Vẻ mặt này của Dương Khai rõ ràng là gặp phải chuyện gì không hay ở Dương gia. Thu Ức Mộng thầm suy nghĩ, cũng không dám hỏi thăm ngay mà chỉ lặng lẽ đón hắn vào phủ.
Trong Thiên Điện, nhân vật lĩnh quân của các thế lực tập trung bên trong.
Bọn họ đều nghe được tin Dương Khai bị triệu về gia tộc, đương nhiên muốn biết lý do trong đó.
Mười mấy cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào Dương Khai, chờ đợi hắn lên tiếng. Trong điện vô cùng yên tĩnh.
- Một tin tốt, một tin xấu.
Dương Khai hít sâu một hơi, nhìn khắp bốn phía và nói:
- Muốn nghe cái nào?
- Có tốt có xấu à.
Hoắc Tinh Thần cười và lắc đầu,
- Vậy thì nghe tin xấu trước đi, dù sao thì cũng không thể nào tồi tệ hơn tin tức nghe được sáng nay.
Thần sắc Dương Khai khẽ động. Tuy không biết y đang nói gì nhưng cũng không tra cứu. Nếu trong Chiến Thành có tin tức gì, chắc chắn Thu Ức Mộng sẽ thông báo cho mình.
- Tin xấu là, chỉ có hai vị huyết thị của phủ có thể tham gia đoạt đích chi chiến. Người còn lại, không được xuất lực trong đoạt đích chi chiến.
- Cái gì?
Mọi người đều kinh ngạc. Thu Ức Mộng còn chau mày, truy hỏi:
- Ý gì vậy?
Dương Khai nói tóm tắt lại quyết định của gia tộc.
Sau khi đã lãnh ngộ được thâm ý trong đó, mọi người đều trở nên phẫn nộ, sắc mặt khó coi.
- Dựa vào cái gì chứ ?
Hoắc Tinh Thần kêu la,
- Dương gia các ngươi cũng quá đùa cợt rồi đó? Quy tắc của đoạt đích chi chiến nói đổi là đổi sao ?
- Đúng vậy, sao lại như vậy?
- Cứ như vậy thì khoảng cách thực lực so với các phủ khác trong chốc lát đã bị rút ngắn rồi.
Chúng nhân nhao nhao chỉ trích Trưởng Lão Điện của Dương gia không đúng, thậm chí ngay cả nữ tử lạnh lùng như Hàn Tiểu Thất, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ giận dữ.
Tình thế vốn đang rất tốt, có bảy vị huyết thị bên phủ Dương Khai, đủ để quét sạch tất cả kẻ thù. Nhưng bây giờ thì chắc chắn là không thực hiện được rồi.
- Dương Khai, ngươi không tranh thủ với Trưởng Lão Điện Dương gia một chút sao? Những huyết thị này đều đầu quân vào chúng ta, lại vô duyên vô cớ cắt giảm bọn họ sao?
Hoắc Tinh Thần vô cùng phẫn nộ.
- Đừng ồn!
Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, khẽ mắng. Lúc vừa mới nghe tin này, nàng cũng nghẹn tức trong cổ, thầm giận trong lòng. Nhưng sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện ra, tuy Dương Khai nói như vậy nhưng trên khuôn mặt lại không hề lộ ra vẻ không vui.
Ngay sau đó biết hắn thực ra không hề để ý đến kết quả này.
- Còn có tin tốt, là gì vậy?
Thu Ức Mộng nhìn Dương Khai hỏi,
- Nói nghe xem nào.
Chúng nhân lập tức yên lặng, nhìn về hướng Dương Khai.
Khóe miệng Dương Khai khẽ nhếch lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhạt, nói:
- Tin tốt không liên quan gì đến mọi người, cũng không liên quan đến đoạt đích chi chiến, chỉ liên quan đến ta.
- Huyết thị hiện tại và sau này đầu quân, toàn bộ đều quy về dưới tên ta, hiệu trung với ta!
Chúng nhân vừa nghe liền sáng mắt, suy nghĩ kỹ lại lập tức ý thức được lợi ích cực lớn ẩn chứa trong đó.
- Không phải chứ?
Đổng Khinh Hàn lộ vẻ không tưởng tượng được.
- Dương gia các ngươi đã đáp ứng yêu cầu này của ngươi?
- Đúng.
- Trời ơi!
Hoắc Tinh Thần cũng ngơ ngẩn.
Thu Ức Mộng cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu:
- Dương Khai, ngươi thật là hời lớn.
Huyết thị hiện tại và sau này đầu quân đều hiệu trung với một mình Dương Khai. Như vậy có nghĩa là, bất luận hắn có giành được thắng lợi cuối cùng trong đoạt đích chi chiến hay không thì địa vị của Dương Khai ở Dương gia sau này chắc chắn sẽ không thấp!
Có nhiều huyết thị làm kẻ tùy tùng như vậy, ít ra cũng là chức trưởng lão!
Trưởng lão của Dương gia đó. Đây chính là nhân vật có thể so sánh với địa vị chủ nhân của thế lực nhất đẳng!
- Đại khái cũng là vì lần này gia tộc làm hơi quá, cho nên mới đáp ứng điều kiện này của ta.
Dương Khai cười khẽ,
- Nếu không phải họ chọc gậy bánh xe, ta cũng không mò được lợi ích lớn như vậy.
Thu Ức Mộng khẽ gật đầu nói:
- Trong một thời gian ngắn có thể thấy, đây thực sự là một tin tức không có lợi cho đoạt đích chi chiến. Nhưng đối với sự phát triển lâu dài của cá nhân ngươi thì lại tương đối có lợi. Dù nói như thế nào đi nữa cũng chúc mừng ngươi.
Một màn chúc mừng vang lên.
Dương Khai mỉm cười, nhưng lúc quan sát nói chuyện lại phát hiện ra vẻ lo âu ẩn chứa trên mày của chúng nhân, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Đêm qua có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Mình chỉ rời đi một đêm, thần sắc họ đã thay đổi như thế này. Chắc chắn đêm qua đã xảy ra chuyện đại sự gì đó.
Chúng nhân đều không khỏi ho khẽ ho lên một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh.
Thu Ức Mộng cười gượng, nói:
- Chẳng giấu ngươi được gì cả, ta đang định nói với ngươi.
Thở dài nói:
- Cũng như ngươi, bọn ta cũng có một tin tốt, một tin xấu. Ngươi muốn nghe tin nào trước?
- Tin xấu!
Dương Khác nghiêm mặt.
- Dương Ảnh… bỏ cuộc rồi!
- Cái gì?
Dương Khai bỗng nhiên biến sắc.
- Ngươi không nghe nhầm đâu, thất ca ngươi, Dương Ảnh đã bỏ cuộc, là vào tối hôm qua!
- Chuyện gì vậy?
Dương Khai chau mày. Đây không phải là chuyện mà hắn có thể dự liệu.
Đoạt đích chi chiến diễn ra đến ngày hôm nay, bát đại công tử chỉ còn lại bốn người.
Dương Uy, Dương Chiếu, Dương Khai, Dương Ảnh! Trong bốn người này, số lượng cao thủ tập trung ở phủ Dương Khai nhiều nhất. Chỉ riêng bảy vị huyết thị đã bao trùm được thực lực của chúng nhân, chứ đừng nói đến Địa ma và Mộng Vô Nhai.
Mà ngoài ra, người có trợ lực nhiều nhất, nhân số đông nhất chính là Dương Ảnh. Điều này, ba người khác đều không thể nào sánh được.
Dù sao đêm hôm đó Dương Khai lén tập kích Dương Thận phủ, sau khi đoạt được lệnh kỳ, ngoài hai vị huyết thị ra thì người ngựa dưới tay Dương Thận đều tập trung về Dương Ảnh phủ.
Thủ hạ Dương Ảnh tương đương với trợ lực của hai đại công tử!
Dù thế nào đi nữa thì trong bốn người, Dương Ảnh không phải là người yếu nhất.
Nhưng y lại chủ động bỏ cuộc! Điều này quả là vượt quá dự liệu của mọi người, hơn nữa việc này còn xảy ra vào đêm qua, lúc Dương Khai rời khỏi Chiến Thành.
- Tình hình cụ thể như thế nào, ta cũng không rõ lắm.
Thu Ức Mộng lắc đầu, nàng cũng mới biết được sáng nay,
- Nghe nói, nhị ca người đơn thương độc mã đến Dương Ảnh phủ, bàn bạc với y đến nửa đêm. Cũng không biết hứa hẹn lợi ích và điều kiện gì, Dương Ảnh liền chủ động bỏ cuộc.
Dương Khai nhíu mắt lại, trầm giọng nói:
- Nói như vậy thì đám thủ hạ của thất ca…
- Đã về phủ của nhị ca ngươi rồi.
Thu Ức Mộng cười khổ lắc đầu.
Thu nhận người ngựa của Dương Ảnh phủ, hiện tại Dương Chiếu phủ cơ hồ có thể nói là lớn mạnh không thể tưởng tượng được! Không giống với tình hình hiện tại của Dương Khai, y mới là người có binh hùng tướng mạnh nhất.
- Đêm nay quả thật là phong vân biến huyễn.
Thần sắc Dương Khai lo lắng, khẽ cười lạnh.
Mình rời đi một đêm, Chiến Thành liền xảy ra chuyện lớn như vậy, nhị ca đúng là tranh thủ thời cơ thật!
Nếu không phải bị Trưởng Lão Điện triệu hoán thì đêm qua Dương Khai đã dẫn bảy vị huyết thị chinh nam chiến bắc rồi.
Nhưng bây giờ làm như vậy, Dương Khai đã hoàn toàn mất đi ưu thế tích lũy vốn có, ngược lại còn phải cẩn thận đề phòng bên nhị ca có động tác gì đó.
Thế cục chuyển biến, mức độ chênh lệch khiến người ta có phần không chịu được.
Chập choạng tối hôm qua mình bị Trưởng Lão Điện triệu hoán, tối nhị ca liền hành động. Đây là sự trùng hợp hay là gì, Dương Khai không biết.
Nhưng hiện nay, tiêu thế của đoạt đích chi chiến đã bắt đầu khó bề phân biệt. Ít nhất thì bên Dương Chiếu đã trở thành một miếng xương khó gặm, bên lão đại chắc chắn cũng không dễ đánh!
Ba huynh đệ còn lại, rốt cuộc ai có thể thắng. Đây là chuyện mà cả thiên hạ đều quan tâm.
- Còn tin tốt thì sao?
Dương Khai bình phục nỗi lòng, mở miệng hỏi.
- Tin tốt này, đối với ngươi bây giờ mà nói cũng không phải là tốt lắm.
Thu Ức Mộng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vỗ tay nói:
- Vào đi.
Hai người bước từ cửa vào.
Dương Khai chỉ liếc nhìn họ một cái lập tức hiểu ý của Thu Ức Mộng.
Đây là hai vị huyết thị đi theo thất ca!
Hôm nay Dương Ảnh chủ động bỏ cuộc, họ sẽ có thêm cơ hội chọn lựa tùy tùng! Cũng giống như những huyết thị khác, hai người này cũng đến đầu quân cho Dương Khai.
Nhưng Dương Khai đã đáp ứng yêu cầu của Trưởng Lão Điện, hai vị huyết thị này không thể xuất lực gì trong đoạt đích chi chiến.
- Ngô Câu, Phó Thông bái kiến tiểu công tử!
Dương Khai khẽ gật đầu:
- Những gì vừa nói đã nghe hết rồi chứ?
- Đã nghe rồi.
Hai người đều gật đầu, cười nói:
- Vậy sau này mong tiểu công tử chiếu cố nhiều hơn.
- Như nhau!
- Thủ hạ cáo lui!
Hai người xuất hiện gặp mặt Dương Khai, rồi lập tức lui ra.
- Bây giờ người có dự tính gì không?
Đợi hai vị huyết thị lui ra, Thu Ức Mộng mới khẽ hỏi.
- Xem tình hình như thế nào đã.
Dương Khai cũng có chút bất đắc dĩ. Tuy nói bây giờ những thế lực tập trung trên tay mình cũng không tệ, nhưng bớt đi nhiều huyết thị như vậy thì không thể ngạo mạn giống như mình dự đoán. Hơn nữa, bây giờ Dương Chiếu cũng binh hùng tướng mạnh, không thể không phòng.
Biến hóa trong một đêm lớn như vậy, thực là thế sự vô thường.
Tuy chúng nhân đều cảm thấy bất bình thay cho Dương Khai, nhưng ngẫm nghĩ hắn chẳng khác gì là có được nhiều huyết thị như vậy thì lại cảm thấy không vấn đề gì.
Sau khi giải tán, ai nấy tự về tu lyện.
Dương Khai cho triệu tập tất cả các huyết thị lại.
Tính cả hai vị vừa gia nhập sáng nay thì trong phủ đã tập trung chín vị huyết thị! Con số này tương đối kinh người.
Ý của Trưởng Lão Điện, rất nhiều cao thủ của Huyết Thị Đường đã nghe từ miệng hai người Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên.
Nhìn về phía các vị cường giả trước mặt, Dương Khai nói:
- Chín người các ngươi, ta chỉ có thể chọn hai người tham gia đoạt đích chi chiến. Ảnh Cửu trước nay vẫn luôn phụ trách sự an toàn của ta, ẩn nấp ám sát, không ai trong các ngươi sánh được, cho nên ta chọn y. Còn về Vũ Tiên, tinh thông Thần Hồn Kỹ, còn là nữ nhân duy nhất trong các ngươi, cho nên ta cũng chọn nàng. Hi vọng các người đừng có oán hận gì.
- Bọn thuộc hạ không dám!
Chúng nhân đồng thành nói.
- Ta cũng biết các ngươi sẽ không như vậy.
Dương Khai gật đầu,
- Thực ra chọn Đường Vũ Tiên còn có một nguyên nhân…
Chúng nhân không khỏi hiếu kỳ.
Dương Khai cười:
- Ta cũng muốn ở cùng mỹ nữ.
Dù là tâm tính Đường Vũ Tiên trầm ổn, kinh nghiệm phong phú, cũng không khỏi đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Tiểu công tử …
Thần sắc của cả đám người lập tức trở nên mập mờ.
Thần sắc Dương Khai nghiêm nghị, không nói lung tung gì nữa, mở miệng lên tiếng:
- Tuy bảy người còn lại các ngươi không thể xuất lực trong đoạt đích chi chiến, nhưng lúc rảnh rỗi các ngươi cũng có thể chỉ dạy các võ giả trong phủ cách tu luyện.
- Chuyện này không vấn đề.
Đồ Phong gật đầu.
Họ đều là cao thủ của Huyết Thị Đường ở Dương gia, ai cũng có tu vi Thần Du Cảnh thất bát tầng, hướng đẫn những người trong phủ quả thật chỉ là chuyện nhỏ.
Chắc hẳn là những võ giả trong phủ cũng sẽ mừng rỡ. Có thể được huyết thị Dương gia chỉ dạy, đây không phải là cơ duyên mà người bình thường có thể có được. Vẻ mặt này của Dương Khai rõ ràng là gặp phải chuyện gì không hay ở Dương gia. Thu Ức Mộng thầm suy nghĩ, cũng không dám hỏi thăm ngay mà chỉ lặng lẽ đón hắn vào phủ.
Trong Thiên Điện, nhân vật lĩnh quân của các thế lực tập trung bên trong.
Bọn họ đều nghe được tin Dương Khai bị triệu về gia tộc, đương nhiên muốn biết lý do trong đó.
Mười mấy cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào Dương Khai, chờ đợi hắn lên tiếng. Trong điện vô cùng yên tĩnh.
- Một tin tốt, một tin xấu.
Dương Khai hít sâu một hơi, nhìn khắp bốn phía và nói:
- Muốn nghe cái nào?
- Có tốt có xấu à.
Hoắc Tinh Thần cười và lắc đầu,
- Vậy thì nghe tin xấu trước đi, dù sao thì cũng không thể nào tồi tệ hơn tin tức nghe được sáng nay.
Thần sắc Dương Khai khẽ động. Tuy không biết y đang nói gì nhưng cũng không tra cứu. Nếu trong Chiến Thành có tin tức gì, chắc chắn Thu Ức Mộng sẽ thông báo cho mình.
- Tin xấu là, chỉ có hai vị huyết thị của phủ có thể tham gia đoạt đích chi chiến. Người còn lại, không được xuất lực trong đoạt đích chi chiến.
- Cái gì?
Mọi người đều kinh ngạc. Thu Ức Mộng còn chau mày, truy hỏi:
- Ý gì vậy?
Dương Khai nói tóm tắt lại quyết định của gia tộc.
Sau khi đã lãnh ngộ được thâm ý trong đó, mọi người đều trở nên phẫn nộ, sắc mặt khó coi.
- Dựa vào cái gì chứ ?
Hoắc Tinh Thần kêu la,
- Dương gia các ngươi cũng quá đùa cợt rồi đó? Quy tắc của đoạt đích chi chiến nói đổi là đổi sao ?
- Đúng vậy, sao lại như vậy?
- Cứ như vậy thì khoảng cách thực lực so với các phủ khác trong chốc lát đã bị rút ngắn rồi.
Chúng nhân nhao nhao chỉ trích Trưởng Lão Điện của Dương gia không đúng, thậm chí ngay cả nữ tử lạnh lùng như Hàn Tiểu Thất, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ giận dữ.
Tình thế vốn đang rất tốt, có bảy vị huyết thị bên phủ Dương Khai, đủ để quét sạch tất cả kẻ thù. Nhưng bây giờ thì chắc chắn là không thực hiện được rồi.
- Dương Khai, ngươi không tranh thủ với Trưởng Lão Điện Dương gia một chút sao? Những huyết thị này đều đầu quân vào chúng ta, lại vô duyên vô cớ cắt giảm bọn họ sao?
Hoắc Tinh Thần vô cùng phẫn nộ.
- Đừng ồn!
Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, khẽ mắng. Lúc vừa mới nghe tin này, nàng cũng nghẹn tức trong cổ, thầm giận trong lòng. Nhưng sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện ra, tuy Dương Khai nói như vậy nhưng trên khuôn mặt lại không hề lộ ra vẻ không vui.
Ngay sau đó biết hắn thực ra không hề để ý đến kết quả này.
- Còn có tin tốt, là gì vậy?
Thu Ức Mộng nhìn Dương Khai hỏi,
- Nói nghe xem nào.
Chúng nhân lập tức yên lặng, nhìn về hướng Dương Khai.
Khóe miệng Dương Khai khẽ nhếch lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhạt, nói:
- Tin tốt không liên quan gì đến mọi người, cũng không liên quan đến đoạt đích chi chiến, chỉ liên quan đến ta.
- Huyết thị hiện tại và sau này đầu quân, toàn bộ đều quy về dưới tên ta, hiệu trung với ta!
Chúng nhân vừa nghe liền sáng mắt, suy nghĩ kỹ lại lập tức ý thức được lợi ích cực lớn ẩn chứa trong đó.
- Không phải chứ?
Đổng Khinh Hàn lộ vẻ không tưởng tượng được.
- Dương gia các ngươi đã đáp ứng yêu cầu này của ngươi?
- Đúng.
- Trời ơi!
Hoắc Tinh Thần cũng ngơ ngẩn.
Thu Ức Mộng cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu:
- Dương Khai, ngươi thật là hời lớn.
Huyết thị hiện tại và sau này đầu quân đều hiệu trung với một mình Dương Khai. Như vậy có nghĩa là, bất luận hắn có giành được thắng lợi cuối cùng trong đoạt đích chi chiến hay không thì địa vị của Dương Khai ở Dương gia sau này chắc chắn sẽ không thấp!
Có nhiều huyết thị làm kẻ tùy tùng như vậy, ít ra cũng là chức trưởng lão!
Trưởng lão của Dương gia đó. Đây chính là nhân vật có thể so sánh với địa vị chủ nhân của thế lực nhất đẳng!
- Đại khái cũng là vì lần này gia tộc làm hơi quá, cho nên mới đáp ứng điều kiện này của ta.
Dương Khai cười khẽ,
- Nếu không phải họ chọc gậy bánh xe, ta cũng không mò được lợi ích lớn như vậy.
Thu Ức Mộng khẽ gật đầu nói:
- Trong một thời gian ngắn có thể thấy, đây thực sự là một tin tức không có lợi cho đoạt đích chi chiến. Nhưng đối với sự phát triển lâu dài của cá nhân ngươi thì lại tương đối có lợi. Dù nói như thế nào đi nữa cũng chúc mừng ngươi.
Một màn chúc mừng vang lên.
Dương Khai mỉm cười, nhưng lúc quan sát nói chuyện lại phát hiện ra vẻ lo âu ẩn chứa trên mày của chúng nhân, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Đêm qua có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Mình chỉ rời đi một đêm, thần sắc họ đã thay đổi như thế này. Chắc chắn đêm qua đã xảy ra chuyện đại sự gì đó.
Chúng nhân đều không khỏi ho khẽ ho lên một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh.
Thu Ức Mộng cười gượng, nói:
- Chẳng giấu ngươi được gì cả, ta đang định nói với ngươi.
Thở dài nói:
- Cũng như ngươi, bọn ta cũng có một tin tốt, một tin xấu. Ngươi muốn nghe tin nào trước?
- Tin xấu!
Dương Khác nghiêm mặt.
- Dương Ảnh… bỏ cuộc rồi!
- Cái gì?
Dương Khai bỗng nhiên biến sắc.
- Ngươi không nghe nhầm đâu, thất ca ngươi, Dương Ảnh đã bỏ cuộc, là vào tối hôm qua!
- Chuyện gì vậy?
Dương Khai chau mày. Đây không phải là chuyện mà hắn có thể dự liệu.
Đoạt đích chi chiến diễn ra đến ngày hôm nay, bát đại công tử chỉ còn lại bốn người.
Dương Uy, Dương Chiếu, Dương Khai, Dương Ảnh! Trong bốn người này, số lượng cao thủ tập trung ở phủ Dương Khai nhiều nhất. Chỉ riêng bảy vị huyết thị đã bao trùm được thực lực của chúng nhân, chứ đừng nói đến Địa ma và Mộng Vô Nhai.
Mà ngoài ra, người có trợ lực nhiều nhất, nhân số đông nhất chính là Dương Ảnh. Điều này, ba người khác đều không thể nào sánh được.
Dù sao đêm hôm đó Dương Khai lén tập kích Dương Thận phủ, sau khi đoạt được lệnh kỳ, ngoài hai vị huyết thị ra thì người ngựa dưới tay Dương Thận đều tập trung về Dương Ảnh phủ.
Thủ hạ Dương Ảnh tương đương với trợ lực của hai đại công tử!
Dù thế nào đi nữa thì trong bốn người, Dương Ảnh không phải là người yếu nhất.
Nhưng y lại chủ động bỏ cuộc! Điều này quả là vượt quá dự liệu của mọi người, hơn nữa việc này còn xảy ra vào đêm qua, lúc Dương Khai rời khỏi Chiến Thành.
- Tình hình cụ thể như thế nào, ta cũng không rõ lắm.
Thu Ức Mộng lắc đầu, nàng cũng mới biết được sáng nay,
- Nghe nói, nhị ca người đơn thương độc mã đến Dương Ảnh phủ, bàn bạc với y đến nửa đêm. Cũng không biết hứa hẹn lợi ích và điều kiện gì, Dương Ảnh liền chủ động bỏ cuộc.
Dương Khai nhíu mắt lại, trầm giọng nói:
- Nói như vậy thì đám thủ hạ của thất ca…
- Đã về phủ của nhị ca ngươi rồi.
Thu Ức Mộng cười khổ lắc đầu.
Thu nhận người ngựa của Dương Ảnh phủ, hiện tại Dương Chiếu phủ cơ hồ có thể nói là lớn mạnh không thể tưởng tượng được! Không giống với tình hình hiện tại của Dương Khai, y mới là người có binh hùng tướng mạnh nhất.
- Đêm nay quả thật là phong vân biến huyễn.
Thần sắc Dương Khai lo lắng, khẽ cười lạnh.
Mình rời đi một đêm, Chiến Thành liền xảy ra chuyện lớn như vậy, nhị ca đúng là tranh thủ thời cơ thật!
Nếu không phải bị Trưởng Lão Điện triệu hoán thì đêm qua Dương Khai đã dẫn bảy vị huyết thị chinh nam chiến bắc rồi.
Nhưng bây giờ làm như vậy, Dương Khai đã hoàn toàn mất đi ưu thế tích lũy vốn có, ngược lại còn phải cẩn thận đề phòng bên nhị ca có động tác gì đó.
Thế cục chuyển biến, mức độ chênh lệch khiến người ta có phần không chịu được.
Chập choạng tối hôm qua mình bị Trưởng Lão Điện triệu hoán, tối nhị ca liền hành động. Đây là sự trùng hợp hay là gì, Dương Khai không biết.
Nhưng hiện nay, tiêu thế của đoạt đích chi chiến đã bắt đầu khó bề phân biệt. Ít nhất thì bên Dương Chiếu đã trở thành một miếng xương khó gặm, bên lão đại chắc chắn cũng không dễ đánh!
Ba huynh đệ còn lại, rốt cuộc ai có thể thắng. Đây là chuyện mà cả thiên hạ đều quan tâm.
- Còn tin tốt thì sao?
Dương Khai bình phục nỗi lòng, mở miệng hỏi.
- Tin tốt này, đối với ngươi bây giờ mà nói cũng không phải là tốt lắm.
Thu Ức Mộng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vỗ tay nói:
- Vào đi.
Hai người bước từ cửa vào.
Dương Khai chỉ liếc nhìn họ một cái lập tức hiểu ý của Thu Ức Mộng.
Đây là hai vị huyết thị đi theo thất ca!
Hôm nay Dương Ảnh chủ động bỏ cuộc, họ sẽ có thêm cơ hội chọn lựa tùy tùng! Cũng giống như những huyết thị khác, hai người này cũng đến đầu quân cho Dương Khai.
Nhưng Dương Khai đã đáp ứng yêu cầu của Trưởng Lão Điện, hai vị huyết thị này không thể xuất lực gì trong đoạt đích chi chiến.
- Ngô Câu, Phó Thông bái kiến tiểu công tử!
Dương Khai khẽ gật đầu:
- Những gì vừa nói đã nghe hết rồi chứ?
- Đã nghe rồi.
Hai người đều gật đầu, cười nói:
- Vậy sau này mong tiểu công tử chiếu cố nhiều hơn.
- Như nhau!
- Thủ hạ cáo lui!
Hai người xuất hiện gặp mặt Dương Khai, rồi lập tức lui ra.
- Bây giờ người có dự tính gì không?
Đợi hai vị huyết thị lui ra, Thu Ức Mộng mới khẽ hỏi.
- Xem tình hình như thế nào đã.
Dương Khai cũng có chút bất đắc dĩ. Tuy nói bây giờ những thế lực tập trung trên tay mình cũng không tệ, nhưng bớt đi nhiều huyết thị như vậy thì không thể ngạo mạn giống như mình dự đoán. Hơn nữa, bây giờ Dương Chiếu cũng binh hùng tướng mạnh, không thể không phòng.
Biến hóa trong một đêm lớn như vậy, thực là thế sự vô thường.
Tuy chúng nhân đều cảm thấy bất bình thay cho Dương Khai, nhưng ngẫm nghĩ hắn chẳng khác gì là có được nhiều huyết thị như vậy thì lại cảm thấy không vấn đề gì.
Sau khi giải tán, ai nấy tự về tu lyện.
Dương Khai cho triệu tập tất cả các huyết thị lại.
Tính cả hai vị vừa gia nhập sáng nay thì trong phủ đã tập trung chín vị huyết thị! Con số này tương đối kinh người.
Ý của Trưởng Lão Điện, rất nhiều cao thủ của Huyết Thị Đường đã nghe từ miệng hai người Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên.
Nhìn về phía các vị cường giả trước mặt, Dương Khai nói:
- Chín người các ngươi, ta chỉ có thể chọn hai người tham gia đoạt đích chi chiến. Ảnh Cửu trước nay vẫn luôn phụ trách sự an toàn của ta, ẩn nấp ám sát, không ai trong các ngươi sánh được, cho nên ta chọn y. Còn về Vũ Tiên, tinh thông Thần Hồn Kỹ, còn là nữ nhân duy nhất trong các ngươi, cho nên ta cũng chọn nàng. Hi vọng các người đừng có oán hận gì.
- Bọn thuộc hạ không dám!
Chúng nhân đồng thành nói.
- Ta cũng biết các ngươi sẽ không như vậy.
Dương Khai gật đầu,
- Thực ra chọn Đường Vũ Tiên còn có một nguyên nhân…
Chúng nhân không khỏi hiếu kỳ.
Dương Khai cười:
- Ta cũng muốn ở cùng mỹ nữ.
Dù là tâm tính Đường Vũ Tiên trầm ổn, kinh nghiệm phong phú, cũng không khỏi đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Tiểu công tử …
Thần sắc của cả đám người lập tức trở nên mập mờ.
Thần sắc Dương Khai nghiêm nghị, không nói lung tung gì nữa, mở miệng lên tiếng:
- Tuy bảy người còn lại các ngươi không thể xuất lực trong đoạt đích chi chiến, nhưng lúc rảnh rỗi các ngươi cũng có thể chỉ dạy các võ giả trong phủ cách tu luyện.
- Chuyện này không vấn đề.
Đồ Phong gật đầu.
Họ đều là cao thủ của Huyết Thị Đường ở Dương gia, ai cũng có tu vi Thần Du Cảnh thất bát tầng, hướng đẫn những người trong phủ quả thật chỉ là chuyện nhỏ.
Chắc hẳn là những võ giả trong phủ cũng sẽ mừng rỡ. Có thể được huyết thị Dương gia chỉ dạy, đây không phải là cơ duyên mà người bình thường có thể có được.