Sáng sớm, Cổ Vân Đảo
Cổ Vân Đảo là một nhất đẳng thế lực trong số ít thế lực ở hải ngoại. Tông môn hạ hạt tất cả chỉ có mười mấy hòn đảo lớn nhỏ, linh khí đầy đủ, thiên tài địa bảo vô số, môn hạ đệ tử cũng cần cù chăm chỉ tu luyện, tương lai sáng lạng.
Tuy rằng Cổ Vân Đảo thế lực không bằng Thái Nhất Môn, nhưng chỉ là thiếu cường nhân Siêu Phàm Cảnh mà thôi.
Từ mấy năm trước, Cổ Vân Đảo sau khi tìm được Trấn tông bí điển hơn ba trăm năm - Hoá Sinh Phá Nguyệt Công, Đảo chủ Cổ Phong càng tận lực bồi dưỡng tu vi cho môn hạ đệ tử, chờ mong một ngày kia, những đệ tử tư chất xuất sắc trong môn hạ có thể tu luyện tới Siêu Phàm Cảnh để ngồi ngang hàng với Thái Nhất Môn.
Mặc dù mục tiêu này rất xa xôi, cũng cần phải có thời gian, nhưng Cổ Phong tin tưởng có Hoá sinh Phá nguyệt công phụ trợ, những đệ tử trong môn hạ có thể đạt tới như mình mong đợi.
Gió biển chầm chậm thổi tới, rõ ràng, thản nhiên.
Đệ tử tinh anh Cổ Vân Đảo Chung Diệu Khả tỉnh lại sau một đêm bế quan toạ thiền, dáng điệu uyển chuyển xuống giường rửa ráy mặt mũi một chút rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đi vào một căn phòng đơn sơ cạnh đó, nhẹ nhàng gõ cửa dịu dàng gọi:
- Sư đệ, dậy thôi sư đệ.
Cửa phòng có tiếng mở ra, từ sau đó lộ ra một gương mặt thanh niên trẻ tuổi.
Nhìn ánh mắt thâm thuý của đối phương dường như dãi dầu sương gió hơi có chút thất thần.
Nàng nghĩ mãi không rõ, sư đệ này của mình rõ ràng chưa tới hai mươi mà sao lại như thể trải qua rất nhiều sự tình, bất kể là thần thái của người này hay phong cách làm việc đều không phải người trẻ tuổi, còn có những lời người này ngẫu nhiên nói ra đều làm người ta phải suy nghĩ.
- Sư tỷ, chào buổi sáng.
Người này mỉm cười chào hỏi.
Chung Diệu Khả nhẹ nhàng vuốt cằm, cặp ngực đầy đặn hơi phập phồng làm người ta mơ màng, nàng khẽ nói:
- Ta tưởng ngươi vẫn còn ngủ, chuẩn bị đi, hôm nay trưởng lão muốn đi thăm khổng tước, chúng ta phải giúp mấy người kia tắm sạch cho nó, nếu không trưởng lão nhìn thấy sẽ trách phạt chúng ta đấy.
- À.
Dương Khai gật đầu, trở về phòng bắt đầu chuẩn bị.
Nơi này là một góc hẻo lánh của Cổ Vân Đảo, công việc của Chung Diệu Khả chính là chăm sóc mấy con khổng tước cao quý.
Mấy con khổng tước này cũng không phải dị thú quý báu gì, chỉ là những con khổng tước bình thường thuộc sở hữu của một vị trưởng lão Cổ Vân Đảo Hàn Chiếu.
Hàn Chiếu tu vi Thần Du Cảnh thất tầng, tu vi không cao không thấp nhưng cũng nổi danh ở Cổ Vân Đảo.
Bởi vì những con khổng tước này là do phu nhân đã qua đời của lão nuôi dưỡng, sau khi Hàn phu nhân qua đời, Hàn Chiếu liền thờ phụng chúng như bảo bối, còn đặc biệt sắp xếp người chăm sóc chúng.
Cùng Chung Diệu Khả hai người đi tới chỗ những con khổng tước, Dương Khai xách nước vào trong, giúp những con khổng tước cao quý lại cao ngạo này tẩy rửa sạch những vết bẩn trên lông chúng.
Nhìn hòn đảo này như có chút thân quen, Dương Khai không kìm nổi cười.
Hắn không nghĩ tới chính mình lại bị Hư Không Thông Đạo vỡ ra đưa tới đây.
Nửa năm trước, Chung Diệu Khả tìm thấy mình trong một vùng biển gần Cổ Vân Đảo.
Hư không lực sau khi vỡ ra suýt nữa đem thân thể hắn cắt thành vô số mảnh vụn, nếu không có cốt thuẫn thủ hộ thì hắn đã tử nạn.
Sau khi được Chung Diệu Khả cứu về, nghỉ ngơi nửa tháng, thương thế mới dần ổn định.
Dương Khai cũng không vội vã về Trung Đô, bên kia đại thế đã định, mình có về hay không cũng không sao, ngược lại là yên tâm thoải mái ở lại đây.
Chung Diệu Khả dùng quan hệ tác động năn nỉ vị trưởng lão Hàn Chiếu kia, đem Dương Khai thoạt nhìn không giống đệ tử Cổ Vân Đảo chút nào sắp xếp vào đây, làm một đệ tử kí danh trợ giúp mình chăm sóc bầy khổng tước.
Thật là có duyên à. Dương Khai thầm nghĩ năm đó hắn đã tới Cổ Vân Đảo.
- Sư tỷ, tỷ là đệ tử tinh anh trong tông môn có thể đến nơi tốt tu luyện, vì sao vẫn ở đây chăm sóc khổng tước? Có chút lãng phí tài năng à?
Dương Khai vừa chậm rãi làm việc vừa nói chuyện với Chung Diệu Khả.
- Ừ.
Chung Diệu Khả khẽ gật đầu, nàng thoạt nhìn cũng không phải thật xinh đẹp, trên mặt còn có chút tàn nhang, nhưng vóc người nhỏ nhắn rất ưa nhìn, dáng người cũng cân đối, làm việc cùng nàng cũng không thấy buồn tẻ. Tâm địa người tỷ này còn rất tốt, nếu không nàng đã không tìm được Dương Khai từ trong nước biển, dùng quan hệ đưa hắn tới Cổ Vân Đảo.
Dương Khai thoái thác với nàng, chỉ là trong lúc vô ý rơi vào lưới câu của ngư dân mà thôi.
- Tuy rằng Đảo chủ và mấy vị trưởng lão đều hy vọng ta vào Thần Phong Đao tu luyện, nơi đó linh khí cũng đầy đủ hơn so với nơi này, nhưng ta cũng không muốn đi.
- Vì sao? Người đi tới chỗ cao, nước chảy chỗ thấp, sư tỷ không phải là luyến tiếc mấy con khổng tước này chứ?
Dương Khai trêu đùa.
- Không phải vậy, Chung Diệu Khả chậm rãi lắc đầu, trong đôi mắt đẹp hiện chút thần sắc suy nghĩ, thật lâu mới nói:
- Ta ở lại là hy vọng một ngày nào đó có thể báo ân.
- Báo ân?
Dương Khai kinh ngạc.
- Ta chưa có nói với ngươi, sư tỷ trước kia ở trong tông môn rất không được trọng dụng, địa vị cũng thấp kém, rất nhiều người có thể ức hiếp ta.
Dương Khai khẽ vuốt cằm.
- Có một ngày, cục diện thay đổi.
Chung Diệu Khả có thể nói, thẳng lưng, ưỡn ngực, lau mồ hôi trán nhớ lại:
- Sáng hôm đó lúc ta dậy chuẩn bị cho khổng tước ăn thì phát hiện trên cửa có một lưỡi dao găm ở đó, trên đó có một bức thư?
- Bức thư?
Dương Khai nhíu mày.
- Trên đó viết gì?
- Trên đó có một hàng chữ, còn có một trang sách ố vàng.
Chung Diệu Khả khẽ cười:
- Ý nghĩa của dòng chữ đó, là để ta đem những thứ này giao cho Đảo chủ và các vị trưởng lão.
Dương Khai thần sắc trở nên cổ quái, bỗng nhiên cảm giác cảnh tượng này lại giống như đã quen biết.
- Sau đó ta liền làm theo.
Chung Diệu Khả hé miệng cười.
- Ngươi đoán xem thế nào, Đảo chủ và các trưởng lão làm theo chỉ dẫn trong phong thư đó, không ngờ tìm được Hoá Sinh Phá Nguyệt Công đã thất lạc hơn ba trăm năm. Vì vậy, Đảo chủ có ý thưởng ta, để ta đến Đan Đường nhận rất nhiều đan dược, lại sắp xếp ta tới Uẩn Linh Động tu luyện hơn một năm, nhờ vậy mới có tu vi như bây giờ.
Chung Diệu Khả thao thao bất tuyệt, càng nói càng hưng phấn, trong đôi mắt đẹp toả ánh hào quang, hai má ửng đỏ, hai cánh tay nắm trước ngực.
- Nếu không phải vì lá thư này ta hiện tại chắc vẫn còn là bộ dạng trước kia, khắp nơi đều bị người ta bắt nạt, cũng không được chào đón. Ta cũng không biết rốt cuộc là người nào đã đem lá thư này đến găm trên cửa phòng ta nhưng ta biết vì người đó mà địa vị của ta mới được thay đổi, ta rất cảm tạ y, từ nội tâm ta rất cảm tạ y.
Dương Khai không khỏi ho nhẹ một tiếng, mặt hơi chút co giật nói:
- Đúng thật là tình cờ.
- Đúng vậy.
Chung Diệu Khả liên tục gật đầu.
- Thật trùng hợp, Cổ Vân Đảo lớn như vậy y lại cố tình đem phong thư để chỗ ta, cho nên mặc dù đã trở thành đệ tử tinh anh ta cũng không muốn đi tới chỗ khác, ta phải ở lại đây đợi người kia hiện thân.
- Đợi y làm gì?
Sắc mặt Dương Khai tối sầm.
- Để tự mình nói với y một tiếng cám ơn.
Chung Diệu Khả nhẹ nhàng nói, bỗng nhiên vẻ mặt ngượng ngùng:
- Nếu người đó đồng ý, ta còn nguyện ý lấy y.
- Chuyện này thì thôi đi.
Dương Khai quá sợ hãi.
- Đến cả người ta là nam hay nữ tỷ cũng không biết.
Chung Diệu Khả lấy lại tinh thần, nghĩ một lát mới nói:
- Nếu là nữ, ta sẽ làm muội muội của tỷ ấy, cả đời nghe theo tỷ ấy, còn nếu là nam… hì hì…
Khi nói chuyện, thần thái hơi nhăn nhó, vẻ mặt biểu hiện hoài xuân.
Dương Khai vội nói:
- Nói không chừng người ta đã tam thê tứ thiếp, căn bản không thiếu nữ nhân, hay có thể đó là kẻ vô cùng hung ác, vẻ mặt dữ tợn, cao lớn thô kệch, giết người như ngoé, bản tính tàn bạo…
- Không cho phép ngươi nói xấu y.
Chung Diệu Khả tức giận trừng mắt nhìn Dương Khai.
- Bất kể y là cái dạng gì, là y cho ta cơ hội, đối với ta mà nói, y chính là người tốt nhất. Chỉ cần y lại xuất hiện, ta nhất định sẽ đi cùng y.
Dương Khai xoa mồ hôi lạnh trên trán thầm nói:
- Vậy thì chắc y sẽ không xuất hiện trước mặt tỷ đâu.
- Sư đệ ngươi có ý gì?
Chung Diệu Khả hơi thở trở nên nguy hiểm, hung hăng hướng tới Dương Khai, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh:
- Ngươi nói sư tỷ không lọt vào mắt người đó sao?
- Ta không có nói.
Dương Khai oan uổng.
- Vậy ý ngươi là nói đúng là sư tỷ xấu rồi. Hừ, sư tỷ tuy rằng không xinh đẹp, nhưng làm tỳ nữ cho y cũng có thể mà.
- Hoàn toàn có thể.
Dương Khai mạnh mẽ gật đầu.
- Vậy là được rồi, hi hi.
Chung Khả Diệu hài lòng mỉm cười, cũng không gây rắc rối cho Dương Khai, chỉ thị nói:
- Nhanh lên tắm rửa sạch sẽ cho bọn chúng, lát nữa Hàn trưởng lão tới rồi.
Dương Khai đang muốn gật đầu, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên không trung một hồi lâu mới lộ ra chút cười khổ.
- Sư tỷ.
Dương Khai hô một tiếng.
- Cái gì?
Chung Diệu Khả ngẩng đầu nghi hoặc, đợi đến lúc sau khi nhìn hai tròng mắt Dương Khai, đầu nàng lập tức trở nên mờ mịt, ủ rũ vô cùng, thân thể mềm nhũn muốn ngã gục.
Dương Khai bước tới một bước đỡ lấy nàng, ôm vào trong phòng, lúc này mới đi ra ngoài cửa.
Hai bóng dáng mảnh khảnh quỷ dị hiện ra trước mặt Dương Khai, người dẫn đầu phiêu diêu quyến rũ, dường như nữ tính mỹ nữ khắp thiên hạ đều tập trung trên thân người nàng, chính là Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La, đi theo bên người nàng dĩ nhiên là Bích Lạc.
Nhìn Dương Khai trầm mặc một hồi lâu, Phiến Khinh La mới nghiến răng nghiến lợi:
- Tiểu tử khốn khiếp, toàn bộ Trung Đô mọi người đều đang lo lắng tìm kiếm tung tích của ngươi, ngươi lại trốn ở chỗ này trêu hoa ghẹo nguyệt, quả nhiên phong lưu đã thành bản tính, sắc tâm không thay đổi.
Khi nói chuyện, vẻ mặt hiện lên vẻ oán trách.
- Ta đâu có.
Dương Khai giận giữ:
- Đừng có ô miệt ta.
- Hừ, đại nhân, giết hắn đi cho xong chuyện.
Bích Lạc giương nanh múa vuốt như con hổ nhỏ rình mồi hướng về phía Dương Khai.
Dương Khai liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt dừng lại ở cái miệng nhỏ mỏng manh non nớt ha hả cười quái dị nói:
- Ta đã lâu lắm rồi không động đến nữ nhân, chớ trêu chọc ta, để ta động sức mạnh với các ngươi thì không hay đâu.
Bích Lạc hoa dung thất sắc vội vàng trốn sau Phiến Khinh La, cáo mượn oai hùm nói:
- Đại nhân nhà ta ở đây ngươi chớ làm càn.
- Được rồi.
Phiến Khinh La khẽ khiển trách một tiếng, dừng ở Dương Khai nói:
- Bọn họ đều nghĩ ngươi chết rồi, cũng chỉ có ta biết ngươi vẫn sống tốt, ngươi là tên khốn, đúng là không khỏi làm người ta lo lắng.
Trong cơ thể Dương Khai có truy hồn ấn của Phiến Khinh La, tuy rằng lấy tu vi hiện tại của Dương Khai có thể dễ dàng vứt bỏ nó, nhưng hắn cũng không làm như vậy. Vì vậy Phiến Khinh La tự nhiên có thể phát hiện ra hắn.
nh tìm kiếm ngươi. Nhưng nếu ngươi chưa chết thì hãy nhanh chóng xuất hiện quát một tiếng đi, rất nhiều ngươơi còn đang lo lắng cho ngươơi.
Hoắc đại công tử khoé mắt có chút ướt, tâm tình không biết sao bỗng trở nên ảm đạm. Sáng sớm, Cổ Vân Đảo
Cổ Vân Đảo là một nhất đẳng thế lực trong số ít thế lực ở hải ngoại. Tông môn hạ hạt tất cả chỉ có mười mấy hòn đảo lớn nhỏ, linh khí đầy đủ, thiên tài địa bảo vô số, môn hạ đệ tử cũng cần cù chăm chỉ tu luyện, tương lai sáng lạng.
Tuy rằng Cổ Vân Đảo thế lực không bằng Thái Nhất Môn, nhưng chỉ là thiếu cường nhân Siêu Phàm Cảnh mà thôi.
Từ mấy năm trước, Cổ Vân Đảo sau khi tìm được Trấn tông bí điển hơn ba trăm năm - Hoá Sinh Phá Nguyệt Công, Đảo chủ Cổ Phong càng tận lực bồi dưỡng tu vi cho môn hạ đệ tử, chờ mong một ngày kia, những đệ tử tư chất xuất sắc trong môn hạ có thể tu luyện tới Siêu Phàm Cảnh để ngồi ngang hàng với Thái Nhất Môn.
Mặc dù mục tiêu này rất xa xôi, cũng cần phải có thời gian, nhưng Cổ Phong tin tưởng có Hoá sinh Phá nguyệt công phụ trợ, những đệ tử trong môn hạ có thể đạt tới như mình mong đợi.
Gió biển chầm chậm thổi tới, rõ ràng, thản nhiên.
Đệ tử tinh anh Cổ Vân Đảo Chung Diệu Khả tỉnh lại sau một đêm bế quan toạ thiền, dáng điệu uyển chuyển xuống giường rửa ráy mặt mũi một chút rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đi vào một căn phòng đơn sơ cạnh đó, nhẹ nhàng gõ cửa dịu dàng gọi:
- Sư đệ, dậy thôi sư đệ.
Cửa phòng có tiếng mở ra, từ sau đó lộ ra một gương mặt thanh niên trẻ tuổi.
Nhìn ánh mắt thâm thuý của đối phương dường như dãi dầu sương gió hơi có chút thất thần.
Nàng nghĩ mãi không rõ, sư đệ này của mình rõ ràng chưa tới hai mươi mà sao lại như thể trải qua rất nhiều sự tình, bất kể là thần thái của người này hay phong cách làm việc đều không phải người trẻ tuổi, còn có những lời người này ngẫu nhiên nói ra đều làm người ta phải suy nghĩ.
- Sư tỷ, chào buổi sáng.
Người này mỉm cười chào hỏi.
Chung Diệu Khả nhẹ nhàng vuốt cằm, cặp ngực đầy đặn hơi phập phồng làm người ta mơ màng, nàng khẽ nói:
- Ta tưởng ngươi vẫn còn ngủ, chuẩn bị đi, hôm nay trưởng lão muốn đi thăm khổng tước, chúng ta phải giúp mấy người kia tắm sạch cho nó, nếu không trưởng lão nhìn thấy sẽ trách phạt chúng ta đấy.
- À.
Dương Khai gật đầu, trở về phòng bắt đầu chuẩn bị.
Nơi này là một góc hẻo lánh của Cổ Vân Đảo, công việc của Chung Diệu Khả chính là chăm sóc mấy con khổng tước cao quý.
Mấy con khổng tước này cũng không phải dị thú quý báu gì, chỉ là những con khổng tước bình thường thuộc sở hữu của một vị trưởng lão Cổ Vân Đảo Hàn Chiếu.
Hàn Chiếu tu vi Thần Du Cảnh thất tầng, tu vi không cao không thấp nhưng cũng nổi danh ở Cổ Vân Đảo.
Bởi vì những con khổng tước này là do phu nhân đã qua đời của lão nuôi dưỡng, sau khi Hàn phu nhân qua đời, Hàn Chiếu liền thờ phụng chúng như bảo bối, còn đặc biệt sắp xếp người chăm sóc chúng.
Cùng Chung Diệu Khả hai người đi tới chỗ những con khổng tước, Dương Khai xách nước vào trong, giúp những con khổng tước cao quý lại cao ngạo này tẩy rửa sạch những vết bẩn trên lông chúng.
Nhìn hòn đảo này như có chút thân quen, Dương Khai không kìm nổi cười.
Hắn không nghĩ tới chính mình lại bị Hư Không Thông Đạo vỡ ra đưa tới đây.
Nửa năm trước, Chung Diệu Khả tìm thấy mình trong một vùng biển gần Cổ Vân Đảo.
Hư không lực sau khi vỡ ra suýt nữa đem thân thể hắn cắt thành vô số mảnh vụn, nếu không có cốt thuẫn thủ hộ thì hắn đã tử nạn.
Sau khi được Chung Diệu Khả cứu về, nghỉ ngơi nửa tháng, thương thế mới dần ổn định.
Dương Khai cũng không vội vã về Trung Đô, bên kia đại thế đã định, mình có về hay không cũng không sao, ngược lại là yên tâm thoải mái ở lại đây.
Chung Diệu Khả dùng quan hệ tác động năn nỉ vị trưởng lão Hàn Chiếu kia, đem Dương Khai thoạt nhìn không giống đệ tử Cổ Vân Đảo chút nào sắp xếp vào đây, làm một đệ tử kí danh trợ giúp mình chăm sóc bầy khổng tước.
Thật là có duyên à. Dương Khai thầm nghĩ năm đó hắn đã tới Cổ Vân Đảo.
- Sư tỷ, tỷ là đệ tử tinh anh trong tông môn có thể đến nơi tốt tu luyện, vì sao vẫn ở đây chăm sóc khổng tước? Có chút lãng phí tài năng à?
Dương Khai vừa chậm rãi làm việc vừa nói chuyện với Chung Diệu Khả.
- Ừ.
Chung Diệu Khả khẽ gật đầu, nàng thoạt nhìn cũng không phải thật xinh đẹp, trên mặt còn có chút tàn nhang, nhưng vóc người nhỏ nhắn rất ưa nhìn, dáng người cũng cân đối, làm việc cùng nàng cũng không thấy buồn tẻ. Tâm địa người tỷ này còn rất tốt, nếu không nàng đã không tìm được Dương Khai từ trong nước biển, dùng quan hệ đưa hắn tới Cổ Vân Đảo.
Dương Khai thoái thác với nàng, chỉ là trong lúc vô ý rơi vào lưới câu của ngư dân mà thôi.
- Tuy rằng Đảo chủ và mấy vị trưởng lão đều hy vọng ta vào Thần Phong Đao tu luyện, nơi đó linh khí cũng đầy đủ hơn so với nơi này, nhưng ta cũng không muốn đi.
- Vì sao? Người đi tới chỗ cao, nước chảy chỗ thấp, sư tỷ không phải là luyến tiếc mấy con khổng tước này chứ?
Dương Khai trêu đùa.
- Không phải vậy, Chung Diệu Khả chậm rãi lắc đầu, trong đôi mắt đẹp hiện chút thần sắc suy nghĩ, thật lâu mới nói:
- Ta ở lại là hy vọng một ngày nào đó có thể báo ân.
- Báo ân?
Dương Khai kinh ngạc.
- Ta chưa có nói với ngươi, sư tỷ trước kia ở trong tông môn rất không được trọng dụng, địa vị cũng thấp kém, rất nhiều người có thể ức hiếp ta.
Dương Khai khẽ vuốt cằm.
- Có một ngày, cục diện thay đổi.
Chung Diệu Khả có thể nói, thẳng lưng, ưỡn ngực, lau mồ hôi trán nhớ lại:
- Sáng hôm đó lúc ta dậy chuẩn bị cho khổng tước ăn thì phát hiện trên cửa có một lưỡi dao găm ở đó, trên đó có một bức thư?
- Bức thư?
Dương Khai nhíu mày.
- Trên đó viết gì?
- Trên đó có một hàng chữ, còn có một trang sách ố vàng.
Chung Diệu Khả khẽ cười:
- Ý nghĩa của dòng chữ đó, là để ta đem những thứ này giao cho Đảo chủ và các vị trưởng lão.
Dương Khai thần sắc trở nên cổ quái, bỗng nhiên cảm giác cảnh tượng này lại giống như đã quen biết.
- Sau đó ta liền làm theo.
Chung Diệu Khả hé miệng cười.
- Ngươi đoán xem thế nào, Đảo chủ và các trưởng lão làm theo chỉ dẫn trong phong thư đó, không ngờ tìm được Hoá Sinh Phá Nguyệt Công đã thất lạc hơn ba trăm năm. Vì vậy, Đảo chủ có ý thưởng ta, để ta đến Đan Đường nhận rất nhiều đan dược, lại sắp xếp ta tới Uẩn Linh Động tu luyện hơn một năm, nhờ vậy mới có tu vi như bây giờ.
Chung Diệu Khả thao thao bất tuyệt, càng nói càng hưng phấn, trong đôi mắt đẹp toả ánh hào quang, hai má ửng đỏ, hai cánh tay nắm trước ngực.
- Nếu không phải vì lá thư này ta hiện tại chắc vẫn còn là bộ dạng trước kia, khắp nơi đều bị người ta bắt nạt, cũng không được chào đón. Ta cũng không biết rốt cuộc là người nào đã đem lá thư này đến găm trên cửa phòng ta nhưng ta biết vì người đó mà địa vị của ta mới được thay đổi, ta rất cảm tạ y, từ nội tâm ta rất cảm tạ y.
Dương Khai không khỏi ho nhẹ một tiếng, mặt hơi chút co giật nói:
- Đúng thật là tình cờ.
- Đúng vậy.
Chung Diệu Khả liên tục gật đầu.
- Thật trùng hợp, Cổ Vân Đảo lớn như vậy y lại cố tình đem phong thư để chỗ ta, cho nên mặc dù đã trở thành đệ tử tinh anh ta cũng không muốn đi tới chỗ khác, ta phải ở lại đây đợi người kia hiện thân.
- Đợi y làm gì?
Sắc mặt Dương Khai tối sầm.
- Để tự mình nói với y một tiếng cám ơn.
Chung Diệu Khả nhẹ nhàng nói, bỗng nhiên vẻ mặt ngượng ngùng:
- Nếu người đó đồng ý, ta còn nguyện ý lấy y.
- Chuyện này thì thôi đi.
Dương Khai quá sợ hãi.
- Đến cả người ta là nam hay nữ tỷ cũng không biết.
Chung Diệu Khả lấy lại tinh thần, nghĩ một lát mới nói:
- Nếu là nữ, ta sẽ làm muội muội của tỷ ấy, cả đời nghe theo tỷ ấy, còn nếu là nam… hì hì…
Khi nói chuyện, thần thái hơi nhăn nhó, vẻ mặt biểu hiện hoài xuân.
Dương Khai vội nói:
- Nói không chừng người ta đã tam thê tứ thiếp, căn bản không thiếu nữ nhân, hay có thể đó là kẻ vô cùng hung ác, vẻ mặt dữ tợn, cao lớn thô kệch, giết người như ngoé, bản tính tàn bạo…
- Không cho phép ngươi nói xấu y.
Chung Diệu Khả tức giận trừng mắt nhìn Dương Khai.
- Bất kể y là cái dạng gì, là y cho ta cơ hội, đối với ta mà nói, y chính là người tốt nhất. Chỉ cần y lại xuất hiện, ta nhất định sẽ đi cùng y.
Dương Khai xoa mồ hôi lạnh trên trán thầm nói:
- Vậy thì chắc y sẽ không xuất hiện trước mặt tỷ đâu.
- Sư đệ ngươi có ý gì?
Chung Diệu Khả hơi thở trở nên nguy hiểm, hung hăng hướng tới Dương Khai, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh:
- Ngươi nói sư tỷ không lọt vào mắt người đó sao?
- Ta không có nói.
Dương Khai oan uổng.
- Vậy ý ngươi là nói đúng là sư tỷ xấu rồi. Hừ, sư tỷ tuy rằng không xinh đẹp, nhưng làm tỳ nữ cho y cũng có thể mà.
- Hoàn toàn có thể.
Dương Khai mạnh mẽ gật đầu.
- Vậy là được rồi, hi hi.
Chung Khả Diệu hài lòng mỉm cười, cũng không gây rắc rối cho Dương Khai, chỉ thị nói:
- Nhanh lên tắm rửa sạch sẽ cho bọn chúng, lát nữa Hàn trưởng lão tới rồi.
Dương Khai đang muốn gật đầu, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên không trung một hồi lâu mới lộ ra chút cười khổ.
- Sư tỷ.
Dương Khai hô một tiếng.
- Cái gì?
Chung Diệu Khả ngẩng đầu nghi hoặc, đợi đến lúc sau khi nhìn hai tròng mắt Dương Khai, đầu nàng lập tức trở nên mờ mịt, ủ rũ vô cùng, thân thể mềm nhũn muốn ngã gục.
Dương Khai bước tới một bước đỡ lấy nàng, ôm vào trong phòng, lúc này mới đi ra ngoài cửa.
Hai bóng dáng mảnh khảnh quỷ dị hiện ra trước mặt Dương Khai, người dẫn đầu phiêu diêu quyến rũ, dường như nữ tính mỹ nữ khắp thiên hạ đều tập trung trên thân người nàng, chính là Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La, đi theo bên người nàng dĩ nhiên là Bích Lạc.
Nhìn Dương Khai trầm mặc một hồi lâu, Phiến Khinh La mới nghiến răng nghiến lợi:
- Tiểu tử khốn khiếp, toàn bộ Trung Đô mọi người đều đang lo lắng tìm kiếm tung tích của ngươi, ngươi lại trốn ở chỗ này trêu hoa ghẹo nguyệt, quả nhiên phong lưu đã thành bản tính, sắc tâm không thay đổi.
Khi nói chuyện, vẻ mặt hiện lên vẻ oán trách.
- Ta đâu có.
Dương Khai giận giữ:
- Đừng có ô miệt ta.
- Hừ, đại nhân, giết hắn đi cho xong chuyện.
Bích Lạc giương nanh múa vuốt như con hổ nhỏ rình mồi hướng về phía Dương Khai.
Dương Khai liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt dừng lại ở cái miệng nhỏ mỏng manh non nớt ha hả cười quái dị nói:
- Ta đã lâu lắm rồi không động đến nữ nhân, chớ trêu chọc ta, để ta động sức mạnh với các ngươi thì không hay đâu.
Bích Lạc hoa dung thất sắc vội vàng trốn sau Phiến Khinh La, cáo mượn oai hùm nói:
- Đại nhân nhà ta ở đây ngươi chớ làm càn.
- Được rồi.
Phiến Khinh La khẽ khiển trách một tiếng, dừng ở Dương Khai nói:
- Bọn họ đều nghĩ ngươi chết rồi, cũng chỉ có ta biết ngươi vẫn sống tốt, ngươi là tên khốn, đúng là không khỏi làm người ta lo lắng.
Trong cơ thể Dương Khai có truy hồn ấn của Phiến Khinh La, tuy rằng lấy tu vi hiện tại của Dương Khai có thể dễ dàng vứt bỏ nó, nhưng hắn cũng không làm như vậy. Vì vậy Phiến Khinh La tự nhiên có thể phát hiện ra hắn.
nh tìm kiếm ngươi. Nhưng nếu ngươi chưa chết thì hãy nhanh chóng xuất hiện quát một tiếng đi, rất nhiều ngươơi còn đang lo lắng cho ngươơi.
Hoắc đại công tử khoé mắt có chút ướt, tâm tình không biết sao bỗng trở nên ảm đạm.