Bị một cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh như Chử Kiến truy sát, Dương Khai không hề tỏ ra hoang mang, ngược lại còn tỉnh táo để cò kè với Hàn Phi, lợi dụng việc cứu mạng nàng để bắt nàng thay đổi địch ý với hắn.
Bên dưới dung nham, Chử Kiến xông pha đầu đàn, thân hình lực lưỡng bộc phát sức mạnh khủng khiếp, đẩy dòng dung nham nóng chảy ra hai bên, dù tốc độ của y nhanh cùng cực, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Dương Khai và Hàn Phi đâu, đành phải dùng thần thức để tìm ra chính xác vị trí của họ.
- Con người, ngươi không thoát nổi đâu, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói sẽ đỡ phải nếm trái đắng! Bằng không, nếu để ta bắt được, ngươi sẽ bị lột trần mấy lớp da! Chử Kiến vừa truy đuổi, vừa gào rít.
Dương Khai mặc xác y, cắm đầu lặn xuống dưới. Lúc này mà dừng lại thì mới là thất sách thật sự.
Bất luận thế nào, hắn cũng không muốn rơi vào tay hạng người như Chử Kiến.
Rất nhanh, hắn và Hàn Phi đã đến được nơi hắn tu luyện trong một tháng qua.
Đến đây, trạng thái quả Hàn Phi quả nhiên đã tệ hơn hẳn. Dù được bao bọc trong chân nguyên của Dương Khai, nhưng ma khí của nàng vẫn trôi nổi bất định một cách rõ ràng, và bắt đầu bài xích dương khí xung quanh theo bản năng, thậm chí nàng còn để lộ thần sắc hoảng hốt lo sợ.
Lúc nãy Hàn Phi cũng đã nói, về cơ bản thì nơi này chính là điểm cực hạn của nàng, nếu đi xuống tiếp thì nàng cũng chịu không đặng.
Nói cách khác, đến vị trí này, sinh tử của nàng đã hoàn toàn do Dương Khai nắm giữ. Nếu Dương Khai muốn giết nàng, hắn có thể vứt nàng lại đây. Bất kể là Chử Kiến đang theo sát sau lưng hay dương khí ở nơi này, cũng đều đủ để đoạt mạng của một Hàn Phi đang bị trọng thương.
Bởi thế, sao nàng không căng thẳng được?
Dương Khai liếc nhìn nàng, nhếch miệng cười, tăng thêm lượng chân nguyên vây cứng quanh nàng, không hề có ý định ruồng bỏ.
Nhận ra điều này, Hàn Phi bất giác thở phào nhẹ nhõm, lãnh đạm nhìn hắn, tâm trạng phức tạp.
- Con người, ngươi chọc giận ta thành công rồi đấy. Ta quyết định, phải khiến ngươi sống không bằng chết! Tiếng gào rú của Chử Kiến vọng lại từ phía trên. Thấy Dương Khai có vẻ không chịu thỏa hiệp, y mất mặt hơn lúc nào hết, nào còn để ý những chuyện khác, chỉ muốn tóm được Dương Khai, tra tấn hắn một phen để giải tỏa cơn tức tối trong người.
Dứt lời, y lại tăng tốc độ lên một bậc, cắm đầu cắm cổ truy kích.
Dương Khai khẽ biến sắc, bèn tăng tốc, nhưng tu vi của hắn không bằng Chử Kiến, khoảng cách giữa hai bên dần dần được rút ngắn.
Hơn nữa, hình như do khí thế phóng thích từ bậc cường nhân như Chử Kiến đã khiến Hỏa Sơn mất thế ổn định, dung nham bên dưới đang trào lên trên, ngăn cản tốc độ của Dương Khai.
Hai mươi trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng...
Càng đi xuống, dương khí xung quanh càng mạnh, không khí càng nóng bức. Dương Khai đổ mồ hôi đầm đìa, Hàn Phi đang được kẹp trong tay hắn cũng ướt sũng hết người, mồ hôi lăn từ trên trán xuống, men theo cái cổ thon trắng, chảy vào lồng ngực.
- Sắp đến cực hạn rồi hả? Hàn Phi chợt lên tiếng hỏi, với nhãn lực của nàng, ắt có thể nhìn ra Dương Khai đang khá chật vật.
Dương Khai im lặng không nói gì.
- Đúng là đen đủi, không ngờ lại phải chết cùng với một tên loài người như ngươi! Hàn Phi thở dài u ám, như thể rất tiếc nuối cho cuộc đời mình.
- Ngươi im đi! Dương Khai gầm lên. Hắn không ngờ tới lúc này rồi, nữ nhân này vẫn còn kỳ thị mình.
Lúc ở Ma Thần Bảo, hắn cũng đã nhận ra, không ít tộc nhân Cổ Ma đều coi khinh hắn. Hiện tại Hoàn Nhi khá là hòa nhã với hắn, nhưng ban đầu nàng cũng chẳng xem hắn ra cái đinh gì.
Dường như trong mắt các tộc nhân Cổ Ma, con người hay những chủng tộc khác đều là loài hạ đẳng, chỉ có tộc Cổ Ma bọn họ mới là loài có huyết thống cao quý. Trong mỗi đôi mắt nhìn vào hắn, đều rõ rành rành sự kiêu ngạo và khinh miệt.
Ánh mắt đó khiến Dương Khai khó chịu vô cùng.
Hàn Phi thì lại càng rõ ràng hơn. Từ lần đầu gặp hắn tới tận giờ, nàng luôn tiếp xúc với hắn bằng thái độ cao cao tại thượng.
Dương Khai không biết nàng có cái gì để mà đắc ý lên mặt.
Dứt lời, có tiếng soạt nhỏ vang lên, một đôi cánh thình lình dang rộng sau lưng Dương Khai.
Đôi cánh dang rộng ra, tốc độ của Dương Khai lại tăng thêm một bậc. Hơn nữa, dưới sự điều khiển của Dương Khai, đôi cánh to lớn hoa lệ đó phủ xuống, bao bọc lấy chính hắn và Hàn Phi.
Sức nóng kinh người lập tức giảm đi hẳn.
- Thiên đạo pháp quy? Đồng tử Hàn Phi run rẩy dữ dội, ngơ ngác nhìn đôi cánh Dương Viêm Chi Dực đang ôm trọn lấy mình, nàng la lên thất thanh.
Từ đôi cánh hoa lệ này, nàng cảm nhận được một nguồn sức mạnh và huyền cơ bí ẩn mà không ai có thể lý giải được.
Huyền cơ này, sức mạnh này, Dương Khai không có khả năng tu luyện ra, mà nó là thiên đạo pháp hắn có được từ cơ duyên đặc biệt nào đó.
- Không ngờ ngươi lại... Hàn Phi bất giác đưa tay che miệng kinh ngạc, không biết nói gì nữa.
- Ngươi cũng tinh mắt đấy.
Dương Khai nhạo báng. - Không sai, đây quả thực chính là sức mạnh từ thiên đạo quy pháp.
- Vận may của ngươi đúng là đáng ganh tỵ. Hàn Phi nói một cách yếu ớt, vươn tay ra vuốt ve đôi cánh, nhưng nào ngờ vừa chạm vào, liền có tiếng xoẹt xoẹt vang lên trên tay nàng.
Khí dương nguyên chứa trong đôi cánh này cũng là khắc tinh tuyệt đối với ma khí của nàng, tuy nó sẽ không làm nàng bị thương, nhưng cũng sẽ thanh tẩy ma khí của nàng.
Rút tay về, Hàn Phi khẽ cắn môi, cảm ứng một lúc, nàng liền mừng rỡ nói: - Tốc độ của Chử Kiến chậm lại rồi.
- Hẳn là hắn sắp đến cực hạn rồi.
Dương Khai cười ha hả.
- Nhưng hắn chỉ cần án ngữ bên trên, chúng ta vẫn không thể ra ngoài được, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn tóm. Hàn Phi chán chường nói.
- Ngươi nghĩ Lệ đại nhân sẽ không để ý tới động tĩnh của hắn sao? Dương Khai cười nhạt. - Ngươi ở bên Lệ đại nhân nhiều năm vậy rồi, mà xem ra vẫn chưa hiểu con người bà ta. Bà ta nhân từ, nhưng không có nghĩa là bà ngu muội. Chử Kiến dám dẫn người đến đây hạ thủ với chúng ta, cho dù Lệ Dung có biết được tin này ngay thì nhanh lắm cũng phải mất mấy ngày. Bà ấy sẽ đến cứu chúng ta, chúng ta chỉ cần trốn tránh một thời gian là được rồi.
Hàn Phi liền đỏ mặt, không ừ hử gì.
Thân là một trong Tứ đại thống lĩnh, nếu là bình thường, chuyện đơn giản thế này nàng có thể nghĩ thông suốt. Nhưng sự cố hôm nay vượt ngoài dự liệu của nàng, khiến nàng lúc này chẳng còn cách nào suy nghĩ một cách bình thường được nữa.
- Con người, rồi ngươi sẽ phải hối hận! Phía trên bỗng vọng lại tiếng gào rít bất cam của Chử Kiến. - Hàn Phi, nếu không muốn chết, thì hãy đưa tên con người đó ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng sống!
Chẳng ai thèm để ý đến y. Vì lúc Chử Kiến la hét dụ hàng, Dương Khai và Hàn Phi đều phát giác ra, y đã dừng lại rồi.
Dù có là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, ở trong môi trường khắc chế này, y cũng không cách nào đi quá xa.
Như nhìn thấy hy vọng được sống, Hàn Phi liền rạng rỡ ra mặt.
- Thả ta xuống đi. Chợt, nàng nhận ra, mình vẫn luôn bị kẹp trong tay tên loài người này mà không phản kháng.
- Thương thế của ngươi... Dương Khai liếc nhìn nàng.
- Đừng có đánh đồng ta với loài người yếu ớt các ngươi. Tộc Cổ Ma ta...
Chẳng đợi nàng luyên thuyên xong, Dương Khai liền thả nàng ra. Có lẽ đã nhận ra ác cảm ở Dương Khai, Hàn Phi không nói tiếp nữa, mà bám sát bên cạnh hắn để yên vị trong hai lớp bảo vệ của chân nguyên và Dương Viêm Chi Dực.
Phía trên cứ liên tục văng vẳng tiếng gào rống của Chử Kiến. Dung nham càng lúc càng bất ổn. Cả Dương Khai và Hàn Phi đều sốt ruột thả thần thức tìm đường ra.
Chợt, Hàn Phi liền mừng rỡ chỉ về một hướng, ngạc nhiên kêu lên: - Bên này!
Dương Khai giật mình, cảm ứng thử phía nàng chỉ, rồi mỉm cười, xoay người bay về hướng đó.
Một lát sau, dung nham quấn quanh họ đã biến mất, hai người luồn vào trong một thông đạo.
Trong thông đạo tối đen như mực, lại khô ráo lạ thường. Hơn nữa, nhiệt độ trong này không khó chịu như dòng dung nham kia.
Bên dưới Hỏa Sơn lại có một nơi thế này, Dương Khai không kìm được vui mừng khôn xiết.
Ngồi xuống đất thở hổn hển, cả hai người đều mừng rỡ và phấn khích khi tìm được cơ hội sống ngay đường cùng.
Từ từ làm quen với bóng tối này, Dương Khai quan sát xung quanh, phát hiện bên tay trái, dòng dung nham nóng chảy đó vẫn đang dâng lên trên, còn bên tay phải thì lại là một thông đạo không đáy.
- Phải đi vào trong thôi, ngộ nhỡ dung nham mà tràn vào đây... Dương Khai không yên tâm, liền đề nghị. Lúc này, dung nham đang chực chờ phun lên trên, khi đó, tất sẽ trào vào thông đạo.
Hàn Phi đồng ý, cũng không phản bác, bèn đứng dậy một cách khó nhọc, theo sau lưng Dương Khai.
Giữa bóng tối đen ngòm đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, Hàn Phi không dám đi cách hắn quá xa, dù gì thì dương khí ở đây vẫn rất dày đặc, nàng cần đến chân nguyên của Dương Khai để ngăn chặn dương khí ăn mòn mình.
Có tiếng lộp độp truyền đến, đó là âm thanh máu từ vết thương của Hàn Phi rơi xuống đất. Giữa thông đạo tĩnh mịch này, âm thanh đó nghe chói tai thấy lạ.
Dương Khai cũng không quan tâm là mấy. Với trạng thái trước đó của Hàn Phi và thể chất mạnh mẽ của tộc Cổ Ma, thì vết thương cỡ này chưa đủ để lấy mạng nàng.
Họ men theo thông đạo đi vào trong, qua đủ mọi khúc quanh co uốn lượn và thời gian không đếm được, Dương Khai chợt phát hiện, mình vừa đặt chân đến một hang động đá vôi ngập đầy năng lượng.
Hang động này rộng lớn, cao chót vót, không có chút ánh sáng, Dương Khai cũng không nhìn rõ bên trong này ra sao, nhưng thả thần thức xem thử, thì không hề phát giác ra chút khí tức sinh vật nào.
Điều này làm hắn nhẹ lòng hơn.
Hắn biết, ở một nơi đặc biệt thế này, rất có khả năng có những loài sinh vật kỳ dị sinh sống. Những sinh vật này thường rất ghê gớm, nếu lúc này gặp phải chúng, thì cả hắn và Hàn Phi đều không có sức chống cự.
- Nghỉ ngơi một chút đi. Dương Khai khẽ thở phào một hơi.
Hàn Phi gật đầu, theo Dương Khai tìm tới một chỗ, khoanh chân ngồi xuống.
Lúc nàng ngồi xuống, còn kéo theo Dương Khai, hắn bất đắc dĩ phải ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhận ra dụng ý của nàng, Dương Khai không kìm được phì cười.
Nữ nhân này rõ ràng không thể rời khỏi vòng chân nguyên bảo vệ của hắn, nhưng lại ngại nói ra, chỉ đành muối mặt mà dùng đến hành động này.
Không thật thà gì cả. Dương Khai trộm nghĩ. Bị một cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh như Chử Kiến truy sát, Dương Khai không hề tỏ ra hoang mang, ngược lại còn tỉnh táo để cò kè với Hàn Phi, lợi dụng việc cứu mạng nàng để bắt nàng thay đổi địch ý với hắn.
Bên dưới dung nham, Chử Kiến xông pha đầu đàn, thân hình lực lưỡng bộc phát sức mạnh khủng khiếp, đẩy dòng dung nham nóng chảy ra hai bên, dù tốc độ của y nhanh cùng cực, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Dương Khai và Hàn Phi đâu, đành phải dùng thần thức để tìm ra chính xác vị trí của họ.
- Con người, ngươi không thoát nổi đâu, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói sẽ đỡ phải nếm trái đắng! Bằng không, nếu để ta bắt được, ngươi sẽ bị lột trần mấy lớp da! Chử Kiến vừa truy đuổi, vừa gào rít.
Dương Khai mặc xác y, cắm đầu lặn xuống dưới. Lúc này mà dừng lại thì mới là thất sách thật sự.
Bất luận thế nào, hắn cũng không muốn rơi vào tay hạng người như Chử Kiến.
Rất nhanh, hắn và Hàn Phi đã đến được nơi hắn tu luyện trong một tháng qua.
Đến đây, trạng thái quả Hàn Phi quả nhiên đã tệ hơn hẳn. Dù được bao bọc trong chân nguyên của Dương Khai, nhưng ma khí của nàng vẫn trôi nổi bất định một cách rõ ràng, và bắt đầu bài xích dương khí xung quanh theo bản năng, thậm chí nàng còn để lộ thần sắc hoảng hốt lo sợ.
Lúc nãy Hàn Phi cũng đã nói, về cơ bản thì nơi này chính là điểm cực hạn của nàng, nếu đi xuống tiếp thì nàng cũng chịu không đặng.
Nói cách khác, đến vị trí này, sinh tử của nàng đã hoàn toàn do Dương Khai nắm giữ. Nếu Dương Khai muốn giết nàng, hắn có thể vứt nàng lại đây. Bất kể là Chử Kiến đang theo sát sau lưng hay dương khí ở nơi này, cũng đều đủ để đoạt mạng của một Hàn Phi đang bị trọng thương.
Bởi thế, sao nàng không căng thẳng được?
Dương Khai liếc nhìn nàng, nhếch miệng cười, tăng thêm lượng chân nguyên vây cứng quanh nàng, không hề có ý định ruồng bỏ.
Nhận ra điều này, Hàn Phi bất giác thở phào nhẹ nhõm, lãnh đạm nhìn hắn, tâm trạng phức tạp.
- Con người, ngươi chọc giận ta thành công rồi đấy. Ta quyết định, phải khiến ngươi sống không bằng chết! Tiếng gào rú của Chử Kiến vọng lại từ phía trên. Thấy Dương Khai có vẻ không chịu thỏa hiệp, y mất mặt hơn lúc nào hết, nào còn để ý những chuyện khác, chỉ muốn tóm được Dương Khai, tra tấn hắn một phen để giải tỏa cơn tức tối trong người.
Dứt lời, y lại tăng tốc độ lên một bậc, cắm đầu cắm cổ truy kích.
Dương Khai khẽ biến sắc, bèn tăng tốc, nhưng tu vi của hắn không bằng Chử Kiến, khoảng cách giữa hai bên dần dần được rút ngắn.
Hơn nữa, hình như do khí thế phóng thích từ bậc cường nhân như Chử Kiến đã khiến Hỏa Sơn mất thế ổn định, dung nham bên dưới đang trào lên trên, ngăn cản tốc độ của Dương Khai.
Hai mươi trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng...
Càng đi xuống, dương khí xung quanh càng mạnh, không khí càng nóng bức. Dương Khai đổ mồ hôi đầm đìa, Hàn Phi đang được kẹp trong tay hắn cũng ướt sũng hết người, mồ hôi lăn từ trên trán xuống, men theo cái cổ thon trắng, chảy vào lồng ngực.
- Sắp đến cực hạn rồi hả? Hàn Phi chợt lên tiếng hỏi, với nhãn lực của nàng, ắt có thể nhìn ra Dương Khai đang khá chật vật.
Dương Khai im lặng không nói gì.
- Đúng là đen đủi, không ngờ lại phải chết cùng với một tên loài người như ngươi! Hàn Phi thở dài u ám, như thể rất tiếc nuối cho cuộc đời mình.
- Ngươi im đi! Dương Khai gầm lên. Hắn không ngờ tới lúc này rồi, nữ nhân này vẫn còn kỳ thị mình.
Lúc ở Ma Thần Bảo, hắn cũng đã nhận ra, không ít tộc nhân Cổ Ma đều coi khinh hắn. Hiện tại Hoàn Nhi khá là hòa nhã với hắn, nhưng ban đầu nàng cũng chẳng xem hắn ra cái đinh gì.
Dường như trong mắt các tộc nhân Cổ Ma, con người hay những chủng tộc khác đều là loài hạ đẳng, chỉ có tộc Cổ Ma bọn họ mới là loài có huyết thống cao quý. Trong mỗi đôi mắt nhìn vào hắn, đều rõ rành rành sự kiêu ngạo và khinh miệt.
Ánh mắt đó khiến Dương Khai khó chịu vô cùng.
Hàn Phi thì lại càng rõ ràng hơn. Từ lần đầu gặp hắn tới tận giờ, nàng luôn tiếp xúc với hắn bằng thái độ cao cao tại thượng.
Dương Khai không biết nàng có cái gì để mà đắc ý lên mặt.
Dứt lời, có tiếng soạt nhỏ vang lên, một đôi cánh thình lình dang rộng sau lưng Dương Khai.
Đôi cánh dang rộng ra, tốc độ của Dương Khai lại tăng thêm một bậc. Hơn nữa, dưới sự điều khiển của Dương Khai, đôi cánh to lớn hoa lệ đó phủ xuống, bao bọc lấy chính hắn và Hàn Phi.
Sức nóng kinh người lập tức giảm đi hẳn.
- Thiên đạo pháp quy? Đồng tử Hàn Phi run rẩy dữ dội, ngơ ngác nhìn đôi cánh Dương Viêm Chi Dực đang ôm trọn lấy mình, nàng la lên thất thanh.
Từ đôi cánh hoa lệ này, nàng cảm nhận được một nguồn sức mạnh và huyền cơ bí ẩn mà không ai có thể lý giải được.
Huyền cơ này, sức mạnh này, Dương Khai không có khả năng tu luyện ra, mà nó là thiên đạo pháp hắn có được từ cơ duyên đặc biệt nào đó.
- Không ngờ ngươi lại... Hàn Phi bất giác đưa tay che miệng kinh ngạc, không biết nói gì nữa.
- Ngươi cũng tinh mắt đấy.
Dương Khai nhạo báng. - Không sai, đây quả thực chính là sức mạnh từ thiên đạo quy pháp.
- Vận may của ngươi đúng là đáng ganh tỵ. Hàn Phi nói một cách yếu ớt, vươn tay ra vuốt ve đôi cánh, nhưng nào ngờ vừa chạm vào, liền có tiếng xoẹt xoẹt vang lên trên tay nàng.
Khí dương nguyên chứa trong đôi cánh này cũng là khắc tinh tuyệt đối với ma khí của nàng, tuy nó sẽ không làm nàng bị thương, nhưng cũng sẽ thanh tẩy ma khí của nàng.
Rút tay về, Hàn Phi khẽ cắn môi, cảm ứng một lúc, nàng liền mừng rỡ nói: - Tốc độ của Chử Kiến chậm lại rồi.
- Hẳn là hắn sắp đến cực hạn rồi.
Dương Khai cười ha hả.
- Nhưng hắn chỉ cần án ngữ bên trên, chúng ta vẫn không thể ra ngoài được, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn tóm. Hàn Phi chán chường nói.
- Ngươi nghĩ Lệ đại nhân sẽ không để ý tới động tĩnh của hắn sao? Dương Khai cười nhạt. - Ngươi ở bên Lệ đại nhân nhiều năm vậy rồi, mà xem ra vẫn chưa hiểu con người bà ta. Bà ta nhân từ, nhưng không có nghĩa là bà ngu muội. Chử Kiến dám dẫn người đến đây hạ thủ với chúng ta, cho dù Lệ Dung có biết được tin này ngay thì nhanh lắm cũng phải mất mấy ngày. Bà ấy sẽ đến cứu chúng ta, chúng ta chỉ cần trốn tránh một thời gian là được rồi.
Hàn Phi liền đỏ mặt, không ừ hử gì.
Thân là một trong Tứ đại thống lĩnh, nếu là bình thường, chuyện đơn giản thế này nàng có thể nghĩ thông suốt. Nhưng sự cố hôm nay vượt ngoài dự liệu của nàng, khiến nàng lúc này chẳng còn cách nào suy nghĩ một cách bình thường được nữa.
- Con người, rồi ngươi sẽ phải hối hận! Phía trên bỗng vọng lại tiếng gào rít bất cam của Chử Kiến. - Hàn Phi, nếu không muốn chết, thì hãy đưa tên con người đó ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng sống!
Chẳng ai thèm để ý đến y. Vì lúc Chử Kiến la hét dụ hàng, Dương Khai và Hàn Phi đều phát giác ra, y đã dừng lại rồi.
Dù có là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, ở trong môi trường khắc chế này, y cũng không cách nào đi quá xa.
Như nhìn thấy hy vọng được sống, Hàn Phi liền rạng rỡ ra mặt.
- Thả ta xuống đi. Chợt, nàng nhận ra, mình vẫn luôn bị kẹp trong tay tên loài người này mà không phản kháng.
- Thương thế của ngươi... Dương Khai liếc nhìn nàng.
- Đừng có đánh đồng ta với loài người yếu ớt các ngươi. Tộc Cổ Ma ta...
Chẳng đợi nàng luyên thuyên xong, Dương Khai liền thả nàng ra. Có lẽ đã nhận ra ác cảm ở Dương Khai, Hàn Phi không nói tiếp nữa, mà bám sát bên cạnh hắn để yên vị trong hai lớp bảo vệ của chân nguyên và Dương Viêm Chi Dực.
Phía trên cứ liên tục văng vẳng tiếng gào rống của Chử Kiến. Dung nham càng lúc càng bất ổn. Cả Dương Khai và Hàn Phi đều sốt ruột thả thần thức tìm đường ra.
Chợt, Hàn Phi liền mừng rỡ chỉ về một hướng, ngạc nhiên kêu lên: - Bên này!
Dương Khai giật mình, cảm ứng thử phía nàng chỉ, rồi mỉm cười, xoay người bay về hướng đó.
Một lát sau, dung nham quấn quanh họ đã biến mất, hai người luồn vào trong một thông đạo.
Trong thông đạo tối đen như mực, lại khô ráo lạ thường. Hơn nữa, nhiệt độ trong này không khó chịu như dòng dung nham kia.
Bên dưới Hỏa Sơn lại có một nơi thế này, Dương Khai không kìm được vui mừng khôn xiết.
Ngồi xuống đất thở hổn hển, cả hai người đều mừng rỡ và phấn khích khi tìm được cơ hội sống ngay đường cùng.
Từ từ làm quen với bóng tối này, Dương Khai quan sát xung quanh, phát hiện bên tay trái, dòng dung nham nóng chảy đó vẫn đang dâng lên trên, còn bên tay phải thì lại là một thông đạo không đáy.
- Phải đi vào trong thôi, ngộ nhỡ dung nham mà tràn vào đây... Dương Khai không yên tâm, liền đề nghị. Lúc này, dung nham đang chực chờ phun lên trên, khi đó, tất sẽ trào vào thông đạo.
Hàn Phi đồng ý, cũng không phản bác, bèn đứng dậy một cách khó nhọc, theo sau lưng Dương Khai.
Giữa bóng tối đen ngòm đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, Hàn Phi không dám đi cách hắn quá xa, dù gì thì dương khí ở đây vẫn rất dày đặc, nàng cần đến chân nguyên của Dương Khai để ngăn chặn dương khí ăn mòn mình.
Có tiếng lộp độp truyền đến, đó là âm thanh máu từ vết thương của Hàn Phi rơi xuống đất. Giữa thông đạo tĩnh mịch này, âm thanh đó nghe chói tai thấy lạ.
Dương Khai cũng không quan tâm là mấy. Với trạng thái trước đó của Hàn Phi và thể chất mạnh mẽ của tộc Cổ Ma, thì vết thương cỡ này chưa đủ để lấy mạng nàng.
Họ men theo thông đạo đi vào trong, qua đủ mọi khúc quanh co uốn lượn và thời gian không đếm được, Dương Khai chợt phát hiện, mình vừa đặt chân đến một hang động đá vôi ngập đầy năng lượng.
Hang động này rộng lớn, cao chót vót, không có chút ánh sáng, Dương Khai cũng không nhìn rõ bên trong này ra sao, nhưng thả thần thức xem thử, thì không hề phát giác ra chút khí tức sinh vật nào.
Điều này làm hắn nhẹ lòng hơn.
Hắn biết, ở một nơi đặc biệt thế này, rất có khả năng có những loài sinh vật kỳ dị sinh sống. Những sinh vật này thường rất ghê gớm, nếu lúc này gặp phải chúng, thì cả hắn và Hàn Phi đều không có sức chống cự.
- Nghỉ ngơi một chút đi. Dương Khai khẽ thở phào một hơi.
Hàn Phi gật đầu, theo Dương Khai tìm tới một chỗ, khoanh chân ngồi xuống.
Lúc nàng ngồi xuống, còn kéo theo Dương Khai, hắn bất đắc dĩ phải ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhận ra dụng ý của nàng, Dương Khai không kìm được phì cười.
Nữ nhân này rõ ràng không thể rời khỏi vòng chân nguyên bảo vệ của hắn, nhưng lại ngại nói ra, chỉ đành muối mặt mà dùng đến hành động này.
Không thật thà gì cả. Dương Khai trộm nghĩ.