Lúc Dương Chiếu đang răn dạy Hướng Sở và Nam Sênh bỗng một tiếng gầm truyền tới:
- Hướng Sở, Nam Sênh, ngày chết của các ngươi tới rồi.
Thanh âm không lớn nhưng rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
Nam Sênh và Hướng Sở đang xấu hổ muốn chết, vẻ mặt tức giận, nghe được câu này không khỏi thần sắc đại biến, vô cùng hoảng hốt.
Dương Chiếu sắc mặt lập tức trở nên quái dị, mắt hé nhìn hai người Hướng Sở và Nam Sênh, ha hả cười lạnh:
- Ý gì vậy? Lão cửu sao lại chạy tới đây rồi?
Nam Sênh ngậm miệng không dám nói lời nào.
Hướng Sở vẫn cố nói:
- Dương Khai dường như một đường truy sát…
- Phí lời!
Dương Chiếu cắn răng gầm nhẹ.
- Đương nhiên là ta biết hắn truy sát, vì sao hắn làm như vậy? Có phải các ngươi còn có chuyện gì che giấu ta?
Vừa rồi lúc kể chuyện đại chiến với Dương Khai, Hướng Sở cũng không nói kĩ chuyện đám người Lăng Tiêu Các chính là vì sợ Dương Chiếu nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại, Dương Khai đã truy giết tới bên ngoài phủ, Hướng Sở lập tức hiểu được sự việc không thể giấu giếm được nữa.
- Nói đi, rốt cuộc các ngươi đã làm gì khiến hắn nổi giận như vậy?
Dương Chiếu hít sâu một hơi cố giữ ngữ điệu bình tĩnh.
- Là người của Lăng Tiêu Các… Nam đại ca đánh bị thương một vị đệ tử Lăng Tiêu Các.
- Lăng Tiêu Các? Là tông môn xuất thân của hắn?
Dương Chiếu nhướn mày tiếp tục ép hỏi:
- Không chỉ có đơn giản như vậy chứ?
- Nhị công tử bớt giận…
Hướng Sở nhăn mày bối rối, bất đắc dĩ tới đỉnh điểm kể rõ sự tình.
Sau khi nghe xong, Dương Chiếu nhẹ nhàng gật đầu:
- Hai bên đối lập, sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, các ngươi cũng không phải đã làm sai.
Hướng Sở nghe vậy cũng mừng rỡ, còn tưởng rằng Dương Chiếu cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ, nhưng chỉ vừa mới tươi cười, sắc mặt Dương Chiếu đã lại lạnh như băng nhìn y nói:
- Nếu các ngươi có khả năng chịu đựng sự trả thù của hắn thì làm như vậy ta chỉ biết vỗ tay khen hay. Nhưng các ngươi có khả năng không? Không có năng lực lại còn làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ta chỉ có thể nói là hai thằng ngu các ngươi thù hằn đến ngu ngốc rồi.
Hướng Sở lập tức câm như hến.
Nam Sênh ngẩng đầu nói:
- Trước tiên không kể chúng ta đúng sai, hiện tại Dương Khai ở bên ngoài phủ kêu gào như vậy, nếu nhị công tử không để ý tới chỉ sợ làm cho người ta coi thường.
- Dùng kế khích tướng với ta?
Dương Chiếu mỉm cười.
- Nam Sênh, ngươi quá khinh thường Dương Chiếu ta rồi, khó trách hai người các ngươi sẽ chịu thiệt thòi dưới tay lão cửu của ta thôi.
Nam Sênh không khỏi sợ hãi run giọng nói:
- Nam mỗ không có ý đó, Nhị công tử xin thứ tội.
Lạnh lùng nhìn y, Dương Chiếu nói:
- Tuy nhiên ngươi nói cũng không sai. Lão cửu giữa ban ngày ban mặt dám ở bên ngoài phủ ta khiêu khích gây chuyện, ta quả thực không thể mặc kệ.
Hướng Sở và Nam Sênh nghe vậy không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vàng nói:
- Đa tạ nhị công tử!
- Không cần.
Dương Chiếu chậm rãi lắc đầu, thần sắc bình thản nói:
- Lúc này đây ta sẽ bảo vệ các ngươi, bởi vì các ngươi còn là đồng minh của ta. Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều tự hồi tộc đi, Chiến Thành không cần các ngươi, Dương gia đoạt đích chi chiến cũng không cần đến các ngươi.
Hừ lạnh một tiếng, Dương Chiếu xoay người, cầm quần áo của mình cất bước đi ra ngoài.
Sau lưng, Nam Sênh và Hướng Sở mặt không chút máu, hồn bay phách lạc. Bọn họ không nghĩ vì chuyện này, Dương Chiếu lại có ý đuổi bọn họ đi.
Hai nhà Hướng Nam bọn họ thế lực không tệ, lần này đoạt đích chi chiến sớm đã dựa vào cây đại thụ Dương Chiếu, thời gian dài như vậy dãi nắng dầm mưa, trải qua bao đau khổ lớn nhỏ cùng kề vai chiến đấu với Dương Chiếu.
Vì đoạt đích chi chiến, hai nhà bọn họ cũng đã trả giá không ít, nhân lực, vật lực tất cả…
Nhưng đã sắp đến giai đoạn cuối của đoạt đích chi chiến, lại để cho bị loại, lại còn bị chủ nhà đuổi đi.
Việc này nếu lan truyền ra ngoài, hai đại thế gia chắc chắn sẽ thành trò cười. Phải trả giá lớn như vậy, chưa nhận được gì mà chỉ có vinh dự của hai gia tộc bị hao tổn.
Đắc tội Dương Khai lại không được Dương Chiếu che chở ưu ái, về sau còn muốn tạo quan hệ với Dương gia e rằng là không thể rồi.
Những thế lực khác trong thiên hạ có khả năng cũng vì chuyện này mà bất hoà với hai họ Hướng Nam, đến lúc đó, sự phát triển của gia tộc chắc chắn sẽ gặp nguy nan.
Cũng có thể vì vậy mà người kế vị của hai gia tộc này cũng sẽ bị phế truất.
Nghĩ tới đây Hướng Sở và Nam Sênh không khỏi mồ hôi chảy ròng ròng, cả người phát run.
Chợt trong mắt tràn đầy thù hận và oán độc, cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay.
Nếu không phải vì Dương Khai…nếu không phải vì có hắn, mình tại sao lại khốn đốn đến mức này?
- Hai vị công tử…
Thanh âm nũng nịu từ bên cạnh bỗng truyền ra, Hướng Sở và Nam Sênh thất thần ngẩng đầu nhìn lại thấy Diệp Tân Nhu cười kiều diễm, tay cầm chăn che trước ngực, lộ ra bờ vai trắng nõn như sứ, sáng bóng đến mê người.
Nếu là bình thường, Hướng Sở và Nam Sênh nhất định sẽ đem cảnh đẹp này cất sâu trong đáy mắt, nhưng hiện tại bọn họ cơ bản không có tâm trí đâu.
Diệp Tân Nhu cười khanh khách một tiếng, hồn nhiên không thèm để ý đến da thịt mình đang lộ ra ngoài, giơ tay kéo chăn, cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện, hạ giọng nói:
- Các vị đứng ở đây, người ta không tiện mặc quần áo, còn nữa, nhị công tử đi rồi các ngươi không cần đuổi theo sao?
Hướng Sở và Nam Sênh lúc này mới như tỉnh mộng, chạy ra ngoài. Tuy Dương Chiếu nói lần này sẽ bảo vệ bọn họ nhưng ai biết y có nói thật hay không?
Đợi hai người rời đi Diệp Tân Nhu mới bĩu môi bất mãn nói:
- Cũng không giúp người ta đóng cửa lại, đúng là…
Nói chuyện thần thái lại hưng phấn, hai má ửng hồng lẩm bẩm nói:
- Tên Dương Khai này cũng thật thú vị, đến Khang Trảm cũng dám đâm, thật là to gan…
Tuy rằng tiếp xúc qua vài lần với Dương Khai nhưng nàng cùng vị công tử nhỏ tuổi nhất này của Dương gia cũng chưa từng nói chuyện với nhau, cũng không biết tính cách hắn như thế nào, thế nhưng hôm nay được lĩnh giáo một phen cũng không khỏi thấy hứng thú, ngầm để ý tới, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc hắn cùng nhị công tử Dương Chiếu, ai có thể thắng trong đoạt đích chi chiến.
Bên ngoài phủ Dương Chiếu, Dương Khai lẻ loi một mình, sát khí ngút trời, lẳng lặng đứng yên ở đó, thần thức khổng lồ bao trọn Dương Chiếu phủ, len lỏi tới từng ngõ ngách.
Không ngừng có người hướng tới Dương Chiếu phủ, dần dần đã tụ tập lại, những người này đều bị tiếng Dương Khai đưa tới, toàn bộ đều không biết chuyện gì xảy ra.
Trong Chiến Thành đã gió nổi mây phun.
Trong một lầu trà cách đó hơn trăm trượng có hai người ngồi bên cửa sổ. Dương Uy bộ dạng bí mật nheo mắt nhìn Dương Khai, không khỏi kích động, kinh ngạc đến cực điểm. Y phát hiện Dương Khai lúc này tuy rằng nhìn như bình tĩnh nhưng kì thực đã có một cỗ sát khí bừng bừng tập trung vào một loạt vị trí trong Dương Chiếu phủ, thần sắc trên mặt cũng vô cùng kiên nghị, một loại thần sắc nếu không giết chết mục tiêu quyết không bỏ qua, cứng rắn, mạnh mẽ đến cực điểm.
- Cửu đệ muốn làm gì?
Dương Uy bối rối, trong Chiến Thành khó mà yên tĩnh được hơn hai tháng, mọi người đều cố gắng phát triển sức mạnh tự thân để đạt tới hiệu quả áp chế kẻ địch. Cửu đệ bỗng nhiên lại như vậy khiến Dương Uy có phần không hiểu sao.
Nhưng mơ hồ, Dương Uy cảm thấy mình đã bỏ lỡ kịch hay.
Giữa Cửu đệ và Nhị đệ ắt hẳn là có chút xung đột, bản thân mình cũng không biết, nếu không hẳn là không có chuyện lớn như vậy giữa ban ngày.
Có một đạo huyết quang xa xa vọt đến, bí mật mang tà khí hung thần không gì sánh kịp, hơi thở Dương Uy kìm hãm ngưng thần nhìn về phía huyết quang kia.
Chốc lát, huyết quang dừng bên cạnh Dương Khai, chính là cao thủ Địa Ma xuất hiện trong phủ Dương Khai hơn hai tháng trước.
- Thiếu chủ!
Địa Ma vừa hiện thân tiến sát vào Dương Khai ở cách đó không xa, cảnh giác động tĩnh bốn phương.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu kiểu như sớm biết lão sẽ tới.
- Người này rốt cuộc lai lịch như thế nào?
Dương Uy đau khổ suy tư, thật sự không rõ ràng lai lịch của Địa Ma.
Khoé mắt quét nhìn bỗng thấy một đạo thân ảnh quen thuộc thong dong cực điểm ngồi xuống cái ghế đối diện mình.
Nghiêng đầu liền phát hiện chính là Liễu Khinh Diêu của Liễu Gia.
Dương Uy khẽ gậy đầu ra hiệu, đưa tay rót cho y một chén trà.
- Người nọ rốt cuộc lai lịch như thế nào, tất cả mọi người đều không biết.
Liễu Khinh Diêu bỗng mở miệng.
- Người này xuất hiện như không khí vậy, chỉ biết hơn nửa năm trước y có sống một thời gian ở Thương Vân Tà Địa, cũng đã giết không ít người.
- Hả?
Dương Uy nhíu mày:
- Nói như vậy y chính là người của tà địa?
- Không giống lắm, Thương Vân Tà Địa, dưới trướng Lục Đại Tà Vương không có người này.
Liễu Khinh Diêu lắc lắc đầu, Địa Ma hai tháng trước biểu hiện thủ đoạn kinh thiên, Liễu Khinh Diêu đương nhiên cũng để ý tới lão, vận dụng lực lượng của Liễu gia tìm hiểu hồi lâu cũng không có đầu mối.
- Tuy nhiên nhìn bộ dạng y cũng có vẻ rất cung kính với lão cửu, vì sao lại ngoan ngoãn trước mặt lão cửu như vậy?
Dương Uy nhẹ nhàng hít một hơi, suy nghĩ mãi cũng không có lời đáp.
Nhưng cao thủ chỉ thiếu chút nữa có thể đạt tới Thần Du Chi Thượng, kể cả Trung Đô Bát đại gia cũng không có bao nhiêu. Những người này, địa vị dù không bằng những Thần Du Cảnh nhưng cũng kém không xa, một khi thăng tiến có thể có được sự kính trọng và ngưỡng mộ của cả vạn người.
- Không nói y, lão cửu nhà ngươi cũng không phải nhân vật tầm thường.
Liễu Khinh Diêu thần sắc ngưng trọng hướng nhìn phía xa, ánh mắt dán trên người Dương Khai.
Dương Uy nhìn y mỉm cười:
- Không ngờ Liễu công tử cũng có thể khen người như vậy, Cửu đệ nếu biết chắc sẽ cảm thấy rất vinh dự.
Liễu Khinh Diêu lắc lắc đầu.
- Ta không có tư cách đánh giá hắn, trong tương lai thành tựu của hắn sẽ cao hơn ta.
- Hắn hiện tại đã cao hơn ngươi rồi.
Dương Uy cười thâm thuý.
Dương Khai hiện tại khí huyết cực kỳ vượng uy, tuy rằng chỉ có Chân Nguyên Cảnh cửu tầng nhưng mặc dù khoảng cách xa như vậy Dương Uy cũng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn từ người Dương Khai truyền đến.
Y phỏng chừng nếu hiện tại mình đánh với Dương Khai sẽ bị đánh bại trong chưa đầy mười hơi thở.
Liễu Khinh Diêu cho dù có lợi hại hơn mình cũng không phải đối thủ của Cửu đệ.
Dương Uy có thể nhìn ra điểm này, Liễu Khinh Diêu tự nhiên cũng có thể nhìn ra, không khỏi ánh mắt phức tạp, vẫn chưa phản bác, gật đầu nói:
- Nếu chỉ có như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ có ngày biến thành ma đạo. Đến lúc đó cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, tư chất dù có tốt hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì, chân nguyên trong cơ thể hắn đã tràn ngập sát khí và ác khí quá nặng rồi, đây không phải điều hắn có thể ngăn chặn.
Nghe vậy, Dương Uy thần sắc hơi khổ sở, biết Liễu Khinh Diêu không phải là nói chuyện giật gân, trong lòng cũng không ngừng nghi hoặc, không biết Dương Khai sao lại thành như vậy.
Chẳng lẽ chỉ có mới hơn hai tháng cửu đệ đã tu luyện tà công gì sao? Dương Uy thầm đoán.
eakNewLine]>
việc này cũng có quan hệ với Dương Khai. Lúc Dương Chiếu đang răn dạy Hướng Sở và Nam Sênh bỗng một tiếng gầm truyền tới:
- Hướng Sở, Nam Sênh, ngày chết của các ngươi tới rồi.
Thanh âm không lớn nhưng rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
Nam Sênh và Hướng Sở đang xấu hổ muốn chết, vẻ mặt tức giận, nghe được câu này không khỏi thần sắc đại biến, vô cùng hoảng hốt.
Dương Chiếu sắc mặt lập tức trở nên quái dị, mắt hé nhìn hai người Hướng Sở và Nam Sênh, ha hả cười lạnh:
- Ý gì vậy? Lão cửu sao lại chạy tới đây rồi?
Nam Sênh ngậm miệng không dám nói lời nào.
Hướng Sở vẫn cố nói:
- Dương Khai dường như một đường truy sát…
- Phí lời!
Dương Chiếu cắn răng gầm nhẹ.
- Đương nhiên là ta biết hắn truy sát, vì sao hắn làm như vậy? Có phải các ngươi còn có chuyện gì che giấu ta?
Vừa rồi lúc kể chuyện đại chiến với Dương Khai, Hướng Sở cũng không nói kĩ chuyện đám người Lăng Tiêu Các chính là vì sợ Dương Chiếu nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại, Dương Khai đã truy giết tới bên ngoài phủ, Hướng Sở lập tức hiểu được sự việc không thể giấu giếm được nữa.
- Nói đi, rốt cuộc các ngươi đã làm gì khiến hắn nổi giận như vậy?
Dương Chiếu hít sâu một hơi cố giữ ngữ điệu bình tĩnh.
- Là người của Lăng Tiêu Các… Nam đại ca đánh bị thương một vị đệ tử Lăng Tiêu Các.
- Lăng Tiêu Các? Là tông môn xuất thân của hắn?
Dương Chiếu nhướn mày tiếp tục ép hỏi:
- Không chỉ có đơn giản như vậy chứ?
- Nhị công tử bớt giận…
Hướng Sở nhăn mày bối rối, bất đắc dĩ tới đỉnh điểm kể rõ sự tình.
Sau khi nghe xong, Dương Chiếu nhẹ nhàng gật đầu:
- Hai bên đối lập, sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, các ngươi cũng không phải đã làm sai.
Hướng Sở nghe vậy cũng mừng rỡ, còn tưởng rằng Dương Chiếu cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ, nhưng chỉ vừa mới tươi cười, sắc mặt Dương Chiếu đã lại lạnh như băng nhìn y nói:
- Nếu các ngươi có khả năng chịu đựng sự trả thù của hắn thì làm như vậy ta chỉ biết vỗ tay khen hay. Nhưng các ngươi có khả năng không? Không có năng lực lại còn làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ta chỉ có thể nói là hai thằng ngu các ngươi thù hằn đến ngu ngốc rồi.
Hướng Sở lập tức câm như hến.
Nam Sênh ngẩng đầu nói:
- Trước tiên không kể chúng ta đúng sai, hiện tại Dương Khai ở bên ngoài phủ kêu gào như vậy, nếu nhị công tử không để ý tới chỉ sợ làm cho người ta coi thường.
- Dùng kế khích tướng với ta?
Dương Chiếu mỉm cười.
- Nam Sênh, ngươi quá khinh thường Dương Chiếu ta rồi, khó trách hai người các ngươi sẽ chịu thiệt thòi dưới tay lão cửu của ta thôi.
Nam Sênh không khỏi sợ hãi run giọng nói:
- Nam mỗ không có ý đó, Nhị công tử xin thứ tội.
Lạnh lùng nhìn y, Dương Chiếu nói:
- Tuy nhiên ngươi nói cũng không sai. Lão cửu giữa ban ngày ban mặt dám ở bên ngoài phủ ta khiêu khích gây chuyện, ta quả thực không thể mặc kệ.
Hướng Sở và Nam Sênh nghe vậy không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vàng nói:
- Đa tạ nhị công tử!
- Không cần.
Dương Chiếu chậm rãi lắc đầu, thần sắc bình thản nói:
- Lúc này đây ta sẽ bảo vệ các ngươi, bởi vì các ngươi còn là đồng minh của ta. Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều tự hồi tộc đi, Chiến Thành không cần các ngươi, Dương gia đoạt đích chi chiến cũng không cần đến các ngươi.
Hừ lạnh một tiếng, Dương Chiếu xoay người, cầm quần áo của mình cất bước đi ra ngoài.
Sau lưng, Nam Sênh và Hướng Sở mặt không chút máu, hồn bay phách lạc. Bọn họ không nghĩ vì chuyện này, Dương Chiếu lại có ý đuổi bọn họ đi.
Hai nhà Hướng Nam bọn họ thế lực không tệ, lần này đoạt đích chi chiến sớm đã dựa vào cây đại thụ Dương Chiếu, thời gian dài như vậy dãi nắng dầm mưa, trải qua bao đau khổ lớn nhỏ cùng kề vai chiến đấu với Dương Chiếu.
Vì đoạt đích chi chiến, hai nhà bọn họ cũng đã trả giá không ít, nhân lực, vật lực tất cả…
Nhưng đã sắp đến giai đoạn cuối của đoạt đích chi chiến, lại để cho bị loại, lại còn bị chủ nhà đuổi đi.
Việc này nếu lan truyền ra ngoài, hai đại thế gia chắc chắn sẽ thành trò cười. Phải trả giá lớn như vậy, chưa nhận được gì mà chỉ có vinh dự của hai gia tộc bị hao tổn.
Đắc tội Dương Khai lại không được Dương Chiếu che chở ưu ái, về sau còn muốn tạo quan hệ với Dương gia e rằng là không thể rồi.
Những thế lực khác trong thiên hạ có khả năng cũng vì chuyện này mà bất hoà với hai họ Hướng Nam, đến lúc đó, sự phát triển của gia tộc chắc chắn sẽ gặp nguy nan.
Cũng có thể vì vậy mà người kế vị của hai gia tộc này cũng sẽ bị phế truất.
Nghĩ tới đây Hướng Sở và Nam Sênh không khỏi mồ hôi chảy ròng ròng, cả người phát run.
Chợt trong mắt tràn đầy thù hận và oán độc, cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay.
Nếu không phải vì Dương Khai…nếu không phải vì có hắn, mình tại sao lại khốn đốn đến mức này?
- Hai vị công tử…
Thanh âm nũng nịu từ bên cạnh bỗng truyền ra, Hướng Sở và Nam Sênh thất thần ngẩng đầu nhìn lại thấy Diệp Tân Nhu cười kiều diễm, tay cầm chăn che trước ngực, lộ ra bờ vai trắng nõn như sứ, sáng bóng đến mê người.
Nếu là bình thường, Hướng Sở và Nam Sênh nhất định sẽ đem cảnh đẹp này cất sâu trong đáy mắt, nhưng hiện tại bọn họ cơ bản không có tâm trí đâu.
Diệp Tân Nhu cười khanh khách một tiếng, hồn nhiên không thèm để ý đến da thịt mình đang lộ ra ngoài, giơ tay kéo chăn, cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện, hạ giọng nói:
- Các vị đứng ở đây, người ta không tiện mặc quần áo, còn nữa, nhị công tử đi rồi các ngươi không cần đuổi theo sao?
Hướng Sở và Nam Sênh lúc này mới như tỉnh mộng, chạy ra ngoài. Tuy Dương Chiếu nói lần này sẽ bảo vệ bọn họ nhưng ai biết y có nói thật hay không?
Đợi hai người rời đi Diệp Tân Nhu mới bĩu môi bất mãn nói:
- Cũng không giúp người ta đóng cửa lại, đúng là…
Nói chuyện thần thái lại hưng phấn, hai má ửng hồng lẩm bẩm nói:
- Tên Dương Khai này cũng thật thú vị, đến Khang Trảm cũng dám đâm, thật là to gan…
Tuy rằng tiếp xúc qua vài lần với Dương Khai nhưng nàng cùng vị công tử nhỏ tuổi nhất này của Dương gia cũng chưa từng nói chuyện với nhau, cũng không biết tính cách hắn như thế nào, thế nhưng hôm nay được lĩnh giáo một phen cũng không khỏi thấy hứng thú, ngầm để ý tới, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc hắn cùng nhị công tử Dương Chiếu, ai có thể thắng trong đoạt đích chi chiến.
Bên ngoài phủ Dương Chiếu, Dương Khai lẻ loi một mình, sát khí ngút trời, lẳng lặng đứng yên ở đó, thần thức khổng lồ bao trọn Dương Chiếu phủ, len lỏi tới từng ngõ ngách.
Không ngừng có người hướng tới Dương Chiếu phủ, dần dần đã tụ tập lại, những người này đều bị tiếng Dương Khai đưa tới, toàn bộ đều không biết chuyện gì xảy ra.
Trong Chiến Thành đã gió nổi mây phun.
Trong một lầu trà cách đó hơn trăm trượng có hai người ngồi bên cửa sổ. Dương Uy bộ dạng bí mật nheo mắt nhìn Dương Khai, không khỏi kích động, kinh ngạc đến cực điểm. Y phát hiện Dương Khai lúc này tuy rằng nhìn như bình tĩnh nhưng kì thực đã có một cỗ sát khí bừng bừng tập trung vào một loạt vị trí trong Dương Chiếu phủ, thần sắc trên mặt cũng vô cùng kiên nghị, một loại thần sắc nếu không giết chết mục tiêu quyết không bỏ qua, cứng rắn, mạnh mẽ đến cực điểm.
- Cửu đệ muốn làm gì?
Dương Uy bối rối, trong Chiến Thành khó mà yên tĩnh được hơn hai tháng, mọi người đều cố gắng phát triển sức mạnh tự thân để đạt tới hiệu quả áp chế kẻ địch. Cửu đệ bỗng nhiên lại như vậy khiến Dương Uy có phần không hiểu sao.
Nhưng mơ hồ, Dương Uy cảm thấy mình đã bỏ lỡ kịch hay.
Giữa Cửu đệ và Nhị đệ ắt hẳn là có chút xung đột, bản thân mình cũng không biết, nếu không hẳn là không có chuyện lớn như vậy giữa ban ngày.
Có một đạo huyết quang xa xa vọt đến, bí mật mang tà khí hung thần không gì sánh kịp, hơi thở Dương Uy kìm hãm ngưng thần nhìn về phía huyết quang kia.
Chốc lát, huyết quang dừng bên cạnh Dương Khai, chính là cao thủ Địa Ma xuất hiện trong phủ Dương Khai hơn hai tháng trước.
- Thiếu chủ!
Địa Ma vừa hiện thân tiến sát vào Dương Khai ở cách đó không xa, cảnh giác động tĩnh bốn phương.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu kiểu như sớm biết lão sẽ tới.
- Người này rốt cuộc lai lịch như thế nào?
Dương Uy đau khổ suy tư, thật sự không rõ ràng lai lịch của Địa Ma.
Khoé mắt quét nhìn bỗng thấy một đạo thân ảnh quen thuộc thong dong cực điểm ngồi xuống cái ghế đối diện mình.
Nghiêng đầu liền phát hiện chính là Liễu Khinh Diêu của Liễu Gia.
Dương Uy khẽ gậy đầu ra hiệu, đưa tay rót cho y một chén trà.
- Người nọ rốt cuộc lai lịch như thế nào, tất cả mọi người đều không biết.
Liễu Khinh Diêu bỗng mở miệng.
- Người này xuất hiện như không khí vậy, chỉ biết hơn nửa năm trước y có sống một thời gian ở Thương Vân Tà Địa, cũng đã giết không ít người.
- Hả?
Dương Uy nhíu mày:
- Nói như vậy y chính là người của tà địa?
- Không giống lắm, Thương Vân Tà Địa, dưới trướng Lục Đại Tà Vương không có người này.
Liễu Khinh Diêu lắc lắc đầu, Địa Ma hai tháng trước biểu hiện thủ đoạn kinh thiên, Liễu Khinh Diêu đương nhiên cũng để ý tới lão, vận dụng lực lượng của Liễu gia tìm hiểu hồi lâu cũng không có đầu mối.
- Tuy nhiên nhìn bộ dạng y cũng có vẻ rất cung kính với lão cửu, vì sao lại ngoan ngoãn trước mặt lão cửu như vậy?
Dương Uy nhẹ nhàng hít một hơi, suy nghĩ mãi cũng không có lời đáp.
Nhưng cao thủ chỉ thiếu chút nữa có thể đạt tới Thần Du Chi Thượng, kể cả Trung Đô Bát đại gia cũng không có bao nhiêu. Những người này, địa vị dù không bằng những Thần Du Cảnh nhưng cũng kém không xa, một khi thăng tiến có thể có được sự kính trọng và ngưỡng mộ của cả vạn người.
- Không nói y, lão cửu nhà ngươi cũng không phải nhân vật tầm thường.
Liễu Khinh Diêu thần sắc ngưng trọng hướng nhìn phía xa, ánh mắt dán trên người Dương Khai.
Dương Uy nhìn y mỉm cười:
- Không ngờ Liễu công tử cũng có thể khen người như vậy, Cửu đệ nếu biết chắc sẽ cảm thấy rất vinh dự.
Liễu Khinh Diêu lắc lắc đầu.
- Ta không có tư cách đánh giá hắn, trong tương lai thành tựu của hắn sẽ cao hơn ta.
- Hắn hiện tại đã cao hơn ngươi rồi.
Dương Uy cười thâm thuý.
Dương Khai hiện tại khí huyết cực kỳ vượng uy, tuy rằng chỉ có Chân Nguyên Cảnh cửu tầng nhưng mặc dù khoảng cách xa như vậy Dương Uy cũng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn từ người Dương Khai truyền đến.
Y phỏng chừng nếu hiện tại mình đánh với Dương Khai sẽ bị đánh bại trong chưa đầy mười hơi thở.
Liễu Khinh Diêu cho dù có lợi hại hơn mình cũng không phải đối thủ của Cửu đệ.
Dương Uy có thể nhìn ra điểm này, Liễu Khinh Diêu tự nhiên cũng có thể nhìn ra, không khỏi ánh mắt phức tạp, vẫn chưa phản bác, gật đầu nói:
- Nếu chỉ có như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ có ngày biến thành ma đạo. Đến lúc đó cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, tư chất dù có tốt hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì, chân nguyên trong cơ thể hắn đã tràn ngập sát khí và ác khí quá nặng rồi, đây không phải điều hắn có thể ngăn chặn.
Nghe vậy, Dương Uy thần sắc hơi khổ sở, biết Liễu Khinh Diêu không phải là nói chuyện giật gân, trong lòng cũng không ngừng nghi hoặc, không biết Dương Khai sao lại thành như vậy.
Chẳng lẽ chỉ có mới hơn hai tháng cửu đệ đã tu luyện tà công gì sao? Dương Uy thầm đoán.
eakNewLine]>
việc này cũng có quan hệ với Dương Khai.