Trong địa lao, Cơ Mộng nhìn Dương Khai, thần sắc xa xăm.
Dương Khai cười ha hả:
- Lão không dễ dàng tin tưởng ta vậy, thì sao còn muốn lôi kéo ta? Bây giờ ta có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào của lão, nhưng chỉ cần ra khỏi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt lời.
- Phải, vậy nên họ mới cần ta bảo đảm ngươi sẽ không nuốt lời.
Cơ Mộng cười gượng.
- Ta là đệ tử của thần giáo, Lôi Quang là sư môn của ta, hy vọng ngươi đừng trách ta.
Dương Khai hờ hững nhìn nàng.
Thật sự thì hắn không có tư cách để trách cứ Cơ Mộng điều gì, nhưng nếu nhìn từ lập trường của hắn, thì cô nương này vô hình trung cũng là kẻ thù của hắn rồi.
Đối với kẻ thù, xưa nay Dương Khai không bao giờ nhân từ nương tay.
Nhận ra sự lạnh lùng của Dương Khai, Cơ Mộng chợt đắng lòng, khuyên giải:
- Sao ngươi phải kiên quyết đến vậy? Tuy ta không biết Đoàn trưởng lão muốn đoạt được thứ gì từ ngươi, nhưng chỉ cần ngươi chịp hợp tác, trưởng lão sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Trưởng lão giam cầm ngươi, nhưng không tra tấn cũng chẳng giết ngươi, như thế đã đủ thấy thành ý của trưởng lão rồi.
- Quả đúng là đầy thành ý.
Dương Khai xỉa xói.
- Ngươi cứ thỏa hiệp đi được không? Chỉ cần ngươi thỏa hiệp, với ngươi, với Đoàn trưởng lão, với ta, đều có lợi cả.
Cơ Mộng nhẹ nhàng khuyên giải.
- Cũng có lợi với ngươi?
Dương Khai thắc mắc.
- Đoàn Hải đã hứa hẹn không ít điều kiện cho ngươi rồi chứ gì?
Cơ Mộng không trả lời, lấy một bình ngọc xanh phỉ thúy ra từ trong ngực áo, mở bình ra, một làn sương trắng đủ nhìn tràn ra khỏi miệng bình.
Cơ Mộng khẽ thổi, làn sương đó liền bay vào trong địa lao, bay quanh Dương Khai.
Dương Khai nhìn nàng cảnh giác, hắn cố nín thở, nhưng làn sương này vẫn thẩm thấu qua những lỗ chân lông trên người hắn, luồn vào trong cơ thể.
Mơ hồ, Dương Khai cảm giác có gì đó khác lạ, máu trong người chảy nhanh hơn hẳn, tin đập dữ dội, thậm chí trong đầu còn vang dội tà âm.
Cơ Mộng đỏ mặt giải thích:
- Đây là Thất Tình Lục Dục sương, có thể xem là một loại xuân dược rất mạnh.
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Khai cười lớn.
- Đừng nói là ngươi muốn làm trò Bá Vương ngạnh thượng cung chứ? (cưỡng hiếp)
Một cô nương như hoa như ngọc dùng xuân dược với hắn, chuyện này đúng thật là thiên cổ kỳ đàm.
- Phải. Đoàn trưởng lão nói, chỉ cần ta sinh con cho ngươi, thì ngươi có thể ra khỏi đây.
Cơ Mộng nhìn Dương Khai đầy xa xăm.
Dương Khai tối sầm mặt, chợt hiểu ra dụng tâm hiểm ác của Đoàn Hải.
Lão không biết làm thế nào để khống chế Dương Khai, nên đã dùng thủ đoạn đê tiện này.
Hổ dữ không ăn thịt con, chỉ cần Dương Khai có con, và đứa con đó nằm trong tay lão, thì lão chẳng sợ Dương Khai bất tuân.
Tuy chu kỳ đầu cơ này rất dài, nhưng lão vẫn đợi được.
Chỉ trong chốc lát, làn sương trắng bao quanh Dương Khai đã thấm trọn vào cơ thể hắn, dần dần, tròng mắt Dương Khai đỏ lên, hơi thở nặng nhọc hơn hẳn, mắt sáng quắc nhìn Cơ Mộng đứng ngoài cửa lao, sặc mùi xâm chiếm.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Cơ Mộng cũng bất giác xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó, cả người mất tự nhiên, nhưng cũng không có động tác thừa, chỉ lặng lẽ chờ dược tính phát huy.
- Ngươi thích ta à? Muốn gửi gắm cả cuộc đời cho ta sao?
Dương Khai gắng gượng duy trì sự tỉnh táo, lạnh lùng nhìn Cơ Mộng.
- Chưa hẳn là thích.
Cơ Mộng chậm rãi lắc đầu.
- Chúng ta cũng không thân quen gì mấy, nhưng gửi gắm thân mình cho ngươi thì hẳn là một chọn lựa không tồi. Ngươi là luyện đan sư, tiền đồ rộng mở, ta chỉ là một đệ tử bình thường của thần giáo, muốn đời lên hương thì chỉ đành dựa dẫm người đàn ông mình chọn thôi.
- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.
Dương Khai nhếch miệng cười nham hiểm.
- Cho dù ta có lấy ngươi, sau này cũng sẽ không đối tốt với ngươi, chưa biết chừng còn đánh mắng ngươi nữa!
Cơ Mộng khẽ rùng mình, thần sắc ảm đạm:
- Vậy thì ta cũng đành nhận.
- Đồ khó bảo.
Dương Khai lắc đầu, một chút thiện cảm với nàng cũng đã tan thành mây khói.
- Chắc là ngươi không trụ được nổi rồi phải không?
Cơ Mộng khẽ cắn môi, gọi lớn:
- Đoàn trưởng lão, mở cửa ra đi.
Cửa lao bỗng có vài điểm lóe sáng, cấm chế xung quanh cũng được phá giải ngay tức khắc. Cơ Mộng đẩy cửa đi vào, bước đến trước mặt Dương Khai, cúi xuống lặng lẽ nhìn hắn.
Hương thơm say lòng phả đến, bị ảnh hưởng bởi hơi thở của nữ nhân này, hình như Dương Khai đã có dấu hiệu phát điên, đôi mắt ánh lên sắc thái như dã thú.
Cơ Mộng hơi sợ sệt, nhưng vẫn cố nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, nàng nhắm nghiền mắt lại, ấn đôi môi đỏ mọng về phía Dương Khai.
Hơi thở rối loạn, Cơ Mộng từ từ nhắm mắt lại, gương mặt ửng đỏ.
Chính vào khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, Cơ Mộng thình lình kêu lên, lập tức mở mắt ra.
Cổ nàng bị một tay của Dương Khai bóp cứng, đôi mắt của gã nam nhân này rất sáng, hơi thở đều đặn, đâu rồi dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi xuân dược?
Trong đôi mắt hắn nhìn nàng đong đầy sự căm ghét và khinh thường, vẻ mặt khinh bạc.
- Nữ nhân thì nên tự trọng hơn một chút.
Dương Khai lạnh lùng nói.
Cơ Mộng giãy giụa, vất vả lắm mới thoát khỏi bàn tay Dương Khai, vội vàng chạy ra khỏi nhà lao, thở dốc hồng hộc, nàng kinh hãi nhìn Dương Khai mà không tin vào mắt mình.
- Ta từng tiếp xúc quá nhiều nữ nhân tu luyện mị công rồi, chỉ một thứ xuân dược nhỏ nhoi mà muốn ép ta động tình, thủ đoạn này của Đoàn trưởng lão hơi vụng về rồi đấy.
Dương Khai nhìn về một góc trong hư không, cười khẩy liên hồi.
Ngoài địa lao, Đoàn Hải đang dùng thần thức quan sát động tĩnh bên trong, sắc mặt liền sa sầm xuống.
- Dương Khai, ta...
Cơ Mộng hé miệng lắp bắp.
- Không muốn chết thì cút đi!
Dương Khai hờ hững nhìn nàng, vẻ mặt hà khắc.
Cơ Mộng liền hồn bay phách lạc, đấu tranh mãi một lúc, mới che mặt bỏ đi.
- Sư huynh, tiểu tử này quái quá. Thất Tình Lục Dục sương là thứ đệ đã dồn hết sức vào điều chế, Siêu Phàm Cảnh cũng không thể kháng cự, sao hắn lại vô sự?
Bên ngoài địa lao, Hứa Kỳ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Đoàn Hải mù mịt, lão cũng không biết nên làm sao cho phải.
Dương Khai cứng đầu như vậy, khiến lão cảm thấy đôi phần bất lực.
- Sư huynh, chi bằng đưa hắn tới Phong Nhãn đi!
Hứa Kỳ khẽ giọng đề nghị.
- Phong Nhãn?
Đoàn Hải nhíu chặt mày.
- Đệ muốn mượn sức mạnh của Phong Nhãn để thổi bay thần hồn hắn?
- Không sai!
Hứa Kỳ gật đầu.
- Với tình hình này, chúng ta không có cách nào có được hắn, nếu đã thế, lấy thần hồn của hắn cũng được rồi. Khoan bàn mấy ký ức liên quan đến Bối Quan Nhân của hắn, chỉ riêng lửa thần thức đã có thể giữ lại, đưa cho những ai hữu duyên hấp thụ, nói không chừng trong thần giáo có đệ tử nào đó may mắn hấp thụ được lửa thần thức của hắn...
Mắt Đoàn Hải lóe sáng, nghĩ kỹ thì lão cũng thấy cách này quả thực rất được.
Kế sách đã nảy sinh, Đoàn Hải cũng không hề chần chừ, gật đầu nói:
- Cứ làm vậy đi, có điều nếu dùng đến Phong Nhãn, thì vẫn phải bẩm cáo với giáo chủ cho phải.
- Đợi sau khi thành công rồi bẩm cáo cũng không muộn, giáo chủ nhất định sẽ rất vui.
- Được rồi, đệ hãy đi chuẩn bị trước đi, lát nữa ta sẽ đưa tiểu tử đó qua.
Đoàn Hải phất tay.
Đoàn Hải gật đầu, phấn khích bay đi.
Đứng ngoài địa lao ngẫm một chốc, Địa Ma mới đẩy cửa đi vào, bước đến trước địa lao mở cửa ra, chẳng nói chẳng rằng, giơ tay xách Dương Khai đi.
Dương Khai làm ngơ, nhắm mắt thư giãn.
- Dương khách khanh, nếu người đã không biết thức thời như thế, thì cũng đừng trách lão hủ không nể mặt ngươi.
Đoàn Hải vừa nói, vừa bay về hướng Phong Nhãn.
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Đoàn trưởng lão định đưa ta đi đâu vậy?
- Lôi Quang thần giáo ta có mấy nơi cội rễ lập giáo, bây giờ chúng ta đang đến một nơi trong số đó, nơi đó gọi là Phong Nhãn, tích chứa sức mạnh của gió, rất nhiều đệ tử tu luyện công pháp và võ kỹ thuộc tính Phong trong thần giáo đều chọn tu luyện ở đó, cảm ngộ những ảo diệu của gió. Ngoài nơi này ra, Lôi Quang thần giáo ta còn có một Lôi Nhãn, tương tự như Phong Nhãn, nhưng kể cả lão phu cũng không dám đến quá gần, vì sức mạnh ở đó, con người không thể chống đỡ được. Ở Phong Nhãn, dù có là Siêu Phàm tam tầng cảnh, thần hồn cũng sẽ bị thổi tan tác.
Dương Khai sa sầm mặt suống, lập tức ý thức được điều bất ổn.
- Giờ ngươi muốn hối hận thì hãy cùng kịp, chỉ cần ngươi chịu se duyên với Cơ Mộng, sinh một đứa bé, ta sẽ thừa nhận ngươi là người trong thần giáo, sau này nhất định sẽ được đối đãi trọng hậu, không dám bạc đãi một chút nào.
Đoàn Hải thử khuyên giải lần cuối.
- Ngươi thấy sao?
- Không được!
Dương Khai lắc đầu, lặng lẽ hít một hơi, hắn đang nghĩ có nên thừa lúc này thi triển Ma Thần Biến, vùng thoát khỏi Đoàn Hải, sau đó bỏ trốn khỏi nơi này hay không.
Nhưng ở địa bàn của người ta, Dương Khai không dám chắc được mấy phần thành công, nhớ đâu thất bại, thì hắn chẳng còn cơ hội để thử lại nữa.
Chính vào lúc đang do dự, Dương Khai chợt cảm giác được, bốn phía bỗng có năng lượng linh động phiêu du.
Đó là năng lượng gió!
Năng lượng khổng lồ nồng nặc chưa từng thấy, xương bả vai sau lưng hắn lại đau buốt, mơ hồ còn có một cảm giác khiến Dương Khai phấn chấn khoái trá dội đến.
Dương Khai giật mình, vội vàng áp chế ý nghĩ trong đầu, tập trung nhìn về phía xa.
Ở giữa khoảng không nơi xa đó, một lốc xoáy cực lớn đang từ từ xoay vần, năng lượng gió phiêu du linh động tràn ngập đất trời, càng đến gần đó, năng lượng gió lại càng nhiều.
- Hùng vĩ đấy chứ?
Đoàn Hải tỏ ra tự hào.
- Chính nhờ ở đây có Phong Nhãn và Lôi Nhãn, Lôi Quang thần giáo ta mới cắm rễ ăn sâu ở vùng này. Nơi này có thể coi là cấm địa của thần giáo ta, ngoài những đệ tử được cho phép ra, bất cứ ai cũng không được đặt chân tới. Những đệ tử đó tu luyện ở đây thì sẽ phát triển hơn gấp bội lần.
Dương Khai khẽ gật đầu, dị tượng thiên địa này quả thực rất hùng vĩ, rõ ràng không phải làm từ bàn tay con người, mà nhờ một vài nhân tố nào đó, uy năng thiên địa mới phóng thích tại đây, hơn nữa còn giải phóng không ngừng qua năm dài tháng rộng.
Vừa lời qua tiếng lại, hai người vừa nhanh chóng đến gần.
Hứa Kỳ đã chờ sẵn ở đó, thấy Đoàn Hải mang Dương Khai đến, phấn khởi nói:
- Các đệ tử đã được giải tán hết, sư huynh, có thể bắt đầu rồi.
Đoàn Hải chậm rãi gật đầu, nhìn xoáy vào Dương Khai:
- Dương khách khanh, ngươi vẫn còn một cơ hội cuối cùng để lựa chọn, vào trong Phong Nhãn, ta không cách nào bảo đảm cho sự an toàn của ngươi được.
- Không cần nói nữa.
Dương Khai nhếch miệng cười.
- Tự tìm đường chết!
Hứa Kỳ hừ lạnh.
Đoàn Hải hít sâu một hơi:
- Vậy thì ngươi đi đi.
Nói xong, lão liền xách Dương Khai bay thẳng về phía trước, rất nhanh, hai người đã đến gần vị trí của Phong Nhãn. Một người mạnh như Đoàn Hải mà cũng buộc phải vận chân nguyên, ngăn cản sức kéo và lực sát thương đến từ Phong Nhãn. Trong địa lao, Cơ Mộng nhìn Dương Khai, thần sắc xa xăm.
Dương Khai cười ha hả:
- Lão không dễ dàng tin tưởng ta vậy, thì sao còn muốn lôi kéo ta? Bây giờ ta có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào của lão, nhưng chỉ cần ra khỏi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt lời.
- Phải, vậy nên họ mới cần ta bảo đảm ngươi sẽ không nuốt lời.
Cơ Mộng cười gượng.
- Ta là đệ tử của thần giáo, Lôi Quang là sư môn của ta, hy vọng ngươi đừng trách ta.
Dương Khai hờ hững nhìn nàng.
Thật sự thì hắn không có tư cách để trách cứ Cơ Mộng điều gì, nhưng nếu nhìn từ lập trường của hắn, thì cô nương này vô hình trung cũng là kẻ thù của hắn rồi.
Đối với kẻ thù, xưa nay Dương Khai không bao giờ nhân từ nương tay.
Nhận ra sự lạnh lùng của Dương Khai, Cơ Mộng chợt đắng lòng, khuyên giải:
- Sao ngươi phải kiên quyết đến vậy? Tuy ta không biết Đoàn trưởng lão muốn đoạt được thứ gì từ ngươi, nhưng chỉ cần ngươi chịp hợp tác, trưởng lão sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Trưởng lão giam cầm ngươi, nhưng không tra tấn cũng chẳng giết ngươi, như thế đã đủ thấy thành ý của trưởng lão rồi.
- Quả đúng là đầy thành ý.
Dương Khai xỉa xói.
- Ngươi cứ thỏa hiệp đi được không? Chỉ cần ngươi thỏa hiệp, với ngươi, với Đoàn trưởng lão, với ta, đều có lợi cả.
Cơ Mộng nhẹ nhàng khuyên giải.
- Cũng có lợi với ngươi?
Dương Khai thắc mắc.
- Đoàn Hải đã hứa hẹn không ít điều kiện cho ngươi rồi chứ gì?
Cơ Mộng không trả lời, lấy một bình ngọc xanh phỉ thúy ra từ trong ngực áo, mở bình ra, một làn sương trắng đủ nhìn tràn ra khỏi miệng bình.
Cơ Mộng khẽ thổi, làn sương đó liền bay vào trong địa lao, bay quanh Dương Khai.
Dương Khai nhìn nàng cảnh giác, hắn cố nín thở, nhưng làn sương này vẫn thẩm thấu qua những lỗ chân lông trên người hắn, luồn vào trong cơ thể.
Mơ hồ, Dương Khai cảm giác có gì đó khác lạ, máu trong người chảy nhanh hơn hẳn, tin đập dữ dội, thậm chí trong đầu còn vang dội tà âm.
Cơ Mộng đỏ mặt giải thích:
- Đây là Thất Tình Lục Dục sương, có thể xem là một loại xuân dược rất mạnh.
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Khai cười lớn.
- Đừng nói là ngươi muốn làm trò Bá Vương ngạnh thượng cung chứ? (cưỡng hiếp)
Một cô nương như hoa như ngọc dùng xuân dược với hắn, chuyện này đúng thật là thiên cổ kỳ đàm.
- Phải. Đoàn trưởng lão nói, chỉ cần ta sinh con cho ngươi, thì ngươi có thể ra khỏi đây.
Cơ Mộng nhìn Dương Khai đầy xa xăm.
Dương Khai tối sầm mặt, chợt hiểu ra dụng tâm hiểm ác của Đoàn Hải.
Lão không biết làm thế nào để khống chế Dương Khai, nên đã dùng thủ đoạn đê tiện này.
Hổ dữ không ăn thịt con, chỉ cần Dương Khai có con, và đứa con đó nằm trong tay lão, thì lão chẳng sợ Dương Khai bất tuân.
Tuy chu kỳ đầu cơ này rất dài, nhưng lão vẫn đợi được.
Chỉ trong chốc lát, làn sương trắng bao quanh Dương Khai đã thấm trọn vào cơ thể hắn, dần dần, tròng mắt Dương Khai đỏ lên, hơi thở nặng nhọc hơn hẳn, mắt sáng quắc nhìn Cơ Mộng đứng ngoài cửa lao, sặc mùi xâm chiếm.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Cơ Mộng cũng bất giác xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó, cả người mất tự nhiên, nhưng cũng không có động tác thừa, chỉ lặng lẽ chờ dược tính phát huy.
- Ngươi thích ta à? Muốn gửi gắm cả cuộc đời cho ta sao?
Dương Khai gắng gượng duy trì sự tỉnh táo, lạnh lùng nhìn Cơ Mộng.
- Chưa hẳn là thích.
Cơ Mộng chậm rãi lắc đầu.
- Chúng ta cũng không thân quen gì mấy, nhưng gửi gắm thân mình cho ngươi thì hẳn là một chọn lựa không tồi. Ngươi là luyện đan sư, tiền đồ rộng mở, ta chỉ là một đệ tử bình thường của thần giáo, muốn đời lên hương thì chỉ đành dựa dẫm người đàn ông mình chọn thôi.
- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.
Dương Khai nhếch miệng cười nham hiểm.
- Cho dù ta có lấy ngươi, sau này cũng sẽ không đối tốt với ngươi, chưa biết chừng còn đánh mắng ngươi nữa!
Cơ Mộng khẽ rùng mình, thần sắc ảm đạm:
- Vậy thì ta cũng đành nhận.
- Đồ khó bảo.
Dương Khai lắc đầu, một chút thiện cảm với nàng cũng đã tan thành mây khói.
- Chắc là ngươi không trụ được nổi rồi phải không?
Cơ Mộng khẽ cắn môi, gọi lớn:
- Đoàn trưởng lão, mở cửa ra đi.
Cửa lao bỗng có vài điểm lóe sáng, cấm chế xung quanh cũng được phá giải ngay tức khắc. Cơ Mộng đẩy cửa đi vào, bước đến trước mặt Dương Khai, cúi xuống lặng lẽ nhìn hắn.
Hương thơm say lòng phả đến, bị ảnh hưởng bởi hơi thở của nữ nhân này, hình như Dương Khai đã có dấu hiệu phát điên, đôi mắt ánh lên sắc thái như dã thú.
Cơ Mộng hơi sợ sệt, nhưng vẫn cố nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, nàng nhắm nghiền mắt lại, ấn đôi môi đỏ mọng về phía Dương Khai.
Hơi thở rối loạn, Cơ Mộng từ từ nhắm mắt lại, gương mặt ửng đỏ.
Chính vào khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, Cơ Mộng thình lình kêu lên, lập tức mở mắt ra.
Cổ nàng bị một tay của Dương Khai bóp cứng, đôi mắt của gã nam nhân này rất sáng, hơi thở đều đặn, đâu rồi dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi xuân dược?
Trong đôi mắt hắn nhìn nàng đong đầy sự căm ghét và khinh thường, vẻ mặt khinh bạc.
- Nữ nhân thì nên tự trọng hơn một chút.
Dương Khai lạnh lùng nói.
Cơ Mộng giãy giụa, vất vả lắm mới thoát khỏi bàn tay Dương Khai, vội vàng chạy ra khỏi nhà lao, thở dốc hồng hộc, nàng kinh hãi nhìn Dương Khai mà không tin vào mắt mình.
- Ta từng tiếp xúc quá nhiều nữ nhân tu luyện mị công rồi, chỉ một thứ xuân dược nhỏ nhoi mà muốn ép ta động tình, thủ đoạn này của Đoàn trưởng lão hơi vụng về rồi đấy.
Dương Khai nhìn về một góc trong hư không, cười khẩy liên hồi.
Ngoài địa lao, Đoàn Hải đang dùng thần thức quan sát động tĩnh bên trong, sắc mặt liền sa sầm xuống.
- Dương Khai, ta...
Cơ Mộng hé miệng lắp bắp.
- Không muốn chết thì cút đi!
Dương Khai hờ hững nhìn nàng, vẻ mặt hà khắc.
Cơ Mộng liền hồn bay phách lạc, đấu tranh mãi một lúc, mới che mặt bỏ đi.
- Sư huynh, tiểu tử này quái quá. Thất Tình Lục Dục sương là thứ đệ đã dồn hết sức vào điều chế, Siêu Phàm Cảnh cũng không thể kháng cự, sao hắn lại vô sự?
Bên ngoài địa lao, Hứa Kỳ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Đoàn Hải mù mịt, lão cũng không biết nên làm sao cho phải.
Dương Khai cứng đầu như vậy, khiến lão cảm thấy đôi phần bất lực.
- Sư huynh, chi bằng đưa hắn tới Phong Nhãn đi!
Hứa Kỳ khẽ giọng đề nghị.
- Phong Nhãn?
Đoàn Hải nhíu chặt mày.
- Đệ muốn mượn sức mạnh của Phong Nhãn để thổi bay thần hồn hắn?
- Không sai!
Hứa Kỳ gật đầu.
- Với tình hình này, chúng ta không có cách nào có được hắn, nếu đã thế, lấy thần hồn của hắn cũng được rồi. Khoan bàn mấy ký ức liên quan đến Bối Quan Nhân của hắn, chỉ riêng lửa thần thức đã có thể giữ lại, đưa cho những ai hữu duyên hấp thụ, nói không chừng trong thần giáo có đệ tử nào đó may mắn hấp thụ được lửa thần thức của hắn...
Mắt Đoàn Hải lóe sáng, nghĩ kỹ thì lão cũng thấy cách này quả thực rất được.
Kế sách đã nảy sinh, Đoàn Hải cũng không hề chần chừ, gật đầu nói:
- Cứ làm vậy đi, có điều nếu dùng đến Phong Nhãn, thì vẫn phải bẩm cáo với giáo chủ cho phải.
- Đợi sau khi thành công rồi bẩm cáo cũng không muộn, giáo chủ nhất định sẽ rất vui.
- Được rồi, đệ hãy đi chuẩn bị trước đi, lát nữa ta sẽ đưa tiểu tử đó qua.
Đoàn Hải phất tay.
Đoàn Hải gật đầu, phấn khích bay đi.
Đứng ngoài địa lao ngẫm một chốc, Địa Ma mới đẩy cửa đi vào, bước đến trước địa lao mở cửa ra, chẳng nói chẳng rằng, giơ tay xách Dương Khai đi.
Dương Khai làm ngơ, nhắm mắt thư giãn.
- Dương khách khanh, nếu người đã không biết thức thời như thế, thì cũng đừng trách lão hủ không nể mặt ngươi.
Đoàn Hải vừa nói, vừa bay về hướng Phong Nhãn.
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Đoàn trưởng lão định đưa ta đi đâu vậy?
- Lôi Quang thần giáo ta có mấy nơi cội rễ lập giáo, bây giờ chúng ta đang đến một nơi trong số đó, nơi đó gọi là Phong Nhãn, tích chứa sức mạnh của gió, rất nhiều đệ tử tu luyện công pháp và võ kỹ thuộc tính Phong trong thần giáo đều chọn tu luyện ở đó, cảm ngộ những ảo diệu của gió. Ngoài nơi này ra, Lôi Quang thần giáo ta còn có một Lôi Nhãn, tương tự như Phong Nhãn, nhưng kể cả lão phu cũng không dám đến quá gần, vì sức mạnh ở đó, con người không thể chống đỡ được. Ở Phong Nhãn, dù có là Siêu Phàm tam tầng cảnh, thần hồn cũng sẽ bị thổi tan tác.
Dương Khai sa sầm mặt suống, lập tức ý thức được điều bất ổn.
- Giờ ngươi muốn hối hận thì hãy cùng kịp, chỉ cần ngươi chịu se duyên với Cơ Mộng, sinh một đứa bé, ta sẽ thừa nhận ngươi là người trong thần giáo, sau này nhất định sẽ được đối đãi trọng hậu, không dám bạc đãi một chút nào.
Đoàn Hải thử khuyên giải lần cuối.
- Ngươi thấy sao?
- Không được!
Dương Khai lắc đầu, lặng lẽ hít một hơi, hắn đang nghĩ có nên thừa lúc này thi triển Ma Thần Biến, vùng thoát khỏi Đoàn Hải, sau đó bỏ trốn khỏi nơi này hay không.
Nhưng ở địa bàn của người ta, Dương Khai không dám chắc được mấy phần thành công, nhớ đâu thất bại, thì hắn chẳng còn cơ hội để thử lại nữa.
Chính vào lúc đang do dự, Dương Khai chợt cảm giác được, bốn phía bỗng có năng lượng linh động phiêu du.
Đó là năng lượng gió!
Năng lượng khổng lồ nồng nặc chưa từng thấy, xương bả vai sau lưng hắn lại đau buốt, mơ hồ còn có một cảm giác khiến Dương Khai phấn chấn khoái trá dội đến.
Dương Khai giật mình, vội vàng áp chế ý nghĩ trong đầu, tập trung nhìn về phía xa.
Ở giữa khoảng không nơi xa đó, một lốc xoáy cực lớn đang từ từ xoay vần, năng lượng gió phiêu du linh động tràn ngập đất trời, càng đến gần đó, năng lượng gió lại càng nhiều.
- Hùng vĩ đấy chứ?
Đoàn Hải tỏ ra tự hào.
- Chính nhờ ở đây có Phong Nhãn và Lôi Nhãn, Lôi Quang thần giáo ta mới cắm rễ ăn sâu ở vùng này. Nơi này có thể coi là cấm địa của thần giáo ta, ngoài những đệ tử được cho phép ra, bất cứ ai cũng không được đặt chân tới. Những đệ tử đó tu luyện ở đây thì sẽ phát triển hơn gấp bội lần.
Dương Khai khẽ gật đầu, dị tượng thiên địa này quả thực rất hùng vĩ, rõ ràng không phải làm từ bàn tay con người, mà nhờ một vài nhân tố nào đó, uy năng thiên địa mới phóng thích tại đây, hơn nữa còn giải phóng không ngừng qua năm dài tháng rộng.
Vừa lời qua tiếng lại, hai người vừa nhanh chóng đến gần.
Hứa Kỳ đã chờ sẵn ở đó, thấy Đoàn Hải mang Dương Khai đến, phấn khởi nói:
- Các đệ tử đã được giải tán hết, sư huynh, có thể bắt đầu rồi.
Đoàn Hải chậm rãi gật đầu, nhìn xoáy vào Dương Khai:
- Dương khách khanh, ngươi vẫn còn một cơ hội cuối cùng để lựa chọn, vào trong Phong Nhãn, ta không cách nào bảo đảm cho sự an toàn của ngươi được.
- Không cần nói nữa.
Dương Khai nhếch miệng cười.
- Tự tìm đường chết!
Hứa Kỳ hừ lạnh.
Đoàn Hải hít sâu một hơi:
- Vậy thì ngươi đi đi.
Nói xong, lão liền xách Dương Khai bay thẳng về phía trước, rất nhanh, hai người đã đến gần vị trí của Phong Nhãn. Một người mạnh như Đoàn Hải mà cũng buộc phải vận chân nguyên, ngăn cản sức kéo và lực sát thương đến từ Phong Nhãn.