này làm thuốc dẫn, Dương Khai đã có thể luyện chế ra hai viên thánh đan.
Xử lý xong chiếc túi Càn Khôn thứ nhất, Dương Khai lại điều tra chiếc túi thứ hai, thần thức vừa đi qua, hai mắt hắn không khỏi tỏa sáng.
Từ trong chiếc túi Càn Khôn này, hắn phát hiện ra một loại dược liệu cực kỳ cần thiết – Lộ Ngưng Thảo!
Trong danh sách mà Lệ Dung đưa cho hắn, Lộ Ngưng Thảo cũng là một nguyên liệu cần thiết, sinh trưởng trong môi trường cực kỳ khắc nghiệt, mặc dù đang ở nơi mà bất kỳ vật gì cũng có thể tồn tại, nhưng điều kiện khắc nghiệt như vậy lại tồn tại rất ít.
Mà Lộ Ngưng Thảo trong chiếc túi Càn Khôn này, bất kể hình dạng hay niên đại đều đã đạt cực hạn, đương nhiên là một loại dược liệu thượng hảo hạng.
Dương Khai không chút khách khí, vui vẻ cầm lấy, còn tiện tay lấy trong chiếc túi càn khôn một loại thánh cấp dược liệu khác.
Chiếc túi Càn Khôn thứ ba, thứ tư cũng không có thu hoạch gì nhiều, đều chỉ thu được hai thứ dược liệu mà thôi.
Cho đến chiếc túi Càn Khôn cuối cùng, Dương Khai cẩn thận điều tra.
Trong giây lát, hắn lộ ra vẻ thất vọng, hắn phát hiện ra trong chiếc túi Càn Khôn này cũng không có loại dược liệu mà mình cần, đang định lấy bừa hai thứ, bỗng thần sắc khẽ động, hắn kinh ngạc nhìn vào túi Càn Khôn, bên trong có một vật khiến hắn sững sờ.
Phái một lát sau, hắn mới khẽ mỉm cười:
- Lấy hai thứ này đi.
Vừa nói, vừa lấy ra hai vật.
Mọi người nhìn lại, không khỏi lộ ra một chút thần sắc cổ quái, bởi vì hai vật mà Dương Khai lấy ra lúc này, giống như những thánh cấp dược liệu trước cũng không có gì đặc biệt, nhưng đều là hai viên đá tròn màu đen.
- Đây là cái gì?
Đỗ Vạn nhìn sang, hồ nghi hỏi.
Những lão già khác cũng đều quan sát, lắc đầu khó hiểu.
Không ai nhận ra hai viên đá tròn này rốt cuộc là vật gì.
Chủ nhân của chiếc túi Càn Khôn này cũng không ngừng lắc đầu:
- Đừng nhìn ta, ta cũng không biết rõ. Chẳng qua ta cảm thấy mấy viên đá này rất cổ quái nên mới cho vào túi Càn Khôn. Đã mấy chục năm trôi qua nhưng ta vẫn không hiểu nó có tác dụng gì. Tiểu hữu biết sao?
Vừa hỏi vừa quay sang nhìn Dương Khai.
- Ta cũng không biết, chẳng qua ta cảm thấy nó khá kỳ quái, nên mới lấy ra.
- À, vậy đưa cho ngươi, dù sao mấy chục năm nay ta cũng không biết rõ xuất xứ của nó.
Chủ nhân chiếc túi Càn Khôn hào phóng nói.
- Tạ ơn chư vị tiền bối!
Dương Khai ha hả cười, đem hai viên đá tròn đưa vào Hắc Thư Không Gian của mình.
Việc đánh cược đã xong, Dương Khai xin phép một tiếng, rồi nhảy xuống khỏi đài cao.
Những lão già kia còn định khuyên bảo một hồi nữa, nhưng lại không thể mở miệng, chỉ có thể mặc cho hắn rời đi.
- Đỗ Vạn, nhất định không thể để cho hắn lầm đường lạc lối, hắn nhất định sẽ có thành tựu cao trong thuật luyện đan đấy, có một hạt giống tốt như vậy quả thực rất khó, ta cũng không hy vọng hắn bị phá hủy như vậy!
- Đúng vậy đó Đỗ Vạn, sau khi về ngươi nên khuyên bảo hắn một chút, nếu ngươi không nói được thì để ta cướp hắn đến Tam Xuyên thành.
- Lão hủ sẽ cố hết sức!
Đỗ Vạn gượng cười, trong lòng cũng có chút không rõ rang, Dương Khai cố chấp với võ đạo như vậy để làm chi? Thế giới này, có tám phần là người đang tu luyện, cũng có thể gọi là võ giả.
Nhưng Luyện Đan Sư thì cực kỳ hiếm có, mười ngàn người luyện võ thì mới xuất hiện một vị Luyện Đan Sư, người có tư chất trong thuật luyện đan thì lại càng hiếm hơn nữa.
Một Luyện Đan Sư có tư chất xuất sắc, tài nghệ siêu quần, đi đến đâu cũng sẽ có người kính trọng và ngưỡng mộ. Tiểu tử này rất có thể không thấy rõ sự chênh lệch giữa Luyện Đan Sư và đám võ giả.
…
Sau khi trở về cùng Phi Vũ, Dương Khai hướng Thương Viêm hồi bẩm về kết quả trao đổi với Địch Diệu.
Sau khi nghe xong, Thương Viêm khẽ gật đầu:
- Nói như vậy, phần thắng của chúng ta chắc chắn sẽ lớn hơn. Tiểu tử kia nếu là khách quý của Áo Cổ, Áo Cổ nhất định sẽ phải bảo vệ hắn. Đến lúc đó nhất định sẽ bố trí người bảo vệ cho hắn, tối thiểu sẽ có một vị Siêu Phàm cảnh tầng ba, đây mới chỉ là dự đoán mà thôi.
- Sư thúc, Thiên Niên Ma Hoa bao lâu nữa mới nở?
- Cụ thể bao lâu ta cũng không rõ lắm, nhưng theo điển tịch ghi lại, thì trước khi Thiên Niên Ma Hoa nở, sẽ xuất hiện dị tượng, đến lúc đó chúng ta sẽ biết.
- Hiện giờ đã có không ít người đang ở trong núi, chờ Thiên Niên Ma Hoa nở, thậm chí còn có người lên Vọng Thiên Nhai chờ. Nhưng khoảng cách đến mục tiêu càng gần thì càng nguy hiểm, cho nên chúng ta cũng không cần gấp.
Lực Hoàn ha hả cười:
- Tiểu sư điệt, trong thời gian này ngươi nên nghỉ ngơi cho thật tốt, khi đến lúc, chúng ta sẽ dẫn ngươi qua đó.
- Vâng.
Dương Khai lên tiếng.
Quay lại phòng mình, Dương Khai ngồi xếp bằng, vừa vận công tu luyện, vừa lấy ra hai viên đá tròn màu đen trong Hắc Thư Không Gian.
- A, đây không phải là viên đá lần trước ngươi lấy được trong Tiền Nhân Động hay sao?
Phi Vũ ngạc nhiên hô:
- Sao lại có hơn một viên?
- Ban nãy vừa tìm được trong túi Càn Khôn của một vị tiền bối Luyện Đan Sư.
Dương Khai giải thích một câu, chính vì nhận ra hai thứ có cùng nguyên liệu, hình dạng cũng giống nhau, cho nên Dương Khai mới chọn hai viên đá đen này.
- Sư thúc, thứ này rút cục để làm gì?
- Ta không biết. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy thứ này.
Phi Vũ lắc đầu.
- Kì quái.
Dương Khai vẻ mặt khó hiểu, vị tiền bối Luyện Đan Sư kia cũng không nhận ra viên đá này được làm từ vật liệu gì, dung để làm gì. Nghe lão nói đã tìm được viên đá kia cách đây mấy chục năm, vẫn không tìm được một chút bí mật của nó.
Bản năng của Dương Khai cho rằng, hai viên đá đen tròn này có vẻ không đơn giản.
Vận chuyển chân nguyên xung quanh, thả thần thức quan sát chúng, tất cả đều không có thu hoạch gì.
Giằng co một hồi lâu, Dương Khai mới bất đắc dĩ dừng lại, cất chúng đi.
Những ngày tiếp theo, Dương Khai luôn luôn ở trong khách điếm bế quan không ra ngoài, lúc nào cũng trong trạng thái hoàn hảo nhất, chờ đợi để đương đầu với cuộc chiến.
Mấy vị sư thúc cũng đang chuẩn bị sẵn sàng.
Một buổi sáng, Dương Khai đang tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt. Chính là lúc này! Hắn dường như cảm thấy năng lượng thiên địa bên cạnh mình bắt đầu chuyển động có vẻ kì quái.
Dường như có một lực lượng vô hình dẫn dắt, đang quy tụ về một phía.
Không đợi hắn điều tra rõ, tình hình bỗng trở nên mãnh liệt hơn.
Mặc dù đang ở trong phòng, nhưng bên cạnh hắn vẫn nổi lên một trận cuồng phong, cửa sổ cũng bị rung động.
Phi Vũ cũng vội mở mắt, ngạc nhiên nói:
- Đây là…
Vừa nói, đôi mắt vừa tỏa ra ánh sáng kì lạ, đi đến bên cửa sổ nhìn về phía xa, vô cùng xúc động quát khẽ một tiếng:
- Thiên Niên Ma Hoa đã nở rồi!
Dương Khai tinh thần chấn động.
Gian phòng bên cạnh vang lên những tiếng quần áo vù vù, hiển nhiên là đám Thương Viêm đã xuất phát. Dương Khai và Phi Vũ liếc nhìn nhau một cái, cũng không chần chừ, đều từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Cùng lúc đó, toàn bộ Phù Vân thành trở nên sôi động, không đếm được những võ giả từ bốn phương tám hướng nhảy lên đường phố, lao về phía ngọn núi cách đó hơn mười dặm.
- Thiên Niên Ma Hoa có động tĩnh rồi!
Có người hô to.
Những lời này khiến tất cả mọi người đều bị kích động.
Dương Khai nheo mắt nhìn về phía ngọn núi kia, chỉ thấy trong không trung có những luồng sáng nhiều màu xuất hiện, chiếu sáng rực rỡ xung quanh. Năng lượng thiên địa đang không ngừng điên cuồng hướng về phía đó, toàn bộ Phù Vân thành trở nên hỗn loạn.
- Đi!
Thương Viêm quát khẽ một câu, bao bọc toàn thân bằng một đạo hồng quang, chạy như bay về phía bên kia.
Mọi người theo sát phía sau.
Xoạt xoạt xoạt…
Vô số người đều đang ra sức chạy về phía bên kia.
Dương Khai trong phút chốc ý thức được sự khó khăn trong cuộc đua này, cao thủ Siêu Phàm cảnh ở đây chỗ nào cũng có. Tuy cao thủ tầng ba rất ít, nhưng số người này cũng đã vượt qua dự đoán của Thương Viêm.
Riêng Siêu Phàm cảnh trong Phù Vân thành lao ra cũng đã có ba bốn trăm người, chứ đừng nói đến những nhóm người vẫn đang chờ đợi ở trên núi.
Dự đoán cẩn thận, lúc này e rằng đã có tới năm trăm vị Siêu Phàm cảnh tham gia.
Con số kinh khủng này khiến Dương Khai cũng phải run lên.
Phủ thành chủ, Áo Cổ, Chu Lương và Kim Giác ba vị cao thủ đứng chỗ cao, quan sát động tĩnh trên núi, sắc mặt đều vô cùng nghiêm trọng.
- Sư phụ hình như cũng đến.
Kim Giác nhìn mấy đạo thân ảnh vừa lao ra từ trong phủ thành, bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hả? Sư phụ không phải cao thủ Nhập Thánh cảnh sao? Ông ấy tới đây thì Thiên Niên Ma Hoa căn bản không thể nở được.
Chu Lương nghe vậy cả kinh.
- Ngươi không cần lo lắng, sư phụ dường như đã dùng một loại đan dược gì đó, tạm thời áp chế tu vị của mình xuống.
Áo Cổ thản nhiên nói.
- Dù sao lần trước khi Thiên Niên Ma Hoa nở, chính là do ông ấy ngưng luyện thuốc, với chuyện này, ông ấy phải biết rõ hơn bất kỳ kẻ nào.
Nghe vậy, Chu Lương và Kim Giác đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy bọn họ và sư phụ cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bọn họ đã nhận được lợi ích không thể tưởng tượng từ sư phụ.
Chỉ là một viên thánh đan từ tay sư phụ đã khiến nhục thể và thần hồn của bọn họ tiến bộ mười phần. Hiện giờ tu vị của ba người so với lúc trước tuy không phát triển nhiều, nhưng ai cũng cảm thấy bản thân đã trở nên hùng mạnh rồi.
Sư phụ có thể quá bộ đến Phù Vân thành, đây thực là chuyện tốt mà bọn họ không hề nghĩ đến.
Để báo đáp ân tình của sư phụ, ba người Áo Cổ lúc này đều đang cố gắng hết sức, để người có năng lực nhất trong thành phủ đi bảo vệ đệ tử của ông ta an toàn.
Nhân yêu ma tam tộc, tổng cộng có sáu vị Siêu Phàm cảnh, trong đó hai vị là Siêu Phàm cảnh tầng ba, bốn vị Siêu Phàm cảnh tầng hai, có thể nói là một đội hình phô trương.
Bọn Áo Cổ vốn định đích thân chiếm đoạt Thiên Niên Ma Hoa dược dịch, tuy ba người bọn họ không cần, nhưng bằng hữu thân nhân của họ thì cần.
Nhưng nếu sư phụ đến đây, bọn họ sẽ không tiện đoạt nữa.
Các cao thủ Siêu Phàm cảnh ở Phù Vân thành chạy nhanh như chớp, người sau nối tiếp người trước, nhất tề hướng về phía ngọn núi kia.
Còn chưa đến chân núi, trận chiến đã bùng nổ.
Ai cũng không muốn để người khác nhanh chân lên trước, toàn bộ những kẻ xung quanh đều là kẻ địch. Có những kẻ thiếu kiên nhẫn đương nhiên nghĩ rằng muốn tiên hạ thủ vi cường, một va chạm nhỏ sẽ dẫn tới một trận chiến quy mô nhỏ, tiện đà mở rộng ra, ảnh hưởng đến người khác, càng ngày càng có nhiều cao thủ tham gia vào trong đó. - Rất đúng!
Lão già họ Thường xanh mặt, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu. Bị Đỗ Vạn ép buộc như vậy trước mặt một hậu bối, lão xấu hổ không dám phủ nhận, liền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thường mỗ ta đúng là rất hào phóng đấy!
Lúc nói, da mặt lão giật giật, dường như hận không thể cho Đỗ Vạn một đấm.
- Vậy hai thứ này đi.
Dương Khai lập tức lấy ra hai dược liệu khác nhau trong túi Càn Khôn.
Lão già họ Thường kia nhìn một chút, vẻ mặt liền trở nên buông lỏng, vội tóm lấy cái túi Càn Khôn trong tay Dương Khai, hào phóng nói:
- Cầm đi cầm đi!
Nhìn điệu bộ của lão như vậy, hiển nhiên là thứ rất quan trọng với lão không bị Dương Khai lấy đi, cho nên mới cảm thấy thoải mái như vậy.
Dương Khai đương nhiên không ác độc như vậy, lần này vốn đã đạt được rất nhiều thuận lợi, từ trong túi Càn Khôn lấy được hai loại thánh cấp dược liệu, hắn cũng đã rất hài lòng rồi.
Có hai loại thánh cấp dược liệu này làm thuốc dẫn, Dương Khai đã có thể luyện chế ra hai viên thánh đan.
Xử lý xong chiếc túi Càn Khôn thứ nhất, Dương Khai lại điều tra chiếc túi thứ hai, thần thức vừa đi qua, hai mắt hắn không khỏi tỏa sáng.
Từ trong chiếc túi Càn Khôn này, hắn phát hiện ra một loại dược liệu cực kỳ cần thiết – Lộ Ngưng Thảo!
Trong danh sách mà Lệ Dung đưa cho hắn, Lộ Ngưng Thảo cũng là một nguyên liệu cần thiết, sinh trưởng trong môi trường cực kỳ khắc nghiệt, mặc dù đang ở nơi mà bất kỳ vật gì cũng có thể tồn tại, nhưng điều kiện khắc nghiệt như vậy lại tồn tại rất ít.
Mà Lộ Ngưng Thảo trong chiếc túi Càn Khôn này, bất kể hình dạng hay niên đại đều đã đạt cực hạn, đương nhiên là một loại dược liệu thượng hảo hạng.
Dương Khai không chút khách khí, vui vẻ cầm lấy, còn tiện tay lấy trong chiếc túi càn khôn một loại thánh cấp dược liệu khác.
Chiếc túi Càn Khôn thứ ba, thứ tư cũng không có thu hoạch gì nhiều, đều chỉ thu được hai thứ dược liệu mà thôi.
Cho đến chiếc túi Càn Khôn cuối cùng, Dương Khai cẩn thận điều tra.
Trong giây lát, hắn lộ ra vẻ thất vọng, hắn phát hiện ra trong chiếc túi Càn Khôn này cũng không có loại dược liệu mà mình cần, đang định lấy bừa hai thứ, bỗng thần sắc khẽ động, hắn kinh ngạc nhìn vào túi Càn Khôn, bên trong có một vật khiến hắn sững sờ.
Phái một lát sau, hắn mới khẽ mỉm cười:
- Lấy hai thứ này đi.
Vừa nói, vừa lấy ra hai vật.
Mọi người nhìn lại, không khỏi lộ ra một chút thần sắc cổ quái, bởi vì hai vật mà Dương Khai lấy ra lúc này, giống như những thánh cấp dược liệu trước cũng không có gì đặc biệt, nhưng đều là hai viên đá tròn màu đen.
- Đây là cái gì?
Đỗ Vạn nhìn sang, hồ nghi hỏi.
Những lão già khác cũng đều quan sát, lắc đầu khó hiểu.
Không ai nhận ra hai viên đá tròn này rốt cuộc là vật gì.
Chủ nhân của chiếc túi Càn Khôn này cũng không ngừng lắc đầu:
- Đừng nhìn ta, ta cũng không biết rõ. Chẳng qua ta cảm thấy mấy viên đá này rất cổ quái nên mới cho vào túi Càn Khôn. Đã mấy chục năm trôi qua nhưng ta vẫn không hiểu nó có tác dụng gì. Tiểu hữu biết sao?
Vừa hỏi vừa quay sang nhìn Dương Khai.
- Ta cũng không biết, chẳng qua ta cảm thấy nó khá kỳ quái, nên mới lấy ra.
- À, vậy đưa cho ngươi, dù sao mấy chục năm nay ta cũng không biết rõ xuất xứ của nó.
Chủ nhân chiếc túi Càn Khôn hào phóng nói.
- Tạ ơn chư vị tiền bối!
Dương Khai ha hả cười, đem hai viên đá tròn đưa vào Hắc Thư Không Gian của mình.
Việc đánh cược đã xong, Dương Khai xin phép một tiếng, rồi nhảy xuống khỏi đài cao.
Những lão già kia còn định khuyên bảo một hồi nữa, nhưng lại không thể mở miệng, chỉ có thể mặc cho hắn rời đi.
- Đỗ Vạn, nhất định không thể để cho hắn lầm đường lạc lối, hắn nhất định sẽ có thành tựu cao trong thuật luyện đan đấy, có một hạt giống tốt như vậy quả thực rất khó, ta cũng không hy vọng hắn bị phá hủy như vậy!
- Đúng vậy đó Đỗ Vạn, sau khi về ngươi nên khuyên bảo hắn một chút, nếu ngươi không nói được thì để ta cướp hắn đến Tam Xuyên thành.
- Lão hủ sẽ cố hết sức!
Đỗ Vạn gượng cười, trong lòng cũng có chút không rõ rang, Dương Khai cố chấp với võ đạo như vậy để làm chi? Thế giới này, có tám phần là người đang tu luyện, cũng có thể gọi là võ giả.
Nhưng Luyện Đan Sư thì cực kỳ hiếm có, mười ngàn người luyện võ thì mới xuất hiện một vị Luyện Đan Sư, người có tư chất trong thuật luyện đan thì lại càng hiếm hơn nữa.
Một Luyện Đan Sư có tư chất xuất sắc, tài nghệ siêu quần, đi đến đâu cũng sẽ có người kính trọng và ngưỡng mộ. Tiểu tử này rất có thể không thấy rõ sự chênh lệch giữa Luyện Đan Sư và đám võ giả.
…
Sau khi trở về cùng Phi Vũ, Dương Khai hướng Thương Viêm hồi bẩm về kết quả trao đổi với Địch Diệu.
Sau khi nghe xong, Thương Viêm khẽ gật đầu:
- Nói như vậy, phần thắng của chúng ta chắc chắn sẽ lớn hơn. Tiểu tử kia nếu là khách quý của Áo Cổ, Áo Cổ nhất định sẽ phải bảo vệ hắn. Đến lúc đó nhất định sẽ bố trí người bảo vệ cho hắn, tối thiểu sẽ có một vị Siêu Phàm cảnh tầng ba, đây mới chỉ là dự đoán mà thôi.
- Sư thúc, Thiên Niên Ma Hoa bao lâu nữa mới nở?
- Cụ thể bao lâu ta cũng không rõ lắm, nhưng theo điển tịch ghi lại, thì trước khi Thiên Niên Ma Hoa nở, sẽ xuất hiện dị tượng, đến lúc đó chúng ta sẽ biết.
- Hiện giờ đã có không ít người đang ở trong núi, chờ Thiên Niên Ma Hoa nở, thậm chí còn có người lên Vọng Thiên Nhai chờ. Nhưng khoảng cách đến mục tiêu càng gần thì càng nguy hiểm, cho nên chúng ta cũng không cần gấp.
Lực Hoàn ha hả cười:
- Tiểu sư điệt, trong thời gian này ngươi nên nghỉ ngơi cho thật tốt, khi đến lúc, chúng ta sẽ dẫn ngươi qua đó.
- Vâng.
Dương Khai lên tiếng.
Quay lại phòng mình, Dương Khai ngồi xếp bằng, vừa vận công tu luyện, vừa lấy ra hai viên đá tròn màu đen trong Hắc Thư Không Gian.
- A, đây không phải là viên đá lần trước ngươi lấy được trong Tiền Nhân Động hay sao?
Phi Vũ ngạc nhiên hô:
- Sao lại có hơn một viên?
- Ban nãy vừa tìm được trong túi Càn Khôn của một vị tiền bối Luyện Đan Sư.
Dương Khai giải thích một câu, chính vì nhận ra hai thứ có cùng nguyên liệu, hình dạng cũng giống nhau, cho nên Dương Khai mới chọn hai viên đá đen này.
- Sư thúc, thứ này rút cục để làm gì?
- Ta không biết. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy thứ này.
Phi Vũ lắc đầu.
- Kì quái.
Dương Khai vẻ mặt khó hiểu, vị tiền bối Luyện Đan Sư kia cũng không nhận ra viên đá này được làm từ vật liệu gì, dung để làm gì. Nghe lão nói đã tìm được viên đá kia cách đây mấy chục năm, vẫn không tìm được một chút bí mật của nó.
Bản năng của Dương Khai cho rằng, hai viên đá đen tròn này có vẻ không đơn giản.
Vận chuyển chân nguyên xung quanh, thả thần thức quan sát chúng, tất cả đều không có thu hoạch gì.
Giằng co một hồi lâu, Dương Khai mới bất đắc dĩ dừng lại, cất chúng đi.
Những ngày tiếp theo, Dương Khai luôn luôn ở trong khách điếm bế quan không ra ngoài, lúc nào cũng trong trạng thái hoàn hảo nhất, chờ đợi để đương đầu với cuộc chiến.
Mấy vị sư thúc cũng đang chuẩn bị sẵn sàng.
Một buổi sáng, Dương Khai đang tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt. Chính là lúc này! Hắn dường như cảm thấy năng lượng thiên địa bên cạnh mình bắt đầu chuyển động có vẻ kì quái.
Dường như có một lực lượng vô hình dẫn dắt, đang quy tụ về một phía.
Không đợi hắn điều tra rõ, tình hình bỗng trở nên mãnh liệt hơn.
Mặc dù đang ở trong phòng, nhưng bên cạnh hắn vẫn nổi lên một trận cuồng phong, cửa sổ cũng bị rung động.
Phi Vũ cũng vội mở mắt, ngạc nhiên nói:
- Đây là…
Vừa nói, đôi mắt vừa tỏa ra ánh sáng kì lạ, đi đến bên cửa sổ nhìn về phía xa, vô cùng xúc động quát khẽ một tiếng:
- Thiên Niên Ma Hoa đã nở rồi!
Dương Khai tinh thần chấn động.
Gian phòng bên cạnh vang lên những tiếng quần áo vù vù, hiển nhiên là đám Thương Viêm đã xuất phát. Dương Khai và Phi Vũ liếc nhìn nhau một cái, cũng không chần chừ, đều từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Cùng lúc đó, toàn bộ Phù Vân thành trở nên sôi động, không đếm được những võ giả từ bốn phương tám hướng nhảy lên đường phố, lao về phía ngọn núi cách đó hơn mười dặm.
- Thiên Niên Ma Hoa có động tĩnh rồi!
Có người hô to.
Những lời này khiến tất cả mọi người đều bị kích động.
Dương Khai nheo mắt nhìn về phía ngọn núi kia, chỉ thấy trong không trung có những luồng sáng nhiều màu xuất hiện, chiếu sáng rực rỡ xung quanh. Năng lượng thiên địa đang không ngừng điên cuồng hướng về phía đó, toàn bộ Phù Vân thành trở nên hỗn loạn.
- Đi!
Thương Viêm quát khẽ một câu, bao bọc toàn thân bằng một đạo hồng quang, chạy như bay về phía bên kia.
Mọi người theo sát phía sau.
Xoạt xoạt xoạt…
Vô số người đều đang ra sức chạy về phía bên kia.
Dương Khai trong phút chốc ý thức được sự khó khăn trong cuộc đua này, cao thủ Siêu Phàm cảnh ở đây chỗ nào cũng có. Tuy cao thủ tầng ba rất ít, nhưng số người này cũng đã vượt qua dự đoán của Thương Viêm.
Riêng Siêu Phàm cảnh trong Phù Vân thành lao ra cũng đã có ba bốn trăm người, chứ đừng nói đến những nhóm người vẫn đang chờ đợi ở trên núi.
Dự đoán cẩn thận, lúc này e rằng đã có tới năm trăm vị Siêu Phàm cảnh tham gia.
Con số kinh khủng này khiến Dương Khai cũng phải run lên.
Phủ thành chủ, Áo Cổ, Chu Lương và Kim Giác ba vị cao thủ đứng chỗ cao, quan sát động tĩnh trên núi, sắc mặt đều vô cùng nghiêm trọng.
- Sư phụ hình như cũng đến.
Kim Giác nhìn mấy đạo thân ảnh vừa lao ra từ trong phủ thành, bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hả? Sư phụ không phải cao thủ Nhập Thánh cảnh sao? Ông ấy tới đây thì Thiên Niên Ma Hoa căn bản không thể nở được.
Chu Lương nghe vậy cả kinh.
- Ngươi không cần lo lắng, sư phụ dường như đã dùng một loại đan dược gì đó, tạm thời áp chế tu vị của mình xuống.
Áo Cổ thản nhiên nói.
- Dù sao lần trước khi Thiên Niên Ma Hoa nở, chính là do ông ấy ngưng luyện thuốc, với chuyện này, ông ấy phải biết rõ hơn bất kỳ kẻ nào.
Nghe vậy, Chu Lương và Kim Giác đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy bọn họ và sư phụ cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bọn họ đã nhận được lợi ích không thể tưởng tượng từ sư phụ.
Chỉ là một viên thánh đan từ tay sư phụ đã khiến nhục thể và thần hồn của bọn họ tiến bộ mười phần. Hiện giờ tu vị của ba người so với lúc trước tuy không phát triển nhiều, nhưng ai cũng cảm thấy bản thân đã trở nên hùng mạnh rồi.
Sư phụ có thể quá bộ đến Phù Vân thành, đây thực là chuyện tốt mà bọn họ không hề nghĩ đến.
Để báo đáp ân tình của sư phụ, ba người Áo Cổ lúc này đều đang cố gắng hết sức, để người có năng lực nhất trong thành phủ đi bảo vệ đệ tử của ông ta an toàn.
Nhân yêu ma tam tộc, tổng cộng có sáu vị Siêu Phàm cảnh, trong đó hai vị là Siêu Phàm cảnh tầng ba, bốn vị Siêu Phàm cảnh tầng hai, có thể nói là một đội hình phô trương.
Bọn Áo Cổ vốn định đích thân chiếm đoạt Thiên Niên Ma Hoa dược dịch, tuy ba người bọn họ không cần, nhưng bằng hữu thân nhân của họ thì cần.
Nhưng nếu sư phụ đến đây, bọn họ sẽ không tiện đoạt nữa.
Các cao thủ Siêu Phàm cảnh ở Phù Vân thành chạy nhanh như chớp, người sau nối tiếp người trước, nhất tề hướng về phía ngọn núi kia.
Còn chưa đến chân núi, trận chiến đã bùng nổ.
Ai cũng không muốn để người khác nhanh chân lên trước, toàn bộ những kẻ xung quanh đều là kẻ địch. Có những kẻ thiếu kiên nhẫn đương nhiên nghĩ rằng muốn tiên hạ thủ vi cường, một va chạm nhỏ sẽ dẫn tới một trận chiến quy mô nhỏ, tiện đà mở rộng ra, ảnh hưởng đến người khác, càng ngày càng có nhiều cao thủ tham gia vào trong đó.