Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 429: Ảnh vũ sát, u linh trong bóng tối




Đoan Mộc gia tộc vốn là minh hữu của lão tam Dương gia, Dương Thiết. Nhưng đêm đầu tiên trong đoạt đích chi chiến, Dương Thiết liền bị loại. Trận chiến đó, Đoan Mộc gia tộc bị chết và bị thương nhiều vô số, chỉ còn lại năm cao thủ.

Kẻ chủ mưu, có võ giả của phủ Dương Kháng. Lúc này kẻ thù gặp mặt, đương nhiên là vô cùng tức giận, nóng lòng muốn báo thù rửa hận cho những người đã chết.

- Đừng vội.
Thần sắc Thu Ức Mộng bình tĩnh, chầm chậm lắc đầu,
- Đợi mở cục diện rồi nói.

Tuy các võ giả của Dương Kháng phủ nhất thời không trở tay kịp, nhưng dù sao bọn họ cũng phòng thủ, chiếm ưu thế tuyệt đối. Còn bên mình chỉ xuất động một đám người ngựa, không mở cục diện đã tùy tiện hành động, e là sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.

Tư duy của Thu Ức Mộng vội thay đổi, vừa đợi Dương Khai đến, vừa chỉ huy chúng nhân võ giả oanh tạc Dương Kháng phủ từ xa.

Khắp nơi bùng nổ, người Thu Ức Mộng dẫn tới cũng không tiếp xúc chính diện với võ giả của Dương Kháng phủ, chỉ đứng giữa không trung một cách bỉ ổi vô cùng, phóng thích các uy năng của bí bảo và võ kỹ, huy động nguyên khí không chút dè xẻn.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Dương Kháng phủ đã tan tành, từng căn phòng đổ sập xuống, võ giả bên dưới vừa phòng ngự trốn tránh, vừa chạy loạn như rắn không đầu.

Tuy tổn thất không nhiều nhưng tình cảnh này lại khiến người ta mất mặt vô cùng.

Lập tức liền có người không nhịn được, bay lên không trung, mưu đồ lấy lại danh dự.

Cao Nhượng Phong ngay cả chống đỡ cũng không kịp. Những võ giả bay lên không trung kia liền bị Thu Ức Mộng chỉ huy nhân thủ giải quyết sạch sẽ.

Cục diện tốt đẹp, khiến chúng nhân võ giả đều phấn chấn tinh thần, chỉ hận là không được lập tức xông lên, bắt Dương Kháng, hoặc cướp lệnh kỳ, giành thắng lợi.

Hoắc Tinh Thần ở bên cạnh, nói thầm:
- Thu Ức Mộng. Ngươi bảo Ảnh Cửu lẻn vào, có vi phạm quy tắc đoạt đích chi chiến của Dương gia không?

Thu Ức Mộng lắc đầu:
- Ảnh Cửu biết chừng mực. Nếu chỉ lượn lờ trước phủ Dương Kháng đã vi phạm quy tắc, vậy thì làm sao mà dẫn theo các huyết thị nữa?

- Nhưng y lẻn vào trong, vừa không thể chủ động công kích, cũng không thể cướp lệnh kỳ, ngươi làm vậy có ích gì?
Hoắc Tinh Thần không hiểu.

- Hù dọa y một chút thôi.
Thu Ức Mộng mỉm cười.

Hoắc Tinh Thần bĩu môi, rõ ràng không tin lời này, Thu Ức Mộng cũng không rảnh rỗi đến mức này. Hoắc Tinh Thần đảo mắt, phỏng đoán hành động này của Thu Ức Mộng chỉ là bày bố nghi binh, để Dương Kháng cho rằng Dương Khai đang ở đây.

Nói ra thì y cũng không biết đêm nay Dương Khai chạy đi đâu, cơ hồ từ hôm qua đã không thấy hắn. Nhưng Ảnh Cửu và Dương Khai trước giờ vẫn như hình với bóng, Ảnh Cửu xuất hiện thì chắc chắn Dương Khai cũng ẩn nấp bên cạnh, mưu đồ gì đó.

Hoắc Tinh Thần thầm gật đầu, khẳng định suy đoán trong lòng.

- Ngũ công tử thì sao?
Bên dưới, Cao Nhượng Phong lo lắng la lên. Nói cho cùng thì Cao Nhượng Phong cũng là người nối nghiệp của Cao gia, tuổi trẻ, tu vi không yếu. Nhưng trong đoạt đích chi chiến, y chỉ làm nền, bây giờ người ta đánh đến cửa nhà rồi, Cao Nhượng Phong cũng chỉ có thể cho người tạm thời phòng thủ, đợi Dương Kháng ra chủ trì cục diện.

- Ta đây!
Sắc mặt Dương Kháng âm trầm, cùng Đường Vũ Tiên đi ra từ bức tường sụp đổ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đánh giá phía trên, không khỏi hừ một tiếng.

- Ngũ công tử.
Thấy y xuất hiện, Cao Nhượng Phong không khỏi thờ phào nhẹ nhõm, bước vội đến bên cạnh y, vội vàng nói:
- Thu Ức Mộng dẫn người đến xâm phạm, quý phủ không hề phòng bị, đã có hơn hai mươi người chết.

- Ta biết rồi.
Dương Kháng khẽ gật đầu, ngẩng đầu quát:
- Lão cửu, ra đây nói chuyện!

- Ngũ công tử.
Thu Ức Mộng mím môi cười khẽ, thản nhiên chào một tiếng. Nàng đứng giữa không trung, đường cong động lòng người, thân hình mềm mại cao ráo, gió đêm thổi qua chân váy nàng để lộ mắt cá trắng nõn, lấp lánh dưới ánh trăng như ngọc khiến người mê mẩn.

Dù là ở chiến trường khói bụi dày đặc như vậy, không ít nam võ giả khí huyết phương cương đang tham lam nhìn chằm chằm vào mắt cá chân kia, thầm động tâm.

Lại thêm hai nữ nhân đầy đặn như Lạc Tiểu Mạn và Lam Sơ Điệp đứng bên cạnh, thềm ngực khẽ run, Hồ gia tỷ muội dung nhan tuyệt sắc, lập tức khiến không ít người được mở rộng tầm mắt, trong lòng thầm ngưỡng mộ nam nhân của Dương Khai phủ.

Bỗng nhiên chúng phát hiện Dương Khai phủ thật nhiều tuyệt sắc nữ tử! Điều này, Dương Kháng phủ không có.

Vẻ mặt Thu đại tiểu thư ấp áp vừa chào hỏi Dương Kháng, nhưng tay chân cũng không nhàn rỗi. Các võ giả bên cạnh không ngừng thi triển uy lực của võ kỹ và bí bảo, mạnh mẽ công kích xuống phía dưới.

- Lão cửu đâu?
Dương Kháng chau mày, thần sắc không vui. Rõ ràng là cho rằng bây giờ Dương Khai nên nói chuyện với y. Tuy thân phận Thu Ức Mộng không thấp nhưng trong trường hợp này lại không có tư cách mở miệng.

- Bẩm ngũ công tử, Dương Khai có việc gấp, tạm thời không rảnh rỗi, chiến sự bên này do ta phụ trách. Xin ngũ công tử thủ hạ lưu tình. Bọn ta chỉ đánh vậy rồi dừng lại thôi, không tổn hại hòa khí.
Nói rồi lại cười khanh khách, run rẩy hết người.

Sắc mặt Dương Kháng tối sầm, cười âm hiểm vài tiếng:
- Được, được, được. Quả nhiên lão cửu không coi lão ngũ ra gì. Đã như vậy thì ngũ ca cũng không cần thủ hạ lưu tình nữa. Tới rồi thì đừng mong đi!

Dương Kháng đã nổi giận.

Đoạt đích chi chiến, tranh giành quyền kế thừa gia chủ Dương gia tương lai. Các huynh đệ với nhau so đấu sự thu hút nhân mạch và nhân cách. Bây giờ người của lão cửu tới đánh mình, bản thân hắn lại không ra mặt. Điều này không khỏi khiến Dương Kháng sinh ra cảm giác bị coi thường. Y cũng là người cao ngạo, làm sao có thể chịu được kiểu khinh thường này được?

Trong lòng nổi giận, lập tức phát lệnh cho người đỡ đòn công kích xông lên đảo loạn trận địa.

Cao Nhượng Phong giật mình. Tuy nói số lượng võ giả và trình độ chỉnh thể phía bên Dương Khai ập tới không thể so sánh với bọn chúng, nhưng bây giờ tình hình như vậy thì phòng thủ chiếm ưu thế hơn. Chỉ cần đợi chân nguyên của những người kia cạn kiệt là có thể phản kích một trận, đến lúc đó có thể giải quyết dứt khoát.

Hơn nữa, võ giả phủ Dương Khai tấn công hung mãnh như vậy, nếu các công tử khác nghe được tin tức chắc chắn sẽ có hành động, không phải đơn độc một mình. Lúc này đương nhiên là kéo dài thời gian thì tốt hơn. Chỉ cần kéo dài đến lúc nội bộ Dương Khai lủng củng, võ giả bên hắn không thể không trở về phòng thủ, đến lúc đó người của mình sẽ bám theo, giáp kích tiền hậu cùng các công tử khác, còn sợ không diệt được Dương Khai sao?

Nhưng Dương Kháng lại khác, cơn giận bùng lên, căn bản không suy nghĩ đến những điều này, chỉ muốn nhanh chóng lấy lại thể diện. Nếu làm như vậy thì sẽ tiện cho đối phương tập sát.

Vội vàng lên tiếng ngăn cản:
- Ngũ công tử, ta thấy chúng ta nên phòng thủ vẫn hơn, tạm thời không cần đánh với bọn chúng….

Lời còn chưa dứt đã bị Dương Khai cắt đứt vẻ mất kiên nhẫn:
- Người ta đứng trên đầu ta phóng uế, ta còn phải nhịn? Nếu là ngươi, ngươi nhịn được không?

Cao Nhượng Phong ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy Dương Kháng nói có lý, nhưng lại nhanh chóng tỉnh ngộ:
- Đây là hai chuyện khác nhau.

Chưa nói xong, Dương Kháng đã hạ lệnh tấn công.

Một đám võ giả bay từ dưới lên, chống đỡ công kích phía trên, hoa quang của vũ kỹ và bí bảo nở rộ, nhanh chóng tiến gần đám người của Thu Ức Mộng.

Hoắc Tinh Thần cười lớn không ngừng:
- Quả nhiên Dương Kháng ngay thẳng.

Thu Ức Mộng khẽ lắc đầu:
- Y ỷ mình người nhiều thế mạnh!

Đệ tử Dương gia, không có ai ngốc. Dù Dương Kháng hơi thấp kém hơn những người khác một chút nhưng cũng không ngu ngốc đến mức để người của mình tự chui đầu vô lưới.

Nơi đây là phủ đệ của y, tất cả trợ lực và nhân thủ của y đều ở đây, đương nhiên cảm thấy không cần phải e ngại đám người Thu Ức Mộng dẫn tới.

Khi nói chuyện, Thu Ức Mộng lại truyền đạt rất nhiều mệnh lệnh.

Những võ giả kia của phủ Dương Kháng đang khí thế hùng hổ, giận dữ xông tới, bay vọt lên chống đỡ những công kích chân nguyên bay đầy trời. Khi chúng tiến đến gần khoảng mười trượng, người bên cạnh Thu Ức Mộng đột nhiên tản ra bốn phía.

Biến cố bất ngờ này khiến đám võ giả xông lên kia sững sờ, nhìn địch nhân phân tán ra bốn phía, cũng không biết nên đuổi theo hướng nào.

Dương Kháng vẫn đứng ở dưới quan sát, căn bản không thể kịp thời truyền đạt mệnh lệnh.

Sau một lúc ngẩn ngơ, đám người xông lên này cũng phân tán ra bốn phía không theo một quy luật nào cả.

- Bao vây!
Thu Ức Mộng quát lạnh một tiếng, mọi người đều lập tức xoay người, nhe răng cười, thi triển võ kỹ của mình.

Quang mang trong thiên không tỏa sáng, khiến người ta phải nheo mắt lại. Trong lúc hỗn loạn này, có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, máu người rơi xuống như mưa.

Trong lòng Dương Kháng chợt giật mình, rồi đột nhiên ý thức được điều không ổn.

Y chỉ nhìn thấy đám người Thu Ức Mộng dẫn tới như một đóa hoa mở rộ rồi lại co rút lại. Đám võ giả của mình xông lên, trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.

Bịch bịch bịch…

Thi thể không ngừng từ trên trời rơi bịch xuống đất, huyết nhục lẫn lộn.

Chỉ trong thời gian chưa tới một chén trà, một đợt giao phong đã kết thúc.

Dương Kháng phủ tổn thất nghiêm trọng.

- Thu cô ngương, thực ra không cần phải phiền phức như vậy.
Địa Ma đứng bên cạnh Thu Ức Mộng lắc đầu nói:
- Chỉ cần bắt tên tiểu tử ở bên dưới là có thể thắng rồi đúng không?

- Đúng như vậy.
Thu Ức Mộng khẽ gật đầu.

- Vậy lão phu ra tay là được rồi. Thực lực của nữ tử bên cạnh y tuy không tồi nhưng hẳn là nàng không chống đỡ nổi lão phu đâu.

Thu Ức Mộng cười khẽ nói:
- Địa tiền bối, vãn bối không có thường ý của ngươi, nhưng đó là huyết thị Dương gia, sau khi thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật có thể so chiêu với cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong. Ngươi có thể đảm bảo đánh bại được nàng trong thời gian ngắn không?

- Ồ… vậy thì hơi khó.
Địa Ma sững sờ một lúc, cơ hồ không ngờ Đường Vũ Tiên lại lợi hại như vậy. Bây giờ y cũng ở trình độ Thần Du Cảnh đỉnh phong. Nếu đánh thì chắc chắn Đường Vũ Tiên không phải là đối thủ của y, nhưng kéo dài thì y có thể làm được.

Dương Khai không có mặt, Tiêu Thuận và Ảnh Cửu tuy ở đây nhưng lại không thể xuất động. Dù kềm chế được Đường Vũ Tiên, với lực lượng nhân thủ còn lại, muốn bắt được Dương Kháng cũng cần tốn chút sức lực.

Tên khốn đó sao vẫn chưa xuất hiện? Thu Ức Mộng trong lòng nổi giận, nhưng lại không thể biểu hiện ra.

Chỉ cần Dương Khai ở đây, dẫn Tiêu Thuận và Ảnh Cửu đi công kích Dương Kháng, cũng không cần phải phiền phức như vậy.

- Nhưng bây giờ vẫn cần phiền đến tiền bối ra tay.
Thu Ức Mộng xoay chuyển lời nói. Nếu Dương Khai không có ở đây, Địa Ma cần phải xuất động. Vốn dĩ nàng còn dự định giấu Địa Ma một thời gian mới đưa ra để đối phó với những đệ tử khác của Dương gia. Xem ra bây giờ, kế hoạch này không xong rồi.

Dương Kháng phủ đã chịu thiệt một lần, muốn để chúng xông lên một lần nữa chắc chắn là không thể. Đã như vậy thì chỉ có thể tấn công chính diện.

- Không sao, Thu cô nương nói đánh ai!
Địa ma cười độc ác.

- Không có người cố định. Ta hi vọng tiền bối có thể làm cho chiến trường càng loạn càng tốt! Ít nhất là giết vài người có thực lực cao một chút, ví dụ như Thần Du Cảnh bát tầng gì đó. Hi hi.

- Cái này dễ!
Địa Ma cười lớn, giơ tay đánh xuống phía dưới một đạo huyền quang. Đoan Mộc gia tộc vốn là minh hữu của lão tam Dương gia, Dương Thiết. Nhưng đêm đầu tiên trong đoạt đích chi chiến, Dương Thiết liền bị loại. Trận chiến đó, Đoan Mộc gia tộc bị chết và bị thương nhiều vô số, chỉ còn lại năm cao thủ.

Kẻ chủ mưu, có võ giả của phủ Dương Kháng. Lúc này kẻ thù gặp mặt, đương nhiên là vô cùng tức giận, nóng lòng muốn báo thù rửa hận cho những người đã chết.

- Đừng vội.

Thần sắc Thu Ức Mộng bình tĩnh, chầm chậm lắc đầu,

- Đợi mở cục diện rồi nói.

Tuy các võ giả của Dương Kháng phủ nhất thời không trở tay kịp, nhưng dù sao bọn họ cũng phòng thủ, chiếm ưu thế tuyệt đối. Còn bên mình chỉ xuất động một đám người ngựa, không mở cục diện đã tùy tiện hành động, e là sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.

Tư duy của Thu Ức Mộng vội thay đổi, vừa đợi Dương Khai đến, vừa chỉ huy chúng nhân võ giả oanh tạc Dương Kháng phủ từ xa.

Khắp nơi bùng nổ, người Thu Ức Mộng dẫn tới cũng không tiếp xúc chính diện với võ giả của Dương Kháng phủ, chỉ đứng giữa không trung một cách bỉ ổi vô cùng, phóng thích các uy năng của bí bảo và võ kỹ, huy động nguyên khí không chút dè xẻn.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Dương Kháng phủ đã tan tành, từng căn phòng đổ sập xuống, võ giả bên dưới vừa phòng ngự trốn tránh, vừa chạy loạn như rắn không đầu.

Tuy tổn thất không nhiều nhưng tình cảnh này lại khiến người ta mất mặt vô cùng.

Lập tức liền có người không nhịn được, bay lên không trung, mưu đồ lấy lại danh dự.

Cao Nhượng Phong ngay cả chống đỡ cũng không kịp. Những võ giả bay lên không trung kia liền bị Thu Ức Mộng chỉ huy nhân thủ giải quyết sạch sẽ.

Cục diện tốt đẹp, khiến chúng nhân võ giả đều phấn chấn tinh thần, chỉ hận là không được lập tức xông lên, bắt Dương Kháng, hoặc cướp lệnh kỳ, giành thắng lợi.

Hoắc Tinh Thần ở bên cạnh, nói thầm:

- Thu Ức Mộng. Ngươi bảo Ảnh Cửu lẻn vào, có vi phạm quy tắc đoạt đích chi chiến của Dương gia không?

Thu Ức Mộng lắc đầu:

- Ảnh Cửu biết chừng mực. Nếu chỉ lượn lờ trước phủ Dương Kháng đã vi phạm quy tắc, vậy thì làm sao mà dẫn theo các huyết thị nữa?

- Nhưng y lẻn vào trong, vừa không thể chủ động công kích, cũng không thể cướp lệnh kỳ, ngươi làm vậy có ích gì?

Hoắc Tinh Thần không hiểu.

- Hù dọa y một chút thôi.

Thu Ức Mộng mỉm cười.

Hoắc Tinh Thần bĩu môi, rõ ràng không tin lời này, Thu Ức Mộng cũng không rảnh rỗi đến mức này. Hoắc Tinh Thần đảo mắt, phỏng đoán hành động này của Thu Ức Mộng chỉ là bày bố nghi binh, để Dương Kháng cho rằng Dương Khai đang ở đây.

Nói ra thì y cũng không biết đêm nay Dương Khai chạy đi đâu, cơ hồ từ hôm qua đã không thấy hắn. Nhưng Ảnh Cửu và Dương Khai trước giờ vẫn như hình với bóng, Ảnh Cửu xuất hiện thì chắc chắn Dương Khai cũng ẩn nấp bên cạnh, mưu đồ gì đó.

Hoắc Tinh Thần thầm gật đầu, khẳng định suy đoán trong lòng.

- Ngũ công tử thì sao?

Bên dưới, Cao Nhượng Phong lo lắng la lên. Nói cho cùng thì Cao Nhượng Phong cũng là người nối nghiệp của Cao gia, tuổi trẻ, tu vi không yếu. Nhưng trong đoạt đích chi chiến, y chỉ làm nền, bây giờ người ta đánh đến cửa nhà rồi, Cao Nhượng Phong cũng chỉ có thể cho người tạm thời phòng thủ, đợi Dương Kháng ra chủ trì cục diện.

- Ta đây!

Sắc mặt Dương Kháng âm trầm, cùng Đường Vũ Tiên đi ra từ bức tường sụp đổ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đánh giá phía trên, không khỏi hừ một tiếng.

- Ngũ công tử.

Thấy y xuất hiện, Cao Nhượng Phong không khỏi thờ phào nhẹ nhõm, bước vội đến bên cạnh y, vội vàng nói:

- Thu Ức Mộng dẫn người đến xâm phạm, quý phủ không hề phòng bị, đã có hơn hai mươi người chết.

- Ta biết rồi.

Dương Kháng khẽ gật đầu, ngẩng đầu quát:

- Lão cửu, ra đây nói chuyện!

- Ngũ công tử.

Thu Ức Mộng mím môi cười khẽ, thản nhiên chào một tiếng. Nàng đứng giữa không trung, đường cong động lòng người, thân hình mềm mại cao ráo, gió đêm thổi qua chân váy nàng để lộ mắt cá trắng nõn, lấp lánh dưới ánh trăng như ngọc khiến người mê mẩn.

Dù là ở chiến trường khói bụi dày đặc như vậy, không ít nam võ giả khí huyết phương cương đang tham lam nhìn chằm chằm vào mắt cá chân kia, thầm động tâm.

Lại thêm hai nữ nhân đầy đặn như Lạc Tiểu Mạn và Lam Sơ Điệp đứng bên cạnh, thềm ngực khẽ run, Hồ gia tỷ muội dung nhan tuyệt sắc, lập tức khiến không ít người được mở rộng tầm mắt, trong lòng thầm ngưỡng mộ nam nhân của Dương Khai phủ.

Bỗng nhiên chúng phát hiện Dương Khai phủ thật nhiều tuyệt sắc nữ tử! Điều này, Dương Kháng phủ không có.

Vẻ mặt Thu đại tiểu thư ấp áp vừa chào hỏi Dương Kháng, nhưng tay chân cũng không nhàn rỗi. Các võ giả bên cạnh không ngừng thi triển uy lực của võ kỹ và bí bảo, mạnh mẽ công kích xuống phía dưới.

- Lão cửu đâu?

Dương Kháng chau mày, thần sắc không vui. Rõ ràng là cho rằng bây giờ Dương Khai nên nói chuyện với y. Tuy thân phận Thu Ức Mộng không thấp nhưng trong trường hợp này lại không có tư cách mở miệng.

- Bẩm ngũ công tử, Dương Khai có việc gấp, tạm thời không rảnh rỗi, chiến sự bên này do ta phụ trách. Xin ngũ công tử thủ hạ lưu tình. Bọn ta chỉ đánh vậy rồi dừng lại thôi, không tổn hại hòa khí.

Nói rồi lại cười khanh khách, run rẩy hết người.

Sắc mặt Dương Kháng tối sầm, cười âm hiểm vài tiếng:

- Được, được, được. Quả nhiên lão cửu không coi lão ngũ ra gì. Đã như vậy thì ngũ ca cũng không cần thủ hạ lưu tình nữa. Tới rồi thì đừng mong đi!

Dương Kháng đã nổi giận.

Đoạt đích chi chiến, tranh giành quyền kế thừa gia chủ Dương gia tương lai. Các huynh đệ với nhau so đấu sự thu hút nhân mạch và nhân cách. Bây giờ người của lão cửu tới đánh mình, bản thân hắn lại không ra mặt. Điều này không khỏi khiến Dương Kháng sinh ra cảm giác bị coi thường. Y cũng là người cao ngạo, làm sao có thể chịu được kiểu khinh thường này được?

Trong lòng nổi giận, lập tức phát lệnh cho người đỡ đòn công kích xông lên đảo loạn trận địa.

Cao Nhượng Phong giật mình. Tuy nói số lượng võ giả và trình độ chỉnh thể phía bên Dương Khai ập tới không thể so sánh với bọn chúng, nhưng bây giờ tình hình như vậy thì phòng thủ chiếm ưu thế hơn. Chỉ cần đợi chân nguyên của những người kia cạn kiệt là có thể phản kích một trận, đến lúc đó có thể giải quyết dứt khoát.

Hơn nữa, võ giả phủ Dương Khai tấn công hung mãnh như vậy, nếu các công tử khác nghe được tin tức chắc chắn sẽ có hành động, không phải đơn độc một mình. Lúc này đương nhiên là kéo dài thời gian thì tốt hơn. Chỉ cần kéo dài đến lúc nội bộ Dương Khai lủng củng, võ giả bên hắn không thể không trở về phòng thủ, đến lúc đó người của mình sẽ bám theo, giáp kích tiền hậu cùng các công tử khác, còn sợ không diệt được Dương Khai sao?

Nhưng Dương Kháng lại khác, cơn giận bùng lên, căn bản không suy nghĩ đến những điều này, chỉ muốn nhanh chóng lấy lại thể diện. Nếu làm như vậy thì sẽ tiện cho đối phương tập sát.

Vội vàng lên tiếng ngăn cản:

- Ngũ công tử, ta thấy chúng ta nên phòng thủ vẫn hơn, tạm thời không cần đánh với bọn chúng….

Lời còn chưa dứt đã bị Dương Khai cắt đứt vẻ mất kiên nhẫn:

- Người ta đứng trên đầu ta phóng uế, ta còn phải nhịn? Nếu là ngươi, ngươi nhịn được không?

Cao Nhượng Phong ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy Dương Kháng nói có lý, nhưng lại nhanh chóng tỉnh ngộ:

- Đây là hai chuyện khác nhau.

Chưa nói xong, Dương Kháng đã hạ lệnh tấn công.

Một đám võ giả bay từ dưới lên, chống đỡ công kích phía trên, hoa quang của vũ kỹ và bí bảo nở rộ, nhanh chóng tiến gần đám người của Thu Ức Mộng.

Hoắc Tinh Thần cười lớn không ngừng:

- Quả nhiên Dương Kháng ngay thẳng.

Thu Ức Mộng khẽ lắc đầu:

- Y ỷ mình người nhiều thế mạnh!

Đệ tử Dương gia, không có ai ngốc. Dù Dương Kháng hơi thấp kém hơn những người khác một chút nhưng cũng không ngu ngốc đến mức để người của mình tự chui đầu vô lưới.

Nơi đây là phủ đệ của y, tất cả trợ lực và nhân thủ của y đều ở đây, đương nhiên cảm thấy không cần phải e ngại đám người Thu Ức Mộng dẫn tới.

Khi nói chuyện, Thu Ức Mộng lại truyền đạt rất nhiều mệnh lệnh.

Những võ giả kia của phủ Dương Kháng đang khí thế hùng hổ, giận dữ xông tới, bay vọt lên chống đỡ những công kích chân nguyên bay đầy trời. Khi chúng tiến đến gần khoảng mười trượng, người bên cạnh Thu Ức Mộng đột nhiên tản ra bốn phía.

Biến cố bất ngờ này khiến đám võ giả xông lên kia sững sờ, nhìn địch nhân phân tán ra bốn phía, cũng không biết nên đuổi theo hướng nào.

Dương Kháng vẫn đứng ở dưới quan sát, căn bản không thể kịp thời truyền đạt mệnh lệnh.

Sau một lúc ngẩn ngơ, đám người xông lên này cũng phân tán ra bốn phía không theo một quy luật nào cả.

- Bao vây!

Thu Ức Mộng quát lạnh một tiếng, mọi người đều lập tức xoay người, nhe răng cười, thi triển võ kỹ của mình.

Quang mang trong thiên không tỏa sáng, khiến người ta phải nheo mắt lại. Trong lúc hỗn loạn này, có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, máu người rơi xuống như mưa.

Trong lòng Dương Kháng chợt giật mình, rồi đột nhiên ý thức được điều không ổn.

Y chỉ nhìn thấy đám người Thu Ức Mộng dẫn tới như một đóa hoa mở rộ rồi lại co rút lại. Đám võ giả của mình xông lên, trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.

Bịch bịch bịch…

Thi thể không ngừng từ trên trời rơi bịch xuống đất, huyết nhục lẫn lộn.

Chỉ trong thời gian chưa tới một chén trà, một đợt giao phong đã kết thúc.

Dương Kháng phủ tổn thất nghiêm trọng.

- Thu cô ngương, thực ra không cần phải phiền phức như vậy.

Địa Ma đứng bên cạnh Thu Ức Mộng lắc đầu nói:

- Chỉ cần bắt tên tiểu tử ở bên dưới là có thể thắng rồi đúng không?

- Đúng như vậy.

Thu Ức Mộng khẽ gật đầu.

- Vậy lão phu ra tay là được rồi. Thực lực của nữ tử bên cạnh y tuy không tồi nhưng hẳn là nàng không chống đỡ nổi lão phu đâu.

Thu Ức Mộng cười khẽ nói:

- Địa tiền bối, vãn bối không có thường ý của ngươi, nhưng đó là huyết thị Dương gia, sau khi thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật có thể so chiêu với cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong. Ngươi có thể đảm bảo đánh bại được nàng trong thời gian ngắn không?

- Ồ… vậy thì hơi khó.

Địa Ma sững sờ một lúc, cơ hồ không ngờ Đường Vũ Tiên lại lợi hại như vậy. Bây giờ y cũng ở trình độ Thần Du Cảnh đỉnh phong. Nếu đánh thì chắc chắn Đường Vũ Tiên không phải là đối thủ của y, nhưng kéo dài thì y có thể làm được.

Dương Khai không có mặt, Tiêu Thuận và Ảnh Cửu tuy ở đây nhưng lại không thể xuất động. Dù kềm chế được Đường Vũ Tiên, với lực lượng nhân thủ còn lại, muốn bắt được Dương Kháng cũng cần tốn chút sức lực.

Tên khốn đó sao vẫn chưa xuất hiện? Thu Ức Mộng trong lòng nổi giận, nhưng lại không thể biểu hiện ra.

Chỉ cần Dương Khai ở đây, dẫn Tiêu Thuận và Ảnh Cửu đi công kích Dương Kháng, cũng không cần phải phiền phức như vậy.

- Nhưng bây giờ vẫn cần phiền đến tiền bối ra tay.

Thu Ức Mộng xoay chuyển lời nói. Nếu Dương Khai không có ở đây, Địa Ma cần phải xuất động. Vốn dĩ nàng còn dự định giấu Địa Ma một thời gian mới đưa ra để đối phó với những đệ tử khác của Dương gia. Xem ra bây giờ, kế hoạch này không xong rồi.

Dương Kháng phủ đã chịu thiệt một lần, muốn để chúng xông lên một lần nữa chắc chắn là không thể. Đã như vậy thì chỉ có thể tấn công chính diện.

- Không sao, Thu cô nương nói đánh ai!

Địa ma cười độc ác.

- Không có người cố định. Ta hi vọng tiền bối có thể làm cho chiến trường càng loạn càng tốt! Ít nhất là giết vài người có thực lực cao một chút, ví dụ như Thần Du Cảnh bát tầng gì đó. Hi hi.

- Cái này dễ!

Địa Ma cười lớn, giơ tay đánh xuống phía dưới một đạo huyền quang.