Tuyết sơn nguy nga sừng sững, dưới lớp tuyết trắng xóa là lớp băng dày tới ngàn trượng tuyên cổ bất hóa, bông tuyết như lông ngỗng nhẹ bay, trong vòng ba mươi trượng không thấy gì.
Nhiệt độ nơi đây cực thấp, dù là người tu luyện, nếu không vì nguyên nhân đặc biệt cũng không muốn bước chân đến nơi này. Từ không trung quan sát, phía xa không thấy đích, một màu trắng bao phủ khắp nơi.
Trong đó, ở một sườn núi của ngọn tuyết sơn, có một động khẩu bí mật vô cùng, nối thẳng lên sường núi, bên trong băng lăng dày đặc, lớp băng trong suốt, hàn khí kinh người.
Một cỗ lực lượng hư không bỗng nhiên tràn ngập trong động. Lập tức, hồng quang đại thịnh, chiếu rọi cả sơn động, khiến mọi thứ trong động đều vô cùng âm trầm quái dị.
Một đạo nhân ảnh hiện ra từ hư không, cơ hồ không rõ vị trí của mình, rời rầm xuống tầng băng.
Sau khi hắn đứng vững bước chân, thần thức dũng mãnh lập tức lan ra bốn phía. Một lát sau, sắc mặt buông lỏng, dần thu lại thần thức.
- Quả nhiên là trong tuyết sơn. Dương Khai dùng thần thức điều tra địa thế phụ cận, lẩm nhẩm một mình.
Trước khi ra khỏi Tiểu Huyền Giới, Lệ Dung từng nói với hắn, Quan Nô tiền bối rất có thể đang ẩn nấp trong vùng đất cực hàn, trong ngàn dặm không một bóng người.
Bây giờ xem ra, những lời bà nói là thật.
Vì Quan Nô sớm đã không biết chết bao nhiêu năm, tuy khi còn sống là cường giả Nhập Thánh Cảnh, cũng là tộc nhân của Cổ Ma, nhục thân dũng mãnh, nhưng nhiều năm như vậy, nhục thân lão cũng sẽ bị thối rữa, mà biện pháp có thể bảo tồn nhục thân của mình là tìm đến một nơi cực hàn không ai đến hỏi thăm để cất giấu.
Mà trong tuyết sơn chính là nơi có điều kiện tương đối phù hợp.
Lệ Dung nói, cứ mười năm Quan Nô sẽ ra ngoài một chuyến, tìm được một võ giả có lửa thần thức hoặc đợi khi nhục thân y không thể chịu đựng được nữa sẽ quay về chỗ ẩn náu của mình, tu sinh dưỡng tức.
Sau mười năm, lại xuất động.
Không biết Quan Nô đã hành động như vậy bao nhiều năm, cũng đem đến cho đám người Lệ Dung mười mấy vị võ giả có lửa thần thức.
Quay đầu nhìn bên cạnh, Dương Khai lập tức nhìn thấy Quan Nô đang khoanh chân ngồi tại chỗ. Trong thân thể lão tản phát ra mùi thối rửa khiến người ta khó chịu, buồn nôn, trên da thịt lộ ra bên ngoài cũng đầy mụn mủ, bướu thịt.
Nhục thân này của lão không duy trì được bao lâu nữa.
Dương Khai thầm đùa, tuy không biết rốt cuộc chấp niệm như thế nào khiến một vị cường giả chết rồi vẫn trung thành với việc làm của mình như vậy nhưng người như vậy thật đáng khâm phục!
Sau lưng Quan Nô vẫn cõng chiếc quan tài màu đỏ.
Thế nhân không biết trong chiếc quan tài này ẩn chứa điều gì, có ảo diệu như thế nào. Nhưng Dương Khai rõ, trong Quan Nô đang phong ấn Tiểu Huyền Giới, lão chính là bị đưa ra từ trong đó.
Sau khi hẹn ước xong với đám người Lệ Dung, Dương Khai luyện chế hết toàn bộ dược tài còn lại của bọn họ thành đan trong nửa tháng. Sau một phen nghỉ ngơi, tam đại thống lĩnh nhất khởi xuất thủ, phá khai hư không của Tiểu Huyền Giới, tiễn Dương Khai đi.
Cũng không biết họ có phát hiện ra lễ vật mình để lại cho họ không! Dương Khai thầm nghĩ, vẻ mặt lộ ra một nụ cười, từ từ lùi bước, cảnh giác quan sát Quan Nô.
Hắn không muốn làm vị hoạt tử nhân Nhập Thánh Cảnh đang ngồi này giật mình.
Tuy thi triển Ma Thần Biến có thể tiêu trừ địch ý của lão, nhưng vạn nhất phụ cận có cường giả nào điều tra được khí tức của mình thì sẽ làm lộ nơi này.
May mà, Quan Nô vẫn luôn ngủ say, không có ý muốn thức dậy.
Một lúc lâu sau, Dương Khai lùi ra sơn động.
Hàn phong thấu xương ập tới, cảm nhận được hàn lãnh dị thường này, toàn thân không kìm được nổi da gà, Chân Dương Quyết bỗng nhiên vận chuyển, xua tan hàn ý quanh mình.
Quan sát bầu trời đầy tuyết một lúc, Dương Khai từ bỏ ý định xác định phương hướng.
Dù đến Thông Huyền Đại Lục được nửa năm rồi, nhưng phần lớn thời gian hắn đều ở trong Tiểu Huyền Giới, có thể nói là chưa quen với cuộc sống nơi đây. Dù xác định được phương hướng, hắn cũng không biết nên đi đâu.
Thân hình lao ra, nhảy vào phong tuyết như thiểm điện. Dương Khai biến mất nhanh chóng.
......
Ma Thần Bảo, tam đại thống lĩnh sững sờ nhìn vết nứt chậm rãi khép lại trong không trung, mãi không nói gì.
- Đi rồi. Hàn Phi lẩm bẩm.
- Ừ. Lệ Dung gật đầu - Nhưng hắn sẽ quay lại mà.
Thần sắc Hoa Mặc chần chừ, trầm ngâm nói: - Không phải ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, Lệ đại nhân sao lại chắc chắn hắn sẽ thực hiện lời hứa của mình như vậy?
- Cảm giác! Lệ Dung mỉm cười - Lời hứa hôm đó của hắn rất chân thành, ta lựa chọn tin tưởng hắn. Đợi mà xem, hắn nhất định sẽ quay lại. Theo như lời hứa của hắn, dẫn chúng ta ra khỏi vùng đất này.
Hoa Mặc chau mày, không nói thêm gì nữa.
Tuy lão cũng rất muốn tin lời hứa của Dương Khai, nhưng nhân loại nổi danh là âm hiểm xảo trá, ai biết được hắn có lừa đám người mình hay không.
- Đại nhân, đại nhân! Ngay đây, Hoàn Nhi đột nhiên chạy vội tới.
- Sao vậy? Lệ Dung quay đầu, gỡ tóc bên tai, khẽ hỏi.
- Đại nhân xem cái này đi. Hoàn Nhi nói rồi giơ tay ra, đưa vật nắm trong lòng bàn tay ra trước mặt ba vị thống lĩnh.
- Tinh thạch?
Lệ Dung kinh ngạc. - Ngươi lấy từ đâu vậy?
Tuy lần trước Hàn Phi cũng đem về không ít tinh thạch, nhưng đối với cả một tộc nhân mà nói thì vẫn hơi ít. Những tinh thạch này bây giờ đều đã bị tam đại thống lĩnh chia nhau ra quản, chỉ lúc nào đặc biệt mới phát ra một ít.
Lần trước Hoàn Nhi cũng được chia cho mấy viên, nhưng nàng đã nhanh chóng dùng hết, trong tay nàng hẳn không còn tinh thạch.
- Tìm thấy trong thạch thất mà Dương Khai luyện đan. Mọi người mau đi xem đi, còn rất nhiều, rất nhiều. Vẻ mặt Hoàn Nhi vui mừng, vội khoa tay múa chân.
Lệ Dung và Hàn Phi nhìn nhau, đểu nhìn thấy nét kinh ngạc của nhau, vội vàng phi thân.
Rất nhanh, tam đại thống lĩnh liền đến thạch thất Dương Khai vẫn luôn dùng để luyện đan. Sau khi nhìn rõ tình hình bên trong, lập túc há mồm trợn mắt.
Trong một góc của thạch thất, tinh thạch chất thành đống, nhiều vô số!
- Cái này Lệ Dung cơ hồ không nói nên lời, thân hình mềm mại run lên, thần sắc kích động.
- Đây hẳn là do lần trước hắn thu thập được từ trong Hỏa Sơn. Hàn Phi giải thích.
- Nhiều như vậy sao? Hoa Mặc chút nữa là cắn phải lưỡi mình, khuôn mặt già nua co giật.
Lần trước lúc quay về từ Hỏa Sơn, Hàn Phi cũng đã nói đến chuyện nàng và Dương Khai gặp phải dưới Hỏa Sơn. Mọi người đều biết trong tay Dương Khai có một lượng tài nguyên tinh thạch khổng lồ, nhưng không ai nhắc đến chuyện này, càng không đòi hỏi gì ở hắn.
Lại không nghĩ, trước khi đi, hắn lại để lại một khối của cải lớn như thế này.
Những tinh thạch này nhiều gấp bốn lần Hàn Phi đem về.
- Cho chúng ta nhiều như vậy, bản thân hắn e là không còn lại bao nhiêu. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Phi không kìm được hiện lên vẻ cảm kích, nhãn thần chợt dừng lại trên mấy chục khối tinh thạch bắt mắt nhất, rõ ràng là hơi khác thường, - Ngay cả Thánh Tinh cũng để lại, hắn
Nghĩ lại cảnh tượng dưới Hỏa Sơn, mình và Dương Khai tranh cướp tinh thạch, thậm chí còn gạt hắn cởi áo, chỉ để mình có thể mang được thêm chút tinh thạch, Hàn Phi bỗng nhiên thấy mình thật là ấu trĩ.
- Lệ đại nhân Hoa Mặc hít sâu một hơi, bình phục tinh thần kích động, trầm giọng nói: - Lão hủ bây giờ tin rồi, hắn nhất định sẽ quay lại.
- Đúng, hắn sẽ quay lại. Lệ Dung vui mừng cười, khóe mắt long lanh lệ hoa, đó là lệ hoa như mang nặng trọng trách.
Nếu Dương Khai không có ý định quay lại, hắn căn bản không thể để lại một lượng lớn của cải như vậy.
Nhưng hắn đã để lại, đây cũng có nghĩa là hắn hi vọng những tinh thạch này có thể giúp Cổ Ma nâng cao thực lực. Đợi khi họ rời nơi đây, quay lại bên ngoài có thể có được lực lượng mạnh hơn để tự bảo vệ mình.
Tuyệt đối không được phụ lòng kỳ vọng của hắn! Lệ Dung thầm nghĩ, bây giờ trong Ma Thần Bảo, muốn đan dược có đan dược, muốn tinh thạch có tinh thạch, trong vòng vài năm hoàn toàn không phải lo chuyện phát triển nâng cao.
Đợi lần sau khi hắn quay về, Cổ Ma cũng sẽ tặng hắn một đại lễ! Lệ Dung hít sâu một hơi, quyết định.
......
Dương Khai cô tịch xuyên qua tuyết sơn, phong tuyết quá lớn, hàn khí thấu xương, hắn không thể phi hành trong một thời gian dài, như vậy sẽ quá tiêu hao thể lực và tinh thần.
Dọc đường đi, căn bản không thấy nhân ảnh, thậm chí ngay cả dấu vết hoạt động của yêu thú cũng không hề thấy.
Cả thế giới cơ hồ chỉ có một mình hắn tản phát ra sinh cơ.
Thiên địa linh khí hơi bất phàm, nhưng lại không ai tu luyện ở đây. Dù là võ giả tinh thông công pháp và vũ kỹ thuộc tính hàn cũng cực kỳ khó mà chịu được môi trường ác liệt như vậy.
Dương Khai không vui không buồn, hành tiến không ngừng nghỉ trong tuyết sơn, chỗ bả vai thỉnh thoảng lại truyền đến từng cơn đau nhức không thể chịu được. Đó là phong lôi chi lực ẩn chứa trong Phong Lôi Vũ Dực đang quấy phá.
Phong Lôi Vũ Dực hấp thu tiến vào thể nội đã được một thời gian, tiến độ luyện hóa cũng coi như tàm tạm. Nhưng Dương Khai vẫn luôn cảm thấy Phong Lôi Vũ Dực sẽ không dễ dàng bị mình luyện hóa sử dụng như vậy, còn phải thêm một vài phương pháp riêng.
Xuyên qua tuyết sơn chừng hơn mười ngày, phong tuyết mới dần trở nên yếu đi.
Trên một ngọn cao sơn, Dương Khai đứng trên sơn đỉnh nhìn xuống, ánh mặt trời lâu rồi không thấy chiếu rọi trên cơ thể khiến hắn thấy thư sướng.
- Hả?
Bỗng nhiên hắn cảm thấy cách đó mấy chục dặm có vài cỗ khí tức sinh mệnh không yếu.
Dương Khai không khỏi vui mừng. Bây giờ hắn căn bản không biết mình đang ở đâu, tự nhiên có ý muốn tìm người hỏi thăm một phen, nhưng đi lâu như vậy, vẫn chẳng phát hiện nhân ảnh, bây giờ cuối cùng cũng gặp được.
Từ cường độ của những khí tức sinh mệnh kia có thể đoán được hẳn là không có cường giả Siêu Phàm cảnh. Điều này khiến Dương Khai cũng yên tâm được phần nào.
Mỉm cười, Dương Khai thong dong bay xuống tuyết sơn, tiếp cận hướng đó.
Cách đó mười dặm, trong màn tuyết trắng xóa, một nhóm ba người đang hành tiến, một nam hai nữa, đều có tu vi Thần Du Cảnh thất bát tầng. Nam anh tuấn, nữ mạo mỹ, ba người đều mặc y sam kim hoàng sắc, kim quang chói mắt rõ ràng là vô cùng nổi bật trong tuyết trắng, hẳn là cùng một tông môn hoặc gia tộc.
Lúc này, hai nữ tử đi phía trước khoác tay nhau. Dù trong hoàn cảnh giá rét như vậy, cách ăn mặc của một nữ tử trong đó cũng vẫn rất phong phanh, để lộ thân hình kinh người ra ngoài. Thân hình cao ráo, dáng người đầy đặn, khiến nam tử phía sau không ngừng quan sát nhìn ngắm tấm lưng man diệu và cặp mông tròn trịa của nàng.
Nữ tử còn lại thì hơi thấp một chút, khuôn mặt ngây thơ, thỉnh thoảng đưa hai tay lên miệng hà hơi, có vẻ rất ngây thơ đáng yêu. Tuyết sơn nguy nga sừng sững, dưới lớp tuyết trắng xóa là lớp băng dày tới ngàn trượng tuyên cổ bất hóa, bông tuyết như lông ngỗng nhẹ bay, trong vòng ba mươi trượng không thấy gì.
Nhiệt độ nơi đây cực thấp, dù là người tu luyện, nếu không vì nguyên nhân đặc biệt cũng không muốn bước chân đến nơi này. Từ không trung quan sát, phía xa không thấy đích, một màu trắng bao phủ khắp nơi.
Trong đó, ở một sườn núi của ngọn tuyết sơn, có một động khẩu bí mật vô cùng, nối thẳng lên sường núi, bên trong băng lăng dày đặc, lớp băng trong suốt, hàn khí kinh người.
Một cỗ lực lượng hư không bỗng nhiên tràn ngập trong động. Lập tức, hồng quang đại thịnh, chiếu rọi cả sơn động, khiến mọi thứ trong động đều vô cùng âm trầm quái dị.
Một đạo nhân ảnh hiện ra từ hư không, cơ hồ không rõ vị trí của mình, rời rầm xuống tầng băng.
Sau khi hắn đứng vững bước chân, thần thức dũng mãnh lập tức lan ra bốn phía. Một lát sau, sắc mặt buông lỏng, dần thu lại thần thức.
- Quả nhiên là trong tuyết sơn. Dương Khai dùng thần thức điều tra địa thế phụ cận, lẩm nhẩm một mình.
Trước khi ra khỏi Tiểu Huyền Giới, Lệ Dung từng nói với hắn, Quan Nô tiền bối rất có thể đang ẩn nấp trong vùng đất cực hàn, trong ngàn dặm không một bóng người.
Bây giờ xem ra, những lời bà nói là thật.
Vì Quan Nô sớm đã không biết chết bao nhiêu năm, tuy khi còn sống là cường giả Nhập Thánh Cảnh, cũng là tộc nhân của Cổ Ma, nhục thân dũng mãnh, nhưng nhiều năm như vậy, nhục thân lão cũng sẽ bị thối rữa, mà biện pháp có thể bảo tồn nhục thân của mình là tìm đến một nơi cực hàn không ai đến hỏi thăm để cất giấu.
Mà trong tuyết sơn chính là nơi có điều kiện tương đối phù hợp.
Lệ Dung nói, cứ mười năm Quan Nô sẽ ra ngoài một chuyến, tìm được một võ giả có lửa thần thức hoặc đợi khi nhục thân y không thể chịu đựng được nữa sẽ quay về chỗ ẩn náu của mình, tu sinh dưỡng tức.
Sau mười năm, lại xuất động.
Không biết Quan Nô đã hành động như vậy bao nhiều năm, cũng đem đến cho đám người Lệ Dung mười mấy vị võ giả có lửa thần thức.
Quay đầu nhìn bên cạnh, Dương Khai lập tức nhìn thấy Quan Nô đang khoanh chân ngồi tại chỗ. Trong thân thể lão tản phát ra mùi thối rửa khiến người ta khó chịu, buồn nôn, trên da thịt lộ ra bên ngoài cũng đầy mụn mủ, bướu thịt.
Nhục thân này của lão không duy trì được bao lâu nữa.
Dương Khai thầm đùa, tuy không biết rốt cuộc chấp niệm như thế nào khiến một vị cường giả chết rồi vẫn trung thành với việc làm của mình như vậy nhưng người như vậy thật đáng khâm phục!
Sau lưng Quan Nô vẫn cõng chiếc quan tài màu đỏ.
Thế nhân không biết trong chiếc quan tài này ẩn chứa điều gì, có ảo diệu như thế nào. Nhưng Dương Khai rõ, trong Quan Nô đang phong ấn Tiểu Huyền Giới, lão chính là bị đưa ra từ trong đó.
Sau khi hẹn ước xong với đám người Lệ Dung, Dương Khai luyện chế hết toàn bộ dược tài còn lại của bọn họ thành đan trong nửa tháng. Sau một phen nghỉ ngơi, tam đại thống lĩnh nhất khởi xuất thủ, phá khai hư không của Tiểu Huyền Giới, tiễn Dương Khai đi.
Cũng không biết họ có phát hiện ra lễ vật mình để lại cho họ không! Dương Khai thầm nghĩ, vẻ mặt lộ ra một nụ cười, từ từ lùi bước, cảnh giác quan sát Quan Nô.
Hắn không muốn làm vị hoạt tử nhân Nhập Thánh Cảnh đang ngồi này giật mình.
Tuy thi triển Ma Thần Biến có thể tiêu trừ địch ý của lão, nhưng vạn nhất phụ cận có cường giả nào điều tra được khí tức của mình thì sẽ làm lộ nơi này.
May mà, Quan Nô vẫn luôn ngủ say, không có ý muốn thức dậy.
Một lúc lâu sau, Dương Khai lùi ra sơn động.
Hàn phong thấu xương ập tới, cảm nhận được hàn lãnh dị thường này, toàn thân không kìm được nổi da gà, Chân Dương Quyết bỗng nhiên vận chuyển, xua tan hàn ý quanh mình.
Quan sát bầu trời đầy tuyết một lúc, Dương Khai từ bỏ ý định xác định phương hướng.
Dù đến Thông Huyền Đại Lục được nửa năm rồi, nhưng phần lớn thời gian hắn đều ở trong Tiểu Huyền Giới, có thể nói là chưa quen với cuộc sống nơi đây. Dù xác định được phương hướng, hắn cũng không biết nên đi đâu.
Thân hình lao ra, nhảy vào phong tuyết như thiểm điện. Dương Khai biến mất nhanh chóng.
......
Ma Thần Bảo, tam đại thống lĩnh sững sờ nhìn vết nứt chậm rãi khép lại trong không trung, mãi không nói gì.
- Đi rồi. Hàn Phi lẩm bẩm.
- Ừ. Lệ Dung gật đầu - Nhưng hắn sẽ quay lại mà.
Thần sắc Hoa Mặc chần chừ, trầm ngâm nói: - Không phải ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, Lệ đại nhân sao lại chắc chắn hắn sẽ thực hiện lời hứa của mình như vậy?
- Cảm giác! Lệ Dung mỉm cười - Lời hứa hôm đó của hắn rất chân thành, ta lựa chọn tin tưởng hắn. Đợi mà xem, hắn nhất định sẽ quay lại. Theo như lời hứa của hắn, dẫn chúng ta ra khỏi vùng đất này.
Hoa Mặc chau mày, không nói thêm gì nữa.
Tuy lão cũng rất muốn tin lời hứa của Dương Khai, nhưng nhân loại nổi danh là âm hiểm xảo trá, ai biết được hắn có lừa đám người mình hay không.
- Đại nhân, đại nhân! Ngay đây, Hoàn Nhi đột nhiên chạy vội tới.
- Sao vậy? Lệ Dung quay đầu, gỡ tóc bên tai, khẽ hỏi.
- Đại nhân xem cái này đi. Hoàn Nhi nói rồi giơ tay ra, đưa vật nắm trong lòng bàn tay ra trước mặt ba vị thống lĩnh.
- Tinh thạch?
Lệ Dung kinh ngạc. - Ngươi lấy từ đâu vậy?
Tuy lần trước Hàn Phi cũng đem về không ít tinh thạch, nhưng đối với cả một tộc nhân mà nói thì vẫn hơi ít. Những tinh thạch này bây giờ đều đã bị tam đại thống lĩnh chia nhau ra quản, chỉ lúc nào đặc biệt mới phát ra một ít.
Lần trước Hoàn Nhi cũng được chia cho mấy viên, nhưng nàng đã nhanh chóng dùng hết, trong tay nàng hẳn không còn tinh thạch.
- Tìm thấy trong thạch thất mà Dương Khai luyện đan. Mọi người mau đi xem đi, còn rất nhiều, rất nhiều. Vẻ mặt Hoàn Nhi vui mừng, vội khoa tay múa chân.
Lệ Dung và Hàn Phi nhìn nhau, đểu nhìn thấy nét kinh ngạc của nhau, vội vàng phi thân.
Rất nhanh, tam đại thống lĩnh liền đến thạch thất Dương Khai vẫn luôn dùng để luyện đan. Sau khi nhìn rõ tình hình bên trong, lập túc há mồm trợn mắt.
Trong một góc của thạch thất, tinh thạch chất thành đống, nhiều vô số!
- Cái này Lệ Dung cơ hồ không nói nên lời, thân hình mềm mại run lên, thần sắc kích động.
- Đây hẳn là do lần trước hắn thu thập được từ trong Hỏa Sơn. Hàn Phi giải thích.
- Nhiều như vậy sao? Hoa Mặc chút nữa là cắn phải lưỡi mình, khuôn mặt già nua co giật.
Lần trước lúc quay về từ Hỏa Sơn, Hàn Phi cũng đã nói đến chuyện nàng và Dương Khai gặp phải dưới Hỏa Sơn. Mọi người đều biết trong tay Dương Khai có một lượng tài nguyên tinh thạch khổng lồ, nhưng không ai nhắc đến chuyện này, càng không đòi hỏi gì ở hắn.
Lại không nghĩ, trước khi đi, hắn lại để lại một khối của cải lớn như thế này.
Những tinh thạch này nhiều gấp bốn lần Hàn Phi đem về.
- Cho chúng ta nhiều như vậy, bản thân hắn e là không còn lại bao nhiêu. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Phi không kìm được hiện lên vẻ cảm kích, nhãn thần chợt dừng lại trên mấy chục khối tinh thạch bắt mắt nhất, rõ ràng là hơi khác thường, - Ngay cả Thánh Tinh cũng để lại, hắn
Nghĩ lại cảnh tượng dưới Hỏa Sơn, mình và Dương Khai tranh cướp tinh thạch, thậm chí còn gạt hắn cởi áo, chỉ để mình có thể mang được thêm chút tinh thạch, Hàn Phi bỗng nhiên thấy mình thật là ấu trĩ.
- Lệ đại nhân Hoa Mặc hít sâu một hơi, bình phục tinh thần kích động, trầm giọng nói: - Lão hủ bây giờ tin rồi, hắn nhất định sẽ quay lại.
- Đúng, hắn sẽ quay lại. Lệ Dung vui mừng cười, khóe mắt long lanh lệ hoa, đó là lệ hoa như mang nặng trọng trách.
Nếu Dương Khai không có ý định quay lại, hắn căn bản không thể để lại một lượng lớn của cải như vậy.
Nhưng hắn đã để lại, đây cũng có nghĩa là hắn hi vọng những tinh thạch này có thể giúp Cổ Ma nâng cao thực lực. Đợi khi họ rời nơi đây, quay lại bên ngoài có thể có được lực lượng mạnh hơn để tự bảo vệ mình.
Tuyệt đối không được phụ lòng kỳ vọng của hắn! Lệ Dung thầm nghĩ, bây giờ trong Ma Thần Bảo, muốn đan dược có đan dược, muốn tinh thạch có tinh thạch, trong vòng vài năm hoàn toàn không phải lo chuyện phát triển nâng cao.
Đợi lần sau khi hắn quay về, Cổ Ma cũng sẽ tặng hắn một đại lễ! Lệ Dung hít sâu một hơi, quyết định.
......
Dương Khai cô tịch xuyên qua tuyết sơn, phong tuyết quá lớn, hàn khí thấu xương, hắn không thể phi hành trong một thời gian dài, như vậy sẽ quá tiêu hao thể lực và tinh thần.
Dọc đường đi, căn bản không thấy nhân ảnh, thậm chí ngay cả dấu vết hoạt động của yêu thú cũng không hề thấy.
Cả thế giới cơ hồ chỉ có một mình hắn tản phát ra sinh cơ.
Thiên địa linh khí hơi bất phàm, nhưng lại không ai tu luyện ở đây. Dù là võ giả tinh thông công pháp và vũ kỹ thuộc tính hàn cũng cực kỳ khó mà chịu được môi trường ác liệt như vậy.
Dương Khai không vui không buồn, hành tiến không ngừng nghỉ trong tuyết sơn, chỗ bả vai thỉnh thoảng lại truyền đến từng cơn đau nhức không thể chịu được. Đó là phong lôi chi lực ẩn chứa trong Phong Lôi Vũ Dực đang quấy phá.
Phong Lôi Vũ Dực hấp thu tiến vào thể nội đã được một thời gian, tiến độ luyện hóa cũng coi như tàm tạm. Nhưng Dương Khai vẫn luôn cảm thấy Phong Lôi Vũ Dực sẽ không dễ dàng bị mình luyện hóa sử dụng như vậy, còn phải thêm một vài phương pháp riêng.
Xuyên qua tuyết sơn chừng hơn mười ngày, phong tuyết mới dần trở nên yếu đi.
Trên một ngọn cao sơn, Dương Khai đứng trên sơn đỉnh nhìn xuống, ánh mặt trời lâu rồi không thấy chiếu rọi trên cơ thể khiến hắn thấy thư sướng.
- Hả?
Bỗng nhiên hắn cảm thấy cách đó mấy chục dặm có vài cỗ khí tức sinh mệnh không yếu.
Dương Khai không khỏi vui mừng. Bây giờ hắn căn bản không biết mình đang ở đâu, tự nhiên có ý muốn tìm người hỏi thăm một phen, nhưng đi lâu như vậy, vẫn chẳng phát hiện nhân ảnh, bây giờ cuối cùng cũng gặp được.
Từ cường độ của những khí tức sinh mệnh kia có thể đoán được hẳn là không có cường giả Siêu Phàm cảnh. Điều này khiến Dương Khai cũng yên tâm được phần nào.
Mỉm cười, Dương Khai thong dong bay xuống tuyết sơn, tiếp cận hướng đó.
Cách đó mười dặm, trong màn tuyết trắng xóa, một nhóm ba người đang hành tiến, một nam hai nữa, đều có tu vi Thần Du Cảnh thất bát tầng. Nam anh tuấn, nữ mạo mỹ, ba người đều mặc y sam kim hoàng sắc, kim quang chói mắt rõ ràng là vô cùng nổi bật trong tuyết trắng, hẳn là cùng một tông môn hoặc gia tộc.
Lúc này, hai nữ tử đi phía trước khoác tay nhau. Dù trong hoàn cảnh giá rét như vậy, cách ăn mặc của một nữ tử trong đó cũng vẫn rất phong phanh, để lộ thân hình kinh người ra ngoài. Thân hình cao ráo, dáng người đầy đặn, khiến nam tử phía sau không ngừng quan sát nhìn ngắm tấm lưng man diệu và cặp mông tròn trịa của nàng.
Nữ tử còn lại thì hơi thấp một chút, khuôn mặt ngây thơ, thỉnh thoảng đưa hai tay lên miệng hà hơi, có vẻ rất ngây thơ đáng yêu.