Hứa Kỳ cũng nói:
- Vâng, thực sự là tự hắn muốn vào Phong Nhãn, ta ra sức khuyên ngăn, hắn không nghe thì ta biết làm sao?
Thương Viêm khẽ co giật khóe miệng, miệng cười như không nói:
- Tốt nhất là như vậy, nếu không Lôi Quang các ngươi đợi mà bị diệt môn đi.
Hạ Thành Ấm lạnh lùng:
- Thương Viêm huynh, đây là địa bàn của Thần Giáo ta, xin đừng càn rỡ quá.
- Bớt nói đi.
Đỗ Vạn quát một tiếng, bỗng nhiên biết Dương Khai vào Phong Nhãn, Đỗ Vạn cũng bực bội, khó chịu. Sớm biết sẽ gặp nguy hiểm như vậy, có nói gì đi nữa lão cũng sẽ không để Dương Khai đến Lôi Quang làm khách khanh gì đó đâu.
- Bây giờ, sự an toàn tính mạng của Dương tiểu hữu vẫn là quan trọng nhất. Thương Viêm, vừa nãy ngươi cảm giác được gì?
- Hắn vẫn còn sống, nhưng khí tức hơi hỗn loạn, không giống như đang luyện đan.
Thương Viêm thản nhiên nói.
Vẻ mặt Đỗ Vạn khó coi, liếc nhìn Hạ Thành Ấm:
- Hạ giáo chủ, xem ra gửi gắm hắn cho quý giáo thực ra không phải là một sự lựa chọn sáng suốt. Nếu hắn may mắn có thể an toàn qua khỏi, ta sẽ đem hắn về Hiệp hội luyện đan, hi vọng Hạ giáo chủ có thể hiểu cho.
Vẻ mặt Hạ Thành Ấm khó coi, gật gật đầu. Đỗ Vạn nói như vậy, dù lão muốn giữ e cũng giữ không được vị luyện đan sư đó, giận dữ nhìn Đoạn Hải và Hứa Kỳ, cắn răng nói:
- Việc tốt các ngươi làm, không ai quản được. Ta thấy chức trưởng lão này, các ngươi cũng không muốn làm nữa rồi.
- Là tự hắn…
Hứa Kỳ lầm bầm
Đoạn Hải lắc đầu thở dài, chỉ cảm thấy vận mệnh thật thảm.
Nếu Đỗ lão và Thương Viêm đến sơn hơn mấy ngày, cũng sẽ không xảy ra cục diện như vậy. Hai người lại đến Lôi Quang Thần Giáo ngay sau khi y và Hứa Kỳ động thủ. Rốt cuộc là thời vận của mình không tốt hay thời vận Dương Khai không tốt?
Một đám người yên lặng chờ đợi, chẳng ai nói gì, không khí có phần ngưng trọng.
Hứa Kỳ và Đoạn Hải không ngừng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy sự nan giải của tình thế.
Tiểu tử đó chắc chắn không thể nào sống sót ra khỏi Phong Nhãn. Bây giờ vấn đề bày ra trước mắt bọn họ chình là nếu tiểu tử đó chết, Đỗ Vạn và Thương Viêm sẽ có thái độ như thế nào.
Thực sự họ không biết vì sao Thương Viêm lại khuấy đục lên. Chuyện này hình như không liên quan gì đến Thiên Tiêu Tông cả.
Trong Phong Nhãn, Dương Khai vừa mới bị cuốn vào, toàn thân truyền đến từng cơn đau nhức, phong nhận khắp nơi cắt vào thân thể hắn, chỉ trong chốc lát đã khiến hắn máu me bê bết, y sam rách nát.
Chân nguyên bị cầm cố, Dương Khai căn bản không thể chống đỡ sự sát thương của phong nhận, chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực, kiên trì mạnh mẽ của nhục thân
Hắn không hề vội vàng thi triển Ma Thần Biến, mà tập trung vào chỗ xương bả vải sau lưng. Ở đó, Phong Lôi Vũ Dực có được từ tay Hàn Phi thống lĩnh ở Phong Thần Bảo cơ hồ đột nhiên kích phát ra, sản sinh một vài biến hóa không tưởng được.
Bốn bề phong năng lượng dày đặc đến cực điểm, nhất tề xuyên vào sau lưng mình, bị Phong Lôi Vũ Dực hấp thu sạch sẽ.
Cơn đau đớn mãnh liệt truyền đến, thần sắc Dương Khai vật vã, thống khổ vô cùng.
Cơn đau như xé kia, phong năng lượng cuồng bạo cuốn lấy thân thể hắn, khiến mỗi tấc huyết nhục của hắn đều chuyển động.
Thống khổ, vất vả, Dương Khai cắn chặt răng, không kêu một tiếng, để mặc cho Phong Lôi Vũ Dực cắn nuốt phong năng lượng xung quanh.
Hắn mơ hồ cảm thấy, đây là một cơ hội, một cơ hội có thể luyện hóa Phong Lôi Vũ Dực
Hàn Phi và Lệ Dung từng nói với hắn, đôi cánh Phong Lôi Vũ Dực này cũng không biết có được từ lúc nào, càng không biết xuất thân từ đâu, qua tay nhiều lần rồi rơi vào tay Hàn Phi. Hai vị thống lĩnh cũng đã nhiều lần thử luyện hóa nhưng không thành công.
Lúc bị Đoạn Hải và Hứa Kỳ đưa đến nơi cạnh Phong Nhãn này, Dương Khai liền cảm thấy Phong Lôi Vũ Dực rất khát khao năng lượng nơi đây, cho nên mới không có bất kỳ phản kháng nào, để mặc Đoạn Hải đẩy mình vào trong.
Bây giờ xem ra quả nhiên là không tệ.
Phong Lôi Vũ Dực phủ bụi đã lâu cơ hồ thoải mái vô cùng, sinh cơ tràn trề, tốc độ cắn nuốt cũng rất nhanh, với nhục thân dũng mãnh của Dương Khai đều không thể chống đỡ.
Nhục thân không ngừng bì phá hủy, năng lượng thuộc tính phong tuôn vào cơ thể tàn sát bừa bãi.
Không dám chần chừ, Dương Khai vội lôi Vạn Dược Linh Dịch trong không gian Hắc thư ra, nhét vào miệng, nuốt xuống.
Cảm giác ấm áp lan từ bụng nhanh chóng lan truyền ra khắp nơi trên cơ thể.
Sức hồi phục cường đại của Vạn Dược Linh Dịch và sức phá hủy của Phong Nhãn lấy nhục thân Dương Khai làm chiến trường, hình thành cuộc giằng co gian khổ.
Huyết nhục không ngừng bị phá hủy, sau đó lại nhu động sinh trưởng, hồi phục, trở nên kiên cường, dũng mãnh hơn.
Dương Khai gian khổ chịu đựng, dần dần trở nên tê dại, không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Tốc độ cắn nuốt năng lượng thuộc tính phong của Phong Lôi Vũ Dực càng lúc càng ghê gớm. Vai trái của Dương Khai cơ hồ xuất hiện một lốc xoáy vô hình, kéo theo năng lượng dày đặc xung quanh, tuôn vào nội thể hắn, lấp đầy Phong Lôi Vũ Dực. Năng lượng thuộc tính phong có được càng nhiều, Phong Lôi Vũ Dực càng tỏ ra có sức sống.
Nhìn từ ngoài vào, Phong Nhãn cực đại kia xuất hiện một lốc xoáy nhỏ. Lốc xoáy nhỏ kia như một hắc động, đang cuồn cuộn gió, cắn nuốt chúng.
Chúng nhân ở bên ngoài quan sát sinh tử của Dương Khai đều tỏ ra kỳ quái, không biết sao lại xuất hiện biến cố như vậy.
Phong Nhãn là cấm địa của Lôi Quang Thần Giáo, là lập giáo chi bản, từ khi xuất hiện đến nay đã không biết trải qua bao nhiêu năm. Bao nhiêu năm nay, vô số đệ tử tu luyện vũ kỹ và công pháp thuộc tính phong có được lợi ích khó mà tưởng tượng được ở đây. Nhưng bất luận bao nhiêu ngươi hấp thụ năng lượng ở đây đều không thể khiến Phong Nhãn sinh ra biến hóa, thậm chí cũng chưa từng trở nên yếu đi.
Nhưng bây giờ, chúng nhân rõ ràng cảm nhận được, phong năng lượng tràn đầy trong thiên địa cơ hồ không biết bị ai rút đi, đang nhanh chóng giảm xuống.
Phát hiện này khiến đám người Lôi Quang đột nhiên biến sắc.
Nếu uy lực của Phong Nhãn suy yếu là một sự tổn thất cực lớn đối với Lôi Quang Thần Giáo.
- Đoạn Hải, vị Dương khách khanh kia có nói hắn muốn luyện chế đan gì không?
Hạ Thành Ấm đến lúc này cũng vẫn không tin lời nói của hai vị trưởng lão thủ hạ mình, cho rằng biến hóa của Phong Nhãn chắc chắn là do Dương Khai luyện đan tạo thành.
- Không nói.
Đoạn Hải liều mạng trả lời.
- Đỗ lão, ngươi thấy sao?
Hạ Thành Ấm quay đầu nhìn Đỗ Vạn.
Đỗ Vạn buồn rầu:
- Không có đan dược nào cần tiêu hao năng lượng khổng lồ như vậy. Đây không phải là luyện đan, mà giống đang tu luyện!
- Tu luyện?
Hạ Thành Ấm ngẩn ra,
- Tu luyện trong Phong Nhãn? Hắn không phải chỉ có Thần Du Cảnh đỉnh phong thôi sao?
- Đừng hỏi lão phu, ta cũng không rõ.
Đỗ Vạn hừ nói, rõ ràng là vì Dương Khai bị giam giữ mà thấy khó chịu, bực bội.
Thần sắc Hạ Thành Ấm ngượng ngùng, không dám nói thêm gì.
Uy năng hủy diệt ẩn chứa trong Phong Nhãn khiến tất cả mọi người ở đây đều không dám khinh thường phóng xuất thần thức thăm dò, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Cũng không biết đã bao lâu, Phong Nhãn xuất hiện lốc xoáy nhỏ cũng trở nên to lớn hơn, có xu hướng cắn nuốt Phong Nhãn, hơn nữa năng lượng thuộc tính phong xung quanh rõ ràng không lớn như trước.
- Giáo chủ, cứ như vậy thì Phong Nhãn sẽ bị hủy mất.
Cái khó ló cái khôn, Đoạn Hải cao giọng hét.
Sắc mặt Hạ Thành Ấm xanh mét, ngưng thị nhìn Phong Nhãn không nói lời nào. Sao lão không biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có hậu quả gì? Phong Nhãn bị hủy có nghĩa là hủy luôn cả căn cơ của Lôi Quang.
- Mong Giáo chủ cho phép tại hạ và Hứa Kỳ xuất thủ, ngăn chặn tai nạn này lại.
Đoạn Hải chủ động.
- Các ngươi muốn ngăn chặn như thế nào?
Hạ Thành Ấm liếc nhìn y vẻ cổ quái.
- Bây giờ chỉ có thể xuất thủ, ách sát Dương khách khanh trong Phong Nhãn. Chắc chắn là hắn mượn danh luyện đan sư, phá rối căn cơ của Lôi Quang ta.
Đoạn Hải ra sức nói lời ác độc.
- Dương tiểu hữu không phải là loại người đó!
Đỗ Vạn hừ lạnh một tiếng.
- Các ngươi dám xuất thủ thử coi.
Thương Viêm cũng âm trầm liếc nhìn y, trong mắt hiện lên sát cơ.
- Đây là chuyện nội bộ của Thần Giáo, Thương Viêm huynh quản hơi nhiều rồi đó?
Đoạn Hải có chút không vui.
- Lão hủ cũng không cho phép các ngươi lỗ mãng như vậy. Nếu Dương tiểu hữu thực vì động tác của các ngươi mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lão hủ có thể bảo đảm, sau này sẽ không có một vị luyện đan sư nào luyện chế đan dược cho Lôi Quang các ngươi!
Đỗ Vạn nhìn sâu vào Đoạn Hải.
Đoạn Hải cảm thấy đau đầu.
Y có thể không quan tâm đến thái độ của Thương Viêm, nhưng câu nói này của Đỗ Vạn nói ra lại rất có trọng lượng. Với thân phận, địa vị của lão, thực sự có thể làm được điều này. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, những khách khanh luyện đan sư kia đều sẽ rời khỏi Lôi Quang Thần Giáo, tránh xa họ như tránh hổ.
- Đỗ lão bớt giận, Đoạn Hải cũng chỉ là thuận miệng nói thôi.
Hà Thành Ấm vội bày tỏ thái độ. Chọc giận một vị luyện đan sư Thánh cấp, hậu quả khá nghiêm trọng.
Đúng lúc này, Phong Nhãn cực lớn kia có sự thay đổi rõ ràng. Lốc xoáy xuất hiện từ trong Phong Nhãn đột nhiên bành trướng.
Lực kéo khổng lồ truyền đến, tất cả mọi người hình như đều đứng không vững, vận chuyển chân nguyên chống đỡ, chốc chốc lại nhìn sự thay đổi của Phong Nhãn.
Trong Phong Nhãn, Dương Khai bỗng cảm thấy cấm cố Đoạn Hải gia trì trên người mình đã bị đánh vỡ, chân nguyên bị phong ấn trong kinh mạch cũng nhanh chóng lưu chuyển.
Không những vậy, huyết nhục chỗ xương bả vai sau lưng mình nhu động với tốc độ cực nhanh, cơ hồ có vật gì đó đang muốn phá thể mà ra.
Cảm giác này, hắn đã từng thể nghiệm một lần lúc có được Dương Viêm Chi Dực.
Trong lòng bình tĩnh, không chút hoảng sợ, buông lỏng tinh thần, để mặc huyết nhục sau lưng nhu động.
Ào ào….
Một đôi cánh to rộng, lộng lẫy bỗng nhiên dang ra sau lưng Dương Khai. Cùng lúc nó dang ra, tất cả mọi áp lực bỗng nhiên biến mất, một cảm giác thư sướng truyền khắp thân thể.
Năng lượng thuộc tính phong bao xung quanh cơ thể cơ hồ không thể gây hại gì cho hắn, ngược lại khiến Dương Khai cảm thấy thân thiết.
Thuộc tính phong linh động phóng khoáng, quanh quẩn xung quanh cơ thể. Dương Khai có thể nghe được sự di chuyển của chúng, hòa mình vào trận gió này.
Nghiêng mắt nhìn, ánh mắt Dương Khai chớp lóe.
Hắn phát hiện, Dương Viêm Chi Dực của mình cũng có thay đổi rõ ràng.
Nửa bên cánh phải hoàn toàn như trước, như lửa thiêu đốt.
Nhưng nửa bên cánh trái, bên trong không những ẩn chứa uy năng của Chân Dương nguyên khí, còn có lực lượng linh động của gió. Ngay cả màu sắc cũng đẹp mắt hơn.
Năng lượng thuộc tính phong trong Phong Nhãn vẫn không ngừng rót vào nửa cánh trái. Dương Khai cảm nhận được rõ ràng, mình đang nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, vẫy cánh, từng đám phong toàn, từng đạo phong nhận thành hình, phủ khắp thiên địa đánh vào Phong Nhãn.
Trong những phong toàn, phong nhận kia không những ẩn chứa sự linh động của gió, mà còn có sự nóng bức của Chân Dương nguyên khí. Hai cái kết hợp lại với nhau, càng tăng thêm sức mạnh, càng tăng cường lực sát thương lẫn nhau. Hứa Kỳ cũng nói:
- Vâng, thực sự là tự hắn muốn vào Phong Nhãn, ta ra sức khuyên ngăn, hắn không nghe thì ta biết làm sao?
Thương Viêm khẽ co giật khóe miệng, miệng cười như không nói:
- Tốt nhất là như vậy, nếu không Lôi Quang các ngươi đợi mà bị diệt môn đi.
Hạ Thành Ấm lạnh lùng:
- Thương Viêm huynh, đây là địa bàn của Thần Giáo ta, xin đừng càn rỡ quá.
- Bớt nói đi.
Đỗ Vạn quát một tiếng, bỗng nhiên biết Dương Khai vào Phong Nhãn, Đỗ Vạn cũng bực bội, khó chịu. Sớm biết sẽ gặp nguy hiểm như vậy, có nói gì đi nữa lão cũng sẽ không để Dương Khai đến Lôi Quang làm khách khanh gì đó đâu.
- Bây giờ, sự an toàn tính mạng của Dương tiểu hữu vẫn là quan trọng nhất. Thương Viêm, vừa nãy ngươi cảm giác được gì?
- Hắn vẫn còn sống, nhưng khí tức hơi hỗn loạn, không giống như đang luyện đan.
Thương Viêm thản nhiên nói.
Vẻ mặt Đỗ Vạn khó coi, liếc nhìn Hạ Thành Ấm:
- Hạ giáo chủ, xem ra gửi gắm hắn cho quý giáo thực ra không phải là một sự lựa chọn sáng suốt. Nếu hắn may mắn có thể an toàn qua khỏi, ta sẽ đem hắn về Hiệp hội luyện đan, hi vọng Hạ giáo chủ có thể hiểu cho.
Vẻ mặt Hạ Thành Ấm khó coi, gật gật đầu. Đỗ Vạn nói như vậy, dù lão muốn giữ e cũng giữ không được vị luyện đan sư đó, giận dữ nhìn Đoạn Hải và Hứa Kỳ, cắn răng nói:
- Việc tốt các ngươi làm, không ai quản được. Ta thấy chức trưởng lão này, các ngươi cũng không muốn làm nữa rồi.
- Là tự hắn…
Hứa Kỳ lầm bầm
Đoạn Hải lắc đầu thở dài, chỉ cảm thấy vận mệnh thật thảm.
Nếu Đỗ lão và Thương Viêm đến sơn hơn mấy ngày, cũng sẽ không xảy ra cục diện như vậy. Hai người lại đến Lôi Quang Thần Giáo ngay sau khi y và Hứa Kỳ động thủ. Rốt cuộc là thời vận của mình không tốt hay thời vận Dương Khai không tốt?
Một đám người yên lặng chờ đợi, chẳng ai nói gì, không khí có phần ngưng trọng.
Hứa Kỳ và Đoạn Hải không ngừng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy sự nan giải của tình thế.
Tiểu tử đó chắc chắn không thể nào sống sót ra khỏi Phong Nhãn. Bây giờ vấn đề bày ra trước mắt bọn họ chình là nếu tiểu tử đó chết, Đỗ Vạn và Thương Viêm sẽ có thái độ như thế nào.
Thực sự họ không biết vì sao Thương Viêm lại khuấy đục lên. Chuyện này hình như không liên quan gì đến Thiên Tiêu Tông cả.
Trong Phong Nhãn, Dương Khai vừa mới bị cuốn vào, toàn thân truyền đến từng cơn đau nhức, phong nhận khắp nơi cắt vào thân thể hắn, chỉ trong chốc lát đã khiến hắn máu me bê bết, y sam rách nát.
Chân nguyên bị cầm cố, Dương Khai căn bản không thể chống đỡ sự sát thương của phong nhận, chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực, kiên trì mạnh mẽ của nhục thân
Hắn không hề vội vàng thi triển Ma Thần Biến, mà tập trung vào chỗ xương bả vải sau lưng. Ở đó, Phong Lôi Vũ Dực có được từ tay Hàn Phi thống lĩnh ở Phong Thần Bảo cơ hồ đột nhiên kích phát ra, sản sinh một vài biến hóa không tưởng được.
Bốn bề phong năng lượng dày đặc đến cực điểm, nhất tề xuyên vào sau lưng mình, bị Phong Lôi Vũ Dực hấp thu sạch sẽ.
Cơn đau đớn mãnh liệt truyền đến, thần sắc Dương Khai vật vã, thống khổ vô cùng.
Cơn đau như xé kia, phong năng lượng cuồng bạo cuốn lấy thân thể hắn, khiến mỗi tấc huyết nhục của hắn đều chuyển động.
Thống khổ, vất vả, Dương Khai cắn chặt răng, không kêu một tiếng, để mặc cho Phong Lôi Vũ Dực cắn nuốt phong năng lượng xung quanh.
Hắn mơ hồ cảm thấy, đây là một cơ hội, một cơ hội có thể luyện hóa Phong Lôi Vũ Dực
Hàn Phi và Lệ Dung từng nói với hắn, đôi cánh Phong Lôi Vũ Dực này cũng không biết có được từ lúc nào, càng không biết xuất thân từ đâu, qua tay nhiều lần rồi rơi vào tay Hàn Phi. Hai vị thống lĩnh cũng đã nhiều lần thử luyện hóa nhưng không thành công.
Lúc bị Đoạn Hải và Hứa Kỳ đưa đến nơi cạnh Phong Nhãn này, Dương Khai liền cảm thấy Phong Lôi Vũ Dực rất khát khao năng lượng nơi đây, cho nên mới không có bất kỳ phản kháng nào, để mặc Đoạn Hải đẩy mình vào trong.
Bây giờ xem ra quả nhiên là không tệ.
Phong Lôi Vũ Dực phủ bụi đã lâu cơ hồ thoải mái vô cùng, sinh cơ tràn trề, tốc độ cắn nuốt cũng rất nhanh, với nhục thân dũng mãnh của Dương Khai đều không thể chống đỡ.
Nhục thân không ngừng bì phá hủy, năng lượng thuộc tính phong tuôn vào cơ thể tàn sát bừa bãi.
Không dám chần chừ, Dương Khai vội lôi Vạn Dược Linh Dịch trong không gian Hắc thư ra, nhét vào miệng, nuốt xuống.
Cảm giác ấm áp lan từ bụng nhanh chóng lan truyền ra khắp nơi trên cơ thể.
Sức hồi phục cường đại của Vạn Dược Linh Dịch và sức phá hủy của Phong Nhãn lấy nhục thân Dương Khai làm chiến trường, hình thành cuộc giằng co gian khổ.
Huyết nhục không ngừng bị phá hủy, sau đó lại nhu động sinh trưởng, hồi phục, trở nên kiên cường, dũng mãnh hơn.
Dương Khai gian khổ chịu đựng, dần dần trở nên tê dại, không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Tốc độ cắn nuốt năng lượng thuộc tính phong của Phong Lôi Vũ Dực càng lúc càng ghê gớm. Vai trái của Dương Khai cơ hồ xuất hiện một lốc xoáy vô hình, kéo theo năng lượng dày đặc xung quanh, tuôn vào nội thể hắn, lấp đầy Phong Lôi Vũ Dực. Năng lượng thuộc tính phong có được càng nhiều, Phong Lôi Vũ Dực càng tỏ ra có sức sống.
Nhìn từ ngoài vào, Phong Nhãn cực đại kia xuất hiện một lốc xoáy nhỏ. Lốc xoáy nhỏ kia như một hắc động, đang cuồn cuộn gió, cắn nuốt chúng.
Chúng nhân ở bên ngoài quan sát sinh tử của Dương Khai đều tỏ ra kỳ quái, không biết sao lại xuất hiện biến cố như vậy.
Phong Nhãn là cấm địa của Lôi Quang Thần Giáo, là lập giáo chi bản, từ khi xuất hiện đến nay đã không biết trải qua bao nhiêu năm. Bao nhiêu năm nay, vô số đệ tử tu luyện vũ kỹ và công pháp thuộc tính phong có được lợi ích khó mà tưởng tượng được ở đây. Nhưng bất luận bao nhiêu ngươi hấp thụ năng lượng ở đây đều không thể khiến Phong Nhãn sinh ra biến hóa, thậm chí cũng chưa từng trở nên yếu đi.
Nhưng bây giờ, chúng nhân rõ ràng cảm nhận được, phong năng lượng tràn đầy trong thiên địa cơ hồ không biết bị ai rút đi, đang nhanh chóng giảm xuống.
Phát hiện này khiến đám người Lôi Quang đột nhiên biến sắc.
Nếu uy lực của Phong Nhãn suy yếu là một sự tổn thất cực lớn đối với Lôi Quang Thần Giáo.
- Đoạn Hải, vị Dương khách khanh kia có nói hắn muốn luyện chế đan gì không?
Hạ Thành Ấm đến lúc này cũng vẫn không tin lời nói của hai vị trưởng lão thủ hạ mình, cho rằng biến hóa của Phong Nhãn chắc chắn là do Dương Khai luyện đan tạo thành.
- Không nói.
Đoạn Hải liều mạng trả lời.
- Đỗ lão, ngươi thấy sao?
Hạ Thành Ấm quay đầu nhìn Đỗ Vạn.
Đỗ Vạn buồn rầu:
- Không có đan dược nào cần tiêu hao năng lượng khổng lồ như vậy. Đây không phải là luyện đan, mà giống đang tu luyện!
- Tu luyện?
Hạ Thành Ấm ngẩn ra,
- Tu luyện trong Phong Nhãn? Hắn không phải chỉ có Thần Du Cảnh đỉnh phong thôi sao?
- Đừng hỏi lão phu, ta cũng không rõ.
Đỗ Vạn hừ nói, rõ ràng là vì Dương Khai bị giam giữ mà thấy khó chịu, bực bội.
Thần sắc Hạ Thành Ấm ngượng ngùng, không dám nói thêm gì.
Uy năng hủy diệt ẩn chứa trong Phong Nhãn khiến tất cả mọi người ở đây đều không dám khinh thường phóng xuất thần thức thăm dò, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Cũng không biết đã bao lâu, Phong Nhãn xuất hiện lốc xoáy nhỏ cũng trở nên to lớn hơn, có xu hướng cắn nuốt Phong Nhãn, hơn nữa năng lượng thuộc tính phong xung quanh rõ ràng không lớn như trước.
- Giáo chủ, cứ như vậy thì Phong Nhãn sẽ bị hủy mất.
Cái khó ló cái khôn, Đoạn Hải cao giọng hét.
Sắc mặt Hạ Thành Ấm xanh mét, ngưng thị nhìn Phong Nhãn không nói lời nào. Sao lão không biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có hậu quả gì? Phong Nhãn bị hủy có nghĩa là hủy luôn cả căn cơ của Lôi Quang.
- Mong Giáo chủ cho phép tại hạ và Hứa Kỳ xuất thủ, ngăn chặn tai nạn này lại.
Đoạn Hải chủ động.
- Các ngươi muốn ngăn chặn như thế nào?
Hạ Thành Ấm liếc nhìn y vẻ cổ quái.
- Bây giờ chỉ có thể xuất thủ, ách sát Dương khách khanh trong Phong Nhãn. Chắc chắn là hắn mượn danh luyện đan sư, phá rối căn cơ của Lôi Quang ta.
Đoạn Hải ra sức nói lời ác độc.
- Dương tiểu hữu không phải là loại người đó!
Đỗ Vạn hừ lạnh một tiếng.
- Các ngươi dám xuất thủ thử coi.
Thương Viêm cũng âm trầm liếc nhìn y, trong mắt hiện lên sát cơ.
- Đây là chuyện nội bộ của Thần Giáo, Thương Viêm huynh quản hơi nhiều rồi đó?
Đoạn Hải có chút không vui.
- Lão hủ cũng không cho phép các ngươi lỗ mãng như vậy. Nếu Dương tiểu hữu thực vì động tác của các ngươi mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lão hủ có thể bảo đảm, sau này sẽ không có một vị luyện đan sư nào luyện chế đan dược cho Lôi Quang các ngươi!
Đỗ Vạn nhìn sâu vào Đoạn Hải.
Đoạn Hải cảm thấy đau đầu.
Y có thể không quan tâm đến thái độ của Thương Viêm, nhưng câu nói này của Đỗ Vạn nói ra lại rất có trọng lượng. Với thân phận, địa vị của lão, thực sự có thể làm được điều này. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, những khách khanh luyện đan sư kia đều sẽ rời khỏi Lôi Quang Thần Giáo, tránh xa họ như tránh hổ.
- Đỗ lão bớt giận, Đoạn Hải cũng chỉ là thuận miệng nói thôi.
Hà Thành Ấm vội bày tỏ thái độ. Chọc giận một vị luyện đan sư Thánh cấp, hậu quả khá nghiêm trọng.
Đúng lúc này, Phong Nhãn cực lớn kia có sự thay đổi rõ ràng. Lốc xoáy xuất hiện từ trong Phong Nhãn đột nhiên bành trướng.
Lực kéo khổng lồ truyền đến, tất cả mọi người hình như đều đứng không vững, vận chuyển chân nguyên chống đỡ, chốc chốc lại nhìn sự thay đổi của Phong Nhãn.
Trong Phong Nhãn, Dương Khai bỗng cảm thấy cấm cố Đoạn Hải gia trì trên người mình đã bị đánh vỡ, chân nguyên bị phong ấn trong kinh mạch cũng nhanh chóng lưu chuyển.
Không những vậy, huyết nhục chỗ xương bả vai sau lưng mình nhu động với tốc độ cực nhanh, cơ hồ có vật gì đó đang muốn phá thể mà ra.
Cảm giác này, hắn đã từng thể nghiệm một lần lúc có được Dương Viêm Chi Dực.
Trong lòng bình tĩnh, không chút hoảng sợ, buông lỏng tinh thần, để mặc huyết nhục sau lưng nhu động.
Ào ào….
Một đôi cánh to rộng, lộng lẫy bỗng nhiên dang ra sau lưng Dương Khai. Cùng lúc nó dang ra, tất cả mọi áp lực bỗng nhiên biến mất, một cảm giác thư sướng truyền khắp thân thể.
Năng lượng thuộc tính phong bao xung quanh cơ thể cơ hồ không thể gây hại gì cho hắn, ngược lại khiến Dương Khai cảm thấy thân thiết.
Thuộc tính phong linh động phóng khoáng, quanh quẩn xung quanh cơ thể. Dương Khai có thể nghe được sự di chuyển của chúng, hòa mình vào trận gió này.
Nghiêng mắt nhìn, ánh mắt Dương Khai chớp lóe.
Hắn phát hiện, Dương Viêm Chi Dực của mình cũng có thay đổi rõ ràng.
Nửa bên cánh phải hoàn toàn như trước, như lửa thiêu đốt.
Nhưng nửa bên cánh trái, bên trong không những ẩn chứa uy năng của Chân Dương nguyên khí, còn có lực lượng linh động của gió. Ngay cả màu sắc cũng đẹp mắt hơn.
Năng lượng thuộc tính phong trong Phong Nhãn vẫn không ngừng rót vào nửa cánh trái. Dương Khai cảm nhận được rõ ràng, mình đang nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, vẫy cánh, từng đám phong toàn, từng đạo phong nhận thành hình, phủ khắp thiên địa đánh vào Phong Nhãn.
Trong những phong toàn, phong nhận kia không những ẩn chứa sự linh động của gió, mà còn có sự nóng bức của Chân Dương nguyên khí. Hai cái kết hợp lại với nhau, càng tăng thêm sức mạnh, càng tăng cường lực sát thương lẫn nhau.