Hoắc Tinh Thần la lối đến ỏm tỏi, đại danh của vị Hoắc công tử lang sói ở Trung Đô phóng đãng bất kham này, ở đây có ai là chưa từng nghe qua?
Nghe y nói vậy, đôi bên đang kịch chiến cũng không khỏi trợn trừng mắt, Dương Chiếu và Dương Thận thì tối sầm sắc mặt.
Hoắc Tinh Thần đứng giữa chiến trường, đã trở thành một chướng ngại vật, ai tung đòn công kích cũng phải cẩn thận tránh y ra, số chân nguyên phiêu đãng kia cũng không được phép chạm vào người y.
Nếu chẳng may đả thương y, thì với cái tính công tử của y, chắc chắn sẽ đòi tính sổ. Đến lúc đó, cho dù có Dương Chiếu và Dương Thận bảo vệ đi nữa, thì e là người đả thương y cũng chẳng tránh khỏi vận rủi bị trả thù.
Trong tất cả những người đang có mặt, thì chỉ có người xuất thân từ Bát đại gia là có tư cách ra chiêu, tóm gọn y, nhưng chiến trường loạn lạc đến vậy, Dương Chiếu và Dương Thận cũng không có gan đích thân vào trận.
Lời của Hoắc Tinh Thần còn chưa dứt, thì đã có một tên võ giả Thần Du Cảnh tam tầng bị Khúc Cao Nghĩa hất văng khỏi vòng chiến, vừa hay bổ thẳng vào vai y.
Hoắc đại công tử nổi đóa ngay lập tức, cho tên nọ một cái bạt tai, miệng chửi rủa:
- Mẹ kiếp, lão tử đã nói ta là Hoắc Tinh Thần rồi mà ngươi còn đui mù như vậy hả, làm lão tử bị thương thì ngươi có bồi thường nổi không?
Vị Thần Du Cảnh tam tầng này vốn đã bị Khúc Cao Nghĩa đánh đến không thở nổi, khí huyết quay cuồng không ngừng, tim đập liên hồi, lại bị Hoắc Tinh Thần cho một cái bạt tai, nộ khí và nộ hỏa không biết phát tiết đi đâu, vừa há mồm là phun liền ngay cả tràng máu, rồi ngã xuống mềm nhũn như con chi chi.
Gã cứ thế mà ngất lịm đi.
- Đồ đui mù!
Hoắc Tinh Thần khẽ hừ một tiếng.
Sắc mặt Dương Chiếu và Dương Thận lại càng thêm phần khó coi. Cách hành xử của Hoắc Tinh Thần quá vô lại. Ngoài y ra thì công tử của Bát đại gia Trung Đô chẳng ai lại làm chuyện mất mặt như vậy cả.
Gương mặt kiều mị của Diệp Tân Nhu Diệp gia thoáng phảng phất một nụ cười gượng gạo, cả nàng và Thu Tự Nhược đều lắc đầu liên hồi.
Tất cả đều xấu hổ vì cùng cánh Bát đại gia với người này!
Ngược lại, Thu Ức Mộng đứng gần đấy mỉm cười, thưởng thức màn biểu diễn của Hoắc đại công tử vô lại.
Hoắc Tinh Thần cứ như vào chỗ không người, tung tẩy giữa chiến trường hỗn loạn, bất cứ ai thấy y đến, đều phải thoái lui tránh né, làm y chán chường vô cùng. Y đứng nguyên chỗ cũ gãi đầu, rầu rĩ quay lại hỏi:
- Thu Ức Mộng, ta quay lại được chưa? Có ai đánh với ta đâu.
Đã nói đến mức đó rồi, ai còn dám đánh với y nữa? Y là độc đinh của Hoắc gia, không giống những gia tộc khác, đều có ít nhất mấy hậu nhân có thể nối dõi tông đường.
- Cứ ở đó lại tốt hơn!
Thu Ức Mộng mỉm cười đáp, nàng chợt phát hiện tác dụng của gã công tử phóng đáng này thật không hề nhỏ.
- Không phải chứ.
Hoắc Tinh Thần liền nhăn nhó mặt mày.
Bên ngoài, Diệp Tân Nhu đảo mắt, nhẹ nhàng nói:
- Nhị thiếu gia, để ta bắt y về nhé.
Diệp Tân Nhu tuy danh khí không bằng Thu Ức Mộng, nhưng dầu gì cũng là người tài ba trong số hậu bối Trung Đô, và cũng có người xưng tụng nàng và Thu Ức Mộng là hai đóa hoa đẹp của Trung Đô.
Hơn nữa, thực lực bản thân nàng cũng không hề yếu, đi kèm cùng các loại bí bảo đẳng cấp là đủ để giao chiêu với Thần Du Cảnh nhất tầng.
Về việc đi bắt Hoắc Tinh Thần, nàng cũng có phần tự tin. Kẻ khác không dám động vào Hoắc đại công tử, không có nghĩa là người của Bát đại gia không dám.
Dương Chiếu nghe vậy liền lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng:
- Ngươi không phải đối thủ của y đâu.
Diệp Tân Nhu ngẩn ra, phì cười nói:
- Nhị thiếu gia xem thường ta sao, chớ chỉ nhìn vào dáng người mảnh mai này, kỳ thực ta cũng có chút bản lĩnh đấy.
Dương Chiếu khẽ mỉm cười, nói một câu đầy thâm ý:
- Dĩ nhiên là ta biết rõ ngươi có bản lĩnh, và ta cũng không xem thường ngươi, chỉ là ngươi đã xem thường vị Hoắc công tử này mà thôi.
Diệp Tân Nhu tỏ vẻ ngạc nhiên, nghi hoặc nói:
- Ý huynh là y...
Dương Chiếu khẽ cười:
- Trước khi các công tử Dương gia trở về Trung Đô, thì bậc hậu bối nổi tiếng nhất có ba người, Hoắc Tinh Thần chính là kẻ thứ ba. Ngươi tưởng y nổi danh chỉ nhờ dựa vào cái tiếng của dòng họ và thói háo sắc thôi sao? Tân Nhu, ngươi quá coi thường bản lĩnh của Hoắc gia rồi đó.
Diệp Tân Nhu nghiêm mặt, lúc này mới khẽ gật đầu:
- Nhị thiếu gia nói phải, có lẽ là vì ta không ưa con người này, nên mới coi thường y quá.
Trong lúc hai người đương nói chuyện, thì Hướng Sở ở ngay bên cạnh lại âm thầm nháy mắt ra hiệu với một vị cao thủ Thần Du Cảnh bên dưới.
Vị Thần Du Cảnh này hiểu ý, liền lẻn ra khỏi vòng chiến đang công đả Khúc Cao Nghĩa, lấm lét đi về phía Hướng Thiên Tiếu đang giao chiến với một tên võ giả Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong.
Chiến trường hỗn loạn, chẳng ai còn lòng dạ nào đi để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt này, đến cả Hướng Thiên Tiếu cũng chẳng hề hay biết nữa là.
Chốc lát, tên cao thủ này đã đến khá gần Hướng Thiên Tiếu, ánh mắt hắn lóe lên tia hàn quang, một luồng sức mạnh thần thức vô hình vô ảnh phóng ra.
Ngay chính lúc này, Hoắc đại công tử cũng không biết bị gì, tự nhiên chân cẳng lảo đảo, nhoài người mấy bước về phía bên trái.
Chính mấy bước then chốt này đã khiến y chắn ngay trước mặt Hướng Thiên Tiếu.
Sức mạnh thần thức xông vào đầu y, bùng nổ dữ dội.
Một quầng sáng xanh lam chợt xuất hiện trên người Hoắc Tinh Thần, ấy là do bí bảo thần hồn tùy thân của y đã phát huy tác dung phòng ngự.
Nhìn thấy quầng sáng màu xanh lam này, Hoắc Tinh Thần hồ nghi nhìn trái nhìn phải, vừa hay chạm ngay ánh nhìn của tên vừa tấn công Hướng Thiên Tiếu.
Cứ như giờ mới phản ứng lại, Hoắc Tinh Thần nhếch miệng cười gian xảo:
- Cha chả, dám dùng Thần Hồn Kỹ tấn công bổn thiếu gia, ngươi quả là gan to, cũng may lão tử có mang bí bảo thần hồn, không thì đã bị ngươi tiễn về chầu diêm vương rồi nhỉ?
Gã nọ hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra biến cố này, kinh sợ đến hồn xiêu phách lạc.
Ban nãy đã có một tên không cẩn thận va phải Hoắc Tinh Thần, bị y cho một cái bạt tai, bây giờ đến phần mình “chào hỏi” y bằng Thần Hồn Kỹ, vậy thì kết cuộc còn tốt hơn được chắc?
Chớp mắt, mồ hôi trên trán y túa ra đầm đìa, vội vàng xua tay giải thích:
- Hoắc công tử, tiểu nhân không cố ý ạ.
Hoắc Tinh Thần tỏ vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợn:
- Không cố ý á? Thế chẳng lẽ là vô tình?
Vừa nói, y vừa hất bàn tay to lên chực tát đối phương.
Vị cao thủ nọ giơ tay lên đỡ cái tát theo bản năng, khi đã đỡ rồi thì mới ý thức được làm vậy không đúng, sắc mặt gã chợt quái đản vạn phần.
- Tiểu nhân... Hoắc công tử, ngài đại nhân đại lượng, xin ngày đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân này được không ạ?
- Không phải nói nhiều.
Hoắc Tinh Thần nhe răng cười quái đản:
- Ngươi là người Hướng gia đúng không? Hôm nay bổn thiếu gia không phế ngươi, thì sau này ta phải đổi tên là Hướng Tinh Thần, ngươi đứng đấy cấm nhúc nhích cho ta.
Gã này làm gì dám nhúc nhích, gã hận không thể tự đánh mình ngất lịm đi, vừa rồi nếu không phải gã kháng cự do bản năng, cho Hoắc Tinh Thần trút giận một phen, thì chuyện có lẽ đã không đến nước này.
Miệng gã chợt đắng chát như nhai phải hoàng liên vậy.
Hoắc Tinh Thần sục sạo quanh chiến trường một vòng, chẳng biết lấy được vũ khí từ thi thể nào, y múa may mấy đường, rồi tung tẩy quay lại, đứng sừng sững trước mặt vị cao thủ nọ, ánh mắt như lưỡi đao, lấp lóe hàn quang, nhìn gã từ trên xuống dưới.
- Ngươi tự nói xem. Ta sẽ cho ngươi từng nhát, từng nhát một đến chết, hay là một nhát chí mạng luôn?
Mặc dù vị cao thủ này thực lực cũng không tệ, nhưng lúc này đây cũng không kìm được cơn kinh hãi, gã vội vàng chuyển hướng nhìn sang Hướng Sở, ánh mắt đong đầy sự khẩn cầu.
Hướng Sở nở một nụ cười bất lực, y tuy là người thừa kế tương lai của Hướng gia, nhưng Hướng gia chỉ là thế lực nhất đẳng, lấy đâu tư cách so sánh với Hoắc gia?
Y căn bản không dám dây vào tên lưu manh vô lại Hoắc Tinh Thần này.
Nhìn thấy nụ cười méo mó của Hướng Sở, vị cao thủ này cũng biết hôm nay mình khó thoát vận rủi rồi, đành cắn chặt răng nói:
- Xin Hoắc công tử cứ tự định đoạt.
- Ái chà. Hãy còn khí khái quá nhỉ.
Hoắc Tinh Thần ngạc nhiên, như không nghĩ rằng gã lại không có chút động thái phản kháng nào.
Lời nói vừa mới dứt, thứ vũ khí sắc lẻm trên tay y liền lóe lên một tia sáng lạnh tê người.
Tiếng rên trầm đục vang lên, một cánh tay lìa khỏi bả vai, máu đỏ tuôn trào như suối.
- Hừ, thấy ngươi vẫn còn chút khí phách, phế ngươi một tay vậy.
Vị cao thủ nọ đau đớn tột cùng, nhưng vẫn không dám phản kháng, cố vận chân nguyên để cầm máu, sắc mặt tái nhợt, gã nghiến răng nói:
- Tạ ơn Hoắc công tử tha mạng.
Hoắc Tinh Thần cợt nhả:
- Người Hướng gia ấy, thì nên phế một tay đi, còn cái gì mà Nam gia kia thì tất thảy đều nên làm vậy. Nếu các ngươi còn không rời khỏi đoạt đích chi chiến cuốn xéo về nhà, thì bổn thiếu gia sẽ chặt sạch tay các ngươi, sau này đổi tên thành Độc Tí Hướng gia, Độc Tí Nam gia là ổn thôi, ha ha ha!
Một tràng cười ngông cuồng ngạo mạn, sắc mặt Hướng Sở và Nam Sênh đổi màu xám ngoét.
Những lời này của Hoắc Tinh Thần rõ ràng là để mỉa mai việc bốn vị cao thủ của nhà họ bị Dương Khai bức phải tự phế một tay.
Đối với hai Hướng gia và Nam gia mà nói, đó là nỗi nhục vô cùng lớn.
Lúc này, cả Hướng Sở và Nam Sênh đều không nhịn được siết chặt nắm tay. Lần này chúng theo Dương Chiếu đến gây chuyện với Dương Khai, thế nhưng đã giao chiến lâu đến vậy rồi, Dương Khai vẫn không thấy tăm hơi đâu. Ngược lại phía bọn chúng lại bị Hoắc Tinh Thần phá hoại triệt để một cách vô lại, đã thế còn để y chặt đứt tay một vị cao thủ.
Việc này còn khó chịu đựng hơn cả cho chúng ăn tát.
- Nhị công tử, mong ngài hãy chủ trì công đạo cho bọn ta!
Hướng Sở nghiến răng, thấp giọng nói với Dương Chiếu, ngữ khí sặc mùi căm hận thấu xương.
Cơn giận của y đã lên tới đỉnh điểm rồi.
Dương Chiếu liền nhíu mày lại, thật lòng mà nói thì hiện giờ y hoàn toàn không muốn nhúng tay vào trận chiến bên dưới. Một là vì Khúc Cao Nghĩa vẫn đang tiến công như điên dại, năng lượng tàn sát khiến mọi ngóc ngách chiến trường đều mất an toàn, hai là vì Dương Khai vẫn chưa chịu xuất hiện, y không rõ tên đệ đệ giấu tài, giả chết bắt quạ này đang có dự tính gì.
Nhưng Hướng – Nam lưỡng gia là đồng minh lớn của y, lúc này y mà không làm gì thì chỉ tổ khiến chúng nguội lòng.
Trầm ngâm một lúc, Dương Chiếu nói:
- Được, bổn công tử sẽ đích thân đi gặp y.
Thấy y đồng ý, Hướng Sở và Nam Sênh đều không khỏi mừng rỡ.
Liền sau đó, Dương Chiếu cùng vị huyết thị tháp tùng nhanh nhẹn nhảy vào chiến trường.
Vừa thấy y đích thân xuất trướng, Hoắc Tinh Thần vội vàng chuyển vẻ mặt phóng túng bừa bãi sang nghiêm trọng, mở lời:
- Nhị công tử thật là tao nhã.
Dương Chiếu khẽ cười:
- Người ngoài không dám ra chiêu với ngươi, thế thì để ta vậy.
Hoắc Tinh Thần cười mếu máo thành tiếng:
- Thế này thì chả phải xong đời à?
Y ngoái lại nhìn Thu Ức Mộng:
- Mỹ nữ, nghĩ cách cứu ta đi, không là ta bị nhị công tử tóm mất. Tuy là ta muốn Dương Khai thua, nhưng mà ta không muốn bị bắt đâu, thế thì mất mặt chết.
Thu Ức Mộng xoay người, hoa quang thoáng vụt qua, nàng ngồi vững vàng xuống chiếc ghế thái sư, miệng cười chúm chím:
- Không sao đâu, dù gì thì ở đây có thêm ngươi thì cũng chẳng đông, mà thiếu ngươi thì cũng chẳng vắng, ngươi cứ an tâm mà đi đi.
- Sao ngươi lại nhẫn tâm đến thế?
- Nhẫn tâm nhất lòng dạ đàn bà mà, chẳng lẽ đã thưởng thức bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ như sói Trung Đô Hoắc công tử đây mà còn không rõ điều này?
Thu Ức Mộng cười như rắn độc.
Hoắc Tinh Thần lập tức nín thinh. Hoắc Tinh Thần la lối đến ỏm tỏi, đại danh của vị Hoắc công tử lang sói ở Trung Đô phóng đãng bất kham này, ở đây có ai là chưa từng nghe qua?
Nghe y nói vậy, đôi bên đang kịch chiến cũng không khỏi trợn trừng mắt, Dương Chiếu và Dương Thận thì tối sầm sắc mặt.
Hoắc Tinh Thần đứng giữa chiến trường, đã trở thành một chướng ngại vật, ai tung đòn công kích cũng phải cẩn thận tránh y ra, số chân nguyên phiêu đãng kia cũng không được phép chạm vào người y.
Nếu chẳng may đả thương y, thì với cái tính công tử của y, chắc chắn sẽ đòi tính sổ. Đến lúc đó, cho dù có Dương Chiếu và Dương Thận bảo vệ đi nữa, thì e là người đả thương y cũng chẳng tránh khỏi vận rủi bị trả thù.
Trong tất cả những người đang có mặt, thì chỉ có người xuất thân từ Bát đại gia là có tư cách ra chiêu, tóm gọn y, nhưng chiến trường loạn lạc đến vậy, Dương Chiếu và Dương Thận cũng không có gan đích thân vào trận.
Lời của Hoắc Tinh Thần còn chưa dứt, thì đã có một tên võ giả Thần Du Cảnh tam tầng bị Khúc Cao Nghĩa hất văng khỏi vòng chiến, vừa hay bổ thẳng vào vai y.
Hoắc đại công tử nổi đóa ngay lập tức, cho tên nọ một cái bạt tai, miệng chửi rủa:
- Mẹ kiếp, lão tử đã nói ta là Hoắc Tinh Thần rồi mà ngươi còn đui mù như vậy hả, làm lão tử bị thương thì ngươi có bồi thường nổi không?
Vị Thần Du Cảnh tam tầng này vốn đã bị Khúc Cao Nghĩa đánh đến không thở nổi, khí huyết quay cuồng không ngừng, tim đập liên hồi, lại bị Hoắc Tinh Thần cho một cái bạt tai, nộ khí và nộ hỏa không biết phát tiết đi đâu, vừa há mồm là phun liền ngay cả tràng máu, rồi ngã xuống mềm nhũn như con chi chi.
Gã cứ thế mà ngất lịm đi.
- Đồ đui mù!
Hoắc Tinh Thần khẽ hừ một tiếng.
Sắc mặt Dương Chiếu và Dương Thận lại càng thêm phần khó coi. Cách hành xử của Hoắc Tinh Thần quá vô lại. Ngoài y ra thì công tử của Bát đại gia Trung Đô chẳng ai lại làm chuyện mất mặt như vậy cả.
Gương mặt kiều mị của Diệp Tân Nhu Diệp gia thoáng phảng phất một nụ cười gượng gạo, cả nàng và Thu Tự Nhược đều lắc đầu liên hồi.
Tất cả đều xấu hổ vì cùng cánh Bát đại gia với người này!
Ngược lại, Thu Ức Mộng đứng gần đấy mỉm cười, thưởng thức màn biểu diễn của Hoắc đại công tử vô lại.
Hoắc Tinh Thần cứ như vào chỗ không người, tung tẩy giữa chiến trường hỗn loạn, bất cứ ai thấy y đến, đều phải thoái lui tránh né, làm y chán chường vô cùng. Y đứng nguyên chỗ cũ gãi đầu, rầu rĩ quay lại hỏi:
- Thu Ức Mộng, ta quay lại được chưa? Có ai đánh với ta đâu.
Đã nói đến mức đó rồi, ai còn dám đánh với y nữa? Y là độc đinh của Hoắc gia, không giống những gia tộc khác, đều có ít nhất mấy hậu nhân có thể nối dõi tông đường.
- Cứ ở đó lại tốt hơn!
Thu Ức Mộng mỉm cười đáp, nàng chợt phát hiện tác dụng của gã công tử phóng đáng này thật không hề nhỏ.
- Không phải chứ.
Hoắc Tinh Thần liền nhăn nhó mặt mày.
Bên ngoài, Diệp Tân Nhu đảo mắt, nhẹ nhàng nói:
- Nhị thiếu gia, để ta bắt y về nhé.
Diệp Tân Nhu tuy danh khí không bằng Thu Ức Mộng, nhưng dầu gì cũng là người tài ba trong số hậu bối Trung Đô, và cũng có người xưng tụng nàng và Thu Ức Mộng là hai đóa hoa đẹp của Trung Đô.
Hơn nữa, thực lực bản thân nàng cũng không hề yếu, đi kèm cùng các loại bí bảo đẳng cấp là đủ để giao chiêu với Thần Du Cảnh nhất tầng.
Về việc đi bắt Hoắc Tinh Thần, nàng cũng có phần tự tin. Kẻ khác không dám động vào Hoắc đại công tử, không có nghĩa là người của Bát đại gia không dám.
Dương Chiếu nghe vậy liền lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng:
- Ngươi không phải đối thủ của y đâu.
Diệp Tân Nhu ngẩn ra, phì cười nói:
- Nhị thiếu gia xem thường ta sao, chớ chỉ nhìn vào dáng người mảnh mai này, kỳ thực ta cũng có chút bản lĩnh đấy.
Dương Chiếu khẽ mỉm cười, nói một câu đầy thâm ý:
- Dĩ nhiên là ta biết rõ ngươi có bản lĩnh, và ta cũng không xem thường ngươi, chỉ là ngươi đã xem thường vị Hoắc công tử này mà thôi.
Diệp Tân Nhu tỏ vẻ ngạc nhiên, nghi hoặc nói:
- Ý huynh là y...
Dương Chiếu khẽ cười:
- Trước khi các công tử Dương gia trở về Trung Đô, thì bậc hậu bối nổi tiếng nhất có ba người, Hoắc Tinh Thần chính là kẻ thứ ba. Ngươi tưởng y nổi danh chỉ nhờ dựa vào cái tiếng của dòng họ và thói háo sắc thôi sao? Tân Nhu, ngươi quá coi thường bản lĩnh của Hoắc gia rồi đó.
Diệp Tân Nhu nghiêm mặt, lúc này mới khẽ gật đầu:
- Nhị thiếu gia nói phải, có lẽ là vì ta không ưa con người này, nên mới coi thường y quá.
Trong lúc hai người đương nói chuyện, thì Hướng Sở ở ngay bên cạnh lại âm thầm nháy mắt ra hiệu với một vị cao thủ Thần Du Cảnh bên dưới.
Vị Thần Du Cảnh này hiểu ý, liền lẻn ra khỏi vòng chiến đang công đả Khúc Cao Nghĩa, lấm lét đi về phía Hướng Thiên Tiếu đang giao chiến với một tên võ giả Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong.
Chiến trường hỗn loạn, chẳng ai còn lòng dạ nào đi để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt này, đến cả Hướng Thiên Tiếu cũng chẳng hề hay biết nữa là.
Chốc lát, tên cao thủ này đã đến khá gần Hướng Thiên Tiếu, ánh mắt hắn lóe lên tia hàn quang, một luồng sức mạnh thần thức vô hình vô ảnh phóng ra.
Ngay chính lúc này, Hoắc đại công tử cũng không biết bị gì, tự nhiên chân cẳng lảo đảo, nhoài người mấy bước về phía bên trái.
Chính mấy bước then chốt này đã khiến y chắn ngay trước mặt Hướng Thiên Tiếu.
Sức mạnh thần thức xông vào đầu y, bùng nổ dữ dội.
Một quầng sáng xanh lam chợt xuất hiện trên người Hoắc Tinh Thần, ấy là do bí bảo thần hồn tùy thân của y đã phát huy tác dung phòng ngự.
Nhìn thấy quầng sáng màu xanh lam này, Hoắc Tinh Thần hồ nghi nhìn trái nhìn phải, vừa hay chạm ngay ánh nhìn của tên vừa tấn công Hướng Thiên Tiếu.
Cứ như giờ mới phản ứng lại, Hoắc Tinh Thần nhếch miệng cười gian xảo:
- Cha chả, dám dùng Thần Hồn Kỹ tấn công bổn thiếu gia, ngươi quả là gan to, cũng may lão tử có mang bí bảo thần hồn, không thì đã bị ngươi tiễn về chầu diêm vương rồi nhỉ?
Gã nọ hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra biến cố này, kinh sợ đến hồn xiêu phách lạc.
Ban nãy đã có một tên không cẩn thận va phải Hoắc Tinh Thần, bị y cho một cái bạt tai, bây giờ đến phần mình “chào hỏi” y bằng Thần Hồn Kỹ, vậy thì kết cuộc còn tốt hơn được chắc?
Chớp mắt, mồ hôi trên trán y túa ra đầm đìa, vội vàng xua tay giải thích:
- Hoắc công tử, tiểu nhân không cố ý ạ.
Hoắc Tinh Thần tỏ vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợn:
- Không cố ý á? Thế chẳng lẽ là vô tình?
Vừa nói, y vừa hất bàn tay to lên chực tát đối phương.
Vị cao thủ nọ giơ tay lên đỡ cái tát theo bản năng, khi đã đỡ rồi thì mới ý thức được làm vậy không đúng, sắc mặt gã chợt quái đản vạn phần.
- Tiểu nhân... Hoắc công tử, ngài đại nhân đại lượng, xin ngày đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân này được không ạ?
- Không phải nói nhiều.
Hoắc Tinh Thần nhe răng cười quái đản:
- Ngươi là người Hướng gia đúng không? Hôm nay bổn thiếu gia không phế ngươi, thì sau này ta phải đổi tên là Hướng Tinh Thần, ngươi đứng đấy cấm nhúc nhích cho ta.
Gã này làm gì dám nhúc nhích, gã hận không thể tự đánh mình ngất lịm đi, vừa rồi nếu không phải gã kháng cự do bản năng, cho Hoắc Tinh Thần trút giận một phen, thì chuyện có lẽ đã không đến nước này.
Miệng gã chợt đắng chát như nhai phải hoàng liên vậy.
Hoắc Tinh Thần sục sạo quanh chiến trường một vòng, chẳng biết lấy được vũ khí từ thi thể nào, y múa may mấy đường, rồi tung tẩy quay lại, đứng sừng sững trước mặt vị cao thủ nọ, ánh mắt như lưỡi đao, lấp lóe hàn quang, nhìn gã từ trên xuống dưới.
- Ngươi tự nói xem. Ta sẽ cho ngươi từng nhát, từng nhát một đến chết, hay là một nhát chí mạng luôn?
Mặc dù vị cao thủ này thực lực cũng không tệ, nhưng lúc này đây cũng không kìm được cơn kinh hãi, gã vội vàng chuyển hướng nhìn sang Hướng Sở, ánh mắt đong đầy sự khẩn cầu.
Hướng Sở nở một nụ cười bất lực, y tuy là người thừa kế tương lai của Hướng gia, nhưng Hướng gia chỉ là thế lực nhất đẳng, lấy đâu tư cách so sánh với Hoắc gia?
Y căn bản không dám dây vào tên lưu manh vô lại Hoắc Tinh Thần này.
Nhìn thấy nụ cười méo mó của Hướng Sở, vị cao thủ này cũng biết hôm nay mình khó thoát vận rủi rồi, đành cắn chặt răng nói:
- Xin Hoắc công tử cứ tự định đoạt.
- Ái chà. Hãy còn khí khái quá nhỉ.
Hoắc Tinh Thần ngạc nhiên, như không nghĩ rằng gã lại không có chút động thái phản kháng nào.
Lời nói vừa mới dứt, thứ vũ khí sắc lẻm trên tay y liền lóe lên một tia sáng lạnh tê người.
Tiếng rên trầm đục vang lên, một cánh tay lìa khỏi bả vai, máu đỏ tuôn trào như suối.
- Hừ, thấy ngươi vẫn còn chút khí phách, phế ngươi một tay vậy.
Vị cao thủ nọ đau đớn tột cùng, nhưng vẫn không dám phản kháng, cố vận chân nguyên để cầm máu, sắc mặt tái nhợt, gã nghiến răng nói:
- Tạ ơn Hoắc công tử tha mạng.
Hoắc Tinh Thần cợt nhả:
- Người Hướng gia ấy, thì nên phế một tay đi, còn cái gì mà Nam gia kia thì tất thảy đều nên làm vậy. Nếu các ngươi còn không rời khỏi đoạt đích chi chiến cuốn xéo về nhà, thì bổn thiếu gia sẽ chặt sạch tay các ngươi, sau này đổi tên thành Độc Tí Hướng gia, Độc Tí Nam gia là ổn thôi, ha ha ha!
Một tràng cười ngông cuồng ngạo mạn, sắc mặt Hướng Sở và Nam Sênh đổi màu xám ngoét.
Những lời này của Hoắc Tinh Thần rõ ràng là để mỉa mai việc bốn vị cao thủ của nhà họ bị Dương Khai bức phải tự phế một tay.
Đối với hai Hướng gia và Nam gia mà nói, đó là nỗi nhục vô cùng lớn.
Lúc này, cả Hướng Sở và Nam Sênh đều không nhịn được siết chặt nắm tay. Lần này chúng theo Dương Chiếu đến gây chuyện với Dương Khai, thế nhưng đã giao chiến lâu đến vậy rồi, Dương Khai vẫn không thấy tăm hơi đâu. Ngược lại phía bọn chúng lại bị Hoắc Tinh Thần phá hoại triệt để một cách vô lại, đã thế còn để y chặt đứt tay một vị cao thủ.
Việc này còn khó chịu đựng hơn cả cho chúng ăn tát.
- Nhị công tử, mong ngài hãy chủ trì công đạo cho bọn ta!
Hướng Sở nghiến răng, thấp giọng nói với Dương Chiếu, ngữ khí sặc mùi căm hận thấu xương.
Cơn giận của y đã lên tới đỉnh điểm rồi.
Dương Chiếu liền nhíu mày lại, thật lòng mà nói thì hiện giờ y hoàn toàn không muốn nhúng tay vào trận chiến bên dưới. Một là vì Khúc Cao Nghĩa vẫn đang tiến công như điên dại, năng lượng tàn sát khiến mọi ngóc ngách chiến trường đều mất an toàn, hai là vì Dương Khai vẫn chưa chịu xuất hiện, y không rõ tên đệ đệ giấu tài, giả chết bắt quạ này đang có dự tính gì.
Nhưng Hướng – Nam lưỡng gia là đồng minh lớn của y, lúc này y mà không làm gì thì chỉ tổ khiến chúng nguội lòng.
Trầm ngâm một lúc, Dương Chiếu nói:
- Được, bổn công tử sẽ đích thân đi gặp y.
Thấy y đồng ý, Hướng Sở và Nam Sênh đều không khỏi mừng rỡ.
Liền sau đó, Dương Chiếu cùng vị huyết thị tháp tùng nhanh nhẹn nhảy vào chiến trường.
Vừa thấy y đích thân xuất trướng, Hoắc Tinh Thần vội vàng chuyển vẻ mặt phóng túng bừa bãi sang nghiêm trọng, mở lời:
- Nhị công tử thật là tao nhã.
Dương Chiếu khẽ cười:
- Người ngoài không dám ra chiêu với ngươi, thế thì để ta vậy.
Hoắc Tinh Thần cười mếu máo thành tiếng:
- Thế này thì chả phải xong đời à?
Y ngoái lại nhìn Thu Ức Mộng:
- Mỹ nữ, nghĩ cách cứu ta đi, không là ta bị nhị công tử tóm mất. Tuy là ta muốn Dương Khai thua, nhưng mà ta không muốn bị bắt đâu, thế thì mất mặt chết.
Thu Ức Mộng xoay người, hoa quang thoáng vụt qua, nàng ngồi vững vàng xuống chiếc ghế thái sư, miệng cười chúm chím:
- Không sao đâu, dù gì thì ở đây có thêm ngươi thì cũng chẳng đông, mà thiếu ngươi thì cũng chẳng vắng, ngươi cứ an tâm mà đi đi.
- Sao ngươi lại nhẫn tâm đến thế?
- Nhẫn tâm nhất lòng dạ đàn bà mà, chẳng lẽ đã thưởng thức bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ như sói Trung Đô Hoắc công tử đây mà còn không rõ điều này?
Thu Ức Mộng cười như rắn độc.
Hoắc Tinh Thần lập tức nín thinh.