Cho nên Độc Ngạo Minh cũng có uy vọng đối với một số người luyện võ không có tông môn không có môn phái, rất nhiều người luyện võ đều gia nhập Độc Ngạo Minh mưu cầu chút lợi ích.
Cũng vì nguyên do này, số lượng đệ tử Độc Ngạo Minh tuy rằng khổng lồ nhưng cao thủ thực sự không nhiều, vì vậy khi đem ra so sánh thì luôn có chút cảm giác yếu thế.
Vân Huyên vừa nghe nói Thuỷ Linh là đệ tử Thuỷ Thần Điện, biểu hiện đã ngưng trọng như vậy cũng có chút băn khoăn, nàng không dễ dàng gì đắc tội Thuỷ Thần Điện.
Tuy nhiên hiện tại Xích Huyết Chân Lan đã được bọn họ đoạt được, cũng vì có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Thuỷ Linh rốt cuộc có phải là đệ tử Thuỷ Thần Điện hay không cũng không sao.
Hai ngày sau, mọi người ra khỏi đầm lầy.
Lại một ngày sau, toà thành hoang dã thật lớn toạ lạc bên ngoài đã khắc sâu vào tầm mắt Dương Khai, đó chính là Độc Ngạo Thành, cũng chính là tổng bộ Độc Ngạo Minh.
Ba ngày đi lại này khiến Dương Khai thực sự đã lãnh hội linh khí nồng đậm của Huyền Thông Đại Lục, cũng nghe được từ trong đối thoại của những người này thấy được đây là một nơi thổ địa dồi dào,nơi này có rất nhiều thứ mà trong thế giới nguyên bản có nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng có rất nhiều cường nhân cao thủ nổi tiếng xa gần.
Dương Khai tầm mắt trở nên trống trải không ít, tâm tình cũng như có chút biến hoá vi diệu.
Cửa Độc Ngạo Thành có một vài người ăn mặc như thị vệ đang kiểm tra người đi lại. Bọn họ chỉ là cảnh giác quan sát, cũng không có ý chặn lại.
Dưới sự dẫn dắt của Vân Huyên, một đám người thoải mái tiến vào bên trong thành.
Không khí huyên náo ập đến, người luyện võ qua lại nhiều không kể xiết, như cá diếc qua sông nối liền không dứt.
Vân Huyên cười giải thích:
- Bởi vì Độc Ngạo Minh chúng ta chủ yếu kinh doanh một ít tài liệu dùng ty luyện cho nên ở đây rất náo nhiệt, rất nhiều người đều muốn tới đây mua tài liệu luyện đan, luyện khí. Ở trên đại lục, ngoại trừ Thương Thành – Thương Minh tổng bộ thì chính là Độc Ngạo Thành của chúng ta hàng hoá lưu thông nườm nượp nhất. Tuy nhiên Thương Minh là kinh doanh ba bên, điểm này chúng ta không so được.
- Kinh doanh ba bên?
Dương Khai hồ nghi.
- Đúng vậy, Thương Thành của Thương Minh là một nơi trung lập, việc buôn bán của bọn họ Ma tộc, Yêu tộc và Nhân loại đều có lui tới. Ngươi không biết sao?
Vân Huyên đôi mắt đẹp loé lên có chút không hiểu nhìn Dương Khai.
- Ta không hay đi ra ngoài cho nên cũng không rõ lắm những chuyện bên ngoài.
Dương Khai thuận miệng đáp, thần thái thong dong.
Vân Huyên ờ một tiếng cũng không hỏi nhiều hơn nữa, tránh làm Dương Khai không vui. Ba ngày này ở chung, nàng cũng đã nhìn ra Dương Khai khá trầm mặc, cảm thấy hứng thú với một vài sự việc mà bọn họ nhìn đã quá quen thuộc, đây rõ ràng là biểu hiện của người có ít trải nghiệm.
Nhưng tâm tư của hắn rất nặng, lòng dạ cũng không nông, chỗ không rõ cũng không hỏi nhiều, chỉ dùng ánh mắt mình quan sát, điều này làm cho Vân Huyên có chút ý nghĩ không hiểu thấu, không biết thiếu niên này rốt cuộc là lăng đầu tiểu tử mới ra đời hay là người từng trải.
Nói ngắn họn, thời điểm Vân Huyên đối mặt hắn không có chút áp lực gì.
- Hai vị nếu tiện xin mời đến phủ đệ tiểu đội chúng ta nghỉ ngơi chút, chúng ta mua một nhà ở trong thành, điều kiện cũng rất tốt.
Vân Huyên mời.
- Đi.
Thuỷ Linh đồng ý, nàng nhanh chóng muốn tìm chỗ tắm rửa, trong thời gian đi lại vừa rồi đã biến mặt mũi nàng thành xám tro rồi.
- Quý Hoằng, ngươi dẫn họ đi.
Vân Huyên lệnh một tiếng.
Người đàn ông râu quai nón kia gật đầu nói:
- Giao cho ta.
- Hai vị mời đi trước, chúng ta còn muốn tới liên minh một chuyến, bàn giao xong chúng ta sẽ trở về.
Dương Khai gật gật đầu, cùng Thuỷ Linh đi sau người đàn ông râu quai nón, hướng đi tới một phương trong thành.
Đi không bao lâu liền tới trước một toà nhà, Quý Hoằng nhiệt tình dẫn hai người đi vào, gọi tôi tớ lệnh chuẩn bị nước tắm, sắp xếp Dương Khai và Thuỷ Linh ở lại tắm rửa vô cùng nhiệt tình.
Toà nhà hoàn cảnh coi như cũng được, mặc dù ở khu náo nhiệt nhưng lại có kết giới bảo hộ cho nên không nghe thấy tạp âm.
Dương Khai cũng là đã đến rồi thì ngồi xuống, không có chút cảm giác khó chịu nào.
Đợi đến thời điểm cơm chiều, có tôi tớ đến gọi nói là đã chuẩn bị xong bữa tối.
Dương Khai ra cửa rõ ràng phát hiện Thuỷ Linh đã khôi phục bộ dạng, đang ở bên ngoài đợi mình.
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng đi.
Bữa tối, một vài người trong đội Vân Huyên cực kỳ hiếu khách, đều tiến đến mời rượu. Thuỷ Linh tỏ vẻ mình không uống, Dương Khai thì đều không cự tuyệt, thưởng thức rượu ngon món ngon nước khác, Dương Khai dương dương tự đắc.
Vân Huyên đem một trăm hai mươi khối tinh thạch trao tay Dương Khai như đã định trước, mỉm cười nói:
- Dùng tiết kiệm nhé, đừng ra ngoài ăn chơi đàng điếm, Độc Ngạo Thành có nhiều thứ hấp dẫn ngươi không kháng cự nổi, nhất là đối với nhóc con vắt mũi chưa sạch mà nói, ha ha…
Khi nói chuyện, đôi mắt đẹp duyên dáng, cũng vì uống chút rượu nên giọng điệu cũng càn rỡ không ít, khuôn mặt đỏ hồng, hơi thở có hương vị ngọt ngào thoạt nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Đám người râu quai nón vừa thấy bộ dáng Vân Huyên như vậy đều bỏ qua Dương Khai, ôm mục đích không cho ai biết có ý đồ chuốc say Vân Huyên.
Vân Huyên cũng không cự tuyệt ai, khiến Dương Khai nhìn xem trợn mắt há mồm.
Náo nhiệt hơn nửa đêm, sau khi Dương Khai và Thuỷ Linh rời đi, những người Độc Ngạo Minh vẫn tiếp tục, nhưng cũng chỉ còn sót lại Quý Hoằng còn chút hơi tàn, những người khác đều đã bị Vân Huyên cho gục trên mặt đất gọn gàng.
Trở lại phòng, Dương Khai lấy tinh thạch từ trong không gian Hắc Thư ra, cẩn thận cảm thụ một phen, mắt không khỏi sáng ngời.
Hắn phát hiện trong những khối tinh thạch này cất giữ năng lượng khổng lồ có thể bổ sung chân nguyên cho bất kỳ người luyện võ nào.
Mặc dù lúc trước đã thầm hỏi Thuỷ Linh về sự huyền bí của tinh thạch, nhưng đến hiện tại đã có nó trong tay Dương Khai mới phát hiện ra chỗ quý báu của thứ đồ này.
Nếu có thứ này, đám người luyện võ ở thế giới bên kia cũng có thể nhanh chóng nâng cao tu vi, đáng tiếc, bọn họ không có điều kiện thuận lợi như vậy.
Tinh thạch ở Thông Huyền Đại Lục là hàng hoá cứng, có thể dùng để tu luyện, cũng có thể dùng để luyện đan luyện khí, lại cũng dùng làm tiêu chuẩn đo đếm giá trị hàng hoá.
Dương Khai thấy kỳ lạ, căn bản không ngờ trên đời còn có loại vật này.
Từ khi đi vào Thông Huyền Đại Lục, hắn liền như đặt chân lên một mảnh đất mới, tất cả đều xa lạ, làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Dương Khai buông ra thần thức, sau khi xác nhận được thân phận của người gõ cửa hơi phất tay, cửa phòng mở rộng, Thuỷ Linh mang theo ánh trăng đi vào.
- Sao vậy?
Dương Khai hỏi.
- Không có gì, không ngủ được tìm ngươi nói chuyện.
Thuỷ Linh tự ngồi vào ghế rót cho mình chén trà.
- Ta thấy hôm nay ngươi đi ra ngoài một chuyến là để báo tin bình an về nhà đúng không?
- Ngươi phát hiện rồi à?
Thuỷ Linh kinh ngạc nhìn hắn.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
- Ưhm, báo tin về nhà. Độc Ngạo Minh bên này có địa điểm làm việc của Thuỷ Thần Điện ta, ta qua nói một tiếng, dù sao cũng mất tích hơn hai năm rồi. Khoảng hơn nửa tháng, bên kia sẽ cho người tới đón ta về.
- Ngươi là người thế nào ở Thuỷ Thần Điện? Xem ra địa vị cũng không thấp.
- Ha ha, cha ta là Điện chủ Thuỷ Thần Điện.
Dương Khai dựng lông mày:
- Hoá ra ngươi là tiểu công chúa Thuỷ Thần Điện.
Thuỷ Linh bĩu môi:
- Tiểu công chúa thì sao? Thời gian ở chỗ ngươi còn không phải tuỳ ngươi ức hiếp, ngươi muốn nặn thế nào thì nặn sao?
Dương Khai cười cười:
- Bây giờ không phải muốn trả thù đấy chứ?
- Ta đâu rỗi hơi vậy?
Thuỷ Linh coi thường không thèm để ý, Dương Khai có thể đưa nàng trở về cũng đã mang ơn rồi, đâu còn nhớ đi trả thù.
- Thế nhưng nói ra thì ta có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi có thể nghe một chút.
Thuỷ Linh thần sắc bỗng trở nên nghiêm túc.
- Ồ?
- Ngươi có thể gia nhập Thuỷ Thần Điện chúng ta không?
Thuỷ Linh đi thẳng vào vấn đề.
Dương Khai thần sắc quái dị nhìn nàng nhíu mày:
- Sao lại để ta gia nhập?
- Bởi vì ta thấy rất nhiều kỳ tích trên người ngươi, ta cũng tin vào bản lĩnh của ngươi, tương lai ở Thông Huyền Đại Lục tất nhiên sẽ có một phen làm nên chuyện, cho nên ta hy vọng ngươi có thể gia nhập Thuỷ Thần Điện của chúng ta. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể cho ngươi hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, giúp ngươi nhanh chóng gia tăng sức mạnh. Đúng rồi, ngươi đến đây chủ yếu là muốn tìm mấy người bạn của ngươi phải không? Có Thuỷ Thần Điện hỗ trợ cũng dễ dàng hơn ít nhiều.
- Điều kiện rất hậu hĩnh à.
Dương Khai khoé miệng cười nghiền ngẫm.
- Ngươi đáng giá để ta ra điều kiện như vậy, hơn nữa ta cũng có khả năng thực hiện những điều kiện này.
- Ta tin.
Dương Khai gật gật đầu. Thuỷ Linh là tiểu công chúa Thuỷ Thần Điện, quả thực có năng lực như vậy.
- Vậy ngươi có đồng ý hay không?
Thuỷ Linh mong đợi.
Dương Khai lắc lắc đầu nghiêm mặt nói:
- Rất cảm tạ ngươi đã để mắt đến ta như vậy, nhưng ngươi sống ở Trung Đô lâu như vậy hẳn là cũng hiểu con người ta.
- Ta đương nhiên hiểu, ta sẽ không hạn chế ngươi điều gì, ngươi chỉ cần gia nhập Thuỷ Thần Điện là được, tất cả những thứ khác đều thuận theo ý ngươi.
- Gia nhập Thuỷ Thần Điện chính là hạn chế lớn nhất.
Dương Khai cười cười.
- Quả nhiên…
Thuỷ Linh sâu kín thở dài, tuy rằng nàng biết đề nghị của mình có đến tám phần không thành hiện thực nhưng vẫn không nhịn được nói ra, liền trông cậy vào Dương Khai buổi tối uống nhiều rượu như vậy đầu nóng lên lại đồng ý.
Hiện tại xem ra hắn còn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào.
- Thôi được, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Nhưng nếu có một ngày ngươi đồng ý đến Thuỷ Thần Điện nhất định phải nói cho ta biết.
Dương Khai không tỏ ý kiến.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai Vân Huyên đã đi tới, chủ động đề xuất muốn đưa Dương Khai và Thuỷ Linh đi thưởng lãm phong cảnh Độc Ngạo Thành.
Dương Khai vừa lúc muốn biết phong thổ của vùng đất này nên cũng không cự tuyệt.
Nhìn nàng biểu hiện không có việc gì, Dương Khai lập tức nhận thức được tửu lượng hào sảng của nữ tử này.
Theo lời những người trong phủ, tối qua tiểu đội Vân Huyên mấy người đó đều gục, Vân Huyên còn một mình mình uống thêm vài hũ nữa mới thôi.
Tửu lượng bậc này khiến Dương Khai cũng kinh hãi, không khỏi có chút liếc mắt e ngại.
Độc Ngạo Thành không nhỏ, mặc dù diện tích cũng không lớn hơn Trung Đô, nhưng đối với thành trì thế giới kia mà nói cũng là quá lớn rồi.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại có một ít kỳ yêu dị thú bay qua, trên lưng những yêu thú này đều có người luyện võ, ngoại trừ việc dùng yêu thú làm vật cưỡi, còn có một vài người dùng làm bí bảo để bay, tạo hình không giống nhau, mỗi con đều xinh đẹp huy hoàng bay lượn khắp nơi.
Vân Huyên nói người dám bay trên không gian Độc Ngạo Thành đều là những người có thân phận địa vị, tiểu nhân vật như bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi dưới mặt đất. Cho nên Độc Ngạo Minh cũng có uy vọng đối với một số người luyện võ không có tông môn không có môn phái, rất nhiều người luyện võ đều gia nhập Độc Ngạo Minh mưu cầu chút lợi ích.
Cũng vì nguyên do này, số lượng đệ tử Độc Ngạo Minh tuy rằng khổng lồ nhưng cao thủ thực sự không nhiều, vì vậy khi đem ra so sánh thì luôn có chút cảm giác yếu thế.
Vân Huyên vừa nghe nói Thuỷ Linh là đệ tử Thuỷ Thần Điện, biểu hiện đã ngưng trọng như vậy cũng có chút băn khoăn, nàng không dễ dàng gì đắc tội Thuỷ Thần Điện.
Tuy nhiên hiện tại Xích Huyết Chân Lan đã được bọn họ đoạt được, cũng vì có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Thuỷ Linh rốt cuộc có phải là đệ tử Thuỷ Thần Điện hay không cũng không sao.
Hai ngày sau, mọi người ra khỏi đầm lầy.
Lại một ngày sau, toà thành hoang dã thật lớn toạ lạc bên ngoài đã khắc sâu vào tầm mắt Dương Khai, đó chính là Độc Ngạo Thành, cũng chính là tổng bộ Độc Ngạo Minh.
Ba ngày đi lại này khiến Dương Khai thực sự đã lãnh hội linh khí nồng đậm của Huyền Thông Đại Lục, cũng nghe được từ trong đối thoại của những người này thấy được đây là một nơi thổ địa dồi dào,nơi này có rất nhiều thứ mà trong thế giới nguyên bản có nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng có rất nhiều cường nhân cao thủ nổi tiếng xa gần.
Dương Khai tầm mắt trở nên trống trải không ít, tâm tình cũng như có chút biến hoá vi diệu.
Cửa Độc Ngạo Thành có một vài người ăn mặc như thị vệ đang kiểm tra người đi lại. Bọn họ chỉ là cảnh giác quan sát, cũng không có ý chặn lại.
Dưới sự dẫn dắt của Vân Huyên, một đám người thoải mái tiến vào bên trong thành.
Không khí huyên náo ập đến, người luyện võ qua lại nhiều không kể xiết, như cá diếc qua sông nối liền không dứt.
Vân Huyên cười giải thích:
- Bởi vì Độc Ngạo Minh chúng ta chủ yếu kinh doanh một ít tài liệu dùng ty luyện cho nên ở đây rất náo nhiệt, rất nhiều người đều muốn tới đây mua tài liệu luyện đan, luyện khí. Ở trên đại lục, ngoại trừ Thương Thành – Thương Minh tổng bộ thì chính là Độc Ngạo Thành của chúng ta hàng hoá lưu thông nườm nượp nhất. Tuy nhiên Thương Minh là kinh doanh ba bên, điểm này chúng ta không so được.
- Kinh doanh ba bên?
Dương Khai hồ nghi.
- Đúng vậy, Thương Thành của Thương Minh là một nơi trung lập, việc buôn bán của bọn họ Ma tộc, Yêu tộc và Nhân loại đều có lui tới. Ngươi không biết sao?
Vân Huyên đôi mắt đẹp loé lên có chút không hiểu nhìn Dương Khai.
- Ta không hay đi ra ngoài cho nên cũng không rõ lắm những chuyện bên ngoài.
Dương Khai thuận miệng đáp, thần thái thong dong.
Vân Huyên ờ một tiếng cũng không hỏi nhiều hơn nữa, tránh làm Dương Khai không vui. Ba ngày này ở chung, nàng cũng đã nhìn ra Dương Khai khá trầm mặc, cảm thấy hứng thú với một vài sự việc mà bọn họ nhìn đã quá quen thuộc, đây rõ ràng là biểu hiện của người có ít trải nghiệm.
Nhưng tâm tư của hắn rất nặng, lòng dạ cũng không nông, chỗ không rõ cũng không hỏi nhiều, chỉ dùng ánh mắt mình quan sát, điều này làm cho Vân Huyên có chút ý nghĩ không hiểu thấu, không biết thiếu niên này rốt cuộc là lăng đầu tiểu tử mới ra đời hay là người từng trải.
Nói ngắn họn, thời điểm Vân Huyên đối mặt hắn không có chút áp lực gì.
- Hai vị nếu tiện xin mời đến phủ đệ tiểu đội chúng ta nghỉ ngơi chút, chúng ta mua một nhà ở trong thành, điều kiện cũng rất tốt.
Vân Huyên mời.
- Đi.
Thuỷ Linh đồng ý, nàng nhanh chóng muốn tìm chỗ tắm rửa, trong thời gian đi lại vừa rồi đã biến mặt mũi nàng thành xám tro rồi.
- Quý Hoằng, ngươi dẫn họ đi.
Vân Huyên lệnh một tiếng.
Người đàn ông râu quai nón kia gật đầu nói:
- Giao cho ta.
- Hai vị mời đi trước, chúng ta còn muốn tới liên minh một chuyến, bàn giao xong chúng ta sẽ trở về.
Dương Khai gật gật đầu, cùng Thuỷ Linh đi sau người đàn ông râu quai nón, hướng đi tới một phương trong thành.
Đi không bao lâu liền tới trước một toà nhà, Quý Hoằng nhiệt tình dẫn hai người đi vào, gọi tôi tớ lệnh chuẩn bị nước tắm, sắp xếp Dương Khai và Thuỷ Linh ở lại tắm rửa vô cùng nhiệt tình.
Toà nhà hoàn cảnh coi như cũng được, mặc dù ở khu náo nhiệt nhưng lại có kết giới bảo hộ cho nên không nghe thấy tạp âm.
Dương Khai cũng là đã đến rồi thì ngồi xuống, không có chút cảm giác khó chịu nào.
Đợi đến thời điểm cơm chiều, có tôi tớ đến gọi nói là đã chuẩn bị xong bữa tối.
Dương Khai ra cửa rõ ràng phát hiện Thuỷ Linh đã khôi phục bộ dạng, đang ở bên ngoài đợi mình.
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng đi.
Bữa tối, một vài người trong đội Vân Huyên cực kỳ hiếu khách, đều tiến đến mời rượu. Thuỷ Linh tỏ vẻ mình không uống, Dương Khai thì đều không cự tuyệt, thưởng thức rượu ngon món ngon nước khác, Dương Khai dương dương tự đắc.
Vân Huyên đem một trăm hai mươi khối tinh thạch trao tay Dương Khai như đã định trước, mỉm cười nói:
- Dùng tiết kiệm nhé, đừng ra ngoài ăn chơi đàng điếm, Độc Ngạo Thành có nhiều thứ hấp dẫn ngươi không kháng cự nổi, nhất là đối với nhóc con vắt mũi chưa sạch mà nói, ha ha…
Khi nói chuyện, đôi mắt đẹp duyên dáng, cũng vì uống chút rượu nên giọng điệu cũng càn rỡ không ít, khuôn mặt đỏ hồng, hơi thở có hương vị ngọt ngào thoạt nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Đám người râu quai nón vừa thấy bộ dáng Vân Huyên như vậy đều bỏ qua Dương Khai, ôm mục đích không cho ai biết có ý đồ chuốc say Vân Huyên.
Vân Huyên cũng không cự tuyệt ai, khiến Dương Khai nhìn xem trợn mắt há mồm.
Náo nhiệt hơn nửa đêm, sau khi Dương Khai và Thuỷ Linh rời đi, những người Độc Ngạo Minh vẫn tiếp tục, nhưng cũng chỉ còn sót lại Quý Hoằng còn chút hơi tàn, những người khác đều đã bị Vân Huyên cho gục trên mặt đất gọn gàng.
Trở lại phòng, Dương Khai lấy tinh thạch từ trong không gian Hắc Thư ra, cẩn thận cảm thụ một phen, mắt không khỏi sáng ngời.
Hắn phát hiện trong những khối tinh thạch này cất giữ năng lượng khổng lồ có thể bổ sung chân nguyên cho bất kỳ người luyện võ nào.
Mặc dù lúc trước đã thầm hỏi Thuỷ Linh về sự huyền bí của tinh thạch, nhưng đến hiện tại đã có nó trong tay Dương Khai mới phát hiện ra chỗ quý báu của thứ đồ này.
Nếu có thứ này, đám người luyện võ ở thế giới bên kia cũng có thể nhanh chóng nâng cao tu vi, đáng tiếc, bọn họ không có điều kiện thuận lợi như vậy.
Tinh thạch ở Thông Huyền Đại Lục là hàng hoá cứng, có thể dùng để tu luyện, cũng có thể dùng để luyện đan luyện khí, lại cũng dùng làm tiêu chuẩn đo đếm giá trị hàng hoá.
Dương Khai thấy kỳ lạ, căn bản không ngờ trên đời còn có loại vật này.
Từ khi đi vào Thông Huyền Đại Lục, hắn liền như đặt chân lên một mảnh đất mới, tất cả đều xa lạ, làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Dương Khai buông ra thần thức, sau khi xác nhận được thân phận của người gõ cửa hơi phất tay, cửa phòng mở rộng, Thuỷ Linh mang theo ánh trăng đi vào.
- Sao vậy?
Dương Khai hỏi.
- Không có gì, không ngủ được tìm ngươi nói chuyện.
Thuỷ Linh tự ngồi vào ghế rót cho mình chén trà.
- Ta thấy hôm nay ngươi đi ra ngoài một chuyến là để báo tin bình an về nhà đúng không?
- Ngươi phát hiện rồi à?
Thuỷ Linh kinh ngạc nhìn hắn.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
- Ưhm, báo tin về nhà. Độc Ngạo Minh bên này có địa điểm làm việc của Thuỷ Thần Điện ta, ta qua nói một tiếng, dù sao cũng mất tích hơn hai năm rồi. Khoảng hơn nửa tháng, bên kia sẽ cho người tới đón ta về.
- Ngươi là người thế nào ở Thuỷ Thần Điện? Xem ra địa vị cũng không thấp.
- Ha ha, cha ta là Điện chủ Thuỷ Thần Điện.
Dương Khai dựng lông mày:
- Hoá ra ngươi là tiểu công chúa Thuỷ Thần Điện.
Thuỷ Linh bĩu môi:
- Tiểu công chúa thì sao? Thời gian ở chỗ ngươi còn không phải tuỳ ngươi ức hiếp, ngươi muốn nặn thế nào thì nặn sao?
Dương Khai cười cười:
- Bây giờ không phải muốn trả thù đấy chứ?
- Ta đâu rỗi hơi vậy?
Thuỷ Linh coi thường không thèm để ý, Dương Khai có thể đưa nàng trở về cũng đã mang ơn rồi, đâu còn nhớ đi trả thù.
- Thế nhưng nói ra thì ta có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi có thể nghe một chút.
Thuỷ Linh thần sắc bỗng trở nên nghiêm túc.
- Ồ?
- Ngươi có thể gia nhập Thuỷ Thần Điện chúng ta không?
Thuỷ Linh đi thẳng vào vấn đề.
Dương Khai thần sắc quái dị nhìn nàng nhíu mày:
- Sao lại để ta gia nhập?
- Bởi vì ta thấy rất nhiều kỳ tích trên người ngươi, ta cũng tin vào bản lĩnh của ngươi, tương lai ở Thông Huyền Đại Lục tất nhiên sẽ có một phen làm nên chuyện, cho nên ta hy vọng ngươi có thể gia nhập Thuỷ Thần Điện của chúng ta. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể cho ngươi hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, giúp ngươi nhanh chóng gia tăng sức mạnh. Đúng rồi, ngươi đến đây chủ yếu là muốn tìm mấy người bạn của ngươi phải không? Có Thuỷ Thần Điện hỗ trợ cũng dễ dàng hơn ít nhiều.
- Điều kiện rất hậu hĩnh à.
Dương Khai khoé miệng cười nghiền ngẫm.
- Ngươi đáng giá để ta ra điều kiện như vậy, hơn nữa ta cũng có khả năng thực hiện những điều kiện này.
- Ta tin.
Dương Khai gật gật đầu. Thuỷ Linh là tiểu công chúa Thuỷ Thần Điện, quả thực có năng lực như vậy.
- Vậy ngươi có đồng ý hay không?
Thuỷ Linh mong đợi.
Dương Khai lắc lắc đầu nghiêm mặt nói:
- Rất cảm tạ ngươi đã để mắt đến ta như vậy, nhưng ngươi sống ở Trung Đô lâu như vậy hẳn là cũng hiểu con người ta.
- Ta đương nhiên hiểu, ta sẽ không hạn chế ngươi điều gì, ngươi chỉ cần gia nhập Thuỷ Thần Điện là được, tất cả những thứ khác đều thuận theo ý ngươi.
- Gia nhập Thuỷ Thần Điện chính là hạn chế lớn nhất.
Dương Khai cười cười.
- Quả nhiên…
Thuỷ Linh sâu kín thở dài, tuy rằng nàng biết đề nghị của mình có đến tám phần không thành hiện thực nhưng vẫn không nhịn được nói ra, liền trông cậy vào Dương Khai buổi tối uống nhiều rượu như vậy đầu nóng lên lại đồng ý.
Hiện tại xem ra hắn còn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào.
- Thôi được, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Nhưng nếu có một ngày ngươi đồng ý đến Thuỷ Thần Điện nhất định phải nói cho ta biết.
Dương Khai không tỏ ý kiến.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai Vân Huyên đã đi tới, chủ động đề xuất muốn đưa Dương Khai và Thuỷ Linh đi thưởng lãm phong cảnh Độc Ngạo Thành.
Dương Khai vừa lúc muốn biết phong thổ của vùng đất này nên cũng không cự tuyệt.
Nhìn nàng biểu hiện không có việc gì, Dương Khai lập tức nhận thức được tửu lượng hào sảng của nữ tử này.
Theo lời những người trong phủ, tối qua tiểu đội Vân Huyên mấy người đó đều gục, Vân Huyên còn một mình mình uống thêm vài hũ nữa mới thôi.
Tửu lượng bậc này khiến Dương Khai cũng kinh hãi, không khỏi có chút liếc mắt e ngại.
Độc Ngạo Thành không nhỏ, mặc dù diện tích cũng không lớn hơn Trung Đô, nhưng đối với thành trì thế giới kia mà nói cũng là quá lớn rồi.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại có một ít kỳ yêu dị thú bay qua, trên lưng những yêu thú này đều có người luyện võ, ngoại trừ việc dùng yêu thú làm vật cưỡi, còn có một vài người dùng làm bí bảo để bay, tạo hình không giống nhau, mỗi con đều xinh đẹp huy hoàng bay lượn khắp nơi.
Vân Huyên nói người dám bay trên không gian Độc Ngạo Thành đều là những người có thân phận địa vị, tiểu nhân vật như bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi dưới mặt đất.