Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 405: Cho ta một lời giải thích




Và trong chốc lát, hào quang trong trận pháp dưới đáy hồ lại sáng lên, hồ nước đỏ sẫm cũng có vẻ có chút âm khí dày đặc, khiến da đầu người xem run lên.

Có hai lần kinh nghiệm trước, tất cả mọi người đều biết, nhóm thứ ba bí bảo tức sẽ xuất hiện, đối với đám nhân mã kia vừa lên đã muốn đại chiến, đám người xem náo nhiệt cũng là nghển cổ trông mong, đều tự tìm kiếm góc độ và vị trí tốt, chậm rãi đợi xem trò hay.

Đám nhân mã bên Dương Khai được mệnh lệnh của hắn, cứ việc có chút mê tít mắt nhìn đáy hồ, cũng sẽ không có ý kiến gì.

Mà bên đám người Dương Kháng kia, cũng đều xoa tay, chuẩn bị phóng tay làm hết cỡ một phen.

Hưu hưu hưu...

Trăm đạo quang mang lại lần nữa bắn nhanh ra, lại là trăm kiện bí bảo xuất hiện.

- Lên, ai dám đoạt giết ngay!
Dương Kháng khẽ quát một tiếng, nhân mã bên cạnh nhanh chóng xuất động.

Cùng lúc đó, Dương Thận, Dương Ảnh cũng gần như ra mệnh lệnh đồng dạng, sắc mặt mỗi người đều hung ác, dường như đều không đội trời chung với tất cả mọi người ở trong này.

Nhưng thời điểm ba phương nhân mã này lao ra, tất cả mọi người kinh nghi vạn phần phát hiện, rõ ràng còn có hai phe nhân mã không có bất kỳ động tác.

Một bên là Dương Khai, bên kia là Dương Uy!

Hai huynh đệ một lớn tuổi nhất, và một nhỏ tuổi nhất, giống như có lẽ đã thoả mãn với thu hoạch vừa rồi, cũng không có tính toán tiếp tục tranh đoạt.

- Làm cái gì vậy, hai người bọn hắn như thế nào không nhúc nhích gì?
Người vây xem kêu lên, sáu phương hỗn chiến mới có ý tứ, lần này thiếu hai phe, chắc chắn sẽ không quá náo nhiệt.

- Không phải là sợ rồi sao? Lá gan nhỏ như vậy còn tới tham gia đoạt đích chi chiến cái gì?

- Mau lên a, thất thần làm gì, một đám ngu như lợn. Chết cho lão tử... Cơ hội tốt như vậy, như thế nào không nắm bắt? Nếu không phải tông môn của lão tử quá kém cỏi, cũng có thể đầu nhập vào một công tử, hôm nay có thể chém giết đoạt bí bảo rồi.

...

Thanh âm kêu la truyền đến, hỗn độn không chịu nổi, Dương Khai ngạc nhiên liếc mắt nhìn Dương Uy một cái. Hiếm thấy hắn hướng mình khẽ mỉm cười, vẻ mặt ta xem thấu ý tứ của ngươi rồi.

- Trở về!
Ngay sau đó, Dương Chiếu cũng nhướng mày. Chợt hướng các đồng minh của mình mạnh mẽ quát một tiếng.

Nhóm vũ giả này tâm tình kích động, đang chuẩn bị đại triển tay chân vốn đã vọt tới nửa đường, mắt thấy có thể cướp đoạt một ít bí bảo. Giờ phút này nghe thấy mệnh lệnh của Dương Chiếu, làm sao phản ứng kịp?

Có kẻ hành động nhanh chóng, lập tức lui về bên người Dương Chiếu, có kẻ cũng không cam lòng buông tha cơ hội trước mắt như vậy, mặt lộ vẻ vẻ tham lam, giơ tay nắm lấy bí bảo trước mặt.

Tựa hồ là đưa tới phản ứng gì cực kỳ khủng khiếp, trong nháy mắt đương khi đám vũ giả kia đoạt được bí bảo, trên không ở trung ương Phá Kính Hồ, đột nhiên bộc phát ra một cổ năng lượng hỗn độn chấn động không chịu nổi.

Oanh long long, hưu hưu hưu. Răng rắc răng rắc...

Ánh lửa lay động, tia chớp tiếng sấm, băng tuyết bao trùm xuống, từng đạo kiếm quang kinh người bùng nổ, từng đám cây băng lăng bén nhọn mà đột ngột quỷ dị xuất hiện. Một sợi tơ dài hẹp màu vàng bay múa đầy trời, sắc bén như đao phong, vô kiên bất tồi, lấy nơi trăm kiện bí bảo làm trung tâm, công kích mênh mông bắn nhanh hướng ra bốn phía.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Người xem náo nhiệt vẫn như cũ đang kêu la, không biết Dương Khai và Dương Uy vì sao không có động tác gì. Đám vũ giả tranh đoạt bí bảo, một đám tâm thần phòng bị kẻ khác, đương khi những công kích này lúc bạo phát ra, thanh âm kêu la két một tiếng dừng lại, đám vũ giả này cũng đổ ập xuống bị đánh nhất trở tay không kịp.

Những người này đại đa số là vũ giả Chân Nguyên Cảnh, vốn không nghĩ tới sẽ có loại tai nạn này giáng xuống.

Thật muốn lại nói tiếp, những công kích này hỗn loạn vô cùng, hơn nữa mỗi một đạo công kích cũng không tính quá mạnh mẽ, nhưng làm cho người ta hộc máu chính là, đây là vô số đạo công kích đồng thời bạo phát ra.

Tích cát thành tháp, tích nước thành sông, những vũ giả Chân Nguyên Cảnh này làm sao có thể ngăn cản được?

Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, chỗ đám vũ giả vây tụ ở vị trí trung tâm nhất bị dọn dẹp không còn, chi gãy thịt nát tung bay, máu tươi như mưa rơi xuống.

Phạm vi vị trí hai mươi trượng, đột nhiên xuất hiện một khu vực chân không, nơi đó tựa hồ bị một hắc động vô hình cắn nuốt.

Những vũ giả cách hơi xa một chút, lúc này mới hốt hoảng chạy thục mạng, không còn dám tại chỗ dừng lại, quay đầu nhìn lại, chứng kiến tràng cảnh thê thảm kia, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc hoảng sợ, trong mắt đầy tràn vẻ sợ hãi cùng ý may mắn sống sót sau tai nạn.

Hiện trường một mảnh yên lặng, chỉ có thi thể rơi xuống trong hồ nước truyền đến thanh âm bắn tung toé, chói tai đến cực điểm.

- Quá âm hiểm!
Dương Khai ánh mắt lẫm liệt, lạnh giọng quát khẽ.

Năng lượng này đột nhiên bạo phát đi ra, cũng không phải đám vũ giả cướp đoạt kia phát ra công kích, mà nguyên nhân là trăm kiện bí bảo kia.

Nhóm thứ ba bí bảo này, hiển nhiên là sớm đã bị động tay chân, bị các cường giả sớm rót vào chân nguyên, chỉ đợi tới thời điểm có người bắt lấy chúng, lực lượng chất chứa bên trong bí bảo sẽ bị kích phát, đánh những vũ giả kia trở tay không kịp.

Đây căn bản là một cái bẫy! Là cạm bẫy Dương gia nhằm vào đám vũ giả cướp đoạt bí bảo lúc này đây!

Trước sau hai nhóm bí bảo xuất hiện, làm giảm đi lại lòng cảnh giác của đám vũ giả, nhóm thứ ba đột nhiên hạ sát thủ...

- Người của chúng ta vừa rồi nếu như tiến lên...
Sắc mặt Thư Tiểu Ngữ có hơi trắng bệch, người chết nàng không thể không thấy qua, ở sau khi lịch luyện nơi Dị Địa, nàng cũng tự tay giết người qua, vừa rồi lại tận mắt nhìn thấy gần năm mươi vũ giả ở trong chiến đấu tranh đoạt bí bảo tử vong.

Nhưng cảnh tượng như vậy trong nháy mắt liền chết mấy chục người, vẫn như cũ làm cho nàng cảm thấy khủng bố.

- Khai thiếu, ta đối với ngươi khâm phục đã sâu đến tận trong linh hồn rồi!
Da mặt Hoắc Tinh Thần co quắp, vừa rồi thời điểm Dương Khai hạ lệnh nói nhóm bí bảo tiếp theo bọn họ không đoạt, Hoắc Tinh Thần còn cảm thấy hắn cẩn thận quá mức, nhưng hiện tại xem ra, cái kia làm sao là cái gì cẩn thận, rõ ràng có chỗ phát hiện.

Vừa rồi nếu là người bên trận doanh của ta tiến lên, khẳng định cũng sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng!

Ý thức được điểm này, Hoắc Tinh Thần như thế nào không khâm phục? Không chỉ có hắn, mọi người bên này, nhìn lại Dương Khai, cũng không khỏi lộ ra một chút thần sắc tôn kính.

- Đại thiếu, làm sao ngươi biết...
Bên kia, Mạnh gia Mạnh Thiện Y sắc mặt khẽ biến, thấp giọng hướng Dương Uy hỏi.

Dương Uy chậm rãi lắc đầu:
- Ta không biết, nhưng Cửu đệ bất động, chúng ta sẽ không động, hết thảy làm theo hắn đi.

- Ngươi nói là, ngươi mới vừa rồi là nhìn Dương Khai...

- Ân.
Dương Uy gật gật đầu,
- Lão Cửu trời sinh tính cẩn thận, cũng may mắn có hắn, bằng không...

Mạnh Thiện Y hít sâu một hơi, cũng không dám khinh thường Dương Khai mảy may nào nữa. Quay đầu nhìn những Dương gia đệ tử khác, Dương Chiếu vẻ mặt may mắn và nghĩ mà sợ, vừa rồi mệnh lệnh của hắn may mắn truyền đạt đúng lúc, bên mình chỉ tổn thất ba vũ giả nóng lòng đoạt bảo, ngược lại đám người Dương Kháng sắc mặt xanh mét, khó coi vô cùng.

Nhân mã của y và Dương Thận Dương Ảnh là thua thiệt nhất, lúc nhóm bí bảo thứ ba đi ra, ai cũng so kè với nhau xông đến cho mau, công kích kia bạo phát ra ở vị trí trung tâm nhất, gần như đều là người của bọn hắn gánh chịu.

Mỗi một nhà đều tổn thất mười mấy người, bị thương vô số, trong đó không thiếu Thần Du Cảnh trình độ hơi thấp.

Dương Khai và Dương Uy khôn khéo, càng lộ ra vẻ bất lực của bọn hắn! Điều này làm cho bọn hắn không khỏi có chút nổi giận.

Trên bầu trời lơ lửng trăm kiện bí bảo dường như trong khoảnh khắc đó bạo phát ra toàn bộ uy lực, giờ phút này hào quang ảm đạm, trước thời điểm đám vũ giả cướp đoạt thối lui, toàn bộ rơi xuống trên mặt hồ.

Nhưng vừa rồi ăn phải một lần thiệt thòi lớn, giờ phút này không ai dám tùy tiện tiếp cận nhóm bí bảo này nữa.

- Có thể đi đoạt!
Dương Khai híp mắt, thản nhiên nói một tiếng.

- Còn đứng ngây đó làm gì?
Hoắc Tinh Thần quát khẽ một tiếng.

Chợt, trận doanh bên Dương Khai lao ra gần trăm người, chỉ để lại nhân vật lĩnh quân một đời tuổi trẻ và một ít Thần Du Cảnh.

Đồng thời, Dương Uy dường như cũng ra lệnh, xem bộ dáng là quyết định phải cùng Dương Khai cùng nhau hành động.

Các võ giả ở trận doanh khác ngự không phi hành tại trên Phá Kính Hồ không thể không chứng kiến động tác này của hai phe đội ngũ, nhưng giờ phút này vẫn chưa hoàn hồn, chủ nhà cũng không còn hạ mệnh lệnh, nào dám khinh suất xuất động.

Đám người Dương Kháng thần sắc giãy dụa do dự một trận, cũng không dám tùy tiện hạ lệnh.

Không đợi những bí bảo này lọt vào trong hồ nước, liền bị đám vũ giả xông lên phân chia hầu như không còn, không có xuất hiện tiếp tục công kích khủng bố đột ngột như trước nữa.

Mà ngoài dự đoán mọi người, hai phe này có đại thu hoạch, nhân mã chiến thắng trở về, không ngờ cũng không bộc phát ra chiến đấu gì.

Thấy một màn như vậy, bọn người Dương Kháng đều hối hận tận ruột gan, Dương Chiếu đồng dạng sắc mặt khó coi, hắn cũng đúng là có chút cố kỵ nhiều, bằng không hiện tại nhất định có thể phân một chén canh.

- Khai thiếu! Năm mươi bốn kiện bí bảo!
Hoắc Tinh Thần kiểm lại số lượng, cực kỳ hưng phấn báo cáo,
- Hơn nữa tất cả đều là cấp bậc Địa cấp thượng phẩm!

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua Dương Uy bên kia, nói:
- Nhân mã bên phía Đại ca, về sau không cần phát sinh xung đột với bọn họ!

- Đã biết!
Mọi người đồng loạt gật đầu.

Vừa rồi Dương Khai nhìn đã rõ, ở thời điểm cướp đoạt bí bảo, bên mình có mấy người công kích đồng minh của Dương Uy, nhưng những người đó chỉ có phòng ngự, cũng không trả thủ, xem ra Dương Uy đã hạ mệnh lệnh gì cho bọn hắn.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, bên mình mới đoạt nhiều hơn vài món.

Như vậy xem ra, đại ca dường như cố ý cùng mình kết minh a, nếu không cũng sẽ không thể hiện ra thiện ý như vậy.

- Khai thiếu, kế tiếp làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến sao?
Hoắc đại công tử mỉm cười hỏi.

Dương Khai lắc lắc đầu:
- Bọn họ lại không phải kẻ ngu, vừa rồi chuyện tốt như vậy, đụng một lần là được rồi. Nhóm tiếp theo là muốn đoạt, nhưng mà các ngươi phải đối mặt, chẳng những có công kích đến từ địch nhân, còn có bên trong bí bảo kích phát ra công kích, tất cả đều phải cẩn thận một chút, có vũ kỹ hay bí bảo phòng ngự dùng được, toàn bộ dùng tới, đừng chết quá nhanh!

Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.

Vừa rồi một nhóm bí bảo kia sở dĩ có thể giết chết nhiều người như vậy, hoàn toàn là vì tất cả mọi người đều cảnh giác đối thủ, cái vốn không nghĩ tới là bí bảo bị động tay chân, vội vàng không kịp chuẩn bị bị công kích dày đặc nhiều như vậy bắn trúng, cho dù là Thần Du Cảnh cũng ăn không tiêu.

Lúc này mới chỉ là nhóm thứ ba bí bảo xuất hiện, trong Phá Kính Hồ cũng đã có hơn trăm cỗ thi thể, đợi cho một ngàn kiện bí bảo toàn bộ hiện thân, lại chết bao nhiêu người nữa?

Nghĩ đến đây, bất kể là người xem náo nhiệt, hay là vũ giả tham dự trong đó, toàn bộ đều có chút không rét mà run.

Dương gia và thất đại gia tộc khác, lần này bút tích quá độc ác.

- Khai thiếu, đám bí bảo này làm sao bây giờ a, nhiều lắm.
Hoắc Tinh Thần một bên nhếch miệng oai cười, một bên hỏi, mặc cho ai đều nhìn ra hắn trong tươi cười đắc ý.

- Năm vị tiền bối Đoan Mộc gia trông coi đi.
Dương Khai nhíu nhíu mày.

Số lượng bí bảo cướp đoạt tới càng ngày càng nhiều, những bí bảo đủ loại này, tạo hình không đồng nhất, có lớn có nhỏ, có nhỏ như vòng tai lớn, lớn lại như khảm đao tiêu thương, mang ở trên người khẳng định không thực tế, nhất định phải có người chuyên trông coi mới được.

Vì thế điều động một đám cao thủ đi ra ngoài, cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, Dương Khai phỏng chừng những người khác cũng đều phải làm như vậy. Và trong chốc lát, hào quang trong trận pháp dưới đáy hồ lại sáng lên, hồ nước đỏ sẫm cũng có vẻ có chút âm khí dày đặc, khiến da đầu người xem run lên.

Có hai lần kinh nghiệm trước, tất cả mọi người đều biết, nhóm thứ ba bí bảo tức sẽ xuất hiện, đối với đám nhân mã kia vừa lên đã muốn đại chiến, đám người xem náo nhiệt cũng là nghển cổ trông mong, đều tự tìm kiếm góc độ và vị trí tốt, chậm rãi đợi xem trò hay.

Đám nhân mã bên Dương Khai được mệnh lệnh của hắn, cứ việc có chút mê tít mắt nhìn đáy hồ, cũng sẽ không có ý kiến gì.

Mà bên đám người Dương Kháng kia, cũng đều xoa tay, chuẩn bị phóng tay làm hết cỡ một phen.

Hưu hưu hưu...

Trăm đạo quang mang lại lần nữa bắn nhanh ra, lại là trăm kiện bí bảo xuất hiện.

- Lên, ai dám đoạt giết ngay!

Dương Kháng khẽ quát một tiếng, nhân mã bên cạnh nhanh chóng xuất động.

Cùng lúc đó, Dương Thận, Dương Ảnh cũng gần như ra mệnh lệnh đồng dạng, sắc mặt mỗi người đều hung ác, dường như đều không đội trời chung với tất cả mọi người ở trong này.

Nhưng thời điểm ba phương nhân mã này lao ra, tất cả mọi người kinh nghi vạn phần phát hiện, rõ ràng còn có hai phe nhân mã không có bất kỳ động tác.

Một bên là Dương Khai, bên kia là Dương Uy!

Hai huynh đệ một lớn tuổi nhất, và một nhỏ tuổi nhất, giống như có lẽ đã thoả mãn với thu hoạch vừa rồi, cũng không có tính toán tiếp tục tranh đoạt.

- Làm cái gì vậy, hai người bọn hắn như thế nào không nhúc nhích gì?

Người vây xem kêu lên, sáu phương hỗn chiến mới có ý tứ, lần này thiếu hai phe, chắc chắn sẽ không quá náo nhiệt.

- Không phải là sợ rồi sao? Lá gan nhỏ như vậy còn tới tham gia đoạt đích chi chiến cái gì?

- Mau lên a, thất thần làm gì, một đám ngu như lợn. Chết cho lão tử... Cơ hội tốt như vậy, như thế nào không nắm bắt? Nếu không phải tông môn của lão tử quá kém cỏi, cũng có thể đầu nhập vào một công tử, hôm nay có thể chém giết đoạt bí bảo rồi.

...

Thanh âm kêu la truyền đến, hỗn độn không chịu nổi, Dương Khai ngạc nhiên liếc mắt nhìn Dương Uy một cái. Hiếm thấy hắn hướng mình khẽ mỉm cười, vẻ mặt ta xem thấu ý tứ của ngươi rồi.

- Trở về!

Ngay sau đó, Dương Chiếu cũng nhướng mày. Chợt hướng các đồng minh của mình mạnh mẽ quát một tiếng.

Nhóm vũ giả này tâm tình kích động, đang chuẩn bị đại triển tay chân vốn đã vọt tới nửa đường, mắt thấy có thể cướp đoạt một ít bí bảo. Giờ phút này nghe thấy mệnh lệnh của Dương Chiếu, làm sao phản ứng kịp?

Có kẻ hành động nhanh chóng, lập tức lui về bên người Dương Chiếu, có kẻ cũng không cam lòng buông tha cơ hội trước mắt như vậy, mặt lộ vẻ vẻ tham lam, giơ tay nắm lấy bí bảo trước mặt.

Tựa hồ là đưa tới phản ứng gì cực kỳ khủng khiếp, trong nháy mắt đương khi đám vũ giả kia đoạt được bí bảo, trên không ở trung ương Phá Kính Hồ, đột nhiên bộc phát ra một cổ năng lượng hỗn độn chấn động không chịu nổi.

Oanh long long, hưu hưu hưu. Răng rắc răng rắc...

Ánh lửa lay động, tia chớp tiếng sấm, băng tuyết bao trùm xuống, từng đạo kiếm quang kinh người bùng nổ, từng đám cây băng lăng bén nhọn mà đột ngột quỷ dị xuất hiện. Một sợi tơ dài hẹp màu vàng bay múa đầy trời, sắc bén như đao phong, vô kiên bất tồi, lấy nơi trăm kiện bí bảo làm trung tâm, công kích mênh mông bắn nhanh hướng ra bốn phía.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Người xem náo nhiệt vẫn như cũ đang kêu la, không biết Dương Khai và Dương Uy vì sao không có động tác gì. Đám vũ giả tranh đoạt bí bảo, một đám tâm thần phòng bị kẻ khác, đương khi những công kích này lúc bạo phát ra, thanh âm kêu la két một tiếng dừng lại, đám vũ giả này cũng đổ ập xuống bị đánh nhất trở tay không kịp.

Những người này đại đa số là vũ giả Chân Nguyên Cảnh, vốn không nghĩ tới sẽ có loại tai nạn này giáng xuống.

Thật muốn lại nói tiếp, những công kích này hỗn loạn vô cùng, hơn nữa mỗi một đạo công kích cũng không tính quá mạnh mẽ, nhưng làm cho người ta hộc máu chính là, đây là vô số đạo công kích đồng thời bạo phát ra.

Tích cát thành tháp, tích nước thành sông, những vũ giả Chân Nguyên Cảnh này làm sao có thể ngăn cản được?

Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, chỗ đám vũ giả vây tụ ở vị trí trung tâm nhất bị dọn dẹp không còn, chi gãy thịt nát tung bay, máu tươi như mưa rơi xuống.

Phạm vi vị trí hai mươi trượng, đột nhiên xuất hiện một khu vực chân không, nơi đó tựa hồ bị một hắc động vô hình cắn nuốt.

Những vũ giả cách hơi xa một chút, lúc này mới hốt hoảng chạy thục mạng, không còn dám tại chỗ dừng lại, quay đầu nhìn lại, chứng kiến tràng cảnh thê thảm kia, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc hoảng sợ, trong mắt đầy tràn vẻ sợ hãi cùng ý may mắn sống sót sau tai nạn.

Hiện trường một mảnh yên lặng, chỉ có thi thể rơi xuống trong hồ nước truyền đến thanh âm bắn tung toé, chói tai đến cực điểm.

- Quá âm hiểm!

Dương Khai ánh mắt lẫm liệt, lạnh giọng quát khẽ.

Năng lượng này đột nhiên bạo phát đi ra, cũng không phải đám vũ giả cướp đoạt kia phát ra công kích, mà nguyên nhân là trăm kiện bí bảo kia.

Nhóm thứ ba bí bảo này, hiển nhiên là sớm đã bị động tay chân, bị các cường giả sớm rót vào chân nguyên, chỉ đợi tới thời điểm có người bắt lấy chúng, lực lượng chất chứa bên trong bí bảo sẽ bị kích phát, đánh những vũ giả kia trở tay không kịp.

Đây căn bản là một cái bẫy! Là cạm bẫy Dương gia nhằm vào đám vũ giả cướp đoạt bí bảo lúc này đây!

Trước sau hai nhóm bí bảo xuất hiện, làm giảm đi lại lòng cảnh giác của đám vũ giả, nhóm thứ ba đột nhiên hạ sát thủ...

- Người của chúng ta vừa rồi nếu như tiến lên...

Sắc mặt Thư Tiểu Ngữ có hơi trắng bệch, người chết nàng không thể không thấy qua, ở sau khi lịch luyện nơi Dị Địa, nàng cũng tự tay giết người qua, vừa rồi lại tận mắt nhìn thấy gần năm mươi vũ giả ở trong chiến đấu tranh đoạt bí bảo tử vong.

Nhưng cảnh tượng như vậy trong nháy mắt liền chết mấy chục người, vẫn như cũ làm cho nàng cảm thấy khủng bố.

- Khai thiếu, ta đối với ngươi khâm phục đã sâu đến tận trong linh hồn rồi!

Da mặt Hoắc Tinh Thần co quắp, vừa rồi thời điểm Dương Khai hạ lệnh nói nhóm bí bảo tiếp theo bọn họ không đoạt, Hoắc Tinh Thần còn cảm thấy hắn cẩn thận quá mức, nhưng hiện tại xem ra, cái kia làm sao là cái gì cẩn thận, rõ ràng có chỗ phát hiện.

Vừa rồi nếu là người bên trận doanh của ta tiến lên, khẳng định cũng sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng!

Ý thức được điểm này, Hoắc Tinh Thần như thế nào không khâm phục? Không chỉ có hắn, mọi người bên này, nhìn lại Dương Khai, cũng không khỏi lộ ra một chút thần sắc tôn kính.

- Đại thiếu, làm sao ngươi biết...

Bên kia, Mạnh gia Mạnh Thiện Y sắc mặt khẽ biến, thấp giọng hướng Dương Uy hỏi.

Dương Uy chậm rãi lắc đầu:

- Ta không biết, nhưng Cửu đệ bất động, chúng ta sẽ không động, hết thảy làm theo hắn đi.

- Ngươi nói là, ngươi mới vừa rồi là nhìn Dương Khai...

- Ân.

Dương Uy gật gật đầu,

- Lão Cửu trời sinh tính cẩn thận, cũng may mắn có hắn, bằng không...

Mạnh Thiện Y hít sâu một hơi, cũng không dám khinh thường Dương Khai mảy may nào nữa. Quay đầu nhìn những Dương gia đệ tử khác, Dương Chiếu vẻ mặt may mắn và nghĩ mà sợ, vừa rồi mệnh lệnh của hắn may mắn truyền đạt đúng lúc, bên mình chỉ tổn thất ba vũ giả nóng lòng đoạt bảo, ngược lại đám người Dương Kháng sắc mặt xanh mét, khó coi vô cùng.

Nhân mã của y và Dương Thận Dương Ảnh là thua thiệt nhất, lúc nhóm bí bảo thứ ba đi ra, ai cũng so kè với nhau xông đến cho mau, công kích kia bạo phát ra ở vị trí trung tâm nhất, gần như đều là người của bọn hắn gánh chịu.

Mỗi một nhà đều tổn thất mười mấy người, bị thương vô số, trong đó không thiếu Thần Du Cảnh trình độ hơi thấp.

Dương Khai và Dương Uy khôn khéo, càng lộ ra vẻ bất lực của bọn hắn! Điều này làm cho bọn hắn không khỏi có chút nổi giận.

Trên bầu trời lơ lửng trăm kiện bí bảo dường như trong khoảnh khắc đó bạo phát ra toàn bộ uy lực, giờ phút này hào quang ảm đạm, trước thời điểm đám vũ giả cướp đoạt thối lui, toàn bộ rơi xuống trên mặt hồ.

Nhưng vừa rồi ăn phải một lần thiệt thòi lớn, giờ phút này không ai dám tùy tiện tiếp cận nhóm bí bảo này nữa.

- Có thể đi đoạt!

Dương Khai híp mắt, thản nhiên nói một tiếng.

- Còn đứng ngây đó làm gì?

Hoắc Tinh Thần quát khẽ một tiếng.

Chợt, trận doanh bên Dương Khai lao ra gần trăm người, chỉ để lại nhân vật lĩnh quân một đời tuổi trẻ và một ít Thần Du Cảnh.

Đồng thời, Dương Uy dường như cũng ra lệnh, xem bộ dáng là quyết định phải cùng Dương Khai cùng nhau hành động.

Các võ giả ở trận doanh khác ngự không phi hành tại trên Phá Kính Hồ không thể không chứng kiến động tác này của hai phe đội ngũ, nhưng giờ phút này vẫn chưa hoàn hồn, chủ nhà cũng không còn hạ mệnh lệnh, nào dám khinh suất xuất động.

Đám người Dương Kháng thần sắc giãy dụa do dự một trận, cũng không dám tùy tiện hạ lệnh.

Không đợi những bí bảo này lọt vào trong hồ nước, liền bị đám vũ giả xông lên phân chia hầu như không còn, không có xuất hiện tiếp tục công kích khủng bố đột ngột như trước nữa.

Mà ngoài dự đoán mọi người, hai phe này có đại thu hoạch, nhân mã chiến thắng trở về, không ngờ cũng không bộc phát ra chiến đấu gì.

Thấy một màn như vậy, bọn người Dương Kháng đều hối hận tận ruột gan, Dương Chiếu đồng dạng sắc mặt khó coi, hắn cũng đúng là có chút cố kỵ nhiều, bằng không hiện tại nhất định có thể phân một chén canh.

- Khai thiếu! Năm mươi bốn kiện bí bảo!

Hoắc Tinh Thần kiểm lại số lượng, cực kỳ hưng phấn báo cáo,

- Hơn nữa tất cả đều là cấp bậc Địa cấp thượng phẩm!

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua Dương Uy bên kia, nói:

- Nhân mã bên phía Đại ca, về sau không cần phát sinh xung đột với bọn họ!

- Đã biết!

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Vừa rồi Dương Khai nhìn đã rõ, ở thời điểm cướp đoạt bí bảo, bên mình có mấy người công kích đồng minh của Dương Uy, nhưng những người đó chỉ có phòng ngự, cũng không trả thủ, xem ra Dương Uy đã hạ mệnh lệnh gì cho bọn hắn.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, bên mình mới đoạt nhiều hơn vài món.

Như vậy xem ra, đại ca dường như cố ý cùng mình kết minh a, nếu không cũng sẽ không thể hiện ra thiện ý như vậy.

- Khai thiếu, kế tiếp làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến sao?

Hoắc đại công tử mỉm cười hỏi.

Dương Khai lắc lắc đầu:

- Bọn họ lại không phải kẻ ngu, vừa rồi chuyện tốt như vậy, đụng một lần là được rồi. Nhóm tiếp theo là muốn đoạt, nhưng mà các ngươi phải đối mặt, chẳng những có công kích đến từ địch nhân, còn có bên trong bí bảo kích phát ra công kích, tất cả đều phải cẩn thận một chút, có vũ kỹ hay bí bảo phòng ngự dùng được, toàn bộ dùng tới, đừng chết quá nhanh!

Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.

Vừa rồi một nhóm bí bảo kia sở dĩ có thể giết chết nhiều người như vậy, hoàn toàn là vì tất cả mọi người đều cảnh giác đối thủ, cái vốn không nghĩ tới là bí bảo bị động tay chân, vội vàng không kịp chuẩn bị bị công kích dày đặc nhiều như vậy bắn trúng, cho dù là Thần Du Cảnh cũng ăn không tiêu.

Lúc này mới chỉ là nhóm thứ ba bí bảo xuất hiện, trong Phá Kính Hồ cũng đã có hơn trăm cỗ thi thể, đợi cho một ngàn kiện bí bảo toàn bộ hiện thân, lại chết bao nhiêu người nữa?

Nghĩ đến đây, bất kể là người xem náo nhiệt, hay là vũ giả tham dự trong đó, toàn bộ đều có chút không rét mà run.

Dương gia và thất đại gia tộc khác, lần này bút tích quá độc ác.

- Khai thiếu, đám bí bảo này làm sao bây giờ a, nhiều lắm.

Hoắc Tinh Thần một bên nhếch miệng oai cười, một bên hỏi, mặc cho ai đều nhìn ra hắn trong tươi cười đắc ý.

- Năm vị tiền bối Đoan Mộc gia trông coi đi.

Dương Khai nhíu nhíu mày.

Số lượng bí bảo cướp đoạt tới càng ngày càng nhiều, những bí bảo đủ loại này, tạo hình không đồng nhất, có lớn có nhỏ, có nhỏ như vòng tai lớn, lớn lại như khảm đao tiêu thương, mang ở trên người khẳng định không thực tế, nhất định phải có người chuyên trông coi mới được.

Vì thế điều động một đám cao thủ đi ra ngoài, cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, Dương Khai phỏng chừng những người khác cũng đều phải làm như vậy.