Bình minh ngày hôm sau, Dương Khai đang tĩnh tọa thì cảm giác bên cạnh có chút động tĩnh, khẽ phóng xuất thần thức điều tra một phen, phát hiện ba người Thương Viêm, Lực Hoàn và Phi Tiến đã cấp tốc rời khỏi, hẳn là đi tới Vọng Thiên Nhai điều tra tình hình rồi.
Đêm qua Phi Vũ say rượu chưa tỉnh, dáng vẻ bất nhã nằm nghiêng ở trên giường, quần áo bị vén tới chỗ đùi, nước da sáng trắng làm cho Dương Khai hoa mắt chóng mặt.
Bất đắc dĩ lắc đầu đứng dậy, cầm lấy chăn đệm, đắp kín che đi cái chỗ lộ ra ngoài.
Mãi đến giữa trưa, Phi Vũ mới uể oải đứng dậy, đi đến bên cửa sổ lẳng lặng đứng yên chốc lát.
- Này, tiểu sư điệt, chúng ta đi ra xem thử đi.
Phi Vũ bỗng nhiên đề nghị.
- Nhưng mà Thương Viêm sư thúc kêu chúng ta ở khách điếm đợi bọn họ trở về.
Dương Khai nhíu nhíu mày
- Yên tâm đi, ở trong Phù Vân Thành này bình thường chắc là sẽ không gặp nguy hiểm đâu, cho dù bất chợt có tranh đấu, người của phủ Thành chủ cũng sẽ ngăn lại.
Phi Vũ bu lại, đặt cái mông đẹp của mình ngồi nghiêng bên cạnh Dương Khai, thổ khí như lan nói:
- Đi xem thử nha, hiếm khi có một chuyến tới nơi này, sao phải buồn rầu ngồi trong phòng làm gì.
Bọn Thương Viêm chắc mấy ngày mới có thể trở về, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ mãi ở chỗ này? Nói như vậy, không kiêng nể gì mà khoác cánh tay Dương Khai, ôm cũng khá chặt, đôi gò bồng đảo căng tròn dán chặt vào khuỷu tay của hắn.
Dương Khai mặt tối sầm:
- Được rồi, đi ra ngoài đi, sư thúc đừng thừa cơ lợi dụng điệt là tốt rồi.
- Tiểu khốn khiếp! Phi Vũ cắn răng nói một câu.
Hai người thu dọn một phen, nhanh chóng rời khỏi khách điếm, đi trên con đường náo nhiệt.
Mặc dù Phi Vũ không đề cập tới, Dương Khai cũng có dự định ra ngoài đi dạo Đỗ lão nói, bởi vì Thiên Niên Ma Hoa sắp nở rộ, nơi này hội tụ rất nhiều Luyện đan sư xuất sắc, hơn nữa người luyện võ ở các nơi trong thiên hạ cũng sẽ tụ tập ở đây, người càng nhiều, tài nguyên sẽ nhiều.
Các loại dược liệu trân quý bình thường không thấy cũng sẽ tấp nập xuất hiện ở chỗ này.
Dương Khai cần thu thập một ít dược liệu! Tuy rằng bây giờ hắn đang luyện đan, dược liệu đều là do Thiên Tiêu Tông cung cấp, nhưng về phương diện này hắn cũng có nhu cầu, thứ nhất là vì tu luyện cho bản thân, hai cũng là vì lo cho Ma Thần Bảo của Cổ Ma nhất tộc.
Lúc rời khỏi Ma Thần Bảo, Lệ Dung cho hắn một bản liệt kê, đó là những nguyên liệu cần có để luyện chế Thánh cấp đan dược.
Thời gian lâu như vậy, Dương Khai cũng thu thập bảy tám phần rồi, nhưng vẫn còn có nhiều nguyên liệu chưa thu thập được.
Lần này chính là một cơ hội hiếm có.
Trong Phù Vân Thành, cửa hàng mọc san sát như rừng, người luyện võ chen vai thích cánh, người lui tới nhiều như cá diếc sang sông Phi Vũ vô cùng thân thiết kéo cánh tay của Dương Khai, cùng hắn đi dạo trên đường, mỹ nhân nam tú, gây sự chú ý cho không ít người
- Sư thúc, như thế này không tốt lắm đâu? Dương Khai cảm giác có chút không được tự nhiên, lúc đang đi, thỉnh thoảng có chút tiếp xúc thân thể, khiến tâm thần hắn nhộn nhạo.
- Có cái gì không tốt đâu, ta phụ trách bảo vệ điệt, tiểu điệt khốn kiếp này, có phải có phản ứng với sư thúc? Phi Vũ nhìn hắn, cười thản nhiên Dương Khai nhún nhún vai:
- Điệt là nam nhân trẻ tuổi, đây là hiện tượng bình thường.
- Đừng nghĩ nhiều thì tốt.
Phi Vũ khẽ cười một tiếng, hình như cũng đang hưởng thụ tình cảnh như vậy, vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện với Dương Khai Dọc hai bên đường, dưới sự chỉ điểm của nàng ấy, Dương Khai cũng có thể phân chính xác người nào trong Ma tộc, người nào trong Yêu tộc.
Ở Thông Huyền Đại Lục, thế vững chắc Nhân, Yêu Ma tam tộc, số lượng Nhân tộc là nhiều nhất, sau đó là Ma tộc, số lượng Yêu tộc là ít nhất.
Nguyên nhân căn bản là bởi vì sự hiếm hoi của hóa sinh trì trong Yêu tộc.
Hóa sinh trì là căn cơ và là nguồn gốc của Yêu tộc, thực lực của Yêu thú đến một trình độ nhất định, có thể thông qua hóa sinh trì, biến thành thân thể con người, lúc mới bắt đầu có tinh thần và trí tuệ không kém gì con người Có thể nói, mỗi một Yêu tộc có được thân thể của con người đều là cường nhân, điều này khác với hai tộc kia Nhưng đây cũng không phải là toàn bộ tình hình, cũng có một vài Yêu tộc hùng mạnh, mới sinh ra đã có thể biến thành hình dạng người, lại còn có một vài Yêu tộc có tố chất thông thiên, không cần sự giúp đỡ của hóa sinh trì, cũng có thể đạt tới trình độ này.
Đó đều là tinh anh trong Yêu tộc, là cường nhân trong cường nhân Dương Khai lập tức cảm thấy kiến thức tăng thêm không ít Đi tới cửa hàng do Hiệp hội đan sư mở trong Phù Vân Thành, Dương Khai đi dạo vài vòng, vẻ mặt đành cam chịu Hắn cũng không tìm được thảo dược mà mình muốn
- Tiểu ca, ngài xem hết mấy lượt ở đây mà cũng không mua được gì, chẳng lẽ do đồ trong tiệm của ta không hợp ý của ngài? Chưởng quầy không khỏi tò mò hỏi Duơng Khai lắc đầu:
- Đây đều là những món hàng thượng hạng nhưng lại không có món đồ mà ta cần.
- Tiểu ca là Luyện Đan Sư đúng không? Dương Khai khẽ gật đầu, lấy minh bài đan sư của mình ra, chưởng quầy cầm lấy nhìn một lát, lập tức thay đổi sắc mặt, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa thân thiết rất nhiều:
- Không biết là tiểu ca cần dược liệu nào, nếu mà thuận tiện thì có thể nói cho ta biết không? Ta có thể để ý giúp ngài.
Dương Khai thuận miệng nói ra vài tên dược liệu Vẻ mặt chưởng quầy hơi khó xử, gật đầu nói:
- Những loại dược liệu này sinh trưởng trong môi trường tương đối khắc nghiệt, trong tiệm của ta quả thật không có, muốn có được chúng đích thật không phải chuyện dễ.
Như vậy đi, tiểu ca không ngại thì đi qua bên khu giao dịch, nếu mà may mắn, nói không chừng là có ít thu hoạch.
- Khu giao dịch? Thần sắc Dương Khai có chút dao động
- Ừ, vì chuyện trọng đại lần này, Thành chủ và hai vị Phó Thành chủ đại nhân đặc biệt chỉ định rõ một khu vực để Luyện đan sư ở khắp nơi trong thiên hạ giao dịch, trong đó có rất nhiều Luyện Đan Sư xuất sắc, bọn họ sẽ dùng những dược liệu mình không cần đem đổi những dược liệu họ cần, ngài có thể đi thử vận may.
- Khu giao dịch ở vị trí nào? Chưởng quầy rất nhiệt tình chỉ phương hướng cho Duơng Khai, Dương Khai khẽ gật đầu, nói lời cảm ơn sau đó từ biệt rồi cùng Phi Vũ hướng tới khu giao dịch đã được chỉ rõ.
Sau nửa canh giờ, Dương Khai thấy trước mặt là một khu đất trống trải và một khung cảnh náo nhiệt, không khỏi lộ ra một nụ cười.
- Làm điệt nhớ đến điều gì? Phi Vũ thấy nụ cười quái dị của hắn, không khỏi buộc miệng hỏi
- Nhớ đến một số chuyện cũ trong tông môn.
Dương Khai thuận miệng trả lời Khung cảnh náo nhiệt trước mắt hình như đã từng thấy, vô số hàng bên đường và người bày hàng làm hắn nhớ lại Hắc Phong mậu thị, nơi giao hội của ba phái Lăng Tiêu Các, Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang lúc hắn vẫn còn yếu ớt.
Cảnh tưởng và phương thức mua bán như vậy làm hắn cảm thấy thân thiết giống như một loại ảo giác tái hiện chuyện xưa Chẳng qua, khu giao dịch này cũng không phải bị rừng cây vây quanh, cũng không có đệ tử tinh anh của ba phái trấn thủ Quét nhìn hết một vòng, Dương Khai kinh ngạc phát hiện, chủ quán ở đây, có rất nhiều người là Luyện đan sư, bọn họ đem tấm minh bài Đan sư treo trước ngực, lộ rõ thân phận bản thân Cũng có một vài người không phải, hẳn là những người luyện võ có thực lực không tầm thường, ở bên ngoài mạo hiểm mới có được những dược liệu tốt đang bày hàng ở đây chờ người đến mua.
Người mua, kẻ bán, khung cảnh vô củng náo nhiệt Cũng có người treo tấm thẻ bài thỉnh cầu Luyện đan sư hỗ trợ luyện chế đan dược.
Tất cả mọi thứ ở nơi này, cơ bản đều liên quan đến dược liệu và đan dược, trong không khí phiêu đãng một cỗ dược hương vị nồng nặc.
Dương Khai ngửa đầu sải bước, rảo bước đi vào, đi đến từng quầy hàng cận thẩn thám thính.
Thật là có thu hoạch.
Dược liệu nào trên đời không kiếm được, cơ bản đều tìm thấy ở đây hết Đại bộ phận người bán cũng không nói ra yêu cầu quá mức đặc biệt, cơ bản là lấy tinh thạch có thể mua được.
Tinh thạch thì chỗ Dương Khai có không ít, mặc dù phần lớn tinh thạch của hắn đều để ở Cổ Ma nhất tộc, nhưng vẫn còn dư lại một khối của cải xa xỉ.
Cò kè mặc cả với đám mại chủ, rất nhanh là lấy được vài vị dược liệu Trong quá trình này, Phi Vũ phát huy vai trò không nhỏ.
Dương Khai chưa bao giờ biết, miệng lưỡi của vị sư thúc này khá sắc bén, một phen không chút lưu tình mà chém giết, tiện thể phô trương chút nhan sắc, là có thể làm cho mại chủ can tâm tình nguyện mà chuyển nhượng với giá thấp.
Nửa ngày sau đó, Dương Khai thu hoạch khá nhiều dược liệu trân quý, những thứ này đều là dược liệu mà hắn cần có để luyện chế Thánh đan.
Rất là vừa lòng.
- Ta giúp điệt tiết kiệm được không ít tinh thạch đó, điệt làm sao mà cảm tạ ta đây? Phi Vũ vẫn cứ kéo lấy tay của Dương Khai, cười mỉm chi mà hỏi
- Mời sư thúc uống rượu là được rồi.
Phi Vũ mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Tiểu sư điệt, ngươi cũng thật biết làm sư thúc vui vẻ.
- Nhưng không được uống say! Nếu không thì đợi đám người Thương Viêm sư thúc về, ta sẽ cáo trạng đấy.
- Biết rồi.
Phi Vũ bĩu môi.
Đang nói chuyện, bên cạnh cách đây không xa truyền đến một hồi tiếng kinh hô, dường như có một đồ vật gì ghê gớm lắm bị phát hiện.
Cùng lúc đó, Dương Khai rõ ràng cảm giác được trong không khí có thêm một cỗ hương khí thoang thoảng, hương thơm bay vào mũi, thanh thanh mát mát, khiến cho tinh thần người ta không khỏi chấn động Dương Khai và Phi Vũ hai mắt đồng thời sáng lên, thoáng nhìn nhau một cái, đều biết là có bảo bối xuất hiện.
Quay đầu hướng về phía nơi âm thanh phát ra mà nhìn thì phát hiện bên kia đã bị vây kín bởi ba tầng trong ba tầng ngoài, tiếng than thở không ngừng từ bên kia truyền tới.
Xuyên qua khe hở trong đám người, Dương Khai vẫn có thể thấy một ánh sáng lờ mờ toát ra.
- Đi xem thử.
Phi Vũ nói xong liền kéo Dương Khai theo hướng bên kia mà đi tới.
Nhưng hai người chen lấn nửa ngày, cũng không chen lên trước được, ngược lại tiếng thét to trong đám người truyền đến:
- Huynh đệ, thứ này bán thế nào?
- Mười viên Thánh đan! Có một âm thanh tang thương truyền ra Mọi người vây xem một hồi xuýt xoa.
- Huynh đệ, như vậy cũng quá mắc đi? Thánh đan cũng không phải tùy tùy tiện tiện mà có thể luyện chế ra được, trong thiên hạ người có thể luyện Thánh đan có thể đếm trên đầu ngón tay, ngươi mới mở miệng liền đòi mười viên, có phần thái quá rồi đó?
- Đúng vậy đúng vậy, dùng dược liệu khác hoặc tinh thạch đổi được không?
- Bí bảo có được không? Ta có vài món Linh cấp thượng phẩm bí bảo, tùy ngươi chọn!
- Mười viên Thánh đan, ta chỉ cần mười viên Thánh đan, không có Thánh đan mời rời khỏi
- Huynh đệ châm chước một chút đi, đừng nên không hợp tình hợp lý như vậy.
- Rắm thối cái gì hả, cái thứ này đáng giá mười viên Thánh đan sao? Quả thực là nực cười! Ta thấy ngươi nghèo đến phát điên rồi.
- Đại ca, tặng vật đó cho thiếp, thiếp sẽ là người của chàng, sao nào? Một âm thanh nũng nĩu phát ra.
- Nữ tử như ngươi cũng thật là không biết xấu hổ, còn có chút tiết tháo nào không? Lập tức có người khinh bỉ nói
- Chỉ bằng nhan sắc này của ngươi cũng dám đến đây mà khoe khoang? Thật là không biết tự lượng sức mình.
- Liên quan gì đến mấy người.
Tiếng ồn ào lập tức truyền ra, cảnh tượng đó càng thêm hỗn độn. Bình minh ngày hôm sau, Dương Khai đang tĩnh tọa thì cảm giác bên cạnh có chút động tĩnh, khẽ phóng xuất thần thức điều tra một phen, phát hiện ba người Thương Viêm, Lực Hoàn và Phi Tiến đã cấp tốc rời khỏi, hẳn là đi tới Vọng Thiên Nhai điều tra tình hình rồi.
Đêm qua Phi Vũ say rượu chưa tỉnh, dáng vẻ bất nhã nằm nghiêng ở trên giường, quần áo bị vén tới chỗ đùi, nước da sáng trắng làm cho Dương Khai hoa mắt chóng mặt.
Bất đắc dĩ lắc đầu đứng dậy, cầm lấy chăn đệm, đắp kín che đi cái chỗ lộ ra ngoài.
Mãi đến giữa trưa, Phi Vũ mới uể oải đứng dậy, đi đến bên cửa sổ lẳng lặng đứng yên chốc lát.
- Này, tiểu sư điệt, chúng ta đi ra xem thử đi.
Phi Vũ bỗng nhiên đề nghị.
- Nhưng mà Thương Viêm sư thúc kêu chúng ta ở khách điếm đợi bọn họ trở về.
Dương Khai nhíu nhíu mày
- Yên tâm đi, ở trong Phù Vân Thành này bình thường chắc là sẽ không gặp nguy hiểm đâu, cho dù bất chợt có tranh đấu, người của phủ Thành chủ cũng sẽ ngăn lại.
Phi Vũ bu lại, đặt cái mông đẹp của mình ngồi nghiêng bên cạnh Dương Khai, thổ khí như lan nói:
- Đi xem thử nha, hiếm khi có một chuyến tới nơi này, sao phải buồn rầu ngồi trong phòng làm gì.
Bọn Thương Viêm chắc mấy ngày mới có thể trở về, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ mãi ở chỗ này? Nói như vậy, không kiêng nể gì mà khoác cánh tay Dương Khai, ôm cũng khá chặt, đôi gò bồng đảo căng tròn dán chặt vào khuỷu tay của hắn.
Dương Khai mặt tối sầm:
- Được rồi, đi ra ngoài đi, sư thúc đừng thừa cơ lợi dụng điệt là tốt rồi.
- Tiểu khốn khiếp! Phi Vũ cắn răng nói một câu.
Hai người thu dọn một phen, nhanh chóng rời khỏi khách điếm, đi trên con đường náo nhiệt.
Mặc dù Phi Vũ không đề cập tới, Dương Khai cũng có dự định ra ngoài đi dạo Đỗ lão nói, bởi vì Thiên Niên Ma Hoa sắp nở rộ, nơi này hội tụ rất nhiều Luyện đan sư xuất sắc, hơn nữa người luyện võ ở các nơi trong thiên hạ cũng sẽ tụ tập ở đây, người càng nhiều, tài nguyên sẽ nhiều.
Các loại dược liệu trân quý bình thường không thấy cũng sẽ tấp nập xuất hiện ở chỗ này.
Dương Khai cần thu thập một ít dược liệu! Tuy rằng bây giờ hắn đang luyện đan, dược liệu đều là do Thiên Tiêu Tông cung cấp, nhưng về phương diện này hắn cũng có nhu cầu, thứ nhất là vì tu luyện cho bản thân, hai cũng là vì lo cho Ma Thần Bảo của Cổ Ma nhất tộc.
Lúc rời khỏi Ma Thần Bảo, Lệ Dung cho hắn một bản liệt kê, đó là những nguyên liệu cần có để luyện chế Thánh cấp đan dược.
Thời gian lâu như vậy, Dương Khai cũng thu thập bảy tám phần rồi, nhưng vẫn còn có nhiều nguyên liệu chưa thu thập được.
Lần này chính là một cơ hội hiếm có.
Trong Phù Vân Thành, cửa hàng mọc san sát như rừng, người luyện võ chen vai thích cánh, người lui tới nhiều như cá diếc sang sông Phi Vũ vô cùng thân thiết kéo cánh tay của Dương Khai, cùng hắn đi dạo trên đường, mỹ nhân nam tú, gây sự chú ý cho không ít người
- Sư thúc, như thế này không tốt lắm đâu? Dương Khai cảm giác có chút không được tự nhiên, lúc đang đi, thỉnh thoảng có chút tiếp xúc thân thể, khiến tâm thần hắn nhộn nhạo.
- Có cái gì không tốt đâu, ta phụ trách bảo vệ điệt, tiểu điệt khốn kiếp này, có phải có phản ứng với sư thúc? Phi Vũ nhìn hắn, cười thản nhiên Dương Khai nhún nhún vai:
- Điệt là nam nhân trẻ tuổi, đây là hiện tượng bình thường.
- Đừng nghĩ nhiều thì tốt.
Phi Vũ khẽ cười một tiếng, hình như cũng đang hưởng thụ tình cảnh như vậy, vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện với Dương Khai Dọc hai bên đường, dưới sự chỉ điểm của nàng ấy, Dương Khai cũng có thể phân chính xác người nào trong Ma tộc, người nào trong Yêu tộc.
Ở Thông Huyền Đại Lục, thế vững chắc Nhân, Yêu Ma tam tộc, số lượng Nhân tộc là nhiều nhất, sau đó là Ma tộc, số lượng Yêu tộc là ít nhất.
Nguyên nhân căn bản là bởi vì sự hiếm hoi của hóa sinh trì trong Yêu tộc.
Hóa sinh trì là căn cơ và là nguồn gốc của Yêu tộc, thực lực của Yêu thú đến một trình độ nhất định, có thể thông qua hóa sinh trì, biến thành thân thể con người, lúc mới bắt đầu có tinh thần và trí tuệ không kém gì con người Có thể nói, mỗi một Yêu tộc có được thân thể của con người đều là cường nhân, điều này khác với hai tộc kia Nhưng đây cũng không phải là toàn bộ tình hình, cũng có một vài Yêu tộc hùng mạnh, mới sinh ra đã có thể biến thành hình dạng người, lại còn có một vài Yêu tộc có tố chất thông thiên, không cần sự giúp đỡ của hóa sinh trì, cũng có thể đạt tới trình độ này.
Đó đều là tinh anh trong Yêu tộc, là cường nhân trong cường nhân Dương Khai lập tức cảm thấy kiến thức tăng thêm không ít Đi tới cửa hàng do Hiệp hội đan sư mở trong Phù Vân Thành, Dương Khai đi dạo vài vòng, vẻ mặt đành cam chịu Hắn cũng không tìm được thảo dược mà mình muốn
- Tiểu ca, ngài xem hết mấy lượt ở đây mà cũng không mua được gì, chẳng lẽ do đồ trong tiệm của ta không hợp ý của ngài? Chưởng quầy không khỏi tò mò hỏi Duơng Khai lắc đầu:
- Đây đều là những món hàng thượng hạng nhưng lại không có món đồ mà ta cần.
- Tiểu ca là Luyện Đan Sư đúng không? Dương Khai khẽ gật đầu, lấy minh bài đan sư của mình ra, chưởng quầy cầm lấy nhìn một lát, lập tức thay đổi sắc mặt, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa thân thiết rất nhiều:
- Không biết là tiểu ca cần dược liệu nào, nếu mà thuận tiện thì có thể nói cho ta biết không? Ta có thể để ý giúp ngài.
Dương Khai thuận miệng nói ra vài tên dược liệu Vẻ mặt chưởng quầy hơi khó xử, gật đầu nói:
- Những loại dược liệu này sinh trưởng trong môi trường tương đối khắc nghiệt, trong tiệm của ta quả thật không có, muốn có được chúng đích thật không phải chuyện dễ.
Như vậy đi, tiểu ca không ngại thì đi qua bên khu giao dịch, nếu mà may mắn, nói không chừng là có ít thu hoạch.
- Khu giao dịch? Thần sắc Dương Khai có chút dao động
- Ừ, vì chuyện trọng đại lần này, Thành chủ và hai vị Phó Thành chủ đại nhân đặc biệt chỉ định rõ một khu vực để Luyện đan sư ở khắp nơi trong thiên hạ giao dịch, trong đó có rất nhiều Luyện Đan Sư xuất sắc, bọn họ sẽ dùng những dược liệu mình không cần đem đổi những dược liệu họ cần, ngài có thể đi thử vận may.
- Khu giao dịch ở vị trí nào? Chưởng quầy rất nhiệt tình chỉ phương hướng cho Duơng Khai, Dương Khai khẽ gật đầu, nói lời cảm ơn sau đó từ biệt rồi cùng Phi Vũ hướng tới khu giao dịch đã được chỉ rõ.
Sau nửa canh giờ, Dương Khai thấy trước mặt là một khu đất trống trải và một khung cảnh náo nhiệt, không khỏi lộ ra một nụ cười.
- Làm điệt nhớ đến điều gì? Phi Vũ thấy nụ cười quái dị của hắn, không khỏi buộc miệng hỏi
- Nhớ đến một số chuyện cũ trong tông môn.
Dương Khai thuận miệng trả lời Khung cảnh náo nhiệt trước mắt hình như đã từng thấy, vô số hàng bên đường và người bày hàng làm hắn nhớ lại Hắc Phong mậu thị, nơi giao hội của ba phái Lăng Tiêu Các, Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang lúc hắn vẫn còn yếu ớt.
Cảnh tưởng và phương thức mua bán như vậy làm hắn cảm thấy thân thiết giống như một loại ảo giác tái hiện chuyện xưa Chẳng qua, khu giao dịch này cũng không phải bị rừng cây vây quanh, cũng không có đệ tử tinh anh của ba phái trấn thủ Quét nhìn hết một vòng, Dương Khai kinh ngạc phát hiện, chủ quán ở đây, có rất nhiều người là Luyện đan sư, bọn họ đem tấm minh bài Đan sư treo trước ngực, lộ rõ thân phận bản thân Cũng có một vài người không phải, hẳn là những người luyện võ có thực lực không tầm thường, ở bên ngoài mạo hiểm mới có được những dược liệu tốt đang bày hàng ở đây chờ người đến mua.
Người mua, kẻ bán, khung cảnh vô củng náo nhiệt Cũng có người treo tấm thẻ bài thỉnh cầu Luyện đan sư hỗ trợ luyện chế đan dược.
Tất cả mọi thứ ở nơi này, cơ bản đều liên quan đến dược liệu và đan dược, trong không khí phiêu đãng một cỗ dược hương vị nồng nặc.
Dương Khai ngửa đầu sải bước, rảo bước đi vào, đi đến từng quầy hàng cận thẩn thám thính.
Thật là có thu hoạch.
Dược liệu nào trên đời không kiếm được, cơ bản đều tìm thấy ở đây hết Đại bộ phận người bán cũng không nói ra yêu cầu quá mức đặc biệt, cơ bản là lấy tinh thạch có thể mua được.
Tinh thạch thì chỗ Dương Khai có không ít, mặc dù phần lớn tinh thạch của hắn đều để ở Cổ Ma nhất tộc, nhưng vẫn còn dư lại một khối của cải xa xỉ.
Cò kè mặc cả với đám mại chủ, rất nhanh là lấy được vài vị dược liệu Trong quá trình này, Phi Vũ phát huy vai trò không nhỏ.
Dương Khai chưa bao giờ biết, miệng lưỡi của vị sư thúc này khá sắc bén, một phen không chút lưu tình mà chém giết, tiện thể phô trương chút nhan sắc, là có thể làm cho mại chủ can tâm tình nguyện mà chuyển nhượng với giá thấp.
Nửa ngày sau đó, Dương Khai thu hoạch khá nhiều dược liệu trân quý, những thứ này đều là dược liệu mà hắn cần có để luyện chế Thánh đan.
Rất là vừa lòng.
- Ta giúp điệt tiết kiệm được không ít tinh thạch đó, điệt làm sao mà cảm tạ ta đây? Phi Vũ vẫn cứ kéo lấy tay của Dương Khai, cười mỉm chi mà hỏi
- Mời sư thúc uống rượu là được rồi.
Phi Vũ mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Tiểu sư điệt, ngươi cũng thật biết làm sư thúc vui vẻ.
- Nhưng không được uống say! Nếu không thì đợi đám người Thương Viêm sư thúc về, ta sẽ cáo trạng đấy.
- Biết rồi.
Phi Vũ bĩu môi.
Đang nói chuyện, bên cạnh cách đây không xa truyền đến một hồi tiếng kinh hô, dường như có một đồ vật gì ghê gớm lắm bị phát hiện.
Cùng lúc đó, Dương Khai rõ ràng cảm giác được trong không khí có thêm một cỗ hương khí thoang thoảng, hương thơm bay vào mũi, thanh thanh mát mát, khiến cho tinh thần người ta không khỏi chấn động Dương Khai và Phi Vũ hai mắt đồng thời sáng lên, thoáng nhìn nhau một cái, đều biết là có bảo bối xuất hiện.
Quay đầu hướng về phía nơi âm thanh phát ra mà nhìn thì phát hiện bên kia đã bị vây kín bởi ba tầng trong ba tầng ngoài, tiếng than thở không ngừng từ bên kia truyền tới.
Xuyên qua khe hở trong đám người, Dương Khai vẫn có thể thấy một ánh sáng lờ mờ toát ra.
- Đi xem thử.
Phi Vũ nói xong liền kéo Dương Khai theo hướng bên kia mà đi tới.
Nhưng hai người chen lấn nửa ngày, cũng không chen lên trước được, ngược lại tiếng thét to trong đám người truyền đến:
- Huynh đệ, thứ này bán thế nào?
- Mười viên Thánh đan! Có một âm thanh tang thương truyền ra Mọi người vây xem một hồi xuýt xoa.
- Huynh đệ, như vậy cũng quá mắc đi? Thánh đan cũng không phải tùy tùy tiện tiện mà có thể luyện chế ra được, trong thiên hạ người có thể luyện Thánh đan có thể đếm trên đầu ngón tay, ngươi mới mở miệng liền đòi mười viên, có phần thái quá rồi đó?
- Đúng vậy đúng vậy, dùng dược liệu khác hoặc tinh thạch đổi được không?
- Bí bảo có được không? Ta có vài món Linh cấp thượng phẩm bí bảo, tùy ngươi chọn!
- Mười viên Thánh đan, ta chỉ cần mười viên Thánh đan, không có Thánh đan mời rời khỏi
- Huynh đệ châm chước một chút đi, đừng nên không hợp tình hợp lý như vậy.
- Rắm thối cái gì hả, cái thứ này đáng giá mười viên Thánh đan sao? Quả thực là nực cười! Ta thấy ngươi nghèo đến phát điên rồi.
- Đại ca, tặng vật đó cho thiếp, thiếp sẽ là người của chàng, sao nào? Một âm thanh nũng nĩu phát ra.
- Nữ tử như ngươi cũng thật là không biết xấu hổ, còn có chút tiết tháo nào không? Lập tức có người khinh bỉ nói
- Chỉ bằng nhan sắc này của ngươi cũng dám đến đây mà khoe khoang? Thật là không biết tự lượng sức mình.
- Liên quan gì đến mấy người.
Tiếng ồn ào lập tức truyền ra, cảnh tượng đó càng thêm hỗn độn.