Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 607: Bóc Ngọc trung Chân linh




- Dĩ nhiên rồi. Lệ Dung gật đầu trịnh trọng. - Bọn ta không rảnh rỗi đến vậy đâu.

- Ai mà thèm. Hàn Phi bĩu môi.

Hoa Mặc cũng cười bảo: - Lão hủ không có sở thích tầm thường thế đâu.

- Vậy các người vào đi. Dương Khai gật đầu, nhắm mắt lại, thần thức chìm vào trong thức hải, hóa thành linh thể thần hồn, thả lỏng lớp bảo vệ của thức hải.

Ngay sau đó, hắn liền phát hiện có ba luồng năng lượng tiến vào thức hải của mình. Ngay lập tức, linh thể thần hồn của ba thống lĩnh tộc Cổ Ma hiện ra trước mắt hắn.

Thạch thất bỗng dưng im ắng, Hoàn Nhi ở một bên bĩu môi, trong lòng sốt ruột như bị mèo cào, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, không kìm được huơ huơ nắm đấm nhằm vào Dương Khai, khẽ hừ một tiếng.

Nàng cũng biết, chắc chắc chuyện mà ba thống lĩnh đang nói với tên loài người này là chuyện cơ mật, thân phận nàng không đủ để can dự, nên dĩ nhiên không dám xông vào thức hải của Dương Khai, chỉ đành ngồi chờ bên ngoài.

Trong thức hải, khí nóng bao trùm khắp nơi.

Bất kể là Lệ Dung hay Hàn Phi, Hoa Mặc, đều buộc phải phóng thích lực thần thức của mình, chống cự cảm giác nóng bức đó, hàng mày nhíu chặt.

Tộc Cổ Ma bọn họ ghét nhất thứ khí tức này.

Nhưng Lệ Dung ngạc nhiên là nhiều hơn, lần trước khi bà vào đây, lửa thần thức của Dương Khai vẫn còn kém xa so với bây giờ. Nhưng lúc này, độ nóng ở đây đã khiến bà thấy hơi áp lực.

Bà hiểu, sau khi Dương Khai hấp thụ mười mấy ngọn lửa thần thức đó, thì thần thức của hắn chắc chắn phải có bước tiến rất lớn.

- Ngươi có thể tạo một chỗ trống để chúng ta an tâm nói chuyện được không? Lệ Dung đề nghị.

Dương Khai ngẫm nghĩ, hắn biết họ đang kiêng kỵ điều gì, liền chỉ về nơi xa: - Tới đó đi, ở đó không có lửa thần thức.

Theo hướng hắn chỉ, ba người nhìn thấy một hòn đảo ngũ sắc nằm sừng sững giữa biển lửa.

Họ theo Dương Khai bay về phía hòn đào sáng ngời trước mắt.

Linh thể thần hồn vừa đặt chân xuống hòn đảo ngũ sắc này, ba thống lĩnh tộc Cổ Ma chợt phấn chấn lên hẳn.

- Sao ở thức hải của ngươi mà thần thức của ta cũng có thể hấp thụ sức mạnh được? Hàn Phi kinh ngạc nhìn Dương Khai.

- Ta cũng vậy. Hàn Phi cũng kinh hãi nhìn qua hắn.

- Hòn đảo ngũ sắc này là gì? Lệ Dung hào hứng ra mặt, vừa cười vừa hỏi. Dĩ nhiên là bà cảm nhận được, sở dĩ ba người họ vẫn hấp thụ lực thần thức trong thức hải của Dương Khai được, đều nhờ cả vào hòn đảo này.

- Lần này đâu phải để nói cái này? Dương Khai tỏ ra lãnh đạm, không muốn giải thích chuyện này cho họ.

Ôn Thần Liên ngũ sắc có thể ôn dưỡng thần hồn mọi lúc. Ba người họ đặt chân lên nơi này, tất nhiên là sẽ được hưởng lợi, có điều cái lợi đó rất nhỏ mà thôi.

Nhưng Dương Khai thân là chủ nhân của Ôn Thần Liên thì lại khác. Tích lũy lâu năm suốt tháng, sức mạnh nhỏ bé đó cũng sẽ hội tụ thành nguồn năng lượng đáng ganh ty.

- Ta nhiều chuyện quá. Lệ Dung khẽ gật đầu. - Có điều ta phát hiện ra ngươi có nhiều hảo phẩm.

- Mỗi người đàn ông đều có chút bí mật. Dương Khai thản nhiên gật đầu. - Đến lúc giải thích cho ta rồi đấy. Ta rất lấy làm tò mò về thái độ của bà, ta nghĩ Hoa Mặc thống lĩnh và Hàn Phi thống lĩnh cũng vậy.

Nghe hắn nói thế, Hoa Mặc và Hàn Phi liền hướng ánh mắt qua Lệ Dung.

Lệ Dung nhoẻn miệng cười, vươn tay ra chỉ lên trời: - Nhìn bên đó đi.

Hoa Mặc và Hàn Phi chăm chú nhìn theo hướng bà chỉ.

Trên bầu trời, một con mắt nhắm nghiền lơ lửng. Ngay khoảnh khắc nhìn vào nó, Hoa Mặc và Hàn Phi không khỏi có cảm giác lo sợ bất an và thần phục.

Không hiểu vì cớ gì mà linh thể thần hồn của hai người họ lại run bần bật.

- Có thể bảo nó mở ra như lần trước được không? Lệ Dung quay sang hỏi Dương Khai.

Dương Khai khẽ gật đầu rồi truyền ý.

Con mắt đó từ từ mở ra, đồng tử màu hoàng kim hẹp dài mà uy nghiêm lọt vào tầm mắt ba người họ. Nó như một kẻ chí tôn cao cao tại thượng, thờ ơ nhìn xuống bên dưới với ánh mắt rẻ rúng.

Đứng dưới ánh mắt đó, bất kỳ ai cũng không khỏi thấy mình vô cùng nhỏ bé, dường như cái nhìn chú mục của nó có thể khiến họ vỡ tan nát, biến mất khỏi thiên địa.

Hoa Mặc và Hàn Phi càng run rẩy dữ dội hơn, đến Lệ Dung mà cũng không tránh khỏi rùng mình.

- Các ngươi... hẳn là nhận ra nó là cái gì chứ? Lệ Dung kích động thấy rõ, vừa thở dốc vừa hỏi, ánh mắt mơ màng nhìn con mắt đó. Dù rằng trong lòng rất khó chịu, dù muốn quỳ xuống khấu bái, nhưng bà vẫn không thể nhìn dịch chuyển ánh mắt.

- Diệt Thế Ma Nhãn? Im lặng một chốc, Hoa Mặc chợt kêu lên kinh hãi.

Hàn Phi run như cầy sấy, thần sắc cũng kích động hệt Lệ Dung, vội hỏi: - Đây đúng là Diệt Thế Ma Nhãn?

- Không sai, không khác gì so với ghi chép trong sách cổ tổ tiên để lại. Hơn nữa, lần trước khi nó đánh một tia kim quang vào ta, ta có thể cảm giác được, thứ uy năng hủy diệt đó ngoài Diệt Thế Ma Nhãn ra, thì không còn cái tên nào có thể giải thích được.

Lệ Dung thở hồng hộc, lộ rõ nội tâm bà đang rất không bình tĩnh.

- Trời xanh có mắt, không ngờ lúc còn sống, lão hủ lại còn có thể nhìn thấy Diệt Thế Ma Nhãn!

Hoa Mặc khóc không ra tiếng, quỳ rạp xuống đất, bái lạy con mắt trên trời cao.

Ngay sau đó, Lệ Dung và Hàn Phi cũng làm tương tự.

Sắc mặt Dương Khai đầy cổ quái, hắn ngơ ngác đứng nhìn, không nói một lời.

Thình lình, ba luồng kim quang chợt bắn ra từ con mắt đó, trúng ngay vào linh thể thần hồn của ba người họ.

Dương Khai biến sắc, nhưng rồi bình tĩnh lại nhanh chóng.

Vì hắn nhận ra, sau khi bị kim quang đó bắn vào, ba người đó chẳng những không biến mất, cũng không bị thương tổn, ngược lại còn mừng rỡ như điên, mắt nhắm chặt, vẻ mặt sung sướng như thể được tắm gội sạch sẽ vậy.

Dương Khai âm thầm quan sát, biết chắc họ đã có được thứ gì đó từ kim quang, nhưng không chen ngang mà chỉ im lặng chờ đợi.

Kim Nhân Độc Nhãn từ từ đóng lại.

Đợi thật lâu sau, ba vị thống lĩnh mới lần lượt mở mắt ra. Lúc này, Dương Khai phát giác ra rõ ràng, linh thể thần hồn của họ đã mạnh hơn lúc nãy không ít.

Xem ra, họ đã được ban thứ gì đó rất ghê gớm.

Dương Khai đăm chiêu suy nghĩ, đến lúc này đây, hắn mới biết Kim Nhân Độc Nhãn này hẳn là có dĩnh dáng tới tộc Cổ Ma, nhưng hắn vẫn chưa hiểu, quan hệ giữa đôi bên rốt cuộc là thế nào.

Ba người đều đã nhận ra sự thay đổi ở chính mình, kích động, mừng rỡ nhìn nhau, cả ba quay sang nhìn Dương Khai một cách cung kính dị thường, chắp tay nói: - Bái kiến đại nhân!

Dương Khai chau mày, cười gượng gạo: - Này, chuyện gì vậy, mấy người có nhầm không đó?

- Không hề nhầm, từ nay về sau, ngài chính là thủ lĩnh của tộc Cổ Ma chúng thuộc hạ! Lệ Dung nhìn Dương Khai với ánh mắt sáng quắc.

Lạ thay, Hoa Mặc và Hàn Phi lại chẳng phản bác, ngược lại còn gật đầu, thần sắc nghiêm túc trịnh trọng.

- Đùa hơi quá lố rồi đấy. Dương Khai càng nhíu chặt mày. - Ta là con người, các ngươi là Ma tộc, thứ máu chảy trong người chúng ta không giống nhau. Sao ta có thể làm thủ lĩnh của tộc Cổ Ma các người được?

- Xin đại nhân chớ nóng vội, thuộc hạ sẽ giải thích rõ. Lệ Dung mỉm cười, chỉ tay lên trời: - Thuộc hạ có thể hỏi một câu, đại nhân có được con mắt Diệt Thế Ma Nhãn này từ đâu không?

Dương Khai ngẫm một chút rồi lắc đầu: - Không tiện nói.

Tuy hắn có thể bịa ra một lý do nào đó, nhưng trước mặt ba vị Nhập Thánh Cảnh, mánh khóe này có hơi ấu trĩ. Họ đã thành tâm thành ý với hắn, nên hắn cũng không thể lừa dối họ được.

- Vậy thuộc hạ sẽ không hỏi nhiều nữa. Lệ Dung cũng không để bụng, khẽ cười: - Hiện tại đại nhân vẫn còn có chút hoài nghi với bọn thuộc hạ, đó là điều đương nhiên. Nếu ngài thật sự nói thẳng thừng hết ra, thì bọn thuộc hạ sẽ phải suy xét có nên giao tộc Cổ Ma cho một người không chút cơ mưu nào không. Biểu hiện của ngài, không then với sự lựa chọn của Đại Ma Thần!

- Đại Ma Thần? Dương Khai nhướn mày. - Liên quan gì đến hắn?

- Vì Diệt Thế Ma Nhãn chính là mắt của Đại Ma Thần! Lệ Dung đáp.

Dương Khai sững sờ ngay lập tức.

- Đại nhân, ngài sống ở Ma Thần Bảo đã hơn một năm rồi, chuyện về Đại Ma Thần chắc cũng đã nghe qua khá nhiều.

Dương Khai khẽ gật đầu. Dọc đường từ Hỏa Sơn trở về, Lệ Dung cũng đã kể không ít chuyện về Đại Ma Thần. Hóa ra bà không thuận miệng, mà cố ý để hắn hiểu hơn về vị Đại Ma Thần chí tôn này.

- Vậy thuộc hạ muốn giải thích cũng sẽ tiện hơn. Lệ Dung khẽ hít vào một hơi:

- Đại Ma Thần là cường giả vang dội cổ kim, toàn đại lục Thông Huyền, trong số các cường giả được lưu danh, không ai có thể sánh ngang với Đại Ma Thần. Vào thời của người, Ma tộc là tộc cường thịnh nhất, tất cả những chủng tộc khác đều là chư hầu của Ma tộc. Mà trong Ma tộc, thì nhánh tộc Cổ Ma đây lại là tộc mang huyết thống cao quý nhất, là người hầu cận của Đại Ma Thần.

Lúc Lệ Dung kể đến những điều này, gương mặt bà đầy tự hào, đến cả Hoa Mặc và Hàn Phi cũng lộ vẻ thổn thức hoài niệm.

- Tu vi của Đại Ma Thần mạnh cùng cực, không một ai là đối thủ của người. Chính vì quá mạnh, không có đối thủ, nên người muốn thoát khỏi thế giới này, đi tìm một nơi cao vời hơn. Có ghi chép nói rằng người đã rời đi thành công, tiến đến một nơi mà chúng ta không biết đến. Nhưng cũng có ghi chép lại nói người đã thất bại, thần hồn đều tiêu tán. Kể từ lần cuối người xuất hiện, không ai biết người đã đi đâu.

- Mà giờ xem ra, đúng là Đại Ma Thần đã thất bại. Nếu không người đã chẳng để lại Diệt Thế Ma Nhãn! Nét mặt Lệ Dung đầy vẻ đau thương. - Trước khi Đại Ma Thần rời đi, người đã phong ấn tộc Cổ Ma vào Tiểu Huyền Giới này. Vì người biết, một khi người đi, Ma tộc ắt sẽ yếu thế, các chủng tộc khác sẽ trở mặt phản công. Còn tộc Cổ Ma, vốn là hầu cận của Đại Ma Thần, tất sẽ gặp đại nạn diệt tộc. Điều đó đã trở thành nguyên nhân tại sao tộc Cổ Ma lại sống ở Tiểu Huyền Giới này. Đại Ma Thần không hề định giam tất cả tại đây mãi mãi, mà người còn để lại một phương pháp giải quyết. Đợi đến khi chúng thuộc hạ thành công thoát khỏi đây, có lẽ thế nhân đã lãng quên tộc Cổ Ma, đã lãng quên kẻ bề tôi trung thành của Đại Ma Thần rồi.

- Tuy Đại Ma Thần đã không còn nữa, nhưng dù chỉ là một con mắt của người, thì không phải ai cũng có thể có được nó. Ngài nhận được Diệt Thế Ma Nhãn, điều đó chứng minh rằng Đại Ma Thần đã công nhận ngài. Đại Ma Thần công nhận ngài, thân là kẻ tôi tớ của người, lẽ dĩ nhiên tộc Cổ Ma cũng sẽ công nhận ngài! Vì lẽ đó, kể từ hôm nay trở đi, ngài chính là chủ nhân của tộc Cổ Ma. Chúng thuộc hạ sẽ hầu hạ ngài như tổ tiên đã từng hầu hạ Đại Ma Thần. Có lẽ ngài chính là người do Đại Ma Thần phái đến để cứu với tộc Cổ Ma thoát khỏi thế giới này! Lệ Dung nghiêm mặt nói. - Dĩ nhiên rồi. Lệ Dung gật đầu trịnh trọng. - Bọn ta không rảnh rỗi đến vậy đâu.

- Ai mà thèm. Hàn Phi bĩu môi.

Hoa Mặc cũng cười bảo: - Lão hủ không có sở thích tầm thường thế đâu.

- Vậy các người vào đi. Dương Khai gật đầu, nhắm mắt lại, thần thức chìm vào trong thức hải, hóa thành linh thể thần hồn, thả lỏng lớp bảo vệ của thức hải.

Ngay sau đó, hắn liền phát hiện có ba luồng năng lượng tiến vào thức hải của mình. Ngay lập tức, linh thể thần hồn của ba thống lĩnh tộc Cổ Ma hiện ra trước mắt hắn.

Thạch thất bỗng dưng im ắng, Hoàn Nhi ở một bên bĩu môi, trong lòng sốt ruột như bị mèo cào, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, không kìm được huơ huơ nắm đấm nhằm vào Dương Khai, khẽ hừ một tiếng.

Nàng cũng biết, chắc chắc chuyện mà ba thống lĩnh đang nói với tên loài người này là chuyện cơ mật, thân phận nàng không đủ để can dự, nên dĩ nhiên không dám xông vào thức hải của Dương Khai, chỉ đành ngồi chờ bên ngoài.

Trong thức hải, khí nóng bao trùm khắp nơi.

Bất kể là Lệ Dung hay Hàn Phi, Hoa Mặc, đều buộc phải phóng thích lực thần thức của mình, chống cự cảm giác nóng bức đó, hàng mày nhíu chặt.

Tộc Cổ Ma bọn họ ghét nhất thứ khí tức này.

Nhưng Lệ Dung ngạc nhiên là nhiều hơn, lần trước khi bà vào đây, lửa thần thức của Dương Khai vẫn còn kém xa so với bây giờ. Nhưng lúc này, độ nóng ở đây đã khiến bà thấy hơi áp lực.

Bà hiểu, sau khi Dương Khai hấp thụ mười mấy ngọn lửa thần thức đó, thì thần thức của hắn chắc chắn phải có bước tiến rất lớn.

- Ngươi có thể tạo một chỗ trống để chúng ta an tâm nói chuyện được không? Lệ Dung đề nghị.

Dương Khai ngẫm nghĩ, hắn biết họ đang kiêng kỵ điều gì, liền chỉ về nơi xa: - Tới đó đi, ở đó không có lửa thần thức.

Theo hướng hắn chỉ, ba người nhìn thấy một hòn đảo ngũ sắc nằm sừng sững giữa biển lửa.

Họ theo Dương Khai bay về phía hòn đào sáng ngời trước mắt.

Linh thể thần hồn vừa đặt chân xuống hòn đảo ngũ sắc này, ba thống lĩnh tộc Cổ Ma chợt phấn chấn lên hẳn.

- Sao ở thức hải của ngươi mà thần thức của ta cũng có thể hấp thụ sức mạnh được? Hàn Phi kinh ngạc nhìn Dương Khai.

- Ta cũng vậy. Hàn Phi cũng kinh hãi nhìn qua hắn.

- Hòn đảo ngũ sắc này là gì? Lệ Dung hào hứng ra mặt, vừa cười vừa hỏi. Dĩ nhiên là bà cảm nhận được, sở dĩ ba người họ vẫn hấp thụ lực thần thức trong thức hải của Dương Khai được, đều nhờ cả vào hòn đảo này.

- Lần này đâu phải để nói cái này? Dương Khai tỏ ra lãnh đạm, không muốn giải thích chuyện này cho họ.

Ôn Thần Liên ngũ sắc có thể ôn dưỡng thần hồn mọi lúc. Ba người họ đặt chân lên nơi này, tất nhiên là sẽ được hưởng lợi, có điều cái lợi đó rất nhỏ mà thôi.

Nhưng Dương Khai thân là chủ nhân của Ôn Thần Liên thì lại khác. Tích lũy lâu năm suốt tháng, sức mạnh nhỏ bé đó cũng sẽ hội tụ thành nguồn năng lượng đáng ganh ty.

- Ta nhiều chuyện quá. Lệ Dung khẽ gật đầu. - Có điều ta phát hiện ra ngươi có nhiều hảo phẩm.

- Mỗi người đàn ông đều có chút bí mật. Dương Khai thản nhiên gật đầu. - Đến lúc giải thích cho ta rồi đấy. Ta rất lấy làm tò mò về thái độ của bà, ta nghĩ Hoa Mặc thống lĩnh và Hàn Phi thống lĩnh cũng vậy.

Nghe hắn nói thế, Hoa Mặc và Hàn Phi liền hướng ánh mắt qua Lệ Dung.

Lệ Dung nhoẻn miệng cười, vươn tay ra chỉ lên trời: - Nhìn bên đó đi.

Hoa Mặc và Hàn Phi chăm chú nhìn theo hướng bà chỉ.

Trên bầu trời, một con mắt nhắm nghiền lơ lửng. Ngay khoảnh khắc nhìn vào nó, Hoa Mặc và Hàn Phi không khỏi có cảm giác lo sợ bất an và thần phục.

Không hiểu vì cớ gì mà linh thể thần hồn của hai người họ lại run bần bật.

- Có thể bảo nó mở ra như lần trước được không? Lệ Dung quay sang hỏi Dương Khai.

Dương Khai khẽ gật đầu rồi truyền ý.

Con mắt đó từ từ mở ra, đồng tử màu hoàng kim hẹp dài mà uy nghiêm lọt vào tầm mắt ba người họ. Nó như một kẻ chí tôn cao cao tại thượng, thờ ơ nhìn xuống bên dưới với ánh mắt rẻ rúng.

Đứng dưới ánh mắt đó, bất kỳ ai cũng không khỏi thấy mình vô cùng nhỏ bé, dường như cái nhìn chú mục của nó có thể khiến họ vỡ tan nát, biến mất khỏi thiên địa.

Hoa Mặc và Hàn Phi càng run rẩy dữ dội hơn, đến Lệ Dung mà cũng không tránh khỏi rùng mình.

- Các ngươi... hẳn là nhận ra nó là cái gì chứ? Lệ Dung kích động thấy rõ, vừa thở dốc vừa hỏi, ánh mắt mơ màng nhìn con mắt đó. Dù rằng trong lòng rất khó chịu, dù muốn quỳ xuống khấu bái, nhưng bà vẫn không thể nhìn dịch chuyển ánh mắt.

- Diệt Thế Ma Nhãn? Im lặng một chốc, Hoa Mặc chợt kêu lên kinh hãi.

Hàn Phi run như cầy sấy, thần sắc cũng kích động hệt Lệ Dung, vội hỏi: - Đây đúng là Diệt Thế Ma Nhãn?

- Không sai, không khác gì so với ghi chép trong sách cổ tổ tiên để lại. Hơn nữa, lần trước khi nó đánh một tia kim quang vào ta, ta có thể cảm giác được, thứ uy năng hủy diệt đó ngoài Diệt Thế Ma Nhãn ra, thì không còn cái tên nào có thể giải thích được.

Lệ Dung thở hồng hộc, lộ rõ nội tâm bà đang rất không bình tĩnh.

- Trời xanh có mắt, không ngờ lúc còn sống, lão hủ lại còn có thể nhìn thấy Diệt Thế Ma Nhãn!

Hoa Mặc khóc không ra tiếng, quỳ rạp xuống đất, bái lạy con mắt trên trời cao.

Ngay sau đó, Lệ Dung và Hàn Phi cũng làm tương tự.

Sắc mặt Dương Khai đầy cổ quái, hắn ngơ ngác đứng nhìn, không nói một lời.

Thình lình, ba luồng kim quang chợt bắn ra từ con mắt đó, trúng ngay vào linh thể thần hồn của ba người họ.

Dương Khai biến sắc, nhưng rồi bình tĩnh lại nhanh chóng.

Vì hắn nhận ra, sau khi bị kim quang đó bắn vào, ba người đó chẳng những không biến mất, cũng không bị thương tổn, ngược lại còn mừng rỡ như điên, mắt nhắm chặt, vẻ mặt sung sướng như thể được tắm gội sạch sẽ vậy.

Dương Khai âm thầm quan sát, biết chắc họ đã có được thứ gì đó từ kim quang, nhưng không chen ngang mà chỉ im lặng chờ đợi.

Kim Nhân Độc Nhãn từ từ đóng lại.

Đợi thật lâu sau, ba vị thống lĩnh mới lần lượt mở mắt ra. Lúc này, Dương Khai phát giác ra rõ ràng, linh thể thần hồn của họ đã mạnh hơn lúc nãy không ít.

Xem ra, họ đã được ban thứ gì đó rất ghê gớm.

Dương Khai đăm chiêu suy nghĩ, đến lúc này đây, hắn mới biết Kim Nhân Độc Nhãn này hẳn là có dĩnh dáng tới tộc Cổ Ma, nhưng hắn vẫn chưa hiểu, quan hệ giữa đôi bên rốt cuộc là thế nào.

Ba người đều đã nhận ra sự thay đổi ở chính mình, kích động, mừng rỡ nhìn nhau, cả ba quay sang nhìn Dương Khai một cách cung kính dị thường, chắp tay nói: - Bái kiến đại nhân!

Dương Khai chau mày, cười gượng gạo: - Này, chuyện gì vậy, mấy người có nhầm không đó?

- Không hề nhầm, từ nay về sau, ngài chính là thủ lĩnh của tộc Cổ Ma chúng thuộc hạ! Lệ Dung nhìn Dương Khai với ánh mắt sáng quắc.

Lạ thay, Hoa Mặc và Hàn Phi lại chẳng phản bác, ngược lại còn gật đầu, thần sắc nghiêm túc trịnh trọng.

- Đùa hơi quá lố rồi đấy. Dương Khai càng nhíu chặt mày. - Ta là con người, các ngươi là Ma tộc, thứ máu chảy trong người chúng ta không giống nhau. Sao ta có thể làm thủ lĩnh của tộc Cổ Ma các người được?

- Xin đại nhân chớ nóng vội, thuộc hạ sẽ giải thích rõ. Lệ Dung mỉm cười, chỉ tay lên trời: - Thuộc hạ có thể hỏi một câu, đại nhân có được con mắt Diệt Thế Ma Nhãn này từ đâu không?

Dương Khai ngẫm một chút rồi lắc đầu: - Không tiện nói.

Tuy hắn có thể bịa ra một lý do nào đó, nhưng trước mặt ba vị Nhập Thánh Cảnh, mánh khóe này có hơi ấu trĩ. Họ đã thành tâm thành ý với hắn, nên hắn cũng không thể lừa dối họ được.

- Vậy thuộc hạ sẽ không hỏi nhiều nữa. Lệ Dung cũng không để bụng, khẽ cười: - Hiện tại đại nhân vẫn còn có chút hoài nghi với bọn thuộc hạ, đó là điều đương nhiên. Nếu ngài thật sự nói thẳng thừng hết ra, thì bọn thuộc hạ sẽ phải suy xét có nên giao tộc Cổ Ma cho một người không chút cơ mưu nào không. Biểu hiện của ngài, không then với sự lựa chọn của Đại Ma Thần!

- Đại Ma Thần? Dương Khai nhướn mày. - Liên quan gì đến hắn?

- Vì Diệt Thế Ma Nhãn chính là mắt của Đại Ma Thần! Lệ Dung đáp.

Dương Khai sững sờ ngay lập tức.

- Đại nhân, ngài sống ở Ma Thần Bảo đã hơn một năm rồi, chuyện về Đại Ma Thần chắc cũng đã nghe qua khá nhiều.

Dương Khai khẽ gật đầu. Dọc đường từ Hỏa Sơn trở về, Lệ Dung cũng đã kể không ít chuyện về Đại Ma Thần. Hóa ra bà không thuận miệng, mà cố ý để hắn hiểu hơn về vị Đại Ma Thần chí tôn này.

- Vậy thuộc hạ muốn giải thích cũng sẽ tiện hơn. Lệ Dung khẽ hít vào một hơi:

- Đại Ma Thần là cường giả vang dội cổ kim, toàn đại lục Thông Huyền, trong số các cường giả được lưu danh, không ai có thể sánh ngang với Đại Ma Thần. Vào thời của người, Ma tộc là tộc cường thịnh nhất, tất cả những chủng tộc khác đều là chư hầu của Ma tộc. Mà trong Ma tộc, thì nhánh tộc Cổ Ma đây lại là tộc mang huyết thống cao quý nhất, là người hầu cận của Đại Ma Thần.

Lúc Lệ Dung kể đến những điều này, gương mặt bà đầy tự hào, đến cả Hoa Mặc và Hàn Phi cũng lộ vẻ thổn thức hoài niệm.

- Tu vi của Đại Ma Thần mạnh cùng cực, không một ai là đối thủ của người. Chính vì quá mạnh, không có đối thủ, nên người muốn thoát khỏi thế giới này, đi tìm một nơi cao vời hơn. Có ghi chép nói rằng người đã rời đi thành công, tiến đến một nơi mà chúng ta không biết đến. Nhưng cũng có ghi chép lại nói người đã thất bại, thần hồn đều tiêu tán. Kể từ lần cuối người xuất hiện, không ai biết người đã đi đâu.

- Mà giờ xem ra, đúng là Đại Ma Thần đã thất bại. Nếu không người đã chẳng để lại Diệt Thế Ma Nhãn! Nét mặt Lệ Dung đầy vẻ đau thương. - Trước khi Đại Ma Thần rời đi, người đã phong ấn tộc Cổ Ma vào Tiểu Huyền Giới này. Vì người biết, một khi người đi, Ma tộc ắt sẽ yếu thế, các chủng tộc khác sẽ trở mặt phản công. Còn tộc Cổ Ma, vốn là hầu cận của Đại Ma Thần, tất sẽ gặp đại nạn diệt tộc. Điều đó đã trở thành nguyên nhân tại sao tộc Cổ Ma lại sống ở Tiểu Huyền Giới này. Đại Ma Thần không hề định giam tất cả tại đây mãi mãi, mà người còn để lại một phương pháp giải quyết. Đợi đến khi chúng thuộc hạ thành công thoát khỏi đây, có lẽ thế nhân đã lãng quên tộc Cổ Ma, đã lãng quên kẻ bề tôi trung thành của Đại Ma Thần rồi.

- Tuy Đại Ma Thần đã không còn nữa, nhưng dù chỉ là một con mắt của người, thì không phải ai cũng có thể có được nó. Ngài nhận được Diệt Thế Ma Nhãn, điều đó chứng minh rằng Đại Ma Thần đã công nhận ngài. Đại Ma Thần công nhận ngài, thân là kẻ tôi tớ của người, lẽ dĩ nhiên tộc Cổ Ma cũng sẽ công nhận ngài! Vì lẽ đó, kể từ hôm nay trở đi, ngài chính là chủ nhân của tộc Cổ Ma. Chúng thuộc hạ sẽ hầu hạ ngài như tổ tiên đã từng hầu hạ Đại Ma Thần. Có lẽ ngài chính là người do Đại Ma Thần phái đến để cứu với tộc Cổ Ma thoát khỏi thế giới này! Lệ Dung nghiêm mặt nói.