Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 399: Nghèo thế?




Thanh âm huyên náo trong đại điện đột nhiên biến mất, nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt mọi người, nhưng ai cũng kinh ngạc nhìn Thu Ức Mộng và Dương Khai. Khuôn mặt họ đầy vẻ hồ nghi, như thể cho rằng bản thân có phải là nghe nhầm hay không, hay là Thu Ức Mộng nói nhầm rồi.

- Thu đại tiểu thư cư nhiên cũng biết nói đùa.

Hoắc Tinh Thần bỗng nhiên bật cười ha ha.

Mọi người trong đại điện ngơ ngác một chút, lập tức không nhịn được bật cười, như thể không ngờ Thu Ức Mộng cũng có một mặt như thế.

Bất quá, nụ cười của họ thật sự rất vụng về, một chút ý cười đều không có. Mọi người chỉ sợ Thu Ức Mộng khó xử, mới làm ra vẻ một phen.

Thần sắc Thu Ức Mộng rất thản nhiên, đôi mắt nhìn quét qua mọi người trong đại điện, cũng không phản bác càng không có ý muốn thuận theo lời nói đùa, đợi một lúc lâu mới nói:

- Buồn cười sao?

Một trận tiếng ho vang lên, mọi người đều thu liễm thần sắc, ngồi lại cho nghiêm chỉnh.

- Có lẽ các người cho rằng ta đang nói đùa, nhưng những gì ta nói là sự thật, thứ ta đưa cho các người là Hỗn Nguyên đan Huyền cấp hạ phẩm, tự các người mở ra xem sẽ biết.

Ngữ khí bình thản, thẳng thắn, căn bản không có ý nói đùa.

- Sao có thể?

Hoắc Tinh Thần không tin, lắc đầu nói:

- Hỗn Nguyên đan, ta đã từng dùng qua, nó là đan dược Thiên cấp thượng phẩm, sao đột nhiên biến thành Huyền cấp được?

Huyền cấp và Thiên cấp, mặc dù chỉ hơn kém nhau một cấp, nhưng giá trị của hai cái cách nhau rất xa. Đan dược Huyền cấp trở xuống chỉ là đan dược, nhưng đan dược Huyền cấp đã có thể được gọi là Huyền đan rồi.

Mỗi một viên đan dược Huyền cấp đều không dễ luyện chế, không những phải thu thập nguyên liệu dùng để luyện đan, hơn nữa còn hao phí rất nhiều tâm huyết và thời gian của Luyện Đan Sư.

Vậy mà những người của Dược Vương Cốc chỉ cần có nửa tháng. Đẳng cấp của đám Luyện Đan Sư kia thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Đám người kia có thể trong một thời gian ngắn như vậy luyện chế ra nhiều đan dược Thiên cấp thượng phẩm thế này, cũng đủ để tất cả mọi người bội phục.

Thế nhưng Thu Ức Mộng nói với họ, đây là Hỗn Nguyên đan Huyền cấp, đương nhiên không ai có thể tin được. Đầu tiên, không nói tới đám người kia căn bản không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy luyện chế ra đủ đan dược Huyền cấp dược đưa cho tất cả mọi người, chỉ nói Hỗn Nguyên đan này cũng không thể luyện ra Huyền cấp được.

Hoắc Tinh Thần vừa nói, vừa mở một bình đan, đổ một viên từ bên trong ra, thần sắc khinh bạc đột nhiên thay đổi, ngạc nhiên nhìn chăm chú viên đan trên tay.

Những người khác cũng giống như vậy, khi vừa nhìn thấy viên đan được đổ ra, rất nhiều tiếng hô kinh ngạc và nghi hoặc vang lên.

- Địa vị trong mỗi tông môn của các vị đều không thấp, hẳn cũng đã từng dùng qua Hỗn Nguyên đan, chắc chắn đều là người biết hàng, tự xem đi.

Thu Ức Mộng khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Lại nói, buổi sáng, khi nàng nhìn thấy những viên Hỗn Nguyên đan này, phản ứng hệt như Hoắc Tinh Thần. Những tưởng Dương Khai đang trêu đùa nàng, nhưng sau khi tận mắt nghiệm chứng, Thu Ức Mộng mới không thể không thừa nhận, đây đúng là Hỗn Nguyên đan Huyền cấp hạ phẩm.

- Sao có thể như vậy?

Mắt Hoắc Tinh Thần trợn tròn, một viên Hỗn Nguyên đan Huyền cấp. Chẳng khác gì phá vỡ quy luật tồn tại thông thường.

Giữa lúc kinh hãi, Hoắc đại công tử vội vàng đổ tất cả đan dược ra khỏi bình, kiểm tra tỉ mỉ từng viên, bất ngờ phát hiện, tất cả thực sự đều là đan dược Huyền cấp.

- Làm sao có thể như thế được?

Hoắc Nguyên Thần đầu đầy mơ hồ, trong nhất thời có cảm giác không chân thực.

- Nhìn xem, trên Huyền đan cư nhiên còn có hoa văn giống kinh mạch cơ thể người!

Một tiếng kinh hô như thể phát hiện đại lục mới vang lên.

- Đan văn.

- Trời ơi, chỗ ta cũng có mấy viên Huyền đan có đan văn này.

- Ta cũng có, đủ bốn viên luôn! Ha ha ha… Chỉ mới nghe đồn có đan dược có thể xuất hiện đan văn, không ngờ lần này có thể tận mắt nhìn thấy.

Hơn nữa, đây còn là đan dược Huyền cấp xuất hiện đan văn, càng không phải chỉ có một viên hai viên, mà hai, ba phần mười đan dược xuất hiện đan văn.

Tất cả mọi người đều bị chấn kinh, sắc mặt chuyển biến, nhưng phần nhiều là hưng phấn và kích động.

Đan văn, Luyện Đan Sư khi luyện đan dược, nếu trình độ đủ cao có thể luyện ra đan dược xuất hiện hoa văn giống như kinh mạch trong cơ thể người, đấy gọi là đan văn.

Một viên đan dược, một khi xuất hiện thứ đan văn này, thì giá trị của nó lập tức tăng lên gấp đôi! Bởi vì dược hiệu của loại đan dược có đan văn phát huy tốt hơn nhiều so với đan dược bình thường, hơn nữa cho dù cất giữ bao lâu dược tính cũng sẽ không giảm đi. Thậm chí theo thời gian trôi qua, đan văn còn có thể chủ động hấp thu linh khí giữa trời đất, nuôi dưỡng linh tính của đan dược, khiến dược tính trở nên càng mạnh hơn.

Trong các loại đan văn, còn có tồn tại một loại gọi là đan vân! Đan vân có hoa văn tựa như áng mây huyễn mộng bao trùm trên đan dược, có thể tạo ra tác dụng mạnh hơn nhiều so với đan văn bình thường.

Tất cả đều chỉ là truyền thuyết. Những người ngồi đây tuy rằng thân phận không thấp, nhưng chưa từng nhìn thấy đan dược có đan văn. Không phải tông môn bọn họ không có tiền mua, mà là thứ này Luyện Đan Sư bình thường không thể luyện chế ra được.

Rất nhiều Luyện Đan Sư say mê luyện đan đều nhờ gặp tình huống cơ duyên xảo hợp, mới có thể ngẫu nhiên luyện chế ra một viên đan dược có đan văn.

Cấp bậc của đan dược càng cao, tỉ lệ xuất hiện đan văn càng thấp.

Đan văn là một thứ tượng trưng cho đỉnh cao của Luyện Đan Sư, cũng là một biểu tượng của đan dược cực phẩm.

Nhưng hiện tại, Huyền đan trên tay tất cả mọi người, ít nhất có hai phần đan dược là có đan văn! Tỉ lệ này quả thực có chút dọa người.

Những đan dược có đan văn này làm người ta phấn khởi hơn so với có được bất kì bảo tàng nào.

Mọi người đều đang bàn luận xôn xao, vạn phần kích động.

Trong lòng Thiếu thành chủ Thiên Nguyên thành, Liêu Phi Sinh sóng cuồn cuộn tung trào, y cầm trên tay hai bình Huyền đan, sắc mặt ửng hồng, hô hấp cực nóng.

Trong lòng thầm nghĩ, đến nhờ cậy vị Khai công tử này quả nhiên là lựa chọn chính xác. Đại chiến còn chưa bắt đầu, mỗi nhà đều được chia hai bình Huyền đan, ngày tháng còn dài, nào sợ không kiếm thêm được lợi ích?

Thậm chí ngay đến bốn thiếu nữ của Vạn Hoa Cung lúc này cũng có chút kích động khó kiềm chế. Hàn Tiểu Thất tính tình lãnh đạm tốt hơn một chút, tuy rằng kích động, nhưng vẫn giữ phong phạm của đại tiểu thư, chỉ có đôi mắt nhìn chăm chú là không ngừng phát ra những tia sáng kì dị, không ngừng nhìn về phía Dương Khai, trên khuôn mặt lộ vẻ cảm kích.

Mà Dạ Hàm tính cách có chút hoạt bát kia thì đang kiểm tra từng viên đan dược, mỗi khi nhìn thấy một viên đan dược có đan văn sẽ xuýt xoa một phen, làm vài vị sư tỷ muội trừng mắt nhìn nàng, âm thầm dặn dò nàng chớ không biết lễ nghi như vậy.

- Tần tiền bối quả nhiên lợi hại, Dược Vương Cốc quả nhiên lợi hại!

Một lúc sau, Trữ Cảnh Sơn của Phi Bằng Các lên tiếng tán thưởng.

- Đúng vậy, Tần tiền bối giờ có năng lực như vậy, sau này có lẽ có thể sánh bằng Tiêu đại sư.

Tiếng cười trong vắt của Phong Thiển Ngân bên phía Thủy Nguyệt Đường vang lên, tiếu dung mỹ lệ vạn phần.

Chân mày của Hoắc Tinh Thần nhíu lại, nắm chặt một viên Huyền đan trong tay, nhìn chăm chăm vào Dương Khai.

Không giống những người có thực lực xuất thân nhất đẳng kia, Hoắc Tinh Thần tuy là công tử nhà giàu, những thứ được tiếp xúc đương nhiên cao hơn những người này một chút. Hoắc gia cũng có Huyền cấp Luyện Đan Sư, hơn nữa không chỉ có một người. Nhưng theo Hoắc Tinh Thần biết, cho dù tất cả những Luyện Đan Sư kia cùng ra tay, cũng không thể trong một khoảng thời gian ngắn luyện chế ra nhiều Huyền đan như vậy. Có cho họ thêm thời gian mười năm, bọn họ cũng không luyện chế ra được nhiều đan dược có đan văn như thế!

Cho dù Tần Trạch xuất thân là Thiếu cốc chủ Dược Vương Cốc, y cũng chỉ là một Luyện Đan Sư Huyền cấp hạ phẩm mà thôi. Hẳn không thể có bản lĩnh lớn như vậy chứ?

Thu Ức Mộng quét mắt nhìn qua, ánh mắt của hai vị công tử và tiểu thư xuất thân thân từ hai đại thế gia siêu cấp vừa chạm, đều cùng nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.

Việc này chỗ nào cũng lộ ra cổ quái.

Được chia cho Huyền đan, đương nhiên phải khẩn trương tu luyện. Có một đống Huyền đan tương trợ, muốn nâng cao thực lực, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mọi người lần lượt cáo từ, tự về viện lạc của mình bế quan tu luyện. Ngay đến Hoắc Tinh Thần cũng vội vã trờ về thử hiệu quả của những viên Huyền đan.

Đợi đến khi những người khác rời đi hết, Thu Ức Mộng mới mỉm cười nhìn Khai Dương, nói:

- Có phải ngươi nên nói ta nghe một chút, những bình đan dược này rốt cuộc là do ai luyện chế?

- Đừng hỏi, những gì cần nói ta đều nói với ngươi rồi.

Khai Dương thản nhiên lắc đầu, việc liên quan đến tiểu sư tỷ, bất luận thế nào Khai Dương cũng không nói cho bất kì ai.

Hơn nữa, đan phòng là nơi ngoại trừ người của Dược Vương Cốc và Dương Khai ra, những người khác đều bị nghiêm cấm tiến vào. Ngay đến Thu Ức Mộng, cũng không dám tùy tiện đến đan phòng làm phiền đệ tử Dược Vương Cốc. Vậy nên nàng thật sự không rõ xuất xứ của chỗ đan dược này.

Con ngươi đảo một vòng, Thu Ức Mộng hừ nói:

- Ngươi không nói ta cũng biết, đều nhờ vị tiểu sư tỷ kia của ngươi phải không, như thế mới làm ra được chỗ đan dược này?

Thu đại tiểu thư suy nghĩ nhanh nhạy, đoán rằng Tần Trạch không có bản lĩnh lớn như vậy. Mà được vào đan phòng ngoại trừ Dương Khai và đệ tử Dược Vương Cốc, cũng chỉ có Hạ Ngưng Thường, từ đó đương nhiên có thể đoán ra một ít manh mối.

- Đừng có nói bừa, cẩn thận ta giết người diệt khẩu.

Dương Khai quét mắt nhìn nàng, hàm chứa mười phần ý tứ cảnh cáo.

Mặt mày Thu Ức Mộng hơi biến sắc, trên mặt hiện ra một chút kinh ngạc. Những lời vừa rồi nàng chỉ thuận miệng nói ra, nhưng theo phản ứng của Dương Khai, chỗ đan dược này thật đúng có liên quan với vị tiểu sư tỷ kia!

Thu Ức Mộng thậm chí không tiếp tục tranh cãi với Dương Khai, thần sắc nàng trở nên ngưng trọng. Thế mới biết Hạ Ngưng Thường không đơn giản chỉ là người Dương Khai thích.

Nhưng cô nương này ngoại trừ đeo khăn che mặt khiến người ta chú ý đôi chút, đâu có chỗ nào đặc biệt đâu. Nhưng thực lực rất mạnh, đã đạt đến trình độ Thần Du Cảnh nhất tầng! Chẳng lẽ chỗ đan dược này là nàng luyện ra?

Cười khổ lắc lắc đầu, Thu Ức Mộng phủ định suy nghĩ khó tin này.

Đợi Thu Ức Mộng lấy lại tinh thần thì đã không thấy bóng dáng Dương Khai đâu, không biết hắn đã rời đi từ lúc nào.

- Sớm muộn sẽ có một ngày ta khám phá hết mọi bí mật của ngươi!

Thu Ức Mộng hừ nhẹ, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc.

Đủ loại thần bí trên người Dương Khai khiến nàng rất để ý. Hiện giờ đến nữ tử bên cạnh hắn cũng trở nên thần bí, đương nhiên hấp dẫn lòng hiếu kì của Thu Ức Mộng.

Dương Khai vô tình đi tới trước phòng tiểu sư tỷ. Khoảng thời gian này Hạ Ngưng Thường vẫn luôn luyện đan, đến hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi, hai người đã rất lâu chưa nói chuyện với nhau rồi.

Cửa phòng để mở, Dương Khai đến trước cửa phòng nhìn vào, thần sắc bỗng trở nên kì quái.

Trong phòng không những có Hạ Ngưng Thường, Lam Sơ Diệp cũng ở đây. Hai nữ tử dường như đang nói chuyện phiếm, khuôn mặt cả hai đều rất vui vẻ.

Sau khi thấy Dương Khai vào, ánh mắt hai người đều quay qua nhìn hắn.

- Tâm tình hai vị sư tỷ không tệ, đang nói gì thế?

Dương Khai cũng không khách khí, đi thẳng vào trong.

Hạ Ngưng Thường và Lâm Sơ Điệp nhìn nhau, đều hé miệng cười khẽ.

- Chuyện riêng của nữ nhân chúng ta, không nói cho ngươi.

Lam Sơ Điệp liếc mắt qua, quở trách Dương Khai

- Đâu phải người ngoài, nói sư đệ nghe chút đi.

Dương Khai hả hả cười nói.

Nghe hắn nói vậy, hai mắt Lâm Sơ Điệp lập tức tỏa sáng, trong lòng mừng thầm.​ Thanh âm huyên náo trong đại điện đột nhiên biến mất, nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt mọi người, nhưng ai cũng kinh ngạc nhìn Thu Ức Mộng và Dương Khai. Khuôn mặt họ đầy vẻ hồ nghi, như thể cho rằng bản thân có phải là nghe nhầm hay không, hay là Thu Ức Mộng nói nhầm rồi.

- Thu đại tiểu thư cư nhiên cũng biết nói đùa.

Hoắc Tinh Thần bỗng nhiên bật cười ha ha.

Mọi người trong đại điện ngơ ngác một chút, lập tức không nhịn được bật cười, như thể không ngờ Thu Ức Mộng cũng có một mặt như thế.

Bất quá, nụ cười của họ thật sự rất vụng về, một chút ý cười đều không có. Mọi người chỉ sợ Thu Ức Mộng khó xử, mới làm ra vẻ một phen.

Thần sắc Thu Ức Mộng rất thản nhiên, đôi mắt nhìn quét qua mọi người trong đại điện, cũng không phản bác càng không có ý muốn thuận theo lời nói đùa, đợi một lúc lâu mới nói:

- Buồn cười sao?

Một trận tiếng ho vang lên, mọi người đều thu liễm thần sắc, ngồi lại cho nghiêm chỉnh.

- Có lẽ các người cho rằng ta đang nói đùa, nhưng những gì ta nói là sự thật, thứ ta đưa cho các người là Hỗn Nguyên đan Huyền cấp hạ phẩm, tự các người mở ra xem sẽ biết.

Ngữ khí bình thản, thẳng thắn, căn bản không có ý nói đùa.

- Sao có thể?

Hoắc Tinh Thần không tin, lắc đầu nói:

- Hỗn Nguyên đan, ta đã từng dùng qua, nó là đan dược Thiên cấp thượng phẩm, sao đột nhiên biến thành Huyền cấp được?

Huyền cấp và Thiên cấp, mặc dù chỉ hơn kém nhau một cấp, nhưng giá trị của hai cái cách nhau rất xa. Đan dược Huyền cấp trở xuống chỉ là đan dược, nhưng đan dược Huyền cấp đã có thể được gọi là Huyền đan rồi.

Mỗi một viên đan dược Huyền cấp đều không dễ luyện chế, không những phải thu thập nguyên liệu dùng để luyện đan, hơn nữa còn hao phí rất nhiều tâm huyết và thời gian của Luyện Đan Sư.

Vậy mà những người của Dược Vương Cốc chỉ cần có nửa tháng. Đẳng cấp của đám Luyện Đan Sư kia thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Đám người kia có thể trong một thời gian ngắn như vậy luyện chế ra nhiều đan dược Thiên cấp thượng phẩm thế này, cũng đủ để tất cả mọi người bội phục.

Thế nhưng Thu Ức Mộng nói với họ, đây là Hỗn Nguyên đan Huyền cấp, đương nhiên không ai có thể tin được. Đầu tiên, không nói tới đám người kia căn bản không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy luyện chế ra đủ đan dược Huyền cấp dược đưa cho tất cả mọi người, chỉ nói Hỗn Nguyên đan này cũng không thể luyện ra Huyền cấp được.

Hoắc Tinh Thần vừa nói, vừa mở một bình đan, đổ một viên từ bên trong ra, thần sắc khinh bạc đột nhiên thay đổi, ngạc nhiên nhìn chăm chú viên đan trên tay.

Những người khác cũng giống như vậy, khi vừa nhìn thấy viên đan được đổ ra, rất nhiều tiếng hô kinh ngạc và nghi hoặc vang lên.

- Địa vị trong mỗi tông môn của các vị đều không thấp, hẳn cũng đã từng dùng qua Hỗn Nguyên đan, chắc chắn đều là người biết hàng, tự xem đi.

Thu Ức Mộng khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Lại nói, buổi sáng, khi nàng nhìn thấy những viên Hỗn Nguyên đan này, phản ứng hệt như Hoắc Tinh Thần. Những tưởng Dương Khai đang trêu đùa nàng, nhưng sau khi tận mắt nghiệm chứng, Thu Ức Mộng mới không thể không thừa nhận, đây đúng là Hỗn Nguyên đan Huyền cấp hạ phẩm.

- Sao có thể như vậy?

Mắt Hoắc Tinh Thần trợn tròn, một viên Hỗn Nguyên đan Huyền cấp. Chẳng khác gì phá vỡ quy luật tồn tại thông thường.

Giữa lúc kinh hãi, Hoắc đại công tử vội vàng đổ tất cả đan dược ra khỏi bình, kiểm tra tỉ mỉ từng viên, bất ngờ phát hiện, tất cả thực sự đều là đan dược Huyền cấp.

- Làm sao có thể như thế được?

Hoắc Nguyên Thần đầu đầy mơ hồ, trong nhất thời có cảm giác không chân thực.

- Nhìn xem, trên Huyền đan cư nhiên còn có hoa văn giống kinh mạch cơ thể người!

Một tiếng kinh hô như thể phát hiện đại lục mới vang lên.

- Đan văn.

- Trời ơi, chỗ ta cũng có mấy viên Huyền đan có đan văn này.

- Ta cũng có, đủ bốn viên luôn! Ha ha ha… Chỉ mới nghe đồn có đan dược có thể xuất hiện đan văn, không ngờ lần này có thể tận mắt nhìn thấy.

Hơn nữa, đây còn là đan dược Huyền cấp xuất hiện đan văn, càng không phải chỉ có một viên hai viên, mà hai, ba phần mười đan dược xuất hiện đan văn.

Tất cả mọi người đều bị chấn kinh, sắc mặt chuyển biến, nhưng phần nhiều là hưng phấn và kích động.

Đan văn, Luyện Đan Sư khi luyện đan dược, nếu trình độ đủ cao có thể luyện ra đan dược xuất hiện hoa văn giống như kinh mạch trong cơ thể người, đấy gọi là đan văn.

Một viên đan dược, một khi xuất hiện thứ đan văn này, thì giá trị của nó lập tức tăng lên gấp đôi! Bởi vì dược hiệu của loại đan dược có đan văn phát huy tốt hơn nhiều so với đan dược bình thường, hơn nữa cho dù cất giữ bao lâu dược tính cũng sẽ không giảm đi. Thậm chí theo thời gian trôi qua, đan văn còn có thể chủ động hấp thu linh khí giữa trời đất, nuôi dưỡng linh tính của đan dược, khiến dược tính trở nên càng mạnh hơn.

Trong các loại đan văn, còn có tồn tại một loại gọi là đan vân! Đan vân có hoa văn tựa như áng mây huyễn mộng bao trùm trên đan dược, có thể tạo ra tác dụng mạnh hơn nhiều so với đan văn bình thường.

Tất cả đều chỉ là truyền thuyết. Những người ngồi đây tuy rằng thân phận không thấp, nhưng chưa từng nhìn thấy đan dược có đan văn. Không phải tông môn bọn họ không có tiền mua, mà là thứ này Luyện Đan Sư bình thường không thể luyện chế ra được.

Rất nhiều Luyện Đan Sư say mê luyện đan đều nhờ gặp tình huống cơ duyên xảo hợp, mới có thể ngẫu nhiên luyện chế ra một viên đan dược có đan văn.

Cấp bậc của đan dược càng cao, tỉ lệ xuất hiện đan văn càng thấp.

Đan văn là một thứ tượng trưng cho đỉnh cao của Luyện Đan Sư, cũng là một biểu tượng của đan dược cực phẩm.

Nhưng hiện tại, Huyền đan trên tay tất cả mọi người, ít nhất có hai phần đan dược là có đan văn! Tỉ lệ này quả thực có chút dọa người.

Những đan dược có đan văn này làm người ta phấn khởi hơn so với có được bất kì bảo tàng nào.

Mọi người đều đang bàn luận xôn xao, vạn phần kích động.

Trong lòng Thiếu thành chủ Thiên Nguyên thành, Liêu Phi Sinh sóng cuồn cuộn tung trào, y cầm trên tay hai bình Huyền đan, sắc mặt ửng hồng, hô hấp cực nóng.

Trong lòng thầm nghĩ, đến nhờ cậy vị Khai công tử này quả nhiên là lựa chọn chính xác. Đại chiến còn chưa bắt đầu, mỗi nhà đều được chia hai bình Huyền đan, ngày tháng còn dài, nào sợ không kiếm thêm được lợi ích?

Thậm chí ngay đến bốn thiếu nữ của Vạn Hoa Cung lúc này cũng có chút kích động khó kiềm chế. Hàn Tiểu Thất tính tình lãnh đạm tốt hơn một chút, tuy rằng kích động, nhưng vẫn giữ phong phạm của đại tiểu thư, chỉ có đôi mắt nhìn chăm chú là không ngừng phát ra những tia sáng kì dị, không ngừng nhìn về phía Dương Khai, trên khuôn mặt lộ vẻ cảm kích.

Mà Dạ Hàm tính cách có chút hoạt bát kia thì đang kiểm tra từng viên đan dược, mỗi khi nhìn thấy một viên đan dược có đan văn sẽ xuýt xoa một phen, làm vài vị sư tỷ muội trừng mắt nhìn nàng, âm thầm dặn dò nàng chớ không biết lễ nghi như vậy.

- Tần tiền bối quả nhiên lợi hại, Dược Vương Cốc quả nhiên lợi hại!

Một lúc sau, Trữ Cảnh Sơn của Phi Bằng Các lên tiếng tán thưởng.

- Đúng vậy, Tần tiền bối giờ có năng lực như vậy, sau này có lẽ có thể sánh bằng Tiêu đại sư.

Tiếng cười trong vắt của Phong Thiển Ngân bên phía Thủy Nguyệt Đường vang lên, tiếu dung mỹ lệ vạn phần.

Chân mày của Hoắc Tinh Thần nhíu lại, nắm chặt một viên Huyền đan trong tay, nhìn chăm chăm vào Dương Khai.

Không giống những người có thực lực xuất thân nhất đẳng kia, Hoắc Tinh Thần tuy là công tử nhà giàu, những thứ được tiếp xúc đương nhiên cao hơn những người này một chút. Hoắc gia cũng có Huyền cấp Luyện Đan Sư, hơn nữa không chỉ có một người. Nhưng theo Hoắc Tinh Thần biết, cho dù tất cả những Luyện Đan Sư kia cùng ra tay, cũng không thể trong một khoảng thời gian ngắn luyện chế ra nhiều Huyền đan như vậy. Có cho họ thêm thời gian mười năm, bọn họ cũng không luyện chế ra được nhiều đan dược có đan văn như thế!

Cho dù Tần Trạch xuất thân là Thiếu cốc chủ Dược Vương Cốc, y cũng chỉ là một Luyện Đan Sư Huyền cấp hạ phẩm mà thôi. Hẳn không thể có bản lĩnh lớn như vậy chứ?

Thu Ức Mộng quét mắt nhìn qua, ánh mắt của hai vị công tử và tiểu thư xuất thân thân từ hai đại thế gia siêu cấp vừa chạm, đều cùng nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.

Việc này chỗ nào cũng lộ ra cổ quái.

Được chia cho Huyền đan, đương nhiên phải khẩn trương tu luyện. Có một đống Huyền đan tương trợ, muốn nâng cao thực lực, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mọi người lần lượt cáo từ, tự về viện lạc của mình bế quan tu luyện. Ngay đến Hoắc Tinh Thần cũng vội vã trờ về thử hiệu quả của những viên Huyền đan.

Đợi đến khi những người khác rời đi hết, Thu Ức Mộng mới mỉm cười nhìn Khai Dương, nói:

- Có phải ngươi nên nói ta nghe một chút, những bình đan dược này rốt cuộc là do ai luyện chế?

- Đừng hỏi, những gì cần nói ta đều nói với ngươi rồi.

Khai Dương thản nhiên lắc đầu, việc liên quan đến tiểu sư tỷ, bất luận thế nào Khai Dương cũng không nói cho bất kì ai.

Hơn nữa, đan phòng là nơi ngoại trừ người của Dược Vương Cốc và Dương Khai ra, những người khác đều bị nghiêm cấm tiến vào. Ngay đến Thu Ức Mộng, cũng không dám tùy tiện đến đan phòng làm phiền đệ tử Dược Vương Cốc. Vậy nên nàng thật sự không rõ xuất xứ của chỗ đan dược này.

Con ngươi đảo một vòng, Thu Ức Mộng hừ nói:

- Ngươi không nói ta cũng biết, đều nhờ vị tiểu sư tỷ kia của ngươi phải không, như thế mới làm ra được chỗ đan dược này?

Thu đại tiểu thư suy nghĩ nhanh nhạy, đoán rằng Tần Trạch không có bản lĩnh lớn như vậy. Mà được vào đan phòng ngoại trừ Dương Khai và đệ tử Dược Vương Cốc, cũng chỉ có Hạ Ngưng Thường, từ đó đương nhiên có thể đoán ra một ít manh mối.

- Đừng có nói bừa, cẩn thận ta giết người diệt khẩu.

Dương Khai quét mắt nhìn nàng, hàm chứa mười phần ý tứ cảnh cáo.

Mặt mày Thu Ức Mộng hơi biến sắc, trên mặt hiện ra một chút kinh ngạc. Những lời vừa rồi nàng chỉ thuận miệng nói ra, nhưng theo phản ứng của Dương Khai, chỗ đan dược này thật đúng có liên quan với vị tiểu sư tỷ kia!

Thu Ức Mộng thậm chí không tiếp tục tranh cãi với Dương Khai, thần sắc nàng trở nên ngưng trọng. Thế mới biết Hạ Ngưng Thường không đơn giản chỉ là người Dương Khai thích.

Nhưng cô nương này ngoại trừ đeo khăn che mặt khiến người ta chú ý đôi chút, đâu có chỗ nào đặc biệt đâu. Nhưng thực lực rất mạnh, đã đạt đến trình độ Thần Du Cảnh nhất tầng! Chẳng lẽ chỗ đan dược này là nàng luyện ra?

Cười khổ lắc lắc đầu, Thu Ức Mộng phủ định suy nghĩ khó tin này.

Đợi Thu Ức Mộng lấy lại tinh thần thì đã không thấy bóng dáng Dương Khai đâu, không biết hắn đã rời đi từ lúc nào.

- Sớm muộn sẽ có một ngày ta khám phá hết mọi bí mật của ngươi!

Thu Ức Mộng hừ nhẹ, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc.

Đủ loại thần bí trên người Dương Khai khiến nàng rất để ý. Hiện giờ đến nữ tử bên cạnh hắn cũng trở nên thần bí, đương nhiên hấp dẫn lòng hiếu kì của Thu Ức Mộng.

Dương Khai vô tình đi tới trước phòng tiểu sư tỷ. Khoảng thời gian này Hạ Ngưng Thường vẫn luôn luyện đan, đến hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi, hai người đã rất lâu chưa nói chuyện với nhau rồi.

Cửa phòng để mở, Dương Khai đến trước cửa phòng nhìn vào, thần sắc bỗng trở nên kì quái.

Trong phòng không những có Hạ Ngưng Thường, Lam Sơ Diệp cũng ở đây. Hai nữ tử dường như đang nói chuyện phiếm, khuôn mặt cả hai đều rất vui vẻ.

Sau khi thấy Dương Khai vào, ánh mắt hai người đều quay qua nhìn hắn.

- Tâm tình hai vị sư tỷ không tệ, đang nói gì thế?

Dương Khai cũng không khách khí, đi thẳng vào trong.

Hạ Ngưng Thường và Lâm Sơ Điệp nhìn nhau, đều hé miệng cười khẽ.

- Chuyện riêng của nữ nhân chúng ta, không nói cho ngươi.

Lam Sơ Điệp liếc mắt qua, quở trách Dương Khai

- Đâu phải người ngoài, nói sư đệ nghe chút đi.

Dương Khai hả hả cười nói.

Nghe hắn nói vậy, hai mắt Lâm Sơ Điệp lập tức tỏa sáng, trong lòng mừng thầm.​